Sau khi Khang Tịch cúp điện thoại, cầm điện thoại xoay vài vòng trong phòng.
Nàng bắt đầu tự hỏi một vấn đề. Vì sao Khang Cẩm Hoa biết mình và Quý Ưu Trạch đang yêu nhau? Vì sao hôm đó lúc gặp mặt Vu Đông, bạn gái Vu Đông lại tìm đến chính xác như vậy? Định vị điện thoại chính xác như vậy sao? Từ trước đến giờ nàng mở định vị cũng chưa từng có độ chính xác cao như vậy. Địa điểm thực tế thường sai lệch với định vị hiển thị.
Chính xác đến cả số phòng… vận mệnh có phần quá khéo rồi.
Phải nói là mình bắt đầu trở nên xui xẻo là bắt đầu từ khi nào? Có lẽ bắt đầu từ lúc Khang Cẩm Hoa tìm tới chỗ mình đi.
Đúng lúc này, Quý Ưu Trạch đã tới.
“Cái hàng xóm đối diện của nhà cậu đúng là kỳ quái mà…” Quý Ưu Trạch đi vào, câu nói đầu tiên chính là câu này.
“Hửm? Là kiểu kỳ quái như thế nào?” Khang Tịch đi tới, giúp Quý Ưu Trạch lấy đôi dép trong tủ giày.
“Vừa rồi lúc mình đến, đúng lúc anh ta mở cửa, sau khi thấy mình ra ngoài, anh ta lại ngốc ở đó, sau đó lại nhanh chóng lui vào trong. Mình đáng sợ như vậy à? Với lại, trong tình huống bình thường, nếu như phát hiện trong tầng lầu mình ở có ngôi sao, cho dù là sao lớn hay sao nhỏ, biểu hiện của người bình thường không phải đều nên chạy tới xin chữ ký xin chụp ảnh chung sao? Dù sao hồi đó khi mình không làm ngôi sao, nếu như người xung quanh ra ngoài gặp ngôi sao, cho dù là già trẻ lớn bé gì, mọi người đều xông lên chụp hình mà.” Quý Ưu Trạch nói xong, bỏ một túi thức ăn lên bàn trà.
“Nhưng mà cái người hàng xóm kia thật kỳ quái, thấy mình thì bỏ chạy, loại người gì vậy?” Quý Ưu Trạch ngồi xuống quạt gió cho mình.
Khang Tịch nghe xong, khoanh tay cười nói: “Có lẽ là anti fan của cậu, chuyên sưu tập tư liệu xấu của cậu, kết quả không để ý bị cậu nhìn thấy mặt hắn, vô thức muốn chạy thôi.”
“Vậy cũng không khỏi quá chuyên nghiệp rồi.” Quý Ưu Trạch nghe xong, suy nghĩ kỹ một chút, nghĩ trêи thế giới này có thêm chuyện ly kỳ cổ quái, hơn nữa những chuyện tương tự trước đây cũng không phải cô chưa từng gặp phải, cái này sao có thể được.
Suy nghĩ cẩn thận thì sợ vô cùng, tròng mắt Quý Ưu Trạch chuyển động, sau đó nói: “Mình thấy cậu nói rất có lý. Mình nhớ trước đây có một lần, mình cũng không nhớ là khi nào, có lẽ là lúc mình nằm viện? Không phải có vài cô bé cải trang thành người thăm bạn sao? Kết quả là giả thăm bệnh, để sưu tập tin về mình, ở bên ngoài tìm cơ hộ chụp mình…”
Thật ra Khang Tịch cũng chỉ tùy tiện nói vậy, nhưng mà trí tưởng tượng của Quý Ưu Trạch lập tức mở ra.
Đột nhiên Quý Ưu Trạch tràn đầy phấn khởi đề nghị: “Chúng ta theo dõi lại đi!”
“Theo dõi lại?” Nếu như là người khác nói, nhất định Khang Tịch sẽ không tin là thật, chỉ cảm thấy đang nói đùa mà thôi.
Nhưng dù sao Quý Ưu Trạch chính là Quý Ưu Trạch mà.
Đột nhiên Khang Tịch nhớ đến chuyện mình nghe được từ chỗ bạn của Quý Ưu Trạch. Có người nói khi đó, Quý Ưu Trạch vừa mới học lớp hai tiểu học. Rồi khi thầy giáo giảng tới vấn đề bảo vệ môi trường, nói là rất nhiều nhà xưởng thải ra khí thể ô nhiễm không khí, phá hủy trái đất, sau đó các loại động vật sẽ bị làm hại, toàn bộ hệ thống trở nên rối loạn.
Vì vậy buổi tối sau khi tan học, Quý Ưu Trạch còn khi bé dám xé từng trang vở ghi chép của mình, viết đầy lên: “Bảo vệ trái đất, không được thải khí!”
Sau khi viết xong, Quý Ưu Trạch dẫn theo đám bạn của mình, tìm tất cả nhà xưởng có thể tìm được ở lân cận, dán tờ giấy viết chữ kia lên.
Nhân viên tới đuổi cô đi, cô chỉ ôm vai chỉ vào bọn họ nói: “Các người đều làm chuyện xấu, tôi muốn chú cảnh sát bắt các người ngồi tù!”
Quý Ưu Trạch, là một cô nhóc hành động siêu mạnh mẽ như vậy. Từ nhỏ đến lớn đều như thế.
