Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 1

"Tiểu thư, tiểu thư, mau dậy đi."

"Mẹ, đừng ầm ĩ. Để cho con ngủ thêm một lát nữa đi." Hàn Mai Mai không kiên nhẫn lầu bầu, sau đó trở mình một cái, rụt đầu vào trong chăn.

Dì Trương nhìn động tác trẻ con của tiểu thư mà dở khóc dở cười.

"Tiểu thư, cô thật sự phải thức dậy. Cô đi làm muộn, Ngụy tiên sinh sẽ tức giận."

Hàn Mai Mai vừa nghe đến đi làm lập tức đứng lên, suy nghĩ đến khuôn mặt Hoa chủ quản quanh năm bất mãn với cô, cô lập tức từ trên giường nhảy dựng lên.

Giờ cô mới phát hiện đây không phải nhà cô!

"Dì, dì là ai?" Hàn Mai Mai quay đầu nhìn bác gái bên cạnh .

"Tiểu thư, cô vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Tôi là dì Trương."

Tiểu thư? Còn có dì Trương? Bà cho rằng đây là cũ xã hội sao? Hàn Mai Mai có một loại dự cảm không tốt.

"Dì Trương, tôi tên là gì?"

"Tiểu thư, cô thật sự là hồ đồ rồi." Dì Trương hồ nghi nhìn cô, "Cô tên là Hàn Mai Mai."

Hàn Mai Mai thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy tay vuốt ngực một cái, cô vẫn là cô.

Không đúng nha, cô nhìn ngực cô một chút, ngực của cô làm sao có thể trở nên lớn như vậy.

Cô khẩn trương chạy đến buồng vệ sinh trong phòng tắm, cô gái này rốt cuộc là ai?

Hàn Mai Mai không tự chủ được sờ soạng mặt mình một chút, cô gái trong gương kia cũng sờ soạng mặt mình một chút, Hàn Mai Mai hoảng sợ. Khóe miệng xinh xắn, một đôi mắt phượng hơi hơi xếch lên, cằm nhọn hoắt, quyến rũ động lòng người nói không nên lời, đây không phải khuôn mặt tiêu chuẩn của tiểu tam hay sao? Mà còn dáng người lồi lõm này, so với chính mình trước kia đều lớn gấp đôi, đây tới cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu. Chẳng lẽ cô cũng xuyên việt hay sao?

Dì Trương đã từ phòng thay quần áo cầm một bộ tây trang và một bộ váy đi ra: "Tiểu thư, ngày hôm qua không phải cô nói Ngụy tiên sinh nói cô mặc quần áo không hợp quy củ sao. Cô xem bộ này có thể chứ."

Hàn Mai Mai còn đang đắm chìm trong phát hiện mới của mình, đột nhiên nghe thấy dì Trương nói, phản xạ có điều kiện hỏi, "Ngụy tiên sinh là ai?"

"Đương nhiên là Ngụy Nhất Minh, Ngụy tiên sinh."

"Ngụy Nhất Minh" Hàn Mai Mai thì thào lặp lại. Cô chỉ cảm thấy đầu đau quá, Ngụy Nhất Minh, không phải là vai nam chủ trong bộ tiểu thuyết trước kia cô đọc hay sao? Hàn Mai Mai, không phải là nữ phụ ác độc, điêu ngoa tùy hứng bên trong tiểu thuyết hay sao?

Hiện tại cô không phải là trợ lý của Ngụy Nhất Minh hay sao? Trong tiểu thuyết có ghi, cô mới vào công ty có mấy ngày đã đuổi mất mấy nữ thu kia của Ngụy Nhất Minh đi.

Lúc này cũng không sai biệt lắm, ba Hàn Mai Mai mang theo một thiếu phụ xinh đẹp và một cô gái thanh thuần mang về nhà bọn họ. Không sai, thiếu phụ kia muốn trở thành mẹ kế của Hàn Mai Mai. Mà cô gái kia chính là nữ chủ. Thân là nữ chủ đương nhiên có được hậu cung cường đại( đám đàn ông yêu nữ chủ đó). Cô lại dám cướp đoạt đàn ông của nữ chủ, cô chán sống rồi.

