Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 98

"Dạo gần đây tui tập trung đi đọc mấy tryện trên Wattpad để viết truyện cho mình. Nhưng đc cái tui đọc hoài mà ko thấy bộ nào ưng ý trừ các bộ nổi tiếng đầu tư ra, tình tiết quá nhanh ko có câu cú. Dần nhận ra tui viết truyện chậm, nhưng chắc, nội dung ok để các bạn đọc ko cảm thấy mình bị lạc lõng như tui suốt mấy ngày qua.

Aikaba Hikori "

Chiếc Roll Royce chạy nhanh trên đường cái, trong xe có tiếng cười vang vọng khắp không gian. Dương Hạ Tuyết gục mặt vào kính xe, cười không ra tiếng, thi thoảng lại nhìn Mặc Lãnh Phong rồi càng cười tợn. Mặc Lãnh Phong ngồi bên vô lăng có vẻ không để ý đến người phụ nữ cười sắp ngất kia, mãi cho đến khi cô ho khù khụ mới hỏi một câu:

" Cười đủ chưa? "

" Vẫn còn chưa đủ a! " Cô khúc khích

" Ôi! Ông già, tôi cũng quá xem thường anh rồi. Sao anh nghĩ ra được cái cách lừa phỉnh ông ta như vậy, trời ạ. Được, được lắm, quả không hổ là cánh tay phải của Grim lão đại lừng lẫy! "

" Cô biết lão đại của tôi sao mà phán hùng hồn vậy!! " Hắn vừa lái xe vừa hỏi Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết nghe hắn nói thì cười cười thần bí. Người đàn ông bí ẩn kia nói là gặp thì cũng chỉ có một lần trong đời, Hạ Tuyết đương nhiên không thể nói cho Mặc Lãnh Phong biết chuyện xưa nên chỉ bâng quơ nhìn ra ngoài cửa kính:

" Grim lão đại nổi tiếng tàn bạo, độc đoán đến vậy có ai mà chưa nghe danh kia chứ? Tôi đoán anh đi theo hắn ta nên cũng có ảnh hưởng mà, thế nào nhỉ " The apple doesn"t fall far from the tree " đúng ko? "

( Ý là con nhà tông ko giống lông cũng giống cánh!)

Nghe cô trả lời chung chung, Mặc Lãnh Phong bỗng nhíu mày. Cảm thấy lời nói của cô còn ẩn chứa tầng tầng lớp lớp mới hỏi:

" Cô có vẻ rất hứng thú với lão đại của tôi? "

" Có thể nói là vậy! " Hạ Tuyết nhớ tới người đàn ông kia. Một kẻ mà cô đã giao đấu suốt hai năm vậy mà chỉ gặp đúng một lần, âm lãnh nhưng không nhiều lời. Dứt khoát, ngắn gọn thật có chút giống. Đột nhiên cô mở mắt nhìn sang Mặc Lãnh Phong đang ngồi bên mình.

Âu phục tro xám, cơ thể vạm vỡ cao lớn, dáng người thật trùng khớp với tử thần bí ẩn của năm xưa. Lại nhớ Grim năm đó dù mới chỉ giáp mặt có vài tiếng nhưng cô luôn bắt gặp hắn với điếu thuốc trên tay, cứ hết một điếu thì hắn lại châm lửa. Có lẽ nào....

Liến nhìn sang Mặc Lãnh Phong bên cạnh, cô bỗng dò hỏi hắn:

" Tôi hứng thú vì không biết anh như thế này thì lão đại của anh sẽ ra sao? Có giống anh không nữa? "

Câu nói mang đầy hàm ý, Mặc Lãnh Phong lẳng lặng vừa nghe lời cô nói, vừa giảm ga, hắn chỉnh lại gương chiếu hậu rồi tiếp lời:

" Có thể nói là chúng tôi như hai anh em, vào sinh ra tử. Anh ấy như một người mà tôi luôn muốn trở thành, là người mà tôi hâm mộ về cả sức mạnh lẫn sự tàn nhẫn. "

" Tàn nhẫn mà cũng đáng hâm mộ sao? "

" Trong hắc đạo, thế thời hỗn loạn, sao không thể tàn nhẫn. Dương Hạ Tuyết nếu cô tàn nhẫn như tôi có thể cô cũng không vướng phải cái bẫy của tôi! "

Dương Hạ Tuyết cau mày, cô biết hắn đang nói về vấn đề gì. Khẽ cười khẩy cô nói:

