Nữ Tặc Trộm Tim

Chương 3

Đêm nay, Tề Hàn Tinh không dám chợp mắt một giây một phút nào, dù nằm trên giường nhưng lại lắng tai nghe ngóng phòng bên ngoài đầu hành lang có tiếng bước chân Lâm Ngôn Hi trở về hay không, vậy mà đến tận trời sáng vẫn không có động tĩnh gì.

Chẳng lẽ Lâm Ngôn Hi xảy ra chuyện gì? Hay là, cô quyết định không thực hiện cam kết giữa bọn họ nữa……

Tất cả những suy đoán không ngừng quanh quẩn trong lòng, cuối cùng anh không kiềm chế được nỗi lo lắng, quyết định bước xuống giường đi đến phòng khách lầu dưới.

Khi anh xuống lầu dưới, phòng khách đã được lau chùi sạch sẽ, gọn gàng, cửa sổ mở rộng đón ánh sáng buổi sớm. Anh phào nhẹ nhõm, Ngôn Hi đã trở lại, thật tốt quá!

Thả lỏng tâm trạng căng thẳng, Tề Hàn Tinh đi về phía phòng ăn, chưa đến nơi đã chạm mặt Lâm Ngôn Hi.

“Chào buổi sáng.” Anh tươi cười chào hỏi cô.

“Chào buổi sáng Tề tiên sinh.” So với thái độ trầm tĩnh thường ngày, hôm nay Lâm Ngôn Hi lạnh nhạt hơn mọi khi một chút.

Hoàn toàn không để ý sự lạnh nhạt của cô, gương mặt anh vẫn tươi cười như cũ, “Sao tối hôm qua không về nhà, cô đã đi đâu vậy?”

“Tề tiên sinh, đây là chuyện riêng của tôi, không nhất thiết phải báo cáo với anh!”

“Không thể nói như thế được, bây giờ cô là giúp việc của tôi, ông chủ cũng nên biết một chút về giúp việc của mình mới phải chứ!”

“Giúp việc cũng có quyền không cần phải giải thích!”

Thiếu chút nữa gương mặt tươi cười bị cứng ngắc, Tề Hàn Tinh nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Hi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào với cô mới phải. Cô gái này thật sự có đủ ‘phiền phức’, anh đã rất cố gắng giữ khuôn mặt tươi cười tự nhiên nhất, còn cô từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ xa cách, lạnh nhạt. Thật là, phụ nữ vẫn là phụ nữ, so đo tính toán nhỏ mọn.

Haizz! Tề Hàn Tinh anh ở trong đám phụ nữ lúc nào cũng như cá gặp nước, mọi việc đều thuận lợi, kết quả đụng phải cô gái này, không những vấp phải trắc trở khắp nơi, lại còn tự chọc cho bản thân nhiều phen khiếp vía.

Tại sao anh lại muốn chịu đựng cô? Tại sao mặt dày cứ bám theo người ta mãi không buông? Cô cũng chỉ là nữ giúp việc tạm thời thôi mà, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn gặp lại, vì lý do gì anh lại phải nhân nhượng với cô? Nếu như cô muốn hai người nhìn nhau bằng ánh mắt chán ghét, anh cũng không phản đối.

“Bữa sáng của tôi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã đặt trên bàn ăn, Tề tiên sinh có thể dùng bữa.”

Bước qua Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh đi thẳng về phòng bếp không quay đầu lại.

“Tề tiên sinh, tôi quên nói cho anh, tôi không cẩn thận nướng cháy bánh mì, thật không may, vừa lúc bánh mì lại không còn, anh chịu thiệt một chút vậy.” Dứt lời, cô xoay người đi lên lầu.

Vừa nghe cô nói, Tề Hàn Tinh vội vàng chạy vào phòng ăn, nhìn miếng bánh mì không khác cục than đen sì là mấy, khuôn mặt liền chuyển sang màu xanh, đáng ghét! Cô gái này….. Thôi, dù sao lúc không có cô, anh còn ít khi ăn sáng nữa là, có điều kể từ khi quen được ăn những món ngon do cô nấu, bữa sáng nhất định phải ăn, không được bỏ, thật là ấm ức!

Ăn, không ăn, vật lộn trong lòng một phen, cuối cùng anh thở dài, quyết định nhẫn nhịn phản công lần sau, trừ hai mảnh đã cháy khét, những phần còn lại đều nhét hết vào trong bụng.

