Nữ Phụ Và Phản Diện He (Dịch Full)

Chương 12 - Chương 86 - 90

Chương 86


Một hôm, đại đệ tử mà ngự trù kia hài lòng nhất làm sao cũng không kiểm soát được lửa khi nấu món thịt heo xào vải.

Nhóc ăn mày không kiềm chế được, đục một cái lỗ ở trong góc, thuật lại toàn bộ những gì ngự trù già đã dạy lúc trước.

Lúc đó, hắn còn ngây thơ cho rằng mình thông minh, có năng khiếu hơn bọn đệ tử của ngự trù già nhiều, chi bằng thử cược một lần xem sao. Biết đâu ông ta sẽ mến tài, nhận hắn làm đồ đệ thì sao?

Đến lúc đó, hắn sẽ không phải đi ăn mày, bữa đói bữa no nữa.

Nhóc ăn mày còn có suy nghĩ rằng, miễn là đối phương chịu gật đầu, hắn sẵn sàng hầu hạ ngự trù không có con cái này suốt đời. Nhưng cuối cùng...

Sau khi nghe lời chỉ dẫn của hắn, tên đại đệ tử không chỉ không có phản ứng như nhóc ăn mày mong muốn mà còn nổi trận lôi đình, tỏ thái độ cay nghiệt với hắn ra mặt. Thậm chí, sau khi biết hắn đã nghe lén rất nhiều bí quyết nấu ăn, gã ta còn sai người đè hắn xuống, vơ lấy con dao phay bên cạnh toan chặt hai tay hắn.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng công phu mèo cào của nhóc ăn mày cũng phát huy chút tác dụng, chỉ mất nửa đoạn ngón út. Hắn vừa cố gắng chịu đựng cơn đau khủng khiếp vừa cuống cuồng bỏ trốn thật xa...

Từ đó trở đi, hắn không dám bén mảng lại gần Hội Phong lâu nữa.

Bao nhiêu chuyện cũ đã bị phủ bụi chợt ùa về trong tâm trí, nửa ngón tay không lành lặn của Bùi Diễn Chi khẽ giật.

"... Trang chủ, trang chủ, trang chủ!"

Gọi món xong mà không thấy Bùi Diễn Chi có phản ứng gì, Kiều Kiều không đẩy xe lăn nữa mà đi tới trước mặt nam nhân, ngồi xổm xuống, thở hồng hộc nhìn Bùi Diễn Chi trước mặt.

Thấy vậy, nam tử nhìn thẳng vào mắt Kiều Kiều với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào, nơi đáy mắt cũng hiện lên sương đen nặng trĩu.

Từ nhỏ Kiều Kiều đã có trực giác siêu nhạy bén như thú con về cảm xúc của hắn, nàng hơi ngẩn người, nhanh chóng dò xét: "Ngươi... Ngươi không vui à?"

Nghe vậy, màn sương dày đặc bao trùm lên đáy mắt Bùi Diễn Chi thoáng chốc rút sạch như thủy triều, khóe môi nhoẻn lên tạo thành một đường cong đầy dịu dàng.

"Sao Kiều cô nương lại hỏi vậy?"

"Tại, tại lúc nãy ta thấy trông ngươi có vẻ không vui, nếu ngươi không vui thì... Nếu ngươi không vui thì..."

Kiều Kiều làm biểu cảm "ta thèm ăn lắm nhưng ngươi không vui thì thôi ta ráng nhịn cũng được".

"Thì hôm nay ngươi khỏi nấu ăn cho ta cũng được..."

Tròng mắt Bùi Diễn Chi khẽ dao động.

"Khi nào tâm trạng ngươi tốt hẵng nấu cho ta ăn, ta sẵn sàng chờ, không vội đâu, miễn sao ngươi có tâm trạng là được."

Vẻ mặt của Kiều Kiều đầy nghiêm túc.

Bùi Diễn Chi: "..."

Sự cảm động vừa dâng lên trong hắn âu cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

"Không cần chọn ngày đâu xa, hôm nay luôn đi, mất công để lâu ngươi lại nghĩ ta chơi xấu ngươi nữa..." Ánh mắt của Bùi Diễn Chi đã trở về với sự dửng dưng thường ngày.

"Ta có nghĩ vậy đâu!"

Kiều Kiều thốt một câu cây ngay không sợ chết đứng, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Bùi Diễn Chi, bao nhiêu khí thế hùng hồn của nàng thoắt cái xẹp xuống. Nàng giơ một ngón tay nhỏ lên: "Chỉ một chút thôi, thật đấy, chỉ một chút thôi! Trong lòng ta, Bùi trang chủ là nam tử hán đỉnh thiên lập địa nhất trên đời, ta tin ngươi mà, thật đấy, thật đấy!"

Hắn cóc thèm tin bất cứ lời cam đoan nào được thốt ra bởi loại nữ tử vì đồ ăn mà gì cũng phét được này đâu.

Hai người trò chuyện tới đây, Bùi Diễn Chi nhìn con hồ yên ả trước mắt và những lá sen xanh ngắt, mơn mở trong hồ, hắn quay đầu nhìn Kiều Kiều đang đi cạnh mình.

Kiều Kiều nhìn theo hướng mắt của hắn, vẫn chưa nhận ra có gì đó sai sai.

"Ngươi định đẩy ta đi đâu vậy?"

"Nhà bếp chứ đâu! Ta không nói ngoa chứ Bùi trang chủ à, ngươi thật sự là người giàu có nhất mà ta từng gặp đấy! Sơn trang quá rộng lớn, lần nào ta đi đâu cũng bị lạc đường cả, ngươi thật sự quá lợi hại!"

Kiều Kiều tận dụng thời cơ, tâng bốc Bùi Diễn Chi.

"Đây là hồ nước, nhà bếp ở phía Nam."

"Ơ, vậy hả? phía Nam... Phía Nam..." Kiều Kiều băn khoăn nhìn dáo dác khắp nơi, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn rúm lại ngay.

"Nam là hướng nào?"

Bùi Diễn Chi: "..."

...

Bùi Nhất chờ dưới tàng cây du trước cửa nhà bếp gần hai khắc mới thấy trang chủ nhà mình và yêu nữ Ma giáo đến, ánh mắt của hắn ta khi nhìn Kiều Kiều càng thêm cảnh giác hơn nữa.

Vừa có cơ hội đã tranh thủ ở riêng với trang chủ, yêu nữ này không rắp tâm làm điều ác mới là lạ đấy!

Bùi Nhất nhìn Kiều Kiều chòng chọc như thể đang giám sát kẻ gian, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết khác thường nào làm bằng chứng để bắt nàng.

Tuy nhiên, mới liếc nàng có mười lần mà Bùi Nhất kinh ngạc nhận ra yêu nữ này không buồn hành xử theo lẽ thường mà lộ luôn bộ mặt thật đáng kinh tởm nhất, chạy đến trước mặt trang chủ của họ để mách lẻo.

"Bùi trang chủ, tên hộ vệ kia của ngươi cứ nhìn chằm chằm ta một cách hung dữ mãi, ta sợ lắm..."

Lúc bị kéo xuống, từ đầu đến cuối Bùi Nhất vẫn trừng Kiều Kiều như sắp rớt cả tròng mắt ra.

Dù đã bị kéo đi thật xa, hắn ta vẫn nghe thấy yêu nữ này bôi nhọ mình, không thèm biết liêm sỉ là gì: "Bùi trang chủ, nhìn hộ vệ ngươi cứ khờ khờ sao ấy!"

Bùi Diễn Chi: "..."

Coi cái người lúc nãy suýt thì đẩy hắn xuống hồ còn không biết xấu hổ mà trách hộ vệ hắn kìa!

Vừa vào nhà bếp, Kiều Kiều đã phấn khích đòi nhóm lửa giúp Bùi Diễn Chi.

"Ngươi biết làm không đấy?"

Bùi Diễn Chi tỏ ra không tin tưởng.

"Ta biết làm không? Há, ta biết làm không ấy hả? Không sợ nói cho ngươi nghe, nhớ năm xưa ta cũng là một thế hệ thần lửa của thôn Nam Oa, luôn giữ nhiệm vụ nhóm bếp cho ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ của ta đấy nhé! Ngày nào không có ta nhóm lửa, ngày đó đồ ăn sẽ không đậm đà hương vị bằng!"

Kiều Kiều tự hào đến mức sắp vểnh cả cái đuôi vô hình.

"Được, vậy ngươi nhóm bếp đi."

Bùi Diễn Chi không muốn cãi cọ với nàng vì chuyện cỏn con này.

Chưa gì đã giành được quyền nhóm lửa, Kiều Kiều hí ha hí hửng ngồi xuống phía sau bếp lớn.

Bên Bùi Diễn Chi chưa kịp làm gì thì Kiều Kiều đột nhiên thò mặt ra.

"Bùi trang chủ, có khoai lang không? Ta muốn nhét hai củ khoai lang vào bếp để nướng ăn, được không?"

Nghe vậy, Bùi Diễn Chi chợt khựng lại, hít một hơi thật sâu rồi sai người tìm hai củ khoai lang đến, ném qua cho nàng.

Kiều Kiều nhanh nhẹn nhận lấy, ném khoai lang vào bếp.

Bùi Diễn Chi thoăn thoắt trổ tài nấu ăn điêu luyện của mình.

Không lâu sau đó, phòng bếp tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng.

