Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 129


Chiaki đang ở đó, cả bọn đều chung một ý nghĩ như vậy...
Cùng lúc đó, toàn bộ tội phạm cũng xuất hiện...
- Có vẻ như con đã bắt nhầm người rồi thì phải? Ta thậm chí còn không thể biết được năng lực của cô nhóc này là gì đấy!_ "Hỏa lực" của All for one lại nhắm đến Chiaki...
- À, cho dù có biết thì ông cũng không cướp đoạt được đâu mà~ Để tôi tặng ông một câu, ăn tham quá đầy bụng đấy!_ Chiaki quay lưng lại với đám bạn đang nấp sau tường, nhàn nhạt mỉm cười với người đứng đó...
- Có vẻ như cô nhóc này biết khá nhiều chuyện về ta nhỉ? Vậy thì không thể thả ra được rồi!
- Không, ông sẽ thả tôi.

Nói đúng hơn là sẽ bị "buộc" thả tôi!_ Nụ cười trên môi Chiaki vĩnh viễn đạm nhiên như thế...
Ngay sau khi cô nói xong, All Might cũng vừa tới...
Thấy chưa? Giờ thì đi được rồi...
Cơ mà thế bất nào All for one lại còn bảo Tomura lôi cả Chiaki đi chứ?
Tiếc quá, nhưng còn lâu cô mới đi cùng...
- Tomura, tạm biệt nhé! Tôi đi đây._ Nói một câu mang tính chất thông báo như vậy, Chiaki nhún nhún chân chuẩn bị vọt đi...
Ơ kìa, sao lại chơi trò sáu chọi một thế kia? Muốn bắt cô đi bằng vũ lực à?
- Chậc, thôi thì coi như là luyện tập một chút vậy.


All Might, không cần lo cho em đâu, thầy cứ tung hết sức ra đi!_ Chiaki nhàn nhạt mỉm cười, bắt đầu ngưng tụ ra những tảng băng nhỏ như hòn đá lơ lửng xung quanh...
Cô động tay, lập tức các viên băng kia chặt chẽ bao lấy những tội phạm kia...
- Đây là địa phận của ta, năng lực của các người, không được ta cho phép!
Kết giới đã được dựng lên, ngay lập tức năng lực của kẻ địch bị vô hiệu hóa...
Chiaki không mất nhiều thời gian, lập tức giảm thiểu trọng lượng của mấy cái tạ, dồn chakra vào chân và phóng vọt đi...
Sau khi đã hoàn hảo không tổn hại đứng cách cuộc chiến cả trăm mét, lúc này đám học viên lớp 1-A mới hoàn hồn...
Họ vội vã đuổi theo cô bạn kia, giờ đã nhàn nhã ngồi cách không xem chiến đấu thông qua màn hình rồi...
- Chiaki! Cậu thực sự là thoát ra được một mình!_ Nghe thấy âm thanh vang lên từ phía sau, Chiaki quay đầu lại nhìn...
Sau đó...!bật cười!
- Này, các cậu...!giả dạng thế này không thay chút nào! Nhìn phát là biết các cậu là trẻ con giả thành người lớn đấy!_ Nhìn một đoàn người nào tóc giả, râu giả, quần là áo lượt, cô gái nào đó không khỏi cười sặc sụa...
- Cậu sao lại...!Thôi, cậu thoát ra là tốt rồi!_ Todoroki nghĩ nghĩ gì đó, cuối cùng thở dài...
- Nói đến thoát mới nhớ.

Tớ đã nhắn cho Izuku là đừng có manh động rồi gì? Các cậu lại còn lôi kéo nhau đến đây nữa.

Đến rồi thì không nói làm gì, các cậu rõ ràng là định xông ra đúng không? Đừng tưởng khi đó tớ không nhận ra các cậu nấp sau bức tường cách tớ chưa đến mười mét.