Bây giờ Tề Hàn Tinh cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhà dột lại gặp mưa to suốt dêm. Tình thế căng thăng giữa anh và Lâm Ngôn Hi vẫn chưa có dấu hiệu hòa giải lại nhận được điện thoại của mẹ, nói là tạm thời có việc, vài ngày nữa mới bay tới Đài Loan. Đây rõ ràng là có âm mưu!

“Mẹ, mẹ đừng tới đây nữa!” Lúc đầu, anh cho là mẹ không thể để cha ở nhà mà đi quá lâu, cùng lắm là nửa tháng, cho nên mới viết giấy cam kết với Lâm Ngôn Hi trong vòng một tháng. Bây giờ mẹ lại kéo dài thời gian như vậy, nếu qua thời hạn giao ước của hai người mà mẹ mới đến, vậy anh vất vả cả ngày trời thành công cốc hết sao?

“Tề Hàn Tinh, thái độ của con là gì vậy, con không muốn gặp lại mẹ nữa có phải không?”

Có người nói phụ nữ lật mặt nhanh hơn sách, câu này nói về mẹ quả không sai chút nào. Nhìn bà xem, một phút trước còn là một người mẹ hiền từ nhỏ nhẹ nói chuyện với anh, bây giờ lại lớn tiếng đùng đùng nổi giận thiếu chút nữa xé rách màng nhĩ của anh.

Nhanh chóng cầm điện thoại cách xa tai 5cm, Tề Hàn Tinh hướng về phía ống nói làm mặt quỷ, rồi giả bộ hết sức lo sợ nói: “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, con đương nhiên rất muốn nhìn thấy mẹ rồi, nhưng mà mẹ không nhất thiết phải vất vả bay tới Đài Loan làm gì, con có thể đến San Francisco thăm mẹ mà!”

“Thật sao? Vậy khi nào con rảnh?”

“Tháng sau con phải đi thu âm, lại còn phải đến Trung Quốc chụp hình cho music video mới, sau đó còn bận rộn cho hoạt đông quảng bá nữa, ít nhất cũng phải bốn, năm tháng…”

“Tề Hàn Tinh……”

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, đây là công việc của con, rất khó quyết định thời gian chính xác.”

Ngừng một hồi lâu, Lưu Uẩn Từ thở dài nói: “Red, mẹ cảm thấy bây giờ con không còn là con của mẹ nữa rồi, một năm mới gặp con một hai lần, tết Nguyên Đán cũng không được gặp mặt, so với người hâm mộ của con mẹ cũng không bằng.”

“Mẹ, con xin lỗi! Không phải mẹ cũng nói con sinh ra đã thuộc về ánh hào quang sân khấu rồi à, mẹ nỡ để con từ bỏ sự nghiệp ngày ngày ở bên cạnh mẹ sao?”

“Tạm thời bây giờ con đang nổi tiếng như thế, mẹ mới không để con rời bỏ sân khấu. Mẹ sợ là ngoài ca hát con không biết gì cả, về sau ra ngoài không kiếm nổi một miếng cơm.” Lưu Uẩn Từ cố ý áp chế khí thế của con trai, thật ra Red nói cũng không sai, mặc dù ngoài mặt bà hay than vãn không muốn anh đi hát nữa, dứt khoát chuyển đến San Francisco ở với bà. Nhưng bà cũng chỉ nói thế thôi, bởi vì trong lòng bà biết rất rõ, bà không thể coi thường khả năng làm chủ sân khấu bẩm sinh của Red, trời sinh anh đã là đại minh tinh.

“Mẹ, mẹ đừng coi thường con trai mẹ như vậy, ngoài ca hát, con có thể sáng tác ca khúc kiếm tiền.”

“Đúng thế, đúng thế! Con trai mẹ là tài giỏi nhất rồi.” Mặc dù Red không phải đứa con do bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, nhưng anh lại là niềm tự hào nhất của bà.

“Mẹ, con đợi mẹ tới, có điều mẹ đừng để con đợi lâu quá, nếu không đến lúc đó con phải bỏ dở công việc theo hầu mẹ.”

“Thôi, mẹ cũng không mong muốn con đi với mẹ lâu, chỉ cần con ăn cơm với mẹ bữa cơm là mẹ mãn nguyện rồi.’

“Con hiểu rồi.”

