Khang Tịch không hổ là chuyên gia giao tiếp.
Trước đây, khi Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đầu khẩu chiến tranh lạnh, còn ghét bỏ Khang Tịch đối với ai cũng tốt, giăng lưới khắp nơi, ai cũng kết bạn. Nhưng không nghĩ đến, xã giao ngày thường vậy mà có công dụng vô cùng lớn khi thật sự xảy ra chuyện.
Khi xảy ra chuyện, ngay từ đầu mọi người vẫn chưa phản ứng kịp, đến khi phản ứng kịp thì từng người đều ra mặt giúp đỡ Khang Tịch hả giận.
Lần trước Tiền Gia đối mặt với đám phóng viên, cũng lập tức được đẩy đến đầu ngọn sóng.
Sau khi cái câu “Đây đã là thời đại nào rồi, còn bám lấy xu hướng giới tính không tha, có phải các người bị bệnh rồi không?” bị báo chí tung ra, mọi người đều kϊƈɦ động.
Nhưng mà nhận xét lần này của Tiền Gia cũng làm cho một số người bắt đầu không ngừng hỏi Tiền Gia nói như vậy, có phải là đại biểu cho Tiền Gia cũng vậy không.
Thật ra Tiền Gia cũng đã sớm công khai với người nhà từ lâu, cũng nhận được thông cảm và ủng hộ. Còn bên ngoài, đến bây giờ Tiền Gia cũng không có cố ý tránh né những gì liên quan đến vấn đề xu hướng giới tính. Chưa từng thừa nhận cũng chưa từng tránh né, là vì cô nghĩ, cuộc sống của mình là chuyện của mình, tại sao phải nói cho người khác.
Nhưng mà lúc này đây, thấy Khang Tịch bị tung ra xu hướng giới tính, sau đó mọi người đều biểu hiện rất hiếu kỳ. Tiền Gia liền tức giận. Cô tức giận, một phần nguyên nhân là cảm thấy con người Khang Tịch cũng không tệ lắm, cô cần giúp Khang Tịch nói chút gì đó. Còn có một nguyên nhân đó là Tiền Gia thật sự rất ghét loại phản ứng này của đại chúng.
Đồng tính luyến ái thì làm sao? Rất khác người sao? Có cần một đám hiếu kỳ chạy tới bla bla vậy sao? Không phải chỉ thích con gái thôi sao, có gì ghê gớm đâu?
Hơn nữa, Tiết Thiểu Hoa và Mạc Lệ Nhi vốn không quan tâm đến đấu đá của người khác cũng lên tiếng.
Tiết Thiểu Hoa gửi đi ba tấm ảnh chụp mình thời cấp ba. Trong hình bản thân anh ta uốn một đầu tóc xoăn xù, mặc áo sơ mi bông, mặt mày xanh xao, thoạt nhìn là một bộ dáng không đủ dinh dưỡng, nhưng biểu tình lại rất điên cuồng bá đạo tàn khốc đẹp trai sang chảnh.
Kèm theo câu văn: “Lục cuốn album ra, phát hiện tôi cũng từng là một thành viên VIP kim cương vàng trêи QQ, vua “smart”, bạn phục chưa?”
*Smart 杀马特: Đại khái đây là một trào lưu về thời trang mô phỏng quần áo, tóc tai vuốt keo dựng đứng của dân rock.
Bên dưới có rất nhiều người bình luận nói: “Tiết Thiểu anh đúng là đẹp trai phát khóc hà.”
“Tiết Thiểu Hoa, thì ra anh là loại người này.”
“Giết chết quý tộc, vĩnh sinh bất tử.”
“Ý chỉ Khang Tịch sát vách?”
Sau khi Tiết Thiểu Hoa mở đầu, Mạc Lệ Nhi cũng gửi một tấm hình. Là thời kỳ thiếu nữa của cô, mặc chiếc quần đáy thụng rất nổi lúc đó, dán miếng tattoo tia sét trêи mặt, cảm giác khinh thường trăm họ.
