Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 39

Grim nhìn chằm chằm vào đôi mắt sương mù mang đầy hoang mang của Hạ Tuyết, xong đâu đấy mới hất đầu về phía Vân quản gia đang ở bên cạnh :

“ Tôi nghĩ hãy để Vân quản gia giải thích cho ngài thì tốt hơn “

Vân quản gia bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng này của Hạ Tuyết thì mới nở nụ cười thân thiện :

“ Xin lỗi vì đã không thông báo trước cho ngài chuyện này! Đây chính là chỗ đặc biệt mà ngài Minh Chấn đã dành tặng cho hai vị lão đại đấy ạ !”

“ Khoan đã... Như vậy có được không ?” Hạ Tuyết ngắt lời rồi chỉ vào Grim, giọng ái ngại “ Ngài ấy hẳn cũng biết quan hệ của chúng tôi... Không được tốt cho lắm !”

“ À! Về việc này xin Dương lão đại thứ lỗi” Vân quản gia vừa xin lỗi vừa làm động tác cúi đầu “ Tôi...chỉ làm theo chỉ thị mà thôi !”

“ Hừ! Vậy sao ?” Hạ Tuyết khẽ nhếch môi, ánh mắt lộ ra tia khinh thường cùng châm biếm rõ rệt. Chỉ thị gì chứ, có mà âm mưu chết tiệt thì có. Nhưng khuôn mặt cô vẫn bình thản như vậy, nhún vai, Hạ Tuyết làm ra vẻ hết cách :

“ Đành vậy, nếu là ý muốn của chủ nhà thì người khách là tôi đây sao lại không theo,...”

Rồi vừa nói cô vừa quay sang nhìn Grim :

“ Ngài Grim, ngài thấy ý tưởng này thế nào ?”

Grim nghe thấy câu trả lời của Hạ Tuyết thì cũng gật đầu, lời nói ra vẫn thản nhiên như không :

“ Tôi cũng thấy đây chả là một vấn đề gì to tát cả “

“ Vậy là được rồi” Hạ Tuyết mỉm cười rồi quay sang Hạ Nhâm và Mẫn Đường đang đứng cạnh mình :

“ Hai người mau đi ra đi ! Tôi nghĩ tôi và Grim lão đại cần có...một chút không gian riêng đấy !”

“ Cái gì ?” Hạ Nhâm và Mẫn Đường nghe được điều này thì như choàng tỉnh, không nhịn được đồng thanh lên tiếng, quên mất mình đang đóng vai là kẻ dưới trướng của Dương lão đại. Đương nhiên điều này đã thu hút sự chú ý của Grim, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Nhâm khiến cho Hạ Nhâm như sực tỉnh, anh cúi đầu lí nhí nói với Hạ Tuyết :

“ Nhưng thưa lão đại, chuyện này...”

“ HẠ NHÂM...” Hạ Tuyết gằn giọng lên với anh nhưng con ngươi thập phần trấn an, nói rồi cô bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Nhâm và Mẫn Đường rồi nhỏ giọng :

“ Hai người không phải lo đâu, em sẽ an toàn thôi mà! Hắn sẽ không thể làm gì em được “

Nói rồi cô buông vai họ ra, trở lại bộ dáng cao ngạo lúc đầu. Hạ Nhâm và Mẫn Đường thấy thế thì nhìn nhau, mặc dù trong lòng không nỡ những cũng chỉ biết tuân lệnh :

“ Vâng, thưa lão đại “

Grim thấy vậy thì cũng quay về phía Tam Sắc đang đưang bên cạnh mình rồi ra lệnh :

“ Vậy ba người cũng đi đi “

“ Tuân lệnh lão đại “ Tam Sắc không chút chậm trễ cũng lui ra phía cửa cùng Hạ Nhâm và Mẫn Đường. Vân quản gia thấy vậy thì cũng không có ý định nán lại, chỉ khẽ nói với Hạ Tuyết và Grim :

“ Mong hai vị tận hưởng buổi diễn, có gì xin cứ gọi tôi ở chiếc điện thoại kia là được “

Vân quản gia chỉ tay vào chiếc điện thoại nằm trên một chiếc bàn gần đó rồi nhanh chóng rút lui về phía khu vực cầu thang. Trong căn phòng cao nhất và xa hoa nhất của khán phòng giờ chỉ còn lại mỗi mình Grim và Hạ Tuyết...

“ Ôi cha... Cuối cùng cũng được thư giãn rồi !” Hạ Tuyết vừa ngáp dài vừa vươn vai tỏ vẻ mệt mỏi, tay đấm đấm vào thắt lưng cô quay sang nhìn Grim giờ đây đang nhàn nhã dựa vào lan can bên cạnh :

“ Ngài có thế không, ngài Grim “

“ Vì chuyện gì cơ chứ? Dương lão đại !” Grim không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ chầm chậm thò tay vào trong túi áo lục lọi một hồi rồi lấy ra một hộp xì gà.

