Bắt đầu từ khi nhận thiệp mời của Văn Nhân Gia, Lãnh Tâm Nhiên đã từng nhiều lần phỏng đoán hội trưởng hội Thương Minh là dạng người thế nào. Nhưng mà, đến khi cô thật sự nhìn thấy người kia, tất cả suy đoán đều tan thành bọt nước. Cô cũng không trực tiếp nhìn thấy anh ta, chỉ nhìn thấy một bóng lưng mà thôi.
Xa xa, rõ ràng có nhiều người đang đứng ở kia như thế, nhưng cô lại bị bóng lưng của anh ta hấp dẫn hết tất cả lực chú ý. Rõ ràng là ánh đèn mờ ảo như thế, những người chung quanh đều mang mặt nạ, nhưng chỉ liếc mắt một cái thôi, cô lại chú ý tới người đàn ông đang quay lưng về phía mình kia.
Lúc cô nhìn thấy bóng lưng đó, tất cả lời nói đều như mất đi ý nghĩa, đầu óc trống rỗng, ánh mắt luôn ánh lên vẻ lạnh lùng, trong trẻo như được một lớp sương mù che phủ.
Làm sao có thể?
Đây........
Dáng người cao gầy này, khí chất ưu thương nhàn nhạt này, còn cả chiếc áo sơ mi trắng này nữa, tuy rằng chỉ là bóng lưng, lại vô cùng trùng khớp với bóng lưng hoàn mỹ của một người nào đó trong trí nhớ.
Á Á?
Văn Nhân Gia có chút bị dọa với phản ứng của Lãnh Tâm Nhiên.
Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đứng chết trân một chỗ giống như bị sét đánh, anh ta còn tưởng là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó. Đến khi thấy đối phương nhìn chằm chằm bóng lưng của công tử không chớp mắt, thì cảm thấy có chút mất hứng.
Anh ta biết sức hấp dẫn của công tử, điều này thì không cần hoài nghi. Chỉ là, khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên luôn lạnh nhạt với mình khi nhìn thấy công tử cũng lộ ra dáng vẻ như bị mê hoặc thì anh ta không thể bình tĩnh được nữa.
"Này, Tâm Nhiên, em đừng nói với tôi hiện tại em có thêm tật háo sắc nha?"
Giọng nói đáng đánh đòn của Văn Nhân Gia kéo Lãnh Tâm Nhiên từ trong cơn hoảng hốt lại. Sau khi thần trí trở về thì cảm giác được mắt mình ươn ướt, nghiêng đầu qua không dấu vết nâng tay lau đi khóe mắt, sau đó mới quay đầu trừng mắt liếc nhìn Văn Nhân Gia một cái: "Người kia, là hội trưởng của các người?" Cô để ý thấy, người có bóng lưng gần như hoàn toàn giống với Á Á kia, lúc này đang nói chuyện với một người đàn ông tóc đỏ.
Giọng nói của hai người rất nhỏ, căn bản không nghe được đang nói cái gì. Nhưng mà, giữa hai người lại hình thành một bầu không khí kỳ quái, những người chung quanh cho dù muốn tới gần thì cũng bị bầu không khí kỳ quái này ngăn lại, chỉ có thể đứng từ xa, không dám không thức thời mà đi lại bắt chuyện với bọn họ.
Tuy rằng Văn Nhân Gia mất hứng khi Lãnh Tâm Nhiên lộ vẻ háo sắc với công tử, nhưng đối với công tử anh ta vẫn trung thành trăm phầm trăm, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên bình thường luôn cao cao tại thượng kiêu ngạo như nữ vương giờ cũng phải quỳ gối dưới gấu quần của công tử, nhất thời liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
"Có phải cảm thấy công tử của chúng tôi rất tuấn tú hay không? Bình thường công tử rất ít khi tới nơi này, luôn ở Thụy Sĩ. Nếu không phải vì bữa tiệc này, chắc chắn là em sẽ không có cơ hội nhìn thấy công tử đâu."
Văn Nhân Gia đứng một bên vừa cảm thán sức quyến rũ của công tử nhà mình, vừa dùng ngữ điệu của một người từng trải nói: "Bất quá, người coi trọng công tử nhiều như vậy, nếu Tâm Nhiên em cũng nhất kiến chung tình với công tử, vậy cũng không phải chuyện dễ dàng đâu. Dựa vào mối quan hệ tốt giữa chúng ta, tôi khuyên em nên sớm từ bỏ ảo tưởng này đi! Công tử, không phải ai cũng xứng đôi được đâu!"
Công tử đã sớm trở thành thần trong lòng Văn Nhân Gia, theo ý anh ta, người có thể xứng đôi với công tử, tuyệt đối phải là cô gái ưu tú nhất, hoàn mỹ nhất trên đời này. Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên cũng không tệ, có thể hấp dẫn được sự chú ý của anh ta, nhưng nếu muốn xứng với công tử thì còn chưa với tới được.
Không chỉ có Lãnh Tâm Nhiên chú ý tới bóng lưng kia, mà cả những người khác cũng bắt đầu chú ý. Vô số nữ sinh đều dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về người đàn ông tao nhã đưa lưng về phía mọi người kia.
Có một số người, chỉ cần một cái bóng lưng thôi, cũng đủ để trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.
"Chủ tịch, người kia là ai vậy? Bộ dáng có vẻ như rất tuấn tú!"
Bên cạnh truyền đến giọng than thở của nữ sinh, chính là cô em gái luôn đi theo bên người Đông Phương Di. Mà Đông Phương Di, khi nhìn thấy bóng lưng kia cũng hoảng thần trong nháy mắt, nhưng khi nhìn thấy Văn Nhân Gia thì chút hoảng thần này đều hóa thành bọt biển tan vào không khí rồi.
"Anh Hàn."
