“Ha ha ha ha!”
Bỗng một tràng cười kinh thiên động địa vang lên trong bầu không khí kỳ lạ của quán trọ vốn đang yên tĩnh như thể một hồ nước sâu.
“Đã nghe danh công phu của Vô Định trang chủ Bùi Diễn Chi thiên hạ vô song từ lâu, hôm nay được chứng kiến mới thấy quả nhiên danh bất hư truyền, Kim mỗ bội phục!”
Kim Chung Hổ co được giãn được chắp tay làm lễ với Bùi Diễn Chi, muốn thu hút sự chú ý của đám người đang hóng hớt về phía gã ta.
Tiếc là gã nói xong câu nói phá hỏng bầu không khí kia, không chỉ có Bùi Diễn Chi không thèm quay đầu sang nhìn gã, đến cả đám người hóng hớt xung quanh gã cũng chẳng mấy để ý đến gã.
Không ngờ, lúc này trong lòng Kim Chung Hổ đã hoàn toàn coi Bùi Diễn Chi đột nhiên xuất hiện thành vật cản trở Hoàng Hổ trại bọn họ tranh giành bản đồ kho báu.
Thấy Bùi Diễn Chi lại không thèm nhìn mình lấy một cái, trong lòng nam nhân kia thềm oán hận, nhưng vẫn tận tuỵ với nghề đọc lời thoại phản diện của mình
“Nếu hôm nay Bùi trang chủ đã đến đây, vậy thì Kim mỗ ta sẽ nể mặt Bùi trang chủ, ta sẽ cho người ở quán trọ Như Nguyệt thêm hai ngày. Hai ngày sau, ta nhất định phải nhìn thấy hung thủ đã giết lục đệ của ta, nếu không, dù có phải đuổi đến tận chân trời góc biển thì người ở Hoàng Hổ trại ta tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này như vậy đâu!”
“Trong hai ngày này, Kim mỗ cũng sẽ ở lại quán trọ Như Nguyệt, nếu trong khoảng thời gian này có ai muốn rời khỏi quán trọ thì có thể đến hỏi kim hoàn đao của Kim mỗ trước!”
Ánh mắt nam nhân hung ác nham hiểm, biểu cảm dữ tợn.
Sau khi nói xong mấy câu tàn nhẫn thì gã lên tầng không chút do dự.
Khi đi ngang qua Thuỷ Như Nguyệt trên cầu thang gỗ dẫn lên tầng, ánh mắt của gã giống như lưỡi dao tùng xẻo, nàng ta cúi đầu xuống, cơ thể run bần bật, gã lườm nữ tử hoàn toàn không dám nhìn gã.
Nghe thấy mấy câu tàn nhẫn của Kim Chung Hổ, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều thấy sợ hãi.
Dù sao thì Bùi trang chủ có thể trấn áp được một mình Kim Chung Hổ, nhưng nếu mười một con hổ tụ lại thì dù có là mấy thế lực lâu đời như Tử Vân Sơn và phái Thuỷ Nguyệt cũng không muốn xảy ra xung đột với bọn họ.
Với nỗi lo lắng như vậy trong lòng, đám người không khỏi chuyển sự chú ý về phía ba người Bùi trang chủ còn đang đối đầu với nhau.
Dù mối nguy hiểm đến tính mạng vẫn chưa ập đến nhưng dưa này ngon thật đấy…
Vì thế đám người cùng tiến vào một trạng thái mâu thuẫn, vừa nơm nớp lo sợ chuyện sẽ xảy ra vào hai ngày sau vừa lén lút ăn dưa.
Lúc này, trước cửa đại sảnh quán trọ.
Kiều Kiều một lời khó nói hết nhìn về phía nam chính Liễu Tuỳ Phong đang đứng cách nàng một Bùi Diễn Chi.
Lúc trước khi nhìn thấy bảng hiệu của quán trọ Như Nguyệt, không phải nàng không nghĩ đến chuyện y cũng ở đây, còn nàng thì lại trông giống nữ phụ Mộ Dung Kiều y như đúc. Trong lòng nàng nghĩ liệu có nên đeo khăn che mặt hay gì không, tránh việc Liễu Tuỳ Phong thấy nàng và Bùi Diễn Chi đứng cạnh nhau sẽ gây ra chuyện gì đấy không hay.
Nhưng nàng lại nghĩ lại, hình như trong cốt truyện Liễu Tuỳ Phong hoàn toàn chẳng thèm để ý đến vị hôn thê Mộ Dung Kiều kia, đặc biệt là sau khi hiểu lòng nhau với Tiết Ngữ Nhi thì y còn phủ nhận hoàn toàn hôn ước với Mộ Dung Kiều.
Với sự thông minh của y, năm đó y chấp nhận hôn ước đấy chẳng qua chỉ là một kế sách tạm thời do y chưa ngồi vững vị trí giáo chủ thôi.
Là vì y muốn có được sự ủng hộ và thoả hiệp tạm thời của Hữu Hộ pháp.
Từ đầu đến cuối, y không có chút tình cảm nam nữ nào với Mộ Dung Kiều, từ nhỏ đến lớn, y chỉ coi nàng ấy như muội muội.
Chính vì nguyên nhân này nên cuối cùng Kiều Kiều mới không thèm cải trang, cứ thể đĩnh đạc đi vào quán trọ Như Nguyệt với Bùi Diễn Chi.
Bây giờ, nhìn thấy cánh mũi Liễu Tuỳ Phong liên tục phập phồng vì tức giận…
Kiều Kiều: Đen quá đi mất!
“Tiểu Kiều, đi ra đây…”
Thấy Kiều Kiều không nhúc nhích, Liễu Tuỳ Phong vội vàng đưa tay về phía nàng, ánh mắt y vừa lo lắng vừa buồn phiền.
Nghe thấy năm chữ này, ánh mắt Bùi Diễn Chi bỗng trở nên âm u, ngón tay đặt trên tay vịn của xe lăn đột nhiên siết chặt.
Nhưng hắn còn chưa kịp đến gần, mộ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương đã đặt lên mu bàn tay đang siết chặt của hắn.
Là Kiều Kiều.
Bùi Diễn Chi cụp mắt nhìn xuống.
Liễu Tuỳ Phong nhìn thấy động tác thân mật này của hai người thì lập tức nhíu mày, tuy y không có mấy tình cảm với Mộ Dung Kiều, nhưng vị hôn thê của mình lại dây dưa mập mờ với một nam nhân khác ngay trước mặt y.
Đối phương lại còn là Bùi Diễn Chi mà y luôn căm ghét, điều này khiến Liễu Tuỳ Phong không muốn tức giận cũng khó!
“Tiểu…”
Liễu Tuỳ Phong vừa mới lên tiếng.
Phía bên kia, dù sao Kiều Kiều cũng đã đóng mấy bộ phim điện ảnh, nàng cảm thấy đây chính là lúc để thể hiện kỹ thuật thật sự của mình.
Chỉ thấy nữ tử có vẻ bề ngoài xinh đẹp nhíu mày, nhìn Liễu Tuỳ Phong ở phía đối diện với ánh mắt bối rối: “Ừm… Xin lỗi công tử, ta với ngươi có quen nhau à?”
Nghe thế thế, vẻ mặt Liễu Tuỳ Phong không tin nổi.
“Tiểu Kiều! Rốt cuộc muội bị sao thế, ta là Tiểu Phong ca ca của muội mà, ta… Xa nhà nhiều ngày, vì sao tự dưng muội lại không nhận ra ta?”
“Xin lỗi, có lẽ là do ta trông hơi giống với vị hôn thê của công tử? Nhưng ta có thể chắc chắn trí nhớ của ta không có vấn đề gì hết, ta thật sự không quen biết Tiểu Phong ca ca nào hết…”
Biểu cảm của Kiều Kiều càng trở nên chân thành hơn.
Nàng hành động như vậy, không chỉ khiến Liễu Tuỳ Phong ngạc nhiên, mà đến cả Bùi Diễn Chi cũng không khỏi thấy hơi bất ngờ.
Hắn hoàn toàn không ngờ được, tiểu cô nương của hắn lại có một mặt không ai biết đến.
Bây giờ hắn càng lúc càng thấy tò mò với cuộc sống khi trước của nàng.
Nghe đến đây, Liễu Tuỳ Phong nhìn Kiều Kiều bằng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ giống như đang cẩn thận quan sát vẻ bề ngoài của nàng. Một lúc lâu sau, giọng nói như đinh đóng cột của nam chính vang lên: “Ta không hề nhận nhầm người, trừ việc béo hơn một chút ra thì muội chính là Tiểu Kiều!”
Kiều Kiều: “…” Ta béo hay không liên quan chó gì đến ngươi, ta ăn gạo nhà ngươi à, nàng hơi cáu gắt!
Thấy Kiều Kiều không nói câu nào, Liễu Tuỳ Phong tiếp tục suy đoán lệch lạc: “Tiểu Kiều, rốt cuộc muội bị sao thế? Sao tự dưng muội lại không nhận ra Tiểu Phong ca ca, có phải do có người nắm được điểm yếu của ngươi đe doạ muội không? Bây giờ Tiểu Phong ca ca đang ở đây rồi, chắc chắn ta sẽ không để ai bắt nạt muội, muội có nỗi khổ gì thì cứ nói với ta đi!”
Nam nhân này rất giỏi nói bóng nói gió.
Không biết là do huynh đệ khác mẹ nên ghét nhau, hay là do trước đấy Tiết Ngữ Nhi khen Bùi Diễn Chi không ngớt miệng, hoặc cũng có thể là do quan điểm của tám phái lớn với Ma giáo vốn khác nhau.
Trong cốt truyện cũng vậy, lần đầu tiên gặp nhau, Liễu Tuỳ Phong đã có ác cảm với Bùi Diễn Chi.
Suốt ngày, y cứ như một đứa trẻ trâu chưa chịu lớn cứ tìm được cơ hội là lại mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, soi mói Bùi Diễn Chi đủ kiểu.
Trong cốt truyện, Bùi Diễn Chi khoác một lớp vỏ bọc công tử ôn hoà chịu đựng tất cả những chuyện này, mãi cho đến nửa sau của cốt truyện hắn mới dùng trị số vũ lực của mình để dạy trẻ trâu cách làm người.
Nhưng Bùi Diễn Chi chấp nhận chịu đựng, Kiều Kiều vừa mới bị người ta diss béo lại không thể nào nhịn nổi.
