Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 13

Khôn kiếp, đã biết là mặt hàng này không tốt bụng như vậy rồi!

Người ngoài hành tinh không nóng nảy, cô chỉ không nháy một cái nhìn chằm chằm Tấn Duệ Dương, sâu trong đáy mắt lóe lên ánh sáng, bị Tấn phu nhân dùng ánh mắt thâm tình khẩn thiết n năm nhìn chằm chằm, lúc này Tấn Duệ Dương lại cảm thấy mất tự nhiên, nhưng mà anh luôn giả bộ quen rồi, nói dễ nghe một chút chính là vui buồn không biểu lộ ra, thật ra thì chính là mặt than, bí hiểm luôn làm cho người ta không hiểu, hiện tại tự nhiên cũng giống vậy.

Tấn Duệ Dương nhất quán giải thích với Nhuế Tuyết Tình -- tạm thời gọi là vì giải thích đi!

"Gần đây anh khá bận, có thể không có thời gian chăm sóc con."

Giải thích này tuyệt không đi vào lòng người, ngay cả mí mắt Nhuế Tuyết Tình cũng không nâng lên, cho là cô không biết Tấn An Nhiên chưa bao giờ được Tấn Duệ Dương tự mình chăm sóc sao?

Không cần Nhuế Tuyết Tình lên tiếng phản bác, Tấn An Nhiên ngồi không yên, tuy đứa bé này bị dáng vẻ uy nghiêm của ba ép cúi đầu đến bây giờ, nhưng mắt thấy nếu không lên tiếng sẽ bị ba bán mất! Tấn An Nhiên lấy dũng khí nói với Tấn Duệ Dương: "Ba, không, không cần phải chăm sóc, tự con có thể. . . . . . Hơn nữa, hơn nữa còn có quản gia. . . . . ."

"Ba đang muốn nói cái này đấy." Tấn Duệ Dương không hề có một chút bởi vì con trai phản đối quyết định của mình mà tức giận, trên mặt vẫn cười tủm tỉm, giọng nói vẫn dịu dàng, chỉ là khi nói ra lại làm cho Tấn An Nhiên chìm vào đáy cốc: "Gần đây quản gian cũng không có thời gian, có một số việc cần chỉnh đốn."

Tấn An Nhiên ấp úng nói: "Vậy. . . . . . Vậy thì không thể không ngừng được sao?" Giọng nói nhỏ đến giống con muỗi vo ve, nghĩ đến Tấn An Nhiên mình cũng biết cái vấn đề này ba cậu không cần thiết trả lời.

Tấn Duệ Dương lại tự mình gật đầu một cái: "An Nhiên sẽ ở chung một chỗ với mẹ sống thật vui vẻ."

Tuy Tấn An Nhiên còn nhỏ tuổi, cũng là đứa bé rất giỏi về suy tính, ba bởi vì công việc bề bộn có rất ít thời gian ở cùng cậu, có thể ở cùng cả ngày với cậu như hôm nay, trong trí nhớ của cậu cũng ít có, cho nên cậu mới sẽ vui vẻ như vậy, vốn vẫn sùng bái ba, hôm nay trực tiếp kéo gần khoảng cách không ít, hai cha con chung sống vô cùng hài hòa, nhưng kể từ buổi trưa mẹ của cậu đi về một chuyến, ba cậu cũng có chút thay đổi, mặc dù vẫn cười với cậu, lại không thể ngờ làm ra quyết định như vậy.

Mặc dù không biết nguyên nhân vì sao ba cậu quyết định những chuyện này, nhưng cứ có cảm giác có liên quan đến thái độ của cậu với mẹ cậu trước đó, cảm thấy được điểm này Tấn An Nhiên cũng không dám nói chuyện nữa, cậu đã ý thức được sai lầm của mình, tuy nói không biết lỗi cụ thể ở đâu, nhưng ba cậu tức giận.

#có một người ba khi tức giận đều cười đến đẹp mắt, ngày hôm đó quả thật đều như mỗi ngày đều sống ở trong nước sôi lửa bỏng#-- nếu như lớn một chút, nói không chừng Tấn An Nhiên cũng biết dạng châm chọc như vậy ở trên mạng, nhưng xin lỗi bây giờ cậu còn nhỏ, ba còn không có gì là làm không được hơn cả siêu nhân.