Tuy rằng Văn Nhân Gia mang mặt nạ, nhưng cái loại chỉ xem như bịt tai trộm chuông này đối với người quen thì không có bất kỳ tác dụng nào. Đối với người quen, lớp mặt nạ chỉ che được những bộ phận phía trên lỗ mũi thì hoàn toàn là mây trôi. Cho dù không cần xem mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đã có thể nhận ra được tám chín phần mười rồi. Cho nên, tuy rằng hiện tại ai cũng mang mặt nạ, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thật một chút, muốn tìm được người quen trong đám người này cũng rất dễ dàng.
Nhìn thấy người trong lòng đương nhiên là vui vẻ, Đông Phương Di theo bản năng nở ra một nụ cười thật ngọt. Nhưng nụ cười này khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thì từ từ biến mất, cô ta sao có thể ở đây? Còn đứng cùng với anh Hàn?
Không thể không nói, Lãnh Tâm Nhiên là tình địch mà Đông Phương Di kiêng dè nhất. Từ nhỏ đến lớn, vẫn là lần đầu tiên cô gặp được đối thủ như thế. Bất luậnDiễღnđànLêQღuýĐôn là học tập hay khí chất, đều không hề thua kém cô. Quan trọng nhất là, Văn Nhân Gia có hứng thú rất lớn đối với cô ta. Loại hứng thú này, mới là thứ khiến cho Đông Phương Di kiêng dè. Cô đã từng điều tra tư liệu của Lãnh Tâm Nhiên. Trên tư liệu ghi Lãnh Tâm Nhiên là một cô nhi, ba mẹ đều đã mất, sau này được nhận về nuôi, hiện giờ có một người cha nuôi. Nhưng ngoại trừ những thứ này, không có thứ gì đặc biệt khác. Huống hồ, cái gọi là công ty cao tầng nếu so sánh với gia tộc Đông Phương, thật sự là không đáng nhắc tới rồi.
Nhưng mà hiện tại, trong bữa tiệc của nội bộ đại học Yến Kinh, lại xuất hiện bóng dáng của Lãnh Tâm Nhiên, hơn nữa còn xuất hiện chung với anh Hàn, đến cùng là xảy ra chuyện gì chứ? Không phải Lãnh Tâm Nhiên đã có một người bạn trai vừa đẹp trai vừa lạnh lùng hay sao? Giờ lại bắt đầu chuyển sang níu kéo anh Hàn rồi à? Chẳng lẽ cô ta phát hiện ra trên người anh Hàn có giá trị lớn hơn để lợi dụng sao?
Nghĩ đến điều này, cặp mắt xinh đẹp của Đông Phương Di liền híp lại thành một đường nhỏ, sát khí bốn phía!
Nghe thấy có người gọi mình, Văn Nhân Gia tuy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn quay đầu lộ ra một nụ cười ôn nhu. Tao nhã, là ấn tượng của những người chung quanh đối với anh ta. Chỉ có người quen, mới biết được dưới lớp mặt nạ tươi cười này là một người xấu xa đến cỡ nào. Đương nhiên, ngoại trừ Lãnh Tâm Nhiên.
"Tiểu Di, em cũng tới rồi à."
Chống lại ánh mắt của Văn Nhân Gia, Đông Phương Di có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng vẫn kiên định đi tới bên cạnh Văn Nhân Gia. Thậm chí vừa đi qua, còn chủ động giơ tay khoác lên cánh tay của Văn Nhân Gia: "Anh Hàn, vừa rồi anh đi đâu thế? Em cứ tìm anh mãi."
Đối với Đông Phương Di, Văn Nhân Gia tuyệt DiễღnđànLêQღuýĐônđối không hề có tình cảm nam nữ. Nhưng không có tình cảm nam nữ cũng không có nghĩa là không có cảm tình, anh ta thật sự xem cô là em gái, từ nhỏ đã luôn che chở cho cô. Chỉ là không nghĩ tới đối phương lại nảy sinh loại tình cảm này đối với mình!
"Tiểu Di hôm nay thật xinh đẹp!"
Đánh giá bộ quần áo trên người Đông Phương Di, Văn Nhân Gia thật tình cười nói.
Đông Phương Di e lệ nhìn anh ta một cái, sau đó thẹn thùng cúi đầu, lộ ra nửa cái cổ trắng noãn.
Thấy Văn Nhân Gia đang bận trò chuyện với Đông Phương Di, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp thừa dịp đối phương không chú ý mà tránh đi. Hiện tại, cô rất hiếu kỳ với người có bóng lưng cực kỳ giống Á Á kia. Bất quá, trải qua đoạn nhạc đệm của Đông Phương Di, cô đã phục hồi được tinh thần từ cảm giác khiếp sợ không dám tin lúc nãy rồi.
Cho dù có giống nhau đến mức nào, thì cũng chỉ là giống mà thôi, tuyệt đối không phải là cậu ấy!
Á Á đã chết rồi!
Á Á toàn tâm toàn ý che chờ bảo vệ cho cô từ nhỏ đến lớn đã chết rồi! Vì cứu mình mà chết, chết hoàn toàn, thậm chí ngay cả xác cũng không còn. Ở ngay trước mặt cô, bị nổ thành bột phấn!
Tình cảnh lúc chết của Á Á, là bóng đen không thể phai mờ trong lòng Lãnh Tâm Nhiên. Cho dù đã trôi qua bao lâu, chỉ cần hơi nhớ lại tình cảnh lúc đó một chút thôi, đầu liền đau nhức, trước mắt biến thành một màu đen.
Vậy nên có rất nhiều chuyện xảy ra lúc đó, cô không còn nhớ rõ được!
Nguyên nhân hậu quả, liên lụy đến những ai, cô đã không còn nhớ rõ nữa. Không phải thật sự không nhớ rõ, mà là do yếu tố tâm lý.
Một loại ý thức tự bảo vệ khiến cô không có cách nào nghĩ đến những chuyện không vui này được nữa.
Chôn tất cả những thứ đó vào thật sâu trong lòng cô, theo năm tháng trôi qua, từ từ bị vùi lấp. Nhưng mà, bị vùi lấp cũng không có nghĩa là chưa từng tồn tại.
