Nữ Vương Đại Nhân

Chương 76

Trở về phòng sắp xếp ổn thỏa, mọi người cũng vào theo.

Hoa Chiêu đang nghỉ ngơi, bé con cũng đang ngủ, mọi người náo nhiệt một lúc, dưới ánh mắt đầy áp bức của Ân Thiên Lãng, không dám lại làm phiền, lần lượt rời đi.

Căn phòng chỉ còn lại một nhà ba người cùng hai vị bảo mẫu hộ lý.

Chín giờ tối.

Trong phòng một mảnh an tĩnh, Ân Thiên Lãng yên lặng ngồi bên giường, một hồi nhìn bà xã, một hồi nhìn “con gái”.

Hoa Chiêu rất mệt, nhắm mắt nhưng không ngủ, cuộc đời cô như đang xảy ra một bước chuyển quan trọng, trước đó không lâu cô còn đang đau đến dở sống dở chết cũng không muốn sinh con, lúc này lại hạnh phúc đến không gì so được.

Bé con nằm ở giường nhỏ, nhắm mắt ngủ, mặt nhỏ vừa hay xoay về hướng Hoa Chiêu.

Cô khẽ mở mắt nhìn bé, vẫn cảm thấy không tin như cũ, đây thực sự là sinh mệnh nhỏ bé nằm suốt chín tháng trong bụng cô sao!

Nhìn mi mắt dài dài của bé con, môi nhỏ hồng hồng hơi nhếch lên tựa hồ đang mang ý cười, cô lập tức cảm thấy tất cả những cực khổ và đau đớn trước đó không tính là gì.

Ân Thiên Lãng nắm lấy tay cô đưa tới bên môi, hôn lên một cái, “Bà xã, con bé thực sự rất đẹp!”

“Ở đâu ra? Em sao lại thấy không khác Nữu Nữu nhà Tiểu Ngư là bao nhiêu?”

“Sao có thể? Em nhìn đôi mắt con bé dài như vậy! Cũng không giống Nữu Nữu vừa sinh ra đã nhíu mày với chun mũi, em nhìn cằm con bé, môi con bé đẹp như vậy! Vừa nhìn đã biết là một tiểu mỹ nhân rồi.”

Hoa Chiêu nghe không nổi cách anh miêu tả con trai mình, cũng thay nhà Tiểu Ngư bất bình, “Nữu Nữu nhà người ta hiện tại xinh đẹp lắm rồi!”

Ân Thiên Lãng giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục trầm mê trong sự vui vẻ của bản thân, “Bà xã, con bé có phải rất giống anh không?”  giọng điệu mang theo vẻ tự hào.

Hoa Chiêu cười, chế nhạo anh, “Rõ ràng mọi người đều nói là giống em.”

Ân Thiên Lãng lại lần nữa nhìn kỹ bé con, lại đưa ra kết luận, “Cằm giống em, mắt giống anh. Em không phải nói con gái giống ba sao, khẳng định là giống anh nhiều hơn.”

“Thằng bé có….” Hoa Chiêu vừa muốn nói chân tướng với anh, bé con đột nhiên hư hư kêu hai tiếng, bắt đầu quấy lên, hai cánh tay nhỏ từ trong chăn len ra, bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm nhỏ, hướng về phía trước.

Sau đó, cái miệng đột nhiên mở to ra, oa oa khóc lớn.

Chị Vu phụ trách chăm sóc bé vừa nghe tiếng khóc, liền từ phòng khác chạy sang.

Ân Thiên Lãng đã bước tới bên giường nhỏ, đưa tay ra lại rất nhanh rụt lại, anh đến hiện tại vẫn chưa từng tự tay bế bé.

Hoa Chiêu trừng mắt nhìn anh, “Nhanh ôm lên!”

“Ừm….” Ân Thiên Lãng lại cẩn thẩn đưa tay ra.

