Đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói, trận bóng ngày đó chỉ là một khúc nhạc đệm không quan trọng. Lúc Lãnh Tâm Nhiên đến trường học lần nữa, hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, trong lòng thầm nghĩ, nếu mỗi lần sau cuộc thi đều yên tĩnh như vậy không có những thanh âm léo nhéo kia, vậy mỗi ngày đều tổ chức thi đi!
Suy nghĩ thế này, cũng chỉ có loại không giống người như cô mới có. Nếu để cho người khác biết, đặc biệt là những học sinh vừa mới kết thúc mấy ngày thi liên tiếp kia, chắc chắn sẽ nguyền rủa cô bị sét đánh.
Bởi vì chưa có thành tích cuộc thi, cho nên Lãnh Tâm Nhiên vẫn phải ở lại lớp A thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, khi có thành tích, cô có thể rời khỏi cái lớp đáng ghét này. Phải biết rằng, ở chung một chỗ với những "nhóc con" ấu trĩ, đố kỵ, nhỏ mọn này, cần phải có dũng khí và sự nhẫn nại rất lớn. Bất hạnh thay, vấn đề ở đây là, cô không phải là người biết nhẫn nại, cho nên, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là, để cho cô đi thật xa, nếu không, đến lúc cô không nhịn được, một tay ném "đám nhóc" suốt ngày léo nhéo kia từ trên lầu xuống thì thật thảm!
Ngồi xuống chỗ của mình, không nhìn đến những thứ ngổn ngang trên bàn học kia. Dù sao cũng muốn đi, cần gì phải tự làm khổ mình. Bất quá, trước khi đi, cô vẫn có thể cho bọn họ một bài học cả đời khó quên. Ít nhất, cũng phải cho toàn trường biết lớp A rốt cuộc là cái dạng gì không phải sao?
Sự xuất hiện của Lãnh Tâm Nhiên cũng không cắt đứt cuộc trò chuyện của những nữ sinh kia. Dĩ nhiên, người đứng đầu đám nữ sinh đó là Bắc Âu Hân, dù sao, cô ta cũng có một anh trai là vương tử nổi danh toàn trường, bộ dạng của bản thân cũng không tồi, thành tích gia thế cũng rất tốt, người muốn kết bạn với cô ta đương nhiên rất nhiều.
"Làm sao bây giờ, môn vật lý mình bỏ rất nhiều câu."
"Không sao đâu không sau đâu, cho dù cậu bỏ nhiều câu, cũng vẫn được ở lại lớp A. Không giống như ai kia, nhất định phải rời khỏi lớp này. Chờ đến khi có kết quả chúng ta sẽ ra ngoài ăn mừng đi."
Bắc Âu Hân làm ra vẻ an ủi, trên thực tế thì còn liếc mắt về phía Lãnh Tâm Nhiên vài cái. Lần trước lúc thi may nhờ có thầy giám thị, nếu không có thầy ấy, mình đã ngủ rồi. Cuộc thi mấy ngày nay quá mệt."
"Cái này gọi là tốt bụng. Sảng Sảng, cậu không biết sao? Bây giờ toàn trường đều biết có người ngủ từ đầu đến cuối trong kỳ thi, đoán chừng lần này đừng nói là lớp chúng ta, ngay cả lớp B cũng không thể vào. Thật là làm mất mặt lớp chủng ta."
Thanh âm của Bắc Âu Hân và Giang Sảng trước sau như một, bén nhọn, chói tai.
Hôm nay Lãnh Tâm Nhiên không giống như ngày thường vừa đến trường liền nằm xuống ngủ, cũng không ăn cái gì, chẳng qua là vô cảm nhìn mấy nữ sinh kia, suy nghĩ nên cho bọn họ bài học gì mới tốt.
"Hân Hân này, nghe nói lớp F có người tỏ tình với cậu?"
Từ ngày xảy ra chuyện náo loạn trong lớp lần đó, Giang Sảng luôn có chút sợ hãi đối với vẻ mặt vô cảm của Lãnh Tâm Nhiên. Thấy cô ta đang nhìn về phía này, vội vàng nói sang chuyện khác.
Nghe thấy có người tỏ tình với hoa khôi toàn trường, lỗ tai của các nam sinh cũng dựng lên.
"Đúng vậy đó, thật phiền mà. Không biết những người này nghĩ thế nào, mỗi ngày đều chỉ biết nghĩ đến những chuyện này. Bọn họ không lo đọc sách, nhưng mình vẫn phải đọc mà."
Nữ sinh đều là những người thích khoe khoang, mặc dù trên mặt Bắc Âu Hân làm ra vẻ chán ghét, nhưng trong lòng vẫn có chút đắc ý.
"Lớp F đó, thiệt là, không biết xấu hổ, cũng không nhìn lại mình một chút xem mình là ai, lại dám tỏ tình với Hân Hân, thật không biết tự lượng sức mình. Chỉ là, Hân Hân, lần này là ai thế?"
Trong lớp quan hệ của Giang Sảng và Bắc Âu Hân tương đối khá, rất nể mặt hỏi thăm tiếp.
