Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 197

"Chuyện còn lại giao cho ông, còn thế lực bên trong Yến Kinh, tôi có tính toán khác."

Lãnh Tâm Nhiên làm như không nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ không hề che giấu của Dương Lâm, nghĩ đến bây giờ đang thời điểm mấu chốt phát triển King, nhàn nhạt bổ sung một câu. King ở Yến Đại bây giờ còn chỉ mới là một xã đoàn nhỏ, tuy rằng vì dành thắng lợi khi đối chiến với đại biểu nước N nên có chút danh tiếng nhưng như vậy vẫn không là gì. Nếu như thực sự muốn đặt chân ở Yến Đại, trở thành thế lực chiếm cứ một phương, thực lực bây giờ còn chưa đủ.

Dương Lâm không có ý cự tuyệt. Theo ý ông, mặc dù có thế lực ở Yến Đại rất quan trọng, nhưng nếu cô lên tiếng, vậy thì không cần thiết xen vào nữa rồi. Lúc trước ông đã có kế hoạch lúc nào thì thâu tóm một tổ chức để cho thế lực của mình quang minh chính đại xuất hiện. Không ngờ, kế hoạch nhiều năm của ông còn chưa thực hiện được, thế nhưng Lãnh Tâm Nhiên có thể dễ dàng thực hiện, hơn nữa còn làm vô cùng hoàn mỹ.

"Công ty bảo an và công ty Giải Trí giao cho ông phụ trách, về phần công ty y dược và công ty điện tử, ông có thể tìm Trầm đại ca giúp một tay, không phải nói ông giao công ty cho anh ấy, mà là để cho anh ấy điều mấy người chuyên nghiệp tới đây, ông tự quyết định người đi theo bọn họ học tập để tiếp quản công ty sau này. Kế tiếp, đoạn thời gian này tất cả mọi người sẽ rất vất vả, nhưng đây là thời kỳ mấu chốt để chúng ta “cá chép hóa rồng”. Chuyện thành bại trực tiếp quyết định địa vị sau này của chúng ta, tôi nghĩ, vấn đề này ông hiểu rõ hơn tôi. "

Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục giải thích.

Dương Lâm gật đầu. Mặc dù ông có kinh nghiệm đánh đánh giết giết phong phú, nhưng mà đối với buôn bán, dù bản thân ông luôn tin vào năng lực của mình, nhưng so với một Thẩm Quân lợi hại thì năng lực đó chẳng là gì. Thẩm Quân đã từng là thần thoại của Yến Kinh. Dù hiện tại nó đã là quá khứ, nhưng ông tin tưởng, đây chẳng qua là Phượng Hoàng Niết Bàn, Dục Hỏa Trọng Sinh. Có Lãnh Tâm Nhiên trợ giúp, Thẩm Quân nhất định sẽ sáng tạo ra một lĩnh vực buôn bán lớn mạnh hơn cả trước kia.

"Tốt lắm, chuyện chủ yếu chính là ở chỗ này. Đúng rồi, nhớ kỹ, chú ý người tên Gia Đằng Quang đã từng trợ giúp Đường Kiến, đã điều tra được tài liệu của hắn chưa?"

Giải quyết xong chuyện của Huyết Ưng, khiến tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên trở nên rất tốt. Xuất hiện thêm một đối thủ , hơn nữa càng cường đại hơn, nhưng chỉ cần giải quyết xong một, như vậy càng chứng tỏ thế lực của cô sẽ càng tiến thêm một bước, tới Yên kinh, mục tiêu thứ nhất chính là Huyết Ưng, hiện tại, Huyết Ưng rốt cuộc tan rã, cũng coi như mục tiêu thứ nhất của cô căn bản được thực hiện.

"Đã tra được Gia Đằng Quang là cháu đích tôn của hội trưởng Sơn Khẩu Tổ của nước N, mặc dù mới hai mươi tuổi, nhưng đã bắt đầu tham chánh rồi. Nếu như thuận lợi, có thể sau năm tổng tuyển cử sẽ được chọn làm nghị viên."

"Sơn Khẩu Tổ?"

Nghe được cái quen thuộc tên đó, Lãnh Tâm Nhiên vẻ mặt lập tức thay đổi, lạnh lẽo vô tình, sát khí khát máu không hề che giấu chút nào: "Rất tốt, tôi không đi tìm bọn họ, bọn họ ngược lại đã tìm tới cửa."

Dương Lâm nghe xong lời này cũng biết đối phương đã chọc vào họng súng Tử Thượng rồi. Với tính khí của Lãnh Tâm Nhiên, chỉ sợ cái tên Gia Đằng Quang này đừng nghĩ đến rời đi Yến kinh.

"Tốt lắm, tôi đi về trước đây, có chuyện liên lạc sau."

