Nữ Thần Đụng Phải Nữ Thần Kinh

Chương 84

Sau khi Hồ Thanh Thanh đối phó với cô Khúc xong, đầu ngón tay lạnh ngắt của cô nắm lấy dây đeo balo, đi ra từ cổng sau của trường, mà không phải đi ra từ cổng chính.

Dưới ngọn đèn đường ảm đạm, mỗi bước chân của cô bước đi rất máy móc. Luôn ngây người nhìn cái bóng đong đưa của mình.

Cô cũng không biết hành vi của mình được tính là gì.

Cô và Viên Oánh Oánh, quen biết từ cấp hai.

Rất kịch tính. Viên Oánh Oánh lớn lên xinh đẹp, gia đình lại có tiền hơn mình, cái gì cũng tốt, nhưng khiến cho người ta không biết làm sao là vận may của cô ta cực kém.

Còn Hồ Thanh Thanh thì, lớn lên trông bình thường, gia cảnh cũng bình thường, thậm chí có thể nói là có hơi nghèo. Nhưng mà vận may lại rất tốt.

Trước đây, sau khi Hồ Thanh Thanh chuyển trường học chung lớp với Viên Oánh Oánh. Đột nhiên mối tình đầu một chàng trai khá hiền lành mà Viên Oánh Oánh vẫn luôn thích, lại đi thích Hồ Thanh Thanh.

Tuy rằng Hồ Thanh Thanh từ chối chàng trai kia, nhưng mà chàng trai kia vẫn nói với Viên Oánh Oánh như cũ là, cả đời này cậu ta cũng sẽ không thích Viên Oánh Oánh, chỉ thích Hồ Thanh Thanh.

Khi đó, Viên Oánh Oánh bắt đầu ghi hận với Hồ Thanh Thanh. Cô ta nghĩ, Hồ Thanh Thanh đoạt mất chàng trai cô ta thích.

Sau đó, chàng trai kia chuyển đi, nhưng mà sự việc cũng không vì vậy mà kết thúc.

Trước khi Hồ Thanh Thanh đến, Viên Oánh Oánh vẫn luôn là cục cưng của các giáo viên trong lớp. Viên Oánh Oánh có thành tích tốt, giỏi hoạt động thể thao, có thể coi như là một cô gái toàn năng. Nhưng mà sau khi Hồ Thanh Thanh đến, các giáo viên rõ ràng khen ngợi Hồ Thanh Thanh cao hơn cô ta rất nhiều.

Khi đó, trong lòng Viên Oánh Oánh không hề dễ chịu. Chỉ là, cô ta không hề biểu lộ ra.

Đỉnh điểm, là lúc lên cấp ba.

Lần đó, Hồ Thanh Thanh và Viên Oánh Oánh đều đăng ký thi tuyển thể thao.

Và đều là hạng mục bơi lội.

Vào thời điểm đó, về mặt bơi lội thật ra nếu so với Hồ Thanh Thanh thì Viên Oánh Oánh xuất sắc hơn, nên tất nhiên Viên Oánh Oánh sẽ giành được chiến thắng, muốn thay mặt lớp đi dự thi.

Không hề nghĩ đến là, lúc đó xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn. Viên Oánh Oánh bị bệnh, mà bên trêи lại đang hối thúc nộp giấy ghi danh. Nên bên trêи để Hồ Thanh Thanh thay thế Viên Oánh Oánh đi.

Sau khi Viên Oánh Oánh tỉnh lại biết được, sụp đổ ngay lập tức. Có chết cô ta cũng nghĩ không ra, vì sao chuyện gì cũng bị Hồ Thanh Thanh cướp đi.

Hơn nữa, càng không nghĩ đến là, lần đầu tiên Hồ Thanh Thanh lên sân đấu, giành được khởi đầu tốt đẹp, tình hình ngày càng tốt.