Chị Vu chỉ anh bế như thế nào, anh đổi tư thế hai lần mới cảm thấy thuận tay một chút, một tay ôm người bé, một tay đỡ đầu bé.

Nhỏ như vậy, tựa hồ không có bao nhiêu trọng lượng, anh lại cảm thấy như đang ôm ngàn cân nặng.

Anh như nhặt được trân bảo của thế giới, nhẹ nhàng lắc lư, nhỏ giọng dỗ, “Nữu Nữu ngoan ngoãn, không khóc nha! Ba ở đây.”

Bé con lại không hề nể mặt, khóc càng lớn hơn.

Hoa Chiêu nghi hoặc. “Có phải đói rồi không?”

Ân Thiên Lãng phản ứng lại, “Vậy… vậy anh đi pha sữa.”

Bên này, chị Vu đã lấy một bình sữa luôn được giữ nóng tới, cười nói: “Đã chuẩn bị từ sớm rồi! Ân tiên sinh, tôi tới bón cho bé!”

Ân Thiên Lãng lại từ chối, “Đưa bình sữa cho tôi.”

Chị Trương cảm thấy kỳ lạ, chỉ có thể đưa bình sữa cho anh.

Bé con khóc không ngừng, Hoa Chiêu ở trong sờ lên ngực của mình, đột nhiên lên tiếng, “Thiên Lãng, đưa bé sang đây.”

“Sao vậy?” Ân Thiên Lãng ngẩng đầu nhìn cô, vội vàng đưa tay nhẹ đẩy cô nằm lại trên giường, “Em nhanh nằm xuống nghỉ ngơi.”

“Em tự cho bé ăn, em có sữa.” Hoa Chiêu chống tay lên giường muốn ngồi dậy.

Chị Lan phụ trách chăm sóc Hoa Chiêu đỡ cô dậy, đặt phía sau lưng cô cái gối dày.

Ân Thiên Lãng tuy rằng biết sữa mẹ là tốt nhất, nhưng lại không đồng ý, “Không được. Trước đó chúng ta đã thương lượng là dùng sữa bột rồi mà?”

Hoa Chiêu nhìn anh, có chút ngoài ý muốn việc anh phản đối.

Mang thai đầu kỳ, cô đã đưa ra việc không muốn cho bé dùng sữa mẹ, cô cho rằng anh yêu quý con gái như vậy, cái gì cũng muốn con bé có thứ tốt nhất, đương nhiên sẽ muốn con bé được uống sữa mẹ.

Bé con như cũ còn đang khóc, Hoa Chiêu cũng không có thời gian để ý tới anh đồng ý hay không, nhìn chị Lan, “Chị Lan, bế bé lại đây cho em.”

Chị Lan trong lòng do dự, bế bé con từ trong tay Thiên Lãng, đặt vào trong lòng Hoa Chiêu, dạy cô tư thế đút sữa cho bé, để cánh tay cô không quá mỏi.

Hoa Chiêu đã cởi nút áo, đưa ngực tới bên miệng bé, bé con vừa được đặt vào lòng mẹ, liền yên lặng, nhanh chóng há miệng, theo bản năng mút sữa, bắt đầu dùng lực mút.

Ân Thiên Lãng nhìn chằm chằm bé con đang dùng lực ăn bộ ngực trắng mềm của vỡ, trong lòng ngũ vị tạp trần, nơi đó từ nay về sau không còn thuộc về riêng anh rồi.

Một bên khác lại an ủi chính mình, may là con gái, nếu là con trai, anh sao có thể đồng ý đem thứ mình yêu thích nhất chia sẻ chứ!

Chị Lan và Chị Vu đối mắt nhìn nhau, không dám nhìn nhiều, từ từ lùi sang một bên.

Bé con ăn no rồi, từ từ ngừng lại động tác, Ân Thiên Lãng tiến lại gần, giống như lại ngủ rồi.

