Nữ Vương Bức Hôn

Chương 8

"Lúc tôi còn nhỏ, xui lắm, bạn ngồi cùng bàn rất kỳ lạ, mỗi ngày đi học, bên người cô ấy lúc nào cũng thoang thoảng mùi đàn hương, aiiiizzz, cả lớp đều có mùi đó, lớp học chúng tôi không ai chơi với cô ấy cả, nhân duyên của tôi trong trường cũng tốt lắm ah. Nhưng lại cảm thấy tội nghiệp cô ấy, không chỉ ngồi cùng bàn, mà làm bạn với cô ấy cũng không tệ, sau đó, cô đoán thử xem sao?"
"Không biết." Phương Y Ái nghe đến mê mẩn, chiếc muỗng múc cháo gạo đen cứ di chuyển bên mép, quên mất phải đưa vào miệng.
"Tôi bị cô lập, nghĩ đến thật đau cả đầu."
"Ha ha ha, vậy ra sau này cô chỉ chơi với mình cô ấy rồi."
"Gần như vậy, có bạn vẫn tốt hơn không có."
"Vậy còn cô, lúc nhỏ.. có chuyện gì vui không a?"
"Tôi?" Phương Y Ái không nghĩ tới Lâm Tử Quỳ sẽ hỏi mình, có chút trở tay không kịp, nhưng cũng chăm chú bắt đầu hồi tưởng.
"Không có, " tiếc nuối lắc đầu, "Khi còn bé, thành tích của tôi rất tốt, 15 tuổi thì xuất ngoại. Tốt nghiệp đại học ở mỹ, sau đó vào làm việc ở công ty của ba. Cả chặng đường đều thuận buồm xuôi gió, không gặp bất cứ trắc trở nào."
Nghe Phương Y Ái bình thản nói về cuộc sống vô ưu vô lo, Lâm Tử Quỳ không khỏi cảm thán: "Aizz, con đại gia thật tốt."
Nhanh chóng trừng mắt nhìn Lâm Tử Quỳ, nâng cao tay gõ vào đầu cô ấy, nữ vương đại nhân khó chịu nói rằng: "Tôi cảnh cáo cô nha, sau này không cho phép đem mấy câu như tiểu thư con nhà giàu, con ông cháu cha, con đại gia gì gì đó để ngay cửa miệng." Phương Y Ái tuy rằng là con ông cháu cha, nhưng cũng là hình mẫu, tấm gương có tiếng trong giới con nhà giàu, thế nào lại có cảm giác Lâm Tử Quỳ khinh thường thân phận của mình a.
"Éc "
Trong lòng lặng lẽ rên một tiếng, đúng là tiểu thư nhiều tật xấu, mà cũng nhiều yêu cầu!
"Ăn nhiều một chút, " Lâm Tử Quỳ vừa nói vừa múc thêm đồ ăn cho Phương Y Ái, "Cháo gạo đen của tôi thế nào, nếu không đủ ngọt thì bỏ thêm hai muỗng café đường."
Tiếp nhận đồ ăn Lâm Tử Quỳ đưa qua, cười ấm áp, Phương Y Ái không một chút keo kiệt nở nụ cười tươi rói dành cho Lâm Tử Quỳ: "Không cần, cô nấu ngon lắm."
Sau khi ăn xong, hai người cảm thấy thân thiết không ít, có một số người, dù ở chung cũng không khắng khít thân thiết, nhưng cũng có một số người dù chỉ liếc mắt nhìn nhau, liền khao khát thân cận, khao khát càng muốn hiểu về đối phương hơn.
Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái lại thuộc về loại người thứ hai.
Sau khi ăn sáng xong, rồi lại ăn trưa, suốt cả buổi chiều hai người thoải mái thích thú nằm trên ghế sofa, cô một câu tôi một câu, nói mãi không ngừng, đề tài nói hoài không hết, có lúc nhịn không được cười vui vẻ.
"Ha ha ha ha ha, sao cô có thể như vậy a? Ba mẹ đứa trẻ kia không đi tìm cô sao?"
"Không có, tìm được tôi thì làm được gì, tôi không thừa nhận thì làm được gì nhau nè. Con nít đánh nhau là chuyện bình thường, tôi đâu có đánh bể đầu hắn đâu!"
"Ha ha ha... Thì ra thành tích lúc nhỏ của cô là như vậy a, rồi sao lại muốn làm nhà văn."