Vết thương kia, không thể mãi mãi thối rửa.
Thời gian trôi qua, nó có thể dần dần lành lại, nhưng không có cách nào khiến nó hoàn toàn biến mất được.
Nghĩ đến chuyện của Á Á, Lãnh Tâm Nhiên liền cảm thấy đau đầu, trước mắt bị che phủ mởi một tấm màn màu đỏ.
Ý thức trở nên hỗn loạn, thậm chí cơ thể còn run lên vài cái.
Tình trạng dị thường này, phải kéo dài trong vài phút mới có thể hoàn toàn biến mất. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Lãnh Tâm Nhiên như bị chìm vào một hồ nước lạnh, cả khuôn mặt đều trắng bệch, ngay cả ánh mắt lạnh lùng thường ngày cũng trở nên hoảng hốt. Trong bữa dạ tiệc có rất nhiều người, tuy rằng không khoa trương đến mức sánh vai nối gót nhưng cũng tính là cực kỳ náo nhiệt.
Lại ngẩng đầu nhìn về bóng dáng quen thuộc kia, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng khôi phục lại bình tĩnh. Nhưng mà, cô vẫn còn thấy tò mò, một sự xúc động mãnh liệt thôi thúc cô đi nhìn khuôn mặt của đối phương. Cô bức thiết muốn nhìn thấy, người đàn ông có bóng lưng thoạt nhìn vô cùng giống Á Á này, đến cùng là có bộ dạng thế nào!
Người đàn ông này, tuyệt đối là vương giả.
Tuy rằng anh ta đứng đưa lưng về phía mọi người, nhưng tất cả mọi người đều theo bản năng cứ lâu lâu lại liếc nhìn về phía anh ta một lần. Nhưng chỉ là nhìn mà thôi, không ai dám đến bắt chuyện với anh ta cả.
Nhưng mà, mọi chuyện đều có ngoại lệ. Ngay khi tất cả mọi người còn đang suy đoán thân phận của người đàn ông kia, rối rắm không dám tiến lên tìm đề tài bắt chuyện, một bóng dáng thanh mảnh đã đi về phía anh ta dưới ánh mắt không dám tin của mọi người.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía anh ta đều lộ vẻ khiếp sợ, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vì, trước cô, phần lớn mọi người đều đã bị cảnh cáo, tuyệt đối không để đến quấy rầy người kia. Nhưng mà hiện tại, thậm chí lại có người không có mắt dám phá bỏ lời cảnh cáo kia, ha ha, có trò hay để xem rồi. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên đi tới thì không nói gì, cũng không đi đến trước mặt đối phương. Cô cứ như thế, đứng sau lưng anh ta, yên lặng ngắm nhìn.
Á Á đã đi lâu lắm rồi, chỉ nhìn một bóng lưng tương tự thôi mà cô đã cảm thấy cả tâm hồn đều an tĩnh lại.
Người có thể ảnh hưởng đến cô như thế, chỉ có mình Á Á!
Từ sau khi Á Á rời khỏi, cô luôn tránh cho mình nhớ tới Á Á. Hiện giờ, trong tầm mắt âm u này, cô lại phóng túng cho sự xúc động của chính mình, cứ như vậy, đứng ở đây y như một con ngốc. Ngay cả hốc mắt đỏ lên, tầm mắt mơ hồ, cũng chẳng quan tâm nữa...
Nhan Viên đã sớm chú ý tới cô gái đeo mặt nạ màu tím kia. Tuy rằng không thấy rõ diện mạo, nhưng vẻ ưu thương pha lẫn với khí chất cao quý trên người cô khiến cô trở nên đặc biệt bắt mắt giữa đám người.
Anh ta đã từng gặp những cô gái háo sắc, nhìn công tử đến ngẩn người, nhưng ánh mắt này, lại khiến anh ta cảm thấy xúc động.
Ánh mắt mê mang này, tuy rằng tiểu điểm đặt ở trên người công tử, nhưng anh ta có cảm giác rất kỳ quái, đối phương đang muốn nhìn xuyên qua công tử để thấy được hình bóng của một người khác. Cứ như vậy, lực chú ý của anh ta bị hấp dẫn. Cũng thành công thu hút sự chú ý của người đàn ông kia.
"Viêm, sao thế?"
Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi. Thanh âm trong trẻo, giống như một cơn gió mát, giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách trong sơn cốc, giống như thần khúc vang lên chốn thiên cảnh, chỉ là một âm tiết đơn giản, cũng khiến cho mọi người như si như say!
Để ý ánh mắt của Nhan Viêm có chút lơ đễnh, người đàn ông mở miệng đồng thời cũng theo bản năng mà quay đầu nhìn qua.
Sau đó, khi bốn mắt nhìn nhau, hết thảy chung quanh đều trở thành bối cảnh.
Thanh âm trò chuyện biến mất, tiếng bước chân sột soạt biến mất, ngay cả những người đang đứng chung quanh, cũng biến mất.
Sau khi nghe thấy giọng nói cộng thêm nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông, đầu óc của Lãnh Tâm Nhiên liền trống rỗng!
Người đàn ông đang đeo mặt nạ, so với những người chung quanh thì chiếc mặt nạ này đặc biệt hơn một chút. Che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của cái cằm và đôi mắt sâu hút.
Nhưng mà, chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ hài lòng rồi! Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên không ngừng quẩn quanh mấy chữ: sao có thể, sao có thể.....
Sự khiếp sợ khiến cô mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày, tất cả cảm xúc đều như sụp đổ.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn đôi nam nữ đang bốn mắt nhìn nhau này, trong khi không ai dám đánh vỡ cục diện giằng co này, thì một màn khiến cho người ta khiếp sợ đã xảy ra!
Chỉ thấy cô gái có bề ngoài vô cùng thục nữ tao nha kia, đột nhiên giống như kẻ điên bổ nhào về phía người đàn ông, giương nanh múa vuốt, như hận không thể giết chết đối phương vậy.