“Công tử, ngươi vô lý quá rồi đấy! Ta đã nói mấy lần là ta không quen ngươi, không biết ngươi rồi, sao ngươi cứ bắt tiểu nữ tử phải thừa nhận mình là vị hôn thê của ngươi thế! Sao bây giờ người bị bệnh tâm thần nặng như này cũng có thể ra ngoài hành tẩu giang hồ được thế? Nếu ai cũng tóm bừa một cô nương rồi nhất quyết nói đấy là vị hôn thê của mình như công tử, liệu sự an toàn của các nữ hiệp ở các phái có được bảo đảm không?”
“Nói chuyện không có bằng chứng, ngươi nói ta là vị hôn thê của ngươi, ta còn nói công tử ngươi là nhi tử bị thất lạc từ lâu của ta đây này, công tử có nhận không?”
Kiều Kiều tỏ ra mất kiên nhẫn.
Bùi Diễn Chi: “…”
Liễu Tuỳ Phong: “…”
Không phải, không phải Tiểu Kiều… Dù có mất trí nhờ thì Tiểu Kiều cũng sẽ không bao giờ nói chuyện như thế với y, nhưng sao trên đời lại có hai người giống nhau đến thế chứ?
Còn có Tiểu Kiều, sau khi nàng rời khỏi Tích Nhật giáo, y vẫn không nhận được tin tức gì của nàng…
Rốt cuộc nữ tử trước mặt có phải Tiểu Kiều không?
Liễu Tuỳ Phong cũng bắt đầu bối rối.
“Liễu đại ca…”
Đúng lúc này, một giọng nói buồn bã vang lên sau lưng y.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, lúc này Liễu Tuỳ Phong mới ra bản thân đã làm lơ người nào đấy, y lập tức quay đầu lại, thấy mắt Tiết Ngữ Nhi đỏ hoe, nhìn y với vẻ mặt đau lòng: “Không ngờ… Không ngờ Liễu đại ca lại có vị hôn thê rồi, vậy sao lúc trước huynh lại nói mấy câu như vậy với ta…”
Nói xong câu này Tiết Ngữ Nhi lập tức ôm mặt chạy lên trên tầng..
“Ngữ Nhi, Ngữ Nhi!”
Thấy thế, Liễu Tuỳ Phong vội vàng đuổi theo nàng ta.
Y đúng là mất trí thật rồi mà! Sao y lại quên mất Ngữ Nhi còn đang đứng sau lưng y chứ? Giờ thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nữa!
Rốt cuộc y phải giải thích với Ngữ Nhi thế nào đây, y không có chút tình cảm nào với vị hôn thê Tiểu Kiều kia, lý do lúc nãy y lại nhận có quen biết nàng, hoàn toàn là vì y quan tâm nàng như đang quan tâm muội muội, không muốn nàng đi lầm đường.
Kiều Kiều không ngờ mình xuyên không rồi mà vẫn được xem cốt truyện Quỳnh Dao chính tông như này, đưa tay xoa xoa chỗ nổi da gà trên cánh tay của mình, sau đó nàng nghịch ngợm duỗi tay chọc chọc bả vai Bùi Diễn Chi: “Này, Bùi Diễn Chi, chàng có muốn cá cược với ta không?”
“Cá cược gì cơ?”
Bùi Diễn Chi mỉm cười.
Nghe thấy vậy, Kiều Kiều cười thần bí, nàng áp sát vào tai nam tử, nhỏ giọng thì thầm.
Cảm giác ấm áp phả vào tai khiến Bùi Diễn Chi vô thức mím chặt môi.
“… Cược xem liệu sau này hai người vừa nãy rời đi có làm hoà không, liệu nữ nhân kia có tiếp tục ở bên cạnh nam tử kia khi đã biết rõ hắn ta đã có vị hôn thê không?”
“Ta cảm thấy… Có.”
Khoé môi Bùi Diễn Chi nhếch lên.
“Hả? Đáp án của chàng với ta giống nhau à? Không được không được, chàng nói lại đi, câu trả lời của chàng không được giống ta, nếu không chúng ta còn cá cược làm gì nữa, chàng phải nói là không!”
Kiều Kiều vô lý vậy đấy.
“Vậy thì không?”
Bùi Diễn Chi biết nghe lời phải.
“Ừm, chàng trả lời rồi là không được đổi ý đâu đấy nhé, chàng cảm thấy bọn họ sẽ không làm hoà, còn ta thì thấy có. Ta cảm thấy hai người này có thể dây dưa níu kéo nhau cả đời luôn đấy, ai bảo hai người họ là duyên phận do trời cao tác thành chứ!”
Kiều Kiều nhướng mày.
Trời cao tác thành à?
Nụ cười trên gương mặt Bùi Diễn Chi vẫn vậy, nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng.
Xem ra đây chính là đối thủ Thiên Đạo đã sắp xếp cho hắn, hắn đã tìm được… Cừu Phong dùng tên giả là Liễu Tuỳ Phong.
Đệ đệ ruột cùng mẹ khác cha của hắn.
Còn Tiết Ngữ Nhi chắc là nhân duyên do Thiên Đạo sắp xếp cho hắn.
Cùng lúc đó, trên Cửu Trùng Thiên, Nguyệt Lão mặc hồng y đã bắt đầu dùng mạng trên Thiên đình tìm kiếm chân trời góc biển, ông ta cũng bắt đầu cẩn thận ghi chép lại một số điều cần chú ý khi dọn phân.
Sau này mấy thứ này vẫn dùng được tiếp, nhưng phải cẩn thận chút.
“Này đợi đã, Bùi Diễn Chi, tiền đặt cược, chúng ta còn chưa thương lượng tiền đặt cược là gì mà? Nếu chàng thua thì ngày mai ta muốn ăn…”
Nàng còn chưa kịp nói tên món ăn, tự dưng lại nhớ đến chuyện vừa nãy Liễu Tuỳ Phong nói “trông hơi béo”, tâm trạng của Kiều Kiều lập tức tụt dốc.
“Sao thế?”
Bùi Diễn Chi hỏi.
Nghe thấy giọng hắn, Kiều Kiều ngồi xổm trước mặt đối phương, nâng khuôn mặt nhỏ của mình lên, biểu cảm hơi lo lắng: “Ta béo thật à? Bùi Diễn Chi, chàng nhìn ta kỹ vào, chàng có cảm thấy ta béo hơn hẳn lúc mới đến Vô Định sơn trang không? Tiêu rồi tiêu rồi, sao ta lại không quản được cái miệng của mình chứ! Bùi Diễn Chi, tất cả là tại chàng, sao chàng cứ phải nấu ăn… Ngon…”
Bùi Diễn Chi nghe thấy vậy thì chậm rãi cúi người, sau đó đưa tay ra nâng mặt nàng lên giống như đang nâng một đám mây.
Kiều Kiều: “!!!”
Thấy gương mặt đẹp trai không góc chết trước mặt càng lúc càng đến gần mình, hơi thở của Kiều Kiều cũng càng lúc càng nhỏ đi.
“Hình như… Hơi béo thật…”
Bùi Diễn Chi có sao nói vậy.
Kiều Kiều… Trong lòng Kiều Kiều buồn, nhưng Kiều Kiều nhất định phải nói.
“Chàng…”
Nàng vừa mới lên tiếng, Bùi Diễn Chi đã lại nói tiếp…
“Vậy nên ngày mai nàng có muốn ăn thịt viên tứ hỉ, gà nướng bạch quả, cá trắm đen xốt cà chua không?”
Kiều Kiều: “!!!”
“Sau khi ăn xong thì tráng miệng bằng một phần củ mài chiên giòn? Ta nhớ nàng có nói đã chán ăn sữa chua rắc quả khô, muốn đổi món tráng miệng khác…”
Kiều Kiều… Kiều Kiều nuốt nước bọt: “Bùi Diễn Chi…”
“Hả?”
“Chàng tốt nhất!” Vậy nên nhất định phải nấu cho ta ăn đấy nhé!
Vẻ mặt Kiều Kiều cảm động.
Đâu có còn nhớ đến câu béo hay không nữa?
Trên đời này không có chuyện nào mà một bữa cơm không giải quyết được, nếu có thì hai bữa!
… Phương châm sống của Kiều Kiều - visual của nhóm nhạc nữ.
Đối với một tín đồ ẩm thực, không có gì khiến nàng mong mỏi đợi chờ hơn là một bữa ăn thịnh soạn đang chờ nàng vào ngày hôm sau.
Đặc biệt là sau năm ngày đi đường ăn không ngon ngủ không yên, sự mong đợi trong lòng Kiều Kiều gần như bị Bùi Diễn Chi nâng lên mức cao nhất.
Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, Kiều Kiều đã lao từ trên giường xuống, tâm trạng vui vẻ như thể đang ôm một con chim nhỏ, vừa ngâm nga một bài hát vừa bắt đầu thay y phục trang điểm.
Rõ ràng trước khi mở cửa ra, tâm trạng của Kiều Kiều vẫn còn rất vui vẻ.
Sau khi mở cửa ra, nàng nhìn thấy Liễu Tuỳ Phong đang đứng cạnh lan can cách cửa phòng nàng không xa, sắc mặt Kiều Kiều lập tức trở nên khó chịu một cách rõ rệt.
Liễu Tuỳ Phong không hề có tình cảm với Mộ Dung Kiều.
Không chỉ có trong cốt truyện nguyên tác được viết rõ ràng giấy trắng mực đen, mà Kiều Kiều cũng có mắt, nàng có thể nhìn thấy được điều ấy.
Liễu Tuỳ Phong không hề có tình cảm với nàng dù chỉ là một chút xíu.
Chính vì thế nên nàng mới không hiểu rốt cuộc y đang bày trò gì, lẽ nào là vì bên cạnh nam chính tiểu thuyết võ hiệp không có mấy lốp xe dự phòng si mê y à, y cảm thấy mị lực của y đã giảm nên không quen?
Hay là do y đã quen với sự theo đuổi của Mộ Dung Kiều, giờ tự dưng đối phương theo đuổi nữa, còn tìm được người yêu ưu tú hơn y gấp trăm lần nên trong lòng y thấy hụt hẫng?
Dù có là cái nào thì đều khiến Kiều Kiều thấy cực kỳ mất kiên nhẫn.
Dù sao thì lúc trước khi theo dõi cuốn tiểu thuyết kia, nàng đã không thích kiểu nam chính như thâm tình nhưng thật ra lại đa tình như Liễu Tuỳ Phong rồi.