Không ngửi thấy mùi này thì thôi, vừa ngửi, Kiều Kiều đã bắt đầu không kìm được mà đứng lên, tưởng tượng ra trong đầu đủ thứ món sơn hào hải vị.

Hậu quả của việc này là, chỉ trong chốc lát, trong phòng bếp đột nhiên cuồn cuộn khói đặc.

Kiều Kiều là người đầu tiên bị sặc khói, ho sù sụ, lao ra khỏi nhà bếp. Bùi Diễn Chi ngay lập tức sai người vào dập lửa.

May mà thế lửa bây giờ không lớn lắm, hộ vệ trong sơn trang nhanh chóng dập lửa. Hiện tại, trừ mặt đất phòng bếp mặt đất có hơi ẩm ướt ra thì về cơ bản không tổn thất gì lớn.

Ngoại trừ Kiều Kiều.

Tiểu cô nương không chỉ bị khói đặc lúc nãy hun đen nửa gương mặt mà còn ho khan không ngừng, y phục đẹp đẽ trên người cũng hơi nhem nhuốc.

Nhưng đã như vậy rồi mà nàng còn lẩm bẩm ba chữ "khoai lang nướng" một cách tiếc nuối.

Lúc Bùi Diễn Chi nhìn theo hướng cái tiếng thều thào đó phát ra, có lẽ do hiểu mình đã làm sai, nữ tử ngay lập tức nhắm chặt miệng, chuyển sang nhìn hắn bằng đôi mắt đen như mực, long lanh một cách tội nghiệp và áy náy.

"Bùi trang chủ, xin lỗi, ta sai rồi, ngươi khoan nổi giận được không? Đáng lẽ ra ta không nên mất tập trung trong lúc nhóm lửa mới phải, nhưng đồ ăn ngươi làm thơm quá, ta rất dễ… Ngươi đừng giận ta mà, được không?"

Dưới sự huấn luyện của chị quản lý Linda, từ lâu Kiều Kiều đã được rèn luyện được một phản xạ có điều kiện vô cùng thành thục: Vừa giả bộ đáng thương vừa xin lỗi.

Bây giờ, lúc đối mặt với Bùi Diễn Chi, nàng cũng vô thức thể hiện bản lĩnh ấy.

Ngay cả chị Linda lão luyện có gần hai mươi năm lăn lộn trong giới giải trí cũng không cứng rắn nổi trước dáng vẻ này của nàng, nếu đổi lại là Bùi Diễn Chi…

"Nếu ta cứ muốn giận ngươi thì sao?" Bùi Diễn Chi không bị dắt mũi.

"Vậy ta… ta sẽ..."

"Lại múa gì nữa à?" Bùi Diễn Chi tự động tiếp lời.

Nghe vậy, Kiều Kiều nhìn về phía hắn với vẻ khó tin, dường như nàng rất bất ngờ trước việc hắn bắt chước trò cướp lời của nàng.

"Được không?" Kiều Kiều rón rén năn nỉ.

"Không được."

Bùi Diễn Chi mỉm cười phản đối.

Kiều Kiều: Và thế là hết.

Sau một phen trò chuyện, Bùi Diễn Chi bất chợt liếc thấy mấy vết nhọ trên mặt Kiều Kiều. Hắn cố gắng phớt lờ chúng, nhưng cuối cùng hắn vẫn đưa tay lên, chỉ vào mặt nàng: "Mặt dính nhọ..."

"Ở đâu?"

Kiều Kiều vô thức sờ mặt, thế là khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã lem luốc giờ còn bẩn hơn nữa.

Nhưng nàng vẫn không mảy may nhận ra, lấy tay lau mặt, lau xong còn ngây thơ hỏi hắn hết chưa.

Chẳng biết có phải do lau mặt, lau tay cho cô nương này vào buổi tối suốt hai hôm nay đã thành thói quen hay không mà Bùi Diễn Chi thật sự không thể mặc kệ nổi, sai người bưng một thau nước nóng tới đây.

Rút chiếc khăn đã lau cho Kiều Kiều hai lần kia ra khỏi lồng ngực, nam nhân hơi mím môi, bắt đầu lau tay và mặt cho người đối diện một cách thành thạo.

Trước hành động thân mật ấy, Bùi Diễn Chi còn không phản ứng gì nhưng mặt Kiều Kiều lại đỏ bừng như trái cà chua.

Sau khi đỏ mặt, trong lòng nàng càng thấy Bùi Diễn Chi giống cha mình hơn.

Bởi vì lúc nhỏ cha cũng chăm sóc nàng tỉ mỉ như vậy!

Kiều gia khác với những gia đình bình thường khác, mẹ nàng hiếm khi ở nhà vì phải lo liệu công việc trên công ty, cả Kiều Kiều lẫn hai người anh trai đều được cha Kiều Quảng Bình nuôi từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành.

Bởi vậy mà khi thấy người trước mặt có hành động đầy trìu mến chỉ có ở cha mình, Kiều Kiều vô thức sụt sịt.

"Bùi Diễn Chi..."

"Chuyện gì?"

"Ngươi thật tốt!"

Nghe vậy, động tác trên tay Bùi Diễn Chi khẽ khựng lại.

"Ta nói thật đấy, không phải nịnh để được ngươi cho đồ ăn ngon như lúc trước đâu! Ta thật sự cảm thấy ngươi rất tốt, cực kỳ tốt, tốt nhất trên đời!"

"Vậy là, ngươi thừa nhận trước đó ngươi nịnh ta để ta cho ngươi đồ ăn ngon?"

Thình lình bị nắm thóp, Kiều Kiều: "..."

Thất sách quá!

...

Mặc dù nhà bếp xảy ra một vài sự cố nhưng may mà Bùi Diễn Chi nấu ăn cũng hòm hòm rồi.

Gần sẩm tối, màu cam rực rỡ bao trùm lên chân trời xa xôi.

Kiều Kiều ngẩn tò te nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt. Nàng không thể kiềm chế bản thân nổi nữa rồi!

Bùi Diễn Chi đọc vị được thói ham ăn đang rục rịch của nàng từ lâu, hắn cũng không định để nàng đợi lâu, làm dấu mời luôn.

Vừa ăn miếng sườn heo xào vải đầu tiên, Kiều Kiều suýt chút nữa đã rơi nước mắt.

Trước đây nàng toàn ăn ba cái thứ gì thế?

Đồ ăn cho heo hả?

Đây mới là thức ăn cho người này!

Ô, món này ngon, món này cũng ngon, tất cả đều ngon, ngon đến mức làm người ta muốn nuốt lưỡi luôn!

Ăn được một hồi, ánh mắt của Kiều Kiều khi nhìn Bùi Diễn Chi đang ngồi bên cạnh trở nên kỳ lạ.

Đồ ăn ngon thế này mà chỉ được ăn có một bữa, sao mà tàn nhẫn với nàng quá!

Mặc dù Bùi Diễn Chi này là một tay phản diện độc ác nhưng hắn lại có vẻ bề ngoài cực kỳ giống nam thần của nàng, nấu ăn lại ngon, dịu dàng giống như cha nàng, nấu ăn lại ngon, tính cách quá thu hút, nấu ăn lại ngon, còn độc thân nữa, nấu ăn lại ngon,...

Sống bao nhiêu năm vô vị cũng để làm gì, sao nàng không yêu đương, kết hôn với hắn nhỉ?

Nàng hoàn toàn có thể sống cùng hắn đến khi cốt truyện trong nguyên tác kết thúc mà! Mặc dù không thể ngăn chặn được việc hắn sẽ bị phế võ công, không ngăn chặn được người của bảy môn phái lớn khác tìm đến báo thù hắn nhưng thế giới rộng lớn biết bao, cùng lắm là họ vượt đại dương, đến đại lục khác thôi. Nàng không tin người của bảy môn phái lớn có thể đi tàu đến Nam Mỹ ở bên kia đại dương để tìm họ!

Huống gì hai người đã trao nhau nụ hôn từ lâu. Đến tận bây giờ, nàng vẫn còn nhớ như in cảm giác mềm mại, đầy đặn mà bờ môi nam nhân đem lại.

Nghĩ đến đây, Kiều Kiều lén lút nhìn Bùi Diễn Chi.

Nhận ra ánh nhìn kỳ cục của đối phương, Bùi Diễn Chi hơi nhíu mày.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Lòng đang suy nghĩ bậy bạ nên Kiều Kiều giật mình ngay khi nghe thấy câu hỏi của hắn. Nàng vội vàng xua tay: "Ta có nghĩ gì đâu, không nghĩ gì cả, ta không hề nhớ cảm giác hôn ngươi lúc trước..."

Bùi Diễn Chi: "..."

Kiều Kiều lỡ buộc miệng, hoàn hồn: "!!!
 

Chương 87


Sau bữa tối, trời lập tức tối sầm xuống.

Trong viện Diễn Vô, Bùi Diễn Chi mặc quần áo màu xanh có thêu hoa văn màu xanh ngọc ở vạt áo đứng quay mặt ra cửa sổ, hắn ngồi trên bàn làm việc, cầm bút lông luyện thư pháp.

Vừa mới viết xong một trang, nhìn nét chữ Kiều cuối cùng của hắn trên giấy Tuyên Thành, nam nhân buông bút lông ra, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt cười lộ lúm đồng tiền tươi như hoa.

“Ta không hề nhớ cảm giác hôn ngươi lúc trước…”

Lần trước ăn cơm, sau khi buột miệng nói ra câu này, cô nương diện xiêm y màu xanh lá lập tức hốt hoảng như chú chim non e sợ, nàng cúi đầu, hồi lâu không nói gì.