May cho các cậu là lúc ấy All for one còn mải nói chuyện với tớ nên không để ý đấy nhé!
Chiaki mắng mỏ mấy người kia một trận, cuối cùng cũng bình tĩnh lại...
Vẫn nên quan sát cuộc chiến của All Might đã...
Chỉnh là, khi mọi người đang chú tâm vào màn hình...
- Quả nhiên là em vẫn rất rảnh rang nhỉ, em gái?_ Âm thanh dịu dàng vang lên đột ngột, sau đó, bụng của Chiaki bỏng rực...
Thanh đoản kiếm đột ngột xông vào ổ bụng, còn là loại cắm rất sâu nữa...
Mọi người giật mình nhìn chàng trai có gương mặt giống hệt Chiaki đang đứng đó...
Ba người từng gặp mặt trước đây thì có chút định thần lại, nhưng những người khác thì hoàn toàn sửng sốt...
Sao lại có người giống hệt cô ấy vậy?
- Chiaki, cậu...!Sao anh lại đâm cô ấy chứ?_ Todoroki nhìn vết máu đỏ tươi trên eo cô gái nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy thật nhức mắt...
- Ể, muốn đòi lại công đạo cho em gái tôi sao? Rất sẵn sàng! Tới, chúng ta làm một trận thử xem!_ Akira vung vẩy thanh kunai trên tay, tỏ vẻ rất hứng thú...

- Todoroki, lùi lại.

Tớ đã nói rồi, tất cả các cậu đều không phải đối thủ của anh ấy đâu!_ Chiaki dùng dải lụa buộc chặt vết thương lại, cô không ngu mà rút kiếm ra đối đầu ngay lúc này...
- Không cần, cứ xông lên đi, có khi lại bắt được tội phạm ấy chứ?_ Akira nở nụ cười hòa nhã, lên tiếng khích tướng...
- Akira, anh là anh trai của em cho nên em muốn anh dừng lại.

Nhưng nếu anh dám đụng đến những người bạn của em thì em sẽ không kiêng nể gì anh đâu!_ Chiaki nhàn nhạt ngăn cản những người muốn tiến lên, đôi mắt xanh trong nhìn thẳng vào gương mặt giống hệt mình kia...
Chỉ là, khí thế rét lạnh tỏa ra từ cô gái nhỏ khiến người ta không thể xem thường được...
- Chậc, quả nhiên bọn chúng là vảy ngược của em nhỉ? Em gái, có vẻ như em vẫn y hệt như trước.

Đầu tiên là Tsukiko, sau đó là lũ nhóc này.

Mặc kệ mọi thứ có ra sao đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật, tất cả những người quan trọng của em rồi sẽ chết ngay trước mặt em thôi! Thế nhé, anh rất vui nếu chúng ta còn gặp nhau lần nữa đấy! Lần tiếp theo giáp mắt, thanh kunai này sẽ đâm vào tim em chứ không phải là bụng em nữa đâu! Hẹn gặp lại, em gái của anh!_ Để lại một câu dài ngoằng như vậy, cuối cùng Akira vận chakra vào chân, phóng đi...
Chiaki nhìn theo bóng dáng kia, khẽ rũ mi...
Có một ngày, tất cả những người quan trọng sẽ chết sao?
Còn là chết ngay trước mặt?
Thân thể của cô gái nhỏ khẽ run nhẹ...
- Mọi người cứ quan sát trận chiến đi, tớ nghĩ là mình nên đến bệnh viện thì hơn!_ Chiaki khẽ khàng mỉm cười, nói với mọi người trước khi len đi...
Đến khi vết thương đã được băng bó sát trùng cẩn thận, cô gái nào đó mới có tâm tình để suy nghĩ về những gì Akira đã nói...
Quả nhiên, anh ta giống hệt với những gì cô tưởng tượng về nhân vật Akira...

Quá kích thích!
Chiaki mân môi, nhìn vết thương trên eo mình, khẽ mỉm cười...
Về thôi nào!
Cô sẽ không ngu đến mức tự giao mình cho cảnh sát để lấy bằng chứng đâu...
........................................
Các thầy giáo sẽ đến nhà từng học sinh để thuyết phục về việc cho con em của mình tiếp tục đi học tại Yuei...
Tất cả các cha mẹ đều đồng ý, ngoại trừ...!mẹ của nam chính!
Về phần Chiaki, thì có chút khó xử...
Vì nhà của cô ngay bên cạnh nhà Todoroki, nên sau khi nói chuyện xong, Aizawa cùng với Todoroki bèn đến gõ cửa nhà bên cạnh...
Gõ mãi mà không mở, Todoroki cảm thấy là lạ...
Chắc chắn Chiaki đã biết việc này rồi, cô ấy còn bảo là sẽ mở cửa chờ thầy giáo đến...
Có chút lo lắng, hai thầy trò bèn hè nhau phá cửa...
Phá cửa xông vào, cả hai người lập tức chết trân...
Máu đang lênh láng trên sàn nhà...
Cô gái nhỏ ngồi dựa người vào ghế, cổ tay đã bị cắt một đường ăn thẳng vào động mạch...

Bình Luận (0)
Comment