Lãnh Tâm Nhiên mở to mắt nhìn qua, sau đó đột nhiên nhào tới trước, xuyên qua ghế ngồi lắc mạnh bả vai Ninh Trí Viễn: “Không thể nào, tên lường gạt, tên lường gạt, làm sao có thể? Chắc chắn là giả. Chuyện này sao có thể chứ?”
Trên quân hàm của Ninh Trí Viễn có một gạch ba sao, nói cách khác, cấp bậc của cậu ta là… Thượng úy!
“Sao có thể? Chu Đào cũng chỉ là thượng úy thôi mà? Nếu như ngay cả cậu mà còn có được cái danh thượng úy, vậy Thần là gì…”
Lãnh Tâm Nhiên vừa lắc vai Ninh Trí Viễn vừa phát điên kêu lên.
Nhìn thảm trạng của Ninh Trí Viễn, Dạ Mộc Thần nghiêng đầu, che miệng cười hả hê.
Lãnh Tâm Nhiên không phải là kẻ ngu, ngược lại cô rất thông minh, hơn nữa còn vô cùng thông minh, thông minh hơn người bình thường rất nhiều. Cho nên sau khi biết được Ninh Trí Viễn có chức vị trong quân đội, cô liền đoán được một chuyện khác. Nếu như ngay cả hộ vệ còn có cấp bậc, mà còn là Thượng úy, vậy thì Dạ Mộc Thần thân là thiếu gia, sẽ phải có chức vụ gì đây?
Đón nhận ánh mắt sáng như dạ minh châu do Lãnh Tâm Nhiên phóng tới, Dạ Mộc Thần khẽ cười, nhưng vẫn không quên giải thích: “Đúng, anh cũng có chức vụ trong quân đội, cấp bậc cao hơn Ninh Trí Viễn một chút.”
Lãnh Tâm Nhiên không tin cái từ “một chút” thật sự chỉ là một chút như vậy, thân phận của Thần rất thần bí, địa vị cao đến mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Đến Trí Viễn còn được làm thượng úy, vậy thì tối thiểu Thần cũng phải là thiếu tá, cao hơn nữa có thể là Trung tá, thậm chí còn có thể là Đại tá. Nếu là Thượng tá, vậy thì bằng với Trần Anh rồi. Nhưng giờ Trần Anh cũng đã hơn bốn mươi tuổi, tốc độ thăng chức của chú ấy cũng đã hiếm thấy lắm rồi, mà Thần chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nếu cấp bậc của anh mà bằng Trần Anh thì quả thật là không thể tưởng tượng nổi! Nhưng mà đối với lá bài tẩy này của , cô cũng chỉ đoán được một chút vậy thôi! Những chuyện xảy ra trên người của người đàn ông này tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để đoán định được, cho nên, dù anh có thật sự là trung tá hay thượng tá thì cũng không phải là không có khả năng.
“Nói, có phải anh là trung tá hay không?”
Lãnh Tâm Nhiên là một người tương đối coi trọng cấp bậc.
Dạ Mộc Thần nhìn chăm chú vào bộ dạng nghiêm túc của cô, không khỏi cảm thấy vô cùng hài hước. Ngắm nhìn hồi lâu, anh không gật đầu cũng không lắc đầu mà lại xoa đầu cô như đang dỗ thú cưng, dịu dàng nói: “Chờ lát nữa có thời gian anh sẽ nói cho em biết Giờ đừng nói đến chuyện nhỏ nhặt này nữa, sắp gặp Hiên Viên Phong rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là tình hình của Tô Á hay sao?”
Lãnh Tâm Nhiên hận đến nghiến răng cái bản lãnh nói lái sang chuyện khác của người đàn ông này, nhưng lại không thể không thừa nhận đối phương nói đúng, đành phải hung hăng cắn lên mặt đối phương một cái để phát tiết rồi mới bĩu môi bỏ qua, không truy vấn tiếp nữa. Nói thì nói thế nhưng không có nghĩa là cô sẽ quên đi chuyện này, đợi đến lúc về cô nhất định phải làm rõ chuyện này.