Nhìn bộ dạng của hai cha con này là tính toán vui vẻ quyết định, tình hình Nhuế Tuyết Tình mong đợi hai cha con này bất hòa cũng không xuất hiện, cô vô cùng kinh ngạc nhìn "con trai" cô, ai nấy đều thấy được tiểu tử này không tình nguyện, cậu bé còn đang ở độ tuổi muốn lấy thứ gì đếu phải có được nếu không có thì khóc không kiêng dè gì, cũng đã biết được thỏa hiệp. Nhuế Tuyết Tình thu hồi đánh giá lúc trước, tiểu tử này coi như không tồi. Nhưng mà không hơn, cô sẽ không thỏa hiệp, cũng không cần thỏa hiệp.

"Hai người đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"

Bả vai của Tấn An Nhiên run lên, cúi đầu xuống, Tấn Duệ Dương nghi hoặc: "Tuyết Tình không muốn?"

Vẻ mặt của Nhuế Tuyết Tình không chút thay đổi: "A, tôi làm cho anh có ảo giác tôi sẽ vui mừng vô cùng? Xin lỗi là lỗi của tôi."

"Thái độ của An Nhiên trước đó với em có chút vấn đề, quả thật là nó không đúng, nhưng mà bây giờ nó đã sửa lại, em không thể tha thứ cho nó, cho nó thêm một cơ hội sao?" Tấn Duệ Dương rất nghi hoặc, hỏi Nhuế Tuyết Tình.

Nhuế Thành vốn đang xem đôi vợ chồng này anh tới em đi, quyết định chủ ý không xen vào, chợt liếc về hốc mắt ửng đỏ của Tấn An Nhiên, dừng một chút, cắt đứt lời chị anh nói, nói: "Nào có mẹ con nào hận nhau, nếu An Nhiên đã nhận sai, chị em sẽ không để ở trong lòng, cậu bé đồng ý ở lại đây đương nhiên chị em rất vui mừng, chỉ là anh rể, anh cũng biết rồi mà, chị em không có kinh nghiệm chăm sóc đứa trẻ, lại nói gần đây chị ấy bận việc, chỉ sợ cũng không có nhiều thời gian."

Mức độ Nhuế Tuyết Tình dễ dàng tha thứ cho người em trai này rất cao, mặc dù có chút mất hứng anh đoạt lời của mình, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng phản bác, khi Tấn Duệ Dương cười khanh khách hỏi cô "là như vậy sao", cô còn rất tình nguyện gật đầu một cái, nụ cười trên mặt Tấn Duệ Dương càng sâu hơn: "Tuyết Tình không để ý, vậy thì thật tốt quá, chỉ là coi như em không để ý, nơi đó vẫn phải xử lý, An Nhiên còn nhỏ tuổi, dễ dàng bị người lừa gạt, đây cũng là anh sơ sót, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Nhuế Tuyết Tình hé mắt, chợt liên tưởng đến Tấn Duệ Dương nói câu "có một số việc cần chỉnh đốn" với Tấn An Nhiên trước đó, nhướng mày, hỏi: "Chuyện gì?"

Tấn Duệ Dương cười rất vui vẻ: "Tuyết Tình, đợi lúc đưa anh xuống lầu, anh sẽ cẩn thận nói cho em biết."

"Vậy thôi đi, đi thong thả không tiễn."

"Như vậy An Nhiên. . . . . ."

Vẻ mặt Nhuế Thành tươi cười: "Ở chỗ này trước đi!" Nói xong, một đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn Nhuế Tuyết Tình, "Chị, rất hoan nghênh, phải không?"

Nhuế Tuyết Tình dừng một chút, gắng gượng gật đầu một cái, còn nói: "Chỉ là, chỗ này của tôi cũng không có đồ dùng của con."

"Không cần lo lắng, anh lập tức phân phó người mang tới đây."

