Nữ Thần Trở Về

Chương 110

Nghe từ trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Chu Mạt Lỵ gian nan từ mặt đất bò dậy, đi đến phòng khách kéo cửa ra, một người đàn ông mặc đồng phục của người chuyển hàng phát nhanh, mang mũ lưỡi trai đưa cho cô một hộp lớn cỡ bàn tay. nam nhân đưa cho nàng một cái lớn cỡ bàn tay bao. Chu Mạt Lỵ căng thẳng nhận lấy cái hộp, cũng không dám nhìn mặt người đàn ông đó, nhanh chóng đóng cửa lại.

Đóng cửa lại, Chu Mạt Lỵ mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một con rối bằng bông, dùng dao nhỏ mở bụng nó ra, móc ra một gói bột màu trắng.

Chu Mạt Lỵ lấy được gói bột trắng, lập tức nhét vào trong túi áo, sau đó thu gom hộp giấy và cn rối bông ném vào sọt rác trong phòng bếp.

Mười mấy phút sau, có tiếng gõ cửa, loáng thoáng còn có tiếng của phụ nữ, cô nhíu nhíu mày, sao lại có tiếng nói chuyện, chẳng nhẽ Ninh tây còn dẫn theo trợ lý tới?

Mở cửa phòng, kết quả không phải là Ninh Tây, mà là hai người cảnh sát, còn có quản lí khu căn hộ đứng ngoài cửa.

Thấy người đến là cảnh sát, Chu Mạt Lỵ căng thẳng nhìn bọn họ:

"Mấy người có chuyện gì không?"

Hai cảnh sát lấy ra hai thẻ nhân viên cảnh sát,

"Chu tiểu thư, chúng tôi nhận được điện thoại có người báo án, nói cô gặp nguy hiểm, nên tới đây kiểm tra một chút."

Nhân viên cảnh sát thấy vẻ căng thẳng của Chu Mạt Lỵ, trong lòng nghi ngờ:

"Cô không có sao chứ?"

"Tôi không sao, "

Chu Mạt Lỵ nhíu nhíu mày, hỏi lai:

"Ai nói với hai người tôi gặp nguy hiểm?"

Chu Mạt Lỵ hỏi xong, rất nhanh thì nghĩ đến người báo án có thể là Ninh Tây. Nghĩ đến Ninh Tây căn bản không quan tâm những bí mật mà cô mật mờ nói tới, mà lại báo cảnh sát, Chu Mạt Lỵ nghẹn họng.

Nữ cảnh sát nhìn Chu Mạt Lỵ từ đầu đến chân đánh giá một lần, phát hiện cô ấy đầu tóc tán loạn, vẻ mặt tiều tụy, không trang điểm, trên người còn mặc đồ ngủ, vẻ mặt rõ ràng nôn nóng và căng thẳng, bắt đầu hoài nghi cô ta bị người xấu khống chế, lập tức dùng máy truyền tin gắn ở eo báo về cho cục cảnh sát.

Bọn họ chỉ có hai cảnh sát, mà có thể trong phòng của Chủ Mạt Lỵ có người hay không, nên không dám vào cửa, nhưng để đảm bảo an toàn cho Chủ Mạt Lỵ, họ cũng không dám rời đi, vì vậy chỉ có thể tìm lí do kéo dài thời gian.

Chu Mạt Lỵ vốn không phát giác cái gì, nhưng sau đó phát hiện hai người cảnh sát có vẻ không muốn rời đi, liền trở nên nôn nóng,

"Mấy người muốn làm gì, tôi đã nói không sao. Cảnh sát mấy người nhàm chán không có việc gì hả, đến đây tìm tôi nói chuyện phiếm sao?"

Hai vị cảnh sát nghe Chu Mạt Lỵ nói chuyện không khách khí, nên nghĩ có lẽ cô ấy không có chuyện gì thật, có thể chỉ là do bọn họ nghĩ nhiều, bệnh nghề nghiệp thôi.

Bị người ta mắng không khách khí như vậy, họ cũng không thể ở đây mắng lại người ta, đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng như vật gì đó rơi trên mặt đất.

Nam cảnh sát lập tức lôi Chu Mạt Lỵ từ trong cửa đi ra, sau đó đóng sầm cửa lại, hắn và nữ cảnh sát che chở Chu Mạt Lỵ sau lưng lui về phía sau nhiều bước.

"Mấy người làm cái gì vậy?"

Chu Mạt Lỵ không nghĩ tới mình bị kéo ra ngoài như thế.

"Đừng tưởng rằng hai người là cảnh sát là có thể tùy tiện, tôi có thể kiện mấy người."

