Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 159

Nhan Viêm cười cười không đáp.

"Chính là ở đây, cảm ơn anh đã đưa tôi về."

Nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng mở miệng.

Nhan Viêm dừng xe lại, lúc này mới nghiêng người nhìn sang. Phía sau xe có ba người ngồi, một lớn hai nhỏ, thoạt nhìn vô cùng hài hòa. Không biết vì sao cảnh tượng này lại khiến cho anh ta cảm thấy là lạ trong lòng, nhưng anh ta vẫn không để lộ sự khác thường ra ngoài: "Cô chắc chắn là muốn xuống xe ở đây? Hẳn là cô không ở nơi này mới đúng chứ?"

Cả một khu này, đều là khu buôn bán, trên cơ bản đều là cửa hàng, người bình thường đều sẽ không chọn sống ở đây, quá ồn ào. Lãnh Tâm Nhiên mở cửa, đầu tiên là để hai đứa nhóc xuống xe, sau đó mới tới mình.

"Đường không xa, tôi tự đi là được rồi."

Vẫy tay với Nhan Viêm, Lãnh Tâm Nhiên mỗi tay dắt một đứa, cứ như vậy mà chậm rãi rời khỏi tầm mắt Nhan Viêm.

Khóe miệng Thẩm Quân đã run rẩy đến sắp chết lặng rồi. Sao anh lại không biết, bà chủ nhỏ nhà mình chỉ cần biến mất vài ngày là có thể mang về hai bánh bao nhỏ? Tuy rằng hiện giờ trong xã hội, chuyện gì cũng chú ý đến hiệu suất cao, nhưng cũng không cần phải nhanh đến mức này chứ?

"Tâm Nhiên, hai bánh bao nhỏ này tên gì thế?"

Thẩm Quân rất ít khi tiếp xúc với con nít, nhưng cũng không có nghĩa là anh không thích trẻ con. Trên thực tế, năm đó nếu không phải vì anh mãi chuyên tâm vào sự nghiệp, thì giờ anh đã sớm làm ba rồi.

Hơn nữa bộ dạng của hai bánh bao nhỏ này quả thật rất đáng yêu, làn da trắng sáng, giống y như sữa vậy. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ánh mắt của bọn nó có màu lam, mũi cũng rất cao, tuy rằng còn chưa phát triển, nhưng ngũ quan sâu thẳm, hẳn là có chút huyết thống ngoại quốc, là con lai. Lúc này cô mới nhớ mình căn bản chưa hỏi tên của hai bánh bao nhỏ này. Không phải cô không nghĩ tới, mà bởi vì lúc trước khi cứu bọn nó thì chẳng quan tâm, sau đó lại hôn mê, mãi đến khi lên xe mới thấy lại bọn nó. Nhưng mà, lúc nhìn thấy thì lại đang nói chuyện với Nhan Viêm, nên quên mất chuyện này.

Lúc này đứa lớn liền biểu hiện ra sự thông minh của mình, nắm tay em trai, lễ phép cúi chào, sau đó mềm yếu nói: "Con tên Nguyễn Tường, đây là em trai con - Nguyễn Bạch. Cảm ơn chị và chú đã cứu tụi con."

Thẩm Quân nở nụ cười: "Thật đúng là hiểu chuyện. Chỉ là, Tâm Nhiên, cô định tính sao với bọn nó? Cha mẹ bọn nó đâu?"

Vừa nhắc tới vấn đề này, hốc mắt của hai bánh bao nhỏ liền đỏ lên, sau đó cũng chẳng màng tới lễ phép, trực tiếp gào khóc. Nguyễn Tường còn nhỏ, nhưng tuổi khá lớn, cũng đã hiểu chuyện, còn có thể cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Nhưng còn Nguyễn Bạch thì đúng là một đứa nhóc cái gì cũng không biết, nghe thấy Nhan Viêm nói đến ba mẹ thì liền khóc đến đỏ cả mặt, thanh âm lớn ngang với tiếng sét đánh. Bản tính của Lãnh Tâm Nhiên luôn thích yên tĩnh, nghe được tạp âm lớn như thế thì trong lòng có chút phiền chán, nhưng cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn hai đứa nó một cái, sau đó thản nhiên nói: "Bọn nó là gia đình đơn thân, mẹ đã qua đời, hiện giờ là cô nhi."

