Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 11

* Do lịch học và ôn thi nên mình phải chuyển sang đăng chuyện hàng tuần rồi! Mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ. Xin cảm ơn !

Aikaba Hikori” *

Một sự im lặng đột ngột bỗng bao trùm khắp căn phòng. Mặc Lãnh Phong ngẩn người. Đôi bàn tay không tự giác được siết chặt thành nắm đấm khiến cho điếu xì gà trong tay bị bóp nát không ra hình dạng. Trái tim dâng lên một sự phiền muộn, đè nén đến khó chịu ,nhưng hắn chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhã.

Đã lâu, rất lâu, quá lâu sau đó.

Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói nhẹ nhàng và cẩn trọng của người phục vụ:

“ Mặc tiên sinh! Lâm tiên sinh....! Các cô gái đã chuẩn bị xong rồi!Ta...bắt đầu chứ ạ....!

Lúc này Mặc Lãnh Phong mới hồi thần. Giọng nói phát ra lạnh lùng như thường lệ:

“ Cho vào đi”

Người phục vụ nghe lệnh không dám chậm trễ, đẩy cửa bước vào. Theo sau anh ta là khoảng chục cô gái. Ai ai cũng mang một vẻ đẹp trẻ trung, khoẻ khoắn nhưng tựa hồ lại không ai giống ai. Có người sắc sảo,mặn mà, có người lại lạnh lùng, cương nghị nhưng cũng có người thì nhí nhảnh, dễ thương. Nhìn qua cũng biết đây là những cực phẩm mĩ nhân trong thiên hạ.

Người phục vụ dò dẫm đến bên cạnh Mặc Lãnh Phong đang trầm ngâm, hào hứng giới thiệu:

“ Mặc tiên sinh! Lâm tiên sinh ! Đây đều là những ca sĩ , diễn viên, người mẫu mới nổi đã được chúng tôi mời đến. Mời ngài thưởng lãm”

Lâm Nhã nghe xong mà thở dài. Hắn không biết đây là buổi tuyển chọn lần thứ mấy mà hắn phải tham gia của tên đầu heo này rồi ? Lần nào cũng như lần nào ! Làm hắn là người bạn chí cốt lúc nào cũng phải hao tổn tâm lực , phiền chết đi được !

Mải suy nghĩ, Lâm Nhã không nhận ra Mặc Lãnh Phong đã đứng dậy, từ từ đi về phía mình. Mãi cho đến khi một bàn tay rắn chắc bóp chặt lấy vai của hắn, Lâm Nhã mới đau điếng kêu lên. Hắn quay lại nhìn tên thủ phạm đằng sau lưng, tức giận quát:

“ Làm gì thế hả???? Tên đầu heo ...!”

Nhưng chưa kịp nói hết câu bàn tay đặt trên vai lại càng ra sức siết chặt khiến Lâm Nhã nhăn mặt lại vì đau. Một giọng nói theo đó cũng vang lên như muốn nhuộm đỏ cả không gian:

“ Nếu lần sau cậu còn nhắc đến chuyện đó......Thì tôi sẽ bẻ gãy cổ cậu đấy!... Hiểu chưa?”

Lâm Nhã giật mình, toàn thân hơi run rẩy. Từ ngày biết Mặc Lãnh Phong đến nay, Lâm Nhã chưa bao giờ thấy hắn đáng sợ đến thế ! Bọn họ từ nhỏ đã luôn luôn thoải mái, vui vẻ với nhau, đùa giết nhau bao nhiêu lần nhưng lúc này hắn cảm thấy lời nói của Mặc Lãnh Phong lại chân thực hơn bao giờ hết! Như thể, chỉ cần hắn nêu tên người đàn bà đó ra thì tên đầu heo này sẽ xé xác hắn ngay lập tức.

Lâm Nhã thoáng chột dạ, trán lấm tấm mồ hôi nhưng hắn vẫn thản nhiên ngẩng cao đầu, đối diện với đôi mắt màu tím chết chóc kia rồi nở nụ cười ôn hoà như thường lệ:

“ Yes! Sir...!!!”

