Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Chương 202


Phòng thí nghiệm của bác sĩ La.Sau chuyện của Quý Dữu, hiệu trưởng Hồng, Mục Kiếm Linh, bác sĩ La cũng không lập tức giải tán.Trên khuôn mặt cứng cỏi của hiệu trưởng Hồng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa: “Sinh viên năm hai năm ba được phê chuẩn ra ngoài làm nhiệm vụ sắp về rồi.”Hửm?Biểu cảm này của Lão Giang chắc chắn không thể gọi là vui vẻ được, Mục Kiếm Linh nhíu mày: “Có vấn đề?”Trên khuôn mặt của bác sĩ La cũng hiện ra nét ưu sầu: “Những sinh viên này thế nào rồi?”Hiệu trưởng Hồng mím chặt môi, một lúc sau mới trả lời: “Có thương vong.”Lời vừa nói ra, Mục Kiếm Linh và bác sĩ La đều im lặng.Một lúc sau, hiệu trưởng Hồng nói tiếp: “Là chúng ta dạy chưa tốt, sinh viên vẫn quá đơn thuần, ngây thơ và tự tin mù quáng! Đám nhãi con vẫn luôn được bảo vệ tốt ở tháp ngà voi không trải qua mưa gió, không trải qua giết chóc nên rốt cục vẫn là quá non nớt.”Tình huống cụ thể là có mấy sinh viên chủ quan lỡ rước lấy một con tinh thú 5 giai nhưng tự cho là bản thân có thể xử lý nên không kịp thời tìm kiếm cứu viện và chạy trốn, chờ sau khi giảng viên dẫn đội phát hiện đã có hai sinh viên thương vong.Hơn nữa hai sinh viên này lại là sinh viên đứng đầu, gần như sẽ không xuất hiện hy sinh ở khu vực hậu cần, ấy vậy mà lại tử vong xuống ngoài ý muốn, thật sự khiến lòng người vô cùng đau đớn.Bác sĩ La mím môi rồi thở dài: “Việc ngoài ý muốn không ai có thể không chế……”Ánh mắt Mục Kiếm Linh lạnh lùng: “Tình huống gần đây của tinh hệ thứ sáu bên này càng ngày càng nghiêm trọng, chúng ta ở trong trung tâm lốc xoáy nên không thể tránh việc bị lan đến, phương thức dạy học trước kia cần thiết phải thay đổi.”Hiệu trưởng Hồng vỗ bàn và nói: “Tôi cũng cho là như thế.

Vậy nên --- Theo tôi đến năm hai mới phái bọn chúng đi ra ngoài là quá muộn, về sau cứ là sinh viên của tôi thì từ năm nhất đã bắt đầu phải tiếp xúc với hệ thống nhiệm vụ.”Bác sĩ La kinh ngạc nhíu lại mày: “Nhanh quá! Bọn nhỏ chỉ mỗi nhất nghệ tinh, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có! Chúng ta không thể làm bọn nhỏ rơi vào nguy hiểm được.”***Nhất nghệ tinh: Trong câu ‘nhất nghệ tinh, nhất thân vinh’.


Ý của câu này là khi bạn có một nghề mà đã đạt đến trình độ tinh thông thì sẽ đạt được những thành công và vinh quang.

Ngoài ra câu tục ngữ này còn có ý khuyên cho mỗi người chúng ta nên tự tìm cho mình một hướng đi, theo một lĩnh vực, ngành nghề nhất định nhưng hãy thật thành thạo nghề hay lĩnh vực đó.


Ý nghĩa của nó cũng rất giống với câu tục ngữ ‘một nghề cho chín còn hơn chín nghề’ này của nước ta.

