Nữ Sát Thủ Phượng Hoàng

Chương 45



Ánh hoàng hôn đã bắt đầu xuất hiện, mùi hương hoa giấy lẫn trong làn gió se lạnh cuối thu lan tỏa khắp nơi. Nếu ai đó chú ý một chút sẽ dễ dàng nhận ra đâu đó trong không khí có mùi vị của sự nguy hiểm, của sự sợ hãi. Tất cả những thứ đó đều bắt nguồn từ một nơi, ngôi biệt thự của Cung gia. Một nơi đang từng bừng trong không khí đám cưới, một nơi hào nhoáng với những sắc màu rực rỡ. Và đang có một chùm đèn neon rơi xuống đúng vị trí cô dâu đang đứng, quả là một kế hoạch trả thù hoàn hảo. Máu và nước mắt liệu có xóa bỏ những nỗi đau, hận thù trong quá khứ hay nó chỉ là sự bắt đầu mới cho những đau khổ cho những người năm xưa và lớp trẻ ngày nay?



"Xoảng ..."



Vừa thấy chùm đèn rơi xuống hai chàng trai lao nhanh đến ôm chầm lấy cô và ngã người sang một bên. Chùm đèn rơi xuống đất vỡ tan tành trước sự chứng kiến của rất nhiều người, họ đưa tay che miệng cố kìm chế nỗi kinh hoàng. Một vài người đã bật hét thanh tiếng làm náo động cả không gian, biến không khí đông vui hạnh phúc thành sự sợ hãi của rất nhiều khách mời. Nhưng không ai ngờ rằng đây chính là một bước đi trong một kế hoạch trả thù của một kẻ đã sống trong thù hận hơn nửa đời người. Và ông ta sẽ không bao giờ dừng tay nếu không tận mắt chứng kiến cái ngày nhà họ Cung hoàn toàn sụp đổ.



"Tử Lăng ... tiểu thư, hai người không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?"



"Thiên Tinh, con có làm sao không?"




Ba chàng trai cùng Cung Hữu Khang thấy vậy hoảng hốt chạy đến, khuôn mặt họ tái hẳn đi vì sợ hãi. Chưa bao giờ mấy người họ lại có cảm giác như thế, họ sợ sẽ mất Như Băng, mất Tử Lăng, mất hai người mà họ yêu quí nhất trên thế gian này. Không khác gì họ, người đàn ông mặc chiếc áo parka sẫm màu đã đứng hẳn dậy và chỉ trực lao nhanh đến. Nhưng rồi ông khựng lại, đã có quá nhiều người lo lắng cho cô, lúc này không thích hợp để ông ra mặt. Ông không muốn mạo hiểm với những bí mật đã được cất giữ suốt mười mấy năm trời, nhất là không muốn mất đứa con gái này. Mặc dù ông thừa biết rằng không lâu nữa, khi ông đôi mặt với Cung chủ tịch thì thân phận thật sự của cô gái chẳng còn là bí mật nữa. Rồi giữa ông và Cung Đại Vũ nhất định sẽ có một cuộc chiến tranh giành Như Băng nếu ông may mắn thoát chết khi làm trái mệnh lệnh của ông chủ ông. Ông không sợ, chỉ cần nhìn thấy cô gái hạnh phúc bên người cô lựa chọn là quá đủ rồi.



"Tôi không sao, Cung thiếu gia xin lỗi đã làm ông lo lắng."



Như Băng nắm tay Tử Lăng gượng đứng dậy phủi phủi người nói, một sự xa lạ khác thường. Và điều đó làm trái tim Cung Hữu Khang đau thắt lại như có trăm ngàn mũi tên đâm xuyên qua. Đó chính là nỗi đau chung của những người cha có con mà không thể nhận lại con, không thể ôm đứa con vào lòng và nói với nó rằng "ta là ba của con đây". Một nỗi đau mà không phải ai cũng cảm nhận được nếu đó là không phải người là trong cuộc.



"Sao con lại gọi ta như thế, nghe xa lạ quá?"



