Nghe lý do rất chính đáng của thầy giáo, Lãnh Tâm Nhiên chỉ cảm thấy thật buồn cười, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười. Cô chỉ cười mỉm nhưng cũng khiến người khác phải rét lạnh.
Thầy giáo kia sau khi nói xong lại thấy Lãnh Tâm Nhiên mỉm cười thì có chút nghi ngờ: " Em cười cái gì?" Lãnh Tâm Nhiên thu hồi nụ cười, nét mặt không đổi chỉ có lạnh lẽo, một đôi con ngươi đen nhánh phát ra rét lạnh kinh người: "Thầy hình như hiểu lầm ý của em? Em chưa bao giờ nói muốn đi cửa sau để thay đổi điểm số cả. Em chỉ muốn xin kiểm tra bài thi của em mà thôi, em sợ, là thật sự có người đi cửa sau đây, là muốn đổi từ đậu thành rớt." Cô nói rất trực tiếp, ý giễu cợt rất là rõ ràng.Vị thầy giáo nọ bị châm chọc trên mặt lúc trắng lúc xanh , tay nắm thành quả đấm, giận đến mức hơi thở cũng trở nên dồn dập: "Em nói vậy có ý gì? Vô duyên vô cớ ở chỗ này nói mò hả? Cái gì gọi là đổi từ đậu thành rớt? Em cho rằng em là ai? Chẳng lẽ trường học là em mở sao? Muốn thế nào thì được thế đó? Tôi nghĩ em mới vi phạm lần đầu phần nên không truy cứu hành động vừa rồi của em, nhưng là nếu lại có lần sau, cũng đừng trách tôi không khách khí. Thiệt là, sinh viên bây giờ không biết học hành thế nào? Chỉ biết dùng tiền gia đình ăn chơi phung phí, không lo học hành ,không biết trong đầu suy nghĩ cái gì nữa?."
Vị giáo viên kia cứ nói lảm nhảm không ngừng, nói xong liền xoay người chuẩn bị đóng cửa: "Bây giờ đã tới giờ nghỉ, em trở về đi. Nếu muốn xin phúc khảo điểm thì vẫn là chờ sau khi nhập học lại thì làm thủ tục gởi lên đây."
Nếu là học sinh khác, chỉ sợ là lúc này đã thật sự phát hoảng rồi, làm sao giữ được bình tĩnh khi nghe những lời thầy giáo kia vừa nói. Nhưng hiện tại người đứng trước mặt này, là Lãnh Tâm Nhiên. Dáng vẻ bên ngoài của Lãnh Tâm Nhiên tuy chỉ mới mười bảy mười tám tuổi nhưng suy nghĩ là của cô gái hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, đã từng trải qua vô số chuyện tình nên chỉ một chuyện nhỏ như thế này đối với cô không có bao nhiêu ảnh hưởng cả.
Khi cửa phòng sắp bị đóng lại, Lãnh Tâm Nhiên không chút để ý vươn tay ra, lấy tay cản giữa hai cánh cửa đang bị khép lại, thuận thế chuẩn bị đẩy ra.
Thầy giáo kia thấy vậy lập tức luống cuống tay chân, tay đang đóng cửa cũng dùng thêm sức giống như muốn đem cả người Lãnh Tâm Nhiên đẩy ra ngoài.
Ông chỉ nghĩ , cô gái trước mặt này, cũng mới mười bảy mười tám tuổi, sức lực khẳng định không sánh bằng ông, muốn đẩy nàng ra ngoài dễ như ăn cơm vậy. Nhưng sự thật lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông. Rõ ràng bàn tay để trên cửa thật sự nhỏ bé nhìn tưởng như rất yếu ớt nhưng ông lại cảm giác như trên cửa đang treo vật nặng cả ngàn cân, không thể xê dịch cánh cửa được. Ông đầu tiên chỉ dùng một tay, sau đó phát hiện tình huống không đúng, liền dùng cả hai tay, tiếp theo dùng cả hai chân nhưng đều vô dụng.