"Dì Trương, tôi có chút không thoải mái." Hàn Mai Mai nâng trán, làm bộ. Cướp đoạt đàn ông của nữ chủ, cô đây là chán sống rồi. Cô mới không có làm.

Rõ ràng thời điểm Hàn Mai Mai chạy vào buồng vệ sinh còn rất vui vẻ, dì Trương suy nghĩ nhất định là tiểu thư muốn lười biếng, bà cũng không nỡ tiểu thư đi làm mấy việc kia, nhưng là ông chủ hôm qua mới nói không an tâm với tiểu thư, nếu hôm nay tiểu thư lại không đi mà nói, ông chủ nhất định sẽ càng thêm không vui.

Nghĩ vậy dì Trương nhíu nhíu mày không đồng ý, "Tiểu thư, lần này đến công ty của Ngụy tiên sinh, ông chủ đã phải đứng ra nói vài lời thì cô mới được vào công ty đó. Mới có mấy ngày, nếu không đi mà nói, ông chủ nhất định sẽ tức giận."

Hàn Mai Mai có chút chột dạ, cô đang ở trong thân thể của một người khác, hiện tại lại lười biếng giả bộ bệnh, lập tức không có lo lắng, ngoan ngoãn thay quần áo, mang trang sức trang nhã, chuẩn bị đi làm.

Dì Trương thấy tiểu thư rốt cuộc chịu thay bộ quần áo mà bà đưa thì rất vui, không có lộ ngực lộ lưng, mà cách ăn mặc gọn gàng như vậy, cho rằng tiểu thư là vì lời nói ngày hôm qua của Ngụy tiên sinh nói mà chịu ảnh hưởng.

Trong tiểu thuyết có ghi, Hàn Mai Mai có một chiếc Maserati, lúc ấy chỉ là một chút hâm mộ. Nhưng thấy Maserati đỏ thẫm chân thật đặt ở trước mặt mình, Hàn Mai Mai nhịn không được nuốt nước miếng.

Thời điểm cô tốt nghiệp đại học cũng chỉ có một con Honda màu trắng, đây là anh trai cô cho.

Hàn Mai Mai để xe vào bãi đỗ xe dưới cao ốc Ngụy thị, xuống xe vẫn nhịn không được lại sờ sờ Maserati, thật sự là đồ tốt!

Cô đọc qua tiểu thuyết, đương nhiên sẽ không ngốc hỏi mình làm việc ở đâu. Cô trực tiếp vào thang máy đến tầng 20.

"Chị Vương, buổi sáng tốt lành!" Hàn Mai Mai cười với một thư ký của Ngụy Nhất Minh, chào một tiếng. Đây là thư ký duy nhất còn lại, một phần nguyên nhân là bởi vì Hàn Mai Mai cho rằng tư sắc của chị Vương không ảnh hưởng được địa vị của cô ấy, còn có một phần là vì chị Vương đi theo Ngụy Nhất Minh đã lâu, là phụ tá đắc lực của Ngụy Nhất Minh, Hàn Mai Mai muốn động cũng động không được.

Chị Vương mặt không chút thay đổi nhìn cô, sau đó nói một câu, "Chào."

Hàn Mai Mai không có để ở trong lòng, cùng với ông chủ bọn họ, biểu tình cũng không phong phú như nhau.

Nhưng Hàn Mai Mai không có thấy ánh mắt đánh giá của chị Vương ở phía sau. Đại tiểu thư này, bình thường đều hất cằm đối với người khác, thái độ không ai bì nổi, tựa như một con thiên nga đen cao ngạo, hôm nay tại sao không giống.

Hàn Mai Mai ngồi xuống, Ngụy Nhất Minh liền khí thế hiên ngang đi tới, thư ký Vương lập tức theo sau nói lịch trình của ngày hôm nay, Ngụy Nhất Minh chỉ là gật gật đầu, không hổ là nam chủ lãnh khốc đẹp trai, vẫn chưa tiến vào Hàn Mai Mai cũng đã cảm nhận được khí thế vương tử của anh ta rồi.

