Nữ Vương Đại Nhân

Chương 1

Tại tập đoàn Thượng Thừa

"Hoa tiểu thư, cô có thể nói thể nói Tiếng Anh không?"

Trương Minh Chí, giám đốc nhân sự nhìn tờ sơ yếu lí lịch của cô gái đối diện ước chừng đến tận trên 3 lần.

"Tuổi: 25, chiều cao 1m68, cân nặng 48kg. Thạc sĩ mỹ thuật học, không có kinh nghiệm làm việc, là người ở An thành"

Những tin tức khác hoàn toàn không có.

"Ồ, khiêm tốn mà nói, cũng không tệ lắm". Hoa Chiêu đưa tay lên khẽ cuốn lấy một ngọn tóc xoăn dài rủ xuống trước ngực, đem vén qua sau tai, nhìn chăm chú vào Trương Minh Chí, sóng mắt lưu chuyển, khoé miệng hơi nhếch nhếch lên."Không khiêm tốn mà nói, tôi ở nước ngoài đã mấy năm, nghe nói đọc viết đều vô cùng tốt!"

"Khụ". Trương Minh Chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mặt giờ đã có điểm phiếm hồng.

Hắn đỡ đỡ mắt kính. "Sơ yếu lí lịch của cô vẫn còn để rất nhiều chỗ trống". Bình thường mà nói, với kiểu hồ sơ như vậy đã sớm bị tống cổ ra ngoài.

"Xin hỏi, cô có sở trường đặc biệt gì không? Hoặc là đặc biệt có hứng thú với thứ khác không?"

Trương Minh Chí vẫn luôn nghiêm túc phụ trách công tác hằng ngày, giờ phút này thật nỗ lực tìm một lí do mà lưu lại cô, để một mỹ nhân xinh đẹp như vậy rời đi, hắn không phải sẽ cảm thấy rất đáng tiếc sao?

Hoa Chiêu thay đổi một tư thế ngồi thoải mái, cả người dựa vào lưng ghế, cánh tay nâng lên đặt tại tay vịn, tay chống chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ. "Cũng không phải là rất yêu thích, hội hoạ, cắm hoa, gần nhất tôi còn đang tập yoga và nướng bánh."

Trương Minh Chí ngần ngại, mấy chuyện này chẳng phải là việc của các tiểu thư, phu nhân tiêu khiển lúc nhàm chán để giết thời gian sao?

Hoa Chiêu nghiêng đầu mỉm cười sáng lạn. "Tôi đến đây là để tìm người, nhìn thấy có phỏng vấn, nên điền một chút vào bảng biểu ở quầy lễ tân. Tôi, là rất có thành ý nha."

Cái nghiêng đầu này cùng nụ cười đó, lực sát thương quả thật quá lớn, Trương Minh Chí có chút thất thần, vội điều chỉnh lại suy nghĩ. "Tìm người? Hoa tiểu thư có người quen làm việc tại Thượng Thừa?"

"Người quen? Ừm...Tôi cùng Giản Dị cũng khá quen thuộc." Rủ xuống mí mắt, Hoa Chiêu không để tâm lắm mà thưởng thức chiếc vòng Bvlgari nạm kim cương trên cổ tay.

Giản tổng? Trương Minh Chí lau lau mồ hôi trên đầu, quả nhiên mỹ nhân là không thể chạm vào, này không phải là tự làm khó chính bản thân mình sao?

"Không biết Hoa tiểu thư là muốn ứng tuyển vào vị trí nào?"

"Oh! Như nào cũng được! Công việc càng nhẹ nhàng càng tốt, tiền lương có ra sao cũng đều được cả."

Trương Minh Chí lại một lần nữa cảm thấy thật hối hận, vì tham ngắm sắc đẹp mà cầm phải một củ khoai lang nóng bỏng trong tay.

Không biết có nên đi hỏi một chút ý kiến của Giản tổng không nữa, nhưng Giản tổng lại đang đi công tác cùng với Ân tổng, chỉ vì chuyện này thôi mà gọi điện thoại hỏi Giản tổng, liệu có cho thấy chính mình là người không có nhãn lực hay không? Tạm thời vẫn là giữ lại người trước đi, chọn một chức vụ tương đối thích hợp, quan sát thêm một thời gian lại tính tiếp?

