Nữ Thần Thú Vị

Chương 19



Không thấy em sẽ rất cô đơn lạnh lẽo
Mấy ngày qua đều phải trải qua trong nỗi hoảng sợ, dường như đây là di chứng để lại sau khi xem phim kinh dị, hoặc cũng có thể như Trần Linh nói, tôi cần phải tập trung nghỉ ngơi, vậy nên cô ấy đã cho tôi nghỉ làm vài ngày.

Nhưng phần lớn thời gian tôi đều ở nhà, không dám đi nơi nào cả, nếu không có công việc thì ngoài chơi máy tính ra thì chính là ăn cơm rồi đi ngủ.

Vậy nên tôi quyết định xem hết một lần các bộ phim điện ảnh, phim truyền hình và các clip quảng cáo của La Y quay mấy năm gần đây, càng xem càng cảm thấy La Y thật xinh đẹp, diễn thật hay, càng ngày càng hợp ý tôi.

Ai cũng nói khi đã yêu một người quá sâu đậm thì sẽ luôn suy nghĩ lung tung, đối với chuyện La Y yêu tôi làm cho tôi rất khó để có thể tin tưởng, tuy rằng đã xác nhận quan hệ rõ ràng với chị ấy, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hoài nghi, phải chăng vì tôi quá bám dính chị ấy, cho nên đành chấp nhận tôi trước, chờ qua một đoạn thời gian ngắn sẽ đề nghị chia tay, đến lúc đó tôi sẽ không còn cớ gì để tiếp cận chị ấy nữa.

Cho nên có một khoảng thời gian tôi đã nuôi dưỡng rất tốt một thói quen, đó chính là nhìn mặt đoán ý, trước mặt chị ấy luôn hành động cẩn thận từng li từng tí, sợ có một ngày nào đó chị ấy sẽ nói, em thấy chưa Tiết Linh Nhất, chúng ta có nhiều thứ không hợp nhau.

Nhưng may là câu đó mãi vẫn chưa xuất hiện, mối quan hệ giữa chúng tôi càng ngày càng tốt, vào một buổi chiều của ngày nào đó, sau khi tôi nhiều lần cúc cung tận tụy, chị ấy đã đến tìm tôi để bắt đầu một cuộc trò chuyện dông dài, nội dung chủ yếu lần ấy chính là:
Chị ấy nói, Tiết Linh Nhất, em không cần phải làm thế với chị, chẳng phải em cũng có cuộc sống riêng của mình sao?
Tôi gật đầu rồi lại gật đầu.

Chị ấy nói, Tiết Linh Nhất, chúng ta đã hẹn hò rồi, tình cảm là đến từ hai phía, em cứ đầu tư như vậy làm cho chị cảm thấy áp lực, em có hiểu không?
Tôi gật đầu rồi lại gật đầu.

Chị ấy nói, em thử làm vậy nữa xem, Tiết Linh Nhất.

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu, nếu không làm thế thì nên làm gì đây?
Sau đấy chị ấy giải thích cặn kẽ với tôi rằng không cần giống như một con nô tỳ đi theo chị ấy hầu hạ, tiếp theo chị ấy liệt kê ra một nhóm những việc mà lúc trước tôi đã làm vì chị ấy, nếu không đề cập tới thì không sao, nhưng nếu đã thế rồi thì thật vi diệu, hoá ra tôi đã làm nhiều chuyện cho chị ấy đến như vậy.


Lập tức tôi cảm thấy mình vô cùng vĩ đại, cảm thán xong lại cảm thấy tình yêu vô cùng vĩ đại.

Sau hôm ấy tôi trở về suy nghĩ thật cẩn thận, La Y nói đúng, chúng tôi chỉ muốn một mối quan hệ yêu đương đơn giản, chứ không phải một người bỏ vốn một người thu vốn, tuy rằng tôi đã quen với việc đầu tư đó rồi, nhưng đó là thói xấu, tôi nhất định phải bỏ.