Bắc Âu Hân bĩu môi, làm ra vẻ rất không bình tĩnh: "Các cậu đều biết, chính là Dung Thiếu Tuyệt đó, thật đáng ghét."
Hồn của Lãnh Tâm Nhiên vốn đang lơ lửng đâu đó, cô thích cảm giác tự nhiên ngẩn người thế này. Nhưng mà, thời gian kéo dài loại cảm giác hưởng thụ này cũng không lâu, liền bị câu "chính là Dung Thiếu Tuyệt đó" làm cho thiếu chút nữa bị sặc!
Dùng ánh mắt quỷ quyệt quan sát khuôn mặt rõ ràng rất đắc ý nhưng ra vẻ khinh thường của Bắc Âu Hân bên kia, mặc dù cô ta rất xinh đẹp, nhưng mà, Dung Thiếu Tuyệt kia, ánh mắt của anh ta, chắc sẽ không bị đóng ghèn như những người khác chứ?
Dung Thiếu Tuyệt cảm giác được cả người khác lạ, vận động thân thể, vẫn chưa thấy thoải mái, lại tiếp tục vận động!
"Nói đi, cậu có chuyện gì?"
Rối cuộc, anh không nhìn được nữa, xoay người về phía nữ sinh bên cạnh. Cho dù là ai bị ánh mắt quỷ quyệt đó nhìn chằm chằm không buông, cũng sẽ cảm thấy cả người sợ hãi.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt, chẳng qua là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Dung Thiếu Tuyệt, quan sát, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, không bỏ sót chút nào!
"Xin cậu đấy, rốt cuộc có chuyện gì? Hôm nay cậu thật kỳ quái!"
Dung Thiếu Tuyệt muốn chạy trốn. Trước kia, anh chưa từng nghĩ đến, mình lại có loại quan hệ không thể nói rõ với một nữ sinh. Đến tận bây giờ, anh vẫn không biết thân phận đối phương. Không phải không tra ra được, chỉ là không muốn tra, cũng không muốn hỏi. Giống như bây giờ, cũng rất tốt, anh không muốn thay đổi gì cả.
Anh luôn trầm mặc ít nói, rốt cuộc cũng không nhịn được phải phá vỡ lớp mặt nạ lạnh lùng trên mặt. Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã có cảm giác bị cô đè ép. Cô nữ sinh này, tại sao lại cho anh cảm giác một loại cảm giác cường thế như nữ vương, không thể xâm phạm?
"Cậu thích Bắc Âu Hân?"
Cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng mở miệng. Ánh mắt nhìn Dung Thiếu Tuyệt giống như nhìn sinh vật lạ, nếu người này thích cái loại nữ sinh như Bắc Âu Hân thật, thì đúng là............Đầu óc hỏng rồi!
Dung Thiếu Tuyệt chay mày, bộ não bắt đầu xoay chuyển, mờ mịt nhìn nữ sinh hôm nay vô cùng kỳ quái trước mắt: "Ai?"
Lãnh Tâm Nhiên ngừng lại............Hồi lâu sau mới không nhịn được nghiêng đầu nhắc nhở: "Người đó, được truyền tụng là vô cùng xinh đẹp, nhỏ nhắn quyến rũ, là hoa khôi của trường, Bắc Âu Hân đó?"
Lần này Dung Thiếu Tuyệt trực tiếp lắc đầu: "Không biết!"
Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được cảm thấy buồn cười. Đúng là cô bật cười thật, mặc dù không phải cười ha ha, thế nhưng khuôn mặt lại tươi cười sáng rỡ không giống vẻ mặt cười lạnh như thường ngày, khiến cho Dung Thiếu Tuyệt ngẩn ngơ."
"Hôm nay, tôi nghe hoa khôi của trường nói, cậu tỏ tình với cô ta. Còn đang suy nghĩ, ánh mắt của cậu sao lại kém như vậy, coi trọng một người chỉ có khuôn mặt! Thì ra là, mọi chuyện đều do người khác tạo ra hiểu lầm!"
Dung Thiếu Tuyệt có chút cảm giác không hiểu được tâm tư của cô. Chỉ vì chuyện này, cho nên từ nãy tới giờ mới biểu hiện kỳ quái như thế?
"Cậu biết tôi?"
Ý tứ vừa rồi của cô, chính là thế này đúng không?
Lãnh Tâm Nhiên cười hiếp mắt gật đầu: "Đúng vậy, cậu nổi danh như vậy, sao tôi không biết cho được? Tuy nhiên, trước kia chỉ là nghe được tên của cậu, lần đó ở đây mới thật sự biết!"
Cô rất thích tính cách của Dung Thiếu Tuyệt, như mới đây thôi, anh ta xuất hiện trước mặt, rất hợp với ý cô. Nếu không, cô đã không cho Dung Thiếu Tuyệt đến gần, cũng sẽ không bất thường đi hỏi vấn đề riêng của Dung Thiếu Tuyệt, nếu anh ta thật có cảm giác với Bắc Âu Hân, vậy thật đáng tiếc, sau này bọn họ cũng chỉ có thể làm người xa lạ!"
Bất quá, thật là may!"