Thẩm Quân nhếch mày, nhìn hai đứa nhỏ mập mạp đáng yêu trước mặt, có chút kinh ngạc với tin tức này. Vậy nghĩa là hai đứa nhỏ vừa nhìn đã biết là được dạy dỗ rất tốt này, giờ đã thành cô nhi rồi hả?

"Vậy cô định...?"

"Giữ lại đi." Cơ thể của Lãnh Tâm Nhiên vốn đã tương đối suy yếu, chỉ là luôn cố gắng chống đỡ không có biểu hiện ra ngoài. Hiện giờ đang ở nơi quen thuộc, đối mặt với người tín nhiệm, tất cả quật cường đều dần dần được thả lỏng. Cô suy yếu ngồi lên sofa, nhưng lưng vẫn rất thẳng, cũng không dám tựa vào đệm, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Thẩm Quân ý thức được có chuyện gì đó khác lạ: "Tâm Nhiên, cô làm sao thế?"

Lãnh Tâm Nhiên luôn tinh thần sáng láng giống như Charlie's Angels (Tên một bộ phim của Mỹ), cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi yếu ớt, tuyệt đối là có ẩn tình gì đó mà anh không biết.

"Chị bị thương, chú nói chị cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Chị vì cứu tụi con nên mới bị thương."

Nguyễn Tường mềm yếu nói.

Sắc mặt Thẩm Quân lập tức thay đổi, hiện giờ, ở trong lòng anh, sự nghiệp vẫn vô cùng quan trọng. Nhưng mà, quan trọng nhất, lại là cô gái sắp trưởng thành trước mắt này. Anh đã không còn người thân trên đời này, trước kia có một người bạn gái yêu rất sâu đậm, nhưng người làm anh tổn thương sâu sắc nhất cũng là cô ấy. Trong lúc vô tình, anh đã xem Lãnh Tâm Nhiên như người thân duy nhất trên thế giới này của anh.

Tuy rằng anh biết Lãnh Tâm Nhiên có rất nhiều chuyện gạt anh, nhưng anh không để ý, anh tin, một ngày nào đó, cô sẽ mở rộng cửa lòng với anh.

"Tâm Nhiên, cô bị thương ở đâu? Sao lại thế này? Gần đây cô đang bận chuyện gì thế?"

Vốn anh còn muốn hỏi thêm, nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhóc, lại nuốt những lời định nói xuống. Tuy rằng rằng hai đứa nhỏ đáng yêu này không thể làm ra chuyện gì thương hại đến Lãnh Tâm Nhiên, nhưng mà, không thể không đề phòng người khác, đạo lý này, anh đã tự mình kiểm chứng.

"Không có gì, trúng một phát súng. Viên đạn đã được lấy ra, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi." Lãnh Tâm Nhiên không muốn nói nhiều, nhưng thật sự rất mệt, quét mắt nhìn mấy người trước mặt một cái, đột nhiên đứng dậy: "Tôi về phòng nghỉ ngơi đây. Chuyện mấy đứa nhóc làm phiềm anh Thẩm rồi."

Thẩm Quân nào dám không đáp ứng, nhìn Lãnh Tâm Nhiên vào phòng, lúc này mới phát hiện trên lưng cô dường như còn quấn một lớp băng thật dày. Bị trúng đạn? Nghĩ đến chuyện này, liền lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho bác sĩ Liễu, là bác sĩ gia đình.

