Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 27

“ Chuyên mục cảm ơn đầu tuần...

Có thể nói tuần qua là tuần newfeed của mình bị tấn công dồn dập bởi các lượt bình chọn mà trong số đos mình phải nhắc đến bạn @Byun-Baek đã bình chọn nhiệt tình nhất cho mình. Cảm ơn bạn nhiều

Aikaba Hikori. “

Nhưng có lẽ một điều mà Hạ Vĩnh Tư không ngờ được đó là

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt “

Cũng giống như cái điều mà Dương Hạ Nhâm không muốn để cho ông biết... Đó là dù bí mật có được che giấu cao siêu đến đâu, khéo léo đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi những con mắt tinh tường trong thiên hạ...mà trong trường hợp này lại chính là Dương Hạ Tuyết - lão đại đương nhiệm của Dương gia....

Thật sự, như lời của Triệu Mẫn Đường nói, không có gì là có thể giấu nổi Hạ Tuyết, dù cho đó là một việc cỏn con hay là hệ trọng thì Hạ Tuyết cũng có thể tìm ra một cách dễ dàng. Nhất là qua việc Hạ Vĩnh Tư đột ngột bắt cô lấy chồng, sơ hở nhiều như vậy làm sao Hạ Tuyết không khỏi nghi ngờ... Việc tìm ra bí mật cũng chỉ còn là chuyện một sớm một chiều...

Hạ Nhâm biết điều đó nhưng cũng không hề ngăn cản bởi vì anh không thể để cho cha anh lo lắng thêm nữa. Ông đã phải suy nghĩ quá nhiều cho Hạ Tuyết, nếu như mà ông biết đứa con gái độc nhất của ông sắp phải đối mặt với một mối nguy hiểm khôn lường thì không biết ông sẽ phát hoảng cỡ nào ! Vả lại một chuyện hệ trọng như vậy, không thể giải quyết bởi những giải pháp thông thường. Anh không thể mà cha anh lại càng không có quyền hạn... Chỉ có Hạ Tuyết là đủ sức gánh vác trọng trách này....

Đúng vậy! Chỉ có mình cô mà thôi !

***

Lái chiếc xe Mustang màu xanh navy ra khỏi căn biệt thự, Triệu Mẫn Đường hướng nó về phía khu vực sân bay tư nhân mà Hạ Tuyết vừa mới rời khỏi vài tiếng trước. Trên đường đi, cô tập trung lái xe, hoàn toàn không để ý đến bộ mặt háo hức bên cạnh của cô bạn thân. Hạ Tuyết biết điều đó nên được đà càng trở nên nghịch ngợm hơn, cô khi gác chân lên thành xe, khi lại gác chân lên chỗ cửa kính, khi lại nghịch nghịch mái tóc quăn lọn của Mẫn Đường, khi lại mở cửa kính ô tô rồi hét loạn lên với mấy người qua đường. Cuối cùng thì không thể chịu nổi nữa, Mẫn Đường hét to :

“ HẠ TUYẾT... CẬU CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ ???”

Tiếng hét chát chúa khiến cho Hạ Tuyết phải nhăn mặt, cô bịt tai lại rồi giả bộ rầu rĩ :

“ Mẫn Mẫn... Sao em lại hét lên với tôi như vậy ? Em biết tôi là một cô gái rất mỏng manh yếu đuối mà !”

“ Hạ Tuyết...Đủ rồi... Tôi không muốn nghe lại mấy trò đùa vô vị này của cậu nữa đâu ! Cậu hiểu chưa ?” Mẫn Đường lại kêu lên, thật sự nếu phải đối mặt với cung cách đùa này của Hạ Tuyết thì cô sẽ bị tức đến chết mất.

Hạ Tuyết ở một bên vẫn ra vẻ cười cười, cô tiếp tục gác chân lên ghế, giọng sang sảng :

“ Được thôi...!!! Em muốn tôi dừng thì tôi sẽ dừng nhưng phải nói cho tôi biết...”

Hạ Tuyết cố tình kéo dài giọng, như muốn chờ đợi một câu hỏi của Mẫn Đường. Và quả thật, không phụ sự kì vọng của cô ,Mẫn Đường lên tiếng :

“ Nói cái gì ?”

“ Hì hì !” Hạ Tuyết cười khà, vậy là cô sắp đạt được điều mình muốn rồi, chỉ còn một chút nữa thôi. Nghĩ vậy cô càng tiến sát lại chỗ của Mẫn Đường, cuối cùng dừng bên tai cô rồi nói nhỏ :

“ Thì em phải nói cho tôi biết...

........

Bọn chúng đã làm gì đến Dương gia yêu quí của tôi rồi ! “

Giọng nói thay đổi đột ngột, sự tàn độc bắt đầu lộ rõ khiến cho không khí trong xe bỗng trở nên vô cùng căng thẳng. Triệu Mẫn Đường quay sang bên cạnh thì bắt gặp ngay biểu cảm mà cô không muốn nhìn thấy nhất của Hạ Tuyết.... Đó là cái nụ cười bệnh hoạn khát máu chuẩn bị xé xác con mồi của cô. Cái nụ cười mà dù có chết Mẫn Đường cũng chả muốn bắt gặp...

“ Sao... Em yêu! Nói cho tôi đi chứ !” Hạ Tuyết gằn từng chữ, từng chữ một. Mỗi một từ phát ra tựa như những lưỡi dao cứa vào da thịt khiến cho Triệu Mẫn Đường không khỏi rùng mình... Nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ thái độ nhàm nhạt như vậy, rồi chậm rãi mở miệng :

“ Vậy thì cậu cũng phải trả lời thành thật cho tôi một số câu hỏi...”