"Chuyện này mà nói, thành tích cũng tạm được, ở trường học cũng vượt qua, làm nhà văn là chuyện ngẫu nhiên, đời người coi vậy chứ rất kỳ diệu, khi không ngờ tới lại xuất hiện một kỳ tích, như chuyện tôi trở thành nhà văn cũng là một kỳ tích. Ban đầu chỉ muốn lên mạng viết gì đó cho vui, có vài người đọc cũng thỏa mãn lắm rồi, cũng không ngờ tới có thể thành công lớn như vậy, cảm giác này đặc biệt lắm nha, cuối cùng cũng có thể đem lại cuộc sống tốt hơn cho mẹ và bà ngoại."
Một câu nói, Phương Y Ái nghe được trong đó có niềm tự hào lẫn sự kiêu ngạo, nhưng cũng cho thấy những đắng cay mà người khác không cách nào biết.
Lâm Tử Quỳ là một người rất mạnh mẽ, nói cho cùng cũng không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối của bản thân trước mặt người khác, thế nhưng đối với Phương Y Ái mà nói, là độc đáo, không giống người thường.
Bởi vì bản thân Lâm Tử Quỳ là người tài hoa, cô khó giao tiếp với người khác, tuổi lại nhỏ, lại không dựa dẫm vào ai, mọi chuyện đều chỉ có thể dựa vào bản thân, nên lòng phòng bị so với người khác cũng chặt chẽ hơn, nhưng trước mặt Phương Y Ái, lớp ngụy trang này biến mất dạng.
Đứng lên chuẩn bị rót thêm ly nước cho Phương tiểu thư, cũng không ngờ rằng ngoài đường sắc trời cũng không còn sớm: "Trời tối nhanh dữ vậy, cảm giác như chúng ta chưa có làm gì hết."
Nghe Lâm Tử Quỳ nói, Phương Y Ái cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm vô thức tập kích hai người, "trời tối thật, tôi..."
"Muốn cùng nhau ăn tối không?"
"..." Cả ngày không về nhà , Phương Y Ái cũng sợ ba và mẹ lo lắng.
"Xem ra đêm nay mẹ tôi sẽ không về, xem như chiếu cố người cô đơn này, bù lại tôi sẽ xuống bếp, cô chọn món."
Lâm Tử Quỳ muốn giữ lại, không biết vì sao, cả một ngày ở chung, Lâm Tử Quỳ đối với Phương Y Ái có một loại cảm giác quyến luyến, Phương Y Ái thích nghe mỗi một câu nói của cô, cô muốn bày tỏ tấm lòng của mình với Phương Y Ái, dù có ra sao đi nữa.
"Cóc cóc cóc..."
Tiếng đập cửa vô cùng không phù hợp hoàn cảnh lại vang lên, sao họ có thể quên mất đám vệ sĩ đứng ngoài cửa cả ngày.
Mở cửa ra, nhìn thấy vẫn là một hàng vệ sĩ đứng chỉnh tề, trên trán Lâm Tử Quỳ mồ hôi rơi đầy, không phải cả ngày đều đứng tư thế này chớ?
Không thèm đếm xỉa đến người mở cửa cho bọn họ, nhìn lướt qua Lâm Tử Quỳ, cho đến khi nhìn thấy Phương Y Ái đang đứng bên cạnh sofa: "Cô chủ, ông chủ gọi điện nói, hỏi cô khi nào về, trời cũng đã tối lắm rồi, cô có suy nghĩ về..."
"Tôi đã biết." Không muốn nghe vệ sĩ dong dài, tự bản thân tiến lên trước khi cánh cửa đóng lại, hơi ngại ngùng quay đầu lại nhìn Lâm Tử Quỳ gần trong gang tấc, trong lòng rất không nỡ, "Vậy, tôi có thể, ba tôi... "
"Không sao, cô cũng ở đây chơi với tôi cả ngày rồi, mau mau về đi, ba mẹ cô chắc cũng lo..."
Bên miệng vẫn đang líu lo nói, Lâm Tử Quỳ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, bây giờ Phương Y Ái vòng tay qua cổ Lâm Tử Quỳ, hai người thân mật khăng khít, dính chặt vào nhau. Hương thơm tỏa ra từ người đẹp giống như ma lực, khiến cho Lâm đại tác gia không kiềm chế được, tham lam hít ngửi mái tóc dính bên mình.
"Cám ơn sự đón tiếp của cô hôm nay, tôi rất vui." Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, nghe bên tai như nỉ non lời yêu, làm cho trầm mê lưu luyến.
Lâm Tử Quỳ do dự vài giây, giơ cánh tay lên, đáp lại cái ôm của Phương Y Ái, đặt hai tay lên chiếc eo, mềm mại không xương, mang lại cảm xúc vô lực, khiến cho trái tim Lâm Tử Quỳ một trận rung động.