Kèm theo câu văn: “@MC Tiết Thiểu Hoa rất nhớ khoảng thời gian chúng ta tranh bá thiên hạ lúc đó nhỉ?”
Vốn danh tiếng của Mạc Lệ Nhi không nổi lắm bèn đăng một bài weibo lên, vậy mà cũng có không ít người mò sang xem. Đều tỏ vẻ OMG, cô thật sự là người mẫu mà tôi biết sao? Những người khác nói rằng cô dám can đảm đăng hình ảnh quá khứ của mình, thẳng thắn, rất tốt.
Tiết Thiểu Hoa xem, lập tức bình luận dưới weibo của cô: “Thì ra em chính là Nữ hoàng Huyễn Vũ vang danh khắp bốn phương kia.”
Mạc Lệ Nhi trả lời: “Tuy rằng bây giờ chị đây đã là phàm nhân, chỉ có điều nhìn lại quá khứ, thật sự là muôn vàn cảm khái mà.”
Hai người kia đăng xong rồi vẫn chưa hết, vậy mà cứ anh một câu tôi một câu mà nói chuyện mãi. Phần lớn dân mạng cũng vô tình từ vây xem biết thành cùng nhau thảo luận.
Dần dần, có người bắt đầu nói: “Ha ha ha ha, tôi đã nói tôi cũng từng não tàn chưa? Nghĩ thật thì những trang phục gì đó vào những tháng năm đó, trêи cơ bản chỉ là trào lưu đương thời, có người làm, thì có người bắt chước, làm sao có thể chịu? Một số điều Khang Tịch bị bôi xấu, nói thật tôi không nói gì. Huống chi khi đó cô ấy cũng không có tự kỷ mà tôi thấy hình.”
“Chỉ là Khang Tịch không tính là tự kỷ và smart nhỉ, lúc đầu người chơi rock and roll cơ bản đều là kiểu cách đó. Hút thuốc phiện, trang phục rách rưới… đừng nói thời đó, bây giờ có vẻ cũng như vậy?”
Tất nhiên cũng có người nói: “Các người đừng nhầm lẫn điểm quan trọng, quan trọng là mấy lịch sử đen tối của Khang Tịch. Cũng không phải nói trước đây cô ấy ăn mặc thế nào ra sao.”
Thậm chí, La Nhân làm chung công ty cũ với Khang Tịch cũng đăng tấm hình, thật ra vẫn khá bình thường, có chút buồn cười, kèm theo lời văn: “Tuổi trẻ đã từng.”
Một làn sóng lớn, gần như là sắp cuốn điều này vui đùa hết sức.
Không riêng gì nhân vật công chúng, quần chúng phổ thông cũng bắt đầu đi ra nhắn gửi tải ảnh của mình lên.
“Tôi cũng từng là thành viên VIP nè.”
“Những năm tháng đó, thanh xuân buông thả chúng ta từng đi qua.”
“Hình một là thời kỳ tôi tự kỷ, hình hai là thời kỳ smart, hình ba là khi tôi cuồng thời trang Gothic, hình bốn là tôi bây giờ, cuồng Lolita (không cho nói tôi giả bộ nai tơ!!! Con gái vĩnh viễn là tuổi mười tám!) Tôi cảm thấy, thật ra cũng không có gì, sở thích của mỗi người không giống nhau mà.”
“Nhìn hết một lượt, cảm thấy quá khứ Khang Tịch thật là rất yếu. Cuộc sống của quần chúng mới gọi là muôn màu rực rỡ, ha ha.”
Thế nhưng, người chú ý đến vấn đề xu hướng giới tính của Khang Tịch và Quý Ưu Trạch vẫn nhiều hơn.
Rất nhiều fan couple của Khang Tịch và Vu Đông càng thêm giậm chân tức tối, nói Khang Tịch lừa gạt tình cảm của mọi người, phải xin lỗi. Loại chuyện này, cũng phải bị người ta buộc xin lỗi, những người này, có thể nói là đủ não tàn. Số tài khoản Mạc Đồng trong tay Khang Tịch cũng bị người ta đuổi theo hỏi Khang Tịch và Quý Ưu Trạch có thật là đang yêu nhau hay không.
