Bận rộn nửa ngày, kết quả cuối cùng, Quý Ưu Trạch là người sau cùng mang thức ăn lên.
Cô bưng đĩa rong biển lên bàn ăn, cảm thấy cơ thể mình không còn sức, vô cùng mệt lả.
Cà chua xào trứng mà Tôn Phỉ làm cũng không tệ lắm, trứng gà vàng óng, miếng cà chua vừa phải, chiên khá mềm, chỉ nhìn màu sắc, đã khiến người ta thèm ăn.
Món nộm dưa chuột của Hồ Thanh Thanh, nhìn vẻ ngoài cũng không tệ lắm.
Cháo cá lát sống của Tiết Thiểu Hoa cũng vậy, vừa nhìn vào đã cảm thấy chất thịt nhất định vô cùng trơn mềm, khiến người ta phải nuốt một ngụm nước miếng. Thịt sợi vị cá của Mạc Lệ Nhi cũng được cắt rất đều, bên trêи phủ một lớp nước sốt, màu đỏ, mùi thơm đậm đà.
Còn có thịt phù dung của Khang Tịch, trêи mỗi một miếng thịt sườn đều có một con tôm đã bóc vỏ, bỏ vào nồi chiên vàng óng ánh, xếp thành hình bông hoa, bên trêи tưới một lớp nước sốt màu cam, quả nhiên là đầy đủ màu sắc và hương vị.
Salad hoa quả của Dương Tố Hoan, tuy lúc đầu làm hơn qua loa, nhưng bây giờ đặt trêи bàn ăn, nó đầy đủ trông khác hẳn. Còn tô mì trộn của Tiền Gia, mỗi lần Quý Ưu Trạch nhìn thấy, đều muốn xách cổ áo Tiền Gia lên đánh cho một trận.
“Nào nào nào, bắt đầu thôi!” Tiết Thiểu Hoa cầm đũa lên đầu tiên, sau đó duỗi sang món thịt phù dung của Khang Tịch.
Mạc Lệ Nhi và Hồ Thanh Thanh cũng gắp món đó đầu tiên. Hơn nữa sau khi mọi người cắn một miếng, đều đua nhau trợn tròn mắt vừa nhai vừa gật đầu và giơ ngón cái lên. Dường như rất ngon, đến nỗi khiến bọn họ không muốn ngừng nhai để nói chuyện.
Quý Ưu Trạch thấy mọi người ăn ngon như vậy, cũng giơ đôi đũa ra gắp.
Món thịt, làm vô cùng kỳ diệu. Có thịt sườn, có tôm bóc vỏ, có chân giò hun khói, có lòng trắng trứng, còn có một nguyên liệu mà Quý Ưu Trạch không biết là gì. Nói chung trông cực tuyệt. Cắn vào, cảm thấy cực kỳ tuyệt vời.
Quả nhiên, mỗi lần ăn đồ ăn Khang Tịch làm, Quý Ưu Trạch đều cảm thấy mình chính là người con gái hạnh phúc nhất thế giới này. Nhưng mà, một tiếng sau, cảm giác hạnh phúc của cô biến mất. Cô bắt đầu nghĩ, mình chính là cô gái bi thảm nhất thế giới này.
Bởi vì Quý Ưu Trạch là người mang thức ăn lên sau cùng, tất nhiên phải nhận hình phạt trong truyền thuyết.
“Anh nghĩ ra một ý hay.” Mọi người thảo luận nửa ngày, đột nhiên Tiết Thiểu Hoa đẩy kính mắt, cười có hơi nham hiểm.
“Ý gì?” Toàn thân Quý Ưu Trạch ngay lập tức tập trung cảnh giác.
“Đợi lát nữa em cầm máy loa phát thanh, ra ngoài, rao hàng trêи đường phố “Bánh rán xoắn quẩy, năm đồng một cái, đi qua đi lại, đừng bỏ lỡ!”, rao hàng đủ năm phút thì coi như vượt qua!”
“Vậy cũng phải có loa phát thanh mới được đúng không?” Quý Ưu Trạch lập tức hỏi.
“Không sao, loa phát thanh thôi mà, tổ chương trình của chúng ta nhiều lắm, gọi một cú là đưa tới ngay, chuyện này mất nửa phút thôi.” Tiết Thiểu Hoa mỉm cười.
Quý Ưu Trạch quay đầu nhìn tất cả mọi người, tất cả mọi người đều gật đầu. Ngay cả Khang Tịch cũng nhìn cô với vẻ mặt ác thú vị.
