Nữ Vương Bức Hôn

Chương 20

"Lâm Tử Quỳ, em còn nhớ 4 năm trước em ở đây tỏ tình với chị không?"
"Nhớ kỹ, đương nhiên nhớ kỹ, 4 năm trước em đeo chiếc nhẫn này ở ngón giữa của chị.", nâng hai tay của Phương Y Ái đặt trong lòng bàn tay, "Còn nhớ đêm đó chúng ta ở đây, ở trên xe chị triền miên đến sáng, bây giờ em vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ mê người đêm đó của chị nữa."
Đối với lời nịnh đầm của cô ấy thì mũi cũng phồng to ra, nhưng mà nhớ lại chuyện đêm đó, bản thân mình thế mà lại cho phép cô ấy hồ đồ như vậy, nương theo bóng đêm tùy ý đỏ mặt, nhắm mắt nhớ lại ký ức điên cuồng, phóng khoáng trên xe lúc đó.
Cũng vào một đêm mát mẻ như vậy, nhưng bởi vì Lâm Tử Quỳ đột nhiên biểu lộ làm cô xao động, chỉ trong nháy mắt mà như thiên lôi đụng phải địa cầu, ở trên xe Phương Y Ái trình diễn một loạt hình ảnh 18+ nóng phỏng mắt, nhễ nhại mồ hôi. Nụ hôn tuyệt vời, bàn tay nóng bỏng, cơ thể bùng nổ, không gì có thể kiềm chế ham muốn, chỉ nhớ rõ dây dưa đến lúc hướng Đông sáng bừng...
"Đây là điều chị muốn nói với em sao? Nghiêm túc một chút."
Nữ vương đại nhân ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đầy thỏa mãn, hạnh phúc của nhà văn Lâm, biết chắc cô ấy đang hồi tưởng lại chuyện làm người ta xấu hổ năm nào. Gương mặt lạnh lùng, nghiêm khắc báo cho cô ấy biết bản thân đang bất mãn.
"Khụ khụ, nhớ rồi." Trưng ra vẻ mặt đứa trẻ ngoan ngoãn biết sai nhận tội, Phương Y Ái tức giận đẩy Lâm Tử Quỳ ra, bản thân đang nổi nóng, nhưng lại rảnh rỗi đứng ở đây để người ta trêu chọc mình.
Bất thình lình tạo cơ hội cho Phương Y Ái thoát khỏi, người đẹp tức giận khẳng định là muốn dỗ ngọt..
Chạy đuổi lên phía trước: "Tiểu Ái, đừng quấy nữa, loại chuyện này có đáng giá để lạnh nhạt với em không?"
"Loại chuyện này, em nghĩ chị muốn kết hôn là "loại chuyện này"? Lâm Tử Quỳ, em làm chị quá thất vọng rồi."
Vốn là một câu bong đùa, không nghĩ tới hậu quả rất ngoài dự định, vô tình dẫm phải mìn của Phương Y Ái.
Vừa tức vừa vội, có phần lớn tiếng nói với Lâm Tử Quỳ.
"Vậy rốt cuộc chị muốn thế nào a?"
"Chị muốn ngay bây giờ, ở nơi em từng tỏ tình với chị, đem chiếc nhẫn ở ngón giữa đặt lên ngón áp út của chị." Giơ bàn tay trái lên trước mặt, bình tình, nhìn chăm chú Lâm Tử Quỳ.
"Tại sao chị phải nhất định kết hôn chứ? Em thật sự không hiểu, kết hôn rất quan trọng với chị sao?" Tìm mọi cách lấy lòng khuyên giải, Phương Y Ái vẫn như cũ "bướng bỉnh cố chấp" trong mắt Lâm Tử Quỳ, kiên trì cũng không gì lay chuyển được.
"Bởi vì trong lòng em - Lâm Tử Quỳ - chưa bao giờ tin tưởng vào tình yêu, em đối với chị không hề tin tưởng, mà chị cái gì cũng đều cho em, con người chị, trái tim chị, mọi thứ chị sở hữu, chị chưa bao giờ giấu giếm em việc gì, còn em... trái tim em căn bản là lạnh lùng, dù chị nỗ lực như thế nào cũng không thể cảm hóa được trái tim em. Mọi thứ.. mọi thứ đều không bằng vị trí .. người kia trong lòng em."
