Edit: Tiểu Y Y
“Tỉnh?” Giọng nói trầm thấp hồn hậu vang lên bên tai, Bạch Thiến Thiến mở mắt, nhìn thấy bóng dáng lãnh ngạnh của anh.
Cô sửng sốt hạ: “Hiện tại mấy giờ?”
Lục Ngân không trả lời, liếc mắt nhìn bát cháo trên bàn: “Ăn cơm trước đi, để lâu sẽ lạnh.”
Dứt lời, anh từ trên giường ngồi dậy, mang theo áo liền rời khỏi phòng giam.
Bạch Thiến Thiến theo bản năng nhìn cổ tay, tối hôm qua đồng hồ trên cổ tay đã bị Tiếu Lệ tháo xuống, sau đó, lúc mặc lại quần áo cô cũng không tìm được.
Thở dài, ánh mắt cô nhìn chung quanh một vòng, cạn lời, phòng giam này một cái đồng hồ cũng không có, Lục Ngân xem giờ thế nào?
Thôi, rời đi trước lại nói.
Cô ngáp một cái, vừa nhấc chân xuống đất, đau đớn giữa hai chân khiến cô nhăn mi, cắn răng, oán hận nói: “Không bình thường chính là không bình thường, làm mình đau như vậy!”
Trận điên cuồng tối hôm qua, hiện tại nhớ tới vẫn khiến trái tim cô run rẩy.
Loại cảm giác này, giống như thật sự sắp bị đối phương thao chết.
Lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung rối loạn.
Bạch Thiến Thiến cố nén cảm giác hạ thể không khoẻ, xuống giường, rửa mặt qua loa, lại nhìn bát cháo trên bàn, cháo rất thanh đạm, lúc này đã không còn hơi nóng bốc lên, hiển nhiên đã để đây rất lâu rồi.
Bạch Thiến Thiến đang chuẩn bị đi nhà ăn, tự mình làm chút gì đó, nhưng mới đi tới cửa, cô đã dừng lại, do dự một lát, cuối cùng vẫn xoay người, uống hết bát cháo lạnh trên bàn, mới rời đi.
Từ nhà tù đi ra, nhà tù khu 1 trống rỗng, an tĩnh đến mức kể cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy, nói vậy thời gian này, đám phạm nhân đều ở chỗ đất trống trên quảng trường làm việc.
Nói tóm lại, việc phải làm trong ngục giam cũng không ít, phỏng chừng toàn bộ chi phí thác loạn ăn chơi bên ngoài nhà tù của Trưởng giám ngục, đều do đám phạm nhân làm thủ công kiếm được.
Nghĩ đến Trưởng giám ngục ở Hắc Ngục một tay che trời, lại nghĩ đến chính mình, Bạch Thiến Thiến thở dài: “Phải làm cách nào mới có thể thoát khỏi đây a.”
Vừa đi vừa thương thay số phận bản thân.
Lúc cô nhìn thấy mặt trời đã lên tới gần đỉnh đầu, thầm than một tiếng không tốt.
Gần đây, Trần Châu luôn nhìn chằm chằm cô, có một chút vấn đề sẽ bị hắn ta nhắc mãi không tha, hôm nay là ngày cạo đầu cho phạm nhân, chỉ sợ Trần Châu không thấy cô, lại muốn gây phiền phức đây.
Nện bước nhanh hơn, cô vừa đi, vừa dùng tay vuốt gọn đầu tóc, búi lại, dấu dưới mũ.
“Bạch quản giáo!”
Quả nhiên, lão béo Trần Châu tìm tới.
Bạch Thiến Thiến lập tức đứng tại chỗ, giọng điệu cứng nhắc như xử lí việc công: ” Anh Trần, anh tìm tôi?”
Trần Châu đang ở độ tuổi trung niên, dung mạo bình thường, một đôi mắt híp lại lóe tinh quang, hắn ta cười lạnh, đứng trước mặt Bạch Thiến Thiến, híp mắt trên dưới đánh giá cô một lần: “Thật kỳ quái, không ngờ cô còn có thể hoàn hảo như lúc đầu sau khi từ phòng Lục Ngân ra?”
“Nhờ phúc anh Trần, tôi còn sống.” Bạch Thiến Thiến không thích thái độ khinh miệt kia của đối phương, giống như cô chỉ là một con kiến nhỏ bé, hắn ta tùy thời đều có thể nghiền chết, tuy rằng cô biết không thể trắng trợn táo bạo đắc tội người này, nhưng tâm lý vẫn có chút không thoải mái.
Trần Châu cũng nghe ra cảm xúc trong giọng nói của cô, vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa, sờ cằm: “Cô hẳn biết Lục Ngân bị bệnh tâm thần đi? Cô không sợ ngày nào đó bị anh ta tạp ba cái, ăn sạch cả da lẫn xương?”