Trên thực tế, nếu như không phải chính mình thấy chột dạ, ông căn bản không cần phải làm như thế. Lãnh Tâm Nhiên chỉ muốn đẩy cửa ra để nói một chút nhưng ông ta tại sao muốn đóng cửa gấp như vậy đây?
Chỉ mới một phút , trên trán vị thầy giáo kia đã phủ một tầng mồ hôi chắc đã dùng nhiều sức. Vậy mà, Lãnh Tâm Nhiên vẫn chỉ dùng một tay mà dáng vẻ rất thảnh thơi . Nhìn thầy giáo kia dùng hết sức lực muốn khép cửa giống như bất cứ giá nào cũng không cho cô vào, còn Lãnh Tâm Nhiên thì rất thoải mái chỉ dùng một tay, thấy thế nào đều giống như là mèo vờn chuột.
Rốt cuộc, khi cảm thấy đã hết kiên nhẫn nổi, Lãnh Tâm Nhiên buông lỏng ra. Vị thầy giáo kia liền vui mừng, nhưng chỉ sau một phút lại cảm giác có lực rất lớn vọt tới. Lực này so với lúc giằng co trước đó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Ngay lúc cảm giác nó tiến tới gần mình,ông hoàn toàn không biết đối phó thế nào, chỉ có thể liên tục lui lại đằng sau, mặc cho cửa bị mở ra. Lãnh Tâm Nhiên khoanh hai tay trước ngực, nhìn ông ta lảo đảo mấy bước thiếu chút nữa ngã nhào trên đất dáng vẻ vô cùng chật vật , khóe miệng nhếch lên: "Sao thầy khẩn trương vậy?"
"Em nói bậy bạ gì đó, tôi...tôi nào có khẩn trương? Tôi...tôi tại sao, phải khẩn trương?"
Vị thầy giáo kia vẫn cố mạnh miệng, nhưng lúc nói chuyện lại lộ ra sự chột dạ còn giọng nói thì lắp ba lắp bắp. Lãnh Tâm Nhiên thì lại rất bình tĩnh: "Dạ, chắc do em nhìn nhầm, thầy không có khẩn trương. Chỉ là, nếu bây giờ thầy không kiểm tra lại bài thi cho em, vậy thầy không phải nên đem vật nào đó trả lại cho em sao?
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt thầy giáo kia có chút biến hóa nhưng vẫn cố giả bộ trấn định: "Đồ gì? Thầy có lấy đồ gì của em sao? “ Lãnh Tâm Nhiên khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường. Trong con ngươi đen nhánh hiện lên nụ cười trào phúng, hai cánh môi mềm mại từ từ mở ra: "Thật sao? Tờ đơn của em có phải thầy nên trả lại cho em không?"
Vừa nghe xong, ông ta giống như là bị cái gì đả kích, hai mắt trợn thật lớn, ánh mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên như nhìn một quái vật. Lãnh Tâm Nhiên không một chút để đối phương nhìn mình thế nào, dùng ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương quét qua thầy giáo kia, sau đó nhìn về phía cái bàn đằng sau ông ta, nhẹ nhàng bước tới, ngay khi ông ta còn chưa kịp phản ứng liền nhanh nhẹn cầm tờ đơn lên : "Thầy thật ngại quá.Nếu đã không được vậy em cầm đơn về trước, để thầy khỏi phải mắc công đem bỏ . Mặc dù nó không có hữu dụng , nhưng còn có thể lấy ra làm giấy nháp, dù sao cũng tốt hơn bị xé thành mảnh vụn hoặc là bị tiêu hủy .Thầy luôn dạy chúng em không được lãng phí mà”.
Lấy được thứ mình cần , Lãnh Tâm Nhiên cũng không thèm nhiều lời nữa liền xoay người hướng ngoài cửa đi tới.
