Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 157

Sau khi trọng sinh, tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên đã trải qua rất nhiều trận đánh nhau, nhưng mà, thực chiến chân thực giống như thế này, có người thương vong, vẫn là lần đầu tiên.

Máu tươi văng ra khắp nơi, biểu cảm trên mặt mỗi người đều vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi xem tất cả mọi người chắn trước mặt mình đều là kẻ địch. Không có ai suy nghĩ nhiều, trong đầu chỉ tràn ngập sự kích thích khát máu, liều mạng vung con dao trong tay lên, giết, giết, lại không ngừng giết, giết, giết. Chỉ có như thế, mới có thể sống sót.

Cái cảm giác mỗi tế bào trên cơ thể đều không nhịn được mà run rẩy này, chỉ có ở giờ phút này, mới có thể xuất hiện.

Máu huyết cả người đều không ngừng kêu gào phải giết chóc, chỉ có không ngừng giết chóc mới có thể phát tiết sự kích động này.

Không chỉ có những người nhuộm tóc đủ màu này mới nghĩ như vậy, ngay cả Lãnh Tâm Nhiên cũng có chút không khống chế được cái cảm giác hưng phấn cả người này.

Cô nắm chặt con dao trong tay, đôi mắt đen cũng dần bị nhuộm thành màu đỏ, nhìn đám người đầy vẻ địch ý trước mặt, Lãnh Tâm Nhiên hứng thú nhếch miệng, thậm chí còn giơ lưỡi liếm bờ môi của mình.

Những người của Huyết Ưng kia, tuy rằng dáng vóc đều không tệ, cường tráng cao lớn, ít nhất là trong phạm vi những người cô liếc qua, không có kẻ nào yếu đuối hay giống bạch trảm kê. (một món ăn chế biến từ gà)

Như vậy, mới đủ thích! 2 tà mị liếm môi, thân hình linh hoạt như thỏ, nhanh như sấp chớp. Động tác của cô lưu loát tuyệt đẹp, thoạt nhìn không giống như đang đánh nhau, ngược lại giống như đang trình diễn một màn vũ đạo.

Màn vũ đạo mang theo sự mê hoặc trí mạng như vậy, khiến rất nhiều người ở đây đều trợn mắt há mồn, lộ ra vẻ mặt si mê.

Nhưng mà, giống như hoa hồng có gai, hoa anh túc giết người trong vô hình, động tác của cô tuy tuyệt đẹp, nhưng hiệu suất giết người cũng là nhất đẳng. Cô tuyệt đối không lo chuyện giết người lần này sẽ bị lộ ra ánh sáng. Dưới tình huống như vậy, hai bang phái sống mái với nhau, chỉ cần tìm một luật sư hơi tốt một chút, là có thể khiến cho cô không bị dính vào. Cô không phải là nghé mới sinh, nhưng cô lại có dũng khí và khí thế giống thế. Đồng thời, cô còn có đủ sự quyết đoán và thực lực mà một con nghé mới sinh không thể có được.

"Ầm!"

"Roẹt!"

"A!"

Các loại thanh âm không ngừng vang lên, một khu vực vốn yên tĩnh, lúc này lại tràn ngập máu tươi và hơi thở của bạo lực. Lãnh Tâm Nhiên giết đến mờ mắt, vừa thấy trên đầu đối phương có trùm khăn đỏ, cô đã cảm thấy một cỗ tức giận trào lên trong lòng.

Tuy rằng đã cố gắng khống chế, nhưng thật hiển nhiên là không mấy hiệu quả, biểu hiện lớn nhất chính là, động tác của cô ngày càng sắc bén. Mặc dù trong mắt người ngoài, cô chỉ là một cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, sức lực hẳn là không bằng ai, nhưng trên thực tế, sức mạnh của cô, lớn hơn rất nhiều so với những người đàn ông trước thành.

Hai đứa nhỏ kia, mở to cặp mắt trong suốt nhìn hết thảy trước mắt. Những thứ này đối với bọn họ mà nói thật sự quá xa lạ và vô cùng khủng bố. Bọn nó không biết vì sao vừa cùng mẹ đi siêu thị về, trong nháy mắt mọi chuyện đã biến thành như vậy.

Cái người bị té trên mặt đất huyết nhục mơ hồ nhìn không ra bộ dáng kia, là mẹ của bọn nó sao?

Hai đứa nhỏ, đứa lớn cùng lắm cũng chỉ bảy tám tuổi, đứa nhỏ mới năm tuổi, đôi mắt của hai đứa nhỏ đều đen sẫm, mang theo sự hồn nhiên và ngây thở mà chỉ có con nít mới có.