Cho nên vài ngày sau đó, mỗi lần muốn đi tìm chị ấy tôi đều phải nhịn, muốn đưa đồ ăn khuya hay đồ ăn sáng cho chị ấy thì cũng phải nhịn, muốn đi lên lớp cùng chị ấy cũng phải nhịn, hay muốn gọi điện thoại cho chị ấy cũng phải nhịn luôn.

Chị ấy nói tôi phải có cuộc sống của riêng mình, nhưng sau khi kiềm nén rồi tôi mới phát hiện, tất cả cuộc sống của tôi chính là chị ấy, nhẫn rồi lại nhịn, thế mà vẫn có thể chui vào trong ký túc xá như không có chuyện gì.

Về sau thật sự quá nhàm chán, thật sự không nhịn được nữa tôi đành đi tìm chị ấy, vừa lúc đó có buổi liên hoan nhỏ trong ký túc xá chị ấy, khi tôi đến thì đã ăn được phân nửa rồi, chị ấy kéo một cái ghế dài cho tôi ngồi.

Chị gái A nói: "Ơ, đã lâu không gặp nha, gần đây sao không đi theo La Y nhà em nữa?"
Tôi cười nói: "Mấy ngày qua có việc ấy mà."
Chị gái B nói: "Em có việc nhưng La Y thật rảnh rỗi, em không biết chứ mấy ngày nay cô ấy không thấy em thì rất cô đơn lạnh lẽo, mỗi ngày cứ canh điện thoại vài lần."
La Y lập tức ném một cây đậu phụ trúc vào chén của cô ấy, "Cậu câm miệng lại đi."
Quan hệ giữa hai người chúng tôi đã không còn là bí mật gì trong mắt của bạn bè, xã hội bây giờ đã cởi mởi hơn rồi, tất cả mọi người đều có thể chấp nhận.

Nhưng cũng có khả năng đó chỉ là biểu hiện ở bên ngoài, còn trong lòng đang thầm mắng chúng tôi là biến thái.

Đối với ánh nhìn của những người qua đường như thế này, tôi không coi đó là chuyện to tát gì, bởi vì không liên quan đến an toàn cá nhân của tôi, cũng không phải là những người tôi cần trau dồi tình cảm thì hà cớ gì tôi phải ngại ngùng.

Sau khi cơm nước xong chúng tôi như thường lệ đi tản bộ trong sân trường, vừa đi vừa nói những chuyện nhỏ nhặt gần đây tôi gặp khi lên lớp, vì để mô tả sinh động hơn, tôi thậm chí thêm vài yếu tố sắc thái biểu cảm khác nhau, đang nói đến trình độ văn hoá của giáo viên Ngữ Văn không bì kịp mẹ tôi thì bỗng nhiên bị chị ấy cắt ngang.

"Gần đây đang bận việc gì?"
Tôi lập tức rút ra khỏi chủ đề, trả lời: "Lên lớp, ăn cơm, đi ngủ." Cố gắng nhớ lại một hồi, cuối cùng kết luận là: "Không có."
Chị ấy đột ngột dừng bước, "Chỉ vậy thôi?"
Tôi ừm một tiếng.

"Có phải em đã hiểu lầm ý của chị rồi không, chuyện ngày đó chị nói với em ấy, em có hiểu không vậy?"
Tôi nói lời ít mà ý nhiều: "Không có chuyện gì thì không được tìm chị."
Thoạt nhìn thì thấy chị ấy đang nghiến răng nghiến lợi, đưa một tay đẩy đầu tôi, "Sao em lại ngốc dữ vậy hả Tiết Linh Nhất!"
Tôi nghi hoặc hỏi: "Không phải ý đó à?"
La Y trực tiếp xoay người đi, tức giận nói: "Không phải."
Tôi gọi với theo: "Vậy chị đừng đi, La Y, chị hãy nói cho em biết rốt cuộc sau này có cần đi tìm chị hay không đã chứ."
Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, vài năm sau, nhiều lần hồi tưởng lại từng khoảnh khắc giữa tôi và La Y, sẽ phát hiện tôi là loại người khi đang yêu đương, EQ sẽ tụt tới con số âm.