Hiện giờ, sự nghiệp của bọn họ đã bước vào giai đoạn khởi đầu, cũng không cần phải khiêm tốn như lúc trước nữa. Con người, sống cả đời, không thể bạc đãi chính mình. Lãnh Tâm Nhiên ngủ rất say, đời này của cô dường như là được di truyền khả năng hồi phục như dã thú của đời trước. Mỗi lần bị thương, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì chủ yếu nằm trong phòng ngủ lỳ mấy ngày là được rồi. Hiện tại cái cô thiếu nhất chính là thời gian, Huyết Ưng và Hắc Quỷ đã nháo lên, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, hai bang phái này sẽ không từ bỏ ý đồ. Quan trọng hơn là, đến bây giờ Phi Long còn chưa gia nhập trận hỗn chiến này, vậy thì, chứng tỏ kế hoạch của cô mới chỉ khai triển bước đầu tiên, hơn nữa còn là bước đơn giản nhất.

Thế lực chia cắt ở Yến Kinh, tuyệt đối không thể hình thành trong một sớm một chiều. Tình huống chia rẽ hiện nay, đã duy trì trong một thời gian rất lâu. Nhưng mà, thiên hạ tranh giành, hợp cửu tất phân phân cửu tất hợp (hợp lâu thì sẽ chia, chia lâu thì sẽ hợp) đây là chân lý vĩnh hằng. Sự bình tĩnh ở mặt ngoài này, nhất định phải bị phá vỡ. Mà ngòi nổ phá vỡ hết thảy những thứ này, không phải là màn xung đột xảy ra ở quán Karaoke ngày ấy, mà là việc Lãnh Tâm Nhiên bị thương. Lãnh Tâm Nhiên không biết, bởi vì vết thương ngoài ý muốn của mình, Hắc Quỷ và Huyết Ưng phải trả cái giá lớn thế nào.

Thân phận của Dương Lâm ở Yến Kinh tương đối đặc biệt, xem như là một bí mật không nhỏ. Ông ta làm việc rất khiêm tốn, bình thường sẽ không hiện thân, lúc cần ra mặt đều có trợ lý giải quyết. Nhưng mà, sau lưng ông ta, lại phát triển một thế lực không thể khinh thường. Biểu hiện lớn nhất, chính là việc ông ta đã sắp xếp không ít nội ứng vào những bang phái kia.

Lần tranh giành này của Hắc Quỷ và Huyết Ưng, cũng là bởi vì đã tung lưới, chỉ cần thu lưới là được rồi.

Trải qua vài lần tiếp xúc, nghi vấn và hoài nghi của ông ta đối với Lãnh Tâm Nhiên đã sớm tan thành mây khói. Ông bất ngờ trước sự lạnh lùng và thiên phú của Lãnh Tâm Nhiên, cảm thấy cô gái này là một người trời sinh thích hợp với hắc đạo trăm năm khó gặp. Vẻ tuyệt tình khát máu của cô, thực lực và khí thế của cô, không chỗ nào là không khiến cho người ta khiếp sợ. Càng khiến cho người ta bất ngờ hơn chính là sự bình tĩnh chín chắn của cô, dù là bất cứ lúc nào thì cũng luôn giữ được bình tĩnh, không nông nổi đi đầu, không lỗ mãng xúc động, luôn có thể bình tĩnh phân tích rõ mọi chuyện. Trong lòng ông ta, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối là một Tiểu Quái vật.

Chỉ là, danh hiệu Tiểu Quái vật này ông ta chỉ giữ trong lòng thôi, chứ nếu ông ta quen biết với những người trước kia đã từng tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên, tuyệt đối sẽ có cảm giác như tìm được tri kỷ. Bởi vì, cái tên Tiểu Quái Vật, từ xưa đến nay, đã sớm trở thành chân lý.

Vài ngày rồi ông ta chưa nhận được điện thoại của Lãnh Tâm Nhiên nên cảm thấy rất kỳ quái, nhưng ông thật sự có chuyện quan trọng muốn báo cáo với Lãnh Tâm Nhiên. Đợi đến khi liên hệ được, ông ta mới biết chuyện Lãnh Tâm Nhiên bị thương.

