Nữ Phúc Khí Của Tửu Vương

Chương 6

Sáng sớm hôm sau, Tiền Tiểu Phúc rón ra rón rén từ phòng Nam Cung Kiệt đi ra.

Nàng sao có thể tin nổi chuyện tối hôm qua, từ một nụ hôn dẫn đến tình trạng không cứu vớt nổi kia.

Trước kia, dù nàng có hỏi thế nào, thì hắn đều phủ nhận việc quen biết nàng. Hôm qua lại đột nhiên giữ nàng cả đêm trong phòng mà..., do... Nên bị hắn ăn sạch từ trong ra ngoài.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Nam Cung Kiệt không chịu nhận việc quen biết với nàng là bởi vì, trong lòng có nỗi khổ tâm riêng ư? Tiền Tiểu Phúc nghĩ thế nào cũng không ra.

Ban đầu, nếu nàng phản kháng thì cũng không đếnnỗi như thế, nhưng... Sâu bên trong nội tâm nàng, lại có chút mong chờ, kết quả là một lần buông thả mà ân hận cả đời.

Sau khi tỉnh lại hối hận cũng đã muộn, thừa dịp hắn chưa tỉnh, nàng nhanh chóng mặc quần áo, nhân cơ hội chưa có người vào dọn dẹp liền chuồn mất.

Kết quả là vừa ra khỏi cửa đã gặp Thái tổng quản.

Thái tổng quản luôn phải thông báo công việc trong ngày cho Nam Cung Kiệt, vì vậy chuyện thức dậy sớm hơn so với người khác là điều không lạ, chỉ có điều không thể ngờ rằng, nàng vừa bước ra khỏi cửa phòng Nam Cung Kiệt đã bị ông nhìn thấy.

Cảm giác như bị người ta phát hiện mình ăn cắp, khuôn mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, vẻ mặt bối rối, chân tay luống cuống. Không đợi Thái tổng quản mở lời, nàng đã vội vàng mở miệng nói trước: “Hôm nay nô tỳ dậy từ sớm, muốn tới đây hỏi trang chủ xem có gì phân phó, kết quả là trang chủ chưa dậy, nô tỳ đã quá mạo muội, nô tỳ xin phép được cáo lui.”

Nói liền một hơi, Tiền Tiểu Phúc cũng không biết người đối diện có kịp nghe và hiểu những gì nàng nói hay không, đã vội vàng rời đi.

Thái tổng quản nhìn dáng vẻ có tật giật mình của Tiền Tiển Phúc, lại thấy hai gò má ửng hồng, đầu tóc hơi rối, xiêm y cũng không chỉnh tề thì hiểu ra vài phần.

Cho đến khi kết thúc bữa sáng, Nam Cung Kiệt cũng không thấy Tiền Tiểu Phúc đến phòng hầu hạ. Nếu như hắn đoán không nhầm, có lẽ nha đầu kia chính là sợ đối mặt với hắn.

Nhớ lại chuyện tối qua, Nam Cung Kiệt không khỏi đắm chìm trong mơ màng. Nghĩ đến việc động tình của mình, khóe miệng nhếch lên.

Đối với chuyện mây mưa, hắn không có kinh nghiệm này, chẳng qua vì đến tuổi trưởng thành mà có hiểu biết thôi. Nhưng hắn chưa từng có bất kỳ dục vọng với một người nào, kể cả các cô nương “thẻ đỏ” Thúy Hương viện, Di Hồng viện hay thậm chí đến tiểu thư khuê các cũng không thể khiến hắn nổi lên dục vọng.

Trăm ngàn lần không ngờ tới, Tiền Tiểu Phúc lại là người khiến hắn đánh mất cả lý trí. Thân thể trắng nõn, nhỏ nhắn đó đem đến cho hắn bao nhiêu vui sướng và hài lòng.

Cái cách mà nàng thở gấp, nàng rên rỉ, cùng với cặp mắt to linh động toát ra vẻ động tình, hấp dẫn người khác say mê...

