Nữ Phụ Vs Tác Giả

Chương 43

Vốn là một màn cực kỳ mập mờ, nhưng bởi vì nam nữ chính là một cặp người thú, thành ra có cảm giác phá hư nguyên bản. Trong giây lát giống như chủ nhân thân thiết với sủng vật.

Môi hồ ly lạnh lẽo, chạm phải đôi môi ấm nóng của Vạn Giang Hồng, giống như chạm phải miếng sô-cô-la mềm mịn, Thất Thất không nhịn được lè lưỡi liếm liếm.

Lần này tuyệt rồi, mặt Vạn Giang Hồng vốn đã sung huyết đỏ bừng, lúc này không chịu nổi nữa, dưới mũi treo một đường kẻ đỏ như máu. Giữa mùa đông, lại có thể ‘thượng hỏa’…

(Thượng hỏa: một loại bệnh dạng nóng trong người.)

Nhìn Vạn Giang Hồng chìa ra gương mặt bánh bao bị đánh bầm dập, dưới mũi còn treo một đường kẻ màu đỏ, Thất Thất ôm bụng, vừa lăn lộn vừa ‘ngao ngao’ cười lớn.

Vạn Giang Hồng xấu hổ nhấc nó lên. Xách cái tai lông lá của nó, gào to về phía nó, “Nàng cười nữa ta đốt sạch lông của nàng!”

Thất Thất cố nén cười, khoái chí cong đôi mắt hồ ly. Nhảy lên trên án kỷ, chìa móng vuốt chấm vào trong nước, nhấc vuốt viết, “Chắc hẳn, đây là nụ hôn đầu của anh phỏng.”

Vạn Giang Hồng lén nghiêng mắt nhìn qua, khi nhìn thấy mấy chữ phía trên, nhất thời cáu thẹn trợn to hai mắt, vung tay áo lau sạch chữ phía trên.

“Hừ! Nàng nói có thể ư? Mười tuổi ta đã ra vào các hoa lâu lớn ở kinh đô, hồng nhan lam nhan* đã dạo qua hết. Nàng cho rằng ta sẽ để lại nụ hôn đầu cho nàng hủy hoại á? Ha ha, nói đùa!”

(Hồng nhan: chỉ sắc đẹp người con gái.

Lam nhan: tương tự hồng nhan, nhưng để chỉ con trai.)

Đối diện với cái cằm ngạo mạn khinh thường của y, Thất Thất chợt thu lại nụ cười, miệng của tên này không thể nhả ra lời nào hay ho à? Thừa lúc y vẫn đang thao thao bất tuyệt kể về lịch sử phong lưu của y, Thất Thất lập tức nhảy lên vai của y, mở miệng cắn cho tai y chảy máu.

Lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người nhảy ra. Hoàn toàn không đếm xỉa đến cái người đang gào thét kêu la thảm thiết phía sau lưng.

Nàng suýt nữa quên mất, tên này trong truyện chính là một gã công tử bột cực kỳ háo sắc. Sao lại có thể bị biểu hiện dạo gần đây của y đánh lừa chứ.

*

Nhảy ra ngoài cửa sổ. Thất Thất ngó nghiêng xung quang một chút, xác định không có ai khác. Bấy giờ mới thận trọng chui vào một hốc cây.

Chốc lát sau liền ngậm một quyển sách trong miệng đi ra, nhẹ nhàng thả xuống dưới đất. Chính là quyển tiểu thuyết nọ. Lần trước xem xong vẫn luôn giấu trong hốc cây này.

Trước đấy cô không dám để lộ sư lo lắng trước mặt Vạn Giang Hồng, lúc này, lời nói của Thập Lý Dạ không ngừng lặp lại bên tai, hành hạ từng sợi thần kinh của cô.

‘ Ba ngày trước Đệ Ngũ Chiêu ám sát Hoàng đế Đại Mạch, không may bị bắt, hai ngày sau sẽ vấn trảm.”

Lời Thập Lý Dạ, rốt cuộc là thật hay giả? Tiểu Chiêu, thằng bé thật sự bị ca ca của cô vấn trảm ư? Nếu là thật, sao cô có thể nhắm mắt làm ngơ được!

Giả như trực tiếp đi hỏi Vạn Giang Hồng, dựa vào sự hiểu biết của cô với anh ta, chắc chắn sẽ không nói thật. Còn cực kỳ có khả năng đánh đổ một vại dấm chua.

Mở quyển tiểu thuyết ra, có lẽ, chỉ có lời của tác giả mới có thể giải thích cho cô.

Lúc này sắc trời đã tối, may mắn được ánh trăng tròn vành vạch trên trời, mượn ánh trăng sáng trong, coi như có thể nhìn rõ chữ viết trên truyện.