Bị thương?

Còn là bị trúng đạn?

Tin tức này, khiến cho Dương Lâm luôn không biểu hiện vui buồn trước mặt đàn em trở nên biến sắc, không thèm giải thích cái gì, đã trực tiếp nắm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi xông ra ngoài.

Ông ta không biết địa chỉ của Lãnh Tâm Nhiên, tuy rằng ông có thể tra được, nhưng ông cảm thấy, chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, tôt nhất là ông không cần tự làm theo ý mình, nếu không, đến lúc đó người chịu thiệt, tuyệt đối chính là bản thân ông. Cho nên, trước khi Lãnh Tâm Nhiên chủ động nói ra địa chỉ nơi ở, ông cũng chỉ có thể an phận.

Trên xe, Dương Lâm nhét tai nghe vào tai, sau đó vừa lái xe vừa gọi điện cho Lãnh Tâm Nhiên.

Ngoài ý muốn chính là, người tiếp điện thoại lại là đàn ông, thanh âm trầm thấp, cho người ta một cảm giác chững chạc, từ thanh âm có thể nghe ra, đây tuyệt đối là một người đàn ông điềm tĩnh chín chắn.

Tuy có chút ngạc nhiên vì sao trong nhà Lãnh Tâm Nhiên lại có đàn ông, nhưng thói quen của Dương Lâm là không thích tò mò chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, cho nên liền trực tiếp giả bộ hồ đồ, nói ra tên và mục đích của mình, sau đó hỏi địa chỉ.

Đầu kia điện thoại khi nghe đến hai từ 'Dương Lâm' thì trầm mặc một hồi, mơ hồ có thể nghe được âm thanh nói chuyện, hắn là người đàn ông kia xác định lại tin tức và trưng cầu ý kiến của Lãnh Tâm Nhiên. Nửa phút sau, người đàn ông đó nói thật xin lỗi, sau đó đọc địa chỉ.

Dương Lâm định trực tiếp đi thẳng tới nhà cô, tiểu khu kia ông đã từng nghe nói, trình độ an ninh được xem là thượng đẳng ở Yến Kinh. Nhưng mà, đi được nửa đường ông mới ý thức được lần đầu đến nhà mà đi tay không như thế thì thật không tốt lắm, cho nên lại đi vòng vòng mấy cái ngã tư để mua một đống đồ đến thăm bệnh.

"Để ông ta lên đi, là khách của chúng tôi."

Nhận được điện thoại của bảo vệ, Thẩm Quân nhàn nhạt nói một câu, sau đó cúp điện thoại, quay sang nói với người đang nghịch máy tính trên giường: "Dương Lâm đến rồi."

"Ừ." Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu, sắc mặt âm trầm đi một ít. Không phải tức giận với Thẩm Quân, mà là cô đã bị nhốt ở trong nhà mấy ngày, nấm trên người cũng sắp mọc dài ra rồi. Đừng nói ra ngoài, hiện giờ, ngay cả thời gian xuống giường cũng đều phải cố định. Trước kia sao cô lại không nhìn ra Thẩm Quân còn có bản tính mẹ già này chứ?

Cảm giác được oán niệm của Lãnh Tâm Nhiên, khóe miệng Thẩm Quân giật giật, cũng không giải thích, sờ sờ cái mũi chuẩn bị đi ra mở cửa.

Tâm Nhiên kiêu ngạo, thật đúng là hiếm thấy.

Bất quá, Dương Lâm, từ khi nào thì Tâm Nhiên lại quen biết một nhân vật đứng đầu như thế?

Cư nhiên khiến cho Tâm Nhiên chịu nói ra địa chỉ, vậy thì, khẳng định là người rất được Tâm Nhiên tín nhiệm, thật đúng là muốn gặp một lần.

Thẩm Quân cười tủm tỉm, vừa ra cửa, lại thành công biến con hổ biết cười.
Bình Luận (0)
Comment