" Đúng tôi không thể tàn nhẫn được. Tôi không phải là anh. Tôi có nhiều thứ để bảo vệ, để mất hơn. Nhưng đó cũng là lí do vì sao tôi tự tin cuộc sống của tôi đáng sống hơn của anh. "

Trong xe chợt xuất hiện một mảng im lặng. Chỉ có những ánh nắng không thanh sắc ập vào cửa kính xe hắt lên người hai bọn họ. Dương Hạ Tuyết nói cuộc sống của hắn không đáng sống sao? Cũng phải, không lựa chọn, không quyết định cũng chẳng còn người quan trọng nhất. Từ sau khi mẹ hắn ra đi năm hắn 5 tuổi hắn đã xác định như vậy. Nhưng rồi người phụ nữ kia bước vào cuộc đời hắn, cho hắn tình yêu, vẻ rạng rỡ rồi đánh sập tất cả. Mặc Lãnh Phong từ đó cũng mất đi hoàn toàn sự tin tưởng vào đàn bà, đối với hắn họ chỉ là sinh vật vụ lợi và thủ đoạn. Nếu như chẳng còn ai để có thể tin tưởng thì hắn thà đơn độc suốt đời còn hơn. Ngả người ra phía sau, hắn đắm chìm suy nghĩ vào cung đường trước mặt rồi tiếp lời:

" Mọi chuyện có lẽ chẳng còn quan trọng nữa! "

Hai người cùng lặng thinh, Dương Hạ Tuyết không nhìn Mặc Lãnh Phong và ngược lại nên bọn họ chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Không khí trong xe cứ im lặng như vậy, lâu, rất lâu, tới mức Hạ Tuyết không thể chịu nổi nữa mới quay lại hỏi hắn:

" Mà này, anh không định hỏi tôi gì về việc trong thang máy sao? "

" Tuỳ cô, cô cũng không gây tổn thất gì cho công ty nhưng lần sau tôi sẽ không giúp cô được nữa đâu! "

" Biết rồi, biết rồi, tôi sẽ cẩn thận!!!! " Cô gật gật đầu rồi lại nhìn ra cửa kính.

"Ừ!!" Mặc Lãnh Phong đồng tình, bất chợt nhớ ra điều gì đó hắn quay sang hỏi:

" Tôi chỉ không hiểu tại sao cô phải hôn Tôn Hoài Vĩ thôi! Có rất nhiều cách để làm mất mặt cô ta kia mà! "

" Lúc đó ai bảo cô ta nắm tóc tôi nên tôi chỉ nghĩ được có thế! " Cô vừa nhìn ra cửa kính vừa thở dài thườn thượt:

" Buồn quá, mà kĩ thuật hôn của cô ta tệ lắm anh biết không? Mãi tôi mới hôn lại một cô em xinh như vậy thì lại là hàng kém chất lượng! "

KÉTTTTT!!!!!!

Phanh dừng gấp khiến Hạ Tuyết ngồi nẩy người ra phía trước xe. Đầu đập vào thành kính xe khiến cô ôm đầu kêu oai oái. Hạ Tuyết mơ hồ có thể cảm thấy một cục u to đùng đang nổi lên giữa trán, tức mình cô gắt lên:

" Mặc Lãnh Phong anh định ám sát tôi sao "

" Cô vừa mới nói gì cơ? " Mặc Lãnh cau mày hỏi lại cô. Đôi mày rậm chau lại tạo thành một đường cong đầy hồ nghi. Dương Hạ Tuyết không hiểu hắn có gì mà phải ngạc nhiên bèn nói lại:

" Tôi nói là lâu rồi tôi không được hôn một cô em tốt như vậy, ai ngờ kĩ thuật của cô ta dở tệ quá! "

Mặc Lãnh Phong nhếch đôi mày rậm, một vẻ ngạc nhiêm xuất hiện trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng kia khiến Hạ Tuyết bắt đầu lo ngại. Cô không hiểu mình đã nói ra cái gì thất thố.

