Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 73

Ngay khi Khương Nhan chuẩn bị ra ngoài, Khương Thiến San, người vừa bước vào phòng ngủ, đột nhiên lại từ phòng ngủ bước ra và nhìn cô chằm chằm.

“Chị, chị nhẫn tâm làm như vậy sao?”

Khương Nhan cảm thấy buồn cười nên uốn nắn lại cô ta: “Thứ nhất, đừng gọi tôi là chị, thứ hai, tôi không cần có bất kỳ lòng thương hại nào các người.”

Hai mẹ con này chẳng qua chỉ là nghèo túng quá nên quay sang hút máu cô giống bọn sâu mọt mà thôi.

Khương Thiến San cố nén nước mắt: “Chị, chị biết ước mơ thuở nhỏ của em là học thiết kế thời trang, hiện tại có một cơ hội rất tốt, chỉ là…”

“Chỉ là không có tiền?” Khương Nhan lạnh lùng hỏi.

Khương Thiến San nghĩ rằng cô đã đổi ý, lau nước mắt và đưa tay nắm lấy cổ tay áo của cô.

“Chị, chuyện quá khứ chúng ta đừng lật lại, được không? Dù sao chúng ta vẫn là người một nhà, sau này chúng ta sẽ sống tốt với nhau, chị… giúp em lần này nha.”

Khương Nhan nhìn cô ta như thể cô đang xem một diễn viên tồi đang diễn xuất, cứng ngắc khiến người ta buồn nôn, cô thực sự không hiểu tại sao trên đời này lại có những người không biết xấu hổ như vậy.

Họ nghĩ cô là ai? Loại người bị bán đi rồi còn ngồi đếm tiền cho người ta? Đáng tiếc là cô không phải người như vậy.

Quần áo bị kéo khiến Khương Nhan có chút ghê tởm, giống như một con rắn đang bơi quanh người cô, phun ra những thông điệp ác ý.

Khương Nhan ném cô ta ra xa, động tác không quá lớn nhưng khiến Khương Thiến San ngã xuống sàn hét lên một tiếng và đầu đập mạnh vào góc tủ, không biết là đang diễn hay thật.

Thấy con gái ruột của mình bị thương, Thẩm Giai Lệ dĩ nhiên không thể ngồi yên, lập tức trở lại bộ dạng vốn có của mình mà quát tháo, cực kỳ giống với một người đàn bà chanh chua.

“Sao cô dám ra tay?” Đôi bàn tay với những ngón tay được làm móng một cách tinh xảo nghênh ngang vươn tới khuôn mặt Khương Nhan.

Sao cô lại không dám? Khương Nhan giơ tay bóp cổ tay bà ta: “Tôi không chỉ ghét người đe dọa tôi, mà còn ghét người đánh tôi.”

Chỉ với một cái phất tay Khương Nhan dễ dàng ném Thẩm Giai Lệ sang một bên, thần thái ngạo nghễ, cô hất tay áo và nhìn hai mẹ con bà ta với vẻ mặt khinh thường.

“Con gái của bà, bà tự đi mà quản, không liên quan gì đến tôi.”

Đôi giày cao gót của Khương Nhan giẫm xuống đất, phát ra tiếng “cộc cộc”, khiến hai mẹ con càng thêm mất tinh thần.

Khương Nhan nắm lấy tay nắm cửa, chậm rãi quay đầu lại, không chút sợ hãi nói ra một câu: “Di chúc của bố tôi, tôi biết rõ hơn bà, cho nên bà hãy sống một cách yên ổn đi, đừng có làm phiền tôi.”

Chút đồ này chẳng qua là cô không muốn lấy mà thôi, nhưng một số người không biết điều ỷ vào nó mà hất cằm lên mặt.

Thẩm Giai Lệ nghe thấy điều này thì rùng mình, rõ ràng là cảm thấy có chút chột dạ. Khương Thiến San định nói điều gì đó, nhưng Thẩm Giai Lệ đã nắm lấy tay cô ta và ra hiệu cho cô đừng làm loạn nữa.

Trong nháy mắt cánh cửa được đẩy ra, Khương Nhan quay đầu nhìn lại ngôi nhà, nở một nụ cười đầy ẩn ý, ​​rồi không chút do dự đóng cửa lại.