Ở trong mắt người khác là như thế, nhưng thật ra việc mà Lãnh Tâm Nhiên muốn làm, chỉ là tháo lớp mặt nạ của người này xuống. Cô muốn xác định, người trước mắt này, có phải thật sự chính là Á Á hay không? Trên thế giới thật sự sẽ có người giống nhau như thế sao?
Thân hình giống nhau, bóng lưng giống nhau, ngay cả âm thanh cũng giống đến 80%, còn có khuôn mặt này...... sẽ không sai, anh ta... Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên phát điên như thế khiến cho tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình.
Mắt thấy tay cô sẽ đụng đến người đàn ông, rốt cuộc Nhan Viêm cũng phản ứng kịp, lắc mình che trước mặt công tử, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: "Cô muốn làm gì?" Lãnh Tâm Nhiên chẳng muốn quản anh ta đang nói cái gì. Hiện tại trong lòng cô chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chính là tháo lớp mặt nạ kia xuống. Tháo xuống, sau đó, nhìn xem khuôn mặt này có phải là của Á Á hay không, có phải là Á Á mà cô ngày đêm nhung nhớ hay không.
Thấy có người chắn trước mặt, cảm giác đầu tiên chính là đá văng anh ta, cô muốn nhìn thấy người đứng phía sau anh ta kìa.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lãnh Tâm Nhiên đã động thủ rồi.
Tuy rằng Nhan Viêm không biết cô gái trước mắt này là ai, nhưng lúc nãy quả thật anh ta có chút thiện cảm đối với cô. Nhưng chút thiện cảm đó cũng không thể che lấp được cơn giận dữ lúc này.
Công tử là vị thần cao cao tại thương, lại có người muốn xuống tay với công tử?
Người mạo phạm đến công tử, bất luận là ai, đều đáng chết!
Sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên cư nhiên dám xuống tay với mình, Nhan Viêm cũng lười quản đối phương là nữ sinh, động thủ đánh trả.
Nhưng mà, sau vài hiệp, anh ta lại thấy khiếp sợ.
Anh ta vô cùng tự tin đối với thân thủ của mình, nhưng mà, nghĩ thế nào cũng không ra, cô gái trước mắt này, thực lực lại không hề thua kém anh ta.
Vài hiệp, anh ta vẫn không chiếm được chút lợi thế nào!
Sự thật này, khiến cho anh ta cảm thấy bị đả kích. Nhưng mà, cũng thành công khơi dậy lòng hiếu chiến của anh ta.
Nhưng mà, ngay khi anh ta cong môi lên chuẩn bị một hồi đại chiến, phía sau lại truyền đến giọng nói nhàn nhạt của công tử: "Viêm, dừng tay."
Đối với lời nói của công tử, anh ta luôn tuân thủ tuyệt đối. Cho dù hiện tại đang ở tình cảnh đặc biệt, cũng vẫn lập tức dừng động tác trên tay lại, chỉ là có chút không cam lòng. Lòng hiếu chiến đã bị khơi dậy, ngay cả ánh mắt cũng đã đỏ lên đôi chút, muốn tỉnh táo lại quả thật là có chút khó khăn.
Tuy là dừng lại, nhưng anh ta vẫn đứng chắn giữa công tử và cô gái trước mặt, để phòng ngừa cô đột nhiên sẽ làm ra chuyện gì đó nguy hiểm với công tử. Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu ngơ ngác nhìn người kia, giống như có thể xuyên qua lớp mặt nạ nhìn được diện mạo thật của người kia vậy. Ánh mắt của cô rất thâm trầm, mang theo chút yếu ớt và ưu thương, khiến cho mọi người ở đây cảm giác được một sự bi thương không nói thành lời.
Loại bị thương này, không chỉ lây nhiễm đến những người nhìn cô, mà còn lây nhiễm đến mỗi một cá nhân ở đây.
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng mảnh mai đang chìm ngập trong vẻ bi thương kia.
Toàn bộ thế giới, chỉ còn lại hai người.
Một nam một nữ, một người đeo mặt nạ màu tím, dáng người nhỏ bé và yếu ớt, một người khác đeo một chiếc mặt nạ khác với tất cả những người ở đây, cao quý như một vị hoàng đế.
"Có thể tháo mặt nạ của anh xuống cho tôi xem được không?" Lãnh Tâm Nhiên thất thần thì thào.
Người đàn ông sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới Lãnh Tâm Nhiên sẽ đột nhiên nói ra một câu như thế. Nhưng mà, không đợi anh ta mở miệng từ chối, Lãnh Tâm Nhiên lại mở miệng.
"Anh, có phải là Á Á hay không?"
Lời nói khô ráp giống như được nặn ra từ giữa cổ họng, chữ chữ như dao, nước mắt như máu.
Người đàn ông kinh hãi, tuy rằng anh ta đang mang mặc nạ, không nhìn thấy được biểu cảm, nhưng động tác chấn động cả người lại không dấu diếm được Nhan Viêm cực kỳ quen thuộc với anh.
Người đàn ông đang định nói gì đó, nhưng Lãnh Tâm Nhiên căn bản không cho anh ta cơ hội nói chuyện. Có lẽ là do tinh thần đang quá mức hoảng hốt, Lãnh Tâm Nhiên luôn luôn cẩn thận thế nhưng lại không chú ý tới tình huống không bình thường của người đàn ông, sau khi nói xong câu đó thì như bị cái gì đó kích thích, xoay người bỏ chạy.
Người đàn ông theo bản năng giơ tay muốn bắt lấy tay cô, nhưng động tác này còn chưa kịp làm xong, lại không biết vì sao mà ngừng lại.
Động tác dừng giữa không trung, theo bóng dáng mảnh mai đang dần chạy xa kia mà từ từ buông xuống.
Chỉ là, trong đôi mắt sáng rực như sao kia, lại nhiễm lên vẻ nghi hoặc không hiểu.