Nếu như lúc nãy, Lâm Tử Quỳ còn phản bác được vài câu, thì bây giờ toàn thân run rẩy vì khiếp sợ. Cuộc nói chuyện làm cho Lâm Tử Quỳ không biết nói gì để chống chế, xấu hổ vô cùng. Phải thừa nhận Phương Y Ái thật sự rất hiểu cô, như con giun trong bụng, nhìn thấu mọi việc.
"Thế nào? Nói không nên lời phải không. Em thật sự cho rằng Phương Y Ái là một kẻ ngu si sao? Trong năm đầu quen chị, em vẫn còn đối với cô ấy dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, mấy ngày gần đây em còn tìm một cô bé kế toán rất giống cô ấy nữa a! Vẻ đẹp bình thường, vóc người bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chị không hiểu, nói về vẻ đẹp, về tài năng, về gia thế và học thức, chị có chỗ nào thua kém cô ấy chứ? "
Một hơi nói ra hết nỗi uất nghẹn trong 5 năm, như là một phương thức trút giận nhanh chóng không gì bằng, trái tim băng giá nhìn Lâm Tử Quỳ, cho dù đang trong đêm tối, giọt nước mắt còn sáng hơn ánh trăng, càng biểu hiện sự quạnh quẽ.
"... Tiểu Ái..."
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng không cách nào làm cho vợ thoải mái, nước mắt tuôn rơi chỉ làm cho lòng đau đớn.
"Đừng gọi chị như vậy, " nâng tay lau những giọt nước mắt đang chảy, "Không yêu cầu bất cứ điều gì khác, chỉ cần em và chị kết hôn, cho một lời hứa hẹn, nếu như em thấy thiệt thòi, thì đừng tìm chị nữa. Vẫn là câu nói kia, vé máy bay ở chỗ em, tương lai là do em, em làm sao thì làm.."
Lúc Phương Y Ái mở cửa xe muốn đi, Lâm Tử Quỳ nhất thời phản xạ có điều kiện, trong lòng rầu rĩ , muốn giải thích với Phương Y Ái.
"Tiểu Ái, chị xuống xe trước đi, có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng."
"Bây giờ chị không muốn nói gì hết, buông chị ra, đừng lôi kéo..."
Phương Y Ái đã ngồi vào ghế lái, mắt thấy cô ấy muốn mở máy xe, Lâm Tử Quỳ nhất thời sốt ruột không một chút suy nghĩ. Nhanh chóng xông lên mở cửa xe, một tay nắm lấy chân Phương Y Ái , một tay ôm eo Phương Y Ái, nghĩ muốn dùng hình thức ôm công chúa để kéo nữ vương bệ hạ ra.
"A! Lâm Tử Quỳ em làm gì vậy? Buông ra."
Mới đầu Phương Y Ái đối với hành động lỗ mãng củaa Lâm Tử Quỳ vừa tức giận vừa sợ, sau khi đánh giá kỹ bản thân đang trong không gian nhỏ hẹp, tự giác thôi không giãy dụa, thuận lợi lấy túi xách ở trên ghế phụ, quay qua đánh vào đầu Lâm Tử Quỳ.
"Bốp. . . Bốp. . ."
"A! A! Tiểu Ái, sao chị lại đánh em ? Đừng a.. A, đau.. Đau."
Nghiêng đầu cũng vô ích, đang ôm Phương nữ vương trong tay lại không dám buông ra, chỉ cố gắng kiên cường dùng mặt tiếp xúc với túi da. Ai ngờ người kia ra tay thật mạnh
"Còn không buông chị ra?" Mặc dù đang nổi nóng, nhưng đánh nhiều như vậy, bản thân cũng đau lòng, tuy là lớn tiếng, nhưng ý tứ hòa hoãn đi rất nhiều.
"Chúng ta ở đây nói chuyện rõ ràng nếu không em sẽ không buông ra!"
"Được thôi, nói đi!"
Thích cách nói trẻ con của Lâm Tử Quỳ có thể chạm đến chỗ mềm mại trong nội tâm sâu thẩm.
Được Phương Y Ái đồng ý, nhà văn Lâm mới yên tâm, nhẹ nhàng ngồi trên cát.