Còn cô ta, liều mạng cố gắng, kết quả lại nhận được sổ khám bệnh, nói là dây chằng quá tải, nếu như không ngừng huấn luyện, tương lai sẽ càng tổn thương nghiêm trọng hơn. Cuộc đời bơi lội của cô, kết thúc tại đây.

Tuy rằng biết tổn thương của mình là do bản thân tạo ra, nhưng mà Viên Oánh Oánh vẫn không có cách nào không hận Hồ Thanh Thanh được.

Cô ta nghĩ Hồ Thanh Thanh là khắc tinh của mình. Thậm chí, còn đâm hình nhân nguyền rủa Hồ Thanh Thanh.

Có lẽ là lời nguyền rủa có tác dụng. Một lần ra ngoài chơi với bạn, Viên Oánh Oánh cầm camera chụp hình tùm lum lại chụp được một chuyện cực kỳ khủng khϊế͙p͙.

Chuyện đó là cô chụp được cảnh Hồ Thanh Thanh uống say bị người ta đưa vào khách sạn.

Có đôi khi mọi người không đi sâu vào phân tích điều gì đó, cũng không rảnh rỗi để đi sâu vào phân tích. Phần lớn đều nghe người khác nói gì đó, sẽ lưu lại ấn tượng mơ hồ trong đầu, chẳng hạn như người nào đó bình thường có tác phong không tốt. Lần sau trò chuyện tiếp đến đề tài này, nhắc đến người đó, đa số phần mở đầu là: “Này, bạn biết XX không? Nghe nói giả tạo cực kỳ, bên ngoài rất trong sáng, sinh hoạt cá nhân lại siêu bậy bạ đấy!”

Ngày hôm đó đúng là Hồ Thanh Thanh có uống say. Nhưng mà cũng không phải cô uống rượu một mình với con trai. Đi cùng còn có vài cô gái. Cũng có lẽ là vì đến tuổi nổi loạn, hơn nữa cứ luôn làm gái ngoan có hơi chán ngán rồi, muốn tìm sự khuấy động. Cho nên khi mọi người nói muốn cùng nhau uống rượu, cô tự hỏi một lúc rồi đồng ý.

Sau đó thật sự cũng là người con trai đó giúp đỡ đưa cô vào khách sạn, nhưng không có gì xảy ra.

Ngay cả khi không có gì xảy ra, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Viên Oánh Oánh vứt ảnh chụp ra ngoài, Hồ Thanh Thanh với mọi người đều bị choáng váng.

Cô không biết nếu những bức ảnh này bị cha mẹ nhìn thấy, sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu cha mẹ biết cô uống rượu, lại còn cùng một đám người uống say như chết, vậy thì cô xong rồi. Và cô đã rất hối hận, nếu như cho cô một cơ hội nữa, nhất định cô sẽ không đi uống rượu, nhưng vấn đề là sự việc đã xảy ra rồi, còn bị người khác chụp lại.

Nếu như bị cha mẹ biết, nhất định cô sẽ bị đánh chết? Vừa nghĩ như thế, cả người Hồ Thanh Thanh kinh sợ. Sau đó Viên Oánh Oánh nói với cô, chỉ cần Hồ Thanh Thanh nghe theo lời cô ta, giúp trốn làm việc vặt này nọ, chỉ cần làm tốt, cô ta sẽ không tung chuyện này ra.

Bằng không, Viên Oánh Oánh không chỉ muốn cha mẹ Hồ Thanh Thanh thấy những tấm hình kia, mà còn muốn cho nhân dân cả nước thấy được những tấm hình đó.

Hồ Thanh Thanh bị dọa đến nỗi sửng sốt, đâu còn năng lực suy nghĩ gì nữa. Thật sự làm theo lời Viên Oánh Oánh nói.

Sau đó xảy ra chuyện ngày hôm nay.

Quý Ưu Trạch thấy Viên Oánh Oánh đang ép Hồ Thanh Thanh trộm tiền của cha mẹ, lập tức nổi giận. Loại chuyện này, tất nhiên là không thể phát sinh dưới mắt cô được. Nên Quý Ưu Trạch đứng ra, bảo vệ Hồ Thanh Thanh. Kết quả Viên Oánh Oánh lại xảy ra xung đột với Quý Ưu Trạch. Viên Oánh Oánh nói không lại Quý Ưu Trạch, thở phì phò xoay người rời đi, kết quả đạp hụt lăn xuống.

