Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 213

"Ha ha, lời này của ngươi nói cho ai nghe ai đây? Thiếu, chị Y Thanh không có ở đây, ngươi liền nói ngươi thiếu chị ấy? Lúc chị ấy còn sống , ngươi đã ở đâu ? Chị ấy chờ ngươi mười năm, nhưng ngươi từ lúc rời đi thì chưa bao giờ trở lại. Mười năm, một cô gái có bao nhiêu cái mười năm, chị Y Thanh đều dùng để chờ ngươi. Nhưng ngươi thì sao? Ha ha, ngươi chắc là đã sớm cưới vợ sinh con sống hạnh phúc rồi nhỉ, làm sao còn nhớ có một cô gái đang đau khổ chờ ngươi chứ? Thời gian mười năm, ngươi vĩnh viễn không biết chị Y Thanh đã vì ngươi mà phải trả giá lớn thế nào ? Ngươi có biết chị Y Thanh tại sao chết không?"

Nhìn vẻ mặt ngây người của Hiên Viên Phong, Hàn Thu Sinh cảm thấy rất hả hê: "Ha ha, ngươi cũng có thể có vẻ mặt khổ sở này sao? Ta cứ tưởng rằng lương tâm của ngươi đã bị chó ăn hết rồi đấy? Nói cho ngươi biết, chị Y Thanh là bị bệnh mà chết . Ngươi biết chị ấy bị bệnh gì không? Chị ấy vì quá lao lực mà chết! Ha ha, một cô gái chưa tới 30 tuổi vì quá lao lực mà chết? Ngươi có thể tưởng tượng được không? Một cô gái vì sao mà phải vì lao lực quá sức đây? Trước khi gặp ngươi, chị ấy là con lớn trong nhà, tuy rằng không phải ăn sung mặc sướng, nhưng cũng được cha mẹ yêu thương đùm bọc. Nhưng mà vì ngươi, chị ấy bị đuổi ra khỏi nhà, đến cuối cùng, còn rơi vào kết quả như vậy! Ngươi biết không? Mãi cho đến cuối cùng, chị Y Thanh cũng không có hận ngươi? Bởi vì ngươi, chị ấy mất đi gia đình mình, thậm chí ngay cả cuộc đời của mình cũng bị ngươi phá hủy, nhưng chị ấy vẫn không hận ngươi! Ngươi, Trần Phong, ngươi có tài đức gì, đáng giá để cho một cô gái tốt như chị Y Thanh hi sinh vì ngươi như vậy chứ?"

Hàn Thu sinh lại lần nữa rống giận.

Nhưng lúc này sắc mặt của Hiên Viên Phong lại trở nên kỳ quái. Đúng là lúc này đây lòng ông đau đến không muốn sống, nhưng mặc kệ như thế nào ông cũng không biểu hiện ra trước mặt người khác, dù người trước mặt này có quan hệ thân thiết với Y Thanh như thế nào , cũng không được!

Lúc này , ông đang suy nghĩ một chuyện khác, Lãnh Y Thanh, Lãnh Tâm Nhiên. . . . . . 19 năm. . . . . Gương mặt nhìn giống như đã từng quen biết, cảm giác yêu thích rất tự nhiên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt nha đầu này, cùng với. . . . . . Theo bản năng ông nhìn nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, hắn là chú của nha đầu kia , nói cách khác. . . . . .

"Tâm Nhiên có phải là con gái của ta không?"

Vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng ông thật sự kích động , ánh mắt nhìn Hàn Thu Sinh cũng trở nên nóng rực. Y Thanh không có phản bội mình. Mình thiếu nàng, đó là nhất định. Từ lúc bắt đầu trêu chọc cô ấy ,liền đã định đời này của ông sẽ thiếu nợ cô ấy. Nhưng bây giờ cảm giác của ông khó mà dùng lời có thể diễn tả được , nếu như Y Thanh chưa cùng người khác ở chung một chỗ, từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình ông . . . . . . Còn có tuổi của Tâm Nhiên, rất có thể, nha đầu mà ông rất thích này chính là con gái ruột của ông !