Đừng có thấy cuối cùng y với Tiết Ngữ Nhi tu thành chính quả, thật ra trong quãng thời gian chu du trên giang hồ y đã trêu ghẹo kha khá nữ nhân. Tạm bỏ qua Mộ Dung Kiều với Tiết Ngữ Nhi, trong số nữ nhân đó có Thuỷ Như Nguyệt phong tình vạn chủng, tiểu sư muội ngây thơ đáng yêu của Tiết Ngữ Nhi, Đại sư tỷ thanh lãnh xuất trần ở Tử Vân Sơn, thậm chí còn có cô nương khuê các dịu dàng đoan trang, nữ tử Miêu Cương nhiệt tình phóng khoáng...
Liễu Tuỳ Phong gần như là thấy người nào cua người ấy, khiến cô nương người ta rung rinh rồi y lập tức phủi mông bỏ đi, quay lại tiếp tục tình chàng ý thiếp với Tiết Ngữ Nhi, chỉ có những nữ tử rung động với y là buồn bã tổn thương.
Thậm chí còn không có tư cách để đến tìm Liễu Tuỳ Phong nói lý, dù sao thì người ta cũng chỉ quan tâm ngươi, thỉnh thoảng có vượt quá giới hạn cũng là vì tình huống bắt buộc, không thể trách y được.
Kiều Kiều ghét nhất là loại người như vậy.
Không phải giữa nam nữ không có tình bạn thật sự, nhưng giữ một khoảng cách nhất định là rất quan trọng.
Bản thân Liễu Tuỳ Phong không có chừng mực, vượt quá giới hạn, lại để những cô nương tốt kia phải một mình gặm nhấm trái đắng cuối cùng.
Quá cặn bã.
“Tiểu Kiều...”
Kiều Kiều vừa mới nghĩ đến đây, Liễu Tuỳ Phong nghe thấy sau lưng có tiếng động thì lập tức quay đầu lại, gọi nàng một cách thâm tình chân thành.
Vừa nghe thấy giọng của y là biểu cảm của Kiều Kiều trẻ nên lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vị... Phong công tử này, ngươi với ta không hề quen biết nhau, ngươi gọi như vậy mà không cảm thấy gọi thế có hơi vượt quá giới hạn à? Hay là Phong công tử vẫn chắc chắn ta là vị hôn thê của ngươi? Ta vẫn còn nhớ hôm qua ngươi đuổi theo một cô nương khác đấy! Thế nên...”
“Chưa cần nói đến chuyện ta không phải vị hôn thê của ngươi, dù có phải thì với cái kiểu chân trong chân ngoài của ngươi, ta cũng sẽ không chút do dự lựa chọn huỷ hôn với ngươi!”
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời tránh đường!”
“Sáng sớm này ra, đen đủi gì đâu không...”
Câu cuối cùng là Kiều Kiều hạ giọng lẩm bẩm.
Nếu là người bình thường thì có lẽ sẽ không nghe thấy, nhưng Liễu Tuỳ Phong là ai chứ, y chính là giáo chủ của Tích Nhật giáo, cao thủ hàng đầu trên giang hồ, sao có thể không thấy nàng hạ giọng thì thầm được.
Nghe thấy vậy, Liễu Tuỳ Phong cảm thấy khó chịu, y đã gần như chắc chắn cô nương trông cực kỳ giống Tiểu Kiều muội muội trước mặt không phải là nàng ấy.
Từ trước đến giờ Tiểu Kiều muội muội ngây thơ trong sáng, nàng ấy cũng sẽ không nói chuyện cay nghiệt như thế với y.
Nhưng sự không cam tâm trong lòng vẫn thôi thúc y gọi với theo bóng lưng Kiều Kiều đang xuống cầu thang: “Tang Tang!”
Tang Tang là nhũ danh của Mộ Dung Kiều, cũng là xưng hô đặc biệt y dành cho nàng ấy.
Nếu người này là Tiểu Kiểu thì chắc chắn nàng sẽ không thờ ơ.
Thậm chí chỉ cần có một chút xíu khác thường thôi, y cũng có thể xác nhận được thân phận thật của nàng...
Sau đó, sau đó Kiều Kiều nhanh tay nhanh chân xuống tầng giống như không hề nghe thấy tiếng gì.
Sau khi gọi xong Liễu Tuỳ Phong vẫn luôn chú ý xem nàng có chỗ nào khác thường không, y cảm thấy thật vọng.
Lẽ nào là y nhận nhầm thật?
Nhưng sao trên đời này lại có hai người có gương mặt trông giống nhau đến thế?
Cùng lúc đó, Kiều Kiều vừa xuống tầng đã bắt gặp Tiết Ngữ Nhi đang đứng trước cầu thang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng bằng đôi mắt đỏ hoe.
Dáng vẻ ai oán của nàng ta giống như Kiều Kiều đang cướp mất nam nhân của nàng ta vậy.
Làm ơn đi đại tỷ!
Tạm chưa nói đến chuyện cái thùng rác kia của ngươi tự chạy đến làm trò, dù có cho không thì Kiều Kiều đây cũng chẳng thèm.
Dù bây giờ Mộ Dung Kiều có đang ở đây, theo nguyên tắc ai đến trước người đấy hưởng trước thì người ta cũng là vị hôn thê đàng hoàng, còn ngươi, nói thật thì ngươi cũng chỉ là người thứ ba thôi!
Xuỳ!
Kiều Kiều thầm trợn mắt trong lòng, mới sáng sớm đã bị hai người tìm đến gây chuyện, bây giờ nàng đang rất cần Bùi Diễn Chi nàng thích nhất giúp nàng gột rửa tâm hồn nhỏ bé bị vấy bẩn của nàng.
"Sao thế?"
Thấy Kiều Kiều giận dữ ngồi xuống trước mặt mình, Bùi Diễn Chi rót cho nàng một tách trà, bình tĩnh hỏi.
Kiều Kiều cầm tách trà lên, uống cạn ly trà trong một ngụm, thờ dài thườn thượt: “Không có gì, ta vừa mới gặp hai kẻ đầu óc không bình thường thôi... Ủa?”
Kiều Kiều chép miệng, lúc này nàng mới cảm nhận được vị ngọt lành của nước trà mới uống, nàng nhìn Bùi Diễn Chi ngồi bên cạnh với vẻ mặt ngạc nhiên: “Đây là trà gì thế? Vị ngòn ngọt, uống ngon lắm, còn nữa không? Ta muốn uống thêm...”
Nói xong nàng đưa tách trà đến trước mặt Bùi Diễn Chi, hắn mỉm cười rót cho nàng một tách.
Cho đến khi Kiều Kiều uống liên tục ba tách, dù nàng có xin như nào thì Bùi Diễn Chi cũng không chịu rót cho nàng.
“Không phải ta cố ý không cho nàng uống, mà là trà giảm cân này một ngày chỉ được uống nhiều nhất là ba tách thôi, thuốc nào cũng có ba phần độc, uống nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể nàng.”
Nửa tách trà còn dư bị Bùi Diễn Chi bảo Bùi Nhị bê đi.
Cho đến lúc này Kiều Kiều mới hiểu ra Bùi Diễn Chi đang nói gì, nàng không tin nổi trợn tròn mắt.
“Giảm... Giảm cân?”
"Ừ."
Bùi Diễn Chi cười nói: “Chẳng phải nàng đang buồn bực chuyện mình mập ra, nhưng lại không quản nổi cái miệng à. Nàng biết ta biết y thuật mà, vì thế nên đêm qua ta đã làm cho nàng một loại trà giảm cân, mỗi ngày uống ba tách nhỏ, dù nàng có ăn nhiều đến mức nào thì cũng sẽ không béo lên. Còn có thể khiến cân nặng của nàng giảm dần theo thời gian, cho đến khi nào có được vóc dáng nàng muốn rồi thì nàng có thể đổi thành mỗi ngày uống một tách, đến lúc đó dù nàng có không quản được cái miệng thì cũng không béo lên.”
Kiều Kiều: “!!!” Đây là tiểu thiên sứ dù có đi đâu cũng không thể thiếu được a a a!
“Bùi Diễn Chi!”
“Hả?”
“Sao chàng lại tốt vậy? Sao chàng lại tốt thế hả? Chàng thật sự, thật sự rất tốt!”
Trong tâm trạng phấn khích, Kiều Kiều thậm chí còn không thèm để ý đến bao nhiêu khách hàng đang ngồi trong đại sảnh, nàng đưa tay ra nắm lấy ống tay áo Bùi Diễn Chi, chân thành khen hắn.
“Phải làm sao đây? Ta phát hiện hình như ta càng ngày càng thích chàng hơn... Nếu kiếp này không được gả cho chàng thì ta cảm thấy ta sống không còn ý nghĩa gì nữa!” Biểu cảm của Kiều Kiều cực kỳ chân thành.
Ngày nào Bùi Diễn Chi cũng nghe thấy nàng nói câu này, tâm trạng đã không còn rung rinh nhiều như lần đầu tiên nữa, hắn chỉ cười nhìn Kiều Kiều.
Tuy hắn không thấy Kiều Kiều mập lên sẽ có vấn đề gì, thậm chí trong lòng hắn còn nghĩ nàng béo lên trông hoạt bát hơn nhiều. Nhưng ai bảo tiểu cô nương lại để ý chuyện này vậy chứ, vì để ý đến chuyện này nên lúc ăn uống nàng vừa đau khổ vừa vui vẻ, có thể nói là cực kỳ mâu thuẫn.
Ngày hôm qua nghe thấy nàng nói câu kia, dường như nàng thật sự để ý chuyện người ta nói nàng béo hơn.
Hắn không thể nào đứng nhìn nàng không vui.
Lúc này, nhìn thần y Bùi Diễn Chi dường như không có chuyện gì có thể làm khó được hắn, Kiều Kiều lập tức suy nghĩ viển vông: “Trà giảm cân mà Bùi Diễn Chi chàng cũng làm được, vậy hói đầu... Chàng có chữa được không?”
Chỉ có trời mới biết cha nàng năm nay mới 52 tuổi, đang yên đang lành lại bị hói.
Nghe nói bị hói đầu còn có thể di truyền, nhưng khả năng con trai bị di truyền lớn hơn, con gái thì đỡ hơn một chút.
Lúc còn ở hiện đại, không cần nói cũng biết nàng lo lắng cho hai anh trai như nào.
Anh cả thông minh, kiếm được bà xã từ sớm, có người lấy rồi nên có hói hay không cũng chẳng sao.
Đáng sợ nhất chính là anh hai ngày nào cũng làm mấy chuyện ngớ ngẩn, bộc tuệch của nàng, vốn dĩ tích cách đã không được người ta quý mến rồi mà còn bị hói nữa, như thế thì làm gì có cô gái nào chịu đồng ý lấy chứ!
Kiều Kiều rầu thúi ruột.