Lúc sau, Viên Oánh Oánh được đưa vào bệnh viện, Hồ Thanh Thanh lại nhận được tin nhắn của Viên Oánh Oánh. Viên Oánh Oánh bảo cô làm chứng cứ giả, nếu không sẽ tung chuyện say rượu trước đây của cô ra.

Hồ Thanh Thanh vừa căng thẳng, lại không nghĩ ra cách gì để giải quyết, lập tức bối rối. Cho nên khi cô giáo Khúc hỏi cô đến cùng là xảy ra chuyện gì, cô liền nói là Quý Ưu Trạch đẩy Viên Oánh Oánh.

Đi rồi đi, Hồ Thanh Thanh bật khóc.

Đột nhiên cô không biết rốt cuộc phải làm sao, mới xem là đứa trẻ tốt.

Bên kia, Quý Ưu Trạch kéo cửa xe mình, ngồi lên, không đợi Khang Tịch đuổi theo, bảo bác tài lái ra ngoài.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn Khang Tịch chống hai tay trêи đầu gối, cúi người thở hổn hển. Quý Ưu Trạch vẫn tàn nhẫn, bảo bác tài trực tiếp lái xe đi.

Xe chạy trêи đường, cô nhìn sự vật lui về phía sau bên ngoài cửa sổ xe, bất chợt có hơi mất mát.

Thất lạc mất mát, mũi có hơi ê ẩm.

Ngay sau đó mắt cũng chát chát.

Quý Ưu Trạch nghiêng người về phía trước, rút một tờ giấy ra, lau giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, nói: “Chú, theo chú cháu thật sự không hợp với giới giải trí sao?”

Bác tài nghe vậy, ấp ủ một chốc, kết quả đột nhiên Quý Ưu Trạch giơ tay lên dùng tay ra hiệu dừng lại trêи không trung, đồng thời lẩm bẩm: “Cho dù chú nghĩ cháu không hợp với giới giải trí, cũng đừng nói cháu không hợp! Như vậy trái tim cháu sẽ bể nát mất!”

Bác tài nghe thế, ngậm miệng lại.

“Cháu chỉ không hiểu, vì sao chúng cháu làm nhân vật công chúng, thì nhất định phải bị người ta hủy hoại thành như vậy chứ? Đời trước cháu giết người phóng hỏa dìm nước Kim Sơn Tự hay là tạo nên tội nghiệt gì chứ? Sao cả đời này thế nào cũng phải cong đuôi làm chó, không đúng, là cụp đuôi làm người, có vẻ như cũng không đúng, cháu không có đuôi… Đây không phải là trọng điểm! Chỉ là cháu không rõ, tại sao cháu phải bị đánh không thể đánh trả bị chửi không thể chửi lại chứ?”

Quý Ưu Trạch lại rút thêm một tờ giấy, lau sạch nước mắt vừa mới lăn ra, tiếp tục hỏi bác tài.

Bác tài nghe xong, xoay người, hơi hé môi, định nói gì đó. Nhưng là nhận ra, chú vốn không thể chen vào để nói.

“Còn cái tên Khang Tịch kia nữa, động một chút là nói cháu phải bình tĩnh, nghĩ thoáng hơn, không nên để ý những người đó, phải giữ bình tĩnh. Cháu cũng không phải cậu ấy, sao cháu làm được? Mà nói thật là, lúc đầu cháu bước vào giới giải trí này, cũng không phải vì bản thân cháu yêu công việc này. Còn không phải vì tên ngu ngốc kia, cái tên thần kinh, không nói một tiếng đã chạy mất, nên cháu còn cách nào đâu, đành phải bước vào giới giải trí, mới có thể tiếp xúc được chứ! Nếu không phải vì muốn tiếp xúc cái tên ngu ngốc đó, ai thèm vào đây chứ. Ai mà thèm làm đại minh tinh gì đó chứ?!”