Câu tục ngữ này đã được sử dụng ở nước ta từ lâu nhưng lại không phổ biến nên có khá nhiều bạn trẻ bây giờ chưa hoặc ít nghe nói đến câu này vì thế mình có chú thích cho những bạn nào chưa biết đến câu tục ngữ này nha.Mục Kiếm Linh vừa nghe thấy thế thì không tán đồng: “Vẫn luôn bảo vệ bọn nhỏ ở trong lồng thì chẳng lẽ có thể nhanh trưởng thành được sao?”Bác sĩ La sốt ruột: “Nhưng cũng không thể lấy tính mạng của bọn nhỏ ra đùa giỡn được.”Mỗi một đứa trong đám nhóc này đều quý báu.Mỗi một tương lai trong đám nhóc này đều là trụ cột của nhân loại.Sao có thể lấy tính mạng bọn nhỏ coi như trò đùa được đây?Tóm lại, bác sĩ La không tán đồng một chút nào.Hiệu trưởng Hồng đưa ra quyết định: “Trước tuyển chọn một nhóm ưu tú tham gia công tác tạp vụ ở hậu phương đi, không lên được mặt trận giết địch thì làm công tác hậu cần, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, lại đều là người có đủ chân đủ tay thì chẳng lẽ bọn chúng không làm được?”Bác sĩ La lưỡng lự.Mục Kiếm Linh nói: “Có thể.”Hiệu trưởng Hồng cúi đầu trầm tư rồi nói: “Kiếm Linh, nhóm sinh viên được phê duyệt ra ngoài cô tự mình dẫn đội đi.”Mục Kiếm Linh gật đầu, giọng điệu đầy kinh nghiệm: “Giao cho người khác tôi cũng không yên tâm.”Bác sĩ La quan sát hiệu trưởng Hồng rồi lại quan sát Mục Kiếm Linh, cô nhẫn nhịn mãi mới hỏi: “Về điều này các lãnh đạo khác đồng ý không? Phòng giáo vụ đồng ý không?”Hiệu trưởng Hồng đáp: “Nếu tôi nói ra thì đương nhiên sẽ khiến bọn họ đồng ý.”Bác sĩ La hơi tức giận nhưng cũng không biết phải nói cái gì.Sau đó, bác sĩ La nói: “Một khi đã như vậy thì tôi cũng đi theo.


Một đội ngũ sao có thể thiếu bác sĩ đi theo được?”Hiệu trưởng Hồng từ chối: “Cô không cần đi, bộ phận hậu cần của quân đoàn chiến có hệ thống chữa bệnh hoàn thiện rồi.”Bác sĩ La mở miệng: “Nhưng……”Hiệu trưởng Hồng xua tay: “Cô ở lại trường học còn có việc khác.”Cuối cùng bác sĩ La không nói thêm gì nữa.Sự việc cứ thế mà giải quyết xong.Hiệu trưởng Hồng đứng lên và nói: “Giải tán đi.”**Sau khi Quý Dữu rời khỏi phòng thí nghiệm của bác sĩ La, nghĩ đến bản thân có khả năng tốn mất mấy triệu mà kết quả là không tăng lên dù chỉ một chút, cô gấp đến mức cảm giác ăn cơm cũng không ngon, bởi vậy Quý Dữu cũng không có tâm trạng đi nhà ăn tranh cơm.Đương nhiên ---Nguyên nhân chủ yếu là trong khoảng thời gian này nhà ăn đã ngừng cung cấp đồ ăn tự nhiên, chạy tới nhà ăn ăn cơm cùng lắm là mua một ít dinh dưỡng tề hoặc đồ ăn tổng hợp nhân tạo để ăn mà thôi.Muốn ăn mấy thứ này thì còn không bằng Quý Dữu thành thật ở trong ký túc xá gặm một cây dinh dưỡng tề.Quý Dữu không trì hoãn mà vội vội vàng vàng chạy về ký túc xá, cũng không lập tức ăn dinh dưỡng tề mà nhanh như chớp vào thiết bị huấn luyện của mình rồi mở ra hệ thống kiểm tra đo lường.[Tích ---Kết thúc kiểm tra đo lường thể chất.

Mời đeo máy kết nối tinh thần……]Nghe được tiếng thông báo, Quý Dữu lập tức thay máy kết nối tinh thần.