Ninh Trí Viễn lái xe đến một bãi đất trống trong đại viện thì dừng lại, bên kia cũng có mấy chiếc xe đang đỗ, thoạt nhìn có vẻ là có khách đến. Họ vừa bước xuống xe đã thấy có người đứng đợi sẵn.
“Xin hỏi có phải Ninh tiên sinh không? Tôi là quản gia của Hiên Viên tiên sinh.” Một người đàn ông trung niên khoảng năm sáu chục tuổi đứng đó, vừa nhìn thấy ba người bọn họ đã lập tức nghênh đón, mặt nở nụ cười, đặc biệt là khi nhìn thấy Ninh Trí Viễn lái xe vào thì mắt như lóe sáng. Mặc dù thái độ của ông ta rất khách khí nhưng lại không tỏ vẻ nhún nhường, cũng không nịnh nọt, lấy lòng, không hề mất đi những lễ tiết cần có, quả thật không để người khác tìm được chút khuyết điểm nào.
Lần gặp mặt này được hẹn dưới danh nghĩa của Ninh Trí Viễn, nên đương nhiên lúc này phải do Ninh Trí Viễn đi đầu bước lên chào hỏi nói chuyện với ông lão khôn khéo, lão luyện kia rồi. Còn Lãnh Tâm Nhiên, sau khi quan sát ông lão trước mắt đôi chút thì bắt đầu đưa mắt nhìn ngắm bốn phía. Hoàn cảnh nơi này quả thật không tệ, nếu có thể thì cô hy vọng mình cũng có được một tiểu viện như thế, như thế thì làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều, cũng không sợ bị người khác quấy rầy.
Dạ Mộc Thần thì đang nắm tay Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt rơi vào một chiếc Land Rover trong bãi đỗ xe. Ở Yến Kinh không phải ai cũng có thể có được biển sổ với chữ D đứng đầu. Nhìn thấy chiếc xe, trong lòng Dạ Mộc Thần bắt đầu suy nghĩ về người đến sớm hơn mình này. Land Rover có mã lực lớn, khí thế mạnh mẽ, toàn thân toát ra một sức mạnh phi thường, phù hợp nhất với hình tượng quân đội, vậy nên những chiếc xe quân dụng dành cho các vị thủ trưởng trong quân đội đều dùng Land Rover.
Còn Dạ Mộc Thần lại vì người nào đó nên bình thường luôn thích đi Lamborghini.
“Hai vị đây là…”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên quản gia đã giật mình với diện mạo và khí chất xuất chúng của một nam một nữ đứng phía sau Ninh Trí Viễn, nhưng ngạc nhên nhất có lẽ là do khí chất của họ. Ở cái nơi tràn ngập bầu không khí tiêu điều của sự chết chóc thế này mà họ vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, cả người nhàn nhã thong dong như thế, tuyệt đối không phải người thường.
Quản gia biết nhìn nhiều là thiếu lễ phép, cho nên ông chỉ liếc mắt vài cái rồi tiếp tục trò chuyện với Ninh Trí Viễn, tuy vậy, trong lúc nói chuyện ông vẫn bất giác chuyển đề tài sang phía hai người.
Ninh Trí Viễn đã sớm biết đối phương sẽ hỏi đến tiểu thư và thiếu gia nên cũng không bất ngờ, tươi cười trả lời: “Vị này là Thần thiếu gia nhà chúng tôi, còn vị này là vợ chưa cưới của thiếu gia – Lãnh tiểu thư. Lần này muốn gặp Hiên Viên tiên sinh cũng vì Lãnh tiểu thư có chút việc muốn nhờ Hiên viên tiên sinh giúp một tay.”
Nghe được xưng hô “Thiếu gia”, sắc mặt quản gia đột ngột biến đổi, tuy rằng chỉ trong phút chốc nhưng vẫn không thoát được tầm mắt của ba nhân vật yêu nghiệt kia. Bọn họ cũng không phải sợ, đã đến đây rồi thì trước sau gì cũng phải bại lộ một chút thân phận mới được, còn chuyện bại lộ bao nhiên thì phải xem xem bọn họ lợi hại đến mức nào. Quản gia giật mình với cách gọi “Thiếu gia” đầy cổ xưa này, bình thường cách gọi này chỉ xuất hiện trong những đại gia tộc cũ được truyền thừa lại, nhưng ông đã đi theo tiên sinh mấy chục năm, lại chưa hề nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này. Rốt cuộc thì cậu ta là ai?