Giọng nói vừa phát ra, Mặc Lãnh Phong thoáng mỉm cười, vớ lấy cốc rượu bên cạnh rồi buông bả vai đau nhức của Lâm Nhã rồi trở về chỗ ngồi. Lâm Nhã thoáng thở phào, đôi mắt phức tạp nhìn theo Mặc Lãnh Phong mà thầm thở dài:

“ Mặc Lãnh Phong ơi Mặc Lãnh Phong! Anh có tài giỏi,lãnh huyết cỡ nào thì lúc này cũng chỉ như bao người đàn ông khác mà thôi ! “

Nhưng Mặc Lãnh Phong dường như không để tâm đến sắc mặt lạ lùng của Lâm Nhã, ánh mắt sắc lạnh quét qua những con người phía dưới rồi chỉ tay vào một cô gái, quay đầu hỏi người phục vụ ở bên cạnh:

“ Người kia.... Là thế nào ???”

Người phục vụ nhìn theo hướng tay Mặc Lãnh Phong đang chỉ vào cô gái có dung nhan hiền hoà, đôn hậu ở xa thì hí hửng trả lời:

“ Mặc tiên sinh quả là có mắt! Cô ấy là diễn viên mới nổi Cung Phỉ Lợi, “ Ngọc nữ cưng của Mặc Thị chúng ta đấy ạ!”

“ Vậy sao?” Mặc Lãnh Phong khẽ nhếch môi rồi quay về phía Cung Phỉ Lợi ra lệnh:

“ Cô....! Lại đây...!”

Giọng nói âm trầm vang lên khiến Cung Phỉ Lợi giật thót, không dám chậm trễ,nhẹ nhàng tiến về phía hắn. Dáng vẻ khép nép, đôi mắt mông lung ,mơ màng tỏ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nhưng có lẽ chỉ có mình Cung Phỉ Lợi mới biết lúc này cô đang vui sướng đến nhường nào. Ai chả biết Mặc Lãnh Phong không chỉ là một người đàn ông mạnh mẽ, hào hoa mà còn có thế lực trong giới tài chính và giới showbiz. Chiếm được cảm tình của người đàn ông này thì chả khác nào một tay che trời , muốn gì được nấy.

Cung Phỉ Lợi nở nụ cười e lệ, cô mơ hồ có thể cảm nhận được những ánh mắt căm hận cùng ghen tị đằng sau mình. Khuôn mặt tràn ngập sự tự đắc cùng vui mừng khôn xiết, thế là hôm nay Cung Phỉ Lợi cô cũng có thể một bước hoá thành phượng hoàng rồi!

Nghĩ đoạn, bước chân Cung Phỉ Lợi càng lúc càng nhanh, tiến về phía Mặc Lãnh Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giọng điệu ra vẻ yếu ớt, thoạt nhìn trông thật giống một chú thỏ trắng đáng yêu, thuần khiết.

“ Vâng! Mặc tiên sinh gọi em”

Nhưng đối diện với bộ dạng xấu hổ và ngượng ngùng của Cung Phỉ Lợi, Mặc Lãnh Phong chỉ hừ lạnh, khoé môi nhếch lên lộ rõ vẻ khinh thường.

Đúng là đàn bà thì vẫn cứ là đàn bà. Sử dụng màn kịch này để khơi dậy lòng thương cảm của hắn thì thật sự quá trẻ con rồi. Với tay vào túi, Mặc Lãnh Phong lấy ra một điếu xì gà, đốt lên rồi thổi ra từng làn khói mỏng, giọng nói cất lên lạnh lùng, vô tình:

“ Lại đây!” Hắn ra lệnh

Cung Phỉ Lợi nghe xong không dám chậm trễ tiến nhanh về phía chỗ ngồi của Mặc Lãnh Phong. Nhưng khi chỉ còn cách hắn vài bước, hắn đã vội kéo giật cô ta về phía trước khiến cho cả người Cung Phỉ Lợi mất đà,ngã nhào xuống chiếc ghế sofa . Mặc Lãnh Phong cũng không để tâm đến sự có mặt của những người trong căn phòng, trực tiếp đè Cung Phỉ Lợi xuống, phủ bờ môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô ta. Một tay hắn ma sát vùng đồi núi cao vút của cô, tay còn lại thì luồn sâu vào chiếc quần lót phía bên dưới.....