Nhìn đứa con gái ông sững lại, khuôn mặt như đông cứng khi nghe cô gái xưng hô như thế. Dẫu đã biết rồi sẽ có ngày hôm nay nhưng ông thật sự vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lí để đón nhận chuyện này. Lúc này đây ông có nên nói cho cô biết sự thật về thân thế của cô không? Chuyện đó có làm cho cô bị tổn thương hay không? Và cô có chấp nhận sự thật để trở về Cung gia hay vẫn muốn tiếp tục làm con gái của Hà Vĩnh Tường? Đáp án chỉ có mỗi cô gái mới biết. Nhưng không, ông không thể để Như Băng biết chuyện này được, không thể để cô từ bỏ tình yêu của mình chỉ vì sự cố chấp của ông nội. Như thế là bất công với cả cô và Đinh Tử Lăng.



"Xin lỗi tôi không phải là con gái ông, không phải là Cung Thiên Tinh, tôi chỉ là một kẻ giả mạo. Xin hãy tha thứ cho tôi."



Cô gái nói, trong đôi mắt nâu ẩn chứa một nỗi buồn miên man mà chính cô cũng không biết cảm xúc ấy là gì. Có thể là vì cô vẫn chưa muốn trở về với thực tại, vẫn chưa muốn mất đi tình thân đáng trân trọng mà cô nhận được ở Cung gia. Điều đó thật tàn nhẫn với cô và cha con Cung Hữu Khang khi mà cô đã thật lòng quý mến họ và họ cũng vậy. Nhưng cô là ai? Là một sát thủ, là kẻ đến để lấy đi một thứ cực kì quan trọng của Cung gia và là kẻ làm họ tổn thương, thất vọng. Cô có tư cách gì để nhận tình yêu thương của họ chứ, cô đúng là một kẻ đáng tội nghiệp.



"Nếu đã nhận mình là kẻ giả mạo thì hãy trả lại cho ta thứ đó đi."



Cung chủ tịch đưa tay chờ đợi cái gì đấy, chân chầm chậm tiến đến gần cô gái. Đẩy nhẹ Bạch Nhật ra, cô vẫn nắm chặt tay Tử Lăng bước lùi lại, ánh mắt nhìn người đàn ông van xin tha thiết. Đây là thứ có thể đổi lại tự do và cho cô hạnh phúc bên người yêu vĩnh viễn, không thể trả. Nếu giờ cô trả lại cho ông ta thì xem như những khổ đau mà cô gánh chịu gần đây chẳng phải trở nên vô ít sao? Không được, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, không bao giờ.



"Xin hãy nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc của chúng ta, xin hãy vì tấm lòng trung thành của Tử Lăng mà đừng đòi lại thứ này được không? Tiền tài, địa vị ông đều có hết còn tôi chỉ có mỗi anh ấy, nếu không có thứ này chúng tôi sẽ không được ở bên nhau. Tôi cầu xin ông đấy."




Như Băng nói, cái giọng hạ thấp nhưng vẫn đủ nghe, nước mắt đã ngưng động ở khóe mi. Cô biết Cung Đại Vũ nhất định sẽ không đồng ý nhưng cô vẫn hi vọng ông ta nể một chút tình nghĩa có được giữa hai người trong thời gian qua mà chấp nhận lời van xin của cô. Hơn nữa Tử Lăng đã theo ông mấy năm, nếu ông không vì cô thì cũng nên vì anh mà chấp nhận chuyện ấy. Đúng là ngây thơ, một lão cáo già vô tình như Cung Đại Vũ làm sao có thể có những suy nghĩ rộng lượng như trong trí tưởng tượng của cô chứ. Với ông ta tền tài, địa vị là trên hết làm sao có thể vì đứa cháu gái giả mạo mà từ bỏ kho báu chứ.



"Cô đừng nói khờ như thế nữa, tôi còn chưa xử tội cô vì đã giả mạo cháu gái tôi là may cho cô rồi đó, mau trả thứ ấy lại cho tôi."