*Nguyên văn 恶趣味: Ác là xấu xa, thú là hứng thú, vị là khẩu vị.
Quý Ưu Trạch suy nghĩ một hồi, cảm thấy vẫn tốt, hình phạt này, thật ra rất dễ hoàn thành. Tốt hơn nhiều so với hình phạt vô duyên lộn xộn.
Vậy nên, Quý Ưu Trạch nghiêm túc gật đầu sau khi liên tục tự hỏi.
“Có ngay. Jasmine em hóa trang tuyệt lắm mà nhỉ? Thậm chí còn sắp thành hiệp nữ bất biến của mọi người rồi. Vậy, em trang điểm cho tiểu Quý giống hóa trang bé Thúy Hoa rất nổi tiếng mà lần trước em làm đi.” Tiết Thiểu Hoa nói, lại vỗ đầu vai Mạc Lệ Nhi.
“Sao còn phải hóa trang nữa?” Quý Ưu Trạch sửng sốt.
“Ôi. Dù sao em cũng là một ngôi sao, nếu như cứ nghênh ngang đi ra như thế, không tốt cho lắm, đúng không? Nên, chắc chắn phải ngụy trang một chút.”
Tiết Thiểu Hoa nói có đạo lý như vậy, Quý Ưu Trạch cảm thấy mình hoàn toàn không có lực phản bác.
Nửa tiếng sau, Quý Ưu Trạch bị ép buộc thay bộ váy bông liền áo mà Mạc Lệ Nhi mới mua còn chưa xé nhãn, tóc cũng bị cột thành hai bím. Trêи đầu còn quấn một miếng khăn lụa, trêи mặt vẽ vô số tàn nhang, môi cũng bị tô đỏ chót.
Dáng vẻ thế này, đoán chừng cho dù đẩy cô đến trước mặt mẹ cô, mẹ cô cũng không dám nhận là quen cô.
Chuẩn bị hoàn tất, nhóm người ngồi lên xe tổ chương trình cung cấp.
Trong xe, Tiết Thiểu Hoa vẫn không nhàn rỗi. Còn lấy bút nước, vẽ một vòng tròn lớn dưới cằm Quý Ưu Trạch.
Ngay cả chuyên viên quay phim cũng không nhịn cười được nhếch miệng nở nụ cười.
Khoảng chừng qua hơn hai mươi phút, xe dừng lại dưới một lầu dân cư.
Vào giờ này, người không nhiều, nhưng cũng có một ít người tản bộ xung quanh. Còn có một số trẻ em chạy tới chạy lui chơi đùa.
Quý Ưu Trạch bị mọi người đẩy xuống xe, cầm loa phát thanh đứng đó, có chút không biết làm sao.
Cô còn chưa mở lời, có vài cậu bé đầu mấy cọng tóc cầm xe đồ chơi nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc sau, Quý Ưu Trạch nhìn giỏ trúc che khăn lông trong lòng mình bị Tiết Thiểu Hoa ép buộc nhét vào, hắng giọng, sau đó giơ loa phát thanh lên.
“Bánh rán xoắn quẩy, năm đồng một cái, đi qua đi lại, đừng bỏ lỡ! Ấy! Đến nhìn thử nhìn thử đi, bánh rán xoắn quẩy, năm đồng một cái, đi qua đi lại, đừng bỏ lỡ…” Quý Ưu Trạch vừa lên tiếng, mọi người xung quanh lập tức quay đầu theo phản xạ nhìn cô.
Mới hô hai câu như vậy, năm phút… đúng là khó tưởng tượng được.
“Bánh rán xoắn quẩy…”
“Chị bán bánh rán xoắn quẩy à?” Lúc này, một cậu con trai đi đến trước mặt Quý Ưu Trạch hỏi.
Cái gì! Vậy mà thật sự có người đến mua?! Quý Ưu Trạch sửng sốt một giây, sau đó ngơ ngác gật đầu, nói: “Nhiều.”
“Nhiều bao nhiêu, có thể cho tôi xem thử được không?” Cậu trai tiếp tục hỏi, với lại đã đút tay vào trong túi, nhìn bộ dáng có vẻ chuẩn bị bỏ tiền mua.
“Rất nhiều, nhiều đến nỗi cậu cũng không ôm nổi!” Quý Ưu Trạch liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Cậu bé nghe vậy hơi nghi ngờ.