Nghĩ tới đây, Nam Cung Kiệt vất vả mới đè xuống dục vọng đang trào lên trong cơ thể.

Chỉ có điều, nha đầu kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khi hắn tỉnh lại từ trong mộng đẹp, đã không thấy được thân ảnh nàng đâu. Vì thế, có thể khẳng định rằng nàng cảm thấy thẹn thùng mà chạy mất, nên đến giờ vẫn chưa tới thư phòng hầu hạ hắn.

Vậy dáng người đang xuất hiện trước mặt hắn là ai?

Ngẩng đầu nhìn, hắn thấy khuôn mặt phóng đại của Thái tổng quản đang chăm chăm nhìn nhìn, không khỏi cau mày nói: “Ông vào đây từ khi nào vậy?”

Người đối diện nở nụ cười phúc hậu: “Lão đi vào thư phòng cũng đã vượt qua thời gian uống cạn tuần trà, nhưng trang chủ lại không phát hiện ra.”

Khuôn mặt Nam Cung Kiệt lập tức đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, trừng mắt liếc lão một cái: “Có chuyện gì?”

“Bẩm trang chủ, đây là một số loại rượu mà tửu phường mới cất thành, nên lão đem đến cho trang chủ nếm thử.”

Khuôn mặt Nam Cung Kiệt trở lại vẻ lạnh lùng như trước, nhìn Thái tổng quản bưng chiếc khay để lên bàn, trong khay là bốn bình rượu rất tinh xảo và đẹp mắt.

Lúc này, hắn thật sự không có tâm trạng mà đi nhấm nháp những loại rượu kia, bởi vì lòng hắn sớm bay đến trên người Tiền Tiểu Phúc rồi.

Thái tổng quản thấy hắn có phần không tập trung, trong lòng liền hiểu rõ hỏi: “Trang chủ đang suy nghĩ đến Tiểu Phúc cô nương sao?”

Nhìn nét mặt thóang biến sắc củachủ tử, trong lòng ông đã biết tất cả. Không nghĩ ra rằng chủ tử lại sinh tình cảm với nha đầu kia.

“Mà nhắc đến Tiền Tiểu Phúc thì nàng thật đúng là một cô nương rất tốt bụng. Mới vào phủ vài ngày đã chiếm được tình cảm của mọi người, khiến ai cũng đều yêu quý tiểu cô nương này.”

Vừa nói chuyện, ông vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ tử: “Mới đầu nhìn còn tưởng rằng là một nha đầu chân tay vụng về, thì ra cô nương ấy chẳng những thông minh đáng yêu, mà trong lúc sức khỏe trang chủ không tốt, đã đích thân ra tay cứu chữa. Một cô nương như vậy thật là hiếm có, trang chủ ngài cũng nghĩ như vậy chứ?”.

Nói nhiều lời ca ngợi, cuối cùng lão vẫn đem vấn đề này ném trở lại cho Nam Cung Kiệt.

Nam Cung Kiệt đương nhiên cũng nghĩ như vậy, cùng ở chung với Tiền Tiểu Phúc nhiều ngày, lòng của hắn sớm đã bị nàng hấp dẫn.

“Nếu Lão nhớ không nhầm, vài ngày nữa sau khi tế tổ kết thúc, Như Mai tiểu thư sẽ hồi phủ”

Đang lúc hắn chìm trong khoảng thời gian cùng Tiểu Phúc ở chung, thì một câu nói của Thái tổng quản đã đánh vỡ tất cả kí ức ngọt ngào ấy, đưa hắn quay về hiện thực.

Như Mai? Triệu Như Mai?

Hắn đã sớm quên mất cái tên này.

Đúng vậy! Như Mai là thê tử tương lai của hắn, từ lúc nàng ta đi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến nàng ta! Lúc trước vì sao lại đáp ứng lấy nàng a chứ? Nghĩ tới đây, Nam Cung Kiệt chỉ cảm thấy đầu rất đau, trong đầu chỉ xuất hiện một đoạn trí nhớ mơ hồ.