Hiên Viên Phong vừa thốt ra câu hỏi đó , không chỉ khiến cảm xúc của ông trở nên cực kỳ kích động, kể cả Hàn Thu Sinh, đều giống như bị sét đánh , trong nháy mắt cả người đều cứng đờ tại chỗ, trên mặt hiện lên vẻ mặt không dám tin. Nhưng rất nhanh, Hàn Thu Sinh liền cố gắng che giấu mọi cảm xúc không để lộ ra ngoài, nhưng đáng tiếc, ông phản ứng nhanh nhưng Hiên Viên Phong càng nhanh hơn, tất cả biểu hiện của Hàn Thu Sinh đều thu vào mắt.

"Nhất định là thế, Tâm Nhiên là con gái của ta đúng không? Là con của ta với Y Thanh đúng không ?" Trong lòng Hiên Viên Phong bây giờ thật sự vô cùng mừng rỡ. Mất rồi lại có , lúc trước vừa đau khổ, hiện tại vui mừng, dù là người có tự chủ cực cao như ông, cũng không nhịn được lộ ra vẻ mặt mừng như điên .

Hàn Thu Sinh vừa nghe câu nói này liền nổi giận, lập tức phản bác: "Không phải, Tâm Nhiên không phải con của ngươi. Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?"

Hiên Viên Phong lúc này cũng không thèm để ý Hàn Thu Sinh nói gì, ông khinh thường nhìn ông ta, cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta rất ngu ngốc sao? Tuổi của Tâm Nhiên, khuôn mặt thì tương tự Y Thanh, còn có họ của nó và tính tình của nó, nếu không phải con gái của ta thì là của ai đây? Ngươi cũng đừng nên khiêu khích sự nhẫn nại của ta, cho dù ngươi có quan hệ gì với Y Thanh và là chú của Tâm Nhiên , có công nuôi dưỡng nó,cũng đừng trách ta không khách khí!"

Hàn Thu Sinh nghe vậy cũng không hề sợ hãi : "Ta nói cho ngươi biết, Tâm Nhiên không phải là con của ngươi. Không phải, không phải, tuyệt đối không phải! Loại người cầm thú như ngươi không xứng có con như thế !"

Nói xong, cũng không thèm để ý phản ứng của Hiên Viên Phong , mở cửa đi ra ngoài.

Hiên Viên Phong cũng không có đuổi theo. Lòng ông bây giờ rất loạn, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui mừng , sau khi lấy lại tinh thần ông lập tức đứng lên đi ra ngoài ..

Tâm Nhiên là con gái của ông! Là con gái của Hiên Viên Phong, rốt cuộc ông cũng có cốt nhục của mình rồi !

--- ------ ------ ------ ----

Hàn Thu Sinh sau khi chạy ra khỏi phòng liền đi tới đại sảnh bữa tiệc tìm kiếm Lãnh Tâm Nhiên. Ông bây giờ chỉ muốn đem Tâm Nhiên lập tức rời khỏi nơi này, mặc kệ Tâm Nhiên có nguyện ý hay không, ông đều muốn lập tức mang theo Tâm Nhiên rời khỏi Yên kinh, cách xa tên Trần Phong kia càng xa càng tốt! Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đang đứng chung với một đám người , một người trong đó ông nhận ra là bạn trai của Tâm Nhiên , Dạ Mộc Thần , còn ngươi kia cũng nhìn khá quen nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu. Tâm Nhiên đứng ở chính giữa, trừ hai người kia, còn có mấy cô gái trẻ khác, đứng đối diện Tâm Nhiên đang quơ tay múa chân nói gì đó.

Lúc Hàn Thu Sinh còn chưa đi đến bên này, bên kia Đông Phương Mạn Lệ đang cố làm ra vẻ vô tội nói: "Mộc thần, chị Tĩnh , thật xin lỗi, họ đối với các ngươi quá hiếu kỳ rồi, cho nên. . . . . ."

Dạ Mộc Thần và Dạ Tĩnh Nhi lần này cũng không nói gì. Lãnh Tâm Nhiên thì càng không nói, trên căn bản, lúc Đông Phương Mạn Lệ xuất hiện trước mặt cô, đều bị coi như người vô hình , không cần để ý tới.