Á Á? Nếu như anh không nghe sai, vừa rồi cái tên mà cô gái kia gọi đúng thật là "Á Á"?
Lãnh Tâm Nhiên giống như người điên xông thẳng ra ngoài, trên đường dường như có người định ngăn cô lại, nhưng đều bị một lực cực lớn của cô đẩy ra.
Đến khi cô phục hồi lại được tinh thần, bản thân đã đứng ở bên đường, nhìn đèn xanh đèn đỏ đến ngẩn người rồi.
Sao có thể? Sao hôm nay cô lại thất thường như thế?
Người kia, vừa nhìn đã biết là không phải Á Á, sao cô có thể nhận sai người chứ?
Á Á đã chết, sẽ không trở về nữa, không phải là cậu ấy....
Trong đầu có vô số âm thanh đang rít gào, vô cùng hỗn loạn, đau đến mức khiến cô hận không thể đập vỡ đầu mình.
Cả người đều hoảng hốt, Lãnh Tâm Nhiên biết, biểu cảm lúc này của mình nhất định là vô cùng khủng bố. Giống như bị bệnh thần kinh vậy, vẻ mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, giống như một loài ma quỷ. Cô tự biết tình trạng hiện tại của mình.
Huyết Sư Lãnh Tâm Nhiên là vua của hắc đạo, là người cao cao tại thượng không ai dám mạo phạm, không thể phá vỡ, lúc nào cũng lạnh nhạt ung dung, lúc nào cũng là vương giả , không bao giờ yếu ớt, đau buồn hay có nhược điểm... Nhưng mà.......
Lý trí nói cô không được như thế, nhưng mà, tình cảm lại không thể làm được. Thần kinh vô cùng đau đớn, từng đợt từng đợt đánh tới, từng cơn từng cơn đau, đau đến mức không thể hít thở được.
Di động trong túi xách không ngừng vang lên những âm thanh inh ỏi, cô nghe được, nhưng lại không muốn nhận. Hoặc là nói, căn bản không có sức để nhận. Tất cả tinh thần của cô, đều biến mất khi nhìn thấy người đàn ông vừa rồi. Người đàn ông mang mặt nạ kia, còn có bóng dáng sâu trong trí nhớ vĩnh viễn không bao giờ biến mất đó, cứ không ngừng chồng lên nhau, trùng lấp, giữa lúc hoảng hốt, thế nhưng lại như biến thành một người....
Thời gian, từng phút từng giây trôi qua.
Tim, vẫn không ngừng đau đớn.
Lãnh Tâm Nhiên lúc này, không còn là nữ vương hắc đạo kiên cường kiêu ngạo nữa, mà là một đứa nhỏ không thể từ bỏ được người thân nhất đã mất của mình.
"Nhiên?"
"Nhiên?"
"Nhiên, em ở đâu?"
"Em chờ, anh đến đó ngay lập tức."
"Đừng tắt điện thoại, đừng nhúc nhích."
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên tỉnh táo lại được một chút, lại phát hiện không biết từ lúc nào nhìn đã nhận điện thoại. Trong điện thoại vẫn còn duy trì trạng thái đang kết nối, nhưng lại không có người nói chuyện.
Nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình điện thoại, vẻ kiên cường được ngụy trang thật lâu giống như tìm được chỗ phát tiết, mang theo tiếng khóc nức nở thấp giọng thì thào: "Thần........"
"Nhiên, không sao, anh sẽ đến ngay lập tức. Em chờ anh, mười phút, không, năm phút là được rồi. Anh sẽ lập tức đến đó."
Người đàn ông luôn lạnh nhạt, ung dung, ngay cả khi hai bang phái sống mái với nhau vẫn luôn bình tĩnh kia, lúc này giọng nói lại khẽ run. Chỉ có cô, chỉ có cô mới có thể khiến anh mất đi vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt thường ngày. Không biết vì sao, bỗng nhiên, lòng Lãnh Tâm Nhiên liền trở nên yên tĩnh.
Thanh âm kia, luôn cho cô cảm giác an toàn mà cô muốn, tuy rằng vẫn còn hoảng sợ, nhưng tốt xấu gì cũng đã tỉnh táo trở lại.
"Được........"
Sau tiếng nỉ non, Lãnh Tâm Nhiên không để ý đến ánh mắt khác thường của những người xung quanh, trực tiếp ngồi xổm xuống vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Vùi đầu vào giữa hai gối, như là làm thế, có thể tìm lại được cảm giác an toàn đã biến mất từ lâu.
Năm phút sau, một chiếc Bentley dừng lại bên đường.
Sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đến mức khiến cho người ta không thể hô hấp từ trên xe bước xuống. Hoàn toàn không đế ý đến chuyện nơi này không cho phép đỗ xe, cứ như vậy đi vào giữa đám người, đến khi nhìn thấy được bóng dáng đang ngồi xổm trên đất kia mới nhẹ nhàng thở ra.
"Nhiên........"
Nghe được giọng nói, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên thật mạnh, chờ đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, giống như đứa trẻ đi lạc tìm được nhà của mình, bổ nhào qua, ôm chặt lấy eo đối phương, trầm mặc thật lâu.
Ở bên kia, nơi mà hai người không chú ý tới. Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang dùng cặp mắt sáng rực như sao nhìn hết thảy cảnh trước mắt.
"Công tử?"
Chú ý tới tình huống của công tử có chút không thích hợp, Nhan Viêm đi theo bên cạnh theo bản năng hô lên một tiếng.
Hai người bên kia, ôm nhau chặt như thế, giống như muốn ôm lấy toàn bộ thế giới của mình vậy. Loại cảm giác này, khiến cho vẻ tươi cười trên mặt người đàn ông chậm rãi biến mất, nhuộm lên vẻ cô đơn khó hiểu.
"Không có việc gì, đi thôi!"
Sau một hồi, người đàn ông nhẹ nhàng nói một câu, sau đó quay người rời đi.