Đôi mắt của Khương Nhan trước khi cô ấy rời đi khiến trong lòng Thẩm Giai Lệ hiện lên tia sợ hãi, con nhãi này, cánh cứng rồi.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, đua nhau rơi xuống như bông, Khương Nhan vốn tưởng rằng Giang Dịch Hành sẽ đợi trong xe, cho đến khi cô nhìn thấy một bóng người trải dài dưới ánh đèn đường.

Giang Dịch Hành cầm ô đứng dưới lầu đợi cô, dáng người anh cao thẳng, những bông tuyết đã đọng một lớp mỏng trên ô, ánh đèn đường hắt vào mặt anh vừa sáng vừa mờ.

Anh chỉ đứng đó, khuôn mặt căng thẳng của Khương Nhan đột nhiên nở nụ cười, không hiểu sao tự nhiên cô cảm thấy tâm trạng mình trở nên tốt hơn.

Giang Dịch Hành cũng nhìn thấy cô, cầm ô đi về phía cô, hai người cầm ô đi về phía bãi đậu xe, xe dừng ở dưới lầu, mặt trên của xe cũng có một lớp tuyết rơi.

Tay Khương Nhan cực kỳ lạnh, không khí trong xe ấm áp, cô ngồi hồi lâu mới hoàn hồn.

Giang Dịch Hành ngồi bên cạnh, nhìn sườn mặt cô, giống như muốn xem tâm trạng cô có tốt không.

Khương Nhan cứ nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía trước, đột nhiên nói một cách thờ ơ: “Toàn những chuyện vụn vặt, thật nhàm chán.”

Đây là cô không muốn đề cập đến.

Giang Dịch Hành thăm dò hỏi cô: “Vậy anh đưa em về?”

Khương Nhan lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra: “Em có nói là muốn mời anh ăn cơm mà.”

Thật sự là vừa nhớ ra là muốn đi.

Giang Dịch Hành nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ: “Giờ này đi ăn cơm không phải là hơi muộn sao?”

Khương Nhan thúc giục anh lái xe: “Cũng không muộn lắm, coi như như ăn đêm đi, hai ngày nữa em không rảnh.”

Trên trán Giang Dịch Hành suýt nữa vẽ ba vạch đen, vậy lúc trước là như thế nào? Cô một lần ăn tối là phải tập yoga một tiếng, giờ lại náo loạn muốn đi ăn đêm? Thế này thay đổi cũng quá nhanh rồi.

“Vậy định đi đâu ăn?” Mặc dù mời anh đi ăn, nhưng Giang Dịch Hành vẫn cảm thấy anh hỏi kỹ ý kiến ​​của cô.

“Chưa nghĩ ra, anh có thể lái xe về hướng đông người đi, nhìn thấy quán nào thuận mắt thì ăn quán đó.”

Thật tự nhiên.

Giang Dịch Hành lái xe, Khương Nhan đang ngồi ở ghế phụ, chống tay lên đầu, hoàn toàn im lặng, đột nhiên Khương Nhan lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ban đầu trong xe.

“Vừa rồi đó là mẹ kế và… em gái cùng cha khác mẹ của em.” Khương Nhan bổ sung thêm một câu: “ Em gái chỉ nhỏ hơn nửa tuổi.”

Nhỏ hơn nửa tuổi? Giang Dịch Hành không ngắt lời cô chỉ tiếp tục lắng nghe.

“Thực ra cũng không có gì để nói. Vào lúc mẹ em đang mang thai em ông ấy đã ở bên ngoài vụng trộm.”

Khương Nhan khẽ vuốt tóc, nhìn vào cửa sổ xe, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô trên đó, tự cảm thấy cô thật đẹp.

“Sau khi mẹ em mất, ba em liền cưới bà ta. Sau đó, khi ba em mất thì gia đình đó hoàn toàn trở thành của bọn họ.”

“Bây giờ, ha ha, khi bọn họ đã tiêu hết tài sản mà ba em để lại, không ngờ tới họ lại tới tìm em, họ cho rằng những người khác đều là kẻ ngốc sao?”

Hóa ra không phải mâu thuẫn với gia đình, thì ra là tình huống như vậy, Giang Dịch Hành đột nhiên có một loại cảm giác khó tả, đau lòng, khó chịu? Hoặc là cả hai đi. Anh muốn an ủi cô, nhưng phát hiện Khương Nhan đã điều chỉnh lại cảm xúc, vẻ mặt cũng trở lại bình thường: “Đã nói là toàn mấy chuyện vụn vặt rồi, thật nhàm chán.”