Tâm trạng Khang Tịch vẫn đang rất nặng nề. Do dự một lúc, nàng vẫn đăng nhập vào QQ, đi vào nhóm fan hâm mộ của Quý Ưu Trạch.
Giống như nàng nghĩ, lúc này trong nhóm cũng rất sôi sùng sục.
Thật ra cũng rất bình thường.
Mỗi lần xảy ra một chuyện, sẽ xuất hiện chuyện người qua đường nào đó chuyển làm fan, người qua đường chuyển thành anti. Lần này cũng không ngoại lệ, đúng là có người chạy vào nhóm đăng 'Tạm biệt, thôi bỏ hâm mộ'.
Mặc dù bình thường có người ship hai người bọn họ, nhưng đây cũng chỉ là ship mà thôi. Hơn nữa người ship cũng chỉ là một phần nhỏ. Khi quan hệ hai người thật sự bị người ta xác định, vẫn sẽ có rất nhiều người không thể nào chấp nhận được.
Còn có fan của Quý Ưu Trạch, không nhất định tất cả đều thích Khang Tịch. Có một nhóm người như thế này, thích Quý Ưu Trạch như thế, lại hoàn toàn không có hứng thú với Khang Tịch, thậm chí còn có thành kiến. Giống như thích Khang Tịch, cũng có bộ phận ghét Quý Ưu Trạch.
Cho nên khi tin tức bùng nổ, quần thể như vậy, đầu tiên sẽ nổ tung, biểu thì không thể nào tiếp thu được.
Còn có một bộ phận người thì tỏ ra người trong cuộc còn chưa có thừa nhận quan hệ với nhau, nên mọi người đừng phỏng đoán bừa bãi, dù sao cũng không có thứ chứng thực cũng chỉ là lời đồn, không thể tin được. Ngàn vạn lần đừng quên ngày xưa khi bị người ta nắm mũi dắt đi, những bài học kinh nghiệm xương máu đó.
Nhưng mà đúng vào lúc này, lại có người từ từ kéo dư luận đến bối cảnh nhà Khang Tịch.
“Thảo nào trước đây luôn không thể tìm được thông tin bối cảnh nhà Khang Tịch, thì ra cha cô ấy là nhân vật lớn nha. Đậu xanh rau má.”
“Ha ha, Khang Tịch nổi tiếng trong giới giải trí như vậy, có lẽ là người nhà cổ đóng góp không ít cho cổ nhỉ.”
“Tôi sẽ không bao giờ tin tưởng cái gì mà dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nữa, cái gì mà không dựa vào quan hệ có thể nắm lấy thành công các loại. Đều là thông tin lừa đảo.”
“Có ai muốn tám về tình huống của cha cổ không? Cảm giác đồn đại kỳ lạ đó nha.”
“…”
Quả nhiên, đề tài liên quan đến Khang Tịch, cái đó vừa lặn sau đó lại nổi lên cái khác.
#Khang Tịch Quý Ưu Trạch đồng tính luyến ái #Lịch sử đen tối của Khang Tịch #Cha Khang Tịch #Khang Tịch giả couple #Bối cảnh của Khang Tịch.
Những đề tài này, đúng là từng cái toàn võ đoán rộ lên, đốt mắt người ta. Nhưng mà cũng khiến cho Quý Ưu Trạch càng chắc chắn suy đoán lúc trước của mình.
“A Trạch, mình tra được nơi Chu Ngọc Liên thích xuất hiện gần đây. Gần đây tám giờ tối mỗi ngày, nó sẽ đến quán cà phê cạnh công viên Kingswood, hơn nữa sẽ mang theo một máy tính xách tay.” Khang Tịch tắt những nội dung trêи mạng kia đi, đánh gãy hết thảy hỗn loạn, sau đó gọi điện cho Quý Ưu Trạch, làm việc chính.
“OK, mình biết rồi, vậy chúng ta gặp mặt ở đó vào giờ đó.”
“Ừ được.” Khang Tịch nói xong thì cúp điện thoại.