“ Tôi sao ?” Hạ Tuyết ngạc nhiên hỏi lại

“ Phải...!!!” Triệu Mẫn Đường vô cùng thẳng thắn đáp rồi quay sang nhìn trực tiếp vào Hạ Tuyết :

“ Đêm hôm trước sau buổi tiệc, cậu đã đi đâu ?”

Câu hỏi xuất hiện thật đột ngột khiến toàn bộ cơ thể Hạ Tuyết bỗng trở nên cứng ngắc, đôi mắt sương mù lắng xuống như phủ một lớp màu mỏng, che giấu hết những cảm xúc bên trong, nhưng một lúc sau cô nhanh chóng mở miệng, đáp thật nhanh gọn:

“ Tôi không nhớ !”

“ Cậu không nhớ !” Triệu Mẫn Đường cao giọng, con ngươi đen lại đầy nghi hoặc “ Tôi không tin !!!”

Hạ Tuyết thấy vậy thì chỉ biết nhún vai :

“ Tin hay không thì tuỳ cậu vậy !”

“ Dương Hạ Tuyết !!!” Triệu Mẫn Đường đột ngột kêu lên “ Cậu nói vậy mà được sao? Cậu có biết hôm qua tôi đã lo lắng đến thế nào không hả ?”

Nói đến đây, Triệu Mẫn Đường thật sự phát điên. Cậu ta bị làm sao vậy ! Cậu ta có biết không ? Hôm qua cậu ta đã làm cô lo lắng như thế nào ?

Sau khi buổi tiệc kết thúc, cậu ta không nói không rằng liền bỏ đi, làm cô tìm cả đêm qua đến mỏi nhừ cả mắt ! Thậm chí cô còn toan gọi cho Hạ Nhâm vì nghĩ có chuyện không hay đã xảy đến !Vậy mà con người này đã trả lời cô như thế nào cơ chứ ? Không nhớ ? Cái quái gì đây ? Định giỡn mặt cô chắc ?

Hạ Tuyết trông biểu cảm xám xịt của Triệu Mẫn Đường thì thở dài một hơi ảo não. Xem ra nếu cô không nói gì thì chắc cái người này còn giận cô dài dài đây, nghĩ ngợi một lúc cô bèn nói :

“ Thôi được rồi... Tôi sẽ kể cho cậu nghe... Nhưng trước hết cậu nói cho tôi biết cậu đã tìm tôi ở đâu ?”

“ Hả...!!!!” Triệu Mẫn Đường ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó trả lời nhanh gọn “ Đại sảnh, các phòng trong khách sạn, khu vực nhân viên, các khu vực ngoài khách sạn,..... “

“ Sai hết !!!” Hạ Tuyết nói thật dõng dạc khiến Triệu Mẫn Đường ngẩn ra... Cái gì cơ....không ở mấy chỗ đấy ư ! Vậy thì cậu ta đã đi đâu ?

Hạ Tuyết thấy thế thì cười trừ nhìn Mẫn Đường, rồi đáp “ Không đoán ra cũng phải thôi... Tôi đến quán bar của khách sạn....!!!!”

Triệu Mẫn Đường cả kinh, không thể tin nổi nhìn Hạ Tuyết :

“ Nói dối! Cậu đang nói dối phải không Hạ Tuyết ? Làm gì có thể có chuyện đó! Cậu từ nhỏ đã không uống rượu, rủ cậu đến quán bar cậu cũng không đến. Cậu nói cậu ghét rượu cũng ghét những chỗ xô bồ... Mấy chỗ đó làm sao cậu có thể đến được... Cậu...”

“ Mẫn Mẫn... Hạ Tuyết lên tiếng ngắt lời, giọng điệu trầm lắng như chỉ mình cô có thể nghe thấy “ Tôi cũng là con người, cũng có một số bí mật không thể nói cho ai biết, bất luận là cậu, hay Hạ Nhâm, hay là cha tôi....cũng không thể biết được. Cho nên cậu đừng khăng khăng mình hiểu về tính cách của tôi mà biết tất cả về tôi như thế !

Im lặng bao trùm, Triệu Mẫn Đường phức tạp nhìn Dương Hạ Tuyết. Đây có lẽ lần đầu tiên mà cô cảm thấy Hạ Tuyết lạ lùng như vậy, phức tạp như vậy, một mặt mà cô chưa bao giờ được thấy. Có lẽ Hạ Tuyết nói đúng! Có lẽ cô vẫn chưa thể hiểu hết được con người này !

Mãi một lúc sau, Mẫn Đường mới nhẹ giọng nói, phá tan đi cái không khí ảm đạm trong xe...

“ Rồi ! Tôi không bắt bẻ cậu nữa... Chuyện gì đã xảy vậy !”

Hạ Tuyết liếc mắt nhìn sang Mẫn Đường rồi ngay lập tức nhún vai :

“ Tôi cũng không biết.... Sáng hôm sau tỉnh dậy thì tôi đã thấy mình ở một khách sạn nhỏ. Hỏi ra mới biết hôm qua tôi uống say rồi lạc vào đó thuê phòng mà không biết.... Ngay sau đó tôi ra bờ sông đi dạo cho khuây khoả rồi như cậu biết đấy tôi được tìm thấy bởi thuộc hạ của Hạ Nhâm...”

Hạ Tuyết nói dối không chớp mắt, bộ dạng còn nghiêm túc nhìn vào Triệu Mẫn Đường. Mẫn Đường thấy vậy thì nhướn mày, rồi nghi hoặc hỏi lại :

“ Thật không ?”

“ Sao không là thật! “ Hạ Tuyết hô to “ Cậu cũng vừa phải thôi đấy ! Tôi kể chuyện của mình rồi, giờ đến lượt cậu ! Chuyện gì xảy ra với Dương gia rồi “
Bình Luận (0)
Comment