“Được rồi, không thèm nghe con nói nữa, mất công con lại chê mẹ nhiều chuyện, khi nào rảnh rỗi mẹ sẽ lập tức bay sang Đài Loan thăm con, bye bye.”

Tạm biệt mẹ xong, Tề Hàn tinh gác điện thoại xuống, sau đó xuống giường cử động cơ thể có chút cứng ngắc.

Mặc kệ khi nào mẹ tới, trước mắt phải dàn xếp tình trạng căng thẳng giữa anh và Lâm Ngôn Hi đã, nếu không mẹ đến sẽ nhìn thấy bầu không khí giữa bọn họ, nhất định sẽ thấy kỳ lạ. Quan trọng nhất là anh không chịu được thái độ lạnh nhạt của cô, thường ngày cô đã không thể nào đáng yêu, chuyện gì cũng đâu ra đấy, quy củ cứng ngắc, bây giờ lại thêm bộ dạng này càng làm người ta phát điên.

Đại trượng phu co được dãn được, anh đối với phụ nữ luôn săn sóc có thừa, mười phần nhẫn nại, cần gì vì một chút chuyện nhỏ này mà đôi co với cô mãi không xong. Hiện tại cứ để cho cô chê cười đã rồi nói chuyện nghiêm túc sau, dù sao anh cũng là người có lỗi trước, cúi đầu xin lỗi cô cũng không có gì đáng hổ thẹn.

Đi tới ban công, Tề Hàn Tinh hít thở bầu không khi sáng sớm, nhìn trời còn xám xịt anh nghĩ thầm, mẹ thật không có khái niệm thời gian gì cả, vừa nghĩ tới là liền gọi điện cho anh, cũng không nghĩ tới anh đang yên giấc ngủ ngon, cứ như vậy mà lôi anh từ trên giường tỉnh dậy.

Ngáp dài một cái, Tề Hàn Tinh xoay người muốn trở về phòng, đột nhiên liếc thấy bóng dáng của Lâm Ngôn Hi.

“Lúc nào cô ấy cũng dậy sớm vậy sao?” Nhìn cô cầm máy cắt cỏ, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc sửa lại thảm cỏ, Tề Hàn Tinh bất giác ghé sát vào lan can tầng trên, bị phong thái bận rộn lại tao nhã của cô hấp dẫn.

Cảm thấy có người nhìn mình, Lâm Ngôn Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tề Hàn Tinh, cô nói theo thường lệ: “Chào buổi sáng Tề tiên sinh.”

“Chào buổi sáng.” Tề Hàn Tinh nở nụ cười lúm đồng tiền mê người nhất nhìn cô, sau đó không nói thêm câu nào liền quay bước vào trong phòng.

Nhìn nụ cười của anh biến mất hai ngày quay trở lại, Lâm Ngôn Hi có chút choáng váng, cô vẫn không nhúc nhích, cứ đứng mất hồn như vậy, mãi cho đến khi tiếng máy cắt cỏ truyền đến tai cô mới phục hồi lại tinh thần.

Lâm Ngôn Hi cúi đầu làm tiếp công việc còn đang dang dở, lúc này Tề Hàn Tinh cũng đang đi tới.

“Thật xin lỗi, đêm hôm đó là tôi không đúng.” Anh trực tiếp dùng thái độ thành khẩn nói lời xin lỗi cô.

Chưa bao giờ nghĩ đến việc anh sẽ nói xin lỗi mình, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Ngôn Hi không biết nên phản ứng như thế nào.

“Tôi đảm bảo chỉ cần một ngày cô còn ở lại đây, tôi tuyệt đối sẽ không đưa phụ nữ tới đây nữa, thật đấy!” Thấy cô im lặng, Tề Hàn Tinh vội vàng bổ sung.

Cười như không cười, Lâm Ngôn Hi tỏ thái độ không quan tâm, đùa cợt nói: “Đây là nhà của anh, anh muốn làm gì thì làm. Đó là tự do của anh, tôi là người giúp việc không có tư cách can thiệp vào.”

“Nhưng bây giờ cô cũng ở đây mà!”

“Thế thì đã làm sao? Đây không phải là phòng của anh à?”

“Tôi…..” Tề Hàn Tinh giơ hai tay lên, làm bộ dạng đáng thương, “Cô tha cho tôi đi! Không cần bắt chước lời nói ngang ngược đó của tôi, tôi thừa nhận là tôi đã sai rồi!”