Buổi tối, bảy giờ năm mươi phút.
Chu Ngọc Liên cầm theo máy tính xách tay đến quán cà phê cô ta thường xuyên đến.
Dường như là vì dưỡng thành thói quen, cho nên lúc nào cô ta cũng xuất hiện ở đây đúng giờ. Hơn nữa, cái quán cà phê này mở chỗ yên tĩnh ở công viên Kingswood, cô ta còn có thể vừa uống cà phê vừa thưởng thức cảnh đêm bên ngoài. Dù sao cảnh đêm nơi này cũng không tệ lắm. Còn có là nơi này ít người tới, yên tĩnh. Mặc dù quán cà phê này bởi vì khách hàng ngày càng ít đến mà chuẩn bị đóng cửa vào một tháng sau đến công viên bên cạnh mở.
Giống như lúc trước gọi một tách cà phê Mỹ, gọi vài món bánh ngọt, Chu Ngọc Liên mở máy tính ra, vừa sửa soạn lại một số công việc trong công ty, vừa thuận tiện nhìn tiến độ sự việc của Khang Tịch.
Ngay lúc duỗi người nhìn ra bên ngoài, thì phát hiện hai người nhìn rất quen mắt đi tới từ bên ngoài cửa sổ.
Dù sao cũng chung sống với Khang Tịch lâu như vậy, không giống với bọn fan chỉ có thể nhìn cách nhau một màn hình, đối với Khang Tịch, cô ta chỉ nghe thấy tiếng bước chân cũng có thể nhận ra được.
Đây tuyệt đối là Khang Tịch và Quý Ưu Trạch! Vừa nghĩ như thế, Chu Ngọc Liên cất máy tính, trả tiền, vội vàng đuổi ra ngoài, theo đuôi phía sau Khang Tịch và Quý Ưu Trạch.
Tuy rằng ban đêm trong công viên có đèn đường, thế nhưng ánh sáng tổng thể vẫn không quá sáng sủa, rất nhiều đèn bị tắt, chỉ có đèn cơ bản nhất của con đường là sáng.
Dù sao lúc này ở sát vách (chỉ cách khoảng hai trạm dừng từ đây), có một nhà thiết kế được xưng là nổi tiếng thế giới xây dựng khai trương công viên. Bên trong còn có đài phun nước âm nhạc và khu vui chơi mini dành cho trẻ em mới nhất, làm cho hầu hết các thanh niên đều đến bên kia, nên công viên Kingswood này rất ít người trẻ tuổi đến, chỉ còn lại vài người trung niên và người lớn tuổi đi dạo.
Nên Chu Ngọc Liên cũng không cảm thấy Quý Ưu Trạch va Khang Tịch chọn nơi này tản bộ có gì không đúng.
Trong lòng cô ta vừa kϊƈɦ động lại hưng phấn. Đi vài bước, cô ta móc ra một máy ảnh mini trong túi ra, chỉnh thành chụp chế độ ban đêm, quay sang điên cuồng chụp Quý Ưu Trạch và Khang Tịch. Máy ảnh mini này chỉ cỡ ba inch, dùng rất tiện lợi.
Đi theo một hồi, thì thấy hai người Quý Ưu Trạch và Khang Tịch ngồi xuống một băng ghế cũ dưới cây đại thụ.
Chu Ngọc Liên nhìn quanh bốn phía, sau đó vội vàng chọn một nơi tương đối bí mật, nhưng lại không đến mức cách quá xa, che giấu bản thân.
Khang Tịch và Quý Ưu Trạch cùng nhau ngồi xuống, họ đã không nói gì với nhau ngay từ đầu. Bầu không khí yên tĩnh có chút quỷ dị.
Thoạt nhìn Quý Ưu Trạch dường như có hơi nôn nóng, cô lấy điện thoại ra nghịch bừa một lúc, rốt cuộc để điện thoại xuống, quay đầu nói với Khang Tịch: “Mình cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện thật nghiêm túc. Cứ né tránh như vậy, thật sự không được.”
“Nói chuyện gì?”