Hoa Chiêu nhìn thấu hắn do dự, lười biếng mà đứng lên, hai tay chống ở mặt bàn, hơi hơi cúi người, đối diện với Trương Minh Trí trợn mắt há mồm, nháy nháy mắt, thanh âm trầm thấp. "Giúp tôi bảo mật nhé! Tôi muốn đích thân cho anh ấy một sự ngạc nhiên vui vẻ." Chỉ có cô biết, "anh ấy" này không phải "anh ta".

Trương Minh Chí vẫn luôn luôn nghiêm túc quản lí nhân sự, giờ cảm thấy như bị giật điện, hoảng loạn mà bối rối, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao có thể từ chối.

Cuối cùng, hắn gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lưu ở tầng 6, mời anh ta xuống dưới một chút, cũng không nhiều lời.

Lưu tổng vừa mới dẫn đầu về doanh số tiêu thụ trong quý này, đúng là xuân phong đắc ý [1].

*[1]: chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông*.

Hắn vừa xuống dưới đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, không nói hai lời lập tức đồng ý, trung tâm thương mại vẫn còn vị trí trống, tuỳ tiện cho cô ấy một cái công việc nhỏ mà làm, dù chỉ đứng làm một cái bình hoa cũng là một chuyện rất tốt đẹp không phải sao?

Vì vậy Hoa Chiêu liền có được một chức vị trong trung tâm thương mại mang tính thẩm mỹ như vậy.

"Không phải chứ? Cậu muốn đến Thượng Thừa làm việc?" Đinh Hiểu Duy không thể tin nổi mà nhìn người bạn tốt.

"Đi mua cái nước tương![2] Ở nhà nhàn rỗi đến muốn ngốc luôn rồi." Hoa Chiêu ngồi trên sô pha, bưng một ly cà phê.

*[2]: đại ý là người qua đường, đi ngang qua*. Đây là sự kiện mạng. Mình nhớ mang máng là có một vụ rất nổi trên mạng, người phỏng vấn hỏi một anh chàng là:"Xin hỏi anh có suy nghĩ gì về vụ việc này?" Anh trả lời: "Xin lỗi, tôi đang đi nước tương". Từ đó cụm từ được phổ biến rộng rãi.

Đinh Hiểu Duy có mở một phòng tập thể thao ở nơi này, cách tập đoàn Thượng Thừa mấy căn nhà. Hoa Chiêu báo cho các chị em tốt của mình tham gia mấy cái lớp học yoga.

"Từ nước ngoài trở về mới được có mấy ngày? Cậu là loại bạch phú mỹ, thì phải hưởng thụ cuộc sống cho thật tốt không đúng hả? Bà chủ lại còn tự mình chạy tới công ty tác oai tác quái, cậu có nghĩ tới tâm tình của những người công nhân bình thường không hả?" Hiểu Duy bĩu môi.

Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, không để bụng nói: "Lại không có ai biết."

"Sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở An thành, tập đoàn Thượng Thừa nhiều nhất là các cô gái xinh đẹp, cậu nói xem, vị kia nhà cậu sẽ có tâm trạng gì khi đối mặt với một đám mỹ nữ cấp dưới? Mênh mông mãnh liệt tình cảm hay vẫn là lòng bình lặng như nước?"

"Này cậu ngược lại nhắc nhở tớ, gần đây hắn thật ra không có tin bát quái gì, tớ có thể thể nghiệm nằm vùng khảo sát."

"Được đó, tớ vui vẻ làm ăn dưa quần chúng là được, nhìn xem cậu có thể hay không đào ra được mấy cô bé lọ lem."

"Ha, tớ đây đã là một cái chị gái độc ác, đối phó với mấy cô bé lọ lem, bản cô nương chính là chuyên nghiệp." Hoa Chiêu nhìn móng tay mới làm mà cười đến mị hoặc chúng sinh.

Đinh Hiểu Duy tự nhận là đã nhận thức Hoa Chiêu nhiều năm như vậy, từ tiểu học đến trung học, rồi lại từ cao trung đến bây giờ, nhưng mỗi lần vẫn luôn bị mỹ mạo của cô chấn động.

Hoa Chiêu cao 1m68, mặt trái trứng ngỗng, làn da trắng nõn nà, sở hữu một đôi mắt đẹp câu hồn, thật giống như ngọc trai sáng đến loá mắt được viết trong tiểu thuyết vậy, quyến rũ không gì sánh bằng. Hơn thế, dáng người tỉ lệ siêu chuẩn, những người gọi là mỹ nữ kia mà cùng cô ấy đứng chung một chỗ, thật đúng là tự tìm ngược, hạ gục trong nháy mắt.