Không nhịn được bật cười, Lâm Ngôn Hi hài lòng nói: “Thật ra, ở phương diện nào đó, anh nói cũng không sai, ở đây anh có quyền tùy ý muốn làm gì thì làm. Chỉ là tôi cảm thấy, bất kể là làm chuyện gì cũng nên tôn trọng người khác, nếu không xã hội này nhất định sẽ loạn mất.”

Lâm Ngôn Hi nói gì, Tề Hàn Tinh hoàn toàn không để vào tai, anh chỉ mải nhìn nụ cười đẹp mê người hiếm có của cô, không ngờ cô cười lại xinh đẹp như vậy, làm động lòng người.

Nhìn ánh mắt ngây dại của anh, cô đột nhiên lúng túng, vội vàng quay đi sau khi ném lại một câu, “Tề tiên sinh, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.” Cô chạy trối chết vào trong nhà, bỏ dở công việc giữa chừng.

Thật lâu, thật lâu sau đó Tề Hàn Tinh vẫn luyến tiếc khoảnh khắc đẹp ấy, vẫn chìm đắm trong nụ cười của Ngôn Hi, mãi đến khi ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu xuống, âm thanh huyên náo thay thế cho không khí sáng sớm yên tĩnh, anh mới trở lại trạng thái bình thường.

Thật kỳ lạ, không phải là anh chê bai cô gái này rất nhiều điểm sao? Chê cô quá cẩn thận tỉ mỉ, quy củ một đống, chê cô không thú vị, nhưng tại sao lại luôn không tự chủ được mà bị cô mê hoặc? Ôi! Anh hồ đồ mất rồi. Tề Hàn Tinh lắc đầu, đi vào trong nhà, trong lòng đầy những nghi ngờ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặc dù rất tin tưởng vào hiệu suất làm việc của mình, nhưng khi có người ngồi một bên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình thì dù lòng tin của cô có lớn đến đâu cũng bị giảm xuống. Hơn nữa người này lại là người thuê cô làm việc nên cô không tiện nói ra, mà cô sợ nhất là cảm giác mất tự nhiên, giống như mất đi khả năng khống chế năng lực của mình vậy.

Khẽ thở dài trong lòng, Lâm Ngôn Hi cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Tề tiên sinh, anh không cần làm việc sao?” Từ buổi sáng hôm qua nói xin lỗi với cô, Tề Hàn Tinh liền biến thành cái bộ dạng này, cô đi tới đâu anh cũng đi theo, lúc thì hỏi cái này, lúc lại hỏi cái kia, giống như là đang điều tra tài sản cá nhân vậy.

Được cô hỏi, anh mừng như bắt được vàng, Tề Hàn Tinh cười rất tươi, “Tôi mới kết thúc hoạt động lưu diễn từ tuần trước, bây giờ đang được nghỉ phép.”

Nhìn nụ cười của anh, Lâm Ngôn Hi chợt cảm thầy như có một luồng điện chạy qua người, khẽ rùng mình một cái, cô cười nhẹ, che giấu sự rối loạn trong lòng.

“Nếu được nghỉ phép sao anh không ra ngoại ô thư giãn một chút?” Tốt nhất là anh đi ra ngoài chơi vài ngày rồi hãy về, như vậy cô sẽ thoát khỏi cảm giác áp bức đang đè nén trong lòng lúc này.

“Bình thường lúc nào tôi cũng ra ngoài, cho nên ngày nghỉ tôi thích ở nhà, hưởng thụ cuộc sống không bị người khác vây quanh ầm ĩ.”

“Ừ…… Nói cũng phải.” Cô gật đầu một cái, thảm rồi, không biết anh nghỉ phép tới khi nào đây?

“Ngày nào cô cũng làm mấy việc như thế này, có cảm thấy phiền không?” Tề Hàn Tinh quay lại hỏi, lúc nào cũng như thế, hình như cô gái này không hề có một sự thay đổi nào, lúc nào cũng là cái bộ dạng ấy. Nhưng anh càng lúc càng cảm thấy tò mò, từng giây từng phút cô làm việc ở đây, rất bận rộn, vậy mà chưa từng thấy cô cau mày khó chịu, hoặc là tỏ thái độ không vui, thật là một cô gái kỳ lạ.

“Tôi chỉ làm việc nên làm, không có gì gọi là phiền cả.”