“ Về những buổi tiệc như thế này ý ?” Hạ Tuyết hào hứng nói “ Khi cứ phải giả vờ thoải mái, bình tĩnh trong khi thực ra ngài rất khó chịu “

“ Ngài đang cảm thấy thế sao?” Grim lạnh nhạt nói, tay lại tiếp tục lục lọi trong một túi áo khác, lần này hắn rút ra một cái bật lửa.

“ Thực ra đây là bữa tiệc đầu tiên tôi tham dự “ Hạ Tuyết vừa nói vừa gãi đầu, nhưng khi thấy Grim chậm rãi đưa điếu xì gà qua khe miệng của chiếc mặt nạ thì cô vội lên tiếng ngăn cản:

“ Khoan đã, ngài làm sai rồi !”

“ Hả!!!” Grim ngẩng đầu, cứ như thể không hiểu lời Hạ Tuyết vừa nói. Hạ Tuyết thấy vậy thì thở dài, cô cúi đầu, lục lọi một hồi trong túi áo rồi lấy ra một hộp diêm nhỏ, tiến lại gần chỗ Grim. Bước đi mạnh bạo đến độ khiến cho hắn không khỏi ngỡ ngàng, chỉ biết ngây ra nhìn Hạ Tuyết quẹt que diêm vào thành hộp rồi kiễng chân châm lửa vào điếu xì gà của hắn.

Khói từ điếu xì gà bắt đầu bay ra, nghi ngút, quấn quít qua từng đốt ngón tay của Hạ Tuyết đồng thời cũng khiếm cho đôi mắt màu sương mù của cô càng thêm phần mờ ảo. Thế nhưng, màu mắt của Grim giờ đây lại chỉ mang đậm sự lạnh giá.

Khi đã xong xuôi, Hạ Tuyết vứt que diêm xuống nền sàn, rồi đặt hộp diêm lại vào túi, vừa cất hộp diêm cô vừa nói :

“ Xì gà của ngài là loại thượng hạng, đừng phung phí nó bằng cách sử dụng bật lửa, dùng diêm mới có thể giữ đúng được hương vị, ngài hiểu chứ ! “

Lần này thì Grim ngạc nhiên thật sự, hắng ngẩng đầu, khoé môi cao ngạo vốn có bất chợt hiện ra sau chiếc mặt nạ. Hít sâu một hơi thuốc, để mặc cho những làn khói vấn vương trong không khí. Hắn nhìn cô, cười cợt :

“ Tôi không biết Dương lão vốn là một người tự nhiên như vậy đấy ! Có thể đối xử với một người đã giết các thuộc hạ thân tín của mình một cách thoải mái như thế, xem ra tôi không thể xem thường ngài “

Câu nói này như một mũi kim đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của trái tim Hạ Tuyết. Vạt áo trước ngực bỗng bị cô vò nát đến nhăn nhúm, sự nguy hiểm cùng thống hận bắt đầu tản mát sâu xa nhưng cô vẫn thản nhiên mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo như phó mặc tất cả. Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt Grim :

“ Ngài nói rất đúng, tôi là một kẻ không thể xem thường, vậy nên tôi cũng sẽ thẳng thắn với ngài. Tôi nhất định sẽ thắng ngài... Và sẽ sút tung cái bàn toạ của ngài ra “

“ Ha... Ha... Ngài có quá tự tin rồi không ? Dương lão đại ?” Grim bật cười ngạo nghễ, đúng là hắn đang không thể tin được điều người đàn ông vừa nói.

“ Không phải tôi tự tin” Hạ Tuyết lắc đầu “ Mà là tôi chắc chắn...”

Giọng nói đầy chắc chắn của Hạ Tuyết khiến Grim bật cười, đưa điếu thuốc lên miệng hít thật sâu, hắn thở một hơi dài vào khoảng không trước mặt. Mùi khói theo đó cũng bay ra, vấn vương trong không khí tạo nên một cảm giác hư ảo giữa hai người. Giọng nói vang lên, âm hiểm đến khôn cùng :

“ Vậy.... Chúng ta sẽ cùng chờ xem đã.”

Thế nhưng đúng lúc ấy, trên sân khấu của khán phòng bỗng ngập tràn những chùm sáng, tiếng nhạc sập sình cùng tiếng trống vang dội báo hiệu một sự ngạc nhiên bất ngờ, thú vị. Và trong ánh sáng đó, người MC của buổi lễ bước ra, trang nhã trong bộ âu phục trắng tinh rồi cất giọng :

“ Thưa quí ông và quí bà, xin mời các quí vị hãy tập trung sự chú ý của mình tại đây “

Tiếng thông báo của vị MC vang lên khiến cho Hạ Tuyết như bừng tỉnh, phải hướng sự chú ý của mình về phía sân khấu. Vị MC tiếp lời :

“ Hôm nay, trên mảnh đất Myanmar xinh đẹp này, trong sự thịnh tình của ngài Minh Chân, chúng tôi xin hân hạnh được chào đón toàn thể những vị khách quí trong giới hắc đạo đã có mặt tại đây !”