Lãnh Tâm Nhiên cầm lên chìa khóa xe chuẩn bị rời đi.

"Tiểu thư để tôi đưa cô."

Đối với Lãnh Tâm Nhiên, Dương Lâm là thật lòng tôn trọng. Cho nên, mặc dù tuổi của đối phương nhỏ hơn ông rất nhiều, nhưng ông vẫn luôn có thái độ cung kính, chưa từng bởi vì đối phương tuổi còn nhỏ mà có bất kỳ ý xem thường nào.

Thấy cô gái từ phòng làm việc đi ra được lão đại mình cung kính đối đãi, bên ngoài cả đám người đang tán gẫu hoặc đang làm việc theo bản năng đều đứng lên. Trước đây bọn họ còn không biết vị tiểu thư này lại có thực lực lớn như vậy nhưng hiện tại là tuyệt đối rõ ràng. Huyết Ưng ở Yên kinh mặc dù chỉ là bang phái nhỏ, nhưng có thể tồn tại Yên kinh thì dù có cấp bậc gì cũng không thể khinh thường. Bọn họ lên kế hoạch cho việc chân chính xuất hiện ở Yến Kinh trong nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Không ngờ, hiện tại cơ hội lại tới, là do vị Đại nhân này một tay sáng tạo ra.

Đối với Lãnh Tâm Nhiên, bọn họ bây giờ là thật lòng thần phục và có thêm sự sợ hãi. Cô gái này tuy tuổi còn nhỏ nhưng có được thưc lực mạnh mẽ như thế thật sự là quá đáng sợ.

"Tiểu thư, đi thong thả !"

Khi Lãnh Tâm Nhiên đi qua, tất cả mọi người cùng nhau cúi người chào, như đưa tiễn vị lãnh đạo quốc gia quan trọng, trong lòng bọn họ địa vị của Lãnh Tâm Nhiên không kém là bao.

“Xong cả rồi chứ?"

Gần đây Dạ Mộc Thần cũng không bận, vì vậy chủ động dành làm tài xế riêng cho Lãnh Tâm Nhiên. Khi cô vừa xuống tới nơi, anh cũng vừa lúc lái xe tới đây. Vừa rồi, anh đi xử lý một chút chuyện nội bộ của Diêm môn.

"Ừ."

Lãnh Tâm Nhiên cài dây an toàn, nhìn Dạ Mộc Thần cười ngọt ngào. Chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể như người bình thường , lộ ra cảm xúc vui vẻ.

"Đi ăn cơm trước, cơm nước xong lại tiếp tục công việc."

Dạ Mộc Thần mỉm cười dịu dàng nói.

"Ah, chờ một chút, em có điện thoại." Đang cùng Dạ Mộc Thần trò chuyện, Lãnh Tâm Nhiên cảm giác điện thoại mình rung lên. Để nâng cao độ nhạy cảm của mình , điện thoại của Lãnh Tâm Nhiên luôn để ở chế rung, chỉ cần hơi có chấn động, cô liền có thể cảm ứng được, căn bản không cần tiếng chuông.

Lấy điện thoại di động ra, nhìn dãy số trên màn hình, nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu , đưa điện thoại cho Dạ Mộc Thần xem, ngoài miệng vẫn nghi ngờ hỏi: "Sao ông ta lại gọi điện thoại cho em?"

Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, Dạ Mộc Thần vẫn nhìn thấy rõ tên người gọi đến trên màn hình điện thoại-- Hiên Viên Phong. Anh cũng cảm thấy nghi ngờ khó hiểu như cô.

Nhìn Dạ Mộc Thần một cái, Lãnh Tâm Nhiên nhấn phím kết nối: "Xin chào, Hiên Viên tiên sinh, ngài khỏe chứ!"

Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Hiên Viên Phong: "Tâm Nhiên à, sao mới mấy ngày cháu đã quên ước định của chúng ta rồi? Không phải kêu thúc sao? Tại sao lại gọi xa lạ vậy?"

Lãnh Tâm Nhiên vừa mở miệng cũng biết mình lại sai lầm, bây giờ nghe Hiên Viên Phong nhắc tới cũng rất dứt khoát kêu một tiếng: "Thúc."

"Ha ha, là như vậy, cháu hôm nay có thời gian rãnh không? Có thời gian cùng thúc ăn một bữa cơm, thúc có chút việc muốn nói với cháu, đương nhiên chính là chuyện cháu cảm thấy hứng thú." Giọng của Hiên Viên Phong vẫn rất ôn hòa, cũng không vì động tác nhỏ của Lãnh Tâm Nhiên mà mất hứng.

Chuyện mình cảm thấy hứng thú? Lãnh Tâm Nhiên vừa nghĩ liền biết ý tứ của đối phương rồi, ánh mắt lập tức sáng lên: "Thúc, thúc có tin tức?"