Cung chủ tịch cứng rắn nói, khuôn mặt ông đanh lại không mang theo bất kì cảm xúc nào. Bao nhiêu niềm yêu thương trìu mến mà ông dành cho cô trước đây đều tan biến theo câu nói cô không phải là Cung Thiên Tinh mà chỉ là một kẻ giả mạo. Ông tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kì ai lừa dối mình kể cả Như Băng và Đinh Tử Lăng. Thấy tình hình có vẻ không ổn cậu chủ họ Cung liền bước đến nắm chặt khuyủ tay ba mình giữ lại. Ông nói, đôi mắt nhìn chàng trai và cô gái đầy trìu mến, khuôn mặt đau khổ hơn bao giờ hết.



"Ba, con xin ba hãy tha cho hai đứa nó, xin ba hãy nể tình con và Nguyệt Đình đi ba."



"Tử Lăng chụp lấy."



Thấy thiếu gia đang cản trở chủ tịch, Đinh Duật Luân gọi lớn rồi ném chùm chìa khóa cho Tử Lăng. Chàng trai nhanh tay đón lấy, nhìn ba người bạn mỉm cười biết ơn rồi nắm tay cô gái kéo chạy đi. Nhưng Cung Đại Vũ làm sao có thể dễ dàng để họ rời khỏi đây khi mà họ chưa trả lại dãy mật mã kho báu của ông chứ. Ông ta hất mạnh tay đẩy con trai sang một bên và lớn tiếng ra lệnh. Đôi mắt nhìn xoáy sâu như đang đẩy họ xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng và đau khổ.



"Bắt lấy hai đứa chúng nó cho ta."



Tiếng thét lớn của Cung Đại Vũ như một nhát dao sắt nhọn găm vào trái tim đầy những vết thương chưa lành của Cung Hữu Khang. Như Băng là con gái ông, ông không thể để ba mình đẩy cô vào chốn đau khổ và nguy hiểm. Ông cùng ba vị thiếu gia họ Đinh gọi lớn như muốn ngăn cản quyết định của ông nhưng tất cả đều vô ích. Những gì mà Cung chủ tịch đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi dù là vì bất cứ lí do gì.



"Ba."



"Chủ tịch."



Sau lời nói của ông một đám người mặc vest đen bao quanh cặp đôi trẻ, giữ lại. Cung Hữu Khang và ba chàng trai lo lắng thốt gọi với hi vọng sẽ làm thay đổi ý định của vị chủ tịch lạnh lùng. Lúc này người đàn ông mặc chiếc áo parka mới chầm chậm tách khỏi dám khách mời bước đến đứng đối diện Cung chủ tịch gằn giọng. Thấy ông đã ra mặt, Bạch Nhật bước nhanh đến đứng sau lưng ông chờ đợi mệnh lệnh. Trên khuôn mặt anh không một ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì.




"Cung chủ tịch, ông để cho chúng đi đi."



"Ba."



"Hà Vĩnh Tường, là cậu thật sao?"



Vừa thấy người đàn ông, sắc mặt của cả Như Băng và cha con họ Cung đều biến đổi một cách nhanh chóng. Cô gái ngỡ ngàng thốt gọi rồi rất nhanh chóng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy xuất hiện một nụ cười rạng rỡ. Còn về phần Cung Đại Vũ, khuôn mặt ông ta đanh lại thoáng nét giận dữ, bờ môi mím chặt nhìn chầm Hà Vĩnh Tường.



"Phải, là tôi đây. Cậu còn không mau đưa con gái tôi rời khỏi đây đi."



"Ba."



"Để chúng đi."



Người đàn ông hối thúc chàng trai, đôi mắt vẫn nhìn chầm Cung tịch như đang tách thức. Để gígiúp con gái Cung Hữu Khang thừa dịp lớn giọng ra lệnh mà không được đồng ý của cha ông. Như sực tĩnh lại với hiện tại, Tử Lăng vội nắm tay cô gái rời khỏi đó trước ánh mắt của rất nhiều người. Ba chàng trai khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười nhìn nhau, cuối cùng kế hoạch họ vạch ra bấy lâu nay đã diễn ra một cách thành công tốt đẹp. Chỉ là họ không ngờ sự xuất hiện của người đàn ông lạ này đã giúp ít rất nhiều cho kế hoạch của họ. Đúng là sự sắp của định mệnh.


Bình Luận (0)
Comment