Mặc dù nàng không nói gì nhưng miệng lại không nghỉ ngơi.

Nhìn từ góc độ của hắn, chỉ thấy hai má mềm mại của nàng phồng lên như cái túi, nhai nuốt một lúc rồi lại phồng lên tiếp tục nhai.

Bởi vì từ đầu đến cuối nàng chưa từng ngẩng đầu lên cho nên đương nhiên Bùi Diễn Chi cũng không thấy được biểu cảm của nàng như thế nào.

Mặc dù không thấy nhưng Bùi Diễn Chi cũng có thể tưởng tượng ra, chắc chắn là vừa thỏa mãn vừa buồn rầu.

Nàng buồn rầu vì nói năng không suy nghĩ, nhưng lại thỏa mãn vì đồ ăn rất ngon.

Nhớ lại nghĩa của chữ Kiều rồi nghĩ đến chuyện này, hắn khẽ mỉm cười mà đến chính hắn cũng không phát hiện ra.

Lúc này trên bàn tròn bằng gỗ lim tơ vàng phía sau nam nhân đặt hai đĩa bánh ngọt, một đĩa là bánh hoa quế, còn lại là bánh mứt táo.

Kiều Kiều vừa ăn tối xong nên chỉ cúi đầu, mơ hồ nói tạm biệt với hắn.

Sau khi trở về viện của mình, nhìn thấy bàn tròn trống không, hắn lập tức ra lệnh cho thị nữ chuẩn bị hai đĩa bánh ngọt theo bản năng.

Nhìn hai đĩa bánh ngọt này, thậm chí Bùi Diễn Chi có thể tưởng tượng ra buổi tối khi người đó xuất hiện, lẳng lặng đứng trước bàn.

Nghĩ vậy, Bùi Diễn Chi cong môi nở nụ cười.

Đêm dần sâu.

Ngoài phòng, vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây hoa lê rậm rạp.

Trong phòng, Bùi Diễn Chi lại nhíu chặt mày lại.

Đặc biệt là sau khi nhìn đồng đã gần giờ tý, cửa phòng hắn từ đầu đến cuối không hề có tiếng gõ cửa.

Điều này khiến Bùi Diễn Chi mím môi thành một đường thẳng.

Cho đến khi qua giờ tý, Bùi Diễn Chi đợi đến gần nửa đêm thì hàng mày đang nhíu chặt chậm rãi giãn ra, đôi môi mỏng dần thả lỏng.

Trên gương mặt chỉ còn sót lại vẻ lạnh lẽo hơn cả gió đêm.

Xem ra tối qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, còn tối nay nàng sẽ không có mặt ở đây.

Nói cái gì mà muốn ăn bánh hoa quế, bánh mứt táo đều chỉ là nói suông thôi.

Một con rối bị khống chế tinh thần thì trông cậy gì vào quyền tự chủ của nàng.

Là do hắn ngu ngốc.

Trong mắt Bùi Diễn Chi càng lạnh hơn, hắn vung ống tay áo lên, ngọn nến cách đó không xa vụt tắt.

Nam tử vừa định đẩy xe lăn về phía giường thì trước khi tay hắn chạm vào xe lăn, đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì đó, vội vàng đẩy xe lăn về phía cửa.

Không ổn!

Sao hắn có thể quên rằng căn bản nàng bị mù đường cơ chứ…

Đêm qua tìm ra viện này mới là chuyện bất ngờ.

Tưởng tượng đến việc ban ngày Kiều Kiều đẩy xe lăn cho hắn đi về phía hồ nước, trong lòng Bùi Diễn Chi lập tức hốt hoảng, lúc trước mặc dù Mộ Dung Kiều biết bơi nhưng hiện giờ cô nương Kiều Kiều này lại hoàn toàn không biết bơi, nếu không cũng sẽ không bị đuối nước rồi hôn mê ở Vô Định sơn trang.

Nếu như, nếu như…

Bùi Diễn Chi vung tay áo lên mở cánh cửa đóng chặt trước mặt.

Một tiếng rầm vang lên, xe lăn của nam tử đã đi đến trước cửa.

Vừa định lướt qua cửa thì hắn quay đầu nhìn thấy hai đĩa bánh ngọt trên bàn tròn phía sau, hắn im lặng một lát.

Một khắc sau, Bùi Diễn Chi mang theo hai hộp thức ăn màu đỏ đi về phía hồ nước.

Lúc này đã là giờ tý canh ba.

Chỉ tiếc là đã tìm suốt hai khắc, tìm khắp mọi ngõ ngách trong Vô Định sơn trang rồi mà Bùi Diễn Chi vẫn không phát hiện ra bóng dáng Kiều Kiều.

Dừng xe lăn trước hòn non bộ có dòng suối chảy róc rách, hắn hơi nheo mắt lại, quay xe lăn đi thẳng đến viện của Kiều Kiều.

Quả nhiên, từ khe cửa sổ không đóng trong phòng của nữ tử, hắn lập tức thấy một đôi chân trắng trẻo ở mép giường.

Bùi Diễn Chi: “…”

Hắn cảm thấy vừa nãy mình tìm khắp nơi trong Vô Định này chẳng khác nào kẻ ngốc bị người ta lừa gạt trêu đùa.

Lúc này nữ tử trong phòng vẫn chưa tắt đèn, dưới ngọn đèn yếu ớt kia, Bùi Diễn Chi cầm hộp đồ ăn lẳng lặng nhìn bàn chân nhỏ xinh đẹp quyến rũ một hồi, sau đó mới toan xoay người rời đi.

Hắn cũng không ngờ giây tiếp theo, có tiếng thở dài trầm thấp vang lên bên tai hắn.

Bùi Diễn Chi vô thức ngẩng đầu lên, trông thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn chậm rãi vén màn lụa xanh, hé lộ khuôn mặt đầy u sầu của Kiều Kiều.

Chỉ nhìn một cái thôi, Bùi Diễn Chi lập tức nhận ra rằng hiện giờ nữ tử này không ở trong trạng thái con rối bị điều khiển.

Nói cách khác, không phải tối nay nàng lấy lại tỉnh táo, nhưng vì một lý do không rõ nào đó mà cũng không đến chỗ hắn ăn bánh ngọt.

Lại một mình ở trong phòng than ngắn thở dài.

Nếu không nàng đã chẳng đi giày thêu, ngồi trước gương trang điểm, nâng cằm, thẫn thờ trông ngọn đèn bằng ngọc lưu ly hải đường cách đó không xa.

Mỗi năm nhịp thở, nàng sẽ đổi tay khác nâng cằm, đồng thời thở dài một tiếng.

Trạng thái như vậy khiến Bùi Diễn Chi mới nãy còn tức giận muốn tính sổ trở nên khó hiểu nhíu mày.

Thấy đối phương thở dài với vẻ mặt rầu rĩ, cuối cùng Bùi Diễn Chi không chịu nổi mà ho nhẹ.

Có thể là nghe thấy động tĩnh ngoài cửa sổ, tiếng thở dài của Kiều Kiều chợt dừng lại, nghi ngờ đứng lên đi đến trước cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra, nàng đưa mắt nhìn, bắt gặp đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng của Bùi Diễn Chi ngoài cửa sổ.

“Chủ nhân!”

Trên gương mặt con rối Kiều Kiều hiện rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng khi thấy hắn.

Không thể không thừa nhận rằng, quả thật hắn rất hài lòng với thái độ lấy lòng này của đối phương, ngoại trừ ý cười nhạt nhẽo lướt qua trong đôi mắt sâu thẳm ra thì sắc mặt hắn không chút dao động.

“Tại sao hôm nay ngươi không đến tìm ta? Không phải ngươi muốn ăn bánh hoa quế và bánh mứt táo sao?”

Ỷ vào Kiều Kiều mới tỉnh lại sẽ không có ký ức về chuyện này nên Bùi Diễn Chi hỏi rất thản nhiên.

Không nói đến bánh hoa quế và bánh mứt táo còn ổn, vừa nói đến hai loại bánh ngọt này, Kiều Kiều lập tức khịt mũi, chỉ cảm thấy trong không khí như tràn ngập hương thơm của hai loại bánh này.

Nàng hít một hơi rồi cuối cùng nhìn cái hộp thức ăn Bùi Diễn Chi đang cầm trên tay phải.

“Chủ nhân, chủ nhân, ngài đến đưa bánh cho Kiều Kiều sao? Có phải không? Phải không ạ?”

Nói xong, Kiều Kiều vừa định trèo ra khỏi bệ cửa sổ.

“Đừng, đừng nhúc nhích!”

Bùi Diễn Chi lập tức mở miệng ngăn lại, sau đó cầm hộp thức ăn lên đưa cho Kiều Kiều ở trước cửa sổ.

“Ta đưa cho ngươi là được.”

Nhận lấy hộp thức ăn, Kiều Kiều cảm động, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt.

“Chủ nhân, hu hu, ngài tốt quá! Không, ngài là tốt nhất! Ngài là chủ nhân tốt nhất tốt nhất ta gặp! Ta sẽ mãi mãi yêu ngài!”

Có thức ăn, chẳng cần cho tiền lời khen ngợi của Kiều Kiều cũng tuôn ào ào.

Dứt lời, Kiều Kiều vừa định mở nắp hộp ra thì góc áo xanh của Bùi Diễn Chi đang đứng ngoài phấp phới trong gió.