Hình như... Phụ thân của Triệu Như Mai là người cất rượu nổi tiếng của tửu trang, chỉ vì nàng ta nắm giữ phương pháp bí truyền chế rượu trong tay, cho nên hắn mới đáp ứng cưới nàng ta làm thê tử.

Có lẽ là vậy? Mà hình như lại có cái gì đó không đúng...

“Trang chủ...” Giọng nói Thái tổng quản bỗng dưng vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn: “Nếu như người thật sự động tâm với Tiểu Phúc cô nương, thì người định xử lý việc này thế nào khi Mai tiểu thư hồi phủ, định an bài nàng ấy sao đây?”

Nam Cung Kiệt bị lão hỏi như vậy, nhất thời không biết trả lời ra sao, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Bởi vì trước đây, hắn đã hoàn toàn quên mất, cuộc sống của mình còn có một người mang tên Triệu Như Mai.

Bắt gặp ánh mắt Thái tổng quản đang nhìn, trong lòng hắn có chút buồn bực.

Hắn không nhịn được mà buột miệng nói: “Có cái gì phải suy nghĩ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, sau khi Như Mai quay về phủ ta, sẽ bàn bạc với nàng ấy, nạp Tiểu Phúc làm thiếp.”

“Xem ra, trong nội tâm trang chủ đã sớm an bài mọi chuyện”

“Tóm lại, chuyện này ta sẽ suy nghĩ kỹ hơn.”

Một chủ một quản gia ở trong phòng nói chuyện, lại không để ý đến Tiền Tiểu Phúc đã đứng bên ngoài cửa, và nghe thấy tất cả.

Khi nàng chính tai nghe Nam Cung Kiệt muốn nạp nàng làm thiếp, trong lòng rất buồn bã.

Trước kia, Thanh Cách đã từng mong muốn được dắt tay nàng đi suốt vạn vạn kiếp kiếp người. Bây giờ nàng mới biết, việc đó thật quá xa vời.

Nàng chỉ cần một đời này thôi, nhưng thật đáng tiếc, hắn lại không thể cho nàng cả đời... Nàng thà rằng việc mong muốn gì đó, giống như chưa từng xảy ra.

Cuối cùng, Nam Cung Kiệt cũng hiểu được, thế nào là tự lấy đá đập chân mình.

Trước đấy, người phụ trách chi nhánh từng sai người đưa tới một ít quà tặng biếu hắn, trong đó không thiếu đồ cổ, quý giá, vải lụa tơ tằm, còn có cả son bột nước, khăn tay mềm mà mọi cô nương đều thích.

Đương nhiên, việc Tiền Tiểu Phúc bị gọi đến thư phòng chính là việc hắn muốn đem những vật quý báu này tặng lại cho nàng, tất cả đều được đem ra để trước mặt nàng.

“Nàng nhìn xem, đây là Nam hải trân châu, nếu đem ra nghiền thành bột, nấu với cháo, chẳng những dưỡng nhan sắc tốt mà còn có thể bồi bổ sức khỏe. Còn có cái nhân sâm ngàn năm, ngâm nó trong rượu thì hiệu quả vô cùng, còn đây là...”

“Trang chủ!”

Nam Cung Kiệt đã tính toán đem trọn một rương toàn lễ vật này mang tặng nàng, nhưng cuối cùng nhận lại là sự tức giận của Tiền Tiểu Phúc, nàng trừng mắt.

“Ta chỉ là một nha hoàn trong phủ, hiện tại, người đem những thứ đáng giá này đưa cho ta, nếu bị người khác biết được, chẳng phải muốn biến ta trở thành kẻ tiểu nhân ư?”

“Dù sao ta cũng chỉ là một người dân quên, từ nhỏ lớn lên nơi thôn dã, chỉ biết làm công việc nặng, những thứ này đều là vật phẩm trân quý, lại còn có nhân sâm ngàn năm, ta thật không thể nhận.”

“Nếu ta nhớ không lầm, thê tử tương lai của trang chủ chỉ vài ngày nữa sẽ trở về, người hay là hãy đem những thứ này giữ lại, có thể nhân dịp này nịnh nọt phu nhân tương lai của mình thì hay hơn.”