“Đúng!” Quý Ưu Trạch gật đầu, thoạt nhìn đúng là phải đi làm hành động đó.
“Chủ yếu là, cậu nghĩ người bình thường có thể như vậy sao, là thấy một ngôi sao đi tới, nhiều nhất cũng phải kϊƈɦ động đến nói không ra lời che miệng đứng đó nói lắp. Nhưng mà người vừa rồi kia, thật sự thấy mình thì lập tức quay mặt qua chỗ khác, còn vô tình hay cố ý giơ tay lên che cạnh mặt, xoay người vào nhà đóng cửa lại.” Quý Ưu Trạch nghĩ chắc chắn Khang Tịch cho là mình chuyện bé xé ra to, vậy nên lại thuật lại tình huống lúc đó một lần.
Nghe thế, nét cười của Khang Tịch cũng dần dần đông lại.
Nếu như nói là bởi vì quá căng thẳng mà xoay người quay vào nhà, còn có thể miễn cưỡng hiểu được. Nhưng mà lại giơ tay lên che mặt, làm sao có thể không kỳ quái? Hoặc là người có bệnh tâm lý gì đó, hoặc là cố ý trốn tránh các cô.
Coi như là vế trước, tốt nhất phải tra rõ, nếu không lỡ như phát bệnh chém người lung tung thì xong rồi. Nếu như là cố ý trốn tránh, vậy thì càng có vấn đề, nói rõ lý do anh ta trốn là vì có chuẩn bị kế hoạch gì đó.
Mặc kệ thế nào, vẫn nên tra rõ thì tốt hơn. Thà rằng chuyện bé xé ra to, cũng không thể phớt lờ được. Đây là những gì Khang Tịch học được từng ấy năm trong giới giải trí.
Lúc này, Khang Cẩm Hoa lại gọi điện đến.
Khang Tịch nhấp môi dưới, nhận điện thoại.
Gần như là Khang Cẩm Hoa cắn răng mà nói: “Tóm lại, con đừng quên những lời ba vừa nói với con, nếu con không dọn đi, ba sẽ khiến Quý Ưu Trạch khó coi!”
Khang Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Ưu Trạch đang ngồi trêи ghế sô pha ăn đồ ăn vặt, chân mày nhíu chặt.
Ngón tay chậm rãi ma sát cửa kính trêи cửa sổ. Qua một lúc lâu, nàng mới mở miệng.
“Khang Cẩm Hoa, con hỏi ngài một vấn đề. Ngài nghĩ… nếu như sau khi con cúp điện thoại… liền công khai với khán giả toàn quốc, thì thế nào?” Khang Tịch hơi câu lên khóe môi. Đây là cách xử lý duy nhất nàng có thể nghĩ ra để đối phó với Khang Cẩm Hoa ngay hiện tại.
Nàng không có quyền thế bằng ông. Dù sao gừng càng già càng cay. Một người lão luyện lăn lộn mấy chục năm trong giang hồ, cho dù là bắt đầu từ các mối quan hệ, hay là nhìn từ hướng khác, đều không dễ đối phó.
Nhưng nàng vẫn có thể nắm được điểm uy hϊế͙p͙ của ông.
Ông nhất định muốn tách mình và Quý Ưu Trạch, không phải đơn giản chỉ là sợ chuyện yêu đương của Khang Tịch và Quý Ưu Trạch bị lộ ra ngoài, làm xấu mặt ông sao? Được, vậy nếu như ông cố gắng muốn làm như vậy, nàng sẽ tự vạch trần.
Thú vị biết bao nhiêu, như thế này, mặc dù hai cô bị ông cứng rắn tách ra, nhưng mà kế hoạch của ông vẫn biến thành mảnh vụn.
“Con, con nói cái gì?!” Khang Cẩm Hoa tức giận ho khan vài tiếng. Dường như là không thể tin nổi.
Mà những lời Khang Tịch nói, cũng bị Quý Ưu Trạch nghe được. Quý Ưu Trạch vốn còn đang ăn bánh quy, lập tức trợn to hai mắt, sau khi cầm khăn giấy lau các mảnh vụn trêи đùi xong, bật người đứng dậy chạy tới bên cạnh Khang Tịch.
Trong mắt Quý Ưu Trạch tràn đầy lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Khang Tịch nháy mắt, đồng thời nâng tay phải lên chỉ ngón trỏ lên giữa môi, ý bảo cô đừng nói chuyện, để mình nói chuyện điện thoại trước.
“Ý con rất rõ ràng. Nếu như ba nhất định muốn con dọn đi, hoặc có lẽ là con không dọn đi, ba muốn làm khó dễ cậu ấy. Con sẽ làm theo lời con vừa nói. Con là một người còn không sợ chết, thì sợ gì chứ, công khai thôi mà, chuyện nhỏ.” Khang Tịch nói xong, nhẹ giọng cười cười, giống như là đang nói một chuyện khá thoải mái mà thôi.
“Con, con đại nghịch bất đạo!” Khang Cẩm Hoa thật sự bị tức điên, không nghĩ ra được lời gì để dao động Khang Tịch.
“Một người cha không có trách nhiệm, thì có tư cách gì nói lời như vậy với con chứ?” tay Khang Tịch vịn trêи mép cửa sổ, hít sâu một hơi, nhìn trời xanh bên ngoài.
“Ba không có trách nhiệm với con thế nào? Từ nhỏ đến lớn, ba tạo điều kiện cho con ăn mặc đến trường, đồ cho con đều là thứ tốt nhất, ba còn không có trách nhiệm?!”