Thấy vậy, nàng vội vàng bỏ hộp đồ ăn xuống, chạy đến bên cửa, mở cửa phòng ra: “Chủ nhân, chủ nhân mau vào đi, ở bên ngoài gió lớn như vậy lạnh lắm!”

Vừa nói Kiều Kiều còn vừa đi ra ngoài, đi đến phía sau Bùi Diễn Chi, không nói gì mà đẩy xe lăn của hắn vào trong phòng.

Mãi cho đến khi xe lăn của Bùi Diễn Chi bị đẩy đến bên bàn, lúc này nàng mới vui vẻ mở hộp đồ ăn ra, lấy hai đĩa bánh ngọt thơm nức bên trong ra, chuẩn bị ăn.

Lúc này, giọng nói của Bùi Diễn Chi bỗng vang lên: “Sao vừa nãy ngươi lại thở dài?”

Nghe thấy chủ nhân hỏi mình, bánh ngọt đã gần đến miệng, Kiều Kiều đành phải đặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại thở dài.

“Ta… Ta thích một người…”

Nghe vậy, Bùi Diễn Chi hơi nhíu mày.

“Nhưng mà… Nhưng mà rất khó để hắn… Ta thật sự không hiểu phải làm thế nào để bây giờ theo đuổi được hắn?”

Nghe đến đây, Bùi Diễn Chi lập tức bắt đầu dò xét, nếu trước đây Mộ Dung Kiều còn tiếp xúc với nhiều người nhưng Kiều Kiều này đến từ thế giới khác, những người tiếp xúc với nàng cũng chỉ có người trong Vô Định sơn trang thôi.

Nàng thích ai chứ…

Như thể nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Bùi Diễn Chi lập tức cứng đờ lại.

Ngay sau đó hắn nghe thấy Kiều Kiều tiếp tục cảm thán: “Nhìn hắn vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo đến mức như không phải con người vậy, võ công cao cường, cầm kỳ thư họa, kỳ môn độn giáp, thứ nào cũng tinh thông. Điều quan trọng nhất là hắn nấu ăn ngon nhất trên đời. Ngược lại ta kém cỏi hơn nhiều, ta đã mù đường, còn tham ăn, ngoại trừ nhan sắc ra thì chẳng còn gì cả! Ta thật sự không nghĩ ra cách nào để để khiến người như hắn rung động cả?”

Giờ phút này, Bùi Diễn Chi đã xác định rằng người Kiều Kiều thích là hắn rồi.

Nhưng tại sao?

“Ta thật sự muốn gả cho hắn!”

Kiều Kiều đưa tay nâng mặt, đôi mắt viết đầy sự mong chờ.

“Nếu có thể lấy hắn, chắc chắn ta sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên đời!”

“Ngươi có hiểu hắn không? Chưa gì mà đã nghĩ đến chuyện lấy hắn rồi?” Bùi Diễn Chi vẫn cảm thấy không chân thật.

“Hắn xấu xa, tình nết khó chiều, còn hại rất nhiều người, tay dính đầy máu tươi, lúc trước có chủ quán rượu vừa chặt nửa ngón tay của hắn, hắn đã giẫm nát tay người kia, nhìn hắn ta nằm trên đất la hét khổ sở, hắn còn…”

Bùi Diễn Chi còn chưa nói xấu bản thân xong thì Kiều Kiều đã lập tức che kín miệng hắn lại.

“Không được, ta không muốn chủ nhân nói lung tung về hắn, nếu ngài nói vậy, ta sẽ không vui, không thích chủ nhân nữa! Hắn nấu cơm cho Kiều Kiều, hắn là người tốt nhất trên thế gian này!”

Một con rối khi đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi.

Nghe vậy, Bùi Diễn Chi hoàn toàn im lặng.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn mới vang lên.

“Người đó ở trong bùn lầy, ngươi không sợ hắn sẽ kéo ngươi xuống theo sao?”

Nghe thế, Kiều Kiều sửng sốt.

“Bùn lầy? Có bẩn lắm không?”

“Cái gì?” Bùi Diễn Chi giật mình.

“Ta nói là có phải bùn lầy bẩn lắm đúng không? Hắn có rửa sạch bùn cho ta không? Làn da của ta mềm mại thế này, nếu tiếp xúc với thứ gì đó bẩn thì sẽ dị ứng, còn bị phát ban nữa!”

Bùi Diễn Chi: “…”

“Hơn nữa vũng bùn kia lớn thế nào? Chủ nhân có biết không, ta không biết đường, nếu ra ngoài ta sẽ khó mà tìm được đường về!”

Bùi Diễn Chi: “…”

“Quan trọng nhất là, trong bùn có thức ăn rau dưa, có thể nuôi gà vịt, cá, ngỗng lợn không? Ta thích ăn thịt, không, ta thích ăn thịt nhất. Nếu có thể nuôi trồng được thì ta sẽ đi cùng hắn…”

Dù sao trên đời này, nàng cũng không còn quen biết ai nữa.

“Với lại, có ta đi cùng hắn thì chắc chắn hắn sẽ nấu cơm đúng không? Nếu không ăn cơm ta sẽ mệt, không được, hắn phải nấu…”

Nàng còn chưa dứt lời thì giây tiếp theo, cái miệng lải nhải của Kiều Kiều đã bị một miếng bánh hoa quế chặn lại.

“Ăn bánh hoa quế đi!”

Bùi Diễn Chi: “…”

Hắn tỏ ý bây giờ không muốn nói chuyện nữa.

Hắn mệt rồi.
 

Chương 88


Sau một hồi ầm ĩ, lúc này Bùi Diễn Chi mới sực nhớ đến mục đích chính mà đêm nay hắn đến tìm Kiều Kiều.

Hắn biết rõ nàng đến từ một thế giới khác, nhưng sao lại quen thuộc với hắn như vậy?

Vô Định trang chủ Bùi Diễn Chi nổi danh khắp giang hồ nhưng lại rất ít người biết hắn có khả năng nấu nướng tuyệt vời, càng không nói đến việc biết hắn nấu được món thất tinh ngư hoàn trứ danh ở vùng Mân Việt.

Dù sao người bên ngoài chỉ cần thấy hắn ngồi xe lăn không thể đi lại đều sẽ chẳng bao giờ nghĩ hắn giỏi bếp núc.

Nghĩ vậy, Bùi Diễn Chi nhìn chằm chằm vào Kiều Kiều, một nét suy tư thoáng hiện lên.

Thế rồi nam tử khẽ hỏi: “Có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại hiểu rõ về người mình thích như vậy, ngay cả hắn giỏi nấu ăn ngươi cũng biết? Còn nữa, ngươi còn biết được bí mật khác của hắn không?”

Nghe đến đây, Kiều Kiều đang vui vẻ gặm chiếc bánh hoa quế thơm ngon trong tay, ánh mắt trở nên đờ đẫn, động tác cứng ngắc nhìn về phía Bùi Diễn Chi: “Đó là vì… vì…”

Giây tiếp theo, Bùi Diễn Chi lấy làm sững sờ.

Hắn khó tin nhìn đôi môi mấp máy của nữ tử trước mặt, sao lúc này hắn lại xuất hiện triệu chứng ù tai chứ, điều này khiến Bùi Diễn Chi vừa mới nghe thấy tiếng côn trùng kêu ban đêm bên ngoài phòng xong thì bỗng nhiên lại không nghe được gì nữa.

Nam tử siết chặt bàn tay lại, còn chưa nghĩ ra cách đối phó.

Ngay sau đó tất cả âm thanh chợt ùa về trong tai hắn, cùng lúc đó giọng của Kiều Kiều vang lên: “… Chỉ có vậy thôi.”

Dứt câu, nàng ngước mắt lên nhìn Bùi Diễn Chi.

Có thể là do Bùi Diễn Chi đang sầm mặt nên con rối Kiều Kiều cũng căng thẳng theo: “Chủ nhân, chủ nhân sao vậy? Ngài đừng dọa Kiều Kiều, có phải ngài không khỏe ở đâu không? Có muốn ăn miếng bánh không?”

Nghe thế, Bùi Diễn Chi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nheo mắt nhìn về phía Kiều Kiều: “Ta không sao, vừa rồi ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa đi.”

“Hả? À, là vậy sao…”

Chứng ù tai quen thuộc lại ập đến, nhưng Bùi Diễn Chi lại không hề chớp mắt lấy một cái, quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của Kiều Kiều.

Đợi đến khi hắn nghe thấy âm thanh thì Kiều Kiều càng lo lắng hơn: “Chủ nhân, rốt cuộc ngài bị sao vậy?”

“Ta không nghe rõ, ngươi nói lại lần nữa đi…”

Bùi Diễn Chi nói ra yêu cầu.

Hai người cứ lặp đi lặp lại như vậy nhưng hầu như mỗi lần Kiều Kiều nói đến chỗ quan trọng thì Bùi Diễn Chi lại lập tức xuất hiện triệu chứng ù tai.

Sau đó hắn lại yêu cầu con rối Kiều Kiều viết những gì muốn nói ra, ai ngờ khi nàng viết chúng ra xong, Bùi Diễn Chi cầm lên nhìn thì những chữ trên tờ giấy đột nhiên biến mất trước mặt hắn.

Sau đó, hắn thay cho Kiều Kiều bằng giấy bút mới, bảo nàng ngồi trước mắt hắn và viết dưới đôi mắt của hắn.