Không để ý khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Kiệt ngày càng khó coi, vẻ mặt tối sầm lại, Tiền Tiểu Phúc vẫn kính cẩn nói, nhưng mỗi câu nói đều khiến lòng nàng rỉ máu.

Nàng không nghĩ nói những lời cay nghiệt, mà mỗi câu này cũng chính là những lời nói thật lòng của nàng.

Dù sao Nam Cung Kiệt cũng đã có vị hôn thê, mà nàng chỉ là một nha hoàn trong phủ. Cho dù từng cứu mạng hắn thì sao, chẳng lẽ là hy vọng hắn lấy thần báo đáp ư?

“Tiểu Phúc, nàng là đang nói cái gì vậy?”

Nam Cung Kiệt không nghĩ rằng, trước mặt hắn mà nàng lại nhắc tới vị hôn thê, chẳng lẽ... Nàng đã nghe được cái gì rồi sao?

Đúng là hắn có một thê tử sắp cưới, nhưng... Nhưng giờ phút này, trong nội tâm hắn chỉ có Tiền Tiểu Phúc mà thôi.

“Sự việc xảy ra tối hôm qua, người cũng không phải bận tâm làm gì, Tiểu Phúc tuy chỉ là một cô nương sống tại nông thôn, nhưng đều biết các công tử có tiền đều thích “hái hoa ngắt cỏ” mà không thích phải phụ trách, chưa kể đến thân phận của ta thấp hèn, cho nên ta cũng không dám trèo cao, lợi dụng chuyện tối hôm qua để đòi trang chủ một danh phận, huống hồ...”

Ánh mắt buồn bã, nàng tự giễu chính mình nói: “Cho dù gả không được vào nhà giàu, nhưng tìm một nam tử nông thôn cũng được, dù cho người đó dung mạo xấu đôi chút, lớn tuổi hơn Tiểu Phúc, tương lai Tiểu Phúc cũng cần phải lập gia đình.”

Nàng nói đến đây, mỗi một câu đều giống như dao cứa vào tim làm trái tim nàng không ngừng rỉ máu, mà cảm giác đau này chỉ có mình nàng mới cảm nhận được.

Cho dù nàng không muốn nói những lời ấy, cho dù nàng không muốn rời xa hắn, nhưng nếu phải chấp nhận ở lại đây thì tốt hơn sao? Cam tâm tình nguyện làm tiểu thiếp của hắn ư? Cùng những nữ nhân khác chia sẻ tình yêu? Nàng không làm được!

Nam Cung Kiệt tuyệt đối không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời nói tuyệt tình này một lần nữa... Lại còn coi hắn là loại công tử ăn chơi trác táng, đi đùa giỡn tình cảm của người khác.

Đúng lúc hắn muốn nổi giận, thì bên ngoài truyền đến từng bước chân vội vàng.

“Trang chủ, có biến!”

Thái Nghị Nhiên xông vào, vẻ mặt hiện rõ sự bối rối: “Trong tửu phường vừa xảy ra sự cố, mấy công nhân do ngày hôm qua quá chén, đã ủ rượu sai phương thức.”

Nam Cung Kiệt bị Tiền Tiểu Phúc chọc giận tức chết, bây giờ lại nghe nói tửu phường xảy ra chuyện không hay, thân hình cao lớn quay người lại, lộ rõ vẻ mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng.

“Tửu trang có nội quy, còn cần ta phải giảng cho ngươi nghe hay sao? Mặc kệ kẻ nào phạm sai lầm, kết quả đều giống nhau, nói với những công nhân gây rối kia, từ ngày mai bọn họ không cần đến tửu trang làm việc.”

Lời nói Nam Cung Kiệt khiến sắc mặt Thái Nghị Nhiên càng thêm khó coi: “Trang chủ, nhưng mà những công nhân này đã làm trong trang ta gần hai mươi năm, còn có Mã Đại Dũng mới tới làm, anh ta thập phần say mê việc cất rượu, lần trước không phải người cũng nói anh ta có thiên phú về cất rượu, muốn anh ta ở tại trang cố gắng làm tốt công việc hay sao?”