" Dương Hạ Tuyết, cô là.... mấy người kiểu đó sao? "

Bây giờ đến lượt Hạ Tuyết ngớ ra nhìn hắn. Mấy người gì, hắn nói cái gì kì lạ vậy. Chợt nhẩm trong đầu câu nói của mình một lát Hạ Tuyết mới ồ lên:

" À À À.... chuyện đó hình như tôi chưa nói cho anh nhỉ? "

Mặc Lãnh Phong trấn động hết sức, hắn nhìn Hạ Tuyết từ đầu tới chấn. Nếu như chỉ đánh giá bề ngoài của cô thì mọi người sẽ thấy Hạ Tuyết giống một nữ tử nhỏ nhắn, đơn thuần nhưng Mặc Lãnh Phong đã biết cô gái này đủ lâu để khẳng định cô quả thực có quá nhiều khuynh hướng ứng xử tuỳ tiện, ồn ào của nam nhân. Khả năng giới tính của cô ảnh hưởng cũng là điều không thể tránh khỏi:

" Dương Hạ Tuyết, đừng nói cô thật sự thích phụ nữ đấy? "

" Cũng không hẳn " Hạ Tuyết nhún vai, ngả người ra sau:

" Tính ra thì tôi là song tính, đàn ông lẫn phụ nữ tôi đều hứng thú cả! "

Mặc Lãnh Phong lần này không phải ngạc nhiên nữa mà là hốt hoảng. Hạ Tuyết thấy một người vốn trầm mặc như hắn bây giờ có biểu cảm này thì cười cợt:

" Sao anh phải ngạc nhiên thế? Đàn ông các anh thích phụ nữ ở điểm nào thì tôi thích họ ở điểm đó. Mảnh mai, nhẹ nhàng lại dễ bảo, cơ thể cũng mềm mịn, nhỏ nhắn hơn đàn ông. Tôi là phụ nữ, đương nhiên nói về am hiểu đối với phụ nữ thì chắc là hơn anh đó ông già."

Mặc Lãnh Phong hết cách nói:

" Dương Hạ Tuyết, cô nói chuyện thật dễ dàng. Bây giờ lại ngang nhiên cùng tôi đi phân cao thấp về phụ nữ! "

Hạ Tuyết nhíu mày, cô không vui đáp lại hắn:

" Ông già anh đừng có khinh thường phái đẹp nha. Một tổng tài quảng đại như anh có thể bao nuôi phụ nữ, cớ sao tôi không thể bao nuôi phụ nữ giống anh? "

" Cô đi bao nuôi phụ nữ? "

" Có vấn đề gì sao? Tôi chính là như vậy! "

Hạ Tuyết không nói dối, cô thực sự trước đây luôn bao nuôi phụ nữ. Có lẽ bắt đầu từ sau khi Lục Tâm mất cô đã không còn mặn mà gì với cánh đàn ông. Có lẽ bởi vì cô muốn thủ thân cho anh và cũng là muốn giành thời gian gia tăng thế lực của Dương gia. Làm việc và làm việc, thấm thoát cô cứ một thân một mình như vậy cho đến cái đêm định mệnh của 6 năm trước.

Từ sau lần đầu đau đớn đó Hạ Tuyết càng mặc cảm với cánh đàn ông, dù rằng cô thừa nhận mình vẫn bị hấp dẫn bởi họ. Nhưng Hạ Tuyết cũng là con người, cô cũng có nhu cầu, không tìm đến cánh đàn ông thì làm gì?

Đó là một câu chuyện của một bà mẹ đơn thân đi lạc vào một quán bar đồng tính nọ ở New Zealand. Phụ nữ ở quán có vẻ rất thích cô, dù sao họ cũng hiếm thấy người châu Á nào vừa nam tính lại nữ tính đến vậy. Hạ Tuyết chả mất thời gian để cưa đổ một người phụ nữ, rồi thì chuyện chăn gối cũng xảy ra. Đơn giản mà lại thoả mãn.

Khác với đàn ông, phụ nữ cho Hạ Tuyết một cảm giác chiếm hữu, bởi cô luôn là người thống lĩnh ở chốn phòng the. Họ mềm mại, yếu ớt và quyến rũ, có những phụ nữ còn làm cho cô muốn bảo vệ như châu báu, dị vật. Quả thật cũng đủ để cô hiểu tại sao đàn ông lại say mê họ đến vậy. Thậm chí vua tôi cũng phải vì mĩ nhân mà mất nước.

