Chạy khỏi Phong Thương, Thánh Y đi bộ đến học viện Vân Khải, song, cô cảm thấy hôm nay có điểm khác.
Ngày hôm qua, ánh mắt mọi người nhìn cô đều tràn ngập sự say mê, kinh diễm và cảm thán trước nhan sắc tuyệt mỹ của cô.
Nhưng hôm nay, lẫn trong các ánh mắt trên còn có sự hâm mộ, cuồng nhiệt và hào quang lấp lánh đầy trời.
Đặc biệt, giữa muôn vàn ánh mắt kia Thánh Y còn cảm nhận rõ ràng được sự ghen tị nồng đậm từ một hướng nào đó nhưng do người đó đứng lẫn trong đoàn người nên cô không biết đó là ai.
Và cũng rất nhanh, sự ghen tị đó tiêu thất như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Che giấu thật hảo a!
Thánh Y cũng không quan tâm đến điều đó nữa, xoay gót hướng S.C mà đi.
Bất ngờ là cô đi đến đâu, các học viên nơi đó đều dạt ra thành hai hàng nhường lối cho cô.
Chuyện gì đây?
Thắc mắc thì phải hỏi, Thánh Y liền kéo tay một nam sinh gần đó hỏi rõ:
"Các cậu đang làm gì vậy?"
Cậu nam sinh đó không trả lời chỉ chăm chăm nhìn vào cánh tay Thánh Y đang nắm áo cậu ta, đôi mắt rưng rưng chảy xuống từng giọt lệ.
Trán cô liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến, chuyện gì đây trời?
Cô rõ ràng chỉ kéo áo người ta thôi mà!
Như để hòa hoãn tình hình, Thánh Y liền đưa cho cậu nam sinh đó chiếc khăn để lau nước mắt. Không ngờ cậu ta nhận khăn xong còn khóc nhiều hơn nữa, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt cuồng nhiệt không gì sánh được.
Đồng thời, cô cảm nhận được bầu không khí xung quanh đang ngày càng giảm xuống kể từ khi cô kéo áo cậu nam sinh kia và có xu hướng ngày càng tăng cao, đã vậy còn ẩn ẩn sát khí.
Cả người Thánh Y liền trở nên căng thẳng, ánh mắt sắc bén đánh giá xung quanh để định vị đối tượng và trong vô thức, cánh tay đang nắm áo cậu nam sinh kia đã buông xuống.
Ngay lập tức, bầu không khí trở lại bình thường, sát khí cũng biến mất theo.
Thánh Y nghĩ, dường như cô đã hiểu được gì đó...
Để chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, cô lại một lần nắm áo cậu nam sinh trước mặt, quả nhiên nhiệt độ trở nên lạnh đi và sát khí từ bốn phương tám hướng đều nổi lên hướng về phiá cậu nam sinh đang khóc đến lê hoa đái vũ kia.
Rốt cuộc là sao vậy?
Đáng tiếc, chủ nhân của câu chuyện vẫn không biết rằng tất cả mọi việc đều bắt nguồn từ những hành động vô ý của cô mà ra cả.
Lúc này, bỗng từ trong đoàn người có một nữ sinh chạy ra đứng trước mặt Thánh Y, trên tay nữ sinh đó còn cầm theo một thùng carton loại vừa và nói:
"Mình...mình thuộc lớp.. 10A3, đây..đây là thư của...của toàn bộ lớp..lớp mình. Mong..bạn nhận cho!"
Vừa dứt câu nữ sinh đó liền cúi người chín mươi độ chào cô, đặt thùng carton lại và bỏ chạy mất hút giữa đoàn người.
Thư của lớp 10A3 sao lại đưa cô đây?
Thánh Y nhận ra từ sáng đến giờ cô đã thắc mắc rất nhiều lần những xung quanh.
Sát thủ không nên hữu tình.
Nhưng không để cô suy nghĩ nhiều, mọi học viên khác có tấm gương của nữ sinh kia liền mạnh dạn chạy đến đưa thư và quà cho Thánh Y.
Thế như chẻ tre, vô cùng đáng sợ.
...
Nửa tiếng sau.
[Xoạt]
Âm thanh kéo cửa vang lên.