Nghe vậy, mới đầu Bùi Diễn Chi sững sờ, sau đó gật đầu: “Chữa được.”
“Là kiểu trọc lốc ấy, ngoại trừ phần tóc xung quanh ra thì đỉnh đầu trọc lốc, đến một sợi tóc cũng không có ấy, như thế cũng chữa được à?” Kiều Kiều kìm nén sự phấn khích.
"Được."
Đây là chuyện nhỏ đối với Bùi Diễn Chi có thể cứu được cả người sắp chết, dùng nội lực châm cứu để kích thích mọc tóc, sau đó bôi một loại thuốc thảo dược đặc biệt của hắn, chắc chắn chân tóc sẽ mọc lên sớm thôi.
“Vậy còn mụn thì sao? Chính là... Chính là...”
Kiều Kiều dáo dác nhìn xung quanh trong đại sảnh, cho đến khi nhìn thấy một hiệp sĩ trẻ tuổi mặt nổi đầy mụn đỏ, lúc này nàng mới liếc mắt ra hiệu với Bùi Diễn Chi, hạ giọng nói: “Giống người ngồi cạnh cửa sổ ấy, chàng có chữa được mấy nốt đỏ trên mặt hắn ta không?”
“Được, ba ngày là có thể chữa tận gốc.”
Kiều Kiều: “!!!”
“Người già bị mất ngủ...”
"Được."
“Nếp nhăn, vết chân chim với tàn nhang của nữ tử đến thời kỳ mãn kinh...”
"Cũng chữa được."
Có thể nói, trên đời này có rất rất ít chứng bệnh có thể làm khó được Bùi Diễn Chi, chứ chưa cần phải nói đến mấy căn bệnh vặt vãnh Kiều Kiều nói.
Lúc này, Kiều Kiều nghe thấy hắn nói vậy thì càng phấn khích hơn, nàng nắm chặt tay Bùi Diễn Chi không chịu buông, cười toe toét, không kìm lòng được nói: “Nếu ta có thể đưa chàng về nhà ta thì tốt quá, cha mẹ, gia gia nãi nãi, hai ca ca, các biểu ca biểu tỷ* của ta mà nhìn thấy chàng, chắc chắn sẽ thích chàng...”
*Trong thoại team dịch sẽ để nữ chính xưng theo cổ đại với nam chính, còn khi kể về thời hiện đại của nữ chính sẽ đổi cách xưng hiện đại.
Ông bà nội của nàng lớn tuổi, mấy năm nay hai người bị mất ngủ không thể ngủ sâu giấc, mẹ làm việc vất vả lại yêu cái đẹp, khoé miệng với khoé mắt có rất nhiều nếp nhăn, trên mặt còn có tàn nhang, phẫu thuật thẩm mỹ bình thường không giải quyết được mấy cái này, mà chỉnh sửa nhiều quá thì bà ấy lại không thích.
Hai anh trai với cha thì càng không cần phải nói, sau này ba người sẽ là ba cái bóng đèn sáng choang, đi đường sẽ tạo ra một cảnh rất đẹp.
Mặt các anh chị em họ rất hay bị mọc mụn, rõ ràng đã chuyển sang ăn chay, nhưng mụn vẫn cứ mọc lên ầm ầm.
Nếu Bùi Diễn Chi có thể về nhà cùng nàng, giúp người thân của nàng giải quyết những vấn đề này, Kiều Kiều dám bảo đảm không có ai trong nhà nàng là không thích hắn.
Sao nàng lại may mắn vậy chứ?
Nàng lại gặp được một nam nhân tuyệt vời như vậy, đôi mắt Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào Bùi Diễn Chi trước mặt, còn chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.
Nhìn đồ ngốc trước mặt càng lúc càng không đề phòng hắn, thậm chí nàng còn lẩm bẩm những lời như vậy, ánh mắt Bùi Diễn Chi bỗng dịu đi, đưa tay ra xoa cái đầu nhỏ mềm mại của nàng.
“Nàng đã đói chưa? Mấy món này là lúc sáng ta bảo Bùi Nhị ra ngoài đi mua, còn mấy món này là do ta nấu, nàng mau ăn đi.”
“Ừm!” Kiều Kiều gật đầu, nàng vừa mới dùng đũa gắp một cái há cảo tôm.
Một tiếng hét hoảng sợ vang lên từ trên lầu.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, tiếp đó tất cả mọi người trong đại sảnh vội vàng chạy lên tầng.
Khi lên đến tầng trên, lúc này mọi người mới phát hiện ra tiếng khóc vọng ra từ phòng của bà chủ Thuỷ Như Nguyệt.
Khi cửa phòng được mở ra, hầu như tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng máu me be bét trong phòng.
Thuỷ Như Nguyệt xiêm y xộc xệch, lúc này nàng ta đang hoảng sợ rúc trong một góc phòng, dùng tay ôm đầu, liên tục la hét ầm ĩ.
Thậm chí trên mặt nàng ta còn dính vết máu tươi đã khô được mấy canh giờ.
Trên cái giường cách đất không xa của nàng ta là Kim Chung Hổ chết không nhắm mắt, trên cổ be bét máu, sắc mặt trắng bệch.
Bây giờ mọi chuyện đang trở nên nghiêm trọng.
Không chỉ Hổ Cọc Lùn chết, mà Kim Chung Hổ hôm qua còn kiêu căng tự đại cũng đã chết, Hoàng Hổ trại chịu bỏ qua chuyện này mới là lạ.
Tiêu rồi tiêu rồi, bỗng chốc sắc mặt của mọi người cũng không khá hơn Kim Chung Hổ đã chết được mấy canh giờ kia là bao. Nhưng với tình hình hiện giờ, chỉ có thể an ủi Thuỷ Như Nguyệt đang suy sụp trước, sau đó hỏi nàng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuy tất cả mọi người đều biết một đại mỹ nhân như hoa như ngọc như Thuỷ Như Nguyệt rơi vào tay mười hai con hổ của Hoàng Hổ trại, chắc chắn sẽ không còn trong trắng.
Nhưng phu quân của người ta chỉ vừa mới chết, Kim Chung Hổ đã vội vội vàng vang leo lên giường nàng ta, người của Hoàng Hổ trại hơi xuềnh xoàng quá đấy.
Người đáng thương nhất vẫn là Thuỷ Như Nguyệt.
Mọi người không khỏi thờ dài trong lòng.
Khoảng tầm một canh giờ sau, mọi người trong quán trọ Như Nguyệt mới biết được rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì từ chỗ nữ hiệp được phái đi an ủi Thuỷ Như Nguyệt.
Hoá ra đêm hôm qua, Kim Chung Hổ vào phòng Thuỷ Như Nguyệt nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với nàng ta, ai ngờ đâu mới nói được hai câu, Kim Chung Hổ đã bắt đầu động tay động chân, một tiểu nữ tử yếu đuối như nàng ta, vì đã quen bị ức hiếp nên nàng ta chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời gã.
Không ngờ hai người vừa đến cạnh giường, ánh nến trong phòng tắt ngấm, một bóng đen đột nhiên xông ra, Kim Chung Hổ còn không cả có cơ hội để kêu cứu, gã cứ thế bị cắt cổ.
Lúc đó Thuỷ Như Nguyệt bị đập đầu vào mép giường, bây giờ cục u trên đầu còn chưa xẹp xuống, nàng ta cũng không biết vì sao người đến lại không tiện tay giết nàng ta luôn, lúc tỉnh dậy Kim Chung Hổ bên cạnh nàng ta đã chết từ lâu.
Mọi người đã kiểm tra thi thể của Kim Chung Hổ, gã thật sự bị hung thủ dùng võ công độc môn cắt cổ, chết vì không thở được.
Chắc chắn Thuỷ Như Nguyệt không biết võ công, cho nên không thể nào là nàng ta ra tay.
Nhưng nếu không phải nàng ta thì là ai đây?
Vì sao hung thủ lại chỉ giết đúng một mình Kim Chung Hổ, chứ không giết Thuỷ Như Nguyệt?
Nhi tử duy nhất của chưởng môn Thanh Phong môn, Hổ Cọc Lùn, Phượng Viễn Sơn Xưởng đốc của Đông Xưởng, Kim Chung Hổ.
Quán trọ Như Nguyệt đã có bốn người chết, có vẻ như hung thủ vẫn muốn tiếp tục ra tay giết người, chuyện này khiến mọi người rất sợ hãi.
Đáng sợ nhất chính là tin ở quan trọ Như Nguyệt không giấu được, người của Hoàng Hổ trại sẽ nhanh chóng đến đây, đến lúc đó...
Lẽ nào cứ thế bỏ trốn sao?
Nhưng bọn họ đều là người có uy tín danh tiếng trên giang hồ, nếu bọn họ bỏ trốn chỉ vì sợ một Hoàng Hổ trại chẳng ra đâu vào với đâu, thế thì sau này bọn họ lấy đâu ra chỗ đứng trên giang hồ nữa?
Quan trọng hơn cả là đến bây giờ bản đồ kho báu vẫn chưa xuất hiện.
Không một ai có thể chấp nhận được chuyện đã đến Bảo Sơn rồi mà lại phải về tay không!
Vào lúc đám người trở nên mất tập trung vì kế hoạch của mình, một giọng nói nhỏ bé yếu ớt bỗng vang lên trong một góc phòng.
“Ta... Ta thấy, đêm qua, từng có người xuất hiện trước cửa phòng bà chủ...”
Người lên tiếng không phải nhà hoàn Tiểu Đào của Thuỷ Như Nguyệt thì còn có thể là ai nữa.
Sắc mặt tiểu cô nương nhợt nhạt, biểu cảm rụt rè nhưng kiên định.
“Cái gì? Cô nương ngươi nói đi, rốt cuộc là ai? Ngươi yên tâm, có ta... Có Bùi trang chủ ở đây, chắc chắn không có ai có thể khiến ngươi gặp nguy hiểm, ngươi cứ dũng cảm nói đi!”
Trong đám đông có người dẫn dắt nàng ta.
“Là... Là... Là hắn ta!”
Tiểu nha hoàn mặc xiêm y màu xanh duỗi ngón tay xanh xao ra, chỉ thẳng về phía Liễu Tuỳ Phong đứng sau đám người.
Ô hô!
Tuy nàng đã biết trước đầu đuôi chuyện này từ cốt truyện.
Nhưng điều này không cản trở Kiều Kiều lộ ra biểu cảm vui sướng khi người gặp hoạ lúc hóng chuyện.
Vừa lắm!
Ai bảo ngươi đi tán tỉnh lung tung!