“Con nuôi một con chó còn nói chuyện mỗi ngày cùng nó chơi đùa với nó mỗi ngày, còn ba, ba làm được gì?” Đột nhiên Khang Tịch nhếch môi, nở nụ cười.
“Tại sao con có thể lấy ví dụ như vậy được? Đúng là… từng đứa một, tại sao ba lại nuôi những đứa bất hiếu như các con chứ?!”
“Con còn chuyện phải làm, cúp máy đây.” Khang Tịch nói xong thì cúp điện thoại.
Sau đó Khang Cẩm Hoa lại gọi tới, nhưng mà Khang Tịch vẫn như cũng không chớp mắt mà cúp máy.
Quý Ưu Trạch cũng hiểu được sơ lược là xảy ra chuyện gì, vậy nên vươn cánh tay, ôm lấy Khang Tịch ở trước mặt có hơi phát run.
Quý Ưu Trạch buồn buồn hỏi: “Ba cậu biết chuyện của chúng ta, nên muốn cậu dọn đi, rời khỏi chỗ này, rời khỏi mình, thật sao?”
Khang Tịch nghe xong, cả người cứng đờ, sau đó vô cùng bình tĩnh nói ra: “Cậu yên tâm đi, mình không đi.”
“Nhưng mà…”
Khang Tịch nhắm mắt lại, nghĩ một hồi: “Họa phúc ở đời khó mà lường trước, làm người thì không thể nghĩ một sự việc theo hướng chết được.”
“Không phải mình đang an ủi cậu sao. Nào, để mình phân tích cho cậu một chút. Có lẽ là lúc sau tết, sự quan tâm của ba mẹ mình đối với mình, rõ ràng là nhiều hơn so với lúc trước. Tình huống này, sau khi qua tết đến mấy tháng gần đây cũng không thay đổi. Bọn họ bắt đầu hỏi han ân cần với mình, nói thật mình còn bị giật mình nữa là.”
Nghe xong những lời này, Quý Ưu Trạch muốn mở miệng, nhưng lại bị Khang Tịch ngăn lại.
Khang Tịch nói tiếp: “Lần trước ba mình đến chỗ này, cầm tập xem mắt để mình chọn người đàn ông vừa mắt để xem mắt, không cẩn thận nói một câu, chung chung là hy vọng mình tìm được một đối tượng đáng tin cậy, đừng giống như Chu Ngọc Liên… Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ cái người lấy Chu Ngọc Liên có vấn đề.”
Quý Ưu Trạch giơ tay lên sờ cằm, nhíu mày gật đầu.
“Sau đó vừa rồi ông ấy kϊƈɦ động lại nói 'Tại sao ba lại nuôi những đứa bất hiếu như các con chứ?!', ông nói chính là các con, mà không phải con, nên cũng bao gồm cả Chu Ngọc Liên. Mình đoán là, có thể Chu Ngọc Liên lại giống như trước, gây ra chuyện cho nhà họ Khang, hơn nữa lần này càng vướng víu hơn, đoán chừng không phải thứ gì tốt, nhưng mà nó còn hướng về chồng nó. Dù sao, giữa cha mẹ nuôi và đàn ông, không chỉ một lần nó với đàn ông của mình đã dẫn theo một đống rắc rối về nhà. Đến cuối cùng vẫn đứng bên người người đàn ông kia.” Khang Tịch nói xong, yêu lặng nhìn Quý Ưu Trạch.
“Sau đó bọn họ quay sang thay đổi thái độ với mình khá nhiều, thật sự nói cũng là phản ánh về mặt bây giờ bọn họ xem mình như con gái duy nhất. Dù sao mặc dù mình không nghe lời thế nào, cũng không tỏ ra dính người bằng Chu Ngọc Liên trước đây, nhưng dù sao cho tới giờ mình cũng chưa từng làm gì gây chuyện với bọn họ, dù sao mình là con ruột mà.” Nhưng mà, lúc nói tới đây, vẻ mặt Khang Tịch thoạt nhìn có chút không rõ.
Sau khi Quý Ưu Trạch nghe xong, giật mình bước chân về phía trước, thở một hơi dài, sau đó vươn cánh tay, ôm lấy Khang Tịch.
“Khang Tịch, ba mẹ cậu thật là…”
“Bọn họ, sẽ hối hận. Chỉ có điều nói nghiêm túc, mình đoán là sau này Khang Cẩm Hoa có thể sẽ làm ra một số chuyện. Nhưng mà cậu nghe mình nói, mặc kệ xảy ra cái gì, cậu cũng đừng phản ứng, cậu tin không, cho dù thoạt nhìn rơi xuống đáy cốc, mình cũng có thể lật mình nhảy lên được?” Khang Tịch kéo tay Quý Ưu Trạch xuống, ôm trước ngực.
Quý Ưu Trạch ngây ngốc hỏi: “Sẽ xảy ra cái gì?”
“Ông ấy nhất định sẽ có hành động, đây là chuyện bình thường. Tiếp theo đó sẽ làm gì… mình nghĩ, đại khái là chặn đường diễn xuất của mình!” Khang Tịch nói xong, mỉm cười.