Nhìn cô ta bỏ đi, thầy giáo rốt cuộc không còn sức chống đỡ ngồi phịch xuống ghế, cả người đều thấm ướt mồ hôi lạnh trông cực kỳ nhếch nhác. Ông ngồi ở trên ghế nặng nề thở hổn hển, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi cùng Lãnh Tâm Nhiên giao chiến, trong lòng vẫn còn hoảng sợ!
Cô nữ sinh này, thật sự là quá kinh khủng!
Gương mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo giống như có bất cứ cái gì ảnh hưởng được , gặp việc cũng không sợ hãi mà tỉnh táo giải quyết. Đây thật sự là sinh viên đại học năm nhất mười tám tuổi sao?
Ông lúc này cũng không nhịn được mà lo lắng, quyết định mạo hiểm của mình rốt cuộc là đúng hay sai! Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, trước kia cũng không phải là chưa từng xảy ra. Nhưng lần này, sinh viên Lãnh Tâm Nhiên này lại không giống như những đứa ngu ngốc kia.
Đến khi hơi thở đã bình thường trở lại, ông mới lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi, sau đó lập tức bấm một dãy số: "Không xong, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
"Ừ, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên tới, yêu cầu đươc xem lại bài thi. Nhưng tôi đã cự tuyệt, chỉ là trong đơn của cô ấy có chữ ký của viện trưởng, chuyện này, cô ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, phải làm sao bây giờ? Tôi lấy quy định của trường học sau khi nhập học lại mới nộp đơn yêu cầu phúc khảo để từ chối cô ta. Nhưng là. . . . . ." Ông vội vàng nói xong, cũng không biết mình đã nói những thứ gì, mồ hôi chảy ướt cả trên mặt, cuối cùng, mới hoảng sợ nói"Không có. Nữ sinh kia quá tinh rồi, tôi vốn muốn đem tờ đơn hủy đi để không còn đối chứng , ai biết cô ấy cũng nghĩ tới. Tờ đơn bị cô ấy lấy lại rồi. Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chuyện này, sẽ không bị lộ ra ngoài chứ?"
"Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ mau xử lý tốt chuyện này, chỉ là bây giờ còn có người chưa nghỉ, cả khoa này không phải chỉ có mình tôi, cho nên còn cần chút thời gian. Tốt, tôi sẽ cố hết sức, cứ như vậy đi, gặp lại sau, chủ nhiệm. . . . . ."
Nói xong điện thoại, ông như trút được gánh nặng ,thở phào nhẹ nhõm. Đưa điện thoại di động để ở một bên, nghỉ ngơi một hồi, sau đó mới bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ngoài cửa ở khúc quanh không xa, cùng lúc điện thoại trong phòng bị cúp, Lãnh Tâm Nhiên cũng tháo xuống tai nghe trên lỗ tai, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Cô nghĩ, ông ta chắc chắn sẽ không nghĩ đến, trong lúc cô nhanh tay lấy lại tờ đơn cũng tiện thể đặt máy nghe lén mini dưới bàn. Những thứ này trước kia cô dùng để thám thính đối thủ, cư nhiên đem dùng trong trường học, thật là, phí của trời a!
Nghe xong cú điện thoại này, Lãnh Tâm Nhiên đã có thể hiểu đại khái những chuyện xảy ra vừa rồi.Thầy giáo này nhất định là bị người thu mua, về phần "Chủ nhiệm." trong miệng ông ta hẳn là người mà cô Vương đã nhắc tới. Chỉ là, hai người này, cũng chỉ là con cờ, cô nhất quyết phải tìm ra người đứng sau tất cả những chuyện này. Rốt cuộc là ai, lại muốn ám hại cô?
Lãnh Tâm Nhiên cũng không vì chuyện này mà cảm thấy phiền não, lấy tai nghe xuống, liền trực tiếp xuống lầu, sau đó lái xe đi nhà thầy Trương.