Mọi thành viên trong lớp lẫn vị giáo sư đang giảng trên bục đều dừng ngay công việc của mình lại để nhìn thân ảnh vừa bước vào lớp.
Quần áo xốc xếch, tóc hơi rối, trán đầy mồ hôi khiến cho Thánh Y nhìn qua vô cùng... Lôi thôi.
"A a! Đại minh tinh của chúng ta đến rồi kìa mọi người."
Không đoán cũng biết, người có thể nói câu châm chọc Thánh Y trong lớp S.C chỉ có mỗi mình kẻ đáng ghét Bạch Hàn Vũ mà thôi.
"Im đi."
"Đại minh tinh nổi giận rồi sao?"
Ai đó tiếp tục châm chọc.
"Tôi cho cậu ba giây."
Từ Phong Thương cho đến đám nam nữ sinh không biết lý do cứ bám theo cô kia và bây giờ là tên Bạch Hàn Vũ không biết sống chết chọc giận cô này.
Xem ra cô phải dùng đến biện pháp mạnh rồi!
"Một."
"A có người nổi giận rồi kìa!"
"Hai."
"Cô làm gì được tôi?"
"Ba."
"Cô..."
Chưa kịp nói hết câu, đã có một người nhanh hơn Bạch Hàn Vũ cắt đứt lời nói của cậu.
[Pặc. Rầm]
Một đòn ngay cổ khiến Bạch Hàn Vũ ngất xỉu ngay tức khắc, ngã ra chiếc bàn trước mặt tạo nên âm thanh vang dội toàn lớp.
Quác quác quác...
Lớp học đã im lặng từ khi Thánh Y bắt đầu đếm nên âm thanh đó đã đánh một đòn sâu thẳm vào tâm trí mỗi người.
"Ôi thần linh ơi... "
Không ai ngờ rằng Thánh Y sẽ dùng bạo lực với Bạch Hàn Vũ, dù sao ấn tượng về cô ngày hôm qua cũng rất tốt.
Giữa lúc bầu không khí đang ngưng đọng, ngoài cửa vọng vào âm thanh của một người:
"Là ai đụng đến Vũ Vũ?"
Giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm đến đáng sợ.
Người tới là một nam nhân dung mạo như tranh vẽ, bao quanh người hắn là khí chất ôn nhu, ấm áp khiến mọi người đều yêu thích nhưng đôi mắt kia lại tương phản với khí chất của hắn, một đôi mắt âm trầm, lạnh lẽo và đầy hắc ám.
Theo tư liệu mà Lạc Quân cung cấp, Thánh Y biết được người này chính là Lam Khuynh, hội trưởng hội học sinh của học viện Vân Khải và đồng thời cũng là độc tử của Thủ Tướng đương nhiệm Lam Hải.
Thân thế hiển hách biết bao!
Trong lúc Thánh Y đánh giá Lam Khuynh thì hắn cũng đang phân tích thân phận của cô.
Thành viên mới của S.C, đại tiểu thư của Lạc Gia vừa từ Pháp trở về sau sáu năm du học và là người thứ ba đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra của S.C.
Đó là toàn bộ tư liệu hắn sở hữu về cô gái trước mắt này.
Nhưng tại sao đây là lần đầu gặp gỡ mà hắn lại đối với Thánh Y có cảm giác rất thân thiết. Đó không phải loại tình cảm nam nữ mà là sự tương thông, mật thiết như những người cùng cảnh ngộ với nhau.
Đồng thời phía Thánh Y cũng có cảm giác y hệt Lam Khuynh, huyết mạch trong người cô như đang thức tỉnh kể từ khi Lam Khuynh xuất hiện.
Trong tâm trí hai người đều tự hỏi bản thân mình.
Phải chăng họ đã gặp nhau ở đâu rồi?
...
Cả hai đều không biết rằng, cuộc gặp gỡ của hai người hôm nay chính là một bước đệm to lớn cho những sóng gió về sau, khi đó mọi người đều tập trung vào một sự kiện quan trọng chấn động toàn cầu...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
#Hết chương 30:))
P/s:
Tặngchươngdàihơn dự kiếnchocác bạn đã an ủi Graytrongsuốthaingàyqua-Gray-