“Chẳng lẽ cô không muốn nghỉ ngơi một ngày cho nhẹ nhõm, thoải mái sao?” Cũng giống như anh, mặc dù khi đứng trên sân khấu anh vô cùng nhiệt tình, cảm giác như mình có thể khuấy động tinh thần của những khán giả phía dưới, khiến họ hò hét ầm ĩ vì anh, làm nhiệt huyết của anh sục sôi, hưng phấn, nhưng thỉnh thoảng anh cũng cần được nghỉ xả hơi.

“Tôi không muốn.”

“Vậy bây giờ cô nghĩ thử xem, có muốn nghỉ ngơi một chút đi đâu đó cho khuây khỏa không?”

“Nghĩ chuyện này có ích gì, tôi cũng không phải ông chủ, không có quyền quyết định ngày nghỉ.”

Tề Hàn Tinh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, cô gái này giống như cô ý khiêu khích sự chịu đựng của anh thì phải, “Hôm nay cô không cần làm bữa trưa với bữa tối đâu, tôi dẫn cô ra ngoài ăn.” Anh biết, nói chuyện lòng vòng với cô gái Lâm Ngôn Hi này không thú vị chút nào.

Cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lâm Ngôn Hi một chữ cũng không nói nên lời, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt.

“Này! Cô đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là tôi thấy cô làm việc rất tốt, sửa sang nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ, nên muốn thưởng cho sự tận tụy của cô mà thôi.” Không nhờ Tề Hàn Tinh anh cũng có ngày bi đát như thế này, muốn mời người ta ăn cơm cũng phải tìm lý do.

“Không cần đâu, là việc tôi nên làm.”

Được lắm, cô gái này hình như rất biết cách đả kích lòng tự tôn phái mạnh của anh, có lẽ anh nên dạy dỗ cô một chuyện: dốc sức phục vụ ông chủ là nguyên tắc tối cao của nhân viên.

“Lâm Ngôn Hi…..” Anh chưa nói hết câu đã bị tiếng chuông cửa ngắt lời.

“Tề tiên sinh, tôi đi mở cửa.” Lâm Ngôn Hi vội vàng ba chân chân bốn cẳng chạy đi.

Nhìn bóng lưng cô hốt hoảng hơn mọi ngày, Tề Hàn Tinh không ngừng tự hỏi: “Từ khi nào mà người ta lại ghét mình như vậy?” Anh thở dài một tiếng, ủ rũ ngồi xuống ghế sofa.

Nghĩ lại cũng thật buồn cười, Lâm Ngôn Hi cũng không phải người khó hiểu, cô làm chuyện gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, mạch lạc rõ ràng, nhưng mà anh lại không thể nào đoán ra được tâm tư của cô….

“Red, mẹ tới mà con cũng không muốn ra đón à?” Nhìn Tề Hàn Tinh đang ngẩn người suy nghĩ, Lưu Uẩn Từ hài lòng cất giọng nói đùa với anh.

Chớp chớp mắt, Tề Hàn Tinh đứng dậy chần chừ một lúc mới lên tiếng: “Mẹ!”

“Vẻ mặt của con là gì vậy, hình như là con không muốn nhìn thấy mẹ thì phải!”

Anh vội lắc đầu, có chút không kịp phản ứng: “Mẹ, không phải mẹ nói…..”

“Nói gì, nói mẹ tạm thời có việc nên mấy ngày nữa mới tới đây được phải không?”

Tề Hàn Tinh như bừng tỉnh, anh hiểu rồi, thì ra là mẹ cố ý, mục đích là muốn anh mất cảnh giác, tới kiểm tra đột xuất, chứng minh chuyện nữ giúp việc là thật hay anh chỉ nói dối thôi. Mẹ anh cho rằng, với cá tính của anh thì không thể nào đi tìm nữ giúp việc thật, cùng lắm là đi tìm người giả mạo hòng qua mắt bà. Nhưng bà hoàn toàn không ngờ, người giúp việc giả mạo hiện tại của anh ngoại trừ kỳ hạn làm việc trong một tháng ra, những thứ khác đều làm rất tốt, không khác gì người giúp việc thật sự.

“Mẹ, chẳng lẽ không đúng như vậy sao?”

“Vốn dĩ là như vậy, nhưng con nói không nên để con đợi quá lâu, cho nên mẹ giao lại mọi chuyện cho cha con xử lý rồi đáp may bay tới Đài Loan, con nói xem mẹ có tốt với con không?”

Tốt, tốt cái đầu, ý đồ không tốt chút nào, Tề Hàn Tinh bất đắc dĩ thì thầm trong lòng.