Ngồi trên xe, Lãnh Tâm Nhiên cứ yên tĩnh dựa vào lòng Dạ Mộc Thần như thế, không nói gì.
Dạ Mộc Thần cũng không hỏi cô vì sao lại như thế, không hỏi cô đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cô trở nên như thế.
Hoặc giả, anh đã đoán được vì sao lại như thế.
Chuyện có thể khiến cô trở nên thế này không nhiều lắm, chỉ có đơn giản vài chuyện.
Mà người có thể ảnh hưởng tới cô lại càng không nhiều, ngoại trừ anh, thì chỉ có người kia.
Nhớ tới người đàn ông luôn giống như thần hộ mệnh đứng bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt của Dạ Mộc Thần tối sầm lại.
Anh biết, suốt cuộc đời này, người kia cũng không bao giờ biến mất khỏi tâm trí của Tâm Nhiên. Cho dù, cậu ta đã chết, cũng chỉ là đã chết mà thôi, chỉ là biến mất khỏi cái thế giới này, mà không hề biến mất khỏi lòng cô.
Sự thật này, khiến anh cảm thấy có chút thất bại. Nhưng mà, anh biết, mình không thể so đo nhiều về vấn đề này được.
Trên thực tế, anh phải nên cảm tạ người kia mới đúng.
Anh biết rõ mỗi một chuyện, anh biết, nếu không có lời của người kia, chỉ sợ sẽ không có một Nhiên chói sáng như hiện tại rồi!
Mãi cho đến khi đến nhà của Dạ Mộc Thần, lên lầu, ngồi trên sofa, Lãnh Tâm Nhiên vẫn trầm mặc. Tinh thần của cô vô cùng hoảng hốt, cầm ly sữa nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vẫn không nói chuyện. Trong phòng chỉ có hai người là cô và Dạ Mộc Thần, Ninh Trí Viễn đã bị đuổi về.
Trong thời điểm mẫn cảm này, đông người ngược lại sẽ không tốt. Chỉ cần có người quan trọng kia ở bên, thì những thứ khác đều không quan trọng.
Dạ Mộc Thần trực tiếp ngồi đối diện cô, cũng không nói chuyện.
Rất nhiều khi, sự an ủi tốt nhất, không phải là nói gì, mà là im lặng cùng cô.
Đợi đến khi cô muốn nói, thì cái gì cũng sẽ nói.
Rốt cuộc, tình cảnh mà Dạ Mộc Thần luôn chờ đợi cũng xuất hiện rồi.
"Thần........." Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, cô bây giờ, thoạt nhìn giống một đứa nhỏ bị bỏ rơi.
Dạ Mộc Thần nhìn cô, trong đôi mắt màu lục vẫn luôn tràn đầy tình cảm ôn nhu. Lãnh Tâm Nhiên nhìn anh, dũng khí rất không dễ dàng mới nổi lên được lúc trước lại đột nhiên biến mất. Cô không biết nên nói như thế nào, phải thế nào để nói hoàn chỉnh chuyện này ra.
Chuyện của Á Á, luôn là nổi đau sâu nhất trong lòng cô. Cho dù là người đàn ông trước mắt này, cô cũng không muốn nói về chuyện này. Nhưng mà lúc này đây, cô phải nói, hơn nữa còn phải chủ động nói về đề tài này, giữa người yêu với nhau, trừ phi là trường hợp đặc biệt, không thì không thể tồn tại bất cứ bí mật nào.
"Hình như là em nhìn thấy Á Á rồi."
Nói xong, liền cảm thấy mình như kẻ ngốc, nhẹ nhàng cắn môi không nói tiếp. Nhưng mà, Dạ Mộc Thần lại không hề cười nhạo cô, chỉ tiếp tục ôn nhu nhìn cô: "Sau đó thì sao? Nhiên, nếu em có gì muốn nói, thì cứ nói hết với anh. Nhưng mà, nếu em không muốn nói, anh sẽ không ép em. Anh biết, một ngày nào đó, em cũng sẽ nói hết với anh." Lãnh Tâm Nhiên chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới cân nhắc từ ngữ, nói ra: "Anh biết hội Thương Minh không? Hôm nay em gặp được hội trưởng của hội Thương Minh. Tuy rằng anh ta đeo mặt nạ, nhưng mà....... Anh ta thật sự giống với Á Á. Bóng lưng giống, cằm giống, ngay cả giọng nói của giống. Nhưng mà...... em biết, không phải. Á Á đã chết, cho dù em có không muốn đến thế nào, em vẫn biết, cậu ấy đã rời xa em, vĩnh viễn vĩnh viễn........"
Lãnh Tâm Nhiên lúc này, đã quên đi lớp ngụy trang, quên đi chuyện mình đã trọng sinh. Cả đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện của Á Á, thậm chí còn chưa chú ý tới việc trong lúc lơ đãng mình đã chủ động nói ra bí mật vẫn luôn giấu kín.
Cánh tay ôm Lãnh Tâm Nhiên của Dạ Mộc Thần đột nhiên siết chặt. Nhưng sau khi cứng ngắc một lát đột nhiên lại khôi phục lại bình thường, hơn nữa, tâm tình dường như còn rất tốt, ngay cả giọng nói cũng không giấu được ý cười: "Nhưng anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không phải sao? Cậu ấy đã bảo vệ em lâu như thế, sau này, nhiệm vụ này giao cho anh đi. Đã mắc sai lầm một lần, anh sẽ không tái phạm lần thứ hai." Cả người Lãnh Tâm Nhiên đều trở nên cứng ngắc.
Cho tới bây giờ, cô mới giật mình ý thức được mình đã lỡ miệng nói ra cái gì. Chỉ là, lúc ấy đã muộn, chuyện đã tới nước này, cho dù muốn hối hận cũng chỉ là hy vọng xa vời. Không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm lúc này của đối phương như thế nào, Lãnh Tâm Nhiên cứ như thế, ngơ ngác dựa vào lòng đối phương, như là chỉ có thế mới có được cảm giác an toàn.