Loại này hơi khác với máy kết nối tinh thần của cơ giáp, đây chủ yếu dùng cho kiểm tra đo lường hạng mức giá trị tinh thần lực.Sau khi đeo lên.Quý Dữu không có cảm giác gì đặc biệt, sau đó chỉ cảm thấy tinh thần lực bị thiết bị không ngừng rà quét……Vài phút sau.Kiểm tra đo lường dừng lại, kết quả ra lò.Đầu tiên Quý Dữu bật dậy xem kết quả, vừa nhìn thấy thì suýt chút nữa cô phun ra một ngụm máu:[Thể chất của bạn: Cấp E đỉnh, hạng mức giá trị tinh thần lực của bạn: 499, cấp D]Kết quả này chẳng phải giống hệt với kết quả kiểm tra của bác sĩ La sao?Cho nên ---Bác sĩ La không lừa mình?Mình thật sự vô dụng như vậy?Nạp mấy triệu nhưng chỉ tăng lên ít như thế?Nhưng ---Không đúng mà, rõ ràng Quý Dữu cảm giác được thế giới tinh thần của mình càng rộng lớn hơn, đám sợi tơ ngu xuẩn của mình cũng béo tốt hơn.


Nhưng những điều này sao không kiểm tra ra vậy?Hoặc là ---Thực ra thiết bị kiểm tra đo lường hiện tại còn không đo lường ra được cái này?Dù bất cứ như thế nào thì Quý Dữu cũng không chịu tin tưởng bản thân thật sự không hề tăng lên.Cô làm đà điểu.Cô tự kỷ.Cô cố chấp cho rằng bản thân chính là một thiên tài.Trong lúc Quý Dữu đang rơi vào tình trạng tự nghi ngờ chính mình thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, Quý Dữu vừa thấy người gọi tới là chị Leah! Khi vừa nhìn thấy đôi con ngươi xanh thẳm của chị Leah ẩn chứa ý cười đang dịu dàng nhìn vào mình thì tất cả những buồn bực, bực bội trong lòng đều bay mất!Quý Dữu há to miệng, đôi mắt sáng lấp lánh vui vẻ hỏi: “Chị Leah! Em rất nhớ chị! Có phải chị và anh A Khung đã trở về hay không?”Leah vừa nhìn thấy khuôn mặt xán lạn của Quý Dữu thì làn sương mù trong lòng cũng dần dần tan đi, cô gật đầu và nhẹ nhàng đáp: “Ừ! Chị và A Khung đã trở lại, hiện tại em đang ở đâu? Chị và A Khung ra ngoài làm nhiệm vụ cũng chưa kịp đến chúc mừng em nhập học đâu đấy.”Nghĩ đến tất cả người thân của mình đều đã trở lại, Quý Dữu vui vẻ giống như một con chim sẻ mà cứ ríu rít hót: “Em ở ký túc xá khu nam của trường, anh chị ở nơi nào ạ? Giờ em đi ra ngoài ngay đây, em thật sự rất nhớ mọi người.”“Chị Leah, chị xem chị gầy đi đây này.”“Đáng thương nha, đây là vẫn không ăn được ngủ được hả?“Nhiệm vụ khó lắm ạ?”“Mọi người đều thuận lợi chứ?”“Có phải đi tinh cầu khác hay không?”“Còn nữa còn nữa…… Em không thể nhịn được nhất chính là ngực chị nhỏ lại! Sao lại có thể như vậy! Tuyệt đối không thể!”Leah: “……”Một câu một câu liên tiếp nói ra như bà cô lảm nhảm vậy, khiến cho không ai có thời gian kịp trả lời, những câu trước nói cũng lọt tai nhưng câu cuối cùng khiến lông mày của Leah phải giật giật, cảm thấy không thể kiên nhẫn nổi nữa, cô còn cố ý cúi đầu quan sát ngực của mình.Không mà?Lúc này ---Bỗng nhiên tiếng cười khẽ vang lên, Quý Dữu: “Chị Leah, quả nhiên chị bị lừa, hóa ra chị lớn như vậy vẫn còn để ý đến cái này.”Leah đen mặt: “……”_______________________Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:Ước gì có thể tống bọn nhỏ đi học 7/7 ლ(¯ロ¯ლ)Điều mong mỏi mỗi ngày là chờ đêm đến dành thời gian cho bản thân.

Mệt nhưng vui, vui nhưng cũng mệt ~(‾▿‾~).

Bình Luận (0)
Comment