Dùng móng vuốt chấm nước bùn, suy nghĩ một chút, lúc này mới hạ móng, “Manh Manh đồ đần độn, không phải bà muốn tôi ngoan ngoãn mà chờ à, công kích của bà đâu? Sao giống như con ba ba già rụt đầu không dám thò ra [ vẻ mặt khinh bỉ ]”

Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới một tin nhắn cá nhân:

Chị chớ đắc ý, đừng cho rằng cấu kết với hệ thống phục vụ nữ phụ, khiến hệ thống ngăn cản tôi đăng bài là có thể cho chị sống thoải mái. Tôi đã báo lỗi với hệ thống tổng, tuyệt đối không quá ba ngày, tôi sẽ có thể sửa lại phần đăng bài, đến lúc đó chị cứ suy nghĩ cho thật kỹ nên chết như thế nào đi!

Thất Thất bỗng dưng cứng đờ, sao cô lại quên, bên trên hệ thống nữ phụ còn có hệ thống tổng nữa! Lần này phiền phức rồi. Chỉ là, sợ thì có sợ nhưng cô vẫn chưa quên mục đích của cuộc nói chuyện lần này.

Ngửa mặt lên trời cười vang ba tiếng, cố gắng áp chế sự sỡ hãi dưới đáy lòng, bấy giờ mới ra sức kiềm chế cơn run rẩy, vươn móng vuốt về phía tiểu thuyết, “Bà phóng ngựa đến đi! Dù bà muốn diệt tôi như nào, ít nhất cũng phải phù hợp kịch tình! [ cười trộm ] Tôi có Vạn Giang Hồng ở Đại Yến, có Cố Cẩn Hi, tiểu Chiêu, Âu Dương Ngữ ở Đại Mạch cũng sẽ tới giúp tôi, bà có thể cho ai tới diệt tôi hả?”

Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới một tin nhắn cá nhân:

Sau khi chị biến thành hồ ly, chẳng lẽ trí thông minh cũng ngang bằng súc vật à? Vạn Giang Hồng, tự thân gã còn khó bảo toàn, đừng hy vọng gã ta có thể trợ giúp chị; Cố Cẩn Hi, tâm thần phân liệt lúc kích động lúc hèn yếu, chị bất lực đến độ sẽ cầu xin giúp đỡ từ người có thể lấy mạng chị bất cứ lúc nào hả? Thật đáng thương. Còn nữa, tiểu Chiêu và Âu Dương Ngữ, một thì sắp bị vấn trảm, một là nữ chính nhất định sẽ chịu hết khổ đau, chị muốn nhờ cậy vào ai? [ khinh bỉ ]

Sắp vấn trảm? Chẳng lẽ lời Thập Lý Dạ là thật?! Tiểu Chiêu thật sự đã xảy ra chuyện!

Nhớ lại chuyện trước khi biến thành hồ ly, lúc ấy cô vì muốn chiếm được thiện cảm và tín nhiệm của tác giả, mới làm ra đống chuyện kia, không cẩn thận ép tiểu Chiêu bỏ đi. Ngay sau đó Đệ Ngũ Uyên vì tiểu Chiêu gặp chuyện không may, tiếp theo là cô gặp chuyện không may, sực tỉnh, tựa hồ chỉ là trùng hợp, nhưng nếu như tất cả chuyện này không phải trùng hợp thì sao? Tất cả đều là nhân vật dưới ngòi bút của tác giả, có thể là trùng hợp ư?

Chìa ra móng vuốt, ở trong truyện viết, “Thật ra bà đã bắt đầu tính kế tôi từ lâu rồi. Tất cả chuyện này đều là âm mưu dự tính của bà.”

Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới một tin nhắn cá nhân:

Chị vẫn không tính là quá ngu ha, chị cho rằng có người tác giả nào sẽ mặc kệ cho một nhân vật khốn kiếp luôn luôn phá hoại kịch tình chứ. Ai sẽ vui vẻ sửa chữa đống bài nháp cả ngày lẫn đêm hả? [ mỉm cười ]

“Bà không sợ độc giả phản đối ư? Bản thân tôi ở trong truyện chính là một nữ phụ quan trọng đó!”

Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới một tin nhắn cá nhân:

Nữ phụ thì sao, tiêu diệt một đứa, tôi vẫn có thể tạo ra một đứa, mấy tiểu thiếp của Đệ Ngũ Uyên kia đều là nguyên vật liệu nữ phụ tốt nhất, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Đã như thế, vì sao lần trước bà lại bắt tôi hô to ‘tôi ngu như heo’ trước phủ thừa tướng hả, còn bắt tôi phải hôn Đệ Ngũ Uyên nữa?”

Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới một tin nhắn cá nhân:

Ha ha ha, tôi đùa chị thôi! Ai bảo chị lừa gạt tôi làm chi! Tôi cũng muốn chị nếm thử một chút mùi vị bị người khác lừa.