“Vậy sao có thể? Cậu thích diễn xuất như vậy… Chi bằng, trước hết cậu cứ đối phó với ông ấy một chút, bên mình không sao đâu. Dù sao cậu dọn đi, cũng không phải không thể gặp mặt… Mình…” Quý Ưu Trạch hơi sửng sốt, sau đó vội nói ra ý nghĩ của mình.
“Nhưng mà, nếu đối phó, chẳng lẽ phải đối phó như thế cả đời sao.” Khang Tịch nói xong lại nở nụ cười.
Huống chi, Khang Cẩm Hoa cũng biết định hướng của nàng.
“Chẳng qua là mình cảm thấy, có thể ông ấy bất ngờ biết được cậu thích con gái, nên có chút không chấp nhận được, có nên cho ông ấy chút thời gian không…”
“Không có ai hiểu rõ ông ấy hơn mình. Dùng chiêu từ từ đối với ông ấy mà nói thật ra vốn không có tác dụng gì. Nếu như bây giờ mình nghe lời ông ấy mà dọn đi, trong lòng ông ấy, mình chính là một đồ vật có thể khống chế như cũ, ông ấy muốn thế nào thì được thế đấy. Nói thế nào đây, có đôi khi, không thể quá nuông chiều ông ấy. Không phải mỗi một người cha đều sẽ am hiểu lòng người giống như cha cậu.” Khang Tịch nói xong, xoa trán ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Điểm này, hình như Quý Ưu Trạch thật sự không thể bắt bẻ lại.
Khi còn bé, trong lớp có một bạn nữ, cha mẹ cực kỳ nghiêm khắc, là thuộc kiểu cho dù thi đứng ba vị trí đầu trong lớp cũng không dám về nhà muốn được thưởng. Nếu như muốn được thưởng, sẽ bị nói: “Con thi chỉ đứng thứ ba thì con có mặt mũi gì mà muốn chúng ta thưởng cho, khi nào con cầm vị trí nhất rồi hãy nói!”
Nếu như không cẩn thận thi mà bị rớt hạng đi một chút, sau khi về nhà cũng sẽ bị lôi ra ôn tập một ngày một đêm, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên những người bạn mà cô gái chơi đoạn thời gian đó, muốn cô tránh xa những 'người bạn xấu' đó ra, đồng thời dùng câu 'Nước chảy chỗ trũng, người bước lên cao' để giáo ɖu͙ƈ cô.
Nhưng mà trong nhà Quý Ưu Trạch lại không giống vậy. Nếu Quý Ưu Trạch một lần nào đó kiểm tra đứng top ba trong lớp, hay không phải trong lớp, ba cô đều sẽ giơ ngón tay cái lên với cô.
“Khi còn bé ông ấy quản mình nghiêm hơn, có lẽ cũng là vì mình không dám chống đối. Sau này dần dần mình học được phản kháng, trái lại ông ấy không còn nghiêm khắc như vậy nữa.” Khang Tịch nhớ lại quá khứ, quả thực nàng cũng không biết làm thế nào mình chịu đựng được đến bây giờ.
“Nhưng mà chặn sự nghiệp diễn xuất của cậu, đây cũng quá…”
Khang Tịch đùa giỡn bao da điện thoại, cười nói: “Mình cũng không xác định được. Chỉ có điều, nói thật, mình suy nghĩ đã thật lâu. Trước đây vẫn chưa có đưa ra quyết định kỹ càng, nhưng mà bây giờ mình đã đưa ra quyết định rồi. Trước tiên cậu đừng ngắt lời mình, nghe mình nói đã. Cho dù ông ấy không ngăn cản mình làm nghệ sĩ, thì tự bản thân mình có lẽ cũng sẽ không làm nghệ sĩ tiếp nữa. Lý do mà bây giờ mình vẫn chưa nói ra, là vì hợp đồng công ty còn dư nửa năm. Không đi được. Nếu như Khang Cẩm Hoa có thể giải quyết giúp mình, trái lại mình còn muốn cảm ơn ông ấy. Giúp mình thanh toán phí vi phạm hợp đồng, cũng không tệ lắm.”
Quý Ưu Trạch trừng lớn mắt: “Vì sao? Cậu còn nói cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi?”
“Đúng vậy, mình đã suy nghĩ từ ngày bắt đầu yêu cậu.” Khang Tịch nói xong, nháy mắt một cái thật xinh đẹp.
“Dù sao mình cũng hy vọng sau này, hai chúng ta có thể trải qua càng tốt hơn. Nhưng mà nếu như chỉ làm một nghệ sĩ, tiền kiếm được vẫn luôn có hạn, với lại theo tuổi tác già yếu, làm sao đây?” Thoạt nhìn, dường như tâm trạng của Khang Tịch khá thoải mái. Hơn nữa khi nói, mắt cứ vậy mà từ từ đóng lại, hô hấp dần yên tĩnh, như là đang ngủ.Quý Ưu Trạch ghé vào bên cạnh Khang Tịch nhìn nàng, nghĩ đến những lời Khang Tịch vừa nói, lúc sau chậm rãi tựa đầu vào bên cạnh cánh tay đang vịn của Khang Tịch. Ý của Khang Tịch là, muốn gây dựng sự nghiệp… có lẽ là đang trêи đường gây dựng sự nghiệp? Lý do mà Quý Ưu Trạch chưa từng tự hỏi bản thân vấn đề gây dựng sự nghiệp, là vì mỗi ngày cha mẹ cô đều cố gắng hết mình, muốn kéo cô về nhà quản lý công ty, sau đó giao cho cô.
