Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 179


Chiaki vừa mới biến mất khỏi thế giới này, cô chậm rãi nhắm mắt lại định ngủ một cái.

Nhưng mà không ngủ được, bởi vì đầu cô tràn ngập âm thanh máy móc bị nhiễu loạn, giống như một băng cát-xét hỏng ấy!
Âm thanh giống như lúc tiến vào thế giới Trường học siêu anh hùng nên cô gái nhỏ chỉ đơn giản nghĩ rằng hệ thống đang hỏng hóc gì đó thôi, cho đến khi...
Linh hồn mờ nhạt quay vòng vòng, bị hút vào một cơn lốc xoáy sâu thẳm.

Cô gái nhỏ chưa kịp phản ứng thì ý thức của mình đã lâm vào hắc ám...
....................
Lần nữa mở mắt, cô gái nào đó ngơ ngẩn nhìn bầu trời xanh thẳm trước mắt mình.
Tới thế giới mới rồi à? Sao không thấy hệ thống nói gì thế nhỉ?
Chậm rãi chống tay ngồi dậy, Chiaki cảm thấy đầu mình xây xẩm, lại còn có cảm giác buồn buồn trong ngực.

Cái biểu hiện quen thuộc này...
Cô gái nào đó lập tức vùng dậy, lảo đảo chạy tới gần gốc cây nào đó mà nôn thốc nôn tháo...
Chiaki quay quay cuồng cuồng, ruột gan nhộn nhạo lộn tùng phèo hết lên rồi.

Còn hơn cả say xe nữa!
Thôi được rồi, cô bị chứng say xe! Dù là linh hồn hay thể xác thì vẫn cứ là say đó!
Nôn đến mật xanh mật vàng ra ngoài, cuối cùng cô gái nhỏ mới cảm thấy tạm ổn.
Chậm rãi bước đến con suối gần đó, Chiaki vốc nước lên rửa mặt súc miệng.

Sau đó, cô gái nào đó lại đờ đẫn thêm một trận nữa...
"Hệ thống mắc dịch, ra đây ngay cho tôi.

Ra mau!" Chiaki nhìn cái cô bé bé xíu xìu xiu chỉ tầm tám chín tuổi, trong lòng bắt đầu nổi sùng.
Xin lỗi, cô đang điên tiết lắm rồi đó! Hệ thống còn không mau...
Hệ thống? Này, hệ thống Akira, cậu đâu rồi hả?

"Rắc...Ký chủ, có lỗi...!rẹt rẹt...!cô bị truyền tống...!xè xè...hệ thống bị tấn công...!phong ấn...!Phụp..."
Âm thanh ong ong trong đầu như thể chiếc đồng hồ bị hỏng bánh răng, khiến Chiaki nhíu mày.

Cuối cùng thì giống như một cái ti vi nhiễu sóng, tắt phụt một phát, âm thanh trong đầu cô gái nhỏ biến mất toàn bộ.
Cái định mệnh bạc bẽo!
Hệ thống này cũng bảo mật kém quá đi mất! Năm lần bảy lượt bị xâm nhập là thế nào hả? Làm liên lụy vào cô đến lúc này rồi.

Nhưng mà bất kể việc Chiaki có gào gọi trong đầu bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chẳng được gì hết.
Hệ thống offline rồi hả? Hay là trực tiếp chết máy rồi? Chiaki thở dài!
Vậy giờ thì đây là đâu đây? Ai đó giải thích hộ coi?
Chiaki đứng lên ngó quanh quất, rừng rậm, bờ sông lạo xạo sỏi, suối mà to như sông, lại còn chảy có chút xiết.

Tổng thể thì, hẳn là cô đang ở trong rừng nhỉ? Ừ, chắc là thế rồi!
Cho nên, rốt cuộc thế giới này là anime nào hả trời? Còn nữa, mục tiêu nhiệm vụ của cô là ai hả? Bây giờ đến nhiệm vụ cũng không ra luôn, trực tiếp vứt tới à?
Chiaki ngơ ngẩn nhìn xung quanh, rồi lại soi bóng vào nước suối.

Cô bé trong nước vẫn bộ dáng mềm mại dễ thương, đôi mắt xanh đến độ trong suốt và mái tóc thả dài tận chân, có chút dính nước rồi.

Nhưng mà sao trông vẫn cứ gầy gầy thế nhỉ? Chẳng phải trẻ con đều sẽ phúng phính đáng yêu sao?
Bộ kimono màu lam nhạt trên người, chất vải mềm mại mát mẻ, đồ tốt! Thôi được rồi, coi như hệ thống vẫn còn tốt chán.

Còn tiếp theo...
Tiền đâu?
Akira, cậu không ném cho tôi chút tiền nào được à? Để lại tôi với mỗi bộ đồ này thì làm sao có thể chứ?
Tôi sẽ sống sót thế nào đây hả?
Cô gái nhỏ thở dài trước khi thò tay vào trong không gian lôi ra thanh kunai.

Còn tốt, may mà không gian Akira cho cô dùng để cất đồ và để đồ vẫn còn sử dụng được.

Chờ xíu đã...
Chiaki động động tay, lôi ra vài đồng bạc, bạc thật đó nhé.

Lập tức mắt cô sáng rỡ lên!
Tốt quá, hẳn là hệ thống vẫn để tiền trong này, cô có thể không lo lắng về tiền bạc rồi.

