Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 164

Nhìn sắc mặt thay đổi của Phượng Lệ, Lãnh Tâm Nhiên vẫn không có cảm giác gì. Mặt không biểu cảm đi qua, hoàn toàn không thèm để ý đến những người xung quanh, ngồi đối diện với viện trưởng đang ngồi phía sau máy tính, nói: "Viện trưởng, em là Lãnh Tâm Nhiên, thầy tìm em?"

Cùng lúc đó, một người hớt ha hớt hải chạy từ ngoài cửa vào, đúng là chủ nhiệm lớp của Lãnh Tâm Nhiên, chẳng qua, chủ nhiệm lớp bình thường luôn tỏ ra uy nghiêm lúc này gương mặt của trắng bệch, bộ dạng vô cùng kích động.

Nghe được thanh âm, viện trưởng ngẩng đầu lên khỏi máy tính. Viện trưởng Ngô của hệ tài chính là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình của ông ta vô cùng gầy, gần như là xương bọc da, người không biết, còn tưởng rằng ông ta vì đói khát mà dinh dưỡng không đủ.

Ngô Thăng nhìn cô gái diện mạo thanh tú, vẻ mặt bình tĩnh trước mắt, gần như không thể tin được người làm ra chuyện này lại là một đứa nhỏ an tĩnh như vậy.

"Em là sinh viên Lãnh Tâm Nhiên? Vậy......" Ngô Thăng nhắc đến chuyện kia, để xác nhận thân phận của "Lãnh Tâm Nhiên".

Lãnh Tâm Nhiên không nghĩ tới viện trưởng lại biết nhiều chuyện về mình như vậy. Nhưng mà sau khi nghĩ kỹ một lần, cho dù nói thế nào, cô cũng được xem như một nhân vật phong vân của học viện tài chính, không nói đến mấy chuyện xảy ra sau khi nhập học, nếu hiện tại Phượng Lệ đã tìm tới cửa, vậy thì, dĩ nhiên là ông ấy phải cho người đi điều tra tư liệu của mình.

Nghĩ vậy, vẻ mặt vẫn không có biến hóa gì như trước, chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy, em chính là Lãnh Tâm Nhiên đó."

"Chính cô đánh Lệ Lệ nhà tôi?"

Người đàn ông béo ngồi trên sofa vừa nghe thấy câu này liền phẫn nộ đứng lên, đi thẳng tới chỉ vào mặt Lãnh Tâm Nhiên, chửi ẩm lên. Biểu cảm hung hãn bộ dáng dữ tợn, nếu như là những cô gái bình thường, chắc chắn đã bị dọa ngốc rồi.

"Viện trưởng Ngô, không phải tôi nói, Đại học Yến Kinh dù gì cũng có danh hiệu đứng đầu cả nước, tố chất của sinh viên phải vô cùng cao. Ông xem đi, hiện tại, Lệ Lệ nhà tôi, lại bị đánh thành thế này. Con gái nhà người ta, đều là cười giấu răng dịu dàng hiền thục, nhưng đứa con gái này, nhìn thế nào cũng giống một đứa đầu đường! Chuyện này, không thể để như vậy được. Viện trưởng Ngô, ông phải cho tôi một lời giải thích."

Người đàn ông hùng hùng hổ hổ, lại quên mất, nơi này là đại học Yến Kinh. Đã là đại học đứng nhất cả nước, vậy thì, trong đó tuyệt đối không có ai là bình thường. Không nói đến những sinh viên sẽ trưởng thành trụ cột tương lai của quốc gia, chỉ riêng những giảng viên và lãnh đạo trong trường, cũng đã không có ai đơn giản. Đại ẩn sĩ ẩn cư nơi thành thị, tiểu ẩn sĩ ẩn cư nơi trường học, đây chính là cách sống của bọn họ. Không có năng lực nhất định, không có bối cảnh gia đình nhất định, muốn trở thành một phần tử của đại học Yến Kinh, tuyệt đối là khó hơn lên trời.

Đặc biệt, những giáo viên và lãnh đạo của đại học Yến Kinh này, có rất nhiều người, sau vài thập niên, sẽ tiến vào quan trường. Không phải là chủ nhiệm, trưởng khoa gì đó, mà là trực tiếp đề bạt lên trung ương.

Có thể nói, những công nhân viên chức trong đại học Yến Kinh, rất nhiều người, đều là bị hạ cấp để phái đến cơ sở rèn luyện, trải qua thời gian rèn luyện nhất định, lại ủy thác trọng trách.

Những người này, ai cũng không thể dễ dàng đắc tội. Nếu như bạn không có đủ thực lực cường hãn, vẫn nên thức thời một chút thì tốt hơn.

Chỉ là, đáng tiếc, có một số người, lại không biết điều này.

Ếch ngồi đáy giếng, ếch ngồi đáy giếng, tự cho là đúng, là nguyên nhân chính khiến cho rất nhiều người bị hủy hoại. Mà hiện tại, lại có thêm một người như vậy xuất hiện rồi.