Ngụy Nhất Minh lạnh lùng liếc Hàn Mai Mai một cái, Hàn Mai Mai lập tức đứng lên nói một câu, "Ngụy Tổng, buổi sáng tốt lành!" Hàn Mai Mai tự nhiên nói, chỉ cần quản lý của bọn họ đi qua, Hoa chủ quản đều bắt tất cả bọn họ đứng dậy chào hỏi, đây chỉ do phản xạ có điều kiện.

Ngược lại làm cho Ngụy Nhất Minh sửng sốt, sau đó hắng giọng một tiếng, "Cho tôi một ly coffee."

Hàn Mai Mai xem qua tiểu thuyết đương nhiên biết, Ngụy mặt than và tất cả nam chủ đều không thích uống cafe hòa tan, muốn uống cafe đen, nhưng lại không thêm đường.

Hàn Mai Mai lập tức chạy tới phòng trà của Ngụy Nhất Minh.

Hàn Mai Mai nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó mới đi vào.

Ngụy Nhất Minh đeo mắt kính che rớt ánh mắt nghiêm khắc vốn có của anh ta, nhìn qua có vài phần biểu cảm, anh ta đang ở cúi đầu xem tài liệu.

Hàn Mai Mai cúi đầu thần tốc để cà phê ở một bên sau đó chuẩn bị lui ra ngoài.

Ngụy Nhất Minh nhíu nhíu mày, lúc Hàn Mai Mai tiến vào anh ta có vài phần không yên lòng, mấy ngày hôm trước cô còn ăn mặc xinh đẹp quyến rũ đến cản trở công việc của anh ta, lại đuổi đi vị thư ký của anh ta, anh ta đã cảm thấy nhịn không được rồi. Nếu không ngại mặt mũi của bác trai, thật muốn đá văng người phụ nữ này đi.

Ngày hôm qua giáo dục cô ta một trận, không nghĩ tới hôm nay lại thật sự ngoan ngoãn không trêu chọc người, mà còn không có nhìn anh ta, anh ta cảm thấy có chút kỳ quái, nhịn không được đánh giá cô một chút.

Hôm nay cô mặc một cái áo sơmi, cúc áo cũng cài đến cúc trên cùng, nhưng trước ngực càng có vẻ quyến rũ hơn, váy cũng dài qua đầu gối, ôm lấy dáng người của cô, trước kia biết người phụ nữ này vóc người đẹp, nhưng là hôm nay lại cảm thấy nó mang theo vài phần hương vị cấm dục, mà cô vẫn luôn mang biểu tình nghiêm túc, ngược lại khiến anh ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Ngụy Nhất Minh tự giễu nở nụ cười, chính mình đã bao lâu không có đụng vào phụ nữ, lại có phản ứng, nếu là những cô gái khác anh sẽ lập tức xuống tay, nhưng cô gái này lại không thể đụng chạm được. Mà anh ta cũng không tin cô gái này lại có thể an phận như vậy.

Ngụy Nhất Minh thật đúng là nghĩ oan cho Hàn Mai Mai, cô đối với anh ta thật sự không có ý tứ gì.

Hàn Mai Mai hiện đang nhìn chị Vương bận bịu, chính mình ngồi ở một bên lại không có việc gì, đi dạo, xem tạp chí thời trang, Hàn Mai Mai cảm thấy chính mình là mệnh làm việc vất vả, nhịn không được chạy tới hỏi, "Chị Vương, xin hỏi có chuyện gì có thể giao cho tôi làm hay không."

Chị Vương ngẩng đầu nhìn vị đại tiểu thư này một chút, sau đó nói, "Cô chỉ cần ngồi ở bên kia là được rồi."

Hàn Mai Mai cảm thấy cực kỳ thất bại, ủ rũ quay về chỗ ngồi.
Bình Luận (0)
Comment