“Như lợn con ấy!” Hoa Chiêu hôn lên trán bé, cười chế nhạo.

Ân Thiên Lãng không thuận, “Là thỏ con!” con gái anh sao có thể là lợn con được. Nói xong cũng hôn lên trán Hoa Chiêu, giúp cô cài lại áo, tay còn như cố ý đụng một chút nơi bé con vừa mới mút đó.

Hoa Chiêu chỉ cảm thấy rùng mình một trận, bực dọc trừng anh, “Không đứng đắn!”

Đường đường là Ân tổng tài lại hì hì cười ngốc.

Chị Vu qua vỗ lưng bé, lại đặt bé về giường nhỏ.

Hoa Chiêu muốn tắm rửa, Ân Thiên Lãng không cho, chị Lan cũng khuyên là đợi đến tối mai, hôm nay là ngày đầu chỉ có thể dùng nước ấm lau qua.

Tiếp sau đó, chị Lan đi lấy nước ấm tới, Ân Thiên Lãng tiếp nhận khăn lau, tự tay giúp Hoa Chiêu lau người.

Thoải mái rồi, Hoa Chiêu ngáp một tiếng, cơn buồn ngủ ập tới.

Bé con trên giường nhỏ lại đột nhiên hư hư, biểu tình trên mặt thay đổi, giống như đang dùng lực rặn.

Chị Vu đi tới, tới gần bé ngửi, cười nói: “Đây là đi nặng rồi, tôi bế bé đi thay.”

“Không cần,” Hoa Chiêu hiện tại không muốn bé con rời khỏi tầm mắt cô, “Thay ở đây đi, vừa hay để Ân tiên sinh học tập.”

“Vậy được!” Chị Vu rất nhanh lấy tả lót, tả quần, và chút nước ấm đưa tới.

Chị đặt miếng lót xuống dưới người bé.

Ân Thiên Lãng lại muốn tự thân ra trận, “Tôi tới, tôi trước đây đã xem video, biết nên thay như thế nào.”

Hoa Chiêu hoài nghi nhìn anh, cảm thấy không thể đả kích sự hăng hái của người mới làm cha, gật đầu.

Chị Vu dời bước sang bên cạnh.

Ân Thiên Lãng xắn tay áo, mở chăn nhỏ ra, lại lấy tấm thảm nhỏ đặt lên bụng bé. Sau đó, cẩn thận cởi quần tả.

Ngay lúc đó, thứ xuất hiện trước mặt chính là một trái ớt nhỏ khiến người ta mê hoặc.

Trái ớt nhỏ?

Ân Thiên Lãng trừng to mắt nhìn cái đứa nhỏ mới lọt lòng được anh khen tận trời nãy giờ, hiện tại lại hiện ra vẻ đỏ hỏn chau mày của đứa bé mới sinh, cảm giác như có một trận thiên lôi đánh trước mặt anh!

Vào giờ khắc này, anh thậm chí hoài nghi, con gái anh có phải bị người ta ôm nhầm rồi không.

Lại tỉ mỉ quan sát, cái bắp tay nho nhỏ đang đấm lung tung, đôi chân dài nhỏ đang đá lung tung, cái miệng há to khóc huhu, trông như con khí con, làm gì giống anh với Âm Âm chứ?

“Anh lẹ tay một chút! Còn đợi gì nữa? Cẩn thận con trai mình bị cảm đấy!” Hoa Chiêu nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh, vội vàng giục.

“Con trai?” Ân Thiên Lãng hít sâu một hơi, ánh mắt từ đang nhìn “trái ớt nhỏ” nâng lên nhìn cô.

“Chứ sao nữa?” Hoa Chiêu cười lớn, dùng mắt nhờ chị Vu đi qua.

Đứng bên cạnh từ nãy giờ, chị Vu vẫn đang do dự cuối cùng cũng thở phào một hơi, nhanh tay lẹ việc dùng khăn nhúng nước ấm lau mông cho bé, sau đó mặc lại tả.