Nghĩ lại, gần đây vì quá bận rộn , cô đã thật lâu không có tới thăm ông bà rồi. Ông bà nội Trương đều là giáo sư của Yến Đại, căn nhà nhỏ chỉ có ba phòng và hai sảnh đối với hai ông bà mà nói là đầy đủ rồi. Ông nội Trương đối với ăn, mặc, ở, đi cũng không có nhiều yêu cầu, thời của ông bà đều đặt toàn bộ tâm tư cho việc nghiên cứu và giảng dạy, còn việc khác cũng không quá coi trọng.
Khi Lãnh Tâm Nhiên tay xách bao lớn bao nhỏ đến nhà ông nội Trương, mở cửa là bà nội Trương. Thấy Lãnh Tâm Nhiên đến bà cười thật tươi, nhưng khi thấy trên tay cô xách nhiều đồ có chút mất hứng nói mấy câu: "Thiệt là, Tâm Nhiên , tới thì tới, bà nội rất hoan nghênh, mang mấy thứ này làm gì. Bà và ông làm sao dùng hết, trong nhà đồ học sinh ông con đem tới cũng quá nhiều rồi. Nếu lần sau mua nhiều đồ như vậy nữa, bà nội sẽ giận đó!" .
Trước mặt ông bà , trên mặt Lãnh Tâm Nhiên cũng không còn sự lạnh lẽo xa cách nữa, mà tươi cười như gió xuân ấm áp: "Dạ con biết, bà nội, tại thật lâu con không đến thăm ông bà nên mua chút quà tặng cho ông bà coi như con nhận lỗi thôi mà, ai biết chiêu này không thể thực hiện được rồi. Nhất định là trước kia có rất nhiều người dùng qua chiêu này rồi."
Bà nội Trương cười thật vui vẻ, bà cũng giống như ông đều rất yêu thích nha đầu này. Không biết tại sao , mỗi lần gặp con bé tâm tình bà đều rất tốt. Cảm giác này, đã lâu không có nữa kể từ khi đứa bé kia ra đi mãi mãi.Đó là sự mất mát lớn của cả hai ông bà , nhớ đến đó nước mắt bà cũng tự nhiên chảy ra, sợ con bé trước mắt thấy được, bà vội vàng lau lau nước mắt cười nói: "Được rồi, ông nói với bà con sẽ đến nên bà đã nấu rất nhiều món ăn con thích. Tý nữa phải ráng ăn nhiều một chút. Nhìn con thật gầy chắc chỉ lo học mà chẳng chú ý sức khỏe gì cả." Lãnh Tâm Nhiên nghe bà nói mà trong lòng thật ấm áp , có người quan tâm thật tốt biết mấy.
" Dạ biết, bà nội. Đây là mốt người đang rất lưu hành nha. Thật ra con đâu có gầy, Thần một ngày ba bữa luôn nhìn chằm chằm con đấy, con muốn giảm cân cũng chẳng có cơ hội ." Lãnh Tâm Nhiên cười híp mắt vui vẻ nói.
Bà nội Trương nhìn cô, không nhịn được cũng cười theo: " Được rồi, nhanh đi cùng ông nội đánh cờ. Ông nghe nói con đến, đã sớm dọn xong bàn cờ rồi. Khoảng thời gian này ông cứ nhắc con hoài , nói con lâu rồi không đến, nhất định là quên ông ấy rồi, làm hại không ai đánh cờ với ông ấy. Lại nói ông Vương ông Lữ chơi cờ không hay, cuối cùng chỉ có thể ở thư phòng tự mình một người tay trái đánh cờ với tay phải thôi." Lãnh Tâm Nhiên cũng không vội vàng chạy tìm ông nội Trương , mà trước đem túi lớn túi nhỏ sắp xếp gọn gang theo chỉ dẫn của bà, sau đó mới nói với bà nội Trương: "Bà nội, con đi tìm ông nội. Chờ con đánh cờ với ông xong cờ sẽ tới giúp bà nấu ăn. Chẳng qua con không biết làm món ăn, nhưng rửa rau củ thì không thành vấn đề."