Mãi đến khi..............
"Đứa ngốc, định trốn đến khi nào?"
Buồn cười nhìn Lãnh Tâm Nhiên
không sợ trời không sợ đất lại nhát gan lừa mình dối người, trốn trong
lòng mình, Dạ Mộc Thần nhịn không được nở nụ cười.
Cảm giác được
thái độ thoải mái của đối phương, tuy rằng trong lòng vẫn còn chút bất
an, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Thần......."
Anh, thật sự đã sớm biết?
Đây là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, cũng là chuyện mà hiện tại cô muốn biết nhất.
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần nhịn không được khẽ
cười ra tiếng: "Thật là đứa ngốc mà. Em cho là em lộ ra nhiều sơ hở như
vậy mà anh còn không đoán được sao? Chẳng lẽ, em nghĩ rằng anh sẽ tùy
tiện yêu một cô nhóc mười bảy tuổi hay sao? Chẳng lẽ, em nghĩ rằng tình
cảm giữa anh và em sẽ dễ dàng bị thay thế như vậy sao....."
Rất
nhiều rất nhiều chẳng lẽ, mỗi lần nói một từ chẳng lẽ, đầu Lãnh Tâm
Nhiên lại cúi thấp hơn một chút, đến cuối cùng, thiếu chút nữa trở lại
tình trạng nhào vào trong lòng Dạ Mộc Thần như trước rồi.
"Chỉ
là, anh luôn chờ em chủ động nói rõ cho anh biết. Nhưng mà, đợi thật
lâu, đợi đến nỗi anh sắp sụp đổ luôn rồi, vẫn không đợi được. Không nghĩ tới, cư nhiên em lại tự mình nói ra trong tình huống như vậy."
Dạ Mộc Thần cười, chỉ là nụ cười có chút chua xót.
Chuyện Lãnh Tâm Nhiên không chịu nói ra thân phận thật sự cho anh, vẫn luôn là khúc mắc trong lòng anh. Bất luận cái gì thì một người, cũng không hi
vọng người yêu mình có chuyên gì đó gạt mình. Dù sao, giấu diếm có nghĩa là không tín nhiệm, không tín nhiệm, đối với người yêu mà nói là đòn đả kích trí mạng.
Mà hai người bọn họ sở dĩ có thể luôn bình an vô
sự cho đến bây giờ, là vì Dạ Mộc Thần tin tưởng Lãnh Tâm Nhiên, tin cô
có nỗi khổ mới giấu diếm chuyện này, cũng tin tưởng cô, rốt cuộc cũng sẽ có một ngày nói cho mình biết nguyên nhân.
Ước hẹn một tháng, là giới hạn chờ đợi lớn nhất của anh. Anh chờ đợi một tháng này sớm trôi
qua. Không nghĩ tới ông trời đối xử với anh không tệ, để cho anh biết
được đáp án mà mình muốn trước thời hạn một tháng.
"Sao anh....."
Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt ngơ ngác.
Có lẽ do bộ dáng hiện tại của cô rất đáng yêu, tóm lại là Dạ Mộc Thần vốn
đang cảm thấy có chút cô đơn đột nhiên nở nụ cười, giơ tay vuốt tóc cô,
"Quan hệ giữa chúng ta, em nghĩ rằng anh còn không thể nhận ra em được
hay sao? Động tác nhỏ này, ánh mắt kia, còn có loại khí chất này nữa,
cho dù diện mạo thay đối thì thế nào, em vẫn là em không phải sao?"
"Anh nhận ra em lúc nào?"
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong mấy tháng, Dạ Mộc Thần cảm thấy đây là khảo nghiệm lớn nhất mà ông trời dành cho anh.
Đầu tiên là mất đi người mình yêu nhất, sau đó, lại cảm nhận được cái gì gọi là mất mà lại có được.
Tuy rằng, diện mạo của người yêu cũng đã thay đổi, nhưng mà, chỉ cần vẫn là người kia, chỉ cần vẫn còn tình cảm, cái gì anh cũng không để ý.
Ông trời đối xử với anh cũng tốt lắm, anh không thể hi vọng quá nhiều.
"Em từng trở về một lần đúng không?"
Dạ Mộc Thần nói, Lãnh Tâm Nhiên nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi gặp được Thẩm
Quân, cô từng trở về một lần để lấy một ít tài liệu để chứng minh thân
phận, và để thu hồi lại những thứ gửi trong ngân hàng trước kia, chuẩn
bị tài chính để Đông Sơn Tái Khởi.
"Em lấy đi tấm hình."
Dạ Mộc Thần vừa nói, Lãnh Tâm Nhiên đã biết rõ nguyên nhân rồi. Chỉ là cô vẫn rất hiếu kỳ: "Sao anh biết được là em lấy?"
"Anh đã cứu em một lần, lần đó, anh tìm thấy tấm hình trong ví của em. Lần
đầu tiên nhìn thấy em anh đã cảm thấy rất quen thuộc. Diện mạo một người có thể thay đổi, nhưng khí chất sẽ không đổi được. Đặc biệt là ánh mắt
khi em nhìn anh, đã nhìn nhiều năm như vậy, sao anh có thể quên được
chứ? Em biết là anh luôn thích sạch sẽ, không thích bất cứ ai tới gần
anh mà. Nhưng mà, những lúc em đến gần, anh lại không hề có cái cảm giác bài xích, phiền chán này. Cho nên lúc đó anh đã nghĩ, đây là một chuyện rất kỳ quái. Đương nhiên, còn có rất nhiều chi tiết nhỏ khác. Đương
nhiên, tất cả mọi chuyện đều không thắng được tấm hình này. Mật mã phòng ở, chỉ có hai chúng ta biết. Hơn nữa, trong phòng có nhiều cơ quan như
vậy, em cũng không chạm phải cái nào đã lấy được tấm hình rồi, chuyện
này càng nói rõ thân phận của em. Tất cả những điểm đáng ngờ trộn lẫn
vào nhau, nói rõ với anh có một chuyện mà rất nhiều người cảm thấy không thể tin được đã xảy ra."