Cho dù tâm tình có biến đổi trong nháy mắt thì quản gia vẫn khách khí nở nụ cười, không tìm được chút khuyết điểm nào về mặt lễ tiết: “Thì ra là Trần tiên sinh và Lãnh tiểu thư.”
Ông ta nghe nhầm chữ “Thần” thành dòng họ “Trần”. Lỗi nhỏ ấy lại càng khiến ông không nghĩ ra được ở nơi nào trên cái đất nước Trung Hoa này có gia tộc họ Trần.
“Chào quản gia.”
Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười nhạt, thoáng cái đã biến mất. Còn Dạ Mộc Thần thì chỉ gật đầu một cái xem như chào hỏi, loại người như anh tuyệt đối được xem là cuồng vọng, chẳng những không khiến quản gia cảm thấy không vui mà ngược lại càng khiến ông thêm tin chắc vào suy đoán của mình, Trần thiếu gia trước mắt này tuyệt đối không đơn giản.
“Mời Ninh tiên sinh, Trần tiên sinh, Lãnh tiểu thư.”
Cách bài trí bên trong sảnh lớn tuy không được tính là xa hoa nhưng lại vô cùng tinh xảo. Tuy Lãnh Tâm Nhiên không hiểu rõ những vật dụng cổ xưa này cho lắm, nhưng người có xuất thân thần bí như Dạ Mộc Thần thì lại hiểu rất rõ. Từng cái bàn, cái ghế ở nơi này, tuy nhìn thì cực kỳ đơn giản, đều chỉ là bàn gỗ ghế gỗ, nhưng trên thực tế thì lại có giá trị vô cùng xa xỉ, toàn bộ đều được tạo thành từ cổ mộc trăm năm. Đặc biệt là cái bàn tròn do thân cây cắt ngang tạo nên, không có vết nứt cũng không có vết nối. Một cái bàn tròn đủ cho mười mấy người ngồi, đủ để thấy cây cổ thụ đó lớn đến mức nào. Dù vậy, những thứ thế này Dạ Mộc Thần cũng đã gặp nhiều nên không ngạc nhiên lắm, còn Lãnh Tâm Nhiên lại hoàn toàn không có hứng thú với những vật này, thế nên cả hai người đều không màng đến.
Từ khi bước vào đại sảnh, ánh mắt của bọn họ đã bị hấp dẫn bởi hai người đàn ông trung niên đang đánh cờ. Người đàn ông ngồi ở phía nam, hai mắt phát sáng có hồn, mũi lạc đà, vẻ mặt lạnh lùng, bộ dáng khoảng hơn bốn mươi tuổi. Người ngồi đối diện với ông mặc một bộ áo tơ vàng đời Đường có hoa văn hình rồng, đeo kính, khóe miệng khẽ nhếch tỏ ý cười đùa, so ra thì có vẻ nhã nhặn hơi người đối diện. Hai người một cờ đen, một cờ trắng, dường như đang trong tình thế căng thẳng của trận chiến. Tiếng báo của quản gia chỉ khiến hai người đàn ông hơi nâng mắt rồi lại tiếp tục vùi đầu vào trận cờ.