"Chu tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là vì an toàn của cô, cho dù bị cấp trên trách cứ đổi lấy án toàn cho cô, tôi cũng không có ý kiến."

Cảnh sát nam bảo cảnh sát nữ che chở cho Chu Mạt Lỵ, còn hắn thì dựa vào gần cửa, nghiêng người nghe động tĩnh trong phòng, nhưng bên trong lại không có tiếng động nào nữa.

Anh ta quay đầu lại nhìn Chu Mạt Lỵ, phát hiện sắc mặt cô ta càng khó coi, đành phải áy náy nói:

"Chu tiểu thư, do chúng tôi hiểu lầm, quấy rầy đến cô, thực sự xin lỗi."

"Tôi không so đo với hai người, "

Chu Mạt Lỵ trừng mắt với bọn họ một cái rồi lục tìm trên người mình cái chìa khóa, tìm một lúc mới nhớ là mình đang mặc đồ ngủ, không có chìa khóa mang theo.

"Đây là cái gì?"

Nữ cảnh sát chú ý tới thấy từ trên người Chu Mạt Lỵ rớt xuống một túi bột màu trắng, khom lưng nhặt lên.

"Cô đừng có đụng vào đồ của tôi!".

Chu Mạt Lỵ thấy gói bột trắng trong tay nữ cảnh sát thì mặt biến sắc, muốn đoạt lại, nhưng nữ cảnh sát sớm có phòng bị, nghiêng người, không để cho cô ta lấy được.

Vừa lúc đó, mấy cảnh sát do cấp trên cử đến tiếp viện cũng đến. Chu Mạt Lỵ thấy mấy cảnh sát này còn mang theo súng, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng bị nữ cảnh sát kia giữ lại.

"Cô Chu, rất xin lỗi, cô phải đi cùng chúng tôi một chuyến."

Nữ cảnh sát giữ chặt Chu Mạt Lỵ đang cố gắng vặn vẹo vào trong xe cảnh sát, mấy người dân bên cạnh ra đứng xem vẫn chưa hiểu chuyện gì thì xe cảnh sát đã lái đi mất.

"Vừa rồi,... Gói bột trắng mà nữ cảnh sát kia cầm trong tay chẳng lẽ lại là...."

"Nghe nói nữ diễn viên này gần đây không được đóng phim nữa, có thể là do áp lực quá, lại đi lên con đường không lối về này."

"Hiện tại xã hội này ai sống mà không có áp lực, đâu phải mỗi cô ấy mới có áp lực. "

Đây là khu căn hộ cao cấp, người sống ở đây cơ bản đều là người có tiền, chuyện xảy ra như thế, nhanh chóng truyền vào lỗ tai không ít người, mấy nhà báo cũng không hề chậm chạp, nghe được tin lập tức tìm đến khu căn hộ đó hỏi thăm tin tức.

"Ông chủ, Ninh Tây không có ở đó, Chu Mạt Lỵ bị cảnh sát bắt đi rồi."

Người đàn ông nghe cấp dưới báo cáo tin tức qua điện thoại, cũng không nổi giận, chỉ nhàn nhã nhíu mày,

"Tôi biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, quay sang nhìn em trai ngồi bên cạnh:

"Xem ra Ninh Tây vẫn chưa biết năm đó người gây ra tai nạn khiến cha cô ta chết là chú."

Nếu Ninh Tây biết điều này, sau khi nhận điện thoại của Chu Mạt Lỵ chắc chắn sẽ không thờ ơ như vậy.

"Em nói rồi, cô ta chỉ là một diễn viên, có thể biết được cái gì, "

Tưởng Hồng Khải cười một tiếng.

"Anh cũng đừng quan tâm chuyện này nữa, tốt nhất nên nghĩ làm sao cho chị dâu đổi ý, hiện tại Thường gia và Đào gia không còn hợp tác với chúng ta nữa, em ra ngoài uống rượu, cũng không tìm được người uống cùng."

Tưởng Viễn Bằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn, cau mày nói:

"Phía bên Mẫn Á tạm thời không biết làm sao được."

"Tưởng Thành đâu, chẳng lẽ lại đi theo mẹ luôn?"

Tưởng Hồng Khải châm một điếu thuốc, không hài lòng lắm nói,

"Nhưng hắn là người mang họ Tưởng, đi theo Đào gia thì được cái gì?"

Tưởng Viễn Bằng nhíu mày, không kiên nhẫn nói,

"Muốn hút thuốc thì ra ngoài."
Bình Luận (0)
Comment