Thường ngày, những người công nhân kia đều thường xưng huynh gọi đệ với Thái Nghị Nhiên, cũng đã coi nhau như anh em. Hôm nay lại xảy ra việc lớn như vậy, mặc dù hắn là quản lý của tửu trang, nhưng không thể tự mình đưa ra quyết định.

Nhìn thấy sắc mặt trang chủ khó coi, biết ngay chuyện này không còn cách cứu vãn nữa.

Không ngờ Tiền Tiểu Phúc lại đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Đúng lúc ta đi từ tửu phường ra, thì nghe được ngày hôm qua là sinh nhật của Đại Dũng ca, cũng nghe thấy Nghiễm đại thúc nói buổi tối muốn tổ chức một bữa cơm cho Đại Dũng ca.”

“Bọn họ ngày thường làm việc cẩn thận, đối với việc của tửu trang lại càng chú ý, lần này do uống quá say nên mới hỏng việc cũng là ngoài ý muốn. Huống hồ Thái đại ca từng nói tháng sau phải vận chuyển rượu đến Nghi Châu sao, nếu như bây giờ đuổi việc bọn họ, thì tửu trang sẽ thiếu mất một lượng nhân công.”

Nàng nhất thời đưa ra một đề nghị: “Không bằng ta hãy để họ lại công chuộc tội, mỗi ngày làm việc nhiều hơn trước một chút, đến khi nào trang chủ thấy họ vẫn tiếp tục vi phạm vào quy củ, lúc đó đuổi cũng chưa muộn.”

Tiền Tiểu Phúc ở tại quý phủ một thời gian, chỉ cần hơi nhàn rỗi đều đến tửu phường chơi. Mà tính tình nàng đã rất phóng khoáng, chưa kể trong nhà có mỗi mình nàng là nữ nên ngày thường hay đi theo các caca, nên nhanh chóng làm thân được với những người công nhân ở tửu phường.

Bây giờ bọn họn phạm sai lầm, nếu bị Nam Cung Kiệt đuổi ra khỏi trang, một mặt các vị ca ca sẽ như vậy mà mất nghề, nàng cũng biết, nếu đuổi họ thì những công nhân kia sẽ đến làm việc tại tửu phường khác.

Về phương diện khác, nàng cũng không hy vọng Nam Cung Kiệt là người lạnh lùng tuyệt tình đến vậy, tuy nói rằng tửu trang có quy định của tửu trang, nhưng đâu nhất thiết cứ phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn để đối xử với người dưới như vậy.

Thái Nghị Nhiên không nghĩ tới một cô nương ở nông thôn lại có thể đưa ra lời khuyên chí tình chí lý như vậy..., lập tức càng kính nể nàng hơn.

Trong lòng Nam Cung Kiệt nổi lên cơn giận dữ. Hắn đã có lòng tốt muốn mang lại niềm vui cho nàng, chẳng những nàng không cảm kích, ngược lại nói ra những lời khiến người ta cảm thấy tức giận.

Bây giờ, nàng lại luôn mồm thay người khác cầu tình. Mặc dù biết nàng nói rất có lý, nhưng cơn tự ái vẫn không hạ nổi, nên muốn làm ngược theo những gì nàng nói.

“Cô bất quá chỉ là một nha hoàn trong phủ, chủ tử nói chuyện thì đến phiên cô xen vào sao? Đừng cho rằng mình được sủng vài ngày thì quên thân phận của bản thân, đến cả chuyện riêng của chủ tử cũng muốn nhúng tay vào quản!”

Hắn rất giận, nàng vừa mới nói ra những lời kia, cái gì là gả cho một người nông thôn, ngay cả một tên mặt mũi xấu xí cũng được, trong lòng nàng rốt cuộc có hắn không?

Tiền Tiểu Phúc tưởng rằng nói ra những lời ấy sẽ khiến tình hình tốt hơn, rốt cuộc, đổi lại là những câu trách mắng.