Hành động này thật thất lễ. Tức thì, quản gia thể hiện chỗ hữu dụng của mình, bước ra mỉm cười dàn xếp giúp tiên sinh nhà mình: “Rất xin lỗi Trần tiên sinh, Lãnh tiểu thư, Trữ tiên sinh. Lâu lắm rồi tiên sinh chưa về nước, vừa lúc gặp được người bạn cũ của mình, cả hai người đều yêu cờ như mạng, nếu có chỗ nào tiếp đón không chu đáo mong mấy vị thông cảm.” Lãnh Tâm Nhiên thấy không sao cả, thầy Trương đặc biệt huấn luyện tài đánh cờ cho cô, đương nhiên cô biết điều kiêng kị nhất là bị quấy rầy trong lúc chơi cờ, cho dù khách tới không tiếp đãi được cũng là chuyện rất bình thường. Bởi vì trong lúc hai bên đang giao đấu kịch liệt như thế, nếu bị cản trở thì cả khí thế và cảnh giới người cờ hợp nhất đều bị phá vỡ, muốn tiến vào lần nữa thì cũng không còn cảm giác thỏa chí như lúc đầu.
Dạ Mộc Thần cũng không để tâm đến chuyện này, huống chi ở đây còn có người quen, người quen này chính là người mà anh đã đoán được khi nhìn thấy chiếc Land Rover ban nãy.
Thiếu gia và Nhiên tiểu thư đều không để ý, dĩ nhiên Ninh Trí Viễn càng không để ý. Không những thế, trong hoàn cảnh này cậu còn phải đứng ra thay mặt mọi người nói chuyện. Hai người mà cậu hầu hạ, người sau còn trầm mặc hơn người trước, muốn họ nói mấy câu lịch sự, khách sáo còn khó hơn lên trời.
“Quản gia đừng xem chúng tôi như người xa lạ, là do chúng tôi tới không đúng lúc. Huống chi chúng tôi còn được may mắn chiêm ngưỡng tài nghệ đánh cờ cao siêu của Hiên Viên tiên sinh, được mở rộng tầm mắt như thế quả là vinh hạnh cho chúng tôi rồi.”
Mấy câu hoa mỹ của Ninh Trí Viễn nhất thời khiến cho quản gia mặt mày hớn hở, ấn tượng đối với ba người cũng tốt lên. Ông đi theo bên cạnh tiên sinh nhiều năm, đã thấy nhiều kẻ có địa vị cao nên kiêu ngạo cuồng vọng, cũng biết người càng có địa vị cao thì càng kiêu ngạo, tính khí cũng không tốt. Vị Trần tiên sinh này mặc dù thân phận không tầm thường nhưng lại rất rộng lượng, quả thật không thể so với người thường.
“Lúc đánh cờ tiên sinh vô cùng tập trung, chỉ cần không quấy rầy thì sẽ không sao.” Quản gia cười híp mắt nói.
Yêu cầu này cũng không hà khắc cho lắm.
Người xem cờ không nên lên tiếng, đây là nguyên tắc từ xưa đến nay.
Ba người nhẹ bước đi đến bên cạnh hai người. Nếu nói hoàn toàn không ảnh hưởng đến bọn họ thì tuyệt đối là không thế, mấy người sống đứng sờ sờ ra đó, cho dù là ai thì cũng cảm nhận được. Hai người đang đánh cờ liếc mắt ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái rồi lại tiếp tục. Chỉ có điều, khi người đàn ông mũi lạc đà kia nhìn thấy Ninh Trí Viễn thì chấn động, nhìn thấy Dạ Mộc Thần bên cạnh cậu ta thì sắc mặt lại càng biến đổi. Nhìn vẻ mặt này của ông ta, ai ai cũng biết ông ta có quen với Dạ Mộc Thần.
Nhưng trong tình cảnh này, ông ta cũng chỉ dùng ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn Dạ Mộc Thần mấy cái rồi lại tiếp tục đắm mình vào ván cờ. Ván cờ này, bọn họ đã để lỡ nhiều năm rồi, hôm nay nhất định phải kết thúc nó. Ván cờ này cũng đã đi gần đến hồi cuối rồi, kết thúc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đương nhiên Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc khi thấy Thần của người nọ, bất giác quay sang nhìn người bên cạnh, thấy anh chỉ gật đầu với mình một cái rồi tiếp tục quan sát bàn cờ thì cũng cúi đầu nhìn theo. Cô tin, đến lúc Thần muốn nói, tự nhiên sẽ nói.