"Cậu vừa mới nói là trung tâm thương mại Thượng Thừa? Sao lại không vào Thượng Thừa giải trí? Nơi đó mới là hợp với cậu!"

"Mình chính là nhất thời nóng lòng nên tuỳ tiện tìm một nơi. Mà Thượng Thừa giải trí ở nơi nào?"

Đinh Hiểu Duy há to miệng. "Cậu chính là bà chủ mà cậu còn không biết? Tầng 7 trở xuống là trung tâm thương mại, tầng 8 đến tầng 15 là Thượng Thừa giải trí, tầng 16 đến 23 là Thượng Thừa bất động sản."

"Cậu như thế nào mà biết rõ ràng như vậy?"

"Đại tiểu thư ơi! Rất nhiều người đều biết chuyện này mà? Hơn nữa, cậu đang ngồi nơi đây cũng chính là Thượng Thừa bất động sản đó." Nói tới chỗ này, Đinh Hiểu Duy nhanh nhạy thay đổi thành cái vẻ mặt nịnh hót. "Bà chủ, tiền thuê nhà này có phải hay không nên giảm chút, hai chúng ta chính là có giao tình từ nhỏ lại lớn lên cùng nhau..."

Liếc xéo cô nàng một cái, Hoa Chiêu lạnh nhạt mở miêng. "Mình đoán, giá thuê nơi này há chăng cũng là đã được giảm rất nhiều đi."

"Ha hả!" Bị nhìn thấu, Đinh Hiểu Duy mặt không đỏ hơi thở không gấp, lúc trước ký hợp đồng cô xác thật có nói ra tên Ân tổng tài, còn gọi điện thoại, không nói hai lời Ân tổng tài đã cho cô cái giá chiết khấu rất không tồi.

Đinh Hiểu Duy tò mò. "Vị kia nhà cậu đâu?"

"Đi công tác vài ngày. " Hoa Chiêu uống ngụm cà phê, không để ý. "Hắn không phải là quản lý bất động sản sao, trung tâm thương mại Thượng Thừa ai quản?"

Đinh Hiểu Duy liếc mắt xem thường. "Chủ yếu là Giản Dị phụ trách"

"Vậy càng tốt, có hắn yểm trợ cho mình, như vậy không dễ dàng mà lộ tẩy."

Sau khi cùng Đinh Hiểu Duy ăn cơm, trở lại khu biệt thự Vị Ương đã 8 giờ, Hoa Chiêu trước khi xuống xe lại dặn dò tài xế, "chú Trương, cháu sáng mai 8 giờ sẽ ra cửa."

"Vâng, thưa phu nhân." chú Trương cung kính trả lời.

Mở một bài hát nhẹ nhàng, thoa tinh dầu hoa hồng thơm ngào ngạt lên cơ thể, Hoa Chiêu chui vào ổ chăn với cơ thể trần trụi, nằm chờ điện thoại.

Đúng 9 rưỡi di động liền vang lên tiếng chuông.

Phục hắn, cái tên cuồng kỷ luật.

"Alo."

"Ở nhà?" Giọng nói trầm thấp mà ôn hoà.

"Ừm, vừa mới tắm rửa sạch sẽ lên giường, bản tiểu thư quần áo còn chưa có mặc đâu."

"......Buổi tối ăn cái gì?" Trước mắt liền xuất hiện những hình ảnh thiếu nhi không nên xem, hắn hô hấp đã bắt đầu có chút hỗn loạn, vội vàng chuyển sang một khác đề tài.

Hoa Chiêu cười thầm. "Hôm nay đi tìm Hiểu Duy tập yoga, cùng với cậu ấy vừa ăn vừa nói chuyện. Còn anh?"

"Cùng Giản Dị đi gặp khách hàng tại nhà hàng Trung Hoa ở khách sạn."

"Tách" bên kia tựa như có âm thanh của tiếng bật lửa.

Hoa Chiêu chu môi. "Ân Thiên Lãng, không cho hút thuốc!"

"Được, không hút." Thở dài một tiếng, hắn rất thích mỗi khi nghe cô kêu tên hắn. "Bà xã, anh nhớ em."