Dạ Mộc Thần và Dạ Tĩnh Nhi càng lạnh nhạt, Đông Phương Mạn Lệ lại càng căm hận Lãnh Tâm Nhiên nhiều hơn. Cô thật sự không hiểu nổi , một con nhóc ốm tong teo còn chưa trổ mã hết , mà Mộc Thần lại coi trọng cô ta , bây giờ cả chị Tĩnh cũng đứng về phía con nhóc đó. Càng nghĩ lại càng thấy tức giận.

"Đúng rồi, Tâm Nhiên, đây là bạn của chị. Bọn họ đều là người ở Yên kinh, trong nhà cũng coi như có chút quan hệ. Mọi người đều cùng lứa tuổi, làm bạn bè về sau có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Đông Phương Mạn Lệ đem tầm mắt chuyển sang Lãnh Tâm Nhiên, cố làm ra vẻ thân thiết.

Mấy cô gái đứng xung quang nghe Đông Phương Mạn Lệ nói thế đều tiến tới gần hơn. Bọn họ cũng đã chú ý tới cô gái nhỏ này có quan hệ không bình thường với chủ nhân bữa tiệc Hiên Viên tiên sinh, vốn bọn họ cũng không dám làm gì, nhưng Đông Phương Mạn Lệ luôn miệng bảo đảm đi bảo đảm lại cô ta chỉ là một người bình thường không có gia cảnh gì cả, bọn họ mới dám "Đến gần" .

"Cô tên là Tâm Nhiên? Họ gì nha? Cô là người ở Yên kinh sao?" Một cô gái mặc đầm tím rất xinh đẹp lại gần, tò mò hỏi. Lãnh Tâm Nhiên nhìn cô ta, không thèm để ý ánh mắt khi dễ của cô ta, lạnh nhạt nói: "Họ Lãnh, không phải người ở Yên kinh."

Cũng không phải là cô cho Đông Phương Mạn Lệ mặt mũi, đây là bữa tiệc của Hiên Viên Phong, cô cũng không muốn gây chuyện phiền phức. Chuyện nhỏ này , cứ nhịn một chút cho qua là xong. Huống chi, cô cũng không giống như Đông Phương Mạn Lệ , chỉ biết sống ở trong thế giới của bản thân, trừ mình ra, cái gì đều nhìn không tới.

"Không phải người Yên kinh à? Vậy sao cô lại ở chỗ này? Cô đi cùng với ai để vào đây? Bữa tiệc này của Hiên Viên tiên sinh tổ chức , người được mời đều có thân phận, cô chắc có người thân mở công ty ở Yên Kinh hay là làm cán bộ ở đây chứ?" Cũng không biết cô gái này vô tình hay cố ý mà nói ra những lời như thế. Lãnh Tâm Nhiên lại hoàn toàn không thèm quan tâm, trực tiếp lắc đầu: "Không có. Tôi chỉ là một người bình thường, những thứ khác không có gì cả. Gia thế bình thường, không có người thân làm cán bộ hoặc là rất giàu có, cho nên, những thứ cô suy đoán, ở trên người tôi đều không đúng."

Mấy cô gái kia mặc dù đã sớm biết thân phận của Lãnh Tâm Nhiên, bây giờ nghe cô ta nói như vậy vẫn cố làm ra vẻ kinh ngạc .

Nhìn mấy tiểu thư thiên kim nói lời mỉa mai nhưng vẫn giả bộ ngây thơ , Dạ Tĩnh Nhi có chút không vui nhăn mày lại. Cô đang nghĩ, nếu những người trẻ tuổi thế gia ở Yến kinh đều như vậy, cô có nên đề nghị với gia chủ bọn họ đưa bọn họ đến quân đội thao luyện một khoảng thời gian không? Thái độ như vậy, không thể nhìn nổi nữa rồi !

Lúc Lãnh Tâm Nhiên bị người khác hỏi chuyện, Đông Phương Mạn Lệ cũng tranh thủ quay sang trò chuyện cùng Dạ Tĩnh Nhi và Dạ Mộc Thần .