Nếu như muốn trở thành người làm ăn, cô trực tiếp rời khỏi giới giải trí quay về là có thể được. Cho tới này, cô chưa từng nghĩ quá nhiều, nhưng mà Khang Tịch. Đột nhiên khiến cô hiểu ra điều gì đó.
Sau một lát, như là nhớ ra cái gì, Quý Ưu Trạch đứng lên, bước nhẹ tới cửa, xuyên thấu qua mắt mèo quan sát bên ngoài, người hàng xóm kia.
Nhưng mà người hàng xóm kia lại xách theo bao lớn bao nhỏ đi ra.
Lúc này, Khang Tịch tỉnh lại, xoay đầu hỏi Quý Ưu Trạch: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Quý Ưu Trạch quay đầu nói: “Mình đang nhìn cái tên hàng xóm kỳ quái đối diện kia, thật kỳ lạ, anh ta xách đống đồ đi ra, giống như là muốn dọn đi vậy.”
Khang Tịch nghe xong, suy nghĩ một hồi đột nhiên nở nụ cười. Quả nhiên, nàng đoán không sai.
Mình vừa 'uy hϊế͙p͙' Khang Cẩm Hoa xong, người đối diện liền dọn đi. Vậy đã nói rõ, thật ra trong khoảng thời gian này cảm giác của mình không sai, chính là có người đang giám sát theo dõi mình. Mà người này, là hàng xóm đối diện kia. Cho nên, Khang Cẩm Hoa mới biết quan hệ giữa mình và Quý Ưu Trạch.
Đây cũng nói lên, mấy câu mình vừa nói với Khang Cẩm Hoa, tất nhiên là có tác dụng.
Yêu cầu người theo dõi mình, bản thân đã có thể xác nhận quan hệ giữa nàng và Quý Ưu Trạch. Sau khi xác nhận, ông làm cho mình và Quý Ưu Trạch cắt đứt liên hệ, người hàng xóm này, công nhận cũng sẽ tiếp tục theo dõi, nhìn xem có phải thật sự cắt đứt liên lạc hay không. Nhưng mà, nàng đã tỏ rõ thái độ của mình với Khang Cẩm Hoa là không muốn, nếu như ép buộc sẽ công khai, sau đó Khang Cẩm Hoa lập tức cho hàng xóm kia rút lui. Cũng đã nói lên, Khang Cẩm Hoa không cần anh ta tiếp tục cung cấp tình huống sau này, nói rõ ông không tính cưỡng ép tách mình và Quý Ưu Trạch.
Chỉ có điều, thật đúng là thú vị, phương diện theo dõi của người này rất chuyên nghiệp, mãi đến hai mươi phút trước, Khang Tịch vẫn chưa nghi ngờ lên người anh ta.
Sau hai giờ, Khang Tịch nhìn thời gian một chút, là thời gian ra ngoài tiếp tục công việc.
Vậy nên, sau khi trang điểm lại một chút, Khang Tịch đi ra ngoài.
Lịch trình hiển thị, đêm này nàng phải quay họa báo. Nhiệm vụ ghi hình tạp chí mini.
Mà lúc này, sau khi Thái Vân họp xong quay lại phòng làm việc, cả người đều có vẻ ủ rũ mệt mỏi. Cấp trêи nói, từ nay về sau, để cô phụ trách một nghệ sĩ khác tên là La Nhân. Khang Tịch không còn do cô quản lý.
Khi cô hỏi vì sao, công ty trả lời là công ty tạm dừng tất cả lịch trình công việc của Khang Tịch.
“Vậy còn chương trình hẹn hò thực tế? Còn có lịch trình công việc đã ký lúc trước, bao gồm cả bộ phim đạo diễn Lý muốn bấm máy cuối năm nữa…”
“Những điều này cô không cần xen vào, để chúng tôi giải quyết là được rồi.”
…
Lúc sau, Thái Vân đã bị thúc giục đi bàn giao công việc với người đại diện của La Nhân.
Xong rồi quay lại phòng làm việc, cả người cô vẫn mơ hồ.
Gọi điện cho Khang Tịch, vẫn kết nối được, nhưng không có người nhận. Nhắn lại, cũng không có trả lời.
Mà lúc này, ở bên kia, Khang Tịch ngồi trong một cái băng ghế, lẳng lặng nhìn người ngồi phía đối diện mình.
Người nọ cắt một đầu tóc ngắn gọn gàng, vóc người thon gầy, quần áo rộng thùng thình trắng đen xen kẽ lại ngắn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn cằm nhọn. Nếu không phải thân người không cao, thoạt nhìn giống như nuôi không tốt.
“Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ?” Khang Tịch cầm ly rượu vang trong tay giơ lên không, khóe miệng khẽ nhếch: “Tiền Gia.”
Tiền Gia nghe xong, tay giữ túi trêи vai buông xuống, cũng nâng ly rượu lên, nhẹ cụng ly với Khang Tịch một tiếng, nói: “Hợp tác vui vẻ, Khang Tịch. Không đúng, bà chủ Khang.”
Lúc sau, hai người đều khẽ nhấp một ngụm, cùng buông cái ly xuống.
Tiền Gia suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên hỏi: “Sau này không đóng phim nữa?”
Khang Tịch lắc đầu: “Không muốn diễn.”
“Đổi lại tôi hỏi cô đi. Cô và Dương Tố Hoan gần đây thế nào rồi?” Sau khi trò chuyện xong hạng mục hợp tác, Khang Tịch dời đề tài sang hướng khác.