Nhưng ngay khi nàng viết được một chữ, chữ đó đột nhiên biến mất trước mắt hai người họ, điều này khiến con rối Kiều Kiều lần đầu tiên gặp cảnh này cũng giật mình thảng thốt. Nàng lao vào vòng tay của Bùi Diễn Chi, vội vàng dúi đầu vào y phục của hắn, đồng thời đưa hai tay ôm lấy eo gầy của hắn.

“Ma, có ma, chủ nhân, có ma!”

“A a a không ai nói cho ta biết cổ đại lại có ma! Ta phải về nhà, ta không muốn ở lại đây nữa… Hu hu, ta muốn về nhà!”

Kiều Kiều vừa sợ hãi khóc lóc, vừa liên tục vùi đầu vào lồng ngực Bùi Diễn Chi, như sắp xé y phục màu xanh đậm của nam nhân thành từng mảnh.

Đối mặt với chuyện kỳ lạ như vậy, Bùi Diễn Chi đang tính bình tĩnh suy đoán: “...”

Hắn chưa bao giờ biết rằng một nữ tử lại có nhiều sức mạnh mà không cần phải dùng nội lực như thế.

Lần đầu tiên Bùi Diễn Chi ôm người trong lòng, hắn hít sâu một hơi: “Kiều Kiều…”

“Hu hu cha mẹ ơi, anh cả, anh hai ơi, chị Linda ơi, em nhớ mọi người, em muốn về nhà, em phải về…”

Con rối Kiều Kiều đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Kiều Kiều.”

Bùi Diễn Chi ôm chặt lấy người trong lồng ngực, đột nhiên vận nội lực quát lớn: “Ngươi nhìn ta, nhìn ta đi!”

Kiều Kiều nghe thấy giọng nói này, bấy giờ đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Bùi Diễn Chi trước mặt, không kìm được sụt sịt mấy cái.

“Nhìn vào mắt ta, lát nữa ta đếm đến ba, ngươi sẽ quên sạch mọi chuyện xảy ra trong đêm nay, mãi mãi không còn nhớ được nữa, một, hai, ba…”

Vừa nói, đôi mắt của Bùi Diễn Chi càng lúc càng đen, càng lúc càng mê hoặc, sâu hun hút.

Mà khi Bùi Diễn Chi vừa đếm đến ba xong, Kiều Kiều cũng dần bình tĩnh lại.

Đây là một trong những tác dụng của thuật thôi miên.

Có thể xóa ký ức của con rối đang bị điều khiển bất cứ lúc nào.

Nhưng sau vài nhịp thở, có thể do di chứng của việc xóa ký ức hoặc nàng đã mệt nhoài vì khóc nên nữ tử trong lòng hắn nặng nề ngủ thiếp đi.

Bùi Diễn Chi cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Kiều Kiều, đôi lông mày cau chặt, chuyện vừa rồi thật sự quá kì lạ.

Nhưng sau khi trải qua một lần thử, hắn gần như chắc chắn rằng chứng ù tai của mình, bao gồm cả sự biến mất của chữ viết tay trên giấy đều không phải là điều người bình thường có thể dễ dàng thực hiện được.

Nếu Vô Định sơn trang của hắn thực sự bị người khác xâm nhập đến mức thậm chí hắn còn không kiểm soát được giấy bút, thì không có cách nào mà những chuyện riêng tư hắn làm lại qua được mắt những kẻ đằng sau.

Cho nên, Bùi Diễn Chi mạnh dạn đoán rằng đây rất có thể là thủ đoạn của thần quỷ Thiên Đạo.

Vì để ngăn chặn lời nói của Kiều Kiều.

Điều này khiến cho sự tò mò và cảnh giác của Bùi Diễn Chi lập tức đạt đến đỉnh điểm, thậm chí còn khơi gợi cảm xúc mạnh mẽ không kém gì sự hận thù dưới đáy lòng.

Hắn nhớ khi hắn còn rất trẻ, có một tin đồn lan truyền trong giang hồ.

Người ta nói rằng một ngày nào đó, chỉ cần ai đó có thể tu luyện võ thuật đến cảnh giới cao nhất, người hòa với đất trời thì sẽ có cơ hội phá vỡ khoảng không này và bước vào một không gian khác.

Từng nghe những tin đồn như vậy, Bùi Diễn Chi mới dễ dàng chấp nhận rằng Kiều Kiều đến từ một thế giới khác.

Nhưng tại sao cái gọi là thần quỷ Thiên Đạo lại ngăn cản Kiều Kiều nói cho hắn biết, nàng biết khả năng nấu nướng của hắn từ đâu, thậm chí đến cả chuyện như món ăn nổi tiếng vùng Mân Việt nữa?

Chẳng… Chẳng lẽ sợ hắn biết được điều gì đó, làm hỏng kế hoạch, tính toán của Thiên Đạo đối với một số người?

Nhưng hắn chỉ nhắm vào đám người Tịch Nhật giáo, Cửu Tiêu, Liễu Tùy Phong thôi…

Hay là… Người được Thiên Đạo cố ý sắp xếp là một trong số họ?

Kiều Kiều cũng chỉ là một điều bất ngờ nằm ngoài kế hoạch thôi.

Nếu vậy thì tất cả những việc bất thường vừa xảy ra đều có thể giải thích được!

Nghĩ tới đây, Bùi Diễn Chi bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt lóe lên tia sáng.

Lúc này, ở Cửu Trùng Thiên, Nguyệt Lão mặc áo đỏ vô tình chạm phải ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của Bùi Diễn Chi, đến thần thức cũng giật mình, sợ hãi rồi luống cuống.

Ông ta có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Bùi Diễn Chi, cũng chính vì lẽ đó nên mới thực sự sợ hãi.

Vừa nãy, quả nhiên do ông ta ở phía sau dở trò.

Bởi vì những thất bại của hai thế giới thứ nhất, Nguyệt Lão đúc kết kinh nghiệm cảm thấy sở dĩ mình thất bại là bởi vì hai nam chính mà ông ta lựa chọn ở hai thế giới đầu tiên đều thua thảm hại, đứng cạnh phản diện không khác gì hai đống cặn bã. Đừng nói là nữ phụ cũng chán ghét hai tên tồi tệ đó, đến cả nữ chính mặc định là say nắng nam chính cũng chê?

Mà sở dĩ nguyên nhân bọn họ thất bại là bởi vì nhân vật phản diện đã biết trước rất nhiều tai nạn ngoài ý muốn, đảo loạn cốt truyện đã được sắp đặt trước, làm cho hào quang của nam chính gần như không còn.

Bỏ qua thế giới học đường, ở thế giới võ lâm giang hồ, nếu một kẻ khôn ngoan như Bùi Diễn Chi có được cốt truyện nguyên tác từ chỗ Kiều Kiều thì Liễu Tùy Phong sẽ trở nên vô dụng, chỉ biết ngửa cổ đợi hắn tới cắt tiết.

Nguyệt Lão sẽ không bao giờ để đàn con của mình bị đánh bại như thế, đương nhiên phải nhân cơ hội can thiệp vào.

Song đâu ai ngờ ông ta can thiệp đến vậy rồi mà Bùi Diễn Chi vẫn có thể đoán được nhiều âm mưu như vậy, rõ ràng nam chính Liễu Tùy Phong vẫn chưa xuất hiện, mối quan hệ giữa Bùi Diễn Chi và Kiều Kiều chỉ mới nảy mầm một chút, gần như Nguyệt Lão đã dự đoán được sự thất bại của thế giới này.

Đến thần tiên cũng sống không còn gì luyến tiếc, lúc này đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, sau đó không hiểu lấy điếu thuốc từ đâu ra, châm lên hít vào một hơi rồi lập tức nhả ra một làn khói.

Lòng đau điếng như chết lặng.

Dù sao cũng phải đi dọn phân nơi chân trời góc biển, sớm hay muộn có khác gì nhau.

Cùng lúc đó tại Vô Định sơn trang.

Bùi Diễn Chi cẩn thận bế Kiều Kiều đang ngủ lên giường, nhìn nữ tử vẫn còn vương mấy giọt nước mắt trên hàng mi.

Hắn im lặng một lúc, cuối cùng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng.

Lau xong, hắn đang định xoay người đi thì bỗng nhiên thấy bàn tay nữ tử đang nắm chặt vạt áo của mình.

Bùi Diễn Chi hơi sửng sốt, đang định kéo vạt áo ra khỏi tay Kiều Kiều.

Nhưng hắn không ngờ càng kéo thì Kiều Kiều càng giữ chặt, thậm chí nàng còn nhăn mày.

Khó khăn lắm mới lấy được vạt áo ra, giây tiếp theo Bùi Diễn Chi bỗng nghe được câu.

“Bùi Diễn Chi…”

Nam nhân chợt ngẩng đầu, phát hiện Kiều Kiều nằm trên giường vẫn đang ngủ say.

“… Ta thật sự thích ngài, rất thích…”

Nghe đến đây, Bùi Diễn Chi hơi nhíu mày.

“Cho nên… Ngài phải nấu cơm! Ngày mai ta muốn ăn tôm hấp dầu, Phật nhảy tường, thịt cua viên đầu sư tử…”

Bùi Diễn Chi nghe những món ăn này mà lòng không dao động: “…” 

Hắn có thể nói là mình sớm đoán ra được rồi không?

Thích không phải điều quan trọng, vô cùng thích cũng không quan trọng, mấy món ăn phía sau mới là quan trọng.

Có những món ăn thậm chí hắn còn chưa từng nghe qua, vậy là đủ rồi.

Ngày hôm sau.