Trong mắt có chút hổ thẹn và cũng có đau lòng.
Hổ thẹn chính là bản thân làm thương tổn người con gái cao ngạo mà cô cực kỳ yêu thương này, đau lòng chính là bản thân có lỗi với cô ấy, những lời này Phương Y Ái chưa bao giờ đề cập đến, trước giờ cho rằng bản thân đã giấu rất kỹ, cũng không ngờ rằng từ lâu Phương Y Ái đã biết rất rõ ràng, lặng lẽ chịu đựng trong lòng, Lâm Tử Quỳ nói không nên lời những cảm xúc trong đầu, mong muốn bù đắp cho Phương Y Ái càng nhiều hơn.
Nhìn vào đôi mắt Phương Y Ái, thấp giọng nói: "Tiểu Ái, đối với em... người.... người kia đã là quá khứ, em không biết vì sao chị biết được, nhưng em đảm bảo kể từ sau khi chia tay với cô ấy, trong lòng em chỉ có một người là chị, chị mới là người mà Lâm Tử Quỳ quen bây giờ và cả sau này."
Không còn mang vẻ vô tri thiếu suy nghĩ, đanh đá mà lúc này đối diện với bản thân là người rất trưởng thành và chững chạc, là người mà vạn người say mê - Lâm Tử Quỳ, là nhà văn với bút danh lẫy lừng là Túy Ngọa Hoa Đình.
"Ào ào" tiếng sóng biển như phá tan sự yên tĩnh đẻm nay, thổi mái tóc dài của Phương Y Ái rối loạn: "Nói xong chưa ? Chị đi được rồi đúng không!" Giọng nói không kiềm chế được, không nhịn nỗi xoay người, bàn tay lung tung vuốt tóc sang một bên.
Phản ứng này là không tin hay không nguôi giận a? Nhà văn Lâm nghĩ muốn nát óc.
Nói chung trong lòng Phương Y Ái còn giận, vốn muốn cho Lâm Tử Quỳ một cơ hội, để cô bộc bạch, thấy được Lâm Tử Quỳ thề không kết hôn kia đang bị dao động, cho rằng bản thân mình sẽ dẫn dắt vào trọng tâm câu chuyện, hi vọng Lâm Tử Quỳ quýnh quáng lên sẽ cầu hôn với mình, tự mình lùi một bước.
Ai mà ngờ Lâm Tử Quỳ không tập trung trọng điểm vào chuyện kết hôn, mà lại là về mối tình đầu, Phương Y Ái chịu đựng chuyện này gần 5 năm, đến hôm nay mới tính sổ với Lâm Tử Quỳ, trong cuộc chiến tình cảm này, cô mới là người chiến thắng cuối cùng. Cô hiểu rất rõ ràng từng câu từng chữ của Lâm Tử Quỳ, trong lòng Lâm Tử Quỳ luôn có một bóng hình, nhưng ai nặng ai nhẹ, khỏi cần hỏi cũng biết, trái tim Lâm Tử Quỳ thuộc về ai, yêu ai,Phương Y Ái hoàn toàn tự tin, nếu không cô đã không đem chuyện này nói ra hết, chỉ là cô muốn đề cập đến con người kia để "kích động" Lâm Tử Quỳ.
Có thể là gió biển mát mẻ làm cho đầu óc Lâm Tử Quỳ thanh tỉnh, Lâm Tử Quỳ hoàn toàn không rơi vào bẫy của Phương Y Ái, mà còn quấy rối kế hoạch sở hữu. Thật là quá đáng ghét .
Ánh mắt nhìn đến bên hông xe, không ngờ tên dai như đỉa Lâm Tử Quỳ kia cũng đi theo.
"Tiểu Ái, em nói những câu này hoàn toàn là thật, chị phải tin em a!"
Không thèm liếc mắt nhìn, Phương Y Ái tùy ý nói một câu: "Chị tin a."
"Vậy sao chị còn bỏ đi? Không phải đồng ý nói chuyện rõ ràng với em sao?"
"Không phải em chỉ muốn nói mấy câu này thôi hả?"
"Cái này là chị ngụy biện a?"