Bà Trương nghe cô nói hơi hoảng sợ, bà dĩ nhiên đã kiến thức qua tài nấu nướng của cô cháu gái này, làm sao để cho cô giúp một tay, vội vàng khoát tay liên tiếp: "Được rồi, con mau đi đi. Nơi này một mình bà là được." Lãnh Tâm Nhiên lúc này mới xoay người đi tới thư phòng.
Đầu tiên là gõ cửa, đợi đến khi cho phép, Lãnh Tâm Nhiên mới vào phòng. Thư phòng rất lớn, là phòng, chiếm diện tích lớn nhất trong nhà , vừa đi vào thư phòng, cảm giác đầu tiên chính là thật nhiều sách. Xung quanh ở trên tường ,bốn bề trên giá sách, tất cả đều là sách được sắp xếp thật gọn gàng. Ở những khoảng tường trống là treo mấy bức tranh sơn thủy, Lãnh Tâm Nhiên tự nhiên biết, những bức tranh sơn thủy này, trừ những bức do ông nội Trương vẽ, những thứ khác đều là giá trị ngàn vàng “Trân Phẩm”.
"Ông nội."
Thấy người đang ngồi vùi đầu suy nghĩ nhìn bàn cờ, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được khẽ nở nụ cười. Kiếp trước, ông là người có ân tái tạo với cô, một ngày là thầy cả đời là cha, những lời này cô vẫn nhớ kỹ. Không thể trở thành học trò của ông, là tiếc nuối lớn nhất của cô khi ấy, nhưng hiện tại, đời này, cô có thể bù đắp tiếc nuối kiếp trước, trở thành học trò của ông nội Trương. Ở thành phố C lần đầu tiên nhìn thấy ông nội Trương, nếu như không phải là hết sức ức chế, chỉ sợ cô sẽ không kìm chế được cảm xúc của mình. Cho tới bây giờ, mỗi lần thấy ông, trong lòng của cô đều có rất nhiều cảm xúc , các loại cảm giác đều có.
"Tới đây ngồi xuống."
Ông Trương không phải là người thích cười, trên thực tế, ở trước mặt học sinh của mình, ông luôn luôn là vẻ mặt nghiêm túc. Chỉ khi đối mặt với Lãnh Tâm Nhiên, ông lại rất hay cười . Có khi không cười rõ ràng, nhưng thật là cười . Lãnh Tâm Nhiên nghe xong lời này cũng biết ông đang giận dỗi rồi, vội vàng ngồi xuống ghế dựa đối diện, an tĩnh nhìn ông tự mình một người tay trái đánh cờ với tay phải. Mấy phút sau, ông mới dừng động tác lại, đem hộp cờ trắng đẩy tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên: "Con đi cờ trắng."
Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi trên bàn cờ. Kết quả cuối cùng cũng như trước kia , Lãnh Tâm Nhiên thua. Kỳ nghệ của Lãnh Tâm Nhiên, đều là học từ ông. Cho dù cô có thiên phú cao hơn nữa, cũng không thể ở trong thời gian ngắn như vậy vượt qua được ông. Ngay cả lần trước chiêu thức để chiến thắng Hiên Viên Phong và Đông Phương Trường Không, đều là học từ ông. Trong lòng cô, ông là một quyển bách khoa toàn thư , không chỉ có cao thâm, hơn nữa kiến thức thì cực kỳ rộng lớn, muốn xem hết toàn bộ không phải chuyện một sớm chiều có thể thực hiện được.
Ông nhìn chằm chằm ván cờ mà suy nghĩ, không chịu nói chuyện. Lãnh Tâm Nhiên biết ông vẫn còn hờn dỗi, vội vàng lấy lòng nói: "Ông nội, thật xin lỗi, con biết sai rồi. Con. . . . . ."