"Nơi nào nhớ?" Hoa Chiêu cuộn mình ở trong chăn, lười biếng mà cười.

"Nơi nào cũng nhớ, từ đầu đến chân toàn thâm tâm đều nhớ." Tiếng nói trở nên khàn khàn.

"Nhớ cũng phải nhớ một cách trong sáng." Hoa Chiêu đứng dậy, mở loa ngoài. "Em mặc quần áo đây, nên mặc bộ nào nhỉ? Mặc bộ hồng nhạt tơ tằm áo ngủ được không?" Thanh âm mềm mại mà thong dong câu lấy lòng người, lại đè thấp nhỏ giọng nói một câu. "Là bộ lần đó bị xé hỏng, em đã mua lại, giống nhau như đúc."

"Chờ anh trở lại, tiểu yêu tinh." Đầu giây bên kia chính là nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đã biết! Moah~" Hoa Chiêu tặng một nụ hôn thật kêu trấn an ai kia. Cúp điện thoại, công cuộc trêu trọc chồng hằng ngày kết thúc, Hoa Chiêu gợi lên khoé miệng chậm rãi chui vào ổ chăn.

Trên tầng 22 phòng tổng thống, thành phố đã về đêm, những ánh đèn lập loè mà mờ ảo, trên những con đường lớn dòng xe vẫn tấp lập không thôi. Ân Thiên Lãng đứng ở phía trước cửa sổ, cúp điện thoại, thở ra một ngụm khí, ổn định lại cả thể xác và tinh thần khô nóng. Tay trái cầm điếu thuốc đã cháy gần như là không còn, hắn muốn hút một hơi, chần chờ một chút rồi vẫn là dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn trên cửa sổ.

Di động rung lên, hắn cầm lên xem, là Âm Âm phát Wechat.

Click mở.

Dây đeo hồng phấn, chất liệu mềm mại mà mỏng manh, một bên dây đã được kéo xuống đến cánh tay, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cổ áo rất thấp, miễn cưỡng che khuất được nửa bộ ngực, mái tóc xoăn xoã tung, hai mắt mê ly dường như đang nhìn hắn, hàm răng nhỏ khẽ cắn cắn môi, đôi môi đỏ hồng mà hắn ngày đêm nhớ thương.

Con mẹ nó yêu tinh!!

"Lão đại." Giản Dị đi tới.

Đè nén lại xúc động hỗn loạn bên trong người, hắn nhẹ nhàng đóng lại màn hình điện thoại.

Giản Dị trêu trọc. "Lại gọi điện thoại cho Âm Âm?" Đưa cho hắn một ly rượu vang đỏ.

"Gọi chị dâu." Ân Thiên Lãng mắng nhẹ, tiếp nhận lấy ly rượu.

"Được, được, chị dâu." Giản Dị nói thầm trong lòng, hắn đây khi còn nhỏ vẫn luôn gọi cô là Âm Âm, như thế nào bây giờ lại không cho hắn gọi, bá đạo!

Ân Thiên Lãng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thanh âm quyết đoán mà kiên quyết. "Gây áp lực cho Hà thị, trước 2h chiều ngày mai không để bọn chúng đưa ra quyết định, Thượng Thừa sẽ quyết định thay bọn họ. Đặt vé máy bay về An thành vào chiều mai."

"Nhanh như vậy? Triển Nhan Cương mới vừa gọi điện thoại cho em, nói là đã lâu không gặp muốn hẹn chúng ta cùng nhau ăn một bữa." Giản Dị kinh ngạc.

"Người hẹn là cậu chứ lại không phải tôi." Ân Thiên Lãng vẻ mặt chính là "Cậu tự làm tự chịu".Giản Dị vô tội nhìn lão đại của mình. "Hắn chính là muốn gặp anh, không phải chỉ là uống rượu thôi không được sao?"

"Cậu nhận lời vậy thì cậu tự đi mà giải quyết, đêm mai anh phải về tới An thành." Nói xong liền đi thẳng về phòng, đi được vài bước khựng lại quay đầu nói. "Không cần ở trước mặt Âm Âm nhắc đến."

"Tuân mệnh." Hắn mới không đần mà tự tìm phiền toái, chỉ là ngày mai Triển Nhan Cương không thấy được Ân Thiên Lãng sẽ lại tìm tới hắn mà náo loạn một phen.
Bình Luận (0)
Comment