Trong lòng cảm thấy tủi thân, một đôi mắt to hơi ươn ướt ngước nhìn Nam Cung Kiệt có phần trách cứ:

“Đúng vậy, nô tỳ thật quên mất mình chỉ là một nha hoàn thấp bé mà không phải chủ tử. Thực xin lỗi chủ tử, nô tỳ xin rút lại những lời nói vừa rồi, từ nay sẽ ghi nhớ lời trang chủ răn dạy, tuyệt đối không ở trước mặt chủ tử mà quên đi thân phận của mình. Nô tỳ xin phép lui ra ngoài”

Nói xong, cũng không chờ hai nam tử trong phòng đồng ý, nàng xoay người chạy vụt ra khỏi phòng.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Nam Cung Kiệt liền thấy hối hận, cảm giác như chính mình đã đánh mất đi thứ gì đó. Dù sao hắn là một người cao ngạo, sao có thể chịu được người khác mình chỉ trích mình như vậy.

Huống hồ, Thái Nghị Nhiên còn đang ở đây, nếu đuổi theo nàng, thì từ nay về sau, chẳng phải hắn sẽ trở thành trò cười cho người trong phủ sao?

Thái Nghị Nhiên hiểu được trong lòng chủ tử đang suy nghĩ những gì, bỗng nhiên phát hiện quan hệ của hai người này không hề đơn giản, hơn nữa trang chủ còn lộ rõ sắc mặt rất khó coi.

Trong lúc hắn đang đắm chìm vào suy nghĩ, Nam Cung Kiệt chợt than nhẹ một tiếng, sắc mặt cũng biến đổi sang u ám rất đáng sợ, rồi lại biến thành bất đắc dĩ, loại bất đắc dĩ này hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, nó giống như việc bậc cha mẹ cưng chiều hài tử, nhìn thấy con mình làm chuyện sai lầm, lại không nỡ trách mắng.

“Một khi sự việc đã xảy ra như vậy, có truy cứu trách nhiệm thuộc về ai cũng không còn ý nghĩa gì nữa, đầu tháng sau còn phải chuyển ‘hòe hoa tửu’ đến Nghi Châu, mất bạc là chuyện nhỏ nhưng mất danh dự là chuyện lớn, cho nên... Huynh cứ theo lời Tiểu Phúc mà làm.”

Nói liền một mạch xong, hắn xoay người rời khỏi thư phòng, bỏ mặc Thái Nghị Nhiên đứng đó há hốc miệng kinh ngạc, thật giống như anh ta nuốt nhầm cả một quả trứng gà.

Không thể ngờ, trang chủ vì một tiểu nha đầu mà thay đổi cách làm việc tuyệt tình từ trước đến nay của mình? Chuyện này thật khiến người khác bị giật mình.

Khi Nam Cung Kiệt xử lý xong chuyện của tửu phường trở về phủ thì liền nhìn thấy Thái tổng quản vội vàng đi ra đón.

***

“Trang chủ, người mau đi xem Tiểu Phúc cô nương thế nào, cô nương ấy vừa tìm đến lão nói là muốn xin nghỉ làm về nhà, chết cũng không chịu ở trong phủ tiếp tục làm nha hoàn.”

Tin tức này đối với Nam Cung Kiệt mà nói, quả là một đả kích to lớn. Tiền Tiểu Phúc to gan, nàng lại muốn thừa dịp hắn không có trong phủ mà muốn rời đi.

Khi hắn đùng đùng nổi giận đi vào trong phòng Tiền Tiểu Phúc, thì thấy nàng đang thu dọn đồ đạc, trên giường còn mấy bộ quần áo vải thô, tuy không đáng giá bao nhiêu bạc, nhưng lại được nàng gấp rất gọn gàng.

“Tiền Tiểu Phúc, nàng làm cái gì vậy?”

Biết trước ý định của nàng, ánh mắt lại nhìn thấy nàng dọn đồ chuẩn bị đi khỏi đấy, trong lòng hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.

Hắn rất sợ, sợ nàng rời đi, từ nay về sau có lẽ sẽ không thể gặp lại nữa.