“Không thể nào!”
“Thật… thật ra…” Quý Ưu Trạch ɭϊếʍ môi, sau đó nói: “Thật ra chỗ tôi không bán bánh rán xoắn quẩy.”
“Mẹ nó thiểu năng.” Cậu trai nghe vậy, khinh bỉ nhìn cô, sau đó rời đi. Sau khi đi được mấy bước, quay đầu lại, làm mặt quỷ, nói thêm: “Lớn lên y như thiểu năng!”
Quý Ưu Trạch lau trán, quay đầu nhìn vào trong xe, chỉ thấy Khang Tịch và mọi người đã cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa.
Quay lại trong xe lần nữa. Vẻ mặt Quý Ưu Trạch oán hận liếc mọi người một lượt, không che giấu oán hận của mình chút nào. Nhưng mà, mỗi người đối mặt với cô, đều cười đến run rẩy cả người.
Quý Ưu Trạch cảm thấy, cô và chương trình này có hơi xung đột. Trong chương trình này, mình đúng là trúng tà.
Nhưng vẫn phải nói, rất vui vẻ.
Loại chương trình này, thật sự không thể nói là hoàn toàn ghi hình theo cách sống của mình, mà là chương trình sẽ đưa một chỉ dẫn. Nói ví dụ như, cái gọi là nhiệm vụ, chỉ là một vai trò để dẫn dắt, để tạo vui vẻ.
Nhưng mà, cũng không thể nói toàn bộ đều là giả tạo. Tham gia vào chương trình này có một điều tốt, chính là mọi người có thể thật sự chơi đùa thoải mái. Đi đủ loại nơi, cũng không cần che đậy bản thân như một cái bánh chưng, có thể thoải mái lộ ra bộ dáng của mình.
Dù sao, tổ chương trình cũng sẽ bảo đảm an toàn cuộc sống của mọi người.
Tuy rằng số lần cô làm trò mèo hơi bị nhiều, nhưng nói chung, vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Ngày hôm sau.
Bạn học cũ kiêm bạn ngoài giới của Khang Tịch là Bạch Hiểu Duyệt, tìm Khang Tịch, muốn cô có thể hỗ trợ lên weibo đăng quảng cáo về trò chơi gần đây mà công ty cô mới ra mắt.
Bạch Hiểu Duyệt nói, công ty đang sửa đổi nội bộ nhân viên, cô và một cô gái khác đều có cơ hội được thăng chức, nhưng cấp trêи còn đang suy nghĩ, chủ yếu là đang sát hạch thành tích của hai người. Mấy tháng nay Bạch Hiểu Duyệt biểu hiện cũng ổn, nhưng vẫn chưa đủ, nếu như lần này cô kéo Khang Tịch làm quảng cáo, cấp trêи sẽ công nhận biểu hiện của cô.
Dù sao bình thường Khang Tịch đều nhận đại diện phát ngôn lớn, việc lên weibo quảng cáo trực tiếp, phải nói là cực kỳ ít.
Sau khi Khang Tịch suy nghĩ một lúc, gật đầu.
Nhưng mà nàng cũng không muốn đăng quảng cáo trực tiếp. Dù sao như vậy rất không sáng tạo, với lại hầu hết mọi người xem rồi cũng sẽ không chơi, xoay người đi chơi trò khác.
Nhìn weibo vài ngôi sao khác sẽ biết.
Nói chung, nhiều người xem weibo gốc, nhiều người thích, nhiều người bình luận. Sau đó chia sẻ. Bình luận và lượt thích rất ít, giống như hay chia sẻ bài viết quảng cáo trêи blog khá máy móc.
Vậy nên, Khang Tịch nghĩ ra cách tốt nhất. Đó chính là viết một Changweibo* thú vị.
*Các bài đăng trêи weibo chỉ giới hạn trong 140 từ, sau này phát triển công cụ Changweibo (chang là phiên âm của “trường”: dài) cho phép đăng các bài viết dài hơn 140 từ, có thể thêm hình ảnh, vv…
Nhưng mà muốn viết Changweibo, không chơi game chắc chắn sẽ viết không tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khang Tịch tóm lấy Quý Ưu Trạch, để cô và mình cùng nhau chơi trò chơi kia.
Trò chơi kia mới ra mắt, vẫn chưa giới hạn hoàn toàn, nhưng mà cũng thú vị. Nghe nói là một trò chơi rất tuyệt, chỉ người có IQ EQ cao mới có thể chơi tốt. Nếu không, sẽ bị trò chơi kia làm cho tức tới ói máu.