Kiều Kiều nhịn cười vô thức đưa tay ra chọc chọc Bùi Diễn Chi bên cạnh, đồng thời hạ giọng hỏi: “Này Bùi Diễn Chi, chàng có hạt dưa không? Hóng chuyện mà không cắn hạt dưa cứ thấy thiếu thiếu...”
Vừa dứt lời, dù Kiều Kiều đã hạ giọng nhưng vẫn không thể thoát được tai của mấy người biết võ công này, nàng lập tức nhận được ánh mắt liếc sang của tất cả mọi người.
Trong số đó ánh mắt của Liễu Tuỳ Phong và Tiết Ngữ Nhi là giận dữ nhất, biểu cảm không ngờ ngươi lại là người như thế khiến Kiều Kiều huýt sáo né tránh ánh mắt của hai người họ.
Giây tiếp theo, có người nhẹ nhàng khều lòng bàn tay nàng
Kiều Kiều cúi đầu, đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Bùi Diễn Chi.
“Không có hạt dưa, nàng có muốn ăn lạc không?”
Kiều Kiều: “!!!” Bảo bối~ Yêu chàng chết mất ~
Liễu Tuỳ Phong / Tiết Ngữ Nhi: “...” Cẩu... Nam nữ!
Mấy người còn lại: “...” Đang có người chết đấy, có thể nghiêm túc chút hơn được không?
Sự bất mãn đối với Kiều Kiều chỉ là tức giận nhất thời, chuyện mà trước mắt Liễu Tùy Phong cần giải quyết khẩn cấp chính là lời buộc tội của nha hoàn thân cận bên cạnh Thủy Như Nguyệt, Tiểu Đào.
Dù sao thì, thân phận giáo chủ Tịch Nhật giáo mà Liễu Tùy Phong đang che giấu quá nhạy cảm, nếu không giải thích rõ ràng, mà để mọi người ở đây phát hiện ra thân phận thật sự của y thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội.
Và quan trọng nhất là nếu xảy ra sai sót gì thì có thể gây ra thảm họa đẫm máu.
Liễu Tùy Phong nghĩ đến đây thì vô thức nhìn chung quanh, quả nhiên, hầu như mọi người đều nhìn y với ánh mắt nghi ngờ.
Y cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó Liễu Tùy Phong đã nhanh chóng tìm được lý do hoàn hảo để lấp liếm.
“Không sai, quả thật ngày hôm qua tại hạ đã xuất hiện trước cửa phòng bà chủ, nhưng… lúc đó không phải chỉ có một mình tại hạ, Liễu mỗ nhớ rõ Bùi trang chủ cũng có mặt, chắc là hai người chúng ta cùng chạm mặt Tiểu Đào cô nương. Tại hạ không hiểu, tại sao Tiểu Đào cô nương lại chỉ nghi ngờ một mình tại hạ. Nếu như tại hạ có điều đáng nghi, vậy thì Bùi trang chủ cũng không thoát khỏi liên quan!”
Liễu Tùy Phong lên tiếng.
Mọi người nghe xong lời này, vô thức nhìn về phía Bùi Diễn Chi đang ở cách đó không xa.
Nhưng khi bọn họ nhìn sang, chỉ thấy Vô Định trang chủ mặc đồ trắng, sau khi nghe thấy mấy lời có ý kéo hắn xuống nước của Liễu Tùy Phong, đến lông mày cũng không nhíu lấy một cái, trên mặt luôn nở nụ cười bình tĩnh.
Ngay cả cô nương xinh đẹp đứng cạnh hắn cũng giữ dáng vẻ mỉm cười, không hề lo lắng chút nào.
"Ha!"
Trong bầu không khí im lặng, một hiệp khách từng nhận ơn của Bùi Diễn Chi đứng trong đám đông đột nhiên cười đầy chế nhạo, hắn ta đẩy người chắn trước mặt mình sang một bên để bước ra ngoài, nhìn y với ánh mắt khinh thường: "Bùi trang chủ làm người chính trực và ngay thẳng, khắp giang hồ có ai mà không biết, có ai mà không hay! Hơn nữa, trong đại hội Võ Lâm năm năm trước, võ công của Bùi trang chủ cao cường, các vị ở đó đều tận mắt chứng kiến, nếu như ngài ấy thật sự muốn giết người tên Kim Chung Hổ đó, thì ngài ấy có cần phải dùng đến thủ đoạn xấu xa như vậy không?"
“Điều quan trọng là bà chủ quán trọ đã tự thừa nhận rằng nàng ấy đã nhìn thấy người đó đột nhiên bay xuống từ trên trời, sau đó lao đến bên giường, một đao cắt đứt yết hầu của Kim Chung Hổ…”
Nói đến đây, người đó chắp tay về phía Bùi Diễn Chi, Bùi Diễn Chi mỉm cười gật đầu đáp lại.
"... Gần như tất cả mọi người trong giang hồ đều biết rõ Bùi trang chủ đi lại không tiện, cho hỏi ngài ấy ngồi trên xe lăn như vậy, thì làm sao có thể di chuyển đến cạnh giường với tốc độ nhanh được?"
"Đúng là như vậy!"
Người này vừa dứt lời, đã có người khác tiếp lời y: “Huống hồ, hôm Bùi trang chủ mới xuất hiện ở quán trọ Như Nguyệt, nếu kẻ giết Kim Chung Hổ cũng chính là kẻ giết mấy người trước đó, vậy thì cho hỏi Bùi trang chủ vốn ở trong Vô Định sơn trang từ mấy ngày trước có thuật phân thân hay sao? Nếu kẻ giết Kim Chung Hổ và kẻ giết người trước đó là cùng một người, vậy thì Kim Chung Hổ và Bùi trang chủ không thủ không oán, sao ngài ấy lại phải ra tay tàn độc vậy?”
"Theo ta thấy, chỉ có ai đó đã xuất hiện tại quán trọ Như Nguyệt nửa tháng trước và có tiếp xúc riêng với bà chủ Thủy Như Nguyệt không chỉ một lần còn đáng nghi hơn! Nói không chừng kẻ đó vô tình nhìn thấy người nữ nhân trong lòng của mình bị Kim Chung Hổ cưỡng hiếp mới đột nhiên ra tay..."
"Có lý!"
"Đúng là có khả năng này..."
Người này vừa nói ra suy đoán, mọi người xung quanh đều đồng tình với hắn ta.
Nhưng Liễu Tùy Phong nghe thấy những lời này, lại tức giận đến đỏ cả mắt: “Ăn nói vớ vẩn, ta và bà chủ quán trọ là trong sạch, chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện gì quá giới hạn, càng không thể giết Kim Chung Hổ vì nàng ấy…”
"Ngươi nên đợi người của Hoàng Hổ trại tới, rồi giải thích lại cho bọn họ, nói với chúng ta những lời này thì có ích gì!"
Một kiếm khách áo xanh có lẽ cảm thấy đã tìm được kẻ chủ mưu đằng sau, không cần phải vì lo lắng Hoàng Hổ trại mà chạy trốn khỏi quán trọ Như Nguyệt giống như con chó nhà có tang, hắn ta lập tức xua tay với Liễu Tùy Phong giống như không có gì.
"Sao các ngươi lại có thể đổ oan cho Liễu đại ca như vậy? Nhân phẩm của huynh ấy ra sao, người khác không rõ, nhưng ta lại không rõ hay sao? Trước đó huynh ấy chỉ vì giữ lễ nghĩa mà nói vài câu với người tên Thủy Như Nguyệt đó, sao các ngươi có thể hắt chậu nước bẩn này lên đâu huynh ấy?”
Người duy nhất ở đó lên tiếng thay cho Liễu Tùy Phong cũng chỉ có Tiết Ngữ Nhi.
Tiết Ngữ Nhi không biết thân phận thực sự của Liễu Tùy Phong, chỉ nghĩ rằng y chỉ là một nhân vật không có tên tuổi đến từ một giáo phái vô danh nào đó xuống núi để rèn luyện, một Liễu đại ca như vậy làm sao có thể giao đấu với một con quái vật của Hoàng Hổ trại, vì vậy sự lo lắng, sốt ruột lúc này của Tiết Ngữ Nhi là thật lòng.
Liễu Tùy Phong thấy vậy thì không khỏi quay đầu nhìn Tiết Ngữ Nhi đứng bên cạnh, y thấy vẻ lo lắng không thôi hiện rõ trên khuôn mặt của nàng ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
"Ngữ Nhi..."
Y giơ tay nắm lấy tay của Tiết Ngữ Nhi.
Hai người nhìn nhau đầy tình cảm.
"Tách, tách, tách."
Một tiếng gì đó vang lên bên cạnh hai người.
Đôi nam nữ đang cùng đối mặt với khó khăn nghe vậy bèn quay lại nhìn, trông thấy Bùi Diễn Chi và Kiều Kiều không biết lấy được nắm đậu phộng ở đâu, ngồi đó một người bóc vỏ, một người ăn, cảnh tượng vô cùng ngọt ngào.
Trên mặt đất vương vãi vỏ đậu phộng, cả lớp vỏ lụa màu đỏ của hạt.
Liễu Tùy Phong/ Tiết Ngữ Nhi: "..." Giờ đã là lúc nào rồi? Các ngươi có phải người không vậy?
"Bùi trang chủ yên tâm, đợi lát nữa người của Hoàng Hổ trại đến, nếu có người nào ôm ý xấu muốn bắt ngài, tại hạ chắc chắn sẽ giúp ngài một tay."
"Tại hạ cũng vậy."
"Đúng vậy…"
…
Sau khi một đám người nói tốt thay Bùi Diễn Chi đều lần lượt đi xuống tầng mà không hề quan tâm đến cảm xúc của Liễu Tùy Phong.
Chỉ trong chốc lát, tầng hai chỉ còn lại Kiều Kiều, Bùi Diễn Chi, Liễu Tùy Phong và Tiết Ngữ Nhi.
"Tiểu Kiều cô nương, người khác không hiểu Liễu đại ca, nhưng ngươi là vị hôn thê của huynh ấy, lẽ nào ngươi không hiểu con người của huynh ấy hay sao? Sao lại để mặc cho người khác đổ tội cho huynh ấy như vậy, ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm à?"
Tiết Ngữ Nhi đang lo đến sốt ruột thấy Kiều Kiều như vậy cũng nói nàng mấy câu.
Đột nhiên nghe thấy những lời này, Kiều Kiều ghê tởm đến mức suýt thì nôn cả đám đậu phộng vừa bỏ bụng ra, sau đó ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía nam nữ chính đang ở cách đó không xa: “Ngươi mà còn nhắc đến từ vị hôn thê lần nữa, có tin lát nữa người của Hoàng Hổ trại đến, ta lấy thân phận vị hôn thê ra làm chứng, ta tận mắt nhìn thấy Liễu Tùy Phong giết Kim Chung Hổ hay không..."