Đang thu thập bọc hành lý, Tiền Tiểu Phúc tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: “Tất cả mọi người đều nói trang chủ thông minh cơ trí, một chút đã có thể nhìn thấu, như thế nào lại không nhìn ra ta đang làm gì ư?”

Mỗi một câu đều là chua xót, nàng quay đầu lại, tiếp tục công việc chưa làm xong.

Nam Cung Kiệt bị nàng nói thế thì á khẩu không biết nói ra sao. Thật không nhìn ra, một nha đầu bình thường nhu thuận hiểu chuyện là thế, không ngờ khi nổi giận lại là một nhân vật lợi hại như vậy.

Xem nàng đã dọn xong xuôi, hắn không nhịn được mà bước đến, một tay hất những thứ kia ra: “Nàng không thể rời đi!”

“Người chính là chủ tử Nam Cung phủ, sao lại có hành động vô lễ thế này.”

“Hừ! Đã biết ta là chủ tử nơi đây, nàng muốn đi cũng không hỏi qua ta một tiếng! Đừng tưởng phủ Nam Cung của ta là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”

“Ta... Ta đã nói chuyện này với Thái tổng quản”. Nàng xoay người, muốn cúi xuống nhặt đồ lên, lại bị hắn nhanh tay giật lấy lần nữa.

“Nàng nghĩ rằng chỉ cần nói một tiếng như vậy với Thái tổng quản thì có thể dễ dàng rời đi thế sao?” Vừa nói, hắn vừa lấy một tờ giấy trong tay áo ra: “Tiền Tiểu Phúc, đây chính là khế ước lao động của nàng, chỗ này vẫn còn dấu vân tay đây. Trong khế ước này ghi rất rõ ràng, khi nàng đã vào trong phủ làm việc, ngoại trừ việc nàng bị chủ tử đuổi ra khỏi phủ, thì phải làm việc trong ba năm mới được phép rời đi.”

“Cái gì? Ba năm!” Tiền Tiểu Phúc giật mình, lúc trước điểm chỉ vào khế ước, nàng chỉ nghĩ đến việc gặp Thanh Cách mà thôi, về nội dung cụ thể của khế ước, nàng căn bản xem một chữ cũng không hiểu, chứ đừng nói gì đến chuyện ba năm.

Nam Cung Kiệt để ý thấy nàng không nắm được nội dung trên khế ước, trong lòng liền đoán ra chắc chắn nàng không nhận được nhiều mặt chữ cho lắm.

Lập tức trong lòng tính kế, hắn nói tiếp: “Không chỉ làm trong ba năm, hơn nữa ghi cũng rất rõ, nếu trong quá trình làm việc mà tự ý nghỉ, thì phải bồi thường cho phủ năm trăm lượng bạc mới có thể rời đi”

Tiền Tiểu Phúc nghẹn họng nhìn trân trối. Có lầm không vậy? Tiền tiêu vặt một tháng của nàng mới được ba lượng bạc, cho dù làm đủ ba năm cũng không làm ra nổi năm trăm lượng!

Thấy hắn nở nụ cười đắc ý, trong lòng nổi lên cơn tức giận.

Lúc trước, nếu không phải vì đi tìm hắn, muốn hỏi vì sao hắn không từ mà biệt, làm sao nàng có thể lẻ loi một mình rời thôn Lan Sơn đến nơi này gặp hắn.

Nói đi nói lại, đều là lỗi của hắn, muốn nàng bồi thường bạc? Nằm mơ à! Tiền Tiểu Phúc nhảy dựng lên, bổ nhào vào trước ngực Nam Cung Kiệt.

Khi hắn còn đang kinh ngạc, nàng nhanh tay giật được khế ước, dùng sức xé nát, cuối cùng còn đem toàn bộ giấy vụn nhét vào trong miệng, nghĩ muốn xóa đi chứng cứ.

“Không được nuốt, thứ đó rất dơ...”