Đợi một lúc, thấy Lâm Tử Quỳ vẫn không có biểu hiện gì, Phương Y Ái cố gắng lấy hết dũng khí nói bên tai tên đâu đất này: "Ngày mai đến nhà của tôi đi, tôi.. Ngày mai ba mẹ phải đi tham dự tiệc cưới của một người bạn, buổi tối họ còn phải tham gia tiệc rượu.. trong nhà chỉ có mình tôi."
"... A?"
Thoáng căm tức đẩy Lâm Tử Quỳ ra, thực sự là, bản thân xuống nước mời cô ấy, sao cô ấy có thể không hiểu phong tình, đi đến sofa bên cạnh lấy túi xách..
"Hôm nay tôi đến nhà cô làm khách, có đi thì phải có lại, nên ngày mai muốn mời cô."
"Thế thì, Phương Y Ái, Phương Y Ái, " không hiểu vì sao người đẹp trong nhà lại đội nhiên nổi giận, vội vàng bước lên nắm lấy bàn tay đang chuẩn bị mở cửa, "Tiểu Ái."
Đơn giản chỉ là thay đổi một cách xưng hô, Phương Y Ái cảm thấy bản thân như đang được bao quanh bởi những đám mây cầu vồng tuyệt đẹp, nhanh chóng phục hồi ngọn lửa giận dỗi trong lòng, Phương Y Ái cũng hiểu được bản thân điên rồi, sao có thể chỉ vì hai từ kia mà thỏa hiệp, thở dài, quay đầu đối diện với Lâm Tử Quỳ, người này chắc chắn là khắc tinh của đời cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng, tình cảm: "Ngày mai, sáng mai tôi kêu tài xế đến đón cô."
Nói vừa xong, đợi mãi cũng không thấy người nọ buông tay, cho rằng cũng đang quyến luyến, Phương Y Ái cũng không biết cảm giác bây giờ của hai người là cảm giác gì, rất muốn thân thiết với Lâm Tử Quỳ, nói chuyện với cô ấy, cho dù không làm gì hết, chỉ cần đứng cùng nhau cũng cảm thấy rất thỏa mãn mà không màng đến tất cả thế giới xung quanh, không muốn về nhà, không muốn đi làm, không muốn... rời khỏi cô ấy. Như ngày hôm nay vậy, không ai quấy rầy, các cô cũng không để ý đến thời gian.
Trong mắt có điều mong ước, cuối cùng chính Phương Y Ái chủ động mở miệng hỏi: "Còn có cái gì muốn nói nữa không?"
"Tôi, tôi,... " Lâm Tử Quỳ có chút khẩn trương, cô không biết những lời này có phù hợp hoàn cảnh lúc này không, nhưng cô cũng phải nói: "Tôi muốn hỏi cô, giấy chứng minh nhân dân của tôi có phải đang ở chỗ cô không."
"Oanh" như sấm sét giữa trời xanh
Bầu không khí tốt như vậy bị Lâm Tử Quỳ đầu đá không hiểu phong tình làm cho tan tành như mây khói.
Phương Y Ái hung hăng rút tay lại, không một chút lưu luyến, nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, giọng nói lạnh lùng băng giá: "Phải! ở chỗ tôi nhưng không trả cho cô." Dứt lời, vẫn còn hung hăng liếc người nào đó.
Người gì a, trong đầu đang chứa cái gì a? !
"Thật không? Mau trả lại cho tôi."
Nữ vương tức giận tay dùng hết sức mở rộng cửa, "Rầm "
Chỉ một tiếng sập cửa thôi, cả đám vệ sĩ ở ngoài cửa phải kinh ngạc, còn Lâm Tử Quỷ ở bên trong thì toàn thân run lên, vì sao mỗi lần cô chủ gặp tên khốn trong kia thì không khí lại xuống thấp đến mức không kiểm soát được a? ! Cả đám vệ sĩ nghi nghi ngờ ngờ.
Lần thứ hai, trong lòng Lâm Tử Quỳ đau khổ như muốn chết, Phương tiểu thư a! thật sự là cửa mới a! Sao không thể nhẹ tay một chút a?

**** lời editor ****
1. Tác giả hay dùng từ cổ đại trong đây để cho vui, nên B giữ nguyên 1 số xưng hô mang hơi hướm cổ đại trong 1 số hoàn cảnh để vui nhà vui cửa nhé.
2. Gần đây B đang chỉnh lại 1 số sai sót ko đáng có trong Ban Mã Tuyến - edit, hi vọng mọi người có tác phẩm edit hoàn thiện hơn => tiến độ edit truyện này bị chậm lại.
3. Chúc mọi người đọc vui. Thank you.
******************

Bình Luận (0)
Comment