Phải nói là Phương Y Ái bình thường độc đoán quen rồi, lúc đang nổi nóng thì sẽ bộc phát tính tình tiểu thư, nhõng nhẽo muốn được nuôi chiều.
"Bốp..." âm thanh quen thuộc, tiếng rên đau đớn cũng quen thuộc.
"Sao lại đánh nữa a! Á! á!"
"Bốp... Bốp... Bốp..."
Mọi chỗ đều rộng mở khiến cho hai tay vô cùng khó khăn che chắn trước túi da, Phương Y Ái đang ra sức trút giận lên toàn thân Lâm Tử Quỳ, thoả thích trút giận. Ngụy biện? Đêm nay, tôi Phương Y Ái không đánh Lâm Tử Quỳ má nhìn không ra thì không còn là Phương Y Ái nữa, dám nói cô ngụy biện, đây không phải cãi lại thì là cái gì.
Lưng, chân, đùi không thoát khỏi kiếp bị bạo hành.
"Đánh đủ rồi chưa a? ! Tiểu Ái, em biết.... (bốp)... là em làm chuyện có lỗi với chị, nhưng chị cũng phải cho em cơ hội bù đắp, tạ lỗi với chị chứ!"
"Không cần!"
"A!"
Tránh né thế nào cũng không trốn thoát, Lâm Tử Quỳ không nói gì, tâm trạng cũng rất hổ thẹn, khẳng định sẽ không đánh lại, muốn để Phương Y Ái trút hết bực tức ra, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng "đòn hiểm" của Phương nữ vương.
"Sao em không chạy hả? ! Đứng một đống ở đây làm gì?"
Phương Y Ái đánh đến mệt mỏi, hai tay chống lưng, cầm túi xách bên người, thở hổn hển.
Nghĩ cơ hội đã tới , Lâm Tử Quỳ tiến lên đoạt lấy "hung khí" trong tay Phương Y Ái, nhanh chóng chạy đến đuôi xe.
"Lâm Tử Quỳ, em tạo phản hả? ! Đứng đó, mau đem túi xách trả lại cho chị."
Tức giận, rất tức giận, Lâm Tử Quỳ càng ngày càng không nghe lời .
"Trừ khi chị đồng ý nói chuyện rõ ràng với em, là kiểu tâm sư thâu đêm suốt sáng a."
Trong tay có lợi thế liền ra điều kiện với Phương Y Ái. Trog mắt Phương Y Ái, thật là không biết lượng sức mình.
"Dám ra điều kiện với chị phải không?" Cởi chiếc giày cao gót ở chân phải nhắm vào người nào đó.
"Em đi mà nói chuyện với giày cao gót của chị đi!" Tiếp theo là chiếc giày cao gót bên chân trái cũng bay tới.
Cũng may Lâm Tử Quỳ không phải đầu óc phát triển, tứ chi chậm chạp, phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời tránh thoát.
"Rầm."
Một tiếng vang rất lớn, Phương Y Ái ngồi trên xe đóng cửa thật mạnh. Chuyển động chiếc chìa khóa xe.
Tiếng động cơ vang lên càng làm Lâm Tử Quỳ hoảng hốt.
"Tiểu Ái, chị chưa mang giày vào nè?"
Cúi gập người nhặt chiếc giày Phương Y Ái ném xuống, đứng dậy thì...
"Oanh..."
Bánh xe quay nhanh với tốc độ chóng mặt, làm bụi bay ngột trời.
"Khụ khụ khụ. . . Tiểu Ái. . ."
Cầm chiếc giày cao gót trong tay, sau một trận cát bụi mịt mù, đợi đến khi cát bay đi hết, thì bóng xe Phương Y Ái đã như ẩn như hiện.
"Tiểu Ái à, chạy chậm một chút nha... không phải nói chị lúc lái xe đừng mang giày cao như vậy mà....."
Tiếng vang thật lớn hòa cùng tiếng sóng biển, lời dặn dò của Lâm Tử Quỳ bị gió biển thổi bay biến, mờ ảo mờ ảo. Cuộc chiến bức hôn này được mai phục rất nhiều tầng a, tối nay sử dụng chiêu gì vậy trời, vừa nhắc lại chuyện cũ vừa chơi chiêu lạt mềm buộc chặt! ! !

Bình Luận (0)
Comment