Đối với những chuyện xảy ra trước mắt, bọn nó cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ đến mức chỉ có thể ôm chặt lấy nhau, sưởi ấm cho nhau. Nhưng mà, càng sợ hãi thì lại càng cảm thấy hoang mang. Bọn nó không biết chuyện đang xảy ra trước mắt là chuyện gì, những người cầm dao kia đang làm gì? Sao lại có nhiều máu như vậy? Tại sao biểu cảm trên mặt của mấy chú ấy lại đáng sợ như vậy?

Còn có mấy thúc thúc bình thường mỗi lần gặp mặt đều cười rất thân thiện, sao giờ đây lại giống nhau thay đổi tính nết, đều cầm dao chém nhau, mấy thúc thúc này, đều điên rồi sao?

Những chuyện xảy ra trước mắt khiến hai đứa trẻ cảm thấy khủng hoảng, người mẹ luôn luôn che chở cho bọn họ đang nằm dài trên đất không nhúc nhích. Hiện giờ, người duy nhất bọn nó có thể dựa vào, chính là chị gái xinh đẹp kia.

Đợi đến khi rốt cuộc không còn ai dám chủ động tới trêu chọc, Lãnh Tâm Nhiên mới giơ tay lau đi máu loãng trên mặt. Một khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, bởi vì dính phải sắc máu đỏ thẫm này, mà trở nên yêu mị. Nhưng mà, những người trước mắt này đã tự mình chứng thực, loại yêu mi này, tuyệt đối là có độc, còn độc hơn cả Hạc Đỉnh Hồng. Bởi vì những xác chết nằm trên đất xung quanh cô đã không còn nhúc nhích, động đậy được nữa.

Chung quanh đều là những người đàn ông trưởng thành, ngay cả thiếu niên cũng rất ít gặp. Nhưng mà, giữa một đám người này, lại có một thiếu nữ trắng nõn, mặc áo khoác màu vàng nhạt, quần jean màu xanh thẫm, cột tóc đuôi ngựa, người hơi nghiêng, đầu cúi thấp, mi mắt hơi nâng, một đang tay đang duỗi ra giữa không trung, nắm lấy một thanh dao dính đầy máu.

Một màn này, khiến cho mọi người xung quanh đều rung động. Không chỉ là vì thân thủ của cô gái nay, quan trọng hơn, là khí thế của cô. Cái loại cảm giác như hòa cũng một thể mới cảnh vật chung quanh này, khiến cho nhóm người đã lăn lộn trong giới hắc đạo nhiều năm này cảm thấy một sự rung động từ sâu trong tâm hồn.

Người này, là ai?

Trong lòng mọi người đều hiện ra cùng một câu hỏi.

Nhưng mà, lại không có ai dám hành động. Khí thế của cô quá cường đại. Cho dù cô chỉ đứng yên ở đó không hề động đậy, nhưng chỉ cần bị con ngươi lạnh đến buốt xương kia quét ngang qua, họ liền có cảm giác sợ hãi như bị giam trong hầm băng.

Lãnh Tâm Nhiên cũng không thích xen vào việc của người khác. Hơn nữa, chuyện Hắc Quỷ và Huyết Ưng sống mái với nhau lần này, cô là người trực tiếp vạch ra, cũng tuyệt đối là người đứng xem. Cô không định gia nhập vào trận chiến giữa hai bang phái này, cô muốn làm ngư ông đắc lợi. Hết thảy những việc cô làm lúc này, đều là vì chút nhiệt huyết và chính khí ít ỏi đang kêu gào trong lòng cô.

Tuy rằng chuyện xảy ra đột ngột, nhưng cô cũng không hối hận. Ngược lại, hiện giờ cả người cô đều có cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể đều hưng phấn mà run run, loại cảm giác này, rất quen thuộc, khiến cô rất nhung nhớ!

Hiện giờ, rốt cuộc cô cũng xác định được, cô cực kỳ thích thế giới hắc ám này.

Âm mưu dương mưu, quyền lực, địa vị, tiền tài, cái gì cũng không quan trọng bằng thực lực. Chỉ cần bạn đủ mạnh, vậy thì, bạn chính là vua!

Nhìn mấy người đàn ông bị khiếp sợ trước mặt, khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên hơi cong lên, cứ như vậy mà cầm dao đi về phía hai đứa trẻ.

Cô không thích trẻ con, nhưng mà, lại càng không thích trẻ con trở thành cô nhi không nơi nương tựa. Năm đó, nếu không có Á Á, cô cũng sẽ trở thành một miếng lục bình yếu ớt vô năng. Cô muốn thống trị thế giới hắc đạo của toàn Trung Hoa, trở thành người đỡ đầu của Trung Hoa, mục đích cuối cùng, vẫn là bảo vệ con dân của toàn Trung Hoa.