( Aikaba: Kinh nghiệm của nghe diễn văn dưới sân trường )

Tiếng cỗ tay rào rào không ngớt, như một biển người dậy sóng tới vỡ trận. Vị MC lại tiếp tục cười duyên hơn nữa, giọng điệu oang oang khiến Hạ Tuyết có chút chói tai :

“ Và... Rất là vinh dự cho Minh gia chúng tôi khi giờ đây được chào đón hai vị khách quí...”

“ Uh... Oh, xem ra khổ thật rồi đây !” Hạ Tuyết nghĩ thầm trong đầu và quả thật không phụ công mong đợi của cô, giọng điệu người MC càng thêm tươi rói :

“ DƯƠNG LÃO ĐẠI VÀ GRIM LÃO ĐẠI ĐÃ CÓ MẶT TẠI ĐÂY !”

Tiếng vỗ tay lại vang lên không dứt, nếu như vừa rồi chỉ như một biển người thì bây giờ lại như một trận đại hồng thuỷ làm nhấn chìm cả mặt đất. Hạ Tuyết cảm thấy ồn ào không chịu nổi.... Mấy người này, sao họ không thể vỗ bé hơn một chút chứ ? Cứ làm như vỗ không to thì cô sẽ sai người cho chu di tam tộc cả họ hàng bọn họ vậy. Grim ở một bên cũng nhíu mày, lấy tay tắt điếu xì gà vừa mới hút hết, giọng mệt mỏi :

“ Tên đó cũng thật ồn ào “

“ Đúng vậy, sao hắn không thể im lặng đi chứ “ Cô cũng làu bàu

.......

“ Thật sự muốn thiến hắn “

__________________

“ Thật sự chỉ muốn triệt sản chết hắn “

Hai giọng nói đồng thanh vang lên nhưng khiến cho cả hai người quay sang ngỡ ngàng nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được đều nở một nụ cười. Hạ Tuyết nhìn hắn, rồi khoanh tay trước ngực :

“ Không thể ngờ, Grim lão đại cũng có ý tưởng này giống tôi “

Hắn cũng nhìn cô, ánh mắt bỗng nổi lên một sự thích thú :

“ Dương lão đại cũng làm tôi bất ngờ đấy !”

“ Ha” Hạ Tuyết cười vang, ánh mắt màu sương mù ánh lên chút tươi sáng, cuối cùng cô ngẩng đầu, lòng thầm hạ quyết tâm “Được rồi !!!”

“ Có chuyện gì sao ?” Grim nhìn Hạ Tuyết

“ Tôi đã quyết định rồi “ Hạ Tuyết dõng dạc nói, ưỡn thẳng ngực, cô hào hứng nhìn Grim “ Chúng ta sẽ đình chiến “

“ Đình chiến ?” Grim nheo mắt cảnh giác, câu nói của cô khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng, hắn không thể tin chỉ một câu nói mà cũng có thể khiến cho cuộc chiến dai dẳng này kết thúc chỉ với một cái chớp mắt như vậy được !

Tất nhiên Hạ Tuyết hiểu ra, cô vội vội vàng vàng xua tay :

“ Ấy ấy, ngài hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ “ tạm đình chiến “ mà thôi !”

Grim lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng:

“ Ý của Dương lão đại là...”

“ Tôi biết đối với ngài Grim, chuyện tôi rắp tâm chống phá gia tộc ngài là điều không thể chấp nhận và tha thứ. Đối với tôi cũng vậy, việc đội cận vệ phía Tây của tôi bị ngài giết chết là lí do mà tôi sẽ không bao giờ ngừng truy giết ngài... Thế nhưng tôi không muốn suốt buổi tối nay, cả hai chúng ta phải khó chịu, hằn học với nhau, như vậy cả hai chỉ thêm mệt. Vậy nên tôi muốn chỉ trong buổi diễn này, tôi và ngài sẽ ngừng chiến, sau khi buổi diễn kết thúc chúng ta lại trở về như ban đầu được không ?”

Grim bất ngờ trước lời đề nghị này của Hạ Tuyết. Một ý tưởng điên rồ, điên rồ nhất mà hắn có thể nghe qua, vậy mà đều xuất phát từ đối thủ thượng thừa này của hắn. Đến đây, hắn khẳng định, nếu không phải đã giao đấu với con người này hơn vạn lần, hắn có thể cam đoan rằng, đối thủ của mình là một kẻ dở hơi, loạn trí. Một trò chơi như vậy mà cũng có thể nghĩ ra!

Thế nhưng, Grim cũng không thể không thừa nhận, trong thâm tâm hắn cũng đang có hứng thú với trò chơi này. Hắn cũng muốn thử xem trong thâm tâm, vị đối thủ bất thường này của hắn còn có những chiêu trò gì. Nghĩ là làm, Grim chậm rãi nói :

“ Được, tôi chấp nhận “

Nói rồi hắn đưa tay ra :

“ Để xem ngài còn có thể làm tôi ngạc nhiên đến đâu nữa !”

Hạ Tuyết nhìn vào tay hắn rồi bật cười, không chút suy nghĩ, cô đưa tay ra bắt lấy, khoé môi cong lên một nụ cười thân thiện hơn bao giờ hết.

“ Tôi rất mong chờ !”
Bình Luận (0)
Comment