Ngô Thăng nhìn người đàn ông bằng tuổi mình trước mặt, nhìn đối phương vì la hét mà miệng há thật to, mơ hồ có thể nhìn thấy nước miếng từ trong miệng đối phương văng ra. Người thô bỉ như thế khiến ông thấy rất phản cảm, nhưng tiêu điểm chú ý của ông lại không phải thứ đó. Thứ gây ấn tượng với ông chín là khuôn mặt không chút biểu cảm, không hề biến hóa của cô gái kia, cô chỉ yên lặng đứng đấy, không hề nhúc nhích.

Lạnh nhạt ung dung như thế, khiến trong lòng Ngô Thăng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Cô gái trước mắt này, dường như không chỉ đơn giản như vậy. Là giả vờ lạnh nhạt hay là thế nào?

Cho dù là thế nào, ông cũng thực sự có hứng thú với Lãnh Tâm Nhiên rồi.

"Phượng tiên sinh, ngài đừng nóng vội, chuyện này nhất định chúng tôi sẽ xử lý nghiêm túc. Hiện giờ, phiền ngài kể lại cho chúng tôi biết những chuyện đã xảy ra."

Thu thập tư liệu xong, Ngô Thăng nhìn lướt qua tên nhà giàu mới nổi Phượng Cường kia, không chút để ý nói.

Thái độ tự nhiên như thế không thể khiến Phượng Cường hài lòng, ông ta lải nhải nói tiếp: "Còn điều tra cái gì nữa, chuyện này không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Luật sư tôi cũng đã mang đến, Lệ Lệ là bảo bối của tôi, từ nhỏ đến lớn người làm cha như tôi cũng không nỡ chạm vào một chút, bây giờ lại bị người ta đánh thành như vậy. Cơn giận này, tôi tuyệt đối không nhịn đâu."

Sắc mặt của Ngô Thăng trở nên không đẹp, ông đã giải thích rất rõ, ông ghét những người dây dưa không dứt, không hiểu chuyện như thế, sau khi nghe Phượng Cường nói thì bước ra khỏi bàn, đứng trước mặt Phượng Cường. Rõ ràng là một người gầy, nhưng lại cho người ta một cảm giác sắc bén, hít thở không thông, Phượng Cường theo bản năng rút lui một bước, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, Ngô Thăng đã đi đến bên kia rồi.

"Sinh viên Lãnh Tâm Nhiên, bạn sinh viên Phượng Lệ của khoa vũ đạo này, em ấy nói em đánh em ấy ở thư viện, chuyện này, còn có chủ nhiệm của học viện vũ đạo và một số người khác làm chứng. Đối với chuyện này, em còn muốn nói gì?"

Ngô Thăng chỉ vào mấy người ngồi bên này với những vẻ mặt khác nhau, giải thích nói.

Khuôn mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn lạnh nhạt như trước, nhìn một loạt những người theo hướng Ngô Thăng chỉ một lần, sau đó mới nhàn nhạt gật đầu, "Đúng vậy, là em động thủ....."

Dư quang nơi khóe mắt nhìn rõ vẻ đắc ý và vui sướng không thể che giấu trong nháy mắt của những người kia, cũng cảm giác được hô hấp của mấy người bên phía viện trưởng tạm ngừng. Nhưng mà Lãnh Tâm Nhiên cũng chưa nói hết, ngay khi Phượng Cường dương dương đắc ý chuẩn bị nói gì đó, lại chậm rãi nhả ra nửa câu còn lại, "Nhưng mà không phải do em động thủ trước......"

"Nói láo!"

Phượng Lệ ngồi trên sofa lúc trước còn ra vẻ thục nữ cộng với giả bị hại, nghe thấy câu này liền nhịn không được nhảy dựng lên, chỉ thiếu chỉ vào mũi Lãnh Tâm Nhiên mắng. Nhưng so với mắng cũng không kém bao nhiêu, bởi vì, nói tục rồi....

Mấy người Triệu Nghị đứng ở ngoài cửa nghe lén, khi nghe đến đoạn Lãnh Tâm Nhiên thừa nhận mình đánh người thì cảm thấy mọi chuyện không thể đơn giản như vậy. Quả nhiên còn có phần sau, sau khi nghe Lãnh Tâm Nhiên bổ sung thêm một câu thì Phượng Lệ bị tức đến nỗi không thể giữ được hình tượng mà nói tục.

Tâm tình thật tốt!

Quả nhiên là nữ vương, muốn chiếm tiện nghi trên tay nữ vương, vẫn là nên về nhà tu luyện lại cho tốt đi rồi hãy đến.

Mấy người vui sướng khi người gặp họa, nghĩ, có chút gấp gáp muốn xem tiếp những chuyện sắp xảy ra.