“Bác Tề”, thấy Lưu Uẩn Từ chỉ mải lo nói chuyện với Tề Hàn Tinh, đường xa lặn lội tới đây lại ném khách quý như cô sang một bên, Trần Đình Lỵ không đợi giới thiệu đã đi bên cạnh bà vào nhà. “Thì ra đây chính là anh Hàn Tinh mà lúc nào bác cũng nhắc đến sao!”

“Đúng rồi, Red, mẹ quên giới thiệu, đây là con gái bạn thân của cha con, tên là Trần Đình Lỵ. Đã lâu không tới Đài Loan rồi, cho nên lần này đặc biệt theo mẹ qua đây chơi.”

Cười với cô theo phép lịch sự, đột nhiên Tề Hàn Tinh chạy ra phía sau Lưu Uẩn Từ, cưỡng ép kéo Lâm Ngôn Hi qua, “Mẹ, đây là nữ giúp việc của con, cô ấy tên là Lâm Ngôn Hi.” Nếu anh đoán không lầm, ‘nữ giúp việc’ lúc đầu mẹ anh định đưa đến cho anh chính là cô Trần Đình Lỵ này, cho nên mẹ đưa Trần Đình Lỵ đến, nếu như bắt được anh không có nữ giúp việc như đã nói, thì có thể thuận nước đẩy thuyền để cô gái này ở lại nhà anh.

“Mẹ biết rồi, lúc mới bước vào mẹ đã hỏi qua rồi.” Dường như Lưu Uẩn Từ biết được suy nghĩ của anh, liếc nhìn thấy anh đang nắm chặt tay Lâm Ngôn Hi.

Lâm Ngôn Hi nhanh chóng rút tay ra khỏi bàn tay anh, đột nhiên Tề Hàn Tinh phục hồi lại tinh thần, sau đó cô vào vai một nữ giúp việc ân cần hỏi: “Tề phu nhân, Trần tiểu thư, không biết là hai vị muốn ngồi xuống uống tách trà, hay là muốn về phòng nghỉ ngơi một chút?”

“Đương nhiên là muốn ngồi xuống uống tách trà rồi, chuyện này còn phải hỏi sao?” Cảm thấy Lâm Ngôn Hi không giống nữ giúp việc bình thường, Trần Đình Lỵ vội vàng bày ra điệu bộ nữ chủ nhân, ý muốn giẫm cô ở dưới chân.

Hoàn toàn không coi trọng thái độ đổi khách làm chủ của Trần Đình Lỵ, Lâm Ngôn Hi tỉ mi hỏi lại một lần nữa ý kiến của Lưu Uẩn Từ: “Vậy phu nhân có muốn uống trà trước không ạ?”

“Cũng được, phiền cô pha giúp tôi ly cà phê là được rồi.”

“Vâng.” Lâm Ngôn Hi khom người, xoay đi bước ra khỏi phòng khách.

“Anh Hàn Tinh, sao anh lại đưa về loại giúp việc này, cô ta căn bản chẳng có kinh nghiệm gì cả!” Không đợi Lâm Ngôn Hi đi khỏi tầm mắt, Trần Đình Lỵ đã vội vàng nói huyên thuyên với Tề Hàn Tinh.

Bình tĩnh nhìn Trần Đình Lỵ nghi ngờ năng lực người giúp việc của mình, Tề Hàn Tinh tỏ vẻ điềm đạm lễ độ nói: “Cô nghĩ sai rồi, Ngôn Hi là một người giúp việc rất tốt, sau khi cô ấy tới đây, cả căn nhà rực rỡ lên hẳn, nếu rảnh rỗi cô có thể đi xem thử, cô sẽ biết cô ấy làm tốt công việc của mình như thế nào.”

“Thật sao?” Trần Đình Lỵ nhìn khắp căn phòng bằng ánh mát soi mói, bắt bẻ, mặc dù không thừa nhận nhưng cũng không thể phản bác được, nơi này thực sự không có một khuyết điểm nào cả.

Không thèm để ý Trần Đình Lỵ, Tề Hàn Tinh đi lại kéo Lưu Uẩn Từ ngồi xuống ghế salon rồi ngồi xuống cạnh bà, “Mẹ, đi máy báy lâu như vậy, chắc mẹ mệt lắm, mẹ ngồi xuống nghỉ chút đi.”