Quý Ưu Trạch, đáp ứng rất sảng kɧօáϊ, lập tức nhận phần công việc này.
Vì vậy, trong đêm, hai người tạm thời xin nghỉ, rời khỏi biệt thự Siêu cấp bạn cùng phòng, về nhà của mình, mở máy tính lên, thay nhau đăng ký ID.
Đó là trò chơi cặp nữ chính, Khang Tịch chọn vai toàn thân màu tím, tên ID đăng ký là 'Thiên mộ hữu âm'.
Quý Ưu Trạch chọn một nhân vật nữ ngực to toàn thân mặc áo giáp màu bạc, tên ID đăng ký là 'Vu sơn tiểu ma nữ'.
Mọi thứ đã sẵn sàng, cả hai đăng nhập vào trò chơi.
Khang Tịch đã nghĩ ra hình thức đại khái của Changweibo. Với lại hầu như từ lúc bắt đầu đăng ký, nàng vẫn luôn chụp màn hình thông minh.
Dù sao, những thứ này có thể giữ lại làm tài liệu sống để viết Changweibo.
Ước chừng chơi game trong một buổi tối là OK rồi. Sẽ không quá phức tạp. Nhưng mà, Khang Tịch hoàn toàn đánh giá thấp tính động kinh của Quý Ưu Trạch.
Trong trò chơi.
Trêи người 'Thiên mộ hữu âm' của Khang Tịch mặc áo giáp màu tím, hai tay ôm vai, đứng trong gió dưới một cây đa khổng lồ đang phát triển trêи một vách đá dốc đứng, đôi mắt màu tím nhạt toát lên ánh sáng không bị ràng buộc, nàng ngạo nghễ nhìn lãnh thổ xa xa bị đánh bại trước mắt.
Ngay lúc cô chuẩn bị bước đi, chuẩn bị thoải mái nhảy về phía trước, đột nhiên cái ót bị một dây xích sắt bịch một tiếng đánh xuyên thành một cái lỗ, vì vậy nàng ngã sấp xuống lăn vào vách núi.
Không sai, tập kϊƈɦ nàng chính là nhân vật của Quý Ưu Trạch: 'Vu sơn tiểu ma nữ'.
Bước vào trò chơi này, không biết tại sao chiến đấu đến hơn nửa đêm, nhưng vẫn luôn bị mắc kẹt ở đây, mặt Khang Tịch đã xanh mét.
Mỗi lần nàng muốn rời khỏi đây, đều bị 'Vu sơn tiểu ma nữ' đang giải quyết một nhóm Dơi hút máu sau đó tiện tay giải quyết luôn chính mình.
Lần đầu tiên, 'Vu sơn tiểu ma nữ' giết không dừng chân, vì vậy điên cuồng lao đi sau đó đá một phát, đạp bay 'Thiên mộ hữu âm' xuống vách núi.
Lần thứ hai, 'Vu sơn tiểu ma nữ' thành công giải quyết Dơi hút máu, đồng thời thu hoạch pháp bảo – Thần nỏ đóng băng, kết quả cô nói muốn xem thử uy lực của nó như thế nào, sau đó một mũi tên bắn trúng ngay trái tim 'Thiên mộ hữu âm'.
…
Nói tóm lại, dưới đủ loại tra tấn phá hoại của 'Vu sơn tiểu ma nữ' Quý Ưu Trạch, Khang Tịch chơi từ đêm khuya đến sáng, về cơ giản chính là tình trạng kiệt sức đến mức thấp nhất.
Một số thiết lập bên trong các trò chơi mặc dù có chút trí tuệ, nhưng Khang Tịch nghĩ, cẩn thận mò mẫm vẫn có thể chơi tiếp, dù thế nào cũng không đến nỗi nào.
“Một lần cuối cùng, lại không qua được, thì đi ngủ.” Khang Tịch yếu ớt nói.
“Được!” Quý Ưu Trạch phấn khích trả lời.
Kết quả.
'Vu sơn tiểu ma nữ' không để ý bị Dơi hút máu hút máu, trúng mê độc, vì vậy giống như là lên đồng vung loạn tay chân chạy tới ôm cái cột 'Thiên mộ hữu âm', song song rơi xuống vách núi.
Khang Tịch nhìn chằm chằm màn hình máy tính, rất lâu sau cũng không nói gì.