Đến hôm nay lại một lần được gặp nhau, thật ra tôi cũng chẳng trông mong chị ấy vẫn còn nhớ thương tôi, tôi không hề cảm thấy chị ấy vẫn còn yêu tôi nhiều như lúc trước, có lẽ chỉ ấy chẳng qua là đang ỷ lại tôi, mà cái này đổi lại với bất cứ ai cũng có khả năng như thế, chỉ do tôi may mắn, trùng hợp được sự ỷ lại của chị ấy.

Trong mắt của tôi, chỉ cần tôi yêu chị ấy là được rồi, nếu trong mối quan hệ giữa người với người cần phải nhồi nhét thêm tình yêu vào, tôi nguyện ý rằng người hiến dâng tất cả là tôi, chỉ cần chị ấy ở bên cạnh tôi là được.

Sau khi tách ra hai người chúng tôi đều có cuộc sống riêng, chị ấy một đường công danh, còn tôi càng lớn càng trẻ trâu, kết quả dẫn đến sự chênh lệch giữa chúng tôi lớn hơn trước rất nhiều.

Mà chị ấy lại muốn làm hoà với tôi, hơn nữa không thể làm ra vẻ không biết khi nhìn biểu hiện của những người bên cạnh đã cho thấy rằng thật ra chị ấy vẫn còn tình cảm với tôi.


Chuyện này đã làm cho tôi rất đắc ý và vui vẻ, tựa như rất nhiều các cặp yêu nhau đã chia tay, mặc dù không có khả năng quay về bên nhau, nhưng ở đáy lòng vẫn luôn hi vọng đối phương sẽ nhớ mình, tốt nhất là nhớ mình cả đời, để chứng tỏ được mị lực của mình.
Tối thứ sáu tôi mất ngủ như trong dự kiến, ngày hôm sau tỉnh lại phải chịu đựng hai mắt bị thâm quầng, nhìn rất giống như bộ mặt túng dục quá độ đã chiếu trên TV.

Thấy thời gian còn sớm, liền trang điểm, đắp phấn để che cái quầng thâm ấy đi, rồi sau đó nhìn từng giây trôi qua mà vô cùng khẩn trương, mở cửa sổ ra muốn hít thở không khí trong lành thì lại thấy chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở dưới lầu.

Không phải chỉ mới tám giờ thôi sao.

Tôi vội vàng thu dọn một chút rồi khoá chặt cửa đi xuống, nhìn chung quanh không có ai thì ngó vào trong cửa sổ, quả nhiên là La Y, đang dựa vào lưng ghế ngủ.

Gõ cửa kính, thấy chị ấy mắt mở ra, tiếp theo cửa kính đã bị hạ xuống.

"Sao xuống đây rồi."
"Sao tới đây sớm vậy."
Chúng tôi mở miệng cùng lúc.

Sau khi vào xe thì thắt dây an toàn, La Y xoa xoa mi, đột nhiên động tác này khiến cho tôi có suy nghĩ hảo huyền, chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết, chị ấy đã đợi tôi cả đêm ở dưới lầu?
Nếu thật sự như vậy, tôi đây cần phải cảm động đến chết rồi.

Tình huống này nếu áp dụng vào viết văn, sẽ là, cô nhìn thấy đèn cửa sổ nhà người nọ đã tắt, vậy mà cảm thấy rất an tâm, tuy rằng cách nhau nhiều tầng lầu, nhưng dường như có người đang ở bên, nếu mà như thế trong đêm cũng sẽ không tịch mịch, không phải trải qua cảm giác cô độc, thế là quyết định đêm nay ở dưới lầu cùng người đó, cứ coi như đây là mong muốn nho nhỏ ở trong đáy lòng của mình đi.