“Mẹ mày!” Cuối cùng, Thất Thất phẫn hận giẫm đạp chân lên trên cho tới khi hả giận.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe có tiếng bước chân người truyền đến. Cô vội vàng gấp truyện lại, ngậm quyển truyện chui vào trong hốc cây.

Nghe thấy người đi tới phía trước hốc cây, không nhìn được mặt của hắn, chỉ thấy chiếc giày màu đen có sợi tơ vàng móc ở bên của hắn, dừng lại ở cửa hốc.

“Còn chưa chịu ra?”

Vạn Giang Hồng nhíu mày, đưa tay gõ lên thân cây, mất kiên nhẫn nói, “Nếu nàng không ra, ta sẽ đốt cái cây này đó.”

Thất Thất suy nghĩ một chút, giấu sách vào trong hốc cây, bản thân thì tiu nghỉu chui ra. Ngẩng đầu, nhìn gương mặt sưng phồng bầm tím, nén cười, nhanh chóng nhảy lên trên vai của y.

Xoa xoa đầu của cô, Vạn Giang Hồng hài lòng cong khóe môi, hơi khép mi mắt lại, thong thả đi về, “Đêm hôm khuya khoắt, còn trốn ra ngoài lần nữa, đừng trách ta chặt đứt chân nàng.” Nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt to kinh ngạc của cô, Vạn Giang Hồng dừng bước, giống như lơ đãng nói ra, “Ta không thích nói dối. Về sau, nếu nàng còn dám tự tiện rời đi, đợi đến khi ta tìm được nàng, chắc chắn sẽ bẻ gãy hai chân nàng, không để nàng rời đi một bước.”

Sự nghiêm túc sáng rực trong con ngươi, xinh đẹp mà mê người, khiến cho Thất Thất run bần bật.

Lúc Thất Thất còn đang run sợ, Vạn Giang Hồng bất chợt cười phá lên, một tay dúi Thất Thất vào trong ngực, “Ha ha ha… Quả nhiên là bị dọa. Nàng nói xem, có phải gã Vạn Giang Hồng gốc sẽ nói ra mấy lời như này không? Quả thật là một kẻ biến thái!”

Ai, thì ra là bắt chước Vạn Giang Hồng gốc, thật sự hù chết người. Trong lúc Thất Thất âm thầm thả lỏng, Vạn Giang Hồng tiếp tục thả bước.

“Chỉ là… Nghê Thường, nếu như nàng dám rời đi, ta không ngại trở thành một kẻ biến thái như vậy…”

Nghê Thường? Thất Thất trợn to hai mắt. Nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô. Chẳng qua, Thất Thất chảy nước mắt, tại sao lần đầu tiên gọi tên cô lại là khi anh ta nói ra những lời độc ác vậy chứ?

Ban đêm đường dài, không khí ngập đầy mùi hương u sầu của mai vàng khiến người ta hít thở khó nhọc. Cô không dám lộn xộn, giả bộ không nghe thấy, chỉ nằm ở trong ngực của y, nghe tiếng tim đập trong y, trầm ổn làm cho người khác an tâm.

Sau đó, khi mà Thất Thất nhanh chóng ngủ thiếp đi, mơ hồ nghe y khe khẽ thở dài một tiếng, tựa như không biết nên làm thế nào…

*

Mở to mắt nhìn, xác định y thật sự đã ngủ, lúc này Thất Thất mới cẩn thận chui ra từ trong ngực của y.

Hai ngày, cô chỉ có thời gian hai ngày. Tuy rằng cô không đành lòng, nhưng cô không thể bỏ mặc tiểu Chiêu.

Tiểu Chiêu, cái đứa bé luôn la hét ‘tiện nhân’, nhưng sẽ đau lòng lau nước mắt cho cô, đứa bé nói ghét cô, nhưng sẽ lặng lẽ đi theo bảo vệ cô. Đứa bé dưới trời chiều, nắm quyền thề thốt, nói với cô chờ nó lớn lên, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn nó biến mất?

Tiểu Chiêu, tiểu Chiêu… Ký ức sau cuối, lại là nước mắt của thằng bé, từng chút một nhớ lại, mới phát hiện hóa ra mình lại không tim không phổi đến vậy.

Cúi đầu, nhíu chặt mày nhìn Vạn Giang Hồng ngủ chập chờn, Thất Thất có chút khó xử. Những lời y từng nói trước đó vẫn rõ ràng bên tai. Nhưng lúc này đây, cô không còn để ý nhiều như thế. Cô tuyệt đối không thể để mặc tiểu Chiêu.

Cúi đầu, nhẹ hôn lên trán của y, “Thật xin lỗi.” Ngao một tiếng, liền nhảy lên bệ cửa sổ, quay đầu lại nhìn y một lần, rồi nhảy ra ngoài.