“Tình cảm của cậu đã sớm không còn đặt trêи người mình rồi đúng không?”
“Nếu như cậu kiên quyết nghĩ như vậy, mình cũng không có cách nào.”
Sau khi Khang Tịch nói xong, Quý Ưu Trạch không nói gì thêm hồi lâu. Cô chỉ quay đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước. Trước mặt các cô, là một đường rải đá cuội nhỏ, đối diện con đường, là một rừng cây nhỏ lác đác.
Không biết qua bao lâu, có một ông già cầm một loại radio xách tay đi ngang qua trước mặt các cô.
Trong radio phát bài “Ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân.
Sau khi ông già đi khỏi, bài hát kia cũng dần dần biến mất. Quý Ưu Trạch giơ tay lên đỡ trán, khụt khịt mũi, sau đó bắt chéo hai chân, một tay khoát lên đầu gối, thoạt nhìn bộ dáng không ngồi yên được.
Vì vậy Khang Tịch nghiêng đầu sang, vươn tay, nhẹ nhàng kéo cánh tay Quý Ưu Trạch.
Kết quả khiến người ta không đoán được là, một giây tiếp theo Quý Ưu Trạch hất mạnh tay Khang Tịch ra.
Cô dùng giọng nói gần như là không khống chế được, nhưng rồi lại cố gắng đè thấp giọng khàn khàn hỏi: “Cái gì gọi là nếu như kiên quyết nghĩ như vậy? Câu giải thích gì đi, cái gì gọi là nếu như mình kiên quyết nghĩ như vậy? Mình hỏi lại cậu một chút, nếu như mình không nghĩ như vậy, mình phải nghĩ thế nào đây?”
Quý Ưu Trạch kϊƈɦ động hỏi.
Khang Tịch nhìn cô, vẫn không nói gì.
Vì vậy Quý Ưu Trạch nóng nảy, nói tiếp: “Vậy mình hỏi cậu, cậu có đồng ý công khai yêu nhau không?”
“Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không phải mình không muốn công khai, mà là khi chúng ta công khai, nên làm gì đây? Sẽ có hậu quả như thế nào, cậu nghĩ qua chưa?”
Quý Ưu Trạch oán hận nhìn Khang Tịch, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đúng, nên cậu liền muốn cắt đứt quan hệ với mình đúng không? Nên thậm chí cậu còn đồng ý ba mẹ cậu đi xem mặt với người khác sau lưng mình, vì cái gọi là đập tan tin đồn đúng không?”
Khang Tịch quay đầu đi nơi khác, chỉ bỏ lại một câu nói: “Mình không hiểu cậu đang nói gì.”
Sua khi Quý Ưu Trạch hít sâu một hơi, lạnh lùng nói ra một câu: “Vậy thì, chúng ta chia tay đi.”
Ngay sau đó, hai người lại lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị.
Dường như Quý Ưu Trạch không nhịn được, lại hỏi một lần nữa: “Mình nói chia tay, cậu có nghe không hả?”
Khang Tịch nghe vậy, cười gằn, trả lời: “Được thôi. Chia tay đối với cậu hay mình, đều rất tốt không phải sao?”
“Cặn bã!” Quý Ưu Trạch nghe xong, giận dữ đứng dậy, run lập cập đi về phía trước.
Nhưng mà đi được vài bước, cô lại quay ngược lại, run rẩy lấy vòng tay trêи tay xuống, ném về phía Khang Tịch, lưu lại một câu: “Sau này chúng ta đường ai nấy đi!”, lúc xoay người dường như chân hơi trẹo, nhưng sau đó cô cũng không quay đầu lại, đi thẳng tắp rời khỏi.
Tình cảm rạn nứt? Đúng là thật thú vị. Chu Ngọc Liên ghi hình, khóe miệng cũng không kiềm được mà giương lên. Xem ra buổi tối lại có gì đó có thể đăng lên rồi, lại có tin tức quan trọng có thể vạch trần. Đúng là ông trời đang giúp cô ta mà. Cô ta không chỉ chụp ảnh, hơn nữa còn lấy điện thoại ra ghi hình một đoạn video.