Tiết Ngữ Nhi nghe vậy, đột nhiên nhìn nàng với vẻ mặt sửng sốt như muốn nói "Sao ngươi lại là người như vậy?" Thấy Kiều Kiều có vẻ như không nói đùa, nàng ta lập tức yên lặng.
"Cái quái gì thế này? Đúng thật là xui xẻo quá đi mất! Không được rồi, Bùi Diễn Chi, bữa trưa này ta phải ăn thêm mới được, ta cảm thấy trái tim nhỏ bé non nớt của mình vừa mới bị tổn thương nặng nề, không ăn nhiều món là không thấy ổn lên được!”
Kiều Kiều tinh quái ôm ngực, vẻ mặt vừa sáng ngời lại có chút bi thương.
"Ha ha."
Bùi Diễn Chi không nhịn được mà bật cười.
Kiều Kiều nhìn thấy cuối cùng vẻ mặt hắn cũng không còn nét ủ rũ, cũng cong môi cười theo.
Chỉ cần Bùi Diễn Chi vui là được.
Phải biết rằng, vừa rồi sau khi Tiết Ngữ Nhi nói ra những lời đó, sắc mặt của đối phương tối sầm lại, như muốn tát chết nữ chính ngạo mạn kia ngay tại chỗ vậy.
Ai mà biết được liệu trong thế giới tiểu thuyết này, nếu giết chết nam nữ chính, thì có phải nhận hình phạt nào đó hay không.
Bất kể có hay không, nàng cũng sẽ không bao giờ để Bùi Diễn Chi mạo hiểm như vậy.
Nàng còn muốn đợi hắn trải qua hết tình tiết trong truyện, rồi sẽ đi ngao du thiên hạ cùng hắn nữa kìa!
Kiều Kiều nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy đẹp như tranh rồi.
Sau khi Kiều Kiều đẩy xe lăn của Bùi Diễn Chi rời đi, Liễu Tùy Phong nắm chặt tay Tiết Ngữ Nhi và mỉm cười đầy bao dung: "Không sao đâu Ngữ Nhi, cây ngay không sợ chết đứng. Chuyện mà ta không làm, thì không ai được phép đổ tội đó lên đầu ta, muội đừng lo lắng quá, chắc chắn ta không có chuyện gì đâu, nha đầu ngốc!”
"Dạ!" Tiết Ngữ Nhi gật đầu, nhưng trong lòng nàng ta đã hạ quyết tâm, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, nàng ta cũng nhất định phải cùng tiến cùng lùi với Liễu đại ca, còn lâu nàng ta mới là người vô tình vô tâm như Tiểu Kiều cô nương kia.
Nhưng chuyện này cũng có một điểm tốt, chỉ trong thời khắc mấu chốt như vậy, Liễu đại ca mới có thể nhìn ra được ai mới là người thật lòng với mình.
Nàng Tiểu Kiều kia, dù có phải là vị hôn thê của Liễu đại ca hay không thì qua việc này, Liễu đại ca sẽ nhìn thấy bộ mặt thật vô tình vô nghĩa, đó là chuyện tốt!
Trong lòng Tiết Ngữ Nhi không khỏi nổi lên suy nghĩ như vậy.
Không biết có phải vì oan gia ngõ hẹp hay không, bởi vì cảm thấy ở trong quán trọ Như Nguyệt quá ngột ngạt, nên Kiều Kiều và Bùi Diễn Chi đã ra ngoài đi dạo phố, thưởng thức một vài món ăn đặc sản, vậy mà cũng có thể gặp được nam nữ nhân vật chính.
Chỉ là hai người họ đang ở tầng hai của tửu lâu, nam chính nữ chính lại đang đứng trong một cửa hàng trang sức ở tầng dưới.
Lúc này Tiết Ngữ Nhi đang thắt miếng ngọc bội bằng ngọc trong suốt vào eo cho Liễu Tùy Phong, sau khi thắt xong, giọng nói có chút ngượng ngùng của nữ tử vang lên.
“Vốn dĩ ta định tặng cho huynh túi thơm, nhưng tại từ nhỏ ta đã không giỏi thêu thùa, lén thêu nửa tháng, nhưng lại chẳng giống túi chút nào, thứ đồ đó ta tuyệt đối không dám đem đi tặng người khác. Hôm nay ta tặng trước cho Liễu đại ca một mặt ngọc bội, đợi sau này Ngữ Nhi may vá thành thạo, ta lại tặng cho huynh một chiếc túi thơm do chính tay ta thêu có được không?”
Nói xong, hai má Tiết Ngữ Nhi đã đỏ bừng vì xấu hổ.
Nhìn cách nói chuyện của hai người, Kiều Kiều gần như có thể hiểu được, chắc hẳn hai người này đã chọc thủng được màn chắn, nếu không thì sẽ không thể hiện ra bày ra cảnh tượng thân mật của nam nữ đang yêu nhau như vậy được.
"Không sao đâu. Ngữ Nhi tặng gì ta cũng thích.”
Lời nói của Liễu Tùy Phong khiến Tiết Ngữ Nhi khẽ mỉm cười.
"Chỉ là ta không hiểu, đang yên đang lành, sao muội lại tặng quà cho ta?" Liễu Tùy Phong cảm thấy hơi khó hiểu.
"Ôi chao, Liễu đại ca, sao huynh lại có thể quên một ngày quan trọng như vậy? Ngày mai chính là sinh thần của huynh đó... Ta đang chúc mừng sinh thần huynh trước thôi!"
"Ngữ Nhi..." Liễu Tùy Phong thực sự kinh ngạc: "Ta chỉ nói một câu với muội, không ngờ muội..."
Vừa nói, Liễu Tùy Phong vừa giơ tay ôm Tiết Ngữ Nhi vào lòng, cũng không thèm để ý đến việc hai người còn đang đứng trên đường phố tấp nập người qua lại.
Kiều Kiều thấy vậy thì không nhìn nữa, vẻ mặt chán ghét: "Hai người này cũng sến quá rồi đấy, chàng có thấy vậy không."
“Hả? Ừm…”
Bùi Diễn Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Kiều Kiều chú ý tới môi của Bùi Diễn Chi hơi nhếch lên.
Kiều Kiều vốn thích quan sát biểu cảm của đối phương mỗi khi không có việc gì làm, chỉ cần nhìn một cái là biết người này đang có chút không vui rồi.
Chỉ có những lúc nào không vui, chàng mới để lộ ra cảm xúc nhỏ này, điều mà có lẽ ngay cả bản thân Bùi Diễn Chi cũng không biết.
Điều này khiến Kiều Kiều đột nhiên bắt đầu suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra?
Vừa rồi vẫn còn ổn, sao đột nhiên lại tức giận? Vừa rồi ở quán trọ, cho bị nam chính túm lấy, nhưng bởi vì Bùi Diễn Chi luôn giả vờ rất giỏi, cơ hồ tất cả mọi người đều đứng về phía hắn, nam chính cũng không chiếm được chút lợi ích gì…
Vậy thì tại sao…
Đợi đã.
Kiều Kiều giống như nghĩ tới điều gì đó, vô thức nhìn xuống lầu, phía dưới, nam nữ chính vẫn đang ôm chặt lấy nhau, mặt ngọc bội mới thắt ở eo của Liễu Tùy Phong trông vô cùng chói mắt.
Ngọc bội, sinh thần?
Đúng rồi…
Trong cốt truyện gốc hình như có nói một câu, dù Bùi Diễn Chi và Liễu Tùy Phong là huynh đệ cùng mẹ khác cha cách nhau ba tuổi nhưng sinh thần của họ lại trùng ngày nhau.
Mấy năm trước, khi mà Bùi Diễn Chi còn đi theo cha mình đến Tịch Nhật giáo, mỗi năm vào ngày sinh thần của Liễu Tùy Phong, tất cả mọi người trong Tịch Nhật giáo đều chuẩn bị trước nửa tháng, ngày sinh thần của y còn náo nhiệt và hào nhoáng hơn cả hoàng tử đương triều.
Nhưng còn Bùi Diễn Chi, vào ngày sinh thần đó, muốn ăn một quả trứng đỏ, cha hắn đều phải mạo hiểm bị đánh đập để lén lấy về cho hắn, hơn nữa, vì trong người có kịch độc nên hắn thường chưa kịp ăn hết một miếng trứng đã nôn ra máu rồi.
Nhưng lúc đó ít ra hắn vẫn còn trứng để ăn.
Phụ thân hắn vừa qua đời, từ đó về sau, mỗi lần đến sinh thần, đến trộm quả trứng gà cũng không còn ai đi trộm cho hắn nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Kiều bỗng dâng lên một nỗi buồn khó tả, đây là cảm giác lạ lùng nhưng đầy mãnh liệt mà nàng chưa từng trải qua trong hai mươi ba năm qua.
Nó mãnh liệt đến mức nàng thấy sống mũi mình cay cay một cách khó hiểu, nàng cảm thấy giống như giấy tiếp theo mình sẽ rơi nước mắt vậy.
Cuối cùng nàng cố gắng nhìn chằm chằm vào hành động sến sẩm của cặp nam nữ chính, mới có thể đè nén được cảm giác chua chát trong lòng xuống.
Nàng quyết định phải tổ chức một sinh thần khó quên cho Bùi Diễn Chi.
Bùi Diễn Chi không biết trong lòng Kiều Kiều đang có ý định gì, thậm chí ngày hôm sau cũng không gặp được Kiều Kiều, chỉ biết đối phương đã mượn Bùi Nhị đi có việc rồi.
Cuối cùng cũng đợi được Kiều Kiều quay lại, Kiều Kiều vừa mệt mỏi vừa đói bụng cũng không nhờ Bùi Diễn Chi nấu cơm giúp mình mà thay vào đó, nàng ăn đại cái màn thầu để lấp đầy bụng rỗng rồi lao vào bếp của quán trọ Như Nguyệt, bất kể Bùi Diễn Chi có đến tìm nàng mấy lần, nàng đều bảo Bùi Nhị đuổi hắn ra.
Điều này khiến Bùi Diễn Chi, vẫn luôn bên cạnh Kiều Kiều như hình với bóng kể từ khi nàng xuyên đến thế giới này, cảm thấy hơi khó chịu.
Chỉ đến lúc này hắn mới nhận ra, không biết từ khi nào mà hắn đã không thể rời xa tiểu cô nương vẫn luôn ríu rít bên cạnh mình.