"Mộc thần, em mới về nước, phát hiện Yên kinh thay đổi rất nhiều thứ.Phố xá cũng thay đổi nhiều quá, lúc nào rãnh anh dẫn em đi dạo một chút được không? Trước kia, chúng ta không phải thường cùng đi ra ngoài sao? Thật ra thì lúc đầu em không lựa chọn ra nước ngoài du học,thì có thể học chung trường với anh rồi.”

Nói đến đây, còn cố làm vẻ mặt ủy khuất, cong cong môi.

Dạ Mộc Thần mặc dù không rãnh để ý, nhưng dù sao cũng phải nể chút mặt mũi . Nhưng cũng không phải vì không đành lòng mà chỉ đơn giản là xã giao mà thôi: "Anh lớn tuổi hơn em nhiều, dù em có lựa chọn cùng trường với anh , anh vẫn tốt nghiệp trước rồi”.

Dạ Mộc Thần nói chuyện rất thẳng thắn vô tư. Dạ Tĩnh Nhi ở bên cạnh nghe thiếu chút nữa bật cười. Sau khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, cô biết Đông Phương Mạn Lệ hoàn toàn không có hy vọng rồi. Hơn nữa cô bé Lãnh Tâm Nhiên này cũng rất hợp ý cô. Chưa kể hành động và lời nói của Mạn Lệ trong khoảng thời gian gần đây thật sự là quá thấp kém rồi. Đường đường đại tiểu thư của Đông Phương gia , cư nhiên làm ra nhiều chuyện ngây thơ như vậy, một cô gái tính tình nhỏ nhen lại kiêu ngạo như, không xứng với Mộc Thần.

Bị cự tuyệt trực tiếp như vậy, gương mặt Đông Phương Mạn Lệ hết đỏ lại chuyển sang trắng bệch, thật lâu cũng không nói được lời nào. Nhưng ở trước mặt Dạ Mộc Thần, cô giống như tiểu cường đánh hoài không chết ( tiểu cường là chỉ con gián ấy ) : "Ai kêu Mộc Thần lợi hại như vậy ! Thật ra thì em và anh không chênh lệch tuổi bao nhiêu mà. À phải, Mộc Thần, những người bạn lúc nhỏ của chúng ta, hiện tại đều về nước rồi , chúng ta lúc nào thì tụ họp chứ? Lần trước thấy Hạo Tử, anh ấy nói đã thật lâu chưa gặp anh rồi? Anh nhất định không biết chuyện này, tên Hạo Tử kia, sau khi tốt nghiệp đại học liền trực tiếp chạy đến Châu Phi, còn nói muốn trở thành nhà thám hiểm, hiện tại cả người bị phơi nắng đen như cục than, trông rất buồn cười đấy!"

Đông Phương Mạn Lệ vừa nói vừa cười ra tiếng.

Dạ Tĩnh Nhi và Dạ Mộc Thần đứng ở bên cạnh, chỉ có Dạ Tĩnh Nhi thỉnh thoảng mỉm cười lễ phép. Phần lớn là Đông Phương Mạn Lệ một mình nói chuyện.

"Đúng rồi, Tâm Nhiên, nếu chúng ta đều biết nhau rồi, đến bên kia nói chuyện một chút đi? Chúng ta còn có mấy người bạn khác nữa, đều là những anh chàng đẹp trai nha, mọi người làm quen với nhau, về sau không sợ buồn nữa rồi."

Mấy cô gái vây quanh Lãnh Tâm Nhiên, bắt đầu quấn quít lấy cô, chính là muốn tách cô khỏi Dạ Mộc Thần và Dạ Tĩnh Nhi, tạo cơ hội cho Đông Phương Mạn Lệ.

Đối với chuyện làm quen những trai đẹp cái gì ... .Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn không có hứng thú , liền trực tiếp lễ phép cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi còn có chuyện."

Bị dứt khoát cự tuyệt, khiến sắc mặt mấy cô gái kia trở nên trầm xuống. Theo họ, thân phận họ cao quý hơn Lãnh Tâm Nhiên rất nhiều, được bọn họ chủ động nói chuyện làm quen là phúc khí tu mấy đời của cô ta rồi , vậy mà không biết tức thời , thật sự là….