Không hề hay biết, một khắc cô xoay người lại kia, đôi mắt hoa đào lặng lẽ mở ra.

Cuối cùng vẫn không giữ được......

*

“Tiểu hồ ly, đừng quên, suối nước nóng ở Mai viên, chị luôn chờ ở đó, đừng quên tới gặp chị.”

Lời khi đó của Thập Lý Dạ, một chữ cô cũng không dám nhớ sai.

Suối nước nóng ở Mai viên… Chính là nơi lần đầu tiên cô gặp Thập Lý Dạ.

Đợi đến khi cô vòng vèo một hồi đến chỗ đó, mới phát hiện, Thập Lý Dạ đang đắp người tuyết trên mặt tuyết, giống như một đứa bé đơn thuần, cười đến vui vẻ.

Thất Thất đứng từ xa, không dám lại gần.

Thập Lý Dạ cũng nhanh chóng phát hiện ra cô. Đứng lên, phủi tuyết đọng trên tay. Nhẹ cười nhìn qua.

“Tiểu hồ ly, mau tới đây.” Nàng ta vẫy tay, ý bảo cô tiến đến.

Tuy Thất Thất có chút sợ hãi, nhưng vẫn do dự đi tới.

Vừa tới gần, một tay Thập Lý Dạ ôm cô vào lòng.

“Tiểu thư, công tử đã chờ đến sốt ruột rồi, ngài mau trở về đi, đừng ở lại đây nữa.”

Tiểu thư? Thất Thất khó hiểu nhìn nàng ta.

Đột nhiên Thập Lý Dạ vỗ vỗ đầu của bản thân, bừng tỉnh hiểu ra, “A, tôi quên mất, cái gì tiểu thư người cũng không biết.”

Thất Thất giãy giụa nhảy ra khỏi ngực nàng ta, rạch lên trên mặt tuyết: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Công tử cũng không cho phép tôi kể cho người biết tất cả, cho nên, tôi không thể nói.” Thập Lý Dạ phiền não nhíu mày.

Thất Thất tiếp tục rạch trên mặt đấy: “Cô nói công tử, là ai?”

“Chuyện này… không bao lâu nữa người sẽ gặp được thôi.” Đột nhiên Thập Lý Dạ bế Thất Thất lên, con ngươi sâu thẳm nhìn cô, “Hiện giờ, chúng ta cần làm là đuổi linh hồn của người ra khỏi thân thể hồ ly.”

Hơi híp mắt, Thất Thất cảnh giác nhìn nàng ta.

“Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi. Tôi làm như vậy, không phải là đang giúp người à. Chẳng lẽ người đồng ý làm một con hồ ly cả đời?”

Thất Thất gật đầu.

“Vậy là được rồi.” Thập Lý Dạ cười khẽ, ánh trăng hắt lên con ngươi, mang theo mùi vị gian trá.

Nàng ta đi tới cạnh suối nước nóng, bất chợt móc ra một cây chủy thủ. Cực kỳ nhanh, cắt qua cổ hồ ly, máu tươi phun vào trong khe nước trong suốt, đỏ tươi, nhuốm màu tuyệt vọng.

Thất Thất giãy giụa, cảm nhận cái chết từng chút một gặm nhấm từng tế bào của cô. Đây là lần thứ hai cô cảm nhận cái chết, lần trước là hoảng sợ, còn quá trình chết ở lần này, từ từ hồi tỉnh, tựa như một tấm lưới lớn màu đen, bao bọc lấy cô, tìm không thấy lối thoát.

Trong cơn mông lung, dường như cô nhìn thấy ánh mắt thương hại của Thập Lý Dạ, miệng nàng ta còn hơi hé mở, nói gì đó, nhưng cô không nghe thấy, chỉ thấy nàng ta giơ chủy thủ lên, trên cổ tay, chiếc vòng ngọc bằng dây xích hình bán nguyệt đeo trên tay kia, hình như đã gặp qua ở đâu đó. Nhưng cô không thể suy nghĩ nhiều thêm được nữa, thanh chủy thủ kia lại một lần nữa cắm thật sâu trên người…

*

“Nghê Thường!” Âm thanh tê tâm liệt phế này, dù là Thập Lý Dạ, cũng có chút xúc động.

Hai mắt Vạn Giang Hồng đỏ ngầu, đoạt lấy thi thể đang dần lạnh của tiểu hồ ly. Tuyệt vọng che chở trong ngực. Gọi tên cô không biết bao nhiêu lần, “Nghê Thường… Nghê Thường… Nghê Thường…”

Chẳng qua người kia, đã không còn nghe được nữa, chỉ là, chậm một bước...
Bình Luận (0)
Comment