Ngón tay của Bùi Diễn Chi không khỏi xoa xoa tay vịn êm ái của xe lăn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thật ra, về hành động bí mật của Kiều Kiều ngày hôm nay, trong lòng Bùi Diễn Chi cũng đã lờ mờ đoán được, bởi vì đối phương luôn biết rất nhiều về hắn.
Nhưng cho đến khi màn đêm buông xuống, Bùi Nhị dẫn hắn đến sân sau của quán trọ Như Nguyệt, nhìn thấy đối phương bưng một chiếc bánh ngọt màu trắng to bằng bàn cờ trên tay, trên bánh còn cắm một vòng tròn nến, cuối cùng Bùi Diễn Chi cũng xác nhận rằng đối phương thực sự tổ chức sinh thần cho mình.
Do Bùi Nhị đã xử lý từ trước đó nên sân sau của quán trọ Như Nguyệt không có bất kỳ ai ngoại trừ hai người họ.
"Sinh thần vui vẻ…"
Bùi Diễn Chi mím môi, nghe Kiều Kiều hát một bài hát sinh nhật mà trước đây hắn chưa từng được nghe nhưng lại rất vui tai, nàng vừa hát vừa đi về phía hắn.
Dưới ánh nến, khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay của nàng còn sáng chói hơn vầng trăng sáng trên bầu trời.
Bùi Diễn Chi nhìn Kiều Kiều kéo hắn ngồi xuống bàn đá trong sân, nàng ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với hắn: "Sinh thần vui vẻ, Bùi Diễn Chi."
Nói xong, có lẽ vì cảm thấy hai người ngồi cách xa nhau quá nên nàng kéo chiếc ghế thẳng đến trước mặt hắn, chỉ vào chiếc bánh ngọt trắng có cắm nến trước mặt rồi giải thích: “Đây gọi là bánh sinh nhật. Ở quê hương của ta, nhất định phải ăn bánh này vào ngày sinh nhật. Huynh đừng nhìn chỉ có một chút thế này, ta đã tốn không ít công sức để làm nó đấy. Chỉ có mỗi công đoạn đánh sữa mà đến giờ tay của ta vẫn đau đây này."
Kiều Kiều tỏ vẻ đáng thương chỉ vào cổ tay mình: "Bây giờ ta hát xong bài hát sinh nhật rồi, huynh mau ước đi, Bùi Diễn Chi, nghe nói ước trước bánh sinh nhật trong ngày sinh nhật linh nghiệm lắm đó..."
Kiều Kiều thúc giục.
Nghe vậy, Bùi Diễn Chi liếc nhìn Kiều Kiều rồi nhìn chiếc bánh sinh nhật trước mặt.
"Mau nhắm mắt lại. Nhắm mắt ước nguyện sẽ linh nghiệm hơn."
Bùi Diễn Chi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng một lúc sau lại mở ra, Kiều Kiều giục hắn thổi tắt nến, nói rằng nếu hắn thổi tắt nến, điều ước của hắn nhất định sẽ thành hiện thực.
Sau khi Bùi Diễn Chi thổi xong, Kiều Kiều lập tức lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ bọc giấy đỏ, vẻ mặt đắc ý: “Đừng tưởng rằng ta chỉ tặng chàng một cái bánh ngọt là xong chuyện. Ta đã chuẩn bị rất nhiều quà cho chàng đó, đây, mau mở ra xem đi."
Bùi Diễn Chi lặng lẽ xé tờ giấy đỏ, sau đó một đống thẻ nhỏ rơi ra.
Kiều Kiều thấy vậy càng hưng phấn hơn: “Vốn dĩ ta định hát tặng chàng một bài hát, đừng thấy ta không giỏi múa, nhưng ta hát hay lắm đó, chỉ có điều ở đây vừa mới có người chết, ta không hát mấy bài này nữa, cứ thấy không hợp lắm, nên ta đã chuẩn bị cho chàng những thứ này…”
Vừa nói, Kiều Kiều vừa lấy ra một tấm thẻ trong đó và nói: "Đây, đây là phiếu giảm giá mà ta đã vẽ riêng cho chàng..."
Kiều Kiều ghé sát lại gần, cười giải thích: "Phiếu chơi xấu đó, thưởng cho chàng một lần được trêu chọc ta trong mọi hoàn cảnh mà không biến thành cún con; phiếu ca hát thưởng cho chàng một lần được nghe ta hát; phiếu bánh chính là loại bánh này, chỉ cần chàng muốn ăn thì có thể dùng phiếu này để đặt bánh của ta, phiếu chơi cờ dùng lúc chàng chơi cờ vây với ta, phiếu kể chuyện cười, ta biết rất nhiều chuyện cười đó, chỉ cần chàng muốn nghe, lúc nào cũng có thể tìm ta, còn có cái này, cái này, cái này nữa… Có rất nhiều, đều là của chàng hết, không có thời hạn, chỉ cần ta và chàng còn tại thế gian này, lúc nào cũng có thể đổi phiếu với ta… Thế nào, chàng thấy thích không?"
Lúc này Kiều Kiều đột nhiên quay đầu lại, nhưng vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên chóp mũi của nàng trực tiếp cọ vào chiếc cằm ấm áp của Bùi Diễn Chi.
Sự tiếp xúc cơ thể bất ngờ khiến sự phấn khích của Kiều Kiều giảm đi đôi chút, má nàng bất giác nóng lên, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng hơn một chút.
Không biết là vì đêm nay ánh trăng quá đẹp, không khí quá trong lành, hay là vì vẻ đẹp quá mức hấp dẫn của Bùi Diễn Chi khiến Kiều Kiều đã thèm muốn từ lâu.
Kiều Kiều nuốt khan, giọng nói lắp bắp: "Bùi Diễn Chi, phải làm sao bây giờ? Ta cảm thấy... mình đã vẽ thiếu một phiếu rồi..."
"Cái gì?"
Bùi Diễn Chi giọng nói khàn khàn, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt long lanh của Kiều Kiều.
"Cái này!"
Kiều Kiều bất ngờ hôn lên môi Bùi Diễn Chi.
Dù sao nàng cũng tính xong xuôi rồi, hôn xong rồi chạy, dù sao thì bây giờ Bùi Diễn Chi đang giả vờ, dù có khinh bị ốm, bị hôn cũng không đuổi được nàng.
Ngoài dự đoán, môi của nàng vừa chạm vào khóe môi hơi khô khốc của đối phương, giây tiếp theo, sau đầu nàng đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt.
Ánh mắt của nam nhân sâu thẳm và nóng bỏng.
Trong phút chốc, Kiều Kiều tựa như rơi vào một hố đen tối tăm vô tận, ngoại trừ tiếng gió rít bên tai khi rơi xuống, không còn có thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác…
Đây là nụ hôn thứ hai giữa hai người.
Nụ hôn đầu tiên khi còn tỉnh táo.
Đây cũng là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất Bùi Diễn Chi nhận được trong hơn hai mươi năm cuộc đời cằn cỗi của mình …
Một nụ hôn.
Trong chốc lát, mảnh đất thuộc về hắn đã tràn ngập hoa nở.
Một nụ hôn khiến mối quan hệ giữa Kiều Kiều và Bùi Diễn Chi có bước tiến mang tính đột phá, người trong quán trọ đều có thể nhìn thấy tư thế thân mật của hai người.
Trên giang hồ, Bùi Diễn Chi được lòng người thế nào cũng được chứng minh vào giờ khắc này.
Dù cho mọi người có được tin tức từ trước, biết ngày mai người của Hoàng Hổ trại sẽ tới quán trọ Như Nguyệt, đến lúc ấy, không thể không đánh một trận ngươi chết ta sống nhưng một đám người vẫn cười tủm tỉm đi tới trước mặt Bùi Diễn Chi, chắp tay tỏ ý nếu như sau này Vô Định sơn trang có hỷ tiệc, nhất định đừng quên mời họ đến hưởng chút không khí vui mừng.
“Đương nhiên rồi.”
Bùi Diễn Chi mỉm cười đồng ý.
Nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của các hiệp khách giang hồ, dù Kiều Kiều đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không giấu được nụ cười trên môi.
Phía sau những hiệp khách giang hồ kia, Liễu Tùy Phong ngước mắt nhìn về phía Kiều Kiều đang vui vẻ đứng cách đó không xa, sao y lại không hiểu, rõ ràng đối phương đã thích Bùi Diễn Chi rồi.
Ý thức được điều này, trong lòng Liễu Tùy Phong không khỏi ủ dột nhưng đến cả bản thân y cũng không hiểu rốt cuộc y tụt hứng vì điều gì.
Trước hết, chưa nói tới người kia vốn chẳng phải Tiểu Kiều muội muội của y, từ xưa đến nay họ chưa từng quen biết. Mà kể cả người đó là Tiểu Kiều thì y cũng đã có Ngữ Nhi, y không có tư cách đi ngăn cản nàng và vị công tử khiêm tốn như Bùi Diễn Chi qua lại.
Nghĩ thế, Liễu Tùy Phong lại thấy lòng mình nặng nề thêm một chút.
Sắc mặt y khó coi, dù cho người ngoài không liên quan cũng có thể nhìn thấy rõ ràng chứ đừng nói đến Tiết Ngữ Nhi đứng ngay bên cạnh y.
Thấy Liễu Tùy Phong có tâm trạng không vui, lại nhìn Kiều Kiều cách đó không xa đang vui mừng, Tiết Ngữ Nhi bất giác nhíu mày.
Liễu đại ca mặt nào cũng tốt, chỉ có một điều không ổn chính là bên cạnh quá nhiều yến oanh, khiến nàng ta cả ngày cứ ghen bóng ghen gió, cực kỳ khó chịu.
Tiết Ngữ Nhi vừa nghĩ thế đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng bất chợt vang lên phía sau hai người...
“Liễu công tử...”
Vừa nghe giọng này, Tiết Ngữ Nhi – một người có gì cũng thể hiện rõ ra mặt – lập tức tỏ vẻ chán ghét.
Sau đó nàng ta và Liễu Tùy Phong xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Thủy Như Nguyệt mặc y phục màu củ sen, thân hình mảnh dẻ như cành liễu trước gió đứng cách đó không xa.
Nữ nhân này thực sự rất đẹp, lông mày lúc nào cũng hơi cau như chứa đựng nỗi buồn man mác không cách nào xóa tan, mắt nàng ta lúc nào cũng long lanh lệ, chỉ nhìn người ta thôi cũng khiến người khác không kìm lòng được mà thương cảm.