Khang Tịch tiếp tục ngồi nơi đó một lúc lâu, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
“Alo? Ba. Ngày mai con dọn đi. Con chỉ muốn nói với ba một tiếng thôi.” Khang Tịch nói xong liền cúp điện thoại, cũng rời đi.
Xem ra, Khang Tịch và Quý Ưu Trạch thật sự cãi nhau chia tay rồi? Hơn nữa, Khang Tịch còn muốn dọn đi? Không làm hàng xóm với Quý Ưu Trạch nữa? Chu Ngọc Liên đứng dậy, vừa suy tính vừa quay đầu chuẩn bị đi ra khỏi công viên từ một cổng khác.
Nhưng mà cô ta vừa mới xoay người, liền phát hiện một cô gái đeo ba lô nhỏ trêи lưng loạng chà loạng choạng 'bay' qua phía bên mình.
Cô gái kia trông thân hình hơi nhỏ nhắn khéo vô cùng, tóc dài cột thành đuôi ngựa, mặc áo thun thể thao và một quần ngắn có hai túi, trêи chân mang giày trượt patin. Đó là lý do khiến người ta có cảm giác 'bay', có lẽ là vì đôi giày dưới chân cô.
Có thể là do người mới, cô gái kia chạy rất khó khăn, trong miệng còn chửi mát.
“Đám người chết tiệt kia! Lại dám bỏ bản tiểu thư một mình chuồn mất, đáng ghét! Tức chết mình rồi!” Cô gái nói đến đây, không kiềm được giậm chân một cái, kết quả không nghĩ tới là giày trượt patin lại trượt mạnh về phía trước, cả người cô đều suýt nữa là đập xuống, may mà sau cùng cũng ổn định được chân.
Chu Ngọc Liên nhìn cô gái kia, không vui nhíu mày.
Nắm chặt điện thoại và camera, cô cố gắng lách qua cô gái kia, nhích sang bên cạnh.
Đúng lúc này, dưới chân cô gái kia đột nhiên lại trượt tiếp! hai tay nhào lên phía trước, chụp được cánh tay Chu Ngọc Liên!
Cô gái níu cánh tay Chu Ngọc Liên lại, lớn tiếng kêu: “Á á á, đỡ tôi một chút, tôi sắp ngã rồi!”
Chu Ngọc Liên vẫn chưa tỉnh táo lại, sức cô gái kia quá lớn, túm được cánh tay mình thì bịch một tiếng té xuống mặt đất!
“Bà nó cô…” Chu Ngọc Liên vốn còn muốn chửi một câu, nhưng mà cú té này, té thật sự rất mạnh, cái ʍôиɠ cô ta đánh một cái thật mạnh lên mặt đất, đau đến nỗi cảm giác tê dại.
“Ngại quá, tôi, để tôi đỡ chị dậy!” Cô gái kia từ từ đứng lên khỏi mặt đất, vươn tay ra, muốn kéo Chu Ngọc Liên.
“Không cần cô quan tâm, tự tôi đứng được!” trong bụng Chu Ngọc Liên phiền không chịu được, gạt tay của cô bé ra.
Kết quả cô bé đột nhiên trượt chân một cái, đá điện thoại và camera của Chu Ngọc Liên rơi trêи đất ra thật xa!
Chỗ này là một cây cầu bằng trêи hồ, điện thoại và camera bây giờ treo lơ lửng trêи bờ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Ôi trời thật xin lỗi, để tôi giúp chị nhặt lên!” Sau khi cô gái phát hiện mình đạp phải điện thoại và camera của Chu Ngọc Liên, không khỏi trợn to hai mắt, giơ tay lên che miệng, tỏ ra mình cũng bị khϊế͙p͙ sợ.
“Để tự tôi…” Chu Ngọc Liên nói rồi đứng dậy, định tự đi lấy.
“Ôi không sao, chỉ nhấc tay thôi mà, để tôi nhặt giúp chị!” Cô gái nói xong, cười híp mắt cúi người xuống, vươn tay ra.