Hiên Viên Phong lại cố tình thần bí không chịu nói quá nhiều: "Cô nhóc, hiện tại vừa đúng thời gian, ta đang ở Hoàng Gia, cháu tới đây. Chờ cháu tới đây chúng ta nói chuyện tiếp." Lãnh Tâm Nhiên cũng không có trả lời ngay, mà nhìn về phía Thần nãy giờ vẫn không nói lời nào. Bọn họ đã có hẹn trước sẽ cùng nhau ăn trưa nhưng tình huống hiện tại. . . . . . Chẳng lẽ muốn thất hứa với anh sao?

Nhưng là, không đợi cô mở miệng nói gì, Hiên Viên Phong giống như có Thiên lý nhãn ,cái gì đều nhìn thấy, lập tức cười híp mắt nói: "Thế nào, chẳng lẽ bạn trai của cháu cũng ở bên cạnh? Chắc là hai người đã có hẹn trước nên ta làm cháu khó xử à? Không sao..., nhiều người náo nhiệt, nếu Mộc Thần cũng ở đấy, vậy các cháu liền cùng nhau tới đây đi. Một mình ta ăn cơm cảm thấy rất cô đơn đấy."

Nếu như không phải cảm ứng được chung quanh không có ai đang nhìn mình, nghe Hiên Viên Phong nói những lời này, Lãnh Tâm Nhiên nhất định sẽ cho là đối phương đang ở bên cạnh mình nhìn lén, trực giác người này cũng quá kinh khủng đi, cứ như đang tận mắt thấy.

Thấy Thần gật đầu với cô, Lãnh Tâm Nhiên mới đáp: "Tốt, thúc, chúng cháu bây giờ liền đi qua."

Nói xong mấy câu mới cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên có chút rối rắm hướng nhìn Thần bên cạnh. Những lúc gần đây, cô thật sự ít có thời gian ở bên anh, cô đặt gần hết tâm tư vào chuyện điều tra tin tức của Á Á. Nếu Thần là người đàn ông bình thường, nhất định sẽ oán trách cô. Nhưng là anh vẫn luôn khoan dung với cô, chưa từng có bất kỳ oán trách gì. Nhiều nhất, anh cũng chỉ phát tiết oán khí qua những nụ hôn thật sâu khi hai người bên nhau, nhưng cũng rất ít lần như thế. Thần không oán giận, nhưng Lãnh Tâm Nhiên cũng không phải không để ý điểm ấy. Cô biết, không có bạn trai nào cho phép bạn gái của mình quan tâm đến người đàn ông khác, chỉ vì anh rất yêu cô, cho nên mới bao dung tất cả cho cô.

"Thần, thật xin lỗi."

Lãnh Tâm Nhiên rũ mắt xuống nhẹ nhàng nói.

Dạ Mộc Thần giống như là cảm ứng được tâm tình cô không tốt, dịu dàng sờ sờ đầu cô, khóe miệng vẫn treo mỉm cười nhàn nhạt: "Bé ngốc, giữa chúng ta, còn nói những thứ này sao? Chúng ta mau đi thôi, để người ta chờ không tốt. Chuyện Tô Á anh cũng đang cho người điều tra, đã tra được một chút tin tức, chờ xác định anh sẽ nói cho em biết."

Anh lúc nào cũng như vậy luôn tha thứ cho cô, nhưng càng như vậy Lãnh Tâm Nhiên càng đau lòng hơn. Có đôi khi, tha thứ chính là sự trừng phạt lớn nhất.

"Anh biết, em cùng Á Á chỉ là . . . . ." Lãnh Tâm Nhiên vội vã giải thích. Nhưng chưa nói xong liền bị Dạ Mộc Thần cắt đứt: "Nhiên, không cần lo lắng, anh biết em đang nghĩ cái gì. Anh hiểu mà, trong lòng em Á Á là người thân quan trọng, là anh trai của em, những thứ này, anh đều biết. Cho nên, em không cần lo anh vì chuyện này mà mất hứng. Anh còn phải rất cảm ơn Tô Á, nếu như không có anh ấy, có lẽ anh sẽ không gặp được em. Nếu như vậy sẽ là tổn thất lớn nhất trong cuộc đời anh!"

Những lời thật lòng của anh làm cho lòng cô thật ấm áp, càng thêm quý trọng thời gian họ bên nhau biết dường nào.

Nhìn cặp mắt xanh tràn đầy chân thành, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lúc nào cũng nở nụ cười tràn đầy thâm tình và cưng chiều của anh, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc không nhịn được, khẽ chòm người qua , kéo thấp cổ của anh, dán môi mình lên đôi môi nói ra những lời tâm tình quá động lòng người của anh.
Bình Luận (0)
Comment