Chuyện này cuối cùng vẫn vui vẻ quyết định, Tấn Duệ Dương đứng dậy cáo từ, Tấn An Nhiên giương mắt muốn tiễn anh xuống lầu, lại bị người cậu nhiệt tình lôi kéo không thả, Nhuế Tuyết Tình buồn bực không muốn để ý tới, bị Tấn Duệ Dương nói vài ba lời câu đã đi ra cửa cùng với anh.

Trong thang máy, Tấn Duệ Dương dịu dàng nói: "Biệt thự bên kia, sắp tới có khả năng thay đổi người giúp việc."

"Không quan tâm."

"Mặc dù gần đầy Tuyết Tình không ở bên kia, nhưng chuyện này vẫn phải nói với em một tiếng, dù sao em cũng là nữ chủ nhân của biệt thự kia."

Nhuế Tuyết Tình tượng trưng giật giật khóe miệng, Tấn Duệ Dương cũng không thèm để ý, còn nói: "Trên người An Nhiên, em phải để tâm nhiều một chút, không phải nó không muốn thân thiết với em, thường nghe tài xế Lưu đưa đón nó đi học nói, An Nhiên luôn hâm mộ nhìn những người bạn học được mẹ dắt đi học, cho nên nó chỉ không biết làm sao để thân thiết với em mà thôi, hi vọng trải qua khoảng thời gian ở chung này, hai người có thể hòa thuận hơn."

Đối với sự tha thiết dặn dò của Tấn Duệ Dương, Nhuế Tuyết Tình chỉ có bốn chữ: "Nhờ cát ngôn của anh." (câu này trong tiếp trung chỉ có bốn chữ)

Cuối cùng hai vợ chồng đã tới bãi đậu xe, Tấn Duệ Dương lên xe trước, còn rất lưu luyến ôm lấy Nhuế Tuyết Tình không rời, vô cùng nhẹ nhàng ôm một cái, trước khi Nhuế Tuyết Tình động thủ, anh đã nhanh chóng rút lui, sau khi buông Nhuế Tuyết Tình ra, Tấn Duệ Dương còn đưa tay vuốt mái tóc trên trán của Nhuế Tuyết Tình, giống như tất cả cặp vợ chồng bình thường, dịu dàng dặn dò: "Chăm sóc mình thật tốt."

Nhuế Tuyết Tình chỉ lui một bước, ngay cả ánh mắt cũng lười phải nâng lên: "Hẹn gặp lại."

Tấn Duệ Dương nhét hai tay vào túi, dáng vẻ tùy tiện không chấp nhất: "Đúng rồi, Tuyết Tình, thứ hai cần em tự mình đến công ty làm một chút thủ tục sang tên."

Nhuế Tuyết Tình chỉ gật đầu, sau đó xoay người rời đi, Tấn Duệ Dương cũng lên xe. Nhuế Tuyết Tình đi hai bước, thấy hình như là Tiểu Vương và Tiểu Trương mới đi xuống, hai người cũng cung kính chào cô, tài xế Tiểu Vương còn mang theo một phần thiết tha: "Phu nhân, đồ đã được sửa sang lại, chúng tôi trở về biệt thự bên kia, có chuyện ngài trực tiếp kêu tôi."

Nghĩ đến con trai của kẻ tiện nghi kia, Nhuế Tuyết Tình gật đầu một cái: "Tiểu Vương, anh đưa số điện thoại cho tôi."

"Yes Sir!" Tiểu Vương lấy tờ giấy nhắn, bút, từ trong túi của mình ra, cung kính viết xuống một dãy số, hai tay dâng lên, dáng vẻ thành kính: "Phu nhân ngài gọi tôi bất cứ lúc nào, mặc kệ thời gian nào cũng được."

Nhuế Tuyết Tình nhận lấy giấy nhắn, nói: "Hai người có thể đi được rồi."

Dáng vẻ của Tiểu Vương càng cung kính: "Vâng."

Đưa mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình vào thang máy, Tiểu Trương nhạo báng Tiểu Vương: "Xem bộ dạng của anh này, lúc nào thì biến thành ông già đần độn rồi hả?"