Nghe được ba chữ Dương Tố Hoan, Tiền Gia vẫn luôn không có biểu cảm gì đột nhiên trở nên như đứa bé, một hồi sờ sờ vành tai một hồi sờ sờ đầu ngón tay mình, khóe môi hơi vểnh lên, như cười lại không giống như đang cười, nói: “Thì, bạn tốt, khoảng cách gần hơn so với trước đây.”
Khang Tịch hỏi: “Thật à?”
“Ờ, ừm.” Tiền Gia vẫn có vẻ rất không tự nhiên, nhích tới nhích lui, giống như toàn thân đều bị muỗi đốt ngứa.
Đột nhiên Khang Tịch hỏi: “Cô từng nói với cô ấy là cô thích cô ấy hay chưa?”
Tiền Gia nghe xong, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Khang Tịch, nói: “Cô thật trực tiếp.”
Khang Tịch cũng hơi sửng sốt: “Ngược lại tôi thật không ngờ, vậy mà cô thừa nhận ngay.”
“Rõ ràng chúng ta đều là đồng loại, đều thích nữ, còn cần che che giấu giấu sao?” Tiền Gia đúng là nói trúng tim đen.
“Cho nên cô nói là…”
“Cô và Quý Ưu Trạch là một đôi, tôi nhìn ra từ lâu rồi. Cái gì mà bạn gái thân nhất Trung Quốc, giả cả.” Tiền Gia đảo ly rượu nở nụ cười.
“Giống như cô thích Dương Tố Hoan, tôi liếc mắt cũng có thể nhìn ra.” Sau khi Khang Tịch nói xong, bản thân cũng không nhịn cười được.
Đúng vậy, rõ ràng đều nhìn ra, nhưng trước đây hai bên vẫn ra vẻ không biết gì cả.
Chẳng qua lúc nghe được mấy chữ 'cô thích Dương Tố Hoan', biểu cảm của Tiền Gia có vẻ hơi bối rối.
“Tôi mới không thích cái loại Muộn bình du (nhàm chán) như cậu ta.”
Khang Tịch mỉm cười, đưa ra đề nghị: “Khi liên quan đến người mình thích, tốt nhất là trực tiếp một chút. Dù sao, cô không thử, làm sao biết cô ấy có ý này với cô hay không chứ? Nếu như cô ấy có ý với cô, vậy tuyệt cỡ nào. Nếu như không có ý, cô cũng có thể có lý do khuyên mình hết hy vọng, nói thật, nếu như không phải tôi đủ trực tiếp, thì cái đồ não 'mạch kín' kia, có lẽ vĩnh viễn cô ấy cũng không biết tôi thích cô ấy, sau đó thì vĩnh viễn phân rõ giới hạn với tôi rồi.”
Tiền Gia nghe xong, đặt hai tay lên bàn chọc chọc, qua hồi lâu, giống như là một người giãy giụa từ trong vũng bùn gian hiểm đi ra ngoài vậy, cô hỏi: “Đối với Dương Tố Hoan, tôi có thể còn cách nào…”
Khang Tịch hỏi: “Hai người phát triển đến mức nào rồi?”
“Thì cùng nhau xem phim rạp ăn một chút đi dạo phố này nọ. Cảm giác chỉ là gặp gỡ giữa bạn bè bình thường.” Tiền Gia không tự chủ được, lúc nói chuyện hai tay còn vẽ mấy đường trêи không, phần nghiêm túc chững chạc trước đó khi nói chuyện công việc, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Quả nhiên vừa nói đến tình cảm thì Tiền Gia lập tức biến thành đứa bé. Thấy thế nào cũng không giống một người từng có một đàn thê thϊế͙p͙ như miêu tả mà giang hồ đồn đãi.
Khang Tịch tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không? Cô từng sử dụng một số hành động gì?”
“Tiểu thư cô đúng là hỏi đến tử huyệt mà! Tôi đã nói với cô rồi, bây giờ tôi không biết phải làm gì. Tôi dẫn cậu ta đi xem phim, xem xong cậu ta chia tiền 50:50, sau đó chuyển cho tôi. Tôi mua một bộ đồ cho cậu ta, vì không cho cậu ta biết giá cả nên tôi đã vứt cái túi to xé cả nhãn hiệu mới đưa cho cậu ta. Cậu ta lấy về chụp tách tách lên mạng tìm kiếm, lập tức tìm ra được giá tiền của bộ đồ kia, sau đó lại chuyển tiền cho tôi. Tôi dẫn cậu ta đi du lịch, bên này tôi vừa nói xong còn chưa để thư ký đặt vé máy bay đặt khách sạn giùm, bên kia cậu ta đã tìm kiếm một chút, mua xoẹt xoẹt. Thông tin điện tử gửi cho tôi nhìn, Emma, phòng đôi…”
Vừa nói đến đây, Tiền Gia có chút không thắng lại được, nói hết những chuyện bất lực gặp phải trong khoảng thời gian này liên quan tới Dương Tố Hoan.
Khang Tịch nghe xong, buồn cười hỏi: “Bài post trêи mạng về 'Bạn gái ép buộc quy định 50:50 tôi nên làm sao bây giờ' không phải cô gửi đó chứ?”