Mấy vị tiểu thư này nãy giờ vẫn cố tỏ ra thân thiện , nghe được Lãnh Tâm Nhiên cự tuyệt mình liền lạnh mặt: "Tâm Nhiên, không phải là tôi muốn nói cô. Cô đã muốn ở lại Yên kinh này, biết thêm nhiều người một chút thì mới có lợi. Huống chi, bạn của chúng tôi, đều là công tử thế gia tuổi trẻ tài cao. Nếu với thân phận của cô, muốn đi cùng bọn họ, chỉ sợ là không đủ tầm đâu. Hiện tại cơ hội đang ở trước mặt ,cô phải biết nắm cho chặt chứ .”

Trước khi nói những lời này , mấy vị tiểu thư này đã cố ý kéo Lãnh Tâm Nhiên khỏi Dạ Mộc Thần ,cho nên mặc dù thoạt nhìn là đang ở cùng nhau, nhưng ở giữa lại có một khoảng cách. Khi cô gái này nói chuyện đã hạ thấp giọng , chỉ có những người đứng bên cạnh mới nghe được.

Hàn Thu Sinh không ngờ khi vừa bước tới đây liền nghe được những lời như vậy.

Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Tâm Nhiên trước những lời nói kia , tâm tình của ông vốn đang kích động liền như bị người hắt một gáo nước lạnh, lấy lại bình tĩnh. Nghe mấy vị tiểu thư kia khoe khoang còn mang theo ý giễu cợt, từng chữ từng câu, đều giống như từng mũi kim đâm vào lòng ông.

Tay nắm chặt thành quả đấm, ông nhớ tới ánh mắt kiên định của Tâm Nhiên khi nói với ông muốn ở lại Yên kinh này. Ông biết muốn tồn tại ở một thành phố trung tâm là điều không dễ dàng, cho dù là ông đã lăn lộn trong xã hội mấy chục năm cũng không thể dễ dàng làm được. Khi nhìn thấy Tâm Nhiên bị một tiểu thư nhà giàu vây quanh mỉa mai gây khó dễ, thế nhưng ông lại cảm thấy do dự.

Ông không biết, quyết định của ông, rốt cuộc là đúng hay là sai!

Ông đang tự trách, tự trách sự bất lực của mình! Nếu ông đủ mạnh mẽ, Tâm Nhiên cũng không phải nhìn sắc mặt của người mà nói chuyện . Tâm Nhiên, xứng đáng được người khác kính trọng và ngưỡng mộ. . .

Hàn Thu Sinh đột nhiên cảm thấy vô cùng mặc cảm và tự ti. Không có chú ý tới, bên kia Dạ Mộc Thần, đôi mắt khẽ nheo lại , con ngươi u lam lóe tia sáng lạnh khiến người ta phải sợ hãi.

Ở bên này, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, giọng nói của cô rất nhẹ, lại mang theo sự quyết đoán cùng lạnh lẽo khiến người nghe không khỏi e dè: "Xin lỗi, nếu như muốn tồn tại được ở đây , tôi sẽ tự mình cố gắng. Mặc dù tôi cũng rất muốn không lao mà thu hoạch, nhưng tôi không phải kẻ ngu ngốc, sẽ không tin tưởng những loại lời nói vừa rồi. Các vị tiểu thư, tôi chỉ là một người bình thường, mọi người nói “ đạo bất đồng Bất Tương Vi Mưu”, cho nên kết giao bạn bè, vẫn là không cần ,mắc công liên lụy thân phận của mấy vị đây .”

Đối với mấy câu nói mỉa mai như vậy , Lãnh Tâm Nhiên một chút cũng không để tâm đến. Quá ngây thơ, ngây thơ đến buồn cười. Toàn một đám người tự cao tự đại, “ếch ngồi đáy giếng”. Sau khi nói xong, Lãnh Tâm Nhiên cũng lười nhìn mặt mấy người này ,dù sao lúc vừa mới bắt đầu thì đã nhàm chán.

Hướng mắt ra ngoài tìm kiếm, Lãnh Tâm Nhiên liền thấy được Hàn Thu Sinh đứng ngay ở phía ngoài vòng người đang vây quanh cô . Đột nhiên trong lòng cô lại có cảm giác rất khẩn trương. Bởi vì, cô cảm nhận được một sự ưu thương đến tuyệt vọng trên người ông. Đã có chuyện gì xảy ra sao?

