Đủ để khiến một cô gái bình thường biến thành ác quỷ ăn thịt, uống máu người?
Sau khi Tô Triệu Mỹ được cứu ra thì hơi thần kinh, giống như bị yểm, Châu Thiện lại đi nhà họ Tô trừ tà cho cô ta. Sau khi xong việc, vốn thỏa thuận đưa một trăm nghìn, nhưng Tô Đình rất rộng rãi chuyển khoản năm trăm nghìn vào thẻ của Châu Thiện.
Châu Thiện không từ chối, sau khi cảm ơn thì đến ngân hàng ký đơn gửi tiền, gửi một trăm nghìn cho cha mẹ ở trong thành phố Bình Viễn, còn bốn trăm nghìn thì Châu Thiện gửi hết cho một tài khoản.
Gửi tiền xong, ngón tay Châu Thiện chạm vào nốt ruồi son, cảm thụ ánh sáng vàng ấm áp từ nốt ruồi, cô nhoẻn miệng cười. Mấy năm nay Châu Thiện luôn quyên tiền, trường tiểu học hy vọng, viện dưỡng lão, viện phúc lợi cô kiếm được tiền đều quyên 80%, số tiền này cũng mang đến nhiều công đức cho cô.
Tiền, tiền, tiền, mấy năm nay Châu Thiện thật sự hoàn toàn biến thành thần giữ của. Châu Thiện vịn trán cười bất đắc dĩ, cô chỉ có một mình, khó mà làm nên chuyện gì, việc thiện có thể làm được cũng hữu hạn, nhưng quyên tiền thì khác, đối với cô là tiền tài ngoài thân, nhưng nó trợ giúp cho nhiều người có thể giúp đỡ.
Hôm nay là Nguyên Đán, Châu Thiện gửi tiền xong nổi hứng mỉm cười nhìn trên phố giăng đèn kết hoa. Bởi vì mặt trời sáng sủa, tuyết đọng đã tan, tuy còn hơi lạnh nhưng không khí ngày lễ vui vẻ xua tan lạnh lẽo mùa đông.
Châu Thiện đi một lúc thì khóe môi khó khăn nhếch cao bỗng hạ xuống.
Góc đường có một bà già tóc hoa râm dùng túi nhựa nhặt được vây thành chăn trùm kín người, nhưng vẫn không thể chống cự mùa đông se lạnh, đang run cầm cập.
Trước mặt bà già có một cái chén bể, bên trong rải rác vài đồng xu.
Châu Thiện mềm lòng đi vào một tiệm nhỏ bên đường mua một bát mì nóng, cô bưng bát đi tới trước mặt bà già ở góc đường:
“Bà nội, con mời bà ăn một tô mì.”
Phỏng chừng bà già đã mấy ngày chưa ăn cơm, nhìn Châu Thiện với cặp mắt không dám tin, há mồm dường như muốn nói cái gì. Khi thấy khuôn mặt dịu dàng của Châu Thiện thì bà già không nói gì, dùng tay lau giọt lệ vương khóe mắt đục:
“Cảm ơn cô bé, người tốt sẽ được phúc.”
Trong lúc bà già ăn mì, Châu Thiện cũng không nhàn rỗi, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn tướng mạo của bà.
“Bà thuở nhỏ đã mất cha mẹ, đi theo anh trai sinh sống. Về sau anh trai cưới vợ, chị dâu không tốt với bà, thường ngày hoặc đánh hoặc mắng, đùi phải của bà bị chị dâu đánh què. Năm bà mười bảy tuổi bị chị dâu bán cho ông già ế vợ trong thôn làm vợ, kết hôn năm thứ năm, bà sinh một người con trai, lúc con trai hai tuổi thì chồng của bà mất. Một mình bà nuôi con trai đến lớn, dựa vào trồng rau và nhặt phế liệu nuôi con trai đến Bắc Kinh học đại học. Con trai ở Bắc Kinh có bạn gái, sau khi tốt nghiệp thì ở lại luôn, không về nhà nữa, khi họ kết hôn đã không mời bà, bà mất liên lạc với con trai. Bà rất nhớ con trai nên bán trâu trong nhà làm lộ phí, mang theo tiền dành dụm cả đời đến thủ đô tìm con.”
Bà già bỗng chậm lại tốc độ ăn mì.
Châu Thiện tiếp tục mở miệng nói chuyện:
“Bà khó khăn mới nghe được địa chỉ của con trai, tìm tới cửa đúng dịp nghe con trai và con dâu cãi nhau vì việc mua đàn dương cầm cho cháu gái. Con trai bị con dâu đánh một bàn tay, cháu gái đang khóc, bà không đành lòng liền lấy hết tích góp cả đời đưa cho con dâu. Con dâu mua dương cầm cho cháu gái, qua hai ngày phát hiện bà không có tiền liền đuổi ra khỏi nhà, con trai không thèm nói một câu bênh bà, đúng không?”
Bà già cúi đầu húp nước lèo, nước mắt nhỏ vào nước lèo:
“Sao cô bé biết?”