"Cô không cảm thấy phu nhân càng ngày càng có hơi thở nữ vương sao?" Tiểu Vương hiện lên vẻ say mê.

"Nữ vương thì tôi không biết, tôi chỉ biết bộ dạng này của anh đặc ngu ngốc."

"Haizz, cô không phải hiểu, ngay cả tiên sinh cũng đã nằm rạp dưới váy của nữ vương rồi, đừng nói cô không thấy tiên sinh dịu dàng như nước vừa nãy, vẻ mặt lưu luyến không rời. . . . . ." Thao thao bất tuyệt Tiểu Vương không để ý đến, khi mình vừa mới nói câu kia ra khỏi miệng thì trong mắt Tiểu Trương chợt lóe lên ý vị không rõ, chỉ là Tiểu Trương rất nhanh khôi phục lại tự nhiên: "Tôi nói phu nhân của chúng ta ngang ngược, lạnh máu đến không có bạn bè như vậy, không thể nào tiên sinh không phát hiện được vẻ tốt đẹp của ngài ấy, sự thật chứng minh, ánh mắt của tiên sinh vẫn tốt trước sau như một!"

Tiểu Trương chê cười: "Ngoại trừ hai ngày nay đọc mấy câu này, khi nào thì anh nói qua phu nhân có khí thế hả?"

"Đó là bởi vì trước đó tôi chưa tiếp xúc với phu nhân, hai ngày trước vừa tiếp xúc, thì phát hiện!" Tiểu Vương ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Được rồi, về sớm một chút! Quản gia Lâm vẫn chờ chúng ta trở về báo cáo công việc đấy."

Nhuế Tuyết Tình vào cửa, phát hiện hai cậu cháu chỉ mới trong một thời gian ngắn ngủi, đã thân mật, Nhuế Thành còn trẻ tuổi, không cáu kỉnh càng không kiêu ngạo, có lòng muốn gần gũi với người cháu lần đầu tiên gặp mặt, mà Tấn An Nhiên xuất thân thế gia, trong nhà quy củ cực lớn, hoàn toàn không có người sẽ thoải mái chơi với cậu bé, dù ở trường học, vì duy trì phong phạm người thừa kế tương lai của nhà họ Tấn, chính cậu bé cũng không dám buông lỏng, thì ngược lại ở trước mặt Nhuế Thành không cần cố kỵ những thứ này, hơn nữa với người cậu có dáng dấp tương tự này, trong lòng cậu bé vẫn có mấy phần thân thiết. Vì vậy hai người ăn nhịp với nhau, khi Tấn An Nhiên nở nụ cười không cần quá rực rỡ với Nhuế Thành, ngay cả khi cười với Tấn Duệ Dương cũng không rực rỡ như vậy, dù sao ở trước mặt Tấn Duệ Dương, Tấn An Nhiên là không dám buông lỏng như thế.

Chỉ là vừa ồn ào xong, Tấn An Nhiên thấy Nhuế Tuyết Tình đi vào, cơ thể nhỏ bé dừng lại, trên mặt lại trở nên nghiêm túc, Nhuế Thành bất mãn ngẩng đầu nhìn chị anh một cái, còn chưa lên tiếng, Nhuế Tuyết Tình đã mang theo vẻ mặt ác độc của mẹ ghẻ ngồi xuống đối diện bọn họ: "Nghe này, tiểu quỷ, con ở nhà ta thì phải làm theo quy cũ của ta, tắm mặc quần áo gì đó, đều tự mình giải quyết, đừng hy vọng có người sẽ giúp."

Quả thật Nhuế Thành không biết nên nói cái gì cho phải, chị cả, chị gọi con trai mình là "tiểu quỷ" thích hợp không?! Thấy môi đứa trẻ cũng đã cắn đến đỏ, vẫn kiên cường gật đầu, Nhuế Thành bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Đúng rồi, chị, không phải ba mẹ vẫn luôn tiếc khi không thể gặp được An Nhiên sao, vừa đúng lúc để cho bọn họ tới đây ở, chị cũng không cần lo lắng An Nhiên không ai chăm sóc."
Bình Luận (0)
Comment