" Và đương nhiên vì tôi giàu có, nên bao nuôi phụ nữ cũng là chuyện dễ dàng. Họ tự đi theo tôi, nhiệt tình với tôi, sao tôi không dám đáp lại cơ chứ? "

Hạ Tuyết thuật lại hành trình khám phá giới tính của mình cho Mặc Lãnh Phong nãy giờ vẫn ngồi bên lắng nghe. Câu chuyện của cô vừa kết thúc, đoạn Hạ Tuyết quay sang nhìn người đàn ông vẫn đang yên lặng lắng nghe bên cạnh mình. Hắn không còn vẻ ngạc nhiên nữa, trái lại rất suy ngẫm. Hạ Tuyết bỗng cười phì một chút rồi hỏi:

" Sao vậy ông già, anh sốc quá rồi chăng? "

Mặc Lãnh Phong không trả lời cô mà chỉ chống tay lên cằm, suy nghĩ. Một lúc sau hắn mới hỏi:

" Vậy suốt bao nhiêu năm qua cô chỉ gần gũi đàn bà thôi sao? "

" Ừm, tôi không muốn một mối quan hệ ràng buộc, cũng như là tránh để ảnh hưởng tới bọn trẻ! "

" Tôi hiểu rồi! " Mặc Lãnh Phong gật đầu rồi bắt đầu khởi động xe, chiếc Roll Royce đi ra khỏi lề đường để tiếp tục cuộc hành trình. Vừa đặt tay lên vô lăng Mặc Lãnh Phong vừa cười thầm. Dù ở bên nhau chưa được bao lâu nhưng Mặc Lãnh Phong đã cho rằng mình sẽ hiểu hết về cô trong một thời gian ngắn. Ai ngờ không chỉ không thể nắm bắt được gì, người phụ nữ này còn đưa hắn từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết lại yếu đuối nữ tử của cô, không ai có thể đoán được cô có bao nhiêu sở thích kì lạ. Xem ra hắn nhặt được một người không tệ rồi!

" Anh không muốn hỏi gì nữa sao? " Dương Hạ Tuyết tò mò hỏi hắn, trước đây khi cô kể chuyện này cho bất cứ ai, người đó không kì thị, tránh mặt thì cũng là tò mò hỏi han. Đằng này Mặc Lãnh Phong không nói, không cười, chẳng để tâm, thật khiến cô có chút hụt hẫng.

Mặc Lãnh Phong thấy cô một bên xịu mặt thì nói:

" Cũng chẳng có gì đáng nói, đó là sở thích của cô, không can dự đến tôi. Tuy nhiên tôi hơi bất ngờ khi người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô là tôi đấy, Dương Hạ Tuyết! "

" Hả!!! " Hạ Tuyết ngớ người ra, chầm chậm quay sang Mặc Lãnh Phong. Thôi chết cô rồi, thao thao bất tuyệt một hồi thành ra giấu đầu hở đuôi. Lỡ nói cho hắn mất rồi! Hạ Tuyết đột ngột che miệng lại, vẻ mặt hoảng loạn nhìn hắn.

Mặc Lãnh Phong thấy cô phản ứng ngây thơ như vậy thì biết là mình đoán đúng rồi. Hoá ra người phụ nữ này chưa bị một tên đàn ông nào chạm đến, hoá ra người duy nhất cô chung đụng chỉ có mình hắn. Người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô. Nghĩ đến đây một cảm giác tự hào cùng đắc thắng dâng lên trong lòng Mặc Lãnh Phong. Khiến nụ cười nửa vời thường niên của hắn trở tên tự mãn tới lạ lùng.

" Không cho anh cười " Hạ Tuyết mặt chợt chuyển đỏ như trái đào hô lên, đánh vào người hắn. Mặc Lãnh Phong vội bắt lấy tay cô rồi quay lại, khuôn mặt kia ngày một đỏ, hắn không nói gì làm cô càng lúng túng.

Mẹ kiếp, cô bị làm sao thế này có còn là trinh nữ đâu?

" Vậy thì sao, ông già anh đừng có mà đắc thắng. Nếu so về kĩ năng chiều lòng phụ nữ tôi chắn chắn là hơn anh đó? "

" Ồ thế ư? " Mặc Lãnh Phong nhìn cô, đôi mắt tím ánh lên bán mị, dưới màu hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ hắt vào càng thêm mĩ lệ:

" Vậy tôi cành muốn dạy cô thêm về cách trau dồi đó đấy! "

" Anh.... tên khốn này! "

Mặc Lãnh Phong cười thoả mãn, mặc kệ người phụ nữ đang thẹn quá hoá giận kia mà chỉ tập trung vào con đường đầy nắng phía trước mặt. Lần đầu tiên trong 15 năm dằn vặt, đau khổ, hắn thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Bình Luận (0)
Comment