“Ai rảnh mà lên mạng gửi mấy thứ lộn xộn đó.” Tiền Gia lắc đầu, lại lấy mũ ra đội lên, thoạt nhìn như là sốt ruột và mệt mỏi.
“Xem ra sau khi Dương Tố Hoan tiến bộ theo thời đại, tác phong càng thêm khác thường thoát tục. Chỉ có điều cô cũng đừng nản chí, dù sao thì vẫn có thể tìm ra được chỗ đột phá.” Khang Tịch nói xong, nghĩ lại cẩn thận, nói tiếp: “Vậy cô đừng dùng tiền tài để giữ cô ấy.”
“Không phải vấn đề có tiền hay không có tiền, cô đổi tư duy suy nghĩ một chút xem. Nếu như cô và Quý Ưu Trạch ra ngoài chơi. Ăn kẹo hồ lô mua cái bánh mì, đều luôn có thể nhận được tin nhắn Quý Ưu Trạch vừa chuyển cho cô bao nhiêu tiền đó ngay giây tiếp theo, thì tôi hỏi cô, có mất hứng không, có mất hứng không?”
Thấy Tiền Gia càng nói càng, trong lòng Khang Tịch càng vui như hoa nở. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều buồn phiền hoảng hốt. Không nghĩ tới, sau khi trò chuyện cùng Tiền Gia một lát, cảm giác khá hơn nhiều. Có lẽ còn có một nguyên nhân khác, chính là mọi người đều là người cùng giới, rất nhiều điều bình thường không dám nói, trước mặt hai bên đều có thể trò chuyện không chút kiêng dè nào.
Khang Tịch hỏi: “Cô ấy thì sao? Thái độ với cô như thế nào?”
“Thì tương tác với nhau nhiều, có đôi khi đi trêи đường phát hiện ra chuyện gì đó chơi rất vui, đều sẽ chia sẻ với tôi trước tiên. Nhưng mà tôi cũng không dám cho là cậu ta có ý với tôi mới làm vậy nữa. Bởi vì lần trước, cậu ta dẫn tôi đi mua các nhu cầu thiết yếu hàng ngày vừa nhìn là nghĩ đồ đôi, kết quả cuối cùng cậu ta nói, rốt cuộc cũng biết được cảm giác dùng đô đôi với bạn bè như thế nào, thật tốt.”
Khang Tịch lại hỏi: “Cô muốn tôi làm quân sư cho cô không?”
Tiền Gia nghe vậy nghi ngờ nói: “Cô?”
Khang Tịch gật đầu.
“Cho dù cô vì công ty mà lôi kéo làm quen với tôi, tôi cũng nhận. Dù sao kế hoạch của cô tôi đã xem rồi, cũng không tệ lắm, hơn nữa ban đầu cũng đã đồng ý. Nên… được.” Tiền Gia nói xong, lại làm ra tư thế đùa nghịch.
Khang Tịch cười không kiềm được. Lúc này, điện thoại Tiền Gia vang lên.
“Cậu ta nói muốn ăn đồ ăn Ấn Độ.” Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Dương Tố Hoan, Tiền Gia lại cầm điện thoại cười ngây ngô.
Khang Tịch trả lời: “Ăn đi.”
Tiền Gia gật đầu: “Tôi phải đi đặt nhà hàng.”
Khang Tịch lắc đầu: “Sai rồi. Ý tôi là, cô làm cho cô ấy ăn.”
Tiền Gia nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói: “Đúng! Ý kiến hay, với lại như vậy tôi cũng sẽ không nhận thêm tin nhắn chuyển khoản nào nữa! Cô tuyệt thật!”
Khang Tịch nghe xong, vuốt ngực thở ra một hơi. Không phải cô tuyệt, mà là Tiền Gia quá ngớ ngẩn.
“Còn nữa, nhớ kỹ, cô ấy muốn ăn quả hạch, cô đừng mua hạt, mua có cả vỏ, cô giúp cô ấy bóc. Ăn thì đừng tìm nhà hàng mấy sao gì đó, tìm mấy quán thường thường thôi, quán ven đường cũng có thể, không tồn tại dịch vụ điều hòa xa hoa cũng không phải chuyện xấu, nóng thì cô còn có thể giúp cô ấy lau mồ hôi…” Khang Tịch tùy tiện nói một tràng.
Tiền Gia càng nghe hai mắt càng sáng lên.
Sau khi tạm biệt với Tiền Gia, Khang Tịch quay về nhà.
Có thể Tiền Gia nói không sai, mình đang lôi kéo quan hệ với cô. Nhưng thế giới này, không phải như vậy sao.
Mở điện thoại lên, sau khi Khang Tịch thấy từng tin nhắn mà Thái Vân gửi tới, nở nụ cười, sau đó trực tiếp gọi qua.
“Khang Tịch em đi chết ở xó nào rồi?! Em xảy ra chuyện lớn rồi có biết không?! Công ty muốn dừng tất cả….”
“Em biết.” Khang Tịch nghe xong, tự nhiên cười nói, sau đó còn nói: “Đi theo em chứ? Nếu như chị tin lời em.”
Thái Vân nghe xong, rõ ràng có hơi ngốc ra. Nhưng mà người thông minh như cô, hơn nữa lại bên Khang Tịch nhiều năm như vậy., làm sao có thể không biết cá tính của Khang Tịch? Sau khi Khang Tịch biết tin tức, chẳng những không kinh ngạc, mà lại bình tĩnh như vậy, đã nói lên chắc chắn Khang Tịch đã có cách đối phó.