Lưu Uẩn Từ ngồi xuống, trong lòng không khỏi hoài niệm nhìn khắp căn phòng, “Hai năm rồi, nơi này vẫn như cũ, không thay đổi chút nào.”

“Mẹ, nơi này do một tay mẹ bài trí, sao con dám tùy tiện đảo lộn chứ?”

“Con nói hay lắm, mẹ thấy là con lười động tay vào thì đúng hơn.” Lưu Uẩn Từ nhìn con trai bằng ánh mắt nuông chiều.

“Anh Hàn Tinh”, thấy mình bị lạnh nhạt ở một bên, Trần Đình Lỵ vội vàng ngồi xuống bên cạnh Tề Hàn Tinh, dựa vào người anh, “Thật ra thì anh cũng không cần tốn tiền thuê người giúp việc làm gì, sau này em sẽ giúp anh xử lý chỗ này là được rồi.”

“Không cần đâu, cô là khách, như vậy thật phiền cô quá, hơn nữa cô cũng sắp về Mỹ.” Anh biết phụ nữ ai cũng rất thích anh, chỉ ngoại trừ cô nàng Lâm Ngôn Hi kia, mà cái cô Trần Đình Lỵ này cũng thật quá nóng vội!

“Em có thể ở lại……”

Đúng lúc này, Lâm Ngôn Hi cắt lời Trần Đình Lỵ: “Tề phu nhân, Trần tiểu thư, mời dùng cà phê.”

“Mẹ, con thêm đường với sữa cho mẹ nhé!” Cảm kích nhìn Lâm Ngôn Hi, Tề Hàn Tinh ân cần đứng lên, thừa cơ thoát khỏi Trần Đình Lỵ.

“Tề tiên sinh, tôi đi chuẩn bị cơm trưa.” Lâm Ngôn Hi trở lại phòng bếp.

Không để cho Tề Hàn Tinh có không gian hít thở, Trần Đình Lỵ lại định dính lấy anh, “Anh Hàn Tinh, em……”

“Mẹ, con gọi Ngôn Hi chuẩn bị phòng cho hai người.” Hai người phụ nữ chưa kịp nói thêm lời nào, Tề Hàn Tinh đã chạy trối chết về phía phòng bếp.

“Red, con làm sao vậy? Nói thế nào Đình Lỵ cũng là khách từ xa tới, con không thể tiếp đón người ta nhiệt tình một chút được sao?” Khi chỉ còn hai mẹ con ở cạnh nhau, Lưu Uẩn Từ không nhịn được mở lời trước.

“Mẹ, cô ấy đã nhiệt tình như vậy, lại thêm cả con vào nữa, vậy không phải là cháy nhà rồi sao?”

Vừa buồn cười lại không biết làm thế nào, Lưu Uẩn Từ nhẹ nhàng quở trách: “Con chỉ giỏi ngụy biện thôi.”

Gương mặt anh tỏ vẻ vô tội, “Mẹ cũng nhìn thấy còn gì, sao trách con được?”

“Được rồi, coi như Đình Lỵ nhiệt tình hơi quá, nhưng đó là vì nó sống bên Mỹ lâu rồi, nên tính cách có phần nhiệt tình, phóng khoáng hơn một chút thôi mà.”

“Cùng lắm con không cần nữa là được chứ gì.”

“Thật không vậy? Mẹ thấy con thay đổi phụ nữ xoành xoạch, thế nào cũng không nghe con kêu không cần vậy?” Đứa con trai này của bà đã thay đổi rồi, lúc trước gặp người phụ nữ nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng là thế, bất kể là ai cũng không cự tuyệt, vậy mà bây giờ anh lại nói không có hứng thú.

“Con…..” Đúng rồi! Anh làm sao vậy? Trước kia gặp phải người phụ nữ như Trần Đình Lỵ anh phối hợp rất ăn ý cơ mà, tại sao bây giờ lại cảm thấy mất hết khẩu vị? Có lẽ nào…. Không, anh với Lâm Ngôn Hi không có một chút liên quan nào hết, bởi vì Trần Đình Lỵ là người mà mẹ gài ‘bẫy tình’ cho anh nên mới không có cảm xúc đặc biệt, đúng, nhất định là như vậy!

Đến nước này, anh đùn đẩy trách nhiệm nói: “Mẹ, mẹ đừng phí công vô ích nữa, con không thích người như cái cô Trần Đình Lỵ đó đâu.”