"Chị ơi, chảy máu rồi...."

Đứa bé trai hơi lớn hơn một chút dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lãnh Tâm Nhiên, nháy mắt mấy cái, nói.

[Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn Lê Quý Đôn]

Lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới chú ý tới, thì ra trong lúc lơ đang trên mặt mình đã bị trầy một đường. So với những người ngã xuống không đứng lên được này, chút trầy da ấy thật sự không tính gì, để cho nó tự sinh tự diệt thì hai ngày sau nó cũng sẽ khép lại, thậm chí ngay cả vết sẹo cũng không còn.

"Chị ơi, lau đi."

Lãnh Tâm Nhiên không để tâm đến vết thương này, nhưng khi nhìn thấy đứa bé trai vương cái tay mập mạp nhỏ bé của mình ra, đưa cho cô một cái khăn tay sạch, trong lòng cô vẫn có chút cảm động. Năm đó, chính bởi vì cô đưa cho Á Á một cái khăn tay, nên mới có nhiều chuyện xảy ra sau đó như vậy.

Ngồi xổm người xuống tùy ý để bé trai kia giơ cánh tay trắng nõn ra nhẹ nhàng lau mặt cho mình, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối không biết, biểu cảm hiện tại của mình nhu hòa đến cỡ nào. Những đường cong trên mặt cô vốn cực kỳ ôn nhu, chỉ bởi vì bình thường cô luôn lạnh như băng, không chút biểu cảm, có khí thế như xa cách người ngoài ngàn dặm. Hiện giờ, khi cô nhếch miệng, cong khóe mắt, lớp mặt nạ băng sương đó bị đánh vỡ trong nháy mắt, chỉ còn lại một bóng dáng xinh đẹp như họa.

Trong hoàn cảnh đẫm máu này, nụ cười yếu ớt ôn hòa động lòng người như thế thật sự rất chói mắt. Tuy rằng đột ngột, nhưng cũng không thể ngăn cản nhưng người khác đưa mắt nhìn về phía này.

"Anh ơi, mẹ......"

Đứa nhỏ còn lại thì đang mơ hồ, căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì. Đôi mắt đen sẫm ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập nhăn lại giống như cái bánh bao nhỏ, cắn ngón tay nhìn về phái đứa trẻ lớn hơn.

Đứa lớn cũng nhìn về phía thi thể huyết nhục mơ hồ trên đất, tuy rằng nó còn nhỏ tuổi, nhưng cũng rất thông minh, thậm chí có chút cảm giác già dặn. Nhìn thấy cảnh này, tuy rằng không rõ đến cùng là thế nào, nhưng nó biết, nơi này rất nguy hiểm. Mà mẹ mình, người luôn mỉm cười gọi bọn nó là bảo bối, đã vĩnh viễn rời khỏi.

"Đi thôi."

Trận sống mái ở bên kia vẫn còn đang tiếp tục, hơn nữa, Lãnh Tâm Nhiên còn nhạy cảm nhận ra không khí chung quanh đã bắt đầu khởi động trở lại. Loại bắt đầu khởi động này, ẩn chứa sự nguy hiểm không thể đoán trước được. Cô chỉ có thể đoán, nếu tiếp tục ở lại đây, thì cái đang chờ cô, chỉ có nguy hiểm!

"Anh, anh......."

Đứa lớn nắm tay đứa nhỏ, nghe lời chuẩn bị rời đi. Chỉ là đứa nhỏ bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, càng không ngừng gọi anh, như là chỉ có làm như thế mới có thể khiến cho bản thân an tâm hơn một chút.

Hai đứa nhỏ, đều chưa tới mười tuổi, trong đó có một đứa đến đi còn chưa vững. Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, giang tay ra: "Chị ôm em."

Đứa nhỏ cắn ngón tay nhìn Lãnh Tâm Nhiên.

Nhưng đứa lớn đã phản ứng kịp: "Chị ơi, không cần đâu. Em dắt em trai, có thể đi."

Lãnh Tâm Nhiên không thích phiền toái như vậy, tuy rằng đối phương là trẻ con, nhưng cô vẫn cảm thấy phiền. Trực tiếp trầm mặt xuống, nhướng mày: "Không muốn chết thì nhanh chóng lại đây."

Đứa nhỏ bị dọa, đứa lớn vội vàng dỗ em trai bước qua.

Trên người của đứa nhỏ còn vương mùi vị hỗn hợp của kẹo và sữa, cái mùi này đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói là vô cùng xa lạ. Bất quá, tuy rằng đứa bé bốn năm tuổi cũng có hơi nặng, nhưng may là thể lực của cô cũng không tệ, cũng không mệt lắm.

Lãnh Tâm Nhiên ôm đứa nhỏ, nói với đứa lớn: "Theo sát chị."