Kiều Kiều nhìn gương mặt phúng phính của mình trong gương thì lúc ăn sáng lấy làm nơm nớp lo sợ.

Sau khi ăn sáng xong, nàng thề rằng sẽ không tiếp tục sa đọa vậy nữa.

Nhưng sở dĩ hiện giờ nàng biến thành như vậy là cũng là do chị Linda “đầu sỏ” gây nên.

Khi xưa nàng mới bước chân vào làng giải trí, mang theo niềm đam mê nhiệt huyết ca hát, lúc đó nàng chưa tham ăn tới vậy nhưng sau khi chịu ‘ăn hành’ suốt một thời gian dài thì từ đó bắt đầu công cuộc ‘ăn miếng trả miếng’ biến thành tham ăn.

Cho nên nàng phải giảm cân, hay là trưa nay ăn dưa chuột cho qua ngày đi!

Ngay vào lúc Kiều Kiều đang âm thầm nắm chặt tay, tràn đầy quyết tâm thì Bùi Diễn Chi bên cạnh lại nhìn nàng cười khẽ: “Đúng rồi, hôm qua nhà bếp cháy, có vài món ăn ta còn chưa làm, ta đang nghĩ hay là hôm nay ta nấu cho ngươi ăn, ý ngươi thế nào?”

Kiều Kiều vừa hạ quyết tâm giảm cân: “!”

“Với lại ta nghĩ hôm qua ngươi cũng nếm thử món ăn Mân Việt rồi nên ta định nấu những món khác như tôm hấp dầu, Phật nhảy tường, thịt cua viên đầu sư tử, ngươi có thích không?”

Kiều Kiều: “!”

Không được, ta không thể ăn, ta không được ăn, ta phải giảm cân, ta là thần tượng, ta là visual của nhóm, ta không thể ca nhảy được với khuôn mặt này, ta không được béo, tuyệt đối không được ăn!

Trong lòng liên tục nghĩ như vậy, nhưng miệng Kiều Kiều lại thốt ra ý muốn của mình.

“Được!”

Nữ tử đồng ý dứt khoát ngay tắp lự.
 

Chương 89


Từ khi yêu nữ Ma giáo kia cáo trạng với trang chủ vào hôm qua, đã mười canh giờ trôi qua mà Bùi Nhất, người chủ động đi lĩnh phạt, vẫn chưa xuất hiện trước mặt trang chủ.

Vất vả lắm mới hết thời gian cấm túc, Bùi Nhất vừa bước ra khỏi phòng giam thì lập tức nghe được tin dữ từ miệng những hộ vệ khác rằng:

Hôm nay trang chủ lại vì yêu nữ Ma giáo lòng dạ đen tối kia mà vào bếp nấu nướng.

Nghe được tin này, Bùi Nhất vốn trung thành tuyệt đối sao có thể ngồi yên được, hắn ta vội vã chạy đến nhà bếp của sơn trang.

Ngẩng đầu lên, hắn ta tức thì nhìn thấy trang chủ mà mình kính trọng nhất, khoác lên mình bộ trường bào màu xanh nhạt, đang tập trung nấu nướng trước bếp lò khói tỏa nghi ngút.

Yêu nữ Ma giáo đứng bên cạnh hắn, một tay cầm lá chuối xanh rộng lớn phe phẩy về phía trang chủ, tay kia cầm khăn tay trắng tinh, động tác thân mật lau mồ hôi trên trán cho trang chủ.

Cảnh tượng ân ái này lại khiến gân xanh trên trán Bùi Nhất giật giật.

Bây giờ hắn ta đã vô cùng khẳng định ả yêu nữ này chắc chắn đã luyện được loại võ công mê hoặc lòng người, nếu không thì trang chủ anh minh thần võ, thanh cao thoát tục của hắn ta sao lại có thể vì ả ta mà làm ra những chuyện mà trước đây hắn vốn không thể nào làm!

Quả nhiên yêu nữ chính là yêu nữ!

Giỏi dùng những thủ đoạn tà môn ngoại đạo này!

Không được, cho dù có bị trang chủ trừng phạt, hắn ta cũng nhất định phải theo sát ả yêu nữ này, tuyệt đối không để ả ta dễ dàng hãm hại trang chủ!

Nghĩ đến đây, vết thương chưa lành hẳn đã vội quên đau, Bùi Nhất lần nữa trợn trừng mắt như chuông đồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Kiều Kiều không rời.

Chưa kịp nhìn được bao lâu, bỗng dưng phía sau cây du tiền bên cạnh, có một cánh tay thò ra kéo cả người hắn ta qua.

Bùi Nhất quay phắt đầu lại, phát hiện người kéo mình qua, trong miệng đang ngậm một ngọn cỏ đuôi chó, ôm kiếm, điệu bộ cà lơ phất phơ, chẳng phải là Bùi Nhị, đệ đệ thường xuyên đi hành tẩu giang hồ, còn vang danh với danh hiệu Huyền Vũ Kiếm thì còn ai vào đây?

Lúc này, Bùi Nhị nhìn thấy sự cảnh giác vẫn chưa giảm bớt trong mắt đại ca, lại nghiêng đầu liếc nhìn đôi uyên ương tình tứ không xa, khinh thường nhổ cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra.

"Ta nói này, đại ca, vừa rồi huynh đang làm gì vậy?"

"Đương nhiên là theo dõi yêu nữ Ma giáo rồi. Nhị đệ, dạo này đệ không có ở trong sơn trang, tất nhiên không biết chuyện gì xảy ra rồi. Ta nói cho đệ biết…"

Vừa trông thấy đệ đệ từ thuở nhỏ đã thông minh hơn mình, Bùi Nhất lập tức thao thao bất tuyệt kể vanh vách những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

"… Cho nên, đệ nói xem, ả yêu nữ kia có phải biết loại võ công mê hoặc lòng người của Ma giáo không? Nếu không, sao bỗng nhiên trang chủ như biến thành một người khác, làm ra nhiều chuyện không giống bản thân chút nào như vậy chứ?"

Bùi Nhất vừa dứt lời, nét mặt trở nên nghiêm nghị, Bùi Nhị lập tức quay đầu nhìn về phía nhà bếp.

Lúc này, yêu nữ Ma giáo trong miệng Bùi Nhất đang mở to đôi mắt, vẻ mặt cầu khẩn nói gì đó với trang chủ bên cạnh, lá chuối trong tay phe phẩy càng siêng năng hơn, thậm chí còn dùng ngón tay út kéo nhẹ ống tay áo của hắn.

"… Làm ơn đi mà…"

Cách xa, Bùi Nhị chỉ đọc được bốn chữ này từ đôi môi của nàng.

Ngay sau đó, y liền nhìn thấy trang chủ của mình cầm lấy một cái thìa sứ bên cạnh, múc một thìa Phật nhảy tường đưa đến bên miệng nàng.

Yêu nữ thậm chí không hề do dự, vội vàng há miệng đón lấy.

"… Ngươi tốt nhất!"

Bùi Nhị lại lần nữa đọc được lời này từ đôi môi của nàng.

Lớn đến từng này rồi, Bùi Nhị chưa từng thấy trang chủ thân thiết với ai như vậy, trong mắt y thoáng hiện lên một tia kinh ngạc pha lẫn tò mò.

"… Bùi Nhị, Bùi Nhị, Bùi Nhị!"

Nghe thấy tiếng gọi của Bùi Nhất, Bùi Nhị chậm rãi quay đầu lại, phát hiện đại ca ngốc nghếch của mình đang nhíu mày đầy lo lắng.

"Ta đang nói chuyện với đệ đó, rốt cuộc đệ có nghe thấy không vậy?"

"Nghe thấy rồi…"

Thái độ của Bùi Nhị vô cùng hờ hững.

"Nghe thấy rồi sao đệ còn thái độ như vậy? Đệ không biết trang chủ đã bị mê hoặc đến mức nào đâu. Hôm qua ta chỉ trừng mắt nhìn ả yêu nữ đó một cái, ả ta lại mách lẻo với trang chủ, sau đó ngài ấy lập tức gọi người lôi ta đi… Yêu nữ đó mới đến có mấy ngày mà đã làm hại trang chủ thành ra thế này rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vô Định sơn trang có khi phải đổi chủ mất?"

Nét mặt Bùi Nhất đầy vẻ phẫn nộ.

"Này, lời này của huynh sai rồi. Ta thấy, Vô Định sơn trang không phải muốn đổi chủ, mà là muốn… thêm."

"Thêm? Thêm cái gì? Ý đệ là sau này Vô Định sơn trang sẽ có thêm một vị chủ nhân nữa ư? Thêm ai? Yêu nữ đó hả? Đổi với thêm có gì khác nhau? Lão nhị, đệ nói năng sao cứ thần thần bí bí thế?" Bùi Nhất tỏ ra bất mãn.

"Đại ca, huynh rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Sau này, yêu nữ trong miệng huynh trở thành phu nhân của trang chủ, sơn trang chẳng phải sẽ có thêm một nữ chủ nhân sao? Còn huynh nói trang chủ bị mê hoặc, với khoảng cách giữa huynh và trang chủ, cho dù có mười người như huynh bị mê hoặc thì trang chủ cũng không thể bị mê hoặc được! Hai người họ là tình chàng ý thiếp, ngươi tình ta nguyện, huynh hiểu cái nỗi gì!"

Bùi Nhị không kiên nhẫn, trực tiếp nói thẳng ra.