"Lúc mới bắt đầu, anh cũng cảm thấy tất cả chuyện này thật sự rất vớ vẩn. Nhưng mà, sau này, anh lại thấy thông suốt rồi. Đây là cơ hội mà ông trời ban cho anh, đã có được cơ hội này, vì sao anh không cố gắng nắm chắc chứ? Có lẽ, anh luôn tâm lý gặp may.
Anh luôn khắc chế chính mình không thèm nghĩ đến nguyên nhân nữa, anh
sợ, sợ nếu mình cứ nghĩ nhiều, ông trời sẽ thu hồi lại phần thưởng này.
Anh không dám đánh cược, cũng không thua nổi."
Nói xong, Dạ Mộc Thần đột nhiên cúi đầu xuống.
Anh nhớ tới khoảng thời gian sống không bằng chết này.
Khi biết Nhiên vì cứu mình mà xương cốt không còn, cảm giác đầu tiên của
anh chính là lòng đau như cắt, sau đó là nản lòng thoái chí. Thậm chí
anh còn nghĩ tới sẽ đi theo cô, cuộc sống không có cô, lạnh lẽo u ám,
không có ánh mặt trời. Bất quá, sau này, may mắn là anh đã tự mình chống đỡ được. Nếu không, anh đã thật sự không còn được gặp lại Nhiên rồi!
Tựa hồ như cảm giác được sự ưu thương trên người Dạ Mộc Thần, ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên cũng bị phủ kín một tầng sương mù.
Cô hối hận rồi!
Cô thật sự hối hận rồi!
Cái gì nội gián, cái gì lo lắng, cái gì đố kị, hết thảy đều không là gì cả!
Không nhận lại nhau, lấy cớ!
Nhìn người trong lòng vì mình mà đau khổ, càng là tội đáng chết đến vạn lần!
Cô thật sự rất ngu xuẩn, dại dột hết thuốc chữa. Bởi vì những chuyện nhỏ nhặt này, mà lãng phí thời gian dài như vậy.
Nội gián, cho dù nhận lại nhau rồi vẫn có thể điều tra được.
Dù sao như bây giờ, chỉ cần là người có tâm là có thể nhận ra được quan hệ giữa cô và Thần, so với không nhận lại thì có gì khác nhau chứ?
Cô luôn luôn trì hoãn không chịu nhận lại nhau, chỉ là tìm một cái cớ cho sự nhát gan của chính mình.
Cô sợ, sợ sau khi mình nói ra Thần sẽ không tin, cô thật sự sợ, cô không
dám tưởng tượng, nếu Thần không tin những lời mình nói thì mình nên làm
cái gì bây giờ... Dù sao, hết thảy chuyện này, đều thật sự rất vớ vẩn.
Từ nhỏ đến lớn, đều được dạy dỗ về thuyết vô thần.
Thân là một người lăn lộn trong hắc đạo, lại càng thờ phụng "thuyết vô thần".
Để một người tin tưởng vững chắc vào thuyết vô thần đi tin vào chuyện trọng sinh, chẳng phải là chuyện viễn tưởng hay sao?
Đây là chuyện cô luôn lo lắng, có lẽ, cũng là cái cớ trung thực nhất cho việc mình không chịu nhận lại Thần.
"Thực xin lỗi.......... Thần........... Thực xin lỗi......."
Ngoại trừ câu này, cô thật sự không biết mình còn có thể nói cái gì.
Dạ Mộc Thần nhẹ nhàng ôm cô.
Từ trước đến nay anh luôn là người không biểu lộ vui buồn ra mặt, để lộ
tình cảm ra ngoài là điều tối kỵ nhất của một người lãnh đạo.
Nhưng mà, những chuyện liên quan đến cô, luôn có thể dễ dàng khiến anh không khống chế được.
"Không cần nói xin lỗi, anh muốn biết, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nói cho anh
biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì! Sao em có thể biến thành Lãnh Tâm Nhiên của hiện tại, sau đó, đến cùng là em đã nghĩ thế nào? Sao lại
không tin tưởng anh?"
Dạ Mộc Thần nghiêm mặt nói.
Lãnh Tâm Nhiên giơ tay lau đi nước mắt trong suốt trên mặt, dưới ánh mắt cổ vũ của đối phương, từ từ tỉnh táo lại.
Chuyện của mấy tháng, lại nhưng đã trải qua nhiều năm, suy nghĩ hỗn loạn, phải mất rất lâu mới làm rõ được một ít.
"Em cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết, khi em tỉnh lại,
em đã trở thành một nữ sinh trung học tên Lãnh Tâm Nhiên rồi."
Điều chỉnh lại tư thế dựa vào lòng đối phương. Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu kể lại những chuyện kỳ quái đã xảy ra với mình.
"Lúc đầu em cho rằng mình đang nằm mơ. Nhưng mà, sau này em phát hiện, không phải. Em chưa chết, nhưng em cũng không phải là em, em biến thành một
người khác, một nữ sinh trung học yếu đuối háo sắc."
Lãnh Tâm Nhiên nói rất chậm, Dạ Mộc Thần nghe rất nghiêm túc.
Hai người cứ như thế, một nói một nghe, hoàn toàn không để ý đến thời gian trôi qua.
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên kể lại hết toàn bộ sự việc xong, trong lòng như
được cởi bỏ khối nặng ngàn cân, bỗng chốc cảm thấy thoải mái.
"Đây là nguyên nhân em không nhận anh?"
Lúc Lãnh Tâm Nhiên nói Dạ Mộc Thần luôn duy trì sự im lặng. Nhưng lúc anh
thật sự mở miệng nói chuyện, sao nghe thế nào cũng thấy như đang nghiến
răng nghiến lợi.