Hiện giờ, tình huống ở đây vô cùng ác liệt, dưới sự kích thích của mùi máu tươi, hoocmon của mọi người đều bắt đầu tiết ra điên cuồng. Trạng thái điên cuồng này mới là nguy hiểm nhất. Người có lý trí không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những người mất đi lý trí, người không còn lý trí, không còn sợ gì cả, cái loại không kiêng nể gì thế này, rất nhiều khi mới là loại nguy hiểm nhất!

Lãnh Tâm Nhiên đi theo con đường phía trước để ra ngoài, vốn có thể an toàn rời khỏi, nhưng mà, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an vô cùng mãnh liệt, cái cảm giác bất an khi bị người khác nhìn chằm chằm này, khiến tốc độ của cô chậm đi rất nhiều. Nhưng mà, cô không quay đầu lại, chỉ theo bản năng mà điều chỉnh tư thế, đảm bảo cho đứa nhỏ trong tay được an toàn, ngay cả đứa lớn ở phía vốn ở phía sau cô, cũng bị cô kéo ra trước: "Đi, nhanh một chút, đừng quay đầu lại."

Đứa lớn không biết câu nói của cô là có ý gì, nhưng nó biết bây giờ cái gì cũng phải nghe theo chị gái xinh đẹp này. Mấy chú kia đều rất nguy hiểm, chỉ có chị gái này, là thật lòng đối tốt với bọn nó.

"Quát!"

Ngay khi đứa nhóc kia vừa vui vẻ chạy lên phía trước được vài giây, Lãnh Tâm Nhiên chợt khi một loại dao động khó hiểu truyền từ không khí đến. Vào giây phút cuối cùng, cô dựa vào trực giác dã thú của mình để điều chỉnh tư thế, sau đó, theo dòng máu tươi bắng ra, cảm giác đau nhức truyền từ bả vai đến.

Lãnh Tâm Nhiên nuốt tiếng kêu rên trong miệng xuống, nhưng âm thanh bị đè nén này và sự biến hóa quỷ dị vẫn khiến đứa trẻ kia chú ý. Thấy Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên khom người xuống, đứa nhóc vội vàng chạy tới, lo lắng kêu: "Chị, chị, chị không sao chứ?"

"Đi!"

Không nghĩ tới lần sống mái này cư nhiên còn xuất hiện cả tay súng bắn lén, Lãnh Tâm Nhiên không để ý đến vết thương đã bắt đầu chảy máu. Cô biết, hiện giờ vị trí của tay bắn lén còn chưa bị bại lộ, hơn nữa dựa vào những thứ cô đang có trên tay, căn bản không thể giải quyết được tên bắn lén kia. Dưới tình huống như vậy, biện pháp tốt nhất chính là trốn!

"Phía bên trái có vách tường, đi!"

Tuy rằng không biết vị trí của tay súng bắn tỉa, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn có thể dựa vào phương hướng viên đạn tiến vào cơ thể để đoán được vị trí đại khái của đối phương.

Cũng may đứa nhóc kia đủ thông minh, chỉ số thông minh này, cũng không kém mấy so với cấp bậc thiên tài. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên nói xong, nó chẳng những hiểu được câu nói của cô, hơn nữa trong lúc đi phía trước dẫn đường còn có thể suy một ra ba, đặc biệt chọn nơi có vật chắn để chui vào. Cứ như vậy, có thể giảm được xác suất bị súng bắn tỉa nhắm trúng.

Đợi đến khi chui ra được khỏi hẻm nhỏ, nhìn ngã tư đường náo nhiệt, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng thở nhẹ một hơi. Thả đứa nhỏ đang ôm chặt trong lòng xuống, lúc này mới có sức đi quan tâm đến vết thương trên lưng. Lúc trước luôn cố gắng chống đỡ, hiện giờ hơi buông xuống, cảm giác đau nhức truyền đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được mà có chút trắng bệch

Không cần nhìn cũng biết, quần áo sau lưng cô khẳng định đều đã ướt đầm rồi. Không chỉ có mồ hôi lạnh, quan trọng hơn là máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, triệu chứng của việc mất máu quá nhiều đã bắt đầu xuất hiện, tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ. Biết mình sắp bị hôn mê, cô theo bản năng lấy di động trong túi ra ấn số rồi gọi đi, sau đó, trong lúc mơ hồ, cô như là nghe được tiếng nói chuyện của rất nhiều người, líu ríu, ầm ĩ không ngừng. Nếu không phải thực sự không có tinh thần, cô tuyệt đối sẽ đứng lên, tát cho mỗi người một cái: "Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, không thấy có người đang ngủ hay sao?"
Bình Luận (0)
Comment