Bùi Nhất nghe vậy, trợn tròn mắt kinh ngạc, quay đầu nhìn sang trang chủ và yêu nữ đang ở cách đó không xa, rồi lại nhìn Bùi Nhị đang đứng trước mặt.

Bộ dạng như tam quan đều sắp vỡ vụn rồi lại tái hợp.

"Nhưng mà…"

"Không có nhưng mà."

Bùi Nhị thẳng thừng cắt ngang lời hắn ta.

Bấy nhiều năm nay, chỉ có đại ca ngốc nghếch Bùi Nhất của y vẫn ở lại Vô Định sơn trang mà không biết thân phận Bất Nhị lâu chủ của Bùi Diễn Chi. Sáu người còn lại, từ hắn Bùi Nhị cho đến Bùi Thất, ai mà không biết thân phận đằng sau của Bùi Diễn Chi.

Nhưng bọn họ cũng chỉ biết một thân phận mà thôi, không ai biết được, Bùi Diễn Chi rốt cuộc muốn làm gì, càng không biết hắn đã âm thầm dự tính bao nhiêu chuyện.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Bùi Nhị khẽ liếc nhìn Bùi Nhất bên cạnh một cái.

Từ khi quê nhà gặp biến cố lớn, chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ sống sót, bao nhiêu năm qua, chấp niệm trong lòng Bùi Nhị chưa từng thay đổi.

Đó chính là… Sống tự do tự tại.

Tốt nhất là có thể cùng vị đại ca thật thà chất phác của mình sống thật tốt.

Sống, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.

Cũng may là Kiều Kiều hiện tại vẫn còn chưa quen biết vị Bùi Nhị này, nếu không chắc chắn sẽ nhận ra y chính là nhân vật nam phụ si tình trong quyển “Tuyệt thế vô song” kia, vì yêu nữ chính Tiết Ngữ Nhi mà hết lần này đến lần khác kéo chân Bùi Diễn Chi, dưới sự van nài khổ sở của nữ chính, đã ba lần thả nam chính Liễu Tùy Phong đi.

Đứng trên góc độ của nhân vật chính, Bùi Nhị là một người tuy ngày thường nhìn có vẻ lêu lỏng không ra gì, nhưng đến lúc quan trọng lại vô cùng đáng tin cậy, là một nhân vậy chính tà lẫn lộn!

Điểm hấp dẫn nhất là, y còn si mê nữ chính nhưng lại tự ti vì đôi tay nhuốm máu của mình mà không dám đến gần.

Nhưng nếu đứng ở góc độ của Bùi Diễn Chi, người này chính là một kẻ vong ơn bạc nghĩa điển hình.

Dù sao thì nếu không có Bùi Diễn Chi, e rằng kẻ này còn chẳng biết đang ở xó xỉnh nào cùng đại ca mình đi ăn xin.

Nhờ có Bùi Diễn Chi, mà y mới có thể ăn no, mặc ấm, học chữ, học võ.

Nào ngờ đến thời khắc quyết chiến, kẻ này lại không chút do dự đứng về phía nhân vật chính, không chỉ vậy, còn chuốc thuốc đại ca mình, tức là Bùi Nhất, để hắn ta không thể tham gia vào trận quyết chiến cuối cùng.

Nếu không phải là kẻ ích kỷ, sao có thể sống thoải mái như vậy chứ?

Sau trận quyết chiến, Bùi Diễn Chi mất tích, ngược lại kẻ này lại nhờ sự giúp đỡ của nhân vật chính, trở thành một kiếm khách tuyệt thế nổi danh giang hồ.

Còn về phần Bùi Nhất, sau khi biết được Bùi Diễn Chi rơi xuống vực, vì muốn báo thù cho Bùi Diễn Chi, hắn ta đã nhiều lần gửi thư thách đấu với nam chính Liễu Tùy Phong, cuối cùng bị chết dưới kiếm của y.

Cũng coi như, chết có giá trị!



Bên trong gian bếp lúc này, hầu như mỗi khi Bùi Diễn Chi làm xong một món ăn, Kiều Kiều không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của hương thơm, lập tức bám dính lấy đối phương nịnh nọt, dỗ dành đủ kiểu. Mà mỗi một lời nịnh nọt của nàng, về cơ bản đều nhận được một lần Bùi Diễn Chi đút cho ăn.

Cứ đút cho ăn mãi, bữa tối của Bùi Diễn Chi nấu xong, Kiều Kiều cũng đã ăn no đến tám phần.

Cuối cùng, lúc trên bàn ăn, nàng chỉ miễn cưỡng uống một bát canh ngọt, đã thấy no đến mức không thở nổi.

Dựa vào lưng ghế, Kiều Kiều vô thức sờ lên chiếc bụng tròn vo của mình, từ tận đáy lòng cảm thấy Bùi Diễn Chi không phải ai khác, rõ ràng chính là chướng ngại vật trên con đường giảm cân của nàng mà.

Nhưng biết làm sao đây, những món hắn nấu thật sự ngon quá đi mà, hu hu.

Buổi chiều, dưới gốc cây lê quen thuộc, hai người lại bày ra ván cờ vây trẻ con.

Rõ ràng trước đây Kiều Kiều vẫn luôn tự tin cho rằng mình là người thông minh, dù đã bước chân vào giới giải trí, nhưng đại học vẫn theo học trường danh tiếng 211, thành tích đáng tự hào 600 điểm cũng là do nàng tự mình thi được.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì đầu óc thông minh, nàng không biết đã được khen ngợi bao nhiêu lần, nổi tiếng là người học hành không quá chăm chỉ, nhưng mỗi lần thi cử lại luôn đứng đầu bảng, là học sinh thiên phú.

Nhưng kể từ khi gặp Bùi Diễn Chi, Kiều Kiều bỗng dưng nghi ngờ sâu sắc về chỉ số thông minh của mình.

Không đúng, chẳng lẽ nàng ngốc đến vậy sao?
 

Chương 90


Tại sao cờ vây này rõ ràng là do nàng dạy cho Bùi Diễn Chi chơi, nhưng ngoài ván đầu tiên chiếm được lợi thế vì đối phương chưa hiểu luật, thì sau đó nàng chưa từng thắng lần nào.

Không lẽ, hắn có ý đồ gì đó?

Liên tục áp đảo nàng như vậy, có ý nghĩa gì chăng?

Lại lần nữa nhìn rõ cục diện thất bại đã định của mình, Kiều Kiều chống cằm, bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Diễn Chi đối diện với vẻ oán trách.

Ngươi cứ tiếp tục thắng như vậy, sau này ta sẽ không chơi với ngươi nữa…

Vừa nhận được ánh mắt của Kiều Kiều, còn chưa kịp mở miệng nói gì, một bóng đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

"Trang chủ!"

Hắc y nhân cung kính quỳ xuống trước mặt Bùi Diễn Chi, từ góc nhìn của Kiều Kiều, nàng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa cao cao được buộc bằng vải lụa đỏ trên đỉnh đầu của nam tử đó.

Thấy vậy, nụ cười trên môi Bùi Diễn Chi dần tắt, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Kiều ở trước mặt.

"Trang chủ, ngươi có việc sao? Vậy ngươi cứ đi đi, không cần để ý đến ta, đi nhanh đi. Nếu nhanh thì ta sẽ ở đây đợi ngươi, nếu quá lâu thì ngươi hãy phái người đến nói với ta một tiếng là được!"

Kiều Kiều tùy ý phất tay, tỏ ra rất dễ nói chuyện.

Bùi Diễn Chi nghe vậy khẽ gật đầu, vừa định xoay xe lăn rời đi, thì như chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Kiều Kiều: "Đúng rồi, trên bếp lò trong bếp còn hấp một bát bánh bơ hạnh nhân. Lát nữa, nếu ngươi đợi chán quá, thì có thể gọi người mang đến cho ngươi ăn, nhớ kỹ tuyệt đối không được tự mình vào bếp lấy. E rằng lại không tìm được đường về."

Nghe được lời này, Kiều Kiều vốn còn đang buồn bực vì thua cờ, hai mắt bỗng sáng lên.

"Bùi Diễn Chi, ngươi thật là tốt!"

Vì trước đó đã thốt ra quá nhiều lời nịnh nọt trong bếp, theo phản xạ có điều kiện, Kiều Kiều chân thành khen ngợi.

Lời nàng nói khiến hắc y nhân vừa đứng dậy bên cạnh, vô thức nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nhưng lại lập tức chạm phải đôi mắt trong veo không vẩn đục, sáng như trăng rằm của thiếu nữ.

Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của hắn ta, từ nhỏ vốn đã rất lễ phép, Kiều Kiều vui vẻ gật đầu với hắn ta.

Hành động này lại khiến nam tử sửng sốt.

Mãi đến khi nghe thấy động tĩnh từ Bùi Diễn Chi ở bên cạnh, hắc y nhân mới vội vàng thu hồi ánh mắt, theo sát xe lăn của Bùi Diễn Chi.

Vừa rời khỏi tầm mắt của Kiều Kiều, giọng nói lạnh lùng của Bùi Diễn Chi vang lên: "Bây giờ thế nào rồi?"

Nghe thấy câu hỏi của Bùi Diễn Chi, hắc y nhân lập tức nghiêm túc: "Y theo mệnh lệnh của trang chủ, hiện tại tin tức về bản đồ kho báu đã lan truyền khắp chốn giang hồ. Tên Liễu Tùy Phong kia cũng đã bị cuốn vào vòng xoáy. Y và một đệ tử của phái Thuỷ Nguyệt, theo đúng kế hoạch của chúng ta, đang tiến về quán trọ Như Nguyệt. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nửa tháng nữa sẽ đến nơi."