Trong ba người, Ninh Trí Viễn là người duy nhất không có hứng thú với trận cờ long tranh hổ đấu này. Bản tính trời sinh của cậu là hiếu động, ghét nhất là phải đứng yên một chỗ, đánh đánh giết giết, dãi nắng dầm mới là chuyện cậu thích nhất. Giờ bắt cậu phải im lặng đứng chờ, đối với cậu mà nói giống như là cực hình vậy. Nhưng thấy vẻ mặt trầm tĩnh của thiếu gia và Nhiên tiểu thư, cậu đành phải kiên nhẫn chờ đợi. Nếu bắt một mình cậu đợi thì cậu tuyệt đối không thể ngồi yên, nhưng nếu hầu bên cạnh thiếu gia hoặc Nhiên tiểu thư thì lại là chuyện khác.
Lần chờ đợi này kéo dài suốt một giờ liền.
Trong khoảng thời gian đó quản gia có bước vào mấy lần, vốn muốn tiếp đãi ba người, nhưng thấy trong ba người ngoại trừ Ninh Trí Viễn thì hai người còn lại đều bị cuốn vào ván cờ, bộ dạng vô cùng hứng thú thì cũng yên lòng lui ra, tuy vậy ông vẫn kêu người làm thay trà nóng thường xuyên cho bọn họ.
Nửa giờ sau, sắc mặc của người đàn ông mũi lạc đà càng ngày càng trắng, tốc độ càng ngày càng chậm, trên trán cũng thấm ra một lớp mồ hơi. Trái lại người đàn ông ngồi phía đối diện mặc dù tốc độ ra cờ cũng ngày một châm hơn, nhưng vẻ mặt lại nhàn nhã, tự tại, nụ cười vẫn luôn treo bên miệng. Sau một lần chặn đường lui của đối thủ, thậm chí ông còn uống hết ly nước bên cạnh. Phải biết rằng trong một giờ này, vì mãi tập trung nên hai người chưa hề động đến một giọt nước, hoàn toàn dựa vào tinh thần để chống đỡ.
Có lẽ cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng nên sau khi uống hết, tâm tình của người đàn ông rất tốt, ngẩng đầu nhìn những vị khách xung quanh. Mặc dù đắm mình trong ván cờ nhưng ông vẫn cảm nhận được những người đó từ sau khi bước vào vẫn yên lặng đứng nhìn, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, thậm chí hai trong ba người còn đứng yên không nhúc nhích đến tận bây giờ. Sự bình tĩnh này khiến cho trái tim vững như bàn thạch của ông hơi gợn sóng.
Lúc nhìn về phía hai người thì ông bị người đàn ông đứng gần mình nhất là Dạ Mộc Thần hấp dẫn. “Chàng trai này không tệ”- nhìn thấy vẻ tuấn mỹ và sự trầm ổn của Dạ Mộc Thần, người đàn ông thầm than. Vậy mà, khi ánh mắt của ông rơi vào người cô gái trông có vẻ nhỏ yếu thì bàn tay đang cầm tách trà thoáng run nhẹ. Tuy thế nhưng ông lại phản ứng cực nhanh, cộng thêm việc biết che giấu tâm tư nên ngay cả những người thận trọng như Dạ Mộc Thần và Lãnh Tâm Nhiên cũng không phát hiện được điều này.
Tiếp đó, ông chăm chú nhìn Lãnh Tâm Nhiên, thời gian lâu hơn khi nhìn Dạ Mộc Thần rất nhiều. Mặc dù ông đã từng gặp nhiều đứa trẻ xuất sắc, nam nữ đều có, nhưng mang đến cho ông cảm giác rung động từ tâm hồn thế này thì lại vô cùng hiếm có, chàng trai bên cạnh ông là một, mà cô gái kia, lại càng lợi hại hơn!
Những tâm tư này đều chỉ phớt qua đầu ông, ngay bây giờ, điều quan trọng nhất đối với ông chính là bàn cờ. Ván cờ này liên quan đến một chuyện rất hệ trọng, nếu ông thắng, ông có thể trở về vùng Đông Bắc quen thuộc của ông, còn nếu thua, ông phải chấp nhận điều kiện của người khác, ở lại Yến Kinh một thời gian. Thật ra thì, đối với ông mà nói, ở đâu không quan trọng, cái ông thích là cảm giác thắng cuộc, ông không thích thua trận chút nào.