Ân Thiên Lãng ngu ngơ đứng đó, trong não nhanh chóng nhớ lại lần đầu Âm Âm đi kiểm tra thai sản.

“Dì Tiết xem sai sao?”

“Ừ.” Hoa Chiêu an ủi nhìn anh, “Chúng ta hai năm nữa lại sinh con gái, như vậy vừa đẹp!”

Phải đợi thêm hai năm nữa? Ân Thiên Lãng không cam tâm, “Khi nào thì biết là con trai?”

“Lần kiểm tra tháng thứ sáu.”

“Mọi người đều đã biết sao?” Anh ngày nào cũng oang oang khoe con trước mặt lão nhị với lão tam nữa!

“Chưa.”

Ân Thiên Lãng nhẹ thở phào một hơi.

Trên mặt anh hiện rõ vẻ thất lạc hiếm thấy, Hoa Chiêu trừng mắt nhìn anh, “Anh không thích con trai em?”

“…. Không phải.” Chỉ cần là do Âm Âm sinh, anh đều sẽ thích. Chỉ là con gái đáng yêu mà mình luôn mong nhớ đột nhiên biến thành con khỉ nhỏ, điều này không khỏi làm anh đau lòng.

Hoa Chiêu bĩu môi, “Rõ ràng là anh không thích!”

“Không có.” Ân Thiên Lãng đến bên giường ngồi xuống, nhìn “con trai” đã lần nữa nằm bên cạnh bà xã, hoài nghi hỏi, “Không phải ôm nhầm chứ?”

“Ân Thiên Lãng!” Hoa Chiêu thay con trai bất bình, “Phòng sinh chỉ có một mình em, từ khi thằng bé ra đời tới giờ, hai tụi em luôn ở cùng nhau!”

Ân Thiên Lãng vội dỗ dành cô, “Được được, em đừng kích động, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi! Con trai cũng tốt mà!”

“Hừ! Thằng bé vẫn chưa có tên đấy!”

“Ồ!” Ân Thiên Lãng đỡ cô nằm xuống, trong lòng không bận tâm nói, “Vậy gọi Tiểu Ân đi.”

Hoa Chiêu dở khóc dở cười, “Anh không thể tùy tiện như vậy đi?”

Ân Thiên Lãng khẽ ho, “Cái tên này không phải rất tốt sao? Vừa dễ nghe vừa dễ nhớ!”

“Vậy tại sao anh lại nghĩ tên cho con gái mất nhiều ngày như vậy? Tại sao không gọi là Tiểu Ân luôn? Như vậy cũng quá bất công rồi?”

“Sao có thể giống nhau được! Con gái vốn nên được chăm chút tỉ mỉ, hơn nữa đó còn là con gái Ân Thiên Lãng anh!”

Hoa Chiêu nếu không phải vì nửa thân dưới không thể động mạnh thì thực sự muốn đá cho anh một cú, “Đi sang bên kia! Tối nay em sẽ ngủ cùng con trai em!”

“Anh ngủ cùng em, để chị Vu đưa đứa nhỏ đi ngủ.”

“Không cần! Đêm em còn phải cho con bú.”

“Không được! Sữa bột cũng rất tốt! Em hiện tại thân thể không khỏe, không nên thức khuya.” Ai cho cái con khỉ nhỏ đó được quyền chiếm ngực vợ anh!

……..

Hai người mới lần đầu làm ba mẹ đang đấu võ mồm, còn người bạn nhỏ Tiểu Ân ấy lại đang nắm nắm tay nhỏ, tựa như đang làm mộng đẹp, khóe miệng động động, lộ ra nụ cười mỉm chi, không hề biết rằng mình sắp bị tướt đoạt mất sữa mẹ…..

~~~~~~  CHÍNH VĂN HOÀN~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment