Giang Thải Liên chắn trước mặt con trai, oán hận nhìn Tiết Linh Yến: “Không được không được, không thể đưa con trai của tôi đến công xã, Tiểu Yến à lòng cháu của ác quá đi chứ, lúc đó cháu bị ong chích, không phải chú cháu cứu cháu thì cháu đã chết từ sớm rồi, sao cháu lại lấy oán trả ơn như vậy chứ?”“Vậy sao? Vậy mạng của chú Vương là ai cứu vậy? Năm đó nếu như không có ông ngoại cháu cho nhà cô mượn lương thực cả nhà cô đã đói chết luôn rồi, cháu lấy oán trả ơn, các người lại là gì chứ?”Tiết Linh Yến khinh khi nhìn bà ta, nói chuyện ân tình với cô sau, vậy thì nói cho rõ ràng đàng hoàng!Giang Thải Liên bị cô trả lời đến mức câm nín, nhìn chằm chằm vào cô, sao đồ xấu xí lại trở nên lanh lợi như vậy chứ? Không nhường câu nào, mà nói câu nào cũng xỉa xói.
“Không cần nói gì nữa, Vương Thụ Nhân đừng để các tiểu bối cười nhạo, đàn ông con trai nói ra lời nào đóng đinh câu đó, về lấy tiền lấy lương thực, trả nợ đi.
”Trịnh Kiến Thiết nhìn thấy mặt Vương Thụ Nhân tím như gan heo, người đứng đó nắm chặt tay lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Yến, trong lòng càng phản cảm với ông ta.
Tên này trước giờ vẫn luôn mặt hiền tâm ác, người ta không biết chứ mình thì quá rõ tính cách của ông ta rồi, trong lòng lại càng phản cảm với ông ta hơn.
Năm đó lúc ứng tuyển đại đội trưởng, Vương Thụ Nhân không ít lần đâm sau lưng mình, hôm nay Tiểu Yến có thể phá vỡ mặt nạ của ông ta, đúng là quá sướng lòng người.
Vương Quốc Thắng ông ta cũng sẽ không buông tha, cũng xem như là trả đũa cho con bé Tiểu Yến đáng thương.
“Trời, chú nhớ ra rồi, năm đó có mượn tiền và lương thực của ông ngoại cháu, nhưng mà đã trả lời, chú xem ông ấy là người nhà không lấy lại giấy nợ, ông ngoại cháu sao vẫn còn giữ chứ?”Vương Thụ Nhân cũng xem như là phản ứng nhanh, dáng vẻ hối hận nhìn Tiết Linh Yến, giống như là bị lừa rồi rất uất ức.
Thấy ông ta đến lúc này rồi, còn giả vờ giả vịt ở đây, Trịnh Kiến Thiết cười lạnh lùng một tiếng:“Vương Thụ Nhân để lại chút mặt mũi cho mình đi!”“! ”Vương Thụ Nhân bị nói đến mức đỏ mặt tía tai, xấu hổ nhìn Trịnh Kiến Thiết một cái, đồ tiểu nhân thêm dầu vào lửa, ông đang trả đũa tôi.
“Vương Thụ Nhân, ông mà còn khất nợ nữa đừng trách nhà họ Tiết chúng tôi không khách sáo, lên đòi nợ tận cửa.
”Gậy của ông chú hai đập xuống đất một cái, sắc bén nhìn ông ta, ân cứu mạng không trả, còn muốn khất nợ không trả, chứng cứ rành rành còn ngụy biện, đúng là thấy nhà họ Tiết không có ai dao?“Xem như chú xui.
” Vương Thụ Nhân mặt bất lực về nhà lấy tiền lấy lương thực, Giang Thải Liên ôm lấy con trai khóc lóc: “Con trai của mẹ, con bị đồ xấu xí đó vu khống chết rồi.
”Vương Quốc Thắng độc ác nhìn chằm chằm vào Tiết Linh Yến, khuôn mặt nghiến răng giống như muốn nhai tươi nuốt sống cô vậy.
Tiết Linh Yến khiêu khích ngước cằm lên, trên mày nhuốm vẻ ngông cuồng đắc ý.
Nhìn thấy Tiểu Yến như vậy, Vương Quốc Thắng ngây người ra một chút, đồ xấu xí không phải rất tự ti sao? Bình thường không dám ngước mắt nhìn người khác, vẫn luôn trong dáng vẻ bị ức hiếp, sao hôm nay lại ngông cuồng như vậy?“Anh Quốc Thắng à, em sợ.
”Lý Tiểu Hồng qua nắm lấy cánh tay của vưt, nghĩ đến cảnh tượng treo giày rách trên sân khấu là cô ta muốn khóc.
Đó rõ ràng là kết cục cô ta chuẩn bị cho Tiểu Yến mà, sao lại đổi thành mình rồi?“Con tiện tì, bình thường không quản được ống quần của mình, điệu đà õng ẹo hại chết con trai ta rồi.
”Lý Tiểu Hồng không nói gì Giang Thải Liên cũng không nhớ đến cô ta, vừa mở miệng là Giang Thải Liên xả hết sự bực mình lên người cô ta, vồ lên vừa cấu vừa đánh, hận không thể đánh Lý Tiểu Hồng, xuống tay không biết nặng nhẹ.
Lý Tiểu Hồng lúc mới đầu còn có thể kêu gào, sau đó nhắm mắt lại ngất xỉu mất, trên mặt đất chảy nguyên vũng máu.
Trương Tái Hoa thấy con gái chảy máu đầy trên mặt đất, đỏ hết cả quần, khóc lóc vồ qua: “Trời ơi, đánh chết người rồi.
”.