Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Chương 49

Đầu bên kia cũng nhanh chóng có người nghe máy, bởi vì cô ta nghe thấy Tô Quỳ nhàn nhạt nói: “Tài liệu đã đưa tới, tôi không tiện lên trên đó, anh phái người xuống dưới lấy đi, vậy nhé.”

Sau đó lập tức cúp máy làm cô lễ tân ngơ ngẩn, không biết phải làm gì, thầm nghĩ cô đang làm cái trò gì thế?

Còn cuộc điện thoại vừa rồi……

Là gọi cho ai?!

Không phải là người mà cô ta nghĩ chứ!

Trong đầu nghĩ, sự khiếp sợ cũng không khỏi lộ ra bên ngoài, đều bị Tô Quỳ thu hết vào đáy mắt. Ngón tay mảnh khảnh vén ngọn tóc bên tai, ở trong lòng tính toán thời gian.

Dáng vẻ bình tĩnh, không nóng vội ctra cô thu hút ánh mắt của không ít người. Dưới những ánh mắt đó, cô lễ tân không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy nặng nề.

Hơn nữa có không ít ánh mắt chế giễu bắn về phía cô ta làm khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên vì tức giận, lắp bắp nói: “Cô, sao cô còn chưa đi! Cho dù cô có đứng ở đây cả ngày, không hẹn trước tôi cũng sẽ không cho cô đi lên!”

“Ồ” Tô Quỳ hơi hơi nâng cằm, nhướng mày không tỏ ý kiến, một tay ném túi tài liệu vào trong lòng cô ta, “Vậy được thôi, cô đưa tài liệu lên trên đó, nhưng cầm chắc vào, nếu mất đồ thì sẽ là trách nhiệm của cô!"

Túi tài liệu 'bộp' một tiếng dừng trên bộ ngực làm cô ta phải cuống quít ôm lấy, bị Tô Quỳ không nhả bài theo lẽ thường làm cho bất an.

Cô ta còn chưa kịp mở miệng thì Tô Quỳ đã thẳng lưng, mang theo đôi giày cao gót lạch cạch lạch cạch rời khỏi đây, giống như một vị nữ vương chiến thắng.

“Tinh ——”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, một bóng người cao lớn vội vàng bước ra khỏi thang máy, đôi mắt phượng lạnh lẽo quét qua đại sảnh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở bóng người yểu điệu sắp bước ra khỏi tòa nhà kia.

Sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Tình huống như trong một vở kịch hài làm công nhân trong tập đoàn đều có chút không thể tin, nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, mạnh mẽ ấy, lại thấy vị BOSS bình thường không bao giờ gặp được xẹt qua bọn họ như một cơn gió, đuổi theo nữ thần vừa rồi bị cô lễ tân chế giễu kia.

Trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng được, đồng thời, cũng không khỏi chia buồn với cô gái lễ tân đó.

Hàng năm đánh nhạn, không ngờ hôm nay đá phải ván sắt rồi chứ gì?

Có người không thích cô ta bèn mở miệng châm chọc, “Mỗi ngày giả vờ giả vịt, cho rằng bản thân mình là phu nhân chủ tịch à?”

“Giờ thì hay rồi ~ xem người nào đó còn có thể kiêu ngạo thế nào!”

Những người lý trí đều đã hiểu rõ trong lòng nhanh chóng quay về cương vị công tác của bản thân. Khi cô lễ tân châm chọc, mỉa mai, mấy người đó cũng vui sướng nhìn trò hay. Lúc này thấy cô ta gây ra chuyện lớn thì lại bắt đầu.

Liên quan tới mấy cái chuyện lung tung, loạn cào cào này sẽ chỉ làm giảm giá trị của bản thân mà thôi!

Tô Quỳ ra ngoài mở cửa xe, đang định cúi người đi vào thù cổ tay đột nhiên lại bị một bàn tay to nắm chặt.

Giọng nói trầm thấp, lạnh băng không có một tia độ ấm vang lên trên đỉnh đầu, “Dám cúp điện thoại của tôi? Ai cho em đi? Hả?”

Tô Quỳ rũ đầu không liên tiếng, mái tóc xoăn rối tung xõa xuống che khuất khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay kia, không nhìn rõ cảm xúc của co

Cô vung tay muốn tránh thoát nhưng anh lại càng năm chặt hơn, chặt tới nỗi làm cô thấy hơi đau ——

Giọng nói không hiểu sao lại trở nên khàn khàn, cô lạnh lùng nói: “Buông tay!”

Cổ tay được buông lỏng, Tống Thành cư nhiên thật sự buông tay.

Chưa kịp mất mát thì bả vai đã bị hai bàn tay nắm lấy, không cho cô kháng cự mà xoay người cô lại đối diện với anh.

Hai ngón tay nắm lấy cằm ép cô ngẩng đầu lên, thấp giọng nói, “Khóc?”

Được đăng tại webtruyen

Bình Luận (0)
Comment