Kết quả cô không nghĩ đến là, dưới chân mất thăng bằng, trong nháy mắt đồ đã bị đạp xuống!
Cô gái đỡ lan can, nhô đầu ra nhìn xuống hồ, lúc sau xoay người, lúng túng nhìn Chu Ngọc Liên, nói: “Thật sự xin lỗi, xin lỗi nha, điện thoại và camera của chị hiệu gì vậy? Như vậy đi, tôi, tôi bồi thường cho chị là được rồi.”
Chu Ngọc Liên nghe vậy, lập tức xông lên phía trước, đỡ lan can nhìn xuống dưới. Nhưng mà, điện thoại và camera của cô ta đã sớm không còn bóng dáng. Rơi vào trong hồ, cơ bản chẳng khác nào bị hỏng. Chu Ngọc Liên tức giận hung hăng nện lên lan can một cái.
“Ôn dịch! Cút ngay!” Chu Ngọc Liên quay đầu lại, nhìn cô gái trượt patin, sau khi căm hận nói một câu, đã đi xuống cầu bằng, đi vòng qua bậc đá xanh bên cạnh, cởi giày chuẩn bị xuống nước kiếm.
“Thật xin lỗi, bên trong có đồ quan trọng sao? Tôi giúp chị kiếm đi! Dù sao nơi này là hồ rất cạn! Nơi sâu nhất không ở đây!” Cô gái nói xong, vội cởi giày patin ra, cũng chạy theo xuống dưới.
Chu Ngọc Liên lười quan tâm tới cô, chỉ cởi giày ra, thử thăm dò dưới hồ, xác định nước nơi này thật sự không sâu, thì đi xuống. Cô gái vứt ba lô nhỏ qua một bên, cũng đi theo xuống.
Nhưng mà, tìm nửa ngày, nhưng vẫn luôn không tìm được điện thoại và camera, Chu Ngọc Liên cũng chỉ có thể thôi.
Cuối cùng, cô gái nhức đầu, ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi đền tiền cho chị nha.”
“Không cần! Bỏ đi!” Chu Ngọc Liên tức giận không chịu được, xoay người rời khỏi. Trong điện thoại quả thật có không ít thứ quan trọng. Bây giờ điều duy nhất cô ta có làm, cũng chỉ là sau khi về, xóa dữ liệu bên trong từ xa. Cứ như vậy, cho dù bị người khác nhặt được, cũng không cần lo lắng. Không sai, mặc dù trong điện thoại tám chín phần mười có thể đã hư, nhưng vì an toàn, cô ta vẫn phải xóa bỏ mọi thứ bên trong.
Đúng lúc này, cô gái trượt patin nhìn Chu Ngọc Liên rời đi, liền móc ra điện thoại và camera vớt lên từ hai cái túi quần thật to.
Ngay sau đó cô kéo ba lô nhỏ để một bên ra, lấy điện thoại mình ra, tìm kiếm, tìm được một dãy số, gọi đi.
“Em vừa lấy hết những thứ cô ta chụp trộm rồi, thế nào, em tuyệt không?!”
“Đúng, em là giỏi nhất! Em đợi một lát nha, bọn chị đi qua đó.”
“Tất nhiên rồi, phải đó! Em là ai chứ, em chính là Cố Ngọc Nhu đó!” Cố Ngọc Nhu vừa nói chuyện điện thoại vừa lấy khăn giấy ra cầm điện thoại và camera lên lau lau nước.
“Em đã nói rồi, dẫn em theo, đối với các chị mà nói tuyệt đối là một lựa chọn chính xác vô địch! Các chị còn lằng nhà lằng nhằng mà không muốn em tham gia, thật là! Chỉ có điều chiêu này của các chị đúng là cao tay đó, vừa để Chu Ngọc Liên biết được hai chị thật sự chia tay, lại khiến cho đồ của cô ta đều ngỏm.” Cố Ngọc Nhu nói rồi bỏ điện thoại và camera vào trong ba lô, lúc sau lại ném giày trượt patin vào trong thùng rác.