Ông chính là đang đợi có người cho ông cái bậc thang này , bây giờ nghe Lãnh Tâm Nhiên nói chuyện, lập tức quắc mắt trừng mi đứng lên: "Con còn biết con sai lầm rồi? Con nói, trong lòng con còn có người ông này hay không? Con nhớ lại xem đã bao lâu rồi không có tới thăm ông hả?"
"Thật xin lỗi, ông nội." Lãnh Tâm Nhiên biết mình trong khoảng thời gian này loay hoay đúng là sơ sót với hai ông bà rồi. Chuyện này, đúng là cô đuối lý, cho nên, liền ngoan ngoãn mà nghe ông khiển trách, không dám phát ra bất kỳ phản bác nào.
Thật ra thì ông Trương cũng không phải là thật sự tức giận, ông là biết đứa bé Lãnh Tâm Nhiên này. Biết cô hiếu thuận, hiểu chuyện, nếu như cô không tới thăm ông, chỉ có thể vì cô là thật rất bận. Mặc dù biết là thế, về tình cảm vẫn có chút khó chịu, cho nên ông liền muốn đùa bỡn với cô.
"Phạt con hôm nay theo ông và bà nội con ở chỗ này một ngày."
Cuối cùng, ông Trương lão cũng hài lòng, nói ra quyết định sau cùng. Lãnh Tâm Nhiên làm sao cự tuyệt, cô đã nghĩ sẽ bồi ông bà trò chuyện tâm tình. Huống chi, trong khoảng thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự quá bề bộn, cô cần tìm người giúp mình phân tích một số việc. Mà thí sinh tốt nhất, chính là người trước mắt đây , vị giáo sư kiến thức rộng rộng rãi và uyên bác này.
"Gần đây cùng tên tiểu tử Mộc Thần kia quan hệ có tốt không?"
Ông Trương đang cùng Lãnh Tâm Nhiên trò chuyện, bất thình lình nhô ra một câu như vậy.
Nghe trong giọng ông có ý trêu chọc, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên đỏ mặt: "Dạ rất tốt."
Nhìn ra Lãnh Tâm Nhiên xấu hổ, ông hả hê cười lên ha hả. Ông cảm thấy tính tình Lãnh Tâm Nhiên quá lạnh rồi, trên mặt biểu tình cũng quá thiếu, như bây giờ, nhưng thật ra cảm thấy đáng yêu hơn.
" Đứa bé Mộc thần kia, một khi đã nhận định thì sẽ là chuyện cả đời, Tâm Nhiên con phải biết quý trọng nó.”
Nhớ tới thời điểm Dạ Mộc Thần mất đi người kia , chỉ như một cái xác không hồn, sống không bằng chết, trong lòng ông vẫn cảm thấy tâm ẩn ẩn đau. Có thể nói ông là nhìn Mộc Thần lớn lên, đó là đứa bé luôn luôn ưu tú đến mức làm cho người ta cứng lưỡi , nhưng vì sự ra đi của cô ấy mà biến thành như vậy. Ông biết, một khắc kia, tâm đứa bé đã chết! Ông còn đang lo lắng đứa bé này có thể hay không bị hủy như vậy, không ngờ, ông trời còn thương, để cho nó gặp được nha đầu này. Lãnh Tâm Nhiên biết ông nhớ tới khoảng thời gian Thần sống như cái xác không hồn, trong lòng càng chua xót, nhưng vẫn cố gắng ức chế, không chút do dự gật đầu: " Dạ con biết."
Ông lúc này mới cười: "Tốt lắm, gần đây có xảy ra chuyện gì sao? Ông xem ngươi nha đầu này, cũng không giống là người an phận, nghe nói con vắng mặt rất nhiều khóa? Chỉ là nghĩ đến thành tích của con nên sẽ không có vấn đề gì nên không cùng những giáo viên kia chào hỏi. Như thế nào? Gần đây khẳng định đã làm được nhiều chuyện chứ?"