Cũng không thèm để ý đến mấy vị tiểu thư đang vây quanh mình , đi thắng đến chỗ Hàn Thu Sinh , giọng nói Lãnh Tâm Nhiên lúc này cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều: "Chú không sao chứ?"

Nghe Lãnh Tâm Nhiên gọi mình, Hàn Thu Sinh bỗng giật mình ,sau lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô gái trước mắt, ông chần chừ một lúc, rồi lắc đầu một cái: " Chú không sao."

Mặc dù ông nói vậy, nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn cảm thấy tâm tình của ông không được tốt lắm. Trực tiếp kéo tay Hàn Thu sinh đi tới một góc hẻo lánh, lúc này Lãnh Tâm Nhiên mới nhỏ giọng hỏi " Chú nếu có chuyện gì cứ nói với con. Dĩ nhiên, nếu như chú không muốn nói , con cũng không ép chú." Lãnh Tâm Nhiên thật tình nói. Chuyện của Hiên Viên Phong, còn người tên gọi Trần Phong đó, coi như ông không nói cô cũng muốn tìm hiểu rõ ràng . Bởi vì, chuyện này liên quan đến quan hệ của cô và Hiên Viên Phong.

Đôi mắt Hàn Thu Sinh có chút mờ mịt nhìn lên cô gái trước mặt, cứ ngây ngốc nhìn một lúc lâu giống như đang chìm đắm trong mộng, rất lâu sau mới giật mình kinh ngạc nói: "Tâm Nhiên, thật xin lỗi, đều là chú vô dụng. Nếu như chú cũng giàu có như ba mẹ bọn họ, thì con cũng không bị họ nói những lời khó nghe như vậy rồi.”

Lãnh Tâm Nhiên không ngờ Hàn Thu Sinh vừa mở miệng lại nói vấn đề này, cô hơi sửng sốt một chút, sau đó cảm thấy thật dở khóc dở cười ,nhẹ nhàng lắc đầu: "Chú hiểu lầm rồi. Đối với xuất thân của mình con không hề để ý chút nào. Ngược lại, con cảm thấy mình đã hạnh phúc hơn so với rất nhiều người rồi. Ít nhất, chú luôn rất tốt với con, với con như vậy cũng đủ hạnh phúc rồi. Họ nói như vậy, có thể thấy bọn họ còn rất ngây thơ, tư tưởng còn chưa đủ thành thục. Bọn họ đều là ký sinh trùng, sống dựa vào người khác nhưng lại tự xem mình cao quý hơn người khác , hoàn toàn không có bản lĩnh tự lực cánh sinh . Có lẽ từ trước tới giờ con vẫn chưa từng nói với chú, hiện tại con sẽ nói với chú, con sẽ tự mình thực hiện giấc mộng của mình. Con chưa bao giờ nghĩ tới phải dựa vào người nào, vật con muốn, tự con sẽ đi tranh thủ.Như vậy mới là điều con muốn . Cho nên, chú không cần vì chút chuyện này mà tâm tình không tốt."

Hàn Thu Sinh nghe cô nói xong , chỉ ngây ngốc nhìn lên cô gái trước mặt . Trong nháy mắt, ông đột nhiên cảm thấy biểu hiện của mình thật sự là quá ngây thơ rồi. Lúc Hiên Viên Phong hỏi ông về Tâm Nhiên , trong lòng ông liền cảm thấy tức giận , không muốn bọn họ có thể nhận nhau. Ông luôn cảm thấy chính Hiên Viên Phong đã hại chị Y Thanh nên không có tư cách làm cha của Tâm Nhiên. Nhưng ông không thể không thừa nhận, trong đó cũng có lòng riêng của ông. Lúc còn trẻ, ông vẫn luôn thầm thích chị gái dịu dàng xinh đẹp nhà bên cạnh. Vì thế, ông bất chấp sự phản đối của người nhà mà nhận nuôi con gái của chị khi vừa mới tốt nghiệp đại học. Rồi không biết từ bao giờ tình cảm thầm kín của ông dần chuyển sang cho đứa con gái mình nhận nuôi này . Ông đời này, vì hai người phụ nữ này mà sống, nhưng tới cuối cùng, thành công dã tràng, hai cô gái đều không thuộc về ông.