“Không cần phải trả lời nhanh đâu. Mấy hôm nữa chúng ta gặp nhau, cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Khang Tịch nói xong, cúp điện thoại. Sau đó, nàng lại bấm một dãy số.
“Cố tổng, tôi là Khang Tịch, chuyện lần trước tôi nói, ngài suy nghĩ thế nào rồi…”
Sau khi gọi vô số cuộc gọi liên tiếp, khi Khang Tịch xử lý xong một phần việc nhỏ thì lên weibo.
Fan của nàng rất nhiều, đến mấy chục triệu.
Mọi người vẫn đang bình luận dưới weibo, bảo nàng nhanh chụp ảnh bản thân. Còn có người nói, rất chờ mong tác phẩm tiếp theo của Khang Tịch.
Công ty vẫn chưa công khai tin tức, mọi người vẫn là dáng vẻ hòa thuận vui vẻ.
“Yêu mọi người.” Khang Tịch cầm điện thoại, làm một nụ hôn gió với màn hình, sau đó nằm trêи giường đờ người ra. Nàng không biết khoảnh khắc công khai tin tức, mọi người sẽ có phản ứng như thế nào. nhưng mà nàng cũng thật muốn ích kỷ một lần.
Giống như lời mà nàng đã nói với Quý Ưu Trạch, nàng đã sớm muốn rời khỏi giới này làm ít chuyện. Đầu tiên là vì tiền, hai là sau khi rời khỏi ánh đèn, có thể tạo thành chấn động trong thời gian ngắn, nhưng mà sau một quãng thời gian, giới giải trí có dòng máu mới chảy về, mọi người sẽ dần dần quên nàng.
Thật tốt.
Mà bây giờ, Khang Cẩm Hoa thúc ép, chẳng qua là để nàng sớm làm chuyện mình muốn làm mà thôi. Khang Cẩm Hoa thật sự lợi hại, trước đó công ty trở thành máy theo dõi của ông với nàng. Nhưng lợi hại không phải là có thể một tay che trời, lợi hại hơn nữa cũng có hạn chế.
Trước đó ông tổng công ty sẽ đối với Khang Cẩm Hoa là bảo sao nghe vậy, ai biết được bên trong xen lẫn bao nhiêu quan hệ lợi hại.
Mà lúc này, sau khi Chu Ngọc Liên biết được tin tức Khang Tịch muốn rời khỏi giới giải trí, cả người tức giận không thôi. Cô ta vốn muốn kéo Khang Tịch xuống từ ngôi vương, nhưng bây giờ Khang Tịch lại tự đi xuống! Nhưng một lát sau cô ta lại bình tĩnh lại.
Rời khỏi thì thế nào? Cô ta vẫn có thể vạch trần Khang Tịch, sau đó làm Khang Cẩm Hoa xấu mặt. Sau khi dẫn hướng dư luận lên nhà họ Khang, lại để chồng cô ta lấy ra chứng cứ Khang Cẩm Hoa tham ô năm đó, như vậy không phải sẽ chết càng thảm hơn sao?! Mặc kệ Khang Tịch rời hay không rời khỏi giới, dù thế nào cô ta cũng sẽ làm tất cả người trong nhà họ Khang hết đời.
Mà lúc này, Quý Ưu Trạch đang thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị đi ghi hình một bộ phim.
Bộ phim kia, là ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh. Có người nói trước đây bởi vì địa hình hiểm trở, bình thường đất lở đá trôi gì đó, rồi sửa đường đi luôn bị phá hư, nên vẫn không phát triển. Xã hội bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, hơn nữa chính phủ bên này cũng chú ý tới nơi đây, hơn nữa còn phát hiện thổ nhưỡng bên này rất thích hợp gieo cây vải, đó là lý do mà bên cạnh sửa đường còn xây dựng nông thôn mới này nọ. Hiện tại bên kia từng mảnh đất từng mảnh đất lớn đều trồng vải, sau khi người nơi này và bên ngoài gắn liền thay đổi gắn bó, cũng dần dần giàu lên.
Lúc Quý Ưu Trạch đến nơi, cảm giác không khí rất tươi mát. Bây giờ cô quay bộ phim này, thật ra không phải đề tài nông thôn, cũng không phải đề tài nông thôn mới, mà là hồi hộp. Vai diễn của cô bây giờ là một nhân vật phản diện biến thái chạy trốn tới nơi này.
Quay diễn giữa chừng, lúc Quý Ưu Trạch nghỉ ngơi đang đi lòng vòng xung quanh, sau đó cảm thán nói với một bà cụ tới đây quy hoạch cũng không tệ lắm, đường rất rộng rãi. Thoạt nhìn còn sạch sẽ hơn nhiều so với trong thành phố.
Bà cụ cười ha ha, nói: “Đúng vậy đúng vậy đó, cảm ơn chính phủ. Nhớ năm đó, những con đường chúng ta đi khó đi! Như cái mà cháu vừa nói, khi đó ở trêи luôn sạt lở đất đá trôi, cũng bởi vì cái đó, đã chết rất nhiều người. Có cả người trong thôn chúng tôi, có một lần, bên ngoài có một khảo sát viên, tôi quên rồi, dù sao thì nơi hai vợ chồng chết, ôi, nghiệp chướng mà…”
Quý Ưu Trạch nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn sang hướng bên kia, cũng không nhịn được thở dài.