Oa! Thật cảm động quá đi!
La Y thẳng thừng cắt đứt tưởng tượng của tôi, chỉ ra bên ngoài nói: "Đi mua bữa sáng."
Tôi a một tiếng rồi bước xuống xe.

Thôi đi, chị ấy không thể nào là loại người ngủ suốt một đêm ở dưới lầu tôi, tuy tình cảnh đó rất lãng mạn, nhưng bị tiêu tan nhất chính là buổi sáng tỉnh lại không có cách nào đánh răng rửa mặt, vô cùng khó chịu, La Y không chấp nhận được.

Chúng tôi ăn bữa sáng một cách thong thả, sau khi xe khởi động tôi vẫn còn đang gặm thịt bánh bao của mình, cầm nó tới gần cửa sổ, sợ rằng lát nữa sẽ lưu lại mùi trên xe chị ấy.

Hồi trước tôi không thích ăn bánh bao thịt, nhưng La Y thích ăn, lúc biết La Y thích ăn bánh bao thịt tôi đã kinh ngạc khá lâu, nữ thần gì gì đó, ở trong lòng mọi người hẳn là phải xứng với những thứ cao quý, bữa sáng là cà phê đồ ăn ngọt chứ không phải là sữa đậu nành bánh quẩy, hơn nữa, nữ thần ở trong lòng mọi người, còn là một người sẽ không đi nhà WC nhỏ.

Ăn thịt bánh bao là thói quen được La Y dưỡng thành đấy, lúc đó muốn gần gũi chị ấy hơn, cho nên bắt đầu từ những chuyện nhỏ bên người chị ấy, thế là quyết định chị ấy thích ăn gì tôi sẽ thích ăn cái đó, như vậy mới có chủ đề chung được.

Về sau phát hiện, bánh bao thật sự ăn rất ngon, trước kia tại sao không thích nhỉ?
Nếu như nói đến chuyện này, tôi sẵn tiện nói thêm một câu nữa, nhờ La Y mà tôi thích rau thơm, thích hành tây, thích cà rốt, ui, La Y đúng là một nữ thần bình dân.

Vẫn còn đang nhai nuốt bánh bao thịt, bỗng nhiên La Y tăng tốc, thế là bánh bao đang cầm trên tay đập vào mặt tôi, nhìn thấy chị ấy mang khẩu trang nâng cửa kính lên, nói: "Chó săn."
Trong lòng của tôi trở nên lo sợ, quyết định rút khăn giấy ra, tuỳ ý lau lau chùi chùi, trong miệng đều là thịt nói: "Đâu có đâu có!"
Chị ấy không trả lời tôi, rẽ sang hướng khác, đang ở đầu đường đột nhiên xoay chuyển, tôi hoảng sợ bắt lấy tay cầm trên cửa sổ xe, nhướn người về phía trước thăm dò, rồi lại lui về phía sau nhìn, quay sang trái phải, nhưng vẫn như trước không thể nhìn ra manh mối gì trong kính chiếu hậu.

La Y nói: "Cái xe màu đen đầu tiên có biển số H."
Nghe xong tôi lại gần kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, quả nhiên ở đằng sau có chiếc xe đang đi sau, có lẽ bởi vì trong lòng đang nghi ngờ, cho nên tôi cảm thấy, chiếc xe này, đang theo sát!
Tôi hỏi: "Làm sao chị biết đó là chó săn?"
Thường xuyên xem tin tức thì thấy thật ra minh tinh cũng sẽ hiểu lầm, sống dưới ánh đèn flash, khó tránh khỏi việc sẽ quá lo lắng, luôn cảm thấy có người đang lén theo dõi mình, cũng cảm thấy nếu người ta cầm điện thoại chụp hình, đều là hướng về phía mình.