Nói đến đây, Quý Ưu Trạch cảm thấy hình như mình vô tình tiết lộ gì đó, vì vậy lại bổ sung một câu: “Dù sao cũng là bạn thân, khuê mật tốt như vậy. Không rêи một tiếng đã chạy mất thì còn gì là anh em… à không, chị em…”

“Cho dù bên ngoài cháu bình tĩnh, nhưng không ngăn được nội tâm tan vỡ mà. Cháu cứ vậy sớm muộn gì cũng sẽ biến thành trầm cảm! Nghe nói là người bị trầm cảm đếm sơ sơ thôi đã khủng hơn tưởng tượng của chúng nhiều lắm, cháu sẽ không bị chứ!” Quý Ưu Trạch còn nói thêm một đoạn phía sau, vén tóc dài, sau đó lấy điện thoại ra, ngón tay vừa bay lượng, vừa nói: “Không được, cháu phải tìm bác sĩ hẹn thời gian trước đi khám thử mới được.”

Bác tài ngụ ý không hiểu gật đầu.

Nói đến bệnh trầm cảm, Quý Ưu Trạch đột nhiên lại nhớ đến Khang Tịch.

Vì vậy, cô từ từ nâng mắt lên từ màn hình điện thoại.

Khang Tịch từng mắc bệnh trầm cảm.

Quý Ưu Trạch không biết đến tột cùng là mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy đầu thật hỗn loạn.

Vừa rồi cô tức giận với Khang Tịch. Hoặc là nói, thật ra cô nên tức giận với cha mẹ Viên Oánh Oánh. Kết quả không hiểu sao lại đốt lửa giận lên đầu Khang Tịch.

Nhưng thật ra…

Cô chỉ hy vọng, dưới tình huống đó Khang Tịch có thể giữ vững sắc mặt đứng về phía mình, bênh vực mình mà thôi.

Bác tài thấy Quý Ưu Trạch không nói nữa, yên tĩnh lại, nên hỏi: “Trút ra hết rồi à?”

Quý Ưu Trạch nghe vậy, quay đầu lại, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, nhìn bác tài. Cuối cùng gật đầu, nước mắt ào ào lăn xuống.

“Lớp trang điểm trôi cả rồi, cháu xem cháu kìa.” Bác tài lắc đầu, chủ động đưa cho một tờ khăn giấy.

“Cảm ơn.” Quý Ưu Trạch cầm khăn giấy ấn giữ dưới mắt.

“Vừa rồi, cháu hơi quá đáng phải không?” Lúc sau, Quý Ưu Trạch nhỏ giọng hỏi bác tài.

“Nói thật thì, có chút.”

“Vậy chúng ta… lái xe về? Cậu ấy sẽ không giận cháu chứ?” Quý Ưu Trạch yếu ớt giơ tay lên, chỉ chỉ phía sau, lại để dưới cằm, đáng thương hỏi.

“Tự cháu xem đi.” Nhưng mà, bác tài lại móc điện thoại của mình ra, đặt vào trong tay Quý Ưu Trạch.

Quý Ưu Trạch cầm lên nhìn, thấy bên trong có tin nhắn.

“Chào bác tài, cháu là Khang Tịch, vừa rồi hỏi qua rất nhiều người, mới lấy được số của chú. Có chút việc nhỏ muốn làm phiền chú. Tâm trạng A Trạch gần đây không được tốt, lúc trở về, chú ghé vào cửa hàng tiện lợi mua giúp cháu thanh chocolate cho cậu ấy, ăn cái đó có thể làm dịu tâm trạng.”

Lúc sau, Quý Ưu Trạch quay đầu nhìn nhật ký điện thoại từ chối cuộc gọi của Khang Tịch trong điện thoại mình, mũi chợt có chút ê ẩm.
Bình Luận (0)
Comment