Chiaki liếc mắt qua các vật phẩm trong túi đồ không gian của mình, giống túi đồ trong game ấy, trông thấy tiền tệ được sắp xếp cẩn thận dưới dạng vàng và bạc.
Được rồi, vấn đề tiền bạc cũng không phải lo nữa, tốt lắm hệ thống! Cô gái nhỏ chậm rãi mỉm cười trước khi nằm xoài trên bờ sông, hoặc bờ suối.
Giờ mới thấy choáng váng hết cả người, mệt mỏi mất sức quá! Chậc, lần nào say xe xong Chiaki cũng nằm bẹp hết cả ngày, mà cái này còn say quá say nữa chứ! Mệt đến độ đầu ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.
Sẽ ổn thôi, trời không tuyệt đường người đâu.

Chiaki có thể ngủ một chút...!nhỉ? Cô gái nhỏ mơ màng nhìn bầu trời trước khi nghiêng người lại, nhắm mắt! Mệt quá, muốn nghỉ ngơi một chút.

Bụng cũng đói nữa, nhưng đầu rất đau...
Không muốn động đậy chút nào! Ngủ thôi, mặc dù khó nhưng phải cố ngủ vậy!
Cứ như vậy, cô nhóc nào đó chậm rãi khép mắt lại...
....................
Lần nữa mở mắt ra thì trời lại bắt đầu tang tảng sáng rồi.


Bầu trời xám nhạt và mờ sương vào buổi sáng, khí lạnh theo màn sương lãng đãng vây quanh.

Làn da đôi khi chạm vào màn sương, lạnh đến giật nảy cả mình!
Chiaki nhập nhèm mở mắt, đứng lên.

Vẫn còn có chút buồn ngủ, không, là mắt muốn díp lại thì đúng hơn.
Bộ kimono của cô cũng dính đầy sương lạnh rồi, chạm vào mà thấm ướt cả vải luôn.

Lành lạnh và có chút dấp dính.

Chiaki mấp máy môi, bụng kêu lên rột rột.

Cô đói.
Đứng dậy ngó quanh nơi này, không có chợ ở đây sao? Có mỗi cánh rừng với bờ sông như thế này...
Cô nhóc nhỏ bé đứng lên, nhanh chóng tiến vào rừng kiếm quả dại.

Nhưng mà, không ngờ lại gặp một con hồ ly trắng toát đang nằm bẹp bên dưới gốc cây.

Bị thương rồi, vết thương này còn là loại bị tấn công nữa, là vũ khí gây ra à? Hẳn là nó đã chạy trốn khỏi tên thợ săn nào đó muốn đem nó làm thịt đây.
- Lần sau cẩn thận một chút nhé, đừng để người khác phát hiện ra.

Ta trị thương cho ngươi, ngươi bắt cho ta một con gà được không? Ta sẽ làm gà nướng cho chúng ta ăn._ Vừa nói, Chiaki vừa bắt đầu trị thương cho nó.

Cô cũng chẳng hi vọng nó đáp lời làm gì, chỉ là con hồ ly tuyết này khiến cô nghĩ đến Kurama thôi.
Cho nên, khi tiểu hồ ly chạy vút vào trong rừng rồi ngậm ra một con gà rừng xác vẫn còn ấm, cô nhóc nào đó hơi ngẩn người.

Sau đó là điên cuồng xoa nắn hồ ly, tiện thể đặt tên cho nó là Kurama luôn.

Chiaki quyết định, nuôi! Cô sẽ nuôi tiểu Kitsune này!
Nhanh chóng tìm gia vị trong rừng, rồi lại kiếm lá sen bọc vào.

Cuối cùng là moi bùn dưới sông lên đắp, và chất lửa nướng.

Nướng như thế này có khi cả tiếng, không vội không vội.


Nghĩ như thế, cô gái nhỏ quyết định vu vơ ngắm mây trời.
Ánh mắt vô tình lia đến chùm bòn bon tòng teng mọc trên thân cây ven bờ sông, Chiaki sáng mắt.

Cô nhanh như chớp chất thêm củi vào bếp lửa cho cháy rồi xắn tay áo, quyết định trèo cây.

Quả ngon, ta tới đây.

Hơn nữa, còn có cả một chùm mộc nhĩ trên cây kia kìa!
Tới tới tới, món ngon trong tầm tay đang chờ cô tới hái đó.

Nào, tới, chúng ta cùng vui vẻ với nhau!
Chiaki dứt khoát chân trần trèo lên cây.

Cô cẩn thận hái từng búi mộc nhĩ ném xuống sỏi, bắt đầu vươn móng vuốt đến chùm quả vàng ruộm ngon mắt kia.

Ừm, có nhiều kiến quá, phải cẩn thận một chút mới được!
Cho nên, Chiaki cẩn thận gỡ một quả, cẩn thận bóc vỏ rồi lại cẩn thận cho vào miệng.

Đôi mắt xanh lập tức híp lại, như một con mèo được vuốt ve thỏa mãn kêu rừ rừ...
Ngọt ngọt chua chua, bùng nổ trong miệng, ngon quá!
Nhanh chóng, cô gái nhỏ quyết đoán muốn vặn cả chùm quả ra ôm vào ngực...
Soạt~~~
Ừ, kịch bản cẩu huyết là Chiaki rơi khỏi cành cây đó, rơi...
Rơi rồi!
Cô gái nhỏ còn chưa kịp hái chùm quả, chỉ kịp tóm một quả bòn bon vào trong lòng mình, nhắm nghiền mắt chờ đợi sự va chạm.

Bình Luận (0)
Comment