Nhìn hành động của nàng, hắn không biết nên tức hay nên cười, thương vì nàng nuốt những thứ không sạch sẽ gì đó, vừa tức vì nàng dám rời xa hắn. Không ngờ ngay cả loại chuyện này, nàng cũng làm ra được.

Thật vất vả mới đem toàn bộ giấy vụn nuốt xuống, Tiền Tiểu Phúc nở nụ cười đắc ý, trừng mắt nhìn hắn: “Khế ước đã bị ta hủy, để xem người còn giữ chân ta lại ra sao?”

Thấy nàng hếch hếch cái cằm nhỏ nhắn, đôi lông mày giãn ra, chóp mũi phiếm hồng, hành động này của nàng khiến hắn muốn đánh nàng, nhưng nhìn nàng bày ra bộ dáng xinh đẹp lại làm cho hắn không kìm lòng được mà muốn thương nàng, sủng nàng.

Nghĩ là làm, hắn không để ý vừa rồi hai người còn tranh cãi rất gay gắt, bước tới, một tay kéo nàng ôm vào trong ngực, đem thân thể non mềm dựa vào ngực hắn, vòng tay kiềm chặt.

“Đồ ngốc, cho dù nàng có cắn, xé hay nuốt nó, ta cũng không cho phép nàng rời khỏi Nam Cung gia nửa bước.”

“Huynh... Huynh không thể vô lý như thế được, vì sao nhất định phải giữ ta ở lại? Ta với huynh không có quan hệ? Đừng quên chính miệng huynh đã nói, ta là nha đầu được thị sủng mấy ngày liền không biết trời cao đất rộng, muốn cưỡi trên đầu huynh giễu võ giương oai.” Nàng cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ lời hắn từng mắng nàng.

“Ta xin lỗi, lẽ ra buổi sáng ta không nên nói những lời kia đối với nàng, lúc ấy ta quá tức giận nên hồ đồ, mới nói ra những lời đó, nàng... Nàng đừng giận ta nữa, được không?”

Thân là trang chủ của vạn tửu trang, Nam Cung Kiệt chưa bao giờ nói lời xin lỗi với ai, hắn cho rằng, lời xin lỗi là một loại xử sự thể hiện sự bất lực. Nhưng nếu như lời xin lỗi đó để nói với Tiền Tiểu Phúc..., hắn không ngại nhận lỗi, dù từ nay về sau bị nàng xem thường,... Hắn không muốn nàng rời đi mà thôi.

Tiền Tiểu Phúc ngẩng đầu nhìn thấy hắn lộ rõ vẻ mặt căng thẳng và lo lắng, một câu xin lỗi này rõ ràng chẳng cảm động chút nào, nhưng nàng biết rằng, dù là Nam Cung Kiệt hay Thanh Cách đi nữa, đều rất cao ngạo, tự phụ, chịu cúi đầu hướng người khác nói xin lỗi đã là chuyện phi thường khó tin.

Trong nội tâm nàng cũng bấn loạn, biết rõ nam nhân này dù có bị nàng đánh trong giấc mơ cũng không đồng ý nàng rời đi. Thật ra, nàng cũng không muốn rời hắn mà đi, tất cả cũng chỉ vì nàng bất đắc dĩ mà thôi!

Nàng thật sự không tham lam, chỉ mong muốn một khi đã yêu thì một lòng một dạ. Dù không có nhà cao cửa rộng, chỉ cần hai ngươi yêu nhau, bên nhau cả đời là đủ rồi. Từ một câu xin lỗi đơn giản của hắn, một cái ôm của hắn, nàng cảm nhận được hắn cũng để ý đến nàng, nàng cũng thật lòng yêu mến hắn ấy, vì sao lại không thể ở chung một chỗ?

Trong lúc nàng còn do dự, lực đạo ôm nàng tăng thêm vài phần, Tiền Tiểu Phúc chậm rãi đưa tay lên, cũng từ từ ôm lấy hắn.

Cuối cùng cánh tay dừng ở trên hông của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực, cuống họng bật ra tiếng nghẹn ngào, giải tỏa những uất ức từ trước.
Bình Luận (0)
Comment