Qua mấy lần trò chuyện cùng đứa bé trùng tên trùng họ với nha đầu kia , ông cũng biết, cô bé này cũng giống như đứa bé kia, đều là người làm chuyện lớn, không thể dùng ánh mắt nhìn đứa nhỏ mà xem bọn họ. Nhưng ông nghe nói, chỉ mới nhập học nửa năm nha đầu này đã làm nhiều chuyện khiến người ta há mồm trợn mắt, trong trường học cũng đã oanh động như vậy, ở ngoài trường học khẳng định càng thêm không tầm thường rồi. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, quyết định trước cùng ông trao đổi những thể nghiệm tâm đắc gần đây, sau lại nói chuyện thành tích cuộc thi. Chỉ là, chuyện nợ môn, cô cũng không tính vừa bắt đầu sẽ để cho ông nhúng tay, cô muốn trước hết tìm ra người đứng phía sau màn, để giải quyết triệt chuyện này. Nợ môn là chuyện nhỏ, tìm được người kia, mới là quan trọng nhất.
"Ông nội biết Thẩm Quân chứ?" Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy trước mặt ông không cần che dấu gì cả.
Ông cũng không như người khác có thề lập tức nhớ tới Thẩm Quân là ai, mà là suy tư một chút, mới ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo có chút kinh ngạc: "Đấy là người rất biết buôn bán? Tên tiểu tử kia ngược lại không tệ, rất có thiên phú, chỉ là đáng tiếc không phải ở Yến Đại , nghe nói gần đây còn xảy ra chút chuyện, càng lên cao té càng đau, đây là đạo lý “Vĩnh Hằng Bất Biến”." Lãnh Tâm Nhiên biết, Thẩm Quân nhân vật như vậy, nhưng đối với ông nội Trương , đã gặp biết bao nhiêu thiên tài , cũng chỉ có thể coi như là bình thường. Phải biết, học trò của ông, trải rộng toàn thế giới, các nghề nghiệp đều có, hơn nữa, phần lớn cũng không phải người bình thường, đều là những nhân vật khiến người khác phải kính nể. Như vậy so với, một Thẩm Quân có thiên phú buôn bán thì cũng chẳng là gì cả .
"Dạ, thì ra ông nội cũng biết Trầm đại ca. Con hiện tại cùng Trầm đại ca hợp tác, mở ra mấy công ty, đều do Trầm đại ca quản lý, con chỉ góp cổ phần chứ không có lộ diện." Lãnh Tâm Nhiên giải thích.
Ông Trương nhìn Lãnh Tâm Nhiên từ trên xuống dưới một lượt, nửa ngày sau mới than thở nói: "Thẩm Quân người này, ông cũng nghe nói qua, cũng coi như không tệ. Nha đầu con có thể cùng anh ta hợp tác cũng là chuyện tốt. Chí hướng của con là làm ăn sao?" Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Không phải. Ông nội, con nghĩ ông cũng biết chuyện của Thần , lý tưởng của con, cũng giống như anh ấy, đều không phải đi con đường công khai bên ngoài này. Huyết Ưng ở Yến Đại ông nội nhất định là biết. Hiện tại, Huyết Ưng đã không còn tồn tại, thế lực của nó ở Yến Đại đã bị con dùng danh nghĩa King tiếp quản, về phần thế lực của nó ngoài trường học, cũng bị con thâu tóm toàn bộ."
Nếu như nói khi nghe nha đầu này hợp tác mở công ty ông chỉ có chút giật mình, nhưng hiện tại, ông thật sự cảm thấy kinh hãi. Ông phát hiện, thời gian nửa năm, cô gái trước mắt này, thật sự là lớn lên quá nhanh. Nửa năm trước, cô vẫn chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, mặc dù thành tích rất tốt, nhưng vẫn là” đơn thân độc mã” . Chỉ là hiện tại, thời gian nửa năm, cô mở công ty, tạo dựng thế lực của mình, cả hai chuyện này đều làm song song, hẳn là một cái cũng không bỏ qua. Cô hiện tại mới mười tám tuổi, thành tựa như vậy, dù là người 20-30 tuổi, đều là vô cùng tài giỏi .