Ngô Thăng cảm thấy mắt mình bị hoa rồi, nếu không, sao ông có thể nhìn thấy trên mặt của cô gái yên tĩnh như thuận này lại đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác?

"Đúng, nói láo, rõ ràng là mày đánh Lệ Lệ thành như vậy, còn dám chống chế!"

Phượng Cường cũng bị diễn biến của sự việc làm cho phản ứng không kịp, nhưng sau khi nghe con gái mắng thì cũng lập tức phụ họa theo.

Lãnh Tâm Nhiên hờ hững, con ngươi đen nhánh hơi híp lại, ánh mắt như hàn băng đảo qua khuôn mặt của Phượng Lệ đang gần trong gang tấc, sau đó đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười như xuân đến tuyết tan hiện ra trên mặt cô.

Nụ cười như thế, tới rất đột ngột, cũng quá mức kinh diễm, cho dù là đồng tính, Phượng Lệ vẫn bị nụ cười kia mê hoặc trong nháy mắt.

Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, mới nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ chế nhạo vào trêu tức không chút che giấu.

Không đợi Phượng Lệ nói gì, Lãnh Tâm Nhiên đã quyết đoán xoay người, động tác tao nhã, lạnh lùng, "Nếu như tất cả mọi người đã quan tâm đến chuyện này như thế, em sẽ kể lại mọi chuyện một lần, có nghi vấn gì, xin đợi sau khi em nói xong rồi hãy hỏi lại. Nếu mọi người không có ý kiến, em xin bắt đầu!"

Nhìn Lãnh Tâm Nhiên mặt không đổi sắc, gặp nguy không loạn mà vẫn vững như thái sơn, ý tán thưởng trong mắt Ngô Thăng ngày càng rõ.

Có lẽ những người khác không chú ý tới, nhưng ông không hề bỏ qua chi tiết nhỏ này.

Không biết từ lúc này, cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi trước mắt này, đã nắm trong tay tiết tấu của cả câu chuyện, không chỉ khiến cho cô bạn cùng tuổi Phượng Lệ đi theo lối suy nghĩ của cô, thậm chỉ ngay cả đám hồ ly đã lăn lộn trong xã hội vài thập niên, cũng đều bị vẻ ung dung thản nhiên của cô khống chế rồi.

Đứa nhỏ này, không phải là vật trong ao.

Nhưng mà, những ngạc nhiên mà cô mang đến, có thể lớn đến mức nào, vẫn phải mỏi mắt chờ mong!

Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên không cảm nhận được biến hóa tâm lý của Ngô Thăng, nhưng ngay từ đầu đã nhạy bén phát hiện, vị viện trưởng chưa từng gặp mặt này, luôn đứng về phía mình. Cho dù nguyên nhân và mục đích của ông là gì, thì hiện tại, ít nhất, ông cũn glà người duy nhất ở đây không mang theo ý đối đầu!

"Bạn học, bạn tên......."

Lãnh Tâm Nhiên xoay người nhìn về phía Phượng Lệ, cảm giác được tâm trạng khiếp sợ xen lẫn vẻ hung ác của đối phương, khóe miệng nâng lên, dùng giọng điệu trêu tức chết người không đền mạng bắt đầu hỏi chuyện.

"Tao là Phượng Lệ, Lãnh Tâm Nhiên, cái đứa khốn nạn mày, rõ ràng là mày cố ý." Phượng Lệ tức đến sắp hộc máu. Sao có thể như thế, cô gái Lãnh Tâm Nhiên này, tuyệt đối là cố ý, sao cô ta có thể không biết tên mình được chứ? Không nói đến danh tiếng của mình ở trường học, các cô cũng đã tiếp xúc với nhau nhiều lần, vậy mà cô ta thậm chí còn chưa biết tên mình, nói ra ai tin chứ?

Đối thủ lợi hại hay không không quan trọng, đáng chết nhất là, bạn tự cho mình là đúng xem đối phương là đối thủ, nhưng đối phương vốn không để bạn vào mắt, hoặc là, luôn xem bạn như người không quen biết, chuyện như thế, là bi kịch nhất, bực bội nhất!

Biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên vô cùng lịch sự, không bởi vì Phượng Lệ chửi ầm lên mà tức giận, ngược lại còn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, "Ngại quá, lần đầu gặp mặt đã xảy ra chuyện thế này, thật đáng tiếc."

Lần đầu gặp mặt? Lần đầu gặp mặt? Lần đầu gặp mặt? Lần đầu gặp mặt cái khỉ!

Nếu như vừa rồi khi Lãnh Tâm Nhiên hỏi tên khiến cho Phượng Lệ phẫn nộ, vậy thì lúc này, cả khuôn mặt cô ta đều đỏ bừng, như là đang bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

Lần đầu gặp mặt, lần đầu gặp mặt cái khỉ!

Lãnh Tâm Nhiên, tao tuyệt đối không đội trời chung với mày!
Bình Luận (0)
Comment