Giang Dịch Hành lái xe qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, bên ngoài đèn neon nhấp nháy lập lòe, mặc dù là nửa đêm nhưng đường phố vẫn vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên, Khương Nhan nhìn vào một cửa hàng bên ngoài và bỗng nhiên hét lên kêu Giang Dịch Hành dừng lại, giọng điệu của cô ấy có chút phấn khích, như thể cô ấy đã phát hiện ra một lục địa mới.

Giang Dịch Hành đỗ xe lại, ngẩng đầu nhìn lên, là một cái cửa hàng nhỏ ở ngoài mặt tiền, đèn đỏ nhấp nháy, là một quán lẩu.

“Hôm nay rất thích hợp để ăn lẩu.” Khương Nhan vừa mở cửa xe vừa nói, hưng phấn nhảy xuống xe.

Lúc này trong cửa hàng không có nhiều người lắm, chỉ có lác đác vài người, không còn náo nhiệt như ban ngày nữa.

Chủ cửa hàng có vẻ là một cặp vợ chồng trung niên, trông họ cũng không giống những người hâm mộ ngôi sao, họ chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên khi có khách vào cửa hàng muộn như vậy.

Hai người vào một gian phòng riêng nhỏ, gọi một nồi lẩu uyên ương, ý định ban đầu của Giang Dịch Hành là không để cho Khương Nhan động vào đồ ăn cay, nếu không trên mặt nổi mụn thì khi lên ảnh sẽ rất bất tiện.

Khương Nhan thì lại nghĩ rằng Giang Dịch Hành thích ăn đồ thanh đạm một chút.

Hai người dựa trên khẩu vị của đối phương mà quyết định bản thân mình sẽ ăn cay.

Ngồi đối diện nhau, Giang Dịch Hành bỗng nhớ tới lúc trước bọn họ cũng đi ăn lẩu với chị Lâm, ngày hôm đó Khương Nhan được che chắn cẩn thận, lúc đó anh ấy là trợ lý nhỏ của Khương Nhan, ách, mặc dù có vẻ như bây giờ cũng không có khác nhiều lắm, tính ra hình như chưa bao giờ có chuyện hai người đi ăn riêng cùng với nhau.

Hôm nay, ở thế giới của Giang Dịch Hành sẽ có thêm một ngày kỷ niệm mới.

Các món được gọi bầy la liệt trên bàn, nửa thịt nửa rau, canh đã sôi, dầu sôi đỏ hỏn, tỏa ra hơi nóng, chỉ nhìn thôi là đã muốn ăn.

Giang Dịch Hành tự giác nhúng một chút rau xanh vào bên nồi không cay gắp cho Khương Nhan nhưng lại bị cô ghét bỏ một cách không thương tiếc.

“Anh tự ăn cái đó đi, em ăn cái này.” Khương Nhan nói, chỉ vào bên nồi màu đỏ trước mặt.

Dù sao thì khi về già họ cũng sẽ nghĩ tới việc dưỡng sinh gì gì đó.

Giữa hai người có một nồi lẩu uyên ương đang bốc khói, ngay lúc Khương Nhan đang thưởng thức thì điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.

Khương Nhan nhìn dãy số, khóe miệng cong lên, chắc cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

Vài phút sau, khi cô quay lại, thức ăn chín đã được chất đầy trên chiếc đĩa nhỏ trước mặt cô, và Giang Dịch Hành đang nhúng cái khác.

Khương Nhan ngồi lại, không vội ăn, không ngừng khuấy đĩa dầu trước mặt: “Chị Lâm vừa gọi điện thoại cho em, chị ấy nói đã nhận một bộ phim cho em.”

“Ừ.” Giang Dịch Hành cũng không ngạc nhiên gật đầu: “Đóng vai nữ chính?”

Khương Nhan lắc đầu và tiếp tục nói từng chữ một: “Em cảm thấy bộ phim kia có vẻ rất hay.”

Giang Dịch Hành giống như đột nhiên hiểu ra cái gì đó, những lời này sao nghe quen thuộc như vậy?
Bình Luận (0)
Comment