"Quán trọ Như Nguyệt? Ta biết rồi…"

Bùi Diễn Chi đáp một tiếng.

Có lẽ lần vì trở về này, Bùi Diễn Chi có vẻ dễ nói chuyện hơn nhiều, hắc y nhân cũng chính là Bùi Nhị, to gan đề nghị: "Trang chủ, thuộc hạ cảm thấy, ca ca của thuộc hạ cũng nên được tiếp xúc với một số chuyện bí mật, dù sao thì…"

Đột nhiên chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Diễn Chi, những lời còn lại của Bùi Nhị lập tức nghẹn lại trong cổ họng, như thể đang bị bầy sói hung hãn rình rập ngoài đồng, không thể thốt lên tiếng nào nữa.

Thấy vậy, Bùi Nhị lập tức quỳ xuống trước mặt Bùi Diễn Chi, cúi đầu tạ lỗi: "Thuộc hạ quá phận rồi."

Cũng không biết qua bao lâu, mồ hôi trên trán Bùi Nhị đã nhỏ xuống cả phiến đá xanh trước mặt y, y mới nghe thấy tiếng xe lăn của Bùi Diễn Chi lăn trên mặt đất xa dần.

Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, y mới đột nhiên ngã gục xuống đất, thở phào một hơi.

"Ha…"

Nhìn đóa hoa anh túc ở góc tường, nam tử nở một nụ cười buồn bã.

Quả nhiên, đối mặt với Bùi Diễn Chi, y vẫn không được…

Càng đẩy xe lăn đến gần viện Diễn Vô của mình, khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Diễn Chi càng giống như những tảng băng dưới ánh mặt trời mùa đông, mềm mại tan chảy ngay trước mắt.

Ngay trước khi bước vào sân, nụ cười quen thuộc với Kiều Kiều đã xuất hiện trên gương mặt của nam tử.

Vừa đi đến dưới gốc cây lê, Bùi Diễn Chi lập tức phát hiện trên bàn cờ bằng ngọc xanh của mình, ngoài những quân cờ ra, chỉ còn một chiếc bát sứ trống rỗng, còn Kiều Kiều thì đã không thấy đâu.

Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân cố tình bước nhẹ sau lưng mình.

Điều này khiến Bùi Diễn Chi vốn không quen với việc quay lưng về phía người khác, phải dùng hết sức lực mới miễn cưỡng kìm nén được ham muốn quay đầu lại.

Sau đó…

Một đôi tay nhỏ mềm mại che lấy mắt hắn.

"Khụ khụ, đoán xem ta là ai?" Người đến cố tình hạ thấp giọng, nhưng mùi hương ấm áp quen thuộc từ ống tay áo đã bán đứng nàng.

"Bánh sữa có ngon không?"

"Tất nhiên là ngon rồi…"

Bị Bùi Diễn Chi bất ngờ gài bẫy, Kiều Kiều lập tức buông tay, vẻ mặt hờn dỗi xuất hiện trước mặt hắn: "Nhàm chán, ngươi có phải đã sớm biết là ta rồi không? Ta trốn ở đó lâu lắm đấy! Vốn định dọa ngươi một phen …"

Ngồi xuống đối diện Bùi Diễn Chi, Kiều Kiều vừa định cầm lấy chiếc bát sứ đặt trước mặt mình đi, bỗng nàng lại nhìn hắn với ánh mắt đầy chờ mong.

"Ngày mai, không, sau này ngươi có thể làm món này cho ta nữa không? Ta lớn từng này rồi mà chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy, chỉ cần nghĩ đến việc sau này có thể không được ăn nữa, ta đã thấy cả nửa đời sau chẳng còn ý nghĩa gì cả!"

Bùi Diễn Chi nghe vậy, khẽ nhướng mày.

"Ngươi đừng vội từ chối ta, theo luật cũ, chúng ta sẽ đánh cờ phân định thắng thua. Nếu ta thắng ván này, ngươi sẽ phải thường xuyên làm món này cho ta ăn. Nếu ta thua, ta sẽ không bao giờ nhắc lại yêu cầu này nữa, ngươi thấy thế nào?”

Kiều Kiều gian xảo đề nghị.

Nghe nàng nói vậy, Bùi Diễn Chi gần như vô thức liếc nhìn bàn cờ.

Quả nhiên, quân cờ trên bàn cờ đã bị động.

"Được."

Bùi Diễn Chi gật đầu.

Mắt Kiều Kiều sáng lên: "Lúc nãy ngươi đã đi rồi, giờ đến lượt ta đi…"

"Ừm."

Chỉ mới đi được hai nước cờ, năm quân cờ của Kiều Kiều đã tạo thành một đường thẳng.

"Ha ha, ta thắng rồi, ta thắng rồi đúng không?"

Nhìn bàn cờ, Bùi Diễn Chi cố ý nhíu mày: "Sao ta lại cảm thấy…"

"Thấy sao? Rõ ràng là ta thắng rồi, ngươi nhìn xem, ta thắng rồi, ta mặc kệ, sau này ngươi phải làm món bánh bơ hạnh nhân này cho ta, nếu không… Nếu không ta sẽ nói với mọi người rằng, Bùi Diễn Chi, ngươi đường đường là trang chủ Vô Định sơn trang mà lại chơi xấu!"

Nghe đến đây, Bùi Diễn Chi ngẩng đầu nhìn Kiều Kiều đang đứng trước mặt, mắt trái viết chữ "gian", mắt phải viết chữ "xảo", cả khuôn mặt đều viết bốn chữ "miệng hùm gan sứa", rồi bật cười: "Được rồi, ta có chơi có chịu."

"Bùi Diễn Chi, ngươi là người tốt nhất, đáng yêu nhất mà ta từng gặp, không ai sánh bằng."

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp qua người nào cưng chiều nàng vô điều kiện như vậy.

Suy nghĩ muốn gả cho hắn, cũng chưa bao giờ kiên định như lúc này.

Một lúc sau, thậm chí nàng còn nghĩ, nếu sau này trở về hiện đại, nàng còn có chút muốn mang theo cả người này về nữa.

Nếu không, nếu không…

Kiều Kiều cảm thấy hốc mắt mình cay cay, có lẽ nàng sắp khóc mất rồi. Ngay cả khi trở về hiện đại, nàng cũng sẽ vô cùng nhớ hắn.

Bởi vì ban ngày quá vui vẻ, nên buổi tối khi con rối Kiều Kiều cũng luôn vui vẻ rạng rỡ khi gặp Bùi Diễn Chi.

"Chủ nhân, chủ nhân, ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta đã hạ quyết tâm rồi, nhất định phải gả cho người ta thích!"

Vừa bước vào phòng của Bùi Diễn Chi, Kiều Kiều thậm chí còn không thèm nhìn đến đĩa bánh ngọt trên bàn, mà cứ thế ngồi thụp xuống trước mặt hắn, lớn tiếng nói.

Nghe vậy, Bùi Diễn Chi cúi đầu nhìn nàng.

"Thích hắn nhiều lắm sao?"

"Thích lắm thích lắm, cho nên ngài mau giúp ta nghĩ cách làm sao để có thể chiếm được trái tim hắn đi?"

"Này, ngài nói xem ta có nên tặng hoa cho hắn không? Nhưng hình như không ổn lắm, hoa thường là do nam tặng cho nữ để tỏ tình…"

"Ngươi thích hoa gì?" Bùi Diễn Chi đột nhiên hỏi.

"Dĩ nhiên là hoa hồng rồi." Kiều Kiều đáp mà không cần suy nghĩ: "Nhưng hình như thế giới này không có hoa hồng…"

"Hoa hồng mà ngươi nói có hình dạng thế nào?"

"Tức là rất giống hoa nguyệt quế và hoa tường vi, nhưng cánh hoa dày hơn một chút, hương thơm cũng nồng hơn… Chờ đã, sao tự dưng lại nói đến hoa rồi?"

"A, chủ nhân, ta nghĩ ra rồi. Ngài thấy ta kiếm cớ theo hắn học võ thì thế nào? Học võ chắc chắn sẽ có rất nhiều tiếp xúc thân thể, đến lúc đó ta sẽ giả vờ vô tình ngã vào người hắn, hoặc trượt ngã, hai người vô tình môi chạm môi… Hehe, nhưng mà trước đây ta đã từng hôn hắn rồi…"

"Vậy sao? Cảm giác thế nào?"

Bùi Diễn Chi từng bước hướng dẫn.

Nghe vậy, Kiều Kiều ngẫm nghĩ hồi lâu, mắt sáng lên: "Chín chữ, mềm mại mịn màng, còn có thể kéo sợi!"

Bùi Diễn Chi: "…"

"Sau đó thì, chỉ cần làm thêm một ‘lần’ nữa là được rồi…"

Kiều Kiều thở dài.

"Ồ? Chỉ cần thêm một lần nữa là ngươi đã thỏa mãn rồi sao?"

Khóe môi Bùi Diễn Chi cong lên.

"Không, chủ nhân, ta nghĩ ngài không hiểu ý ta rồi. Một tỷ lần, làm tỷ lần, ty tỷ lần…"

"Thêm tỷ lần nữa!"

Kiều Kiều trong trạng thái con rối vô cùng nghiêm túc, nói chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không nhận ra điều mình vừa nói kinh thiên động địa cỡ nào.

Bùi Diễn Chi: "…"
 

Bình Luận (0)
Comment