Nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta với lúc nãy giống như hai người hoàn toàn khác nhau, trong lòng Châu Gia Xương cũng có chút lẩm bẩm, hắn ta bắt lấy người rơm kia hỏi: “Tiên cô, thần đàn của Thường gia là gì?”
Phàn Tiên Cô giải thích với hắn ta: “Mời tiên nhân thường có Hồ Liễu Bạch Hoàng Hôi ngũ tiên, lần lượt là hồ ly, rắn, nhím, chồn và chuột, Thường gia này ấy mà, cũng chính là Liễu Tiên, tự nhiên là rắn.”
Lúc Châu Gia Xương nghe đến chữ “rắn”, mí mắt bất giác giật một cái: “Vậy còn thần đàn của Thường gia?”
Phàn Tiên Cô lúc này mới móc ra một cái lư hương, thành lư hương là từng con rắn dài sinh động như thật: “Cái lư hương này cũng không đắt, lấy của các người một ngàn đồng thôi, năng lực của Liễu Tiên, các người rất nhanh có thể nhìn thấy.”
Lại phải bỏ ra một ngàn đồng, Châu Gia Xương xót đến mức sắp ộc máu, hắn ta khó khăn lắm mới vòi được món tiền này từ chỗ anh trai, lần này mới Phàn Tiên Cô tới cũng đã tiêu gần hết, xem ra mấy ngày nữa phải tìm lý do đi tới chỗ Châu Gia Bình thêm một chuyến.
Có điều tuy Châu Gia Xương tham tiền, nhưng càng tiếc mạng hơn, giờ đêm ngày hắn đều bị ác mộng làm phiền, trước mắt chỉ muốn thoát khỏi bóng quỷ ngày nào cũng lượn tới lượn lui trước mắt hắn ta, hơn nữa nếu như mấy ngàn đồng này có thể trừ đi một tai họa cho nhà họ Châu, đích thực là xứng đáng.
Nhiêu Xuân Cầm nháy mắt ra hiệu cho hắn ta, Châu Gia Xương mới đi vào nhà trong, lấy ra một túi vải nhỏ, lấy một xấp tiền xếp ngay ngắn đưa cho Phàn Tiên Cô. Phàn Tiên Cô nhấp nước miếng lên ngón tay đếm cho xong, ý cười không khỏi sâu hơn: “Các người yên tâm, Thường tiên nhất định sẽ trừ đi tai họa đó cho các người.”
Trung học cơ sở số Một đang tổ chức đại hội thể thao mùa thu mỗi năm một lần, Châu Thiện tự đề cử mình, báo danh chạy đường dài năm ngàn mét cho nữ, cô cũng là nữ sinh duy nhất của lớp Hai báo danh tham gia. Cuộc thi chạy đường dài của Trung học cơ sở số Một mỗi năm đều gom không đủ số người, trên cơ bản đều là mấy người của đội thể chất thêm cho đủ số, cho nên, hành động này của Châu Thiện không nghi ngờ gì là tự sát, thu hút ánh mắt của vô số người.
Trước đại hội thể thao, cô liền phát hiện, độ nổi tiếng của mình dường như lại nâng lên không ít.
Thường xuyên có mấy bạn học ở lớp ngoài đến tìm cô, sau đó tự dưng vỗ vào vai cô: “Nhờ cậu cả đấy, cố lên.”
Đương nhiên, càng có nhiều người khi nhìn thấy thân hình “gầy nhỏ” của cô, lắc đầu dữ dội: “Sống không tốt hơn sao?”
Trung học cơ sở số Một chia lớp dựa vào thành tích, người của trường thể thao ở lớp sau, mà phần lớn học sinh tốp đầu đều tập trung ở lớp trước, ân oán giữa lớp trước và lớp sau tồn tại đã lâu. Lớp trước chê cười lớp sau đều là kẻ lỗ mãng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lớp sau lại chế giễu lớp trước đều là mấy con gà què yếu ớt sức chiến đấu bằng không, không sai chỗ nào!
Khi Châu Thiện đón lấy ánh mắt của bao người nhìn vào đứng tại vạch xuất phát, tự nhiên có chút xấu hổ.
Ngay lúc này, Phó Kỳ Thâm cầm theo nước suối và khăn không chút biểu cảm đứng bên cạnh cô.
Châu Thiện chớp chớp mắt: “Ế? Không phải là chạy đường dài của nữ sao?”
Phó Kỳ Thâm nhàn nhạt liếc cô một cái, một chân bước ra bên ngoài vạch trắng của đường chạy: “Tớ là chạy cùng.”
Chạy cùng?
“Cẩn thận đấy lớp trưởng, đừng có để chạy đứt hơi.”
Năm ngàn mét đối với người tu luyện như cô mà nói chẳng qua là một chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, nhưng đối với đại thiếu gia nuông chiều từ bé như Phó Kỳ Thâm......
Phó Kỳ Thâm: Ha.
Cùng với một tiếng súng vang lên, Châu Thiện lao nhanh về phía trước như một con ngựa đứt cương, dẫn đầu chạy lên trước mặt tất cả người của đội thể chất.