“Vậy con thích phụ nữ như thế nào, giống Lâm Ngôn Hi à?” Lưu Uẩn Từ hào hứng dò hỏi anh.

Nhịp tim bỗng nhảy lên một cái, Tề Hàn Tinh lắc đầu, làm bộ buồn cười nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, chẳng qua Lâm Ngôn Hi cũng chỉ là nữ giúp việc của con, có liên quan gì tới chuyện này đâu chứ?”

“Hừm! Mẹ thấy hai đứa thân thiết với nhau thì có.”

Đúng thế, anh thay đổ thái độ từ lúc nào, tại sao anh không có một chút cảm giác gì hết vậy? Anh nghi ngờ suy nghĩ.

“Giỏi lắm…., con đừng đóng kịch trước mặt mẹ nữa, con tưởng mẹ không nhìn ra được con có ý với người ta chắc? Con đó, nếu như ngay từ đầu nói ra chuyện con đã có người con yêu thương thì tốt rồi, mẹ đỡ phải khẩn trương lo lắng kén chọn cho con.”

Dù sao bà vẫn thích cô bé Đình Lỵ này, vừa nhiệt tình dễ thương lại đáng yêu vui vẻ, bà thấy Đình Lỵ rất hợp với Tề Hàn Tinh. Nhưng hôm nay gặp cô bé Lâm Ngôn Hi này, cũng không thể nói là không thích được, Lâm Ngôn Hi khí chất thanh nhã, điềm tĩnh chín chắn, nhìn qua cũng đoán được cô là con nhà gia giáo, nếu so sánh hai người với nhau thì Đình Lỵ có vẻ quá trẻ con.

Thật ra bà cũng là một người mẹ rất sáng suốt, không ép buộc con trai mình nhất định phải lấy người nào, chỉ cần anh có thể thay đổi tính chơi bời như hiện tại, tập trung tìm kiếm đối tượng kết hôn nghiêm túc, như vậy là đủ rồi.

“Mẹ, con với Ngôn Hi thật sự không có gì hết, mẹ đừng suy đoán lung tung nữa.” Đúng là anh tò mò về Lâm Ngôn Hi, nhưng không có nghĩa là có ý muốn không an phận với cô như mẹ nói.

Lưu Uẩn Từ vỗ vỗ vai anh, “Con nghĩ mẹ là trẻ con dễ lừa gạt lắm sao? Người con lừa gạt là mẹ thông thái của con đấy, lại còn nói dối hả?” Tên nhóc con này còn không nhìn ra được sao, chỉ cần Lâm Ngôn Hi xuất hiện, anh sẽ không tự chủ mà nhìn người ta chằm chằm. Lại còn biện minh nữa!

“Con nói thật mà, con với cô ấy thật sự không hề có một chút ý tứ nào cả.”

Lưu Uẩn Từ nhún vai, thờ ơ nói: “Tùy con thôi, con thích nói thế nào thì nói, tốt nhất là buổi tối lên giường nhắm mắt lại mà suy nghĩ, tự nói với mình câu đó một lần nữa xem thử.”

“Tại sao ạ?”

“Con không nghe người ta nói sao? Lúc không gian xung quanh yên tĩnh chính là lúc dễ nói ra lời thật lòng nhất.”

“Mẹ!” Tề Hàn Hàn Tinh ủ rũ nhìn bà chằm chằm, anh bị mẹ hại chết mất, nghe bà tra tấn một hồi như vậy, chắc tối nay anh không ngủ ngon được rồi.

“Kêu la gì chứ?” Lưu Uẩn Từ bày ra bộ mặt vô tội, cùng lắm bà chỉ dạy cho anh cách nhìn thấu nội tâm của mình thôi mà.

Tề Hàn Tinh bất giác thở dài, anh nói được gì bây giờ, càng nói càng chứng tỏ anh có tật giật mình, chi bằng anh tiêt kiệm một chút hơi sức cho rồi, “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa ăn cơm con sẽ gọi mẹ.”

Trong phòng chỉ còn lại một mình Lưu Uẩn Từ, bà đắc ý cười ha ha rất thỏa mãn, lần này bà tới đây quả không uổng phí chút nào, từ trước tới giờ bà chưa từng thấy bộ dạng khốn khổ này của Tề Hàn Tinh bao giờ, rốt cuộc bây giờ cũng có thể thấy được rồi. Thú vị thật!
Bình Luận (0)
Comment