Ông không dám nghĩ, ông cảm thấy sợ, ông sợ lại bị bỏ lại một lần nữa. Bị chị Thanh bỏ lại một lần , cuối cùng chị ấy chết, ông thì vẫn sống. Hiện tại, nếu như lại bị Tâm Nhiên bỏ lại lần nữa, có lẽ ông sẽ nổi điên mất!

Cho đến giờ phút này, ông mới dám trực tiếp đối mặt với tình cảm chân thật trong lòng mình. Cũng trong nháy mắt, ông chợt nghĩ thông suốt một chuyện, ông là chú của Tâm Nhiên, nhưng cũng chỉ là chú mà thôi. Chuyện cha ruột của Tâm Nhiên chỉ có thể tùy vào cô mà thôi. Cô bé trước kia luôn theo sau muốn ông ôm, làm nũng với ông đã thật sự trưởng thành rồi, cho nên, có năng lực xử lý những chuyện này. Ông không có tư cách thay Tâm Nhiên lại quyết định những việc này, cho nên. . . . . .

Mặc dù nghĩ thông suốt những thứ này, nhưng nhìn cặp mắt đen nhánh, bao nhiêu điều muốn nói bỗng nhiên đều nghẹn lại , không thể nói nên lời.

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của ông, Lãnh Tâm Nhiên mặc dù không thích can thiệp chuyện của người khác, lại cũng không nhịn được hỏi: "Chú có tâm sự sao? Còn nữa, chú và chú Hiên Viên biết nhau à? Giữa các ngươi, từng có chuyện gì sao ?"

Nghe Lãnh Tâm Nhiên gọi " chú Hiên Viên ", Hàn Thu sinh lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, ông tuy chỉ là chú nhưng còn thân thiết hơn nhiều. Ông nhận ra , coi như ông không ngăn cản Tâm Nhiên và Hiên Viên Phong nhận thức nhau, nhưng Hiên Viên Phong muốn nhận lại cô con gái hiểu chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy !

Nghĩ thông suốt , Hàn Thu Sinh cảm thấy cả người như vừa trút được gánh nặng ngàn cân , cả người nhẹ nhõm : "Đúng, chú trước đây có quen biết ông ta, nhưng khi đó ông ấy gọi là Trần Phong. Cho nên mới vừa rồi liền kích động, nhưng chuyện đã qua lâu rồi. Chuyện đã qua, cứ để cho nó qua đi , không cần nhắc lại."

Nhìn vẻ mặt ông đã thoải mái hơn nhiều hình như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, Lãnh Tâm Nhiên cũng cảm thấy yên tâm phần nào , về chuyện giữa Hiên Viên Phong và Hàn Thu Sinh cô cũng không tính hỏi tiếp . Nhưng trong lòng cô đã có sự chọn lựa. Dù Hiên Viên Phong có tốt với cô thế nào, Hàn Thu Sinh mới chính là người thân của cô, là người nuôi dưỡng thân thể này, ân tình của ông sâu nặng không gì so sánh được. Nếu như không có ông, cũng sẽ không có cô bây giờ rồi !

"Chú không cần vì con. Chú Hiên Viên thật sự rất tốt với con, nhưng nếu như giữa các người thật sự có thù hận gì , thì chú cứ yên tâm, con nhất định sẽ đứng ở phía chú . Đối với con mà nói, chú so với ông ấy, quan trọng hơn rất nhiều. Chú là người thân của con, còn ông ấy chỉ là một người bạn hợp ý mà thôi." Lãnh Tâm Nhiên nhẹ nhàng giải thích.

Hàn Thu Sinh nghe nói như thế, thiếu chút nữa không kiềm được mà mừng rỡ kêu to ra tiếng, lòng tràn đầy vui mừng.

Ngược lại phía bên này ,Hiên Viên Phong vừa tìm được bóng dáng Lãnh Tâm Nhiên , vội vàng đi tới, vừa lúc nghe được những lời của cô , cả người cứng đờ đứng tại chỗ như bị sét đánh.
Bình Luận (0)
Comment