Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Chương 38

Từ sau ngày hôm đó, Tô Quỳ lập tức bị Phùng Thanh Thanh lấy lí do sợ cô không nghĩ thông mà bắt ép cô ở lại trong cung.

Hơn nữa ngày ngày còn đến trước mặt cô tìm cảm giác tồn tại, giả vờ giả vịt an ủi, rồi sau đó đắc ý nghênh ngang rời đi trước vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ của cô.

Tô Quỳ rất muốn nói: Mỗi ngày nhìn thấy ngươi, ta sẽ càng không nghĩ thông đó!

Đại khái là bởi vì vẫn chưa tìm thấy thi thể của Quân Mạc, cho nên Nguyên Thần cũng không có hành động gì.

Cũng không còn cách nào, Quân Mạc thật sự quá xảo quyệt, không tận mắt nhìn thấy thi thể thì dù có là ai cũng không thể yên tâm.

Nghĩ theo hướng xấu, nếu giết Tô Quỳ, Quân Mạc lại không chết, chắc chắn sau khi hắn trở về sẽ rất tức giận, ý muốn soán vị vốn chỉ có bảy phần nhất định tăng lên tới mười trên mười.

Nguyên Thần Đế không dám mạo hiểm.

Vậy nên, không chỉ không thể làm gì Tô Quỳ mà còn phải để cô ăn ngon uống tốt.

Từng ngày trôi qua, số lần Phùng Thanh Thanh tới đây cũng dần dần giảm bớt, không khí bên trong hoàng cung cũng càng ngày càng áp lực.

Từ Hoàng Đế đến phi tần, chỉ sợ người duy nhất còn có thể cười lúc này chỉ còn sót lại mỗi cô.

Thi thể của Quân Mạc vẫn không được tìm thấy. Tô Quỳ bấm tay tính tính thời gian, không ngủ không nghỉ đi từ Nhạn Môn Quan tới kinh thành mất tầm khoảng ba ngày, bây giờ cũng đã hơn bảy ngày trôi qua.

Chắc là không bao lâu nữa sẽ gặp lại hắn đúng không?

Tô Quỳ nghĩ nghĩ rồi xoa vành tai hơi nóng lên, thầm mắng bản thân.

Ngày mười chín tháng sáu, năm Đại Nguyên thứ mười một.

Ngày này là ngày cực kỳ đặc biệt ở Đại Nguyên, Nhiếp Chính Vương Quân Mạc soán vị.

Lời đồn Nhiếp Chính Vương Quân Mạc lòng mang thiên hạ, vì dân mà chiến, nhưng khi hắn vừa xuất chinh, thì Vương phi mà hắn yêu thương lại bị Hoàng Đế giam lỏng trong cung dần dần được bá tánh truyền tai nhau.

Vô số bá tánh não bổ trong đầu hình ảnh Nhiếp Chính Vương phi phải chịu tra tấn trong cung. Khó trách trái tim Nhiếp Chính Vương băng giá, phẫn nộ soán vị.

Kinh thành rộng lớn như vậy nhưng những nơi gần sát hoàng cung đều không có một bóng người. Những người vô tội, không liên quan tới hoàng gia đều bị lặng lẽ sơ tán.

Quân Mạc mặc một bộ giáp sắt màu đen, mang theo khí thế hung dữ máu tanh, ngồi trên lưng một con ngựa chiến bị máu tươi nhuộm đỏ cả bộ lông.

Ánh mắt hắn đầy giận dữ, bày tay cầm kiếm nổi đầy gân xanh, không hề sợ hãi khi đối diện với hàng trăm mũi tên đang hướng về phía mình trên bức tường thành kia.

Nguyên Thần Đế đứng sau tấm chắn, ánh mắt tàn nhẫn lạnh lẽo thẳng tắp bắn về phía người đang ngồi trên ngựa, hai tay nắm chặt đầy lo lắng.

Hắn ta cố gắng bỏ qua cảm giác vô lực trong lòng, giọng nói lạnh lẽo đầy khí thế, “Đám loạn thần tặc tử các ngươi, chết không hết tội, nếu bây giờ buông vũ khí, có lẽ ta sẽ tha cho cái mạng chó của các ngươi. Nếu vẫn cố tình không tỉnh ngộ, thì đừng trách Trẫm tàn nhẫn!”

Quân Mạc cười, nụ cười tự tin lại tà mị, áo choàng đen không gió tự động, góc áo mang theo mùi máu tươi tung bay.

Từng hạt mưa thưa thớt rơi xuống, Quân Mạc nâng mắt nhìn trời, khẽ nói một câu mà chỉ có hắn nghe thấy, “Chờ ta……”

Hắn quay đầu nhìn xuyên qua tầng tầng tấm chắn, ánh mắt lạnh thấu xương đối diện với ánh mắt hơi né tránh của Nguyên Thần rồi gằn từng chữ một, “Không cần vô nghĩa, ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!”

Hắn giơ cao thanh kiếm, sau đó mạnh mẽ chỉ về phía trước, “Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Vô số binh lính tinh nhuệ ở phía sau lập tức trả lời, giơ thanh giáo dài trong tay lên, khí thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Kết quả như trong dự kiến, Nguyên Thần cũng không nghĩ tới hắn ta lại thua nhanh như vậy. Trong Vũ Lâm Vệ có kẻ phản bội, đa số đều là người của Quân Mạc. Trong ngoài đều là người của hắn, muốn lui cũng không thể.

Lợi thế duy nhất trong lúc hỗn loạn cũng hoàn toàn biến mất.

Nguyên Thần vô lực ngồi trên long ỷ, hắn ta như già đi cả mười tuổi, đột nhiên lại điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha…… Không hổ là vương thúc tốt của ta! Trẫm hổ thẹn không bằng!”

Quân Mạc xoay người, cũng không thèm Nguyên Thần lấy một cái. Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại quanh quẩn thật lâu trong Kim Loan Điện, “Hoàng Thượng đừng quên, thuật đế vương của ngươi, là ta dạy.”

Được đăng tại webtruyen

Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*

Bình Luận (0)
Comment