Mười mấy phút sau, người đàn ông mũi lạc đà rốt cuộc cũng ra quân. Trong mười phút ngắn ngủi đó, mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng ngưng tụ, trượt dài theo má ông xuống bàn cờ. Vậy mà, ngay khi ông vừa hạ cờ, chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được tiếng cười của đối thủ: “Trường Không, xem ra ván cờ vài năm này sẽ kết thúc trong hôm nay rồi. Mà tôi, lại nhỉnh hơn một chút.”
Sau khi thấy người đàn ông mũi lạc đà hạ cờ, nụ cười trên mặt của người đàn ông mặc trang phục đời Đường tăng thêm vài phần kiêu ngạo, sau nụ cười đó, ông ta nhanh chóng ra một nước cờ mà không hề chần chờ suy nghĩ.
Người đàn ông mũi lạc đà giãy giụa nhìn thế cục trên bàn cờ thêm vài phút, cuối cùng chán nản thở dài. Sau đó, ông ta như bị rút hết sức lực, dựa người vào ghế salon, áo sơ mi trên người cũng bị thấm ướt bởi mồ hôi.
“Tôi thua rồi.”
Nghe được tiếng nhận thua của người đàn ông tên “Trường Không”, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc quan sát ván cờ của Lãnh Tâm Nhiên hiện lên vẻ kỳ quái. Nhưng cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó, không nói gì.
Tuy cô không nói gì nhưng không có nghĩa là không ai thấy được vẻ biến hóa trên mặt cô. Người đàn ông mặc đồ Đường vẫn luôn quan sát cô từ nãy đến giờ, đương nhiên thấy được động tác nhỏ đó. Thấy vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên mặt khi nhìn vào ván cờ của cô, tim khẽ rung một cái nhưng vẫn cười nói: “Xem ra vị tiểu thư đây có cách nhìn khác với ván cờ.” Lãnh Tâm Nhiên không ngờ mình lại trúng đạn, chỉ đứng một bên xem đánh cờ mà cũng bị nhắm trúng. Trong khi đó, giọng nói vang lên bất chợt của người đàn ông mặc đồ Đường khiến cho tất cả mọi người đều bất giác nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.
Đông Phương Trường Không liếc mắt nhìn người được nhắc đến, thấy cô chỉ là một cô gái trẻ tuổi thì hơi khinh thường. Ông ta yêu cờ như mang, nhiệt huyết của ông dành cho bàn cờ có lẽ người bình thường sẽ chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Thua dưới tay Hiên Viên Phong đã là cực hạn của ông rồi, ngay cả ông cũng đã nhận thua, ông không nghĩ rằng một đứa nhóc thì có thể có cách nhìn gì, cùng lắm cũng chỉ có thể bỏ đá xuống giếng nịnh nọt Hiên Viên Phong.
Lãnh Tâm Nhiên không nói gì, trái lại Hiên Viên Phong tiếp tục lên tiếng: “Vị tiểu thư này không cần căng thẳng, ván cờ này tôi đã đánh với bạn mình mấy năm, giờ khó khăn lắm mới có kết quả. Nếu tiểu thư thật sự có cách nhìn khác, quả thật sẽ là một bữa bội thu đối với tôi.”
Lúc nghe đối phương nói ra hai chữ “Trường Không” thì Lãnh Tâm Nhiên đã đoán được người đàn ông mặc đồ Đường này chính là Hiên Viên Phong trong truyền thuyết. Tuy nhiên, theo cô được biết thì hiện giờ Hiên Viên Phong đã hơn 40 rồi, vậy mà bộ dạng lại chỉ khoảng 34-35, quả thật khiến cho người ta kinh ngạc.
Cô lại càng không nghĩ tới, chỉ một biểu cảm thoáng qua của mình cũng bị đối phương phát giác. Người đàn ông trong truyền thuyết quả nhiên không giống bình thường.