Cô bé nhấc tay phải lên vỗ xuống thiên linh cái của Hứa Chí Quốc, một chưởng phế đi căn cơ Huyền Học của Hứa Chí Quốc.
Hứa Chí Quốc chưa kịp phát ra tiếng đã ngất đi, trên người lão ta có một bóng đen nhàn nhạt, bình thường bị đạo thuật của ông ta áp chế, mà giờ mới hiện hình.
Là người hàng xóm họ Hạ đó.
Châu Thiện thở dài: “Đi đầu thai thôi, giờ ông ta đã thiếu thiên hồn, sau khi tỉnh lại sẽ biến thành kẻ ngốc, không hại được ai.”
Bóng đen đó mới dần dần nhạt đi.
Sau khi Châu Thiện nhấc Hứa Chí Quốc ra cũng không quan tâm chỗ này tơi tả thế nào, chắp tay sau lưng chậm rãi rời khỏi.
Về đến nhà, Châu Thiện nằm xuống không lâu, trời đã sáng rõ, Phan Mỹ Phượng thức dậy làm bữa sáng, ngáp một cái: “Lâu rồi không được ngủ say như vậy.”
Châu Gia Bình cũng dậy sớm, nghi hoặc vặn người: “Kỳ lạ, trước đây anh ngày nào cũng nhức mỏi vai, hôm nay đột nhiên không đau nhức nữa, lại có chút không quen.”
Phan Mỹ Phượng cười mắng: “Con người anh đúng là gàn dở.”
Châu Thiện đúng lúc thức dậy, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy cha mẹ đang ân ái cùng làm bữa sáng, trên môi không khỏi lộ ra một chút ý cười.
Mà giờ mệnh cách trở về, mọi thứ khôi phục quỹ đạo của nó, dựa vào công đức mà Châu Gia Bình tích lũy được, vận mệnh sau này của anh ấy, ngay cả Châu Thiện cũng không tính được rõ ràng.
Lý Miên Miên sát vách đang đeo cặp sách ra khỏi cửa, giờ vẫn đang nghỉ hè, nhưng Trương Tố Phân đăng ký mấy lớp học phụ đạo cho con gái, cho nên Lý Miên Miên vẫn phải lên lớp.
Từ sau khi Trương Tố Phân và Lý Thủy Sinh ly hôn, trọng tâm cuộc sống của Trương Tố Phân trên cơ bản đều xoay vòng quanh Lý Miên Miên.
Lý Thủy Sinh đúng không phải là đàn ông, hắn ta chỉ chia cho Trương Tố Phân căn nhà bên này và khoản tiết kiệm mười ngàn tệ, không bỏ ra một đồng trợ cấp nào, mà cầm theo tiền ra ngoài ăn chơi đàng điếm với nhân tình của mình.
Ba gia đình còn lại trong viện này ai cũng coi thường Lý Thủy Sinh giờ đã đắc ý ngang ngược.
Có điều vận may của hắn ta đã đến hồi kết.
Mệnh cách của bản thân Lý Thủy Sinh chẳng ra làm sao, toàn nhờ Châu Thiện tạo ra phong thủy tốt trong viện này mới phát tài được, giờ hắn ta đã dọn khỏi căn nhà này, chỉ sợ không lâu sau, đòi nợ sẽ tìm tới cửa.
Châu Thiện cũng không có ý nghĩ sẽ cứu giúp một người vong ơn phụ nghĩa như vậy, ngay cả người vợ kết tóc còn có thể vứt bỏ, thậm chí còn mưu toan khiến Trương Tố Phân dẫn theo Lý Miên Miên trắng tay rời khỏi nhà, nếu không phải Châu Gia Bình đi đầu góp tiền mời luật sư, chỉ sợ mẹ con Lý Miên Miên giờ sẽ không chốn dung thân.
Nhân từ đối với hắn ta, chính là tàn nhẫn đối với mẹ con Lý Miên Miên.
Phan Mỹ Phượng đang khuấy cháo trong nồi, ngẩng đầu liền nhìn thấy con gái mình đang tựa vào cửa háo hức nhìn Lý Miên Miên đang đeo cặp sách tung tăng nhảy ra ngoài: “Thiện Thiện.”
Châu Thiện nghi hoặc ngoảnh đầu sang: “Mẹ, có chuyện gì?”
Phan Mỹ Phượng nhìn vào bóng lưng Lý Miên Miên mà nhướn cằm: “Hay là mẹ cũng cho con đi học mấy lớp phụ đạo?”
Châu Thiện lập tức hoảng hốt trợn to mắt: “Con không muốn.”
Châu Gia Bình dường như cũng đang cân nhắc tính khả thi của cách nghĩ này: “Đưa đi học múa hình như cũng không tệ, nhìn Miên Miên đi, giờ học múa xong có khí chất đến cỡ nào.”
Phan Mỹ Phượng nhìn sang đôi chân ngắn cũn của Châu Thiện với vẻ chê bai: “Thôi bỏ đi, nó á, đảm bảo đi lần nào là bị phạt đứng lần đó, anh cho rằng người ta học múa không cần mặt xinh dáng đẹp à, Thiện Thiện nhà chúng ta ——” Cô ấy bĩu môi, lắc đầu: “Vóc dáng không được.”
Khóe miệng Châu Thiện giật giật, dọc theo ánh mắt cô ấy nhìn xuống đôi chân ngắn cũn của mình.
Được rồi, đây tuyệt đối là mẹ ruột! Có điều mẹ à, mẹ có tin con cao đến một mét tám cho mẹ xem không!
Phan Mỹ Phượng: Mẹ đúng là không tin đấy.
...
Cùng lúc đó, chuyện bên phía núi Vân Tiêu dần dần truyền ra.