"Mộc lớn hơn Lâm Phong cần phải tồi chi(*), đạo lý này con nên hiểu. Ở Yên kinh này, mọi cử động luôn bị chú ý, không cẩn thận sẽ bị người ta chú ý. Người muốn trở thành người trên vạn người có rất nhiều, phương pháp cũng rất nhiều, nhưng là, tên thực tế muốn làm được cũng không phải là chuyện đơn giản. Ông biết con là người có lý tưởng , chuyện khác ông không nói nhiều, nhưng con nhất định phải luôn chú ý, mọi sự không thể làm quá náo động. Có chừng có mực, vấn đề này con cần học tập tốt là được rồi."
(*) xuất xứ từ Tam Quốc Chí, phần “Ngụy .Lý Khang – Vận mệnh luận”. Nghĩa đen là: trong rừng, cây nào cao hơn hẳn những cây khác sẽ dễ hứng chịu hết gió to bão lớn. Nghĩa bóng là những cá nhân nổi bật dễ chịu người đời dèm pha, ganh ghét, gây hấn. Dịch tạm ra là: “Cây cao đứng giữa rừng, tất hứng hết mưa gió.”
Ông Trương vẻ mặt nghiêm túc nói. Lãnh Tâm Nhiên cũng biết đạo lý này, gật đầu đồng ý : "Con biết rõ. Ở chỗ này, đắc tội bất cứ người nào đều có thể không phải người bình thường. Trong khoảng thời gian này, con đắc tội rất nhiều người, cho nên, thường sẽ xuất hiện chuyện này chuyện nọ, chẳng qua con nghĩ, đây là do con còn quá yếu chưa đủ cường đại mà thôi, đợi đến lúc con đủ mạnh sẽ làm cho bọn họ phải kính nể, như vậy, con ở trong lòng bọn họ chính là một nhân vật không thể xâm phạm , như vậy mới không có người đến cố ý bới móc. Bây giờ con vẫn còn chưa đủ lực, còn phải cố gắng rất rất nhiều."
"Có chuyện gì sao?"
Không hổ là ông nội Trương, Lãnh Tâm Nhiên chỉ là tùy ý nói ra câu bị người khác bới móc chuyện, ông liền biết ngay bên trong nhất định là có cái gì ẩn tình, lập tức hỏi. Lãnh Tâm Nhiên cười, chuyện này cô cũng không định gạt ông, trên thực tế cô cũng chuẩn bị sau này nói cho ông nghe. Hiện tại, nếu ông đã hỏi tới, liền ngoan ngoãn mà nói: "Thật ra thì hôm nay con vốn là tới trường học, bởi vì cô Vương chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho con, nói con điểm số cuộc thi cuối kỳ vô cùng không tốt."
"Vô cùng không tốt?" Lời vừa nói ra này ông lại cảm thấy nghi ngờ, thực lực của Lãnh Tâm Nhiên ông biết rất rõ . Giống như cuộc thi cuối kỳ thi ở trường học đều xoay quang những vấn đề cơ bản, cũng sẽ hỏi một số vấn đề tương đối sâu, không chỉ phải nắm giữ kiến thức trong sách, cũng cần có hiểu biết thực tiễn. Nhưng những nội dung này cũng không phải nhiều, chủ yếu vẫn là kiến thức cơ bản làm chủ chốt. Cái này nếu nói "Vô cùng không tốt" vậy là chuyện gì đây? Không tốt đến nỗi chủ nhiệm lớp phải trực tiếp gọi điện thoại cho con bé phải đến trường học?
"Không tốt đến mức nào? Chẳng lẽ Tâm Nhiên con thi rớt môn rồi hả ?" Mặc dù cảm thấy khả năng này trên căn bản là không thể có, nhưng ông vẫn nói ra suy đoán mà ông cho là không có khả năng nhất. Dù sao, ông không thể nghĩ ra là không tốt đến mức độ nào.