“ Ahh...!” Những tiếng kêu đầy nhục dục chẳng mấy chốc mà vang lên, bao trùm khắp căn phòng rồi nhấn chìm mọi thứ vào bóng đêm u tịch.

***

Hai giờ sáng.

Ngoài lối vào khu vực V. I. P của khách sạn Houston đang xảy ra một cuộc cãi vã dữ dội.

“ Tránh ra! Các người tránh ra!Để tôi đi vào xử lý cái tên đầu đất, mặt thộn bên trong kia đã!”

Hạ Tuyết giằng co, đôi mắt cô bắn ra tia lửa nhìn chằm chằm vào những người vệ sĩ trước mặt. Hơi men dâng trào khiến cô càng lúc càng không được tỉnh táo. Khuôn mặt đỏ gắt cộng với đôi mắt toé lửa càng tăng thêm vẻ dữ tợn, nguy hiểm khiến những người vệ sĩ thoáng rùng mình. Thật kì lạ! Rõ ràng đây chỉ là một cô gái nhỏ bé, tầm thường không hề có một có chút thần thái gì mà lại có thể khiến bọn họ chột dạ đến vậy. Nhưng những người vệ sĩ vẫn rất trấn tĩnh, lên giọng với cô:

“ Xin lỗi tiểu thư ! Trong này đang có người,mong tiểu thư hãy đi ra chỗ khác cho!”

Hạ Tuyết nghiến răng, cô trừng mắt với mấy tên vệ sĩ , bướng bỉnh quát to:

“ Không được ! Chừng nào chưa giải quyết xong chuyện này tôi sẽ không đi đâu hết!”

Mấy người vệ sĩ nhìn nhau rồi cùng lắc đầu. Trường hợp mấy người phụ nữ đến đây đánh ghen, ăn vạ chủ tử của họ thì cũng đã gặp qua vài lần, nhưng chưa từng có cô gái nào như cô gái này, kiên nhẫn và phiền nhiễu đến không thể chịu nổi! Một người vệ sĩ đã mất hết sự chịu đựng, đặt tay mình lên vai cô gái rồi lên giọng:

“ Tiểu thư! Nếu cô không rời khỏi đây, chúng tôi sẽ phải dùng tới biện pháp mạnh đấy!”

Hạ Tuyết ngẩng cao đầu, khoé môi cong lên lộ rõ sự khinh bỉ, lạnh lẽo. Hất thẳng cánh tay của người vệ sĩ đặt trên vai mình rồi chỉ vào mặt hắn:

“ Vậy hãy thử xem các người có bản lĩnh không đã!”

Người vệ sĩ nhìn thái độ bất hợp tác của Hạ Tuyết thì hết sạch kiên nhẫn, toan nắm lấy tay cô, kéo ra khỏi khu vực V.I.P nhưng Hạ Tuyết bỗng chúi người, né tránh động tác của hắn. Người vệ sĩ bất ngờ trước thân thủ nhanh nhạy của cô gái, quay lại định tóm lấy cô thì đã bị Hạ Tuyết nắm chặt cổ áo, co người đá một cước vào giữa hạ bộ . Tiếng la hét thất thanh vang lên, Hạ Tuyết theo thói quen ném phịch người vệ sĩ làm hắn lăn quay trên mặt đất rồi ngất lịm.

Một sự im lặng bỗng bao trùm khắp khu vực hành lang. Những người còn lại đứng đó, mặt cắt không còn một giọt máu, nhìn chằm chằm vào bóng hình trông như u hồn trước mặt. Một lúc lâu sau Hạ Tuyết mới quay đầu, cô nở một nụ cười mếu máo và bệnh hoạn khiến cho tất cả những người vệ sĩ bỗng hoảng sợ đến thót tim . Một giọng nói mượt mà,êm như nhung, tựa như hạt sương rơi trên những phiến đàn đêm:

“ So...who's next?”
Bình Luận (0)
Comment