La Y giải đáp nỗi băn khoăn của tôi, chị ấy nói cho tôi biết lúc trước người này có qua lại với chị ấy, chị ấy vẫn còn nhớ rõ.

Cho rằng sau khi quay phim truyền hình sẽ yên tĩnh lại, không nghĩ tới vậy mà đuổi theo tới tận đây rồi.

Tôi ồ lên một tiếng thật dài, hơn nữa vô cùng phối hợp mà khom lưng, cẩn thận từng li từng tí quan sát.

Hình như La Y đang thầm mỉm cười sau lưng tôi.

Chị ấy cầm điện thoại kết nối Bluetooth, thành thạo nhập một dãy số điện thoại, đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận, La Y nói lời ít mà ý nhiều: "Tôi đang bị theo, chuẩn bị một chiếc xe đến cửa số 3 chung cư Di Hoà."
Nói xong lập tức dập máy.

Oa oa oa! Thật là kích thích quá đi, tôi nhìn xe của chị ấy rất hiếm khi phải chạy nhanh như bay trên đường, khiến cho tôi có cảm giác mình đang tham dự Hollywood, xe ở sau lưng không nhanh không chậm, rồi lại từng bước ép sát, La Y rẽ trái gã ta liền quẹo trái, La Y rẽ phải liền quẹo phải.

Sau khi rời khỏi đường trên cao La Y tiến sâu vào thành phố, thường xuyên chạy qua các ngã tư, nhiều lần luồn lách qua khe hở của các xe khác, hành động này khiến tôi vô cùng hoảng sợ, cảm giác tiếp theo sẽ có một giọng nói người máy kiểm tra tôi, hỏi, trong video này có mấy hành vi trái pháp luật?
Xe ở đằng sau không phải ăn không ngồi rồi, vậy mà vẫn có thể theo kịp, khiến cho tôi rất khẩn trương.

Lúc này tôi cảm thấy mình nên phát huy một chút tác dụng, vì vậy liền nằm sấp người ở cửa kính xe trước, rồi thỉnh thoảng nói cho chị ấy biết một chút tình hình của xe đằng sau.

Nói được mấy lần bỗng nhiên La Y cắt ngang lời tôi.

"Tiết Linh Nhất, em vẫn nên im lặng ngồi đi, em làm thế là cản đường nhìn của tôi."
Tôi lúng túng cười, vô cùng ngại ngùng mà dựa ra sau.

Sau hơn mười phút, cuối cùng La Y đã thoáng dẫn đầu, chị ấy vội vàng dừng ở cửa chung cư vừa mới đề cập tới, cũng nói một câu xuống xe đi theo chị ấy.

.

Ngôn Tình Sủng
Chúng tôi tiến vào khu chung cư theo thứ tự một trước một sau, rồi lại một trước một sau vào trong toà nhà, đi theo chị ấy đến tầng ba thì đầu tiên thấy một cánh cửa sắt, chị ấy lập tức đẩy cửa ra, tôi liền đi xuống theo chị ấy, toàn bộ quá trình này là nước chảy mây trôi.

Cuối cùng chúng tôi cũng thành công ngồi trên xe mà Tiền Nhạc Phàm đã an bài, cắt đuôi chó săn thành công.

Sau khi hoan hô một tiếng thì nghe chị ấy hỏi: "Thú vị hả?"
Tôi cười hì hì: "Khá được khá được." Nghỉ ngơi một hồi rồi suy nghĩ một chút, cảm thấy hôm nay dù chị ấy đi cùng tôi thì chẳng có tin gì để mà xẻ mổ, vậy nên tôi nói, "Cứ để cho bọn họ đi theo là được, vì sao phải làm thế cho mệt mỏi, nếu bọn họ phát hiện chị đến là nhà em, hẳn là không sao chứ."
La Y nói: "Không được.".


Bình Luận (0)
Comment