“Ngươi còn tới đây làm gì? Định mèo khóc chuột sao? Hôm qua nếu không phải tại nha hoàn của ngươi, Liễu đại ca sao phải chịu oan uổng như thế?”
Vừa thấy Thủy Như Nguyệt, Tiết Ngữ Nhi đã tức giận, đến cả giọng điệu cũng gay gắt.
“Ngữ Nhi...”
Liễu Tùy Phong ngăn cản, đang định quay đầu xin lỗi Thủy Nguyệt Như thì lại thấy mặt nữ tử đột nhiên trắng bệch, cơ thể lảo đảo, hốc mắt ầng ậng đầy những giọt lệ trong suốt.
Thấy thế, trong lòng Liễu Tùy Phong không khỏi dâng lên nỗi xót xa, y bước lên, định xin lỗi đối phương vì Tiết Ngữ Nhi nói không lựa lời.
Thủy Nguyệt Như mắt đỏ hoe nói trước: “Xin lỗi, Liễu công tử, thật lòng xin lỗi, hôm qua ta không có mặt, ta thực sự không biết Tiểu Đào lại... Thực ra hôm qua, lúc biết Tiểu Đào ăn nói bậy bạ, ta đã lập tức giải thích với người khác rồi, ta nói chắc chắn người kia không phải Liễu công tử nhưng không một ai nghe ta giải thích, ta cũng không biết phải làm sao.”
Thủy Như Nguyệt hơi mờ mịt.
Nhưng Thủy Như Nguyệt không hiểu rõ điều mờ ám bên trong, chẳng lẽ Liễu Tùy Phong cũng không nhìn ra sao?
Rõ ràng những nhân sĩ chính đạo giả nhân giả nghĩa kia coi y thành người chịu tội thay, chuẩn bị đi đòi lý lẽ cho Hoàng Hổ trại, sao họ có thể nghe lời giải thích của bà chủ?
Nghe tin ngày mai người của Hoàng Hổ trại sẽ xuất hiện, nếu đêm nay còn không tìm ra hung thủ, ngày mai chắc chắn tình cảnh của y sẽ rơi vào thế éo le nhất.
Nghĩ tới tình huống ấy, Liễu Tùy Phong không khỏi nhức đầu.
Nếu như để thân phận thật bị bại lộ, đến lúc đó không chỉ những nhân sĩ chính đạo kia đòi đánh đòi giết y, nói không chừng còn có khả năng liên lụy đến cả Tịch Nhật giáo, sợ là ngay cả Ngữ Nhi cũng sẽ bị sư môn cấm cản qua lại với y.
Trong lúc Liễu Tùy Phong nhíu mày suy nghĩ, Thủy Như Nguyệt đứng đối diện y đột nhiên đưa tay lau nước mắt, nàng ta lại gọi y: “Liễu công tử...”
Nghe thế, Liễu Tùy Phong ngẩng đầu nhìn qua.
Liễu Tùy Phong lập tức nhìn rõ ý ám chỉ trong mắt Thủy Như Nguyệt, y quay đầu trấn an Tiết Ngữ Nhi trên mặt toàn vẻ bất mãn, sau đó đi theo chân Thủy Như Nguyệt.
Đến khi đi tới hậu viện, Thủy Như Nguyệt mới tỏ vẻ sốt ruột, nàng ta thì thầm nói: “Liễu công tử, ta biết chắc chắn ngươi bị oan. Mấy ngày nay ta thu thập di vật của vong phu, nhìn thấy một vài đồ vật, ở đây... ở đây nhiều người qua lại, ta chỉ cần hơi đến gần ngươi một chút là có không biết bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta, có chứng cứ kia rồi, kể cả ngày mai người của Hoàng Hổ trại đến, ngươi cũng có thứ để biện giải cho bản thân.”
Ánh mắt Thủy Như Nguyệt chân thành.
Nghe nàng ta nói thế, Liễu Tùy Phong cảm thấy ấm lòng, y thực sự không ngờ chuyện đến nước này rồi mà bà chủ còn bằng lòng giúp y.
“Đa tạ...”
Liễu Tùy Phong còn chưa cảm ơn xong, Thủy Như Nguyệt đã tình cờ nhìn thấy Tiết Ngữ Nhi bĩu môi, vẻ mặt khó chịu đi về phía này, nàng ta vội dặn một câu: “Chuyện này rất lớn, hy vọng đến lúc đó Liễu công tử có thể tới một mình, hình như Tiết cô nương với ta... Ta cũng không muốn đến tối lại xảy ra chuyện ầm ĩ, mặc dù ta không còn thanh danh gì nhưng...”
Thủy Như Nguyệt cắn môi đầy khó xử.
Nghe vậy, Liễu Tùy Phong nhìn về phía sau theo bản năng, quả nhiên y thấy vẻ thù địch trên mặt Tiết Ngữ Nhi, y bỗng cảm thấy bà chủ lo lắng cũng có lý, bởi vì chuyện lúc trước, bà chủ đã sống rất khó khăn rồi, tính tình của Ngữ Nhi lại nóng nảy, tối nay nếu như muội ấy mặc kệ mọi thứ mà làm ầm lên, vậy chẳng phải ép bà chủ đi vào chỗ chết sao?
Nghĩ đến đây, Liễu Tùy Phong gật đầu với Thủy Như Nguyệt.
Thấy thế, vẻ mặt Thủy Như Nguyệt thả lỏng hơn đôi chút.
Đúng vào lúc này, Tiết Ngữ Nhi đã tới cạnh Liễu Tùy Phong, Thủy Như Nguyệt ân cần hành lễ với nàng ta rồi rời đi.
Tiết Ngữ Nhi ghét Thủy Như Nguyệt còn hơn cả Kiều Kiều, nàng ta lập tức lẩm bẩm: “Hồ ly tinh...”
“Ngữ Nhi!”
“Ta nói sai chỗ nào sao? Vốn dĩ đúng là như thế mà, Liễu đại ca, có phải huynh không thích ta nữa không? Trước kia huynh gặp riêng Kiều Kiều, ta còn có thể hiểu được, tốt xấu gì người ta cũng là một cô nương tốt còn trong sạch, còn người kia...”
Tiết Ngữ Nhi bĩu môi.
Trượng phu chưa mất được hai ngày đã ngủ với ca ca của trượng phu, loại nữ nhân này thì có gì tốt lành!
“Ngữ Nhi!”
Vẻ mặt Liễu Tùy Phong lập tức trở nên nghiêm túc.
“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa, vừa rồi nàng ta nói gì với huynh thế? Sao phải tránh mặt ta? Ta mặc kệ, ta muốn nghe...”
Bởi vì đã đi xa, lại thêm không biết võ công nên đương nhiên Thủy Như Nguyệt không nghe rõ hai người phía sau nói gì.
Vừa đi tới chỗ tối không người, vẻ mặt nhu nhược, bất lực của nữ tử bỗng chốc biến thành lạnh lùng, vô tình, nàng ta giơ tay gạt lệ ở khóe mắt. Đến khi ra khỏi chỗ tối, nàng ta mới lại đeo chiếc mặt nạ buồn rầu, u oán lên lần nữa.
...
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, mặt trăng như móc bạc treo trên đầu cành, ánh trăng lành lạnh như nước rải đầy đất.
Trong lúc mọi người đang say ngủ, một tiếng hét chói tai đầy kinh hãi vang lên.
Các nhân sĩ võ lâm ngủ trong sương phòng vừa nghe thấy tiếng thét đã đồng loạt mở mắt, sau đó cầm vũ khí đặt cạnh tay, đá văng cửa lao ra ngoài.
“Tiểu tặc, chạy đi đâu!”
Một đám người vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng mình, chạy tới căn phòng phát ra âm thanh của bà chủ, vừa phá cửa vào đã thấy một người che mặt ôm bà chủ nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Hắn ta nhảy lên nóc nhà cách đó không xa rồi chạy như bay về phía trước.
Thấy thế, sao mọi người ở đây lại không hiểu ra đó chính là hung thủ làm việc ác mấy ngày qua.
Có phải hung thủ hay không là điều không quan trọng, điểm mấu chốt là rất có khả năng trong tay đối phương nắm giữ bản đồ kho báu.
Nghĩ thông suốt chi tiết này xong, tất cả mọi người lập tức tranh nhau đuổi theo.
Kể cả Tiết Ngữ Nhi cũng không ngoại lệ.
Mặc dù nàng ta không nhìn thấy bóng dáng Liễu Tùy Phong ở đó nhưng bây giờ, chuyện bản đồ kho báu do đích thân sư phụ giao cho vẫn quan trọng hơn.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ quán trọ Như Nguyệt đều trống rỗng.
Lắng tai nghe một lát, tới khi không nghe được bất kỳ tiếng động gì, trên giường mới phát ra âm thanh của cơ quan.
Sau đó ván giường và chăn đệm bị người ta xốc lên, một gương mặt nhỏ nhắn với đường nét mềm mại xuất hiện trước cơ quan dưới giường.
Đầu tiên là lật người ra khỏi vách ngăn của giường rồi lại lắp ván giường về nguyên vẹn, xong xuôi nữ tử mới đưa tay ấn ngực mình, nàng không chút do dự đi ra khỏi phòng.
Đẩy cửa phòng ra, khóe miệng nữ tử còn chưa kịp nhếch lên đã phải đối diện với đôi mắt của Bùi Diễn Chi và cả tiểu cô nương không ngừng ngáp ngủ rồi lại dụi mắt phía sau hắn.
Nữ tử rút một thanh chủy thủ với lưỡi dao lóe lên ánh lam của kịch độc từ trong tay áo ra theo phản xạ có điều kiện.
“Nếu ta mà là Thủy cô nương, lúc này ta sẽ không hành động mất lý trí như thế...”
Bùi Diễn Chi còn chưa dứt lời, ống tay áo đã phất lên, chủy thủ chứa kịch độc trong tay Thủy Như Nguyệt lập tức bay ra ngoài, đâm vào lan can sau đó còn rung lắc ù ù.
Thấy thế, ánh mắt Thủy Như Nguyệt hung tợn, nữ nhân định đưa tay vào trong tay áo tiếp nhưng nhìn vào đôi mắt đen như mực của Bùi Diễn Chi, động tác của nàng ta chậm lại, cánh tay rũ xuống, cả người thẫn thờ.
“Bản đồ kho báu không ở trên người ta, Bùi trang chủ bắt được ta cũng vô dụng thôi...”
Thủy Như Nguyệt gằn từng chữ.
“Ở trên người Phượng xưởng đốc sao?”
Bùi Diễn Chi ung dung hỏi.