Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 251

"Đội trưởng, tìm được rồi." Lính kỹ thuật tìm được vật mình muốn, hưng phấn nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên.

Anh ta lợi dụng mạng lưới vô tuyến bao trùm cả Yến Kinh và thiết bị định vị của nhà họ Lăng, tiến hành tìm kiếm vị trí cụ thể. Chuyện này không chỉ đòi hỏi kỹ thuật rất cao, mà còn phải vô cùng am hiểu địa hình ở Yến Kinh.

Cũng may Trương Khải là người Yến Kinh, cho nên lúc làm chuyện này cũng không mấy khó khăn. Trần Anh đã giao một tiểu đội cho cô phụ trách, thế nên, ngay từ đầu, Lãnh Tâm Nhiên đã không chút khách khí mà nhận chức đội trưởng.

Nhìn chấm đỏ trên màn hình, Lãnh Tâm Nhiên hơi cau mày: "Núi Vạn Long?"

Núi Vạn Long được xem là một thắng cảnh nổi danh ở Yến Kinh, nổi tiếng với ngọn núi cao chót vót. Phần lớn cư dân sống dưới chân núi đều là người địa phương, khiến Lãnh Tâm Nhiên ngạc nhiên là, núi Vạn Long này là lãnh địa của bang Thần Long.

Trương Khải có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Tâm Nhiên. Trên bản đồ không hề có chú thích tên địa danh, chỉ có vị trí đại khái, nhưng người trước mắt này chỉ liếc mắt một cái đã biết được vị trí, hiển nhiên là vô cùng am hiểu địa hình ở Yến Kinh.

Chẳng lẽ, cô cũng là người Yến Kinh? "Đội trưởng, cô biết núi Vạn Long sao? Chẳng lẽ cô cũng là người Yến Kinh?"

Trương Khải vừa mới tốt nghiệp đại học khoa học kỹ thuật, lúc học đại học có tham gia lớp bổ túc quân đội, nên vừa tốt nghiệp đã vào làm cho quân đội, tuổi vẫn còn nhỏ, tính tình cũng tương đối hoạt bát. Lãnh Tâm Nhiên không trả lời câu hỏi của anh ta, cô đúng là người Yến Kinh, nhưng đó là cô trước kia, thân thể bây giờ của cô là người thành phố C.

Có thể nói là xác thành phố C, hồn Yến Kinh. Chuyện này, tất nhiên cô sẽ không nói cho người ngoài.

“Núi Vạn Long là lãnh địa của bang Thần Long, nếu không thật sự cần thiết thì không cần gây ra tranh chấp bang phái, cho nên lát nữa lúc hành động phải đặc biệt cẩn trọng. Nếu người xuống tay không phải bang Thần Long thì chúng ta cứ thân thiện một chút, nhưng đừng vì thế mà khiến bản thân phải ủy khuất."

Lãnh Tâm Nhiên mở miệng căn dặn. Trong những người ở đây, cô được xem là người hiểu rõ bang Thần Long nhất. Bởi vì Thái Nguyên Củng nên bây giờ Lãnh Tâm Nhiên không cách nào sinh ra thiện cảm với bang Thần Long được.

Nhưng chuyện nào nặng, chuyện nào nhẹ cô vẫn phân biệt được, đương nhiên cũng biết hiện giờ cái gì mới là quan trọng nhất. Những người này mặc dù là người trong quân đội, nhưng đối với tình hình hiện tại ở Yến Kinh thì vẫn hiểu được vài phần.

Hơn nữa, nói ra thì, thứ tiếp xúc nhiều nhất với quân đội chính là những bang phái hắc đạo.

Trương Khải tò mò hỏi: "Đội trưởng, tôi nghe nói bang Thần Long này là bang phái đứng đầu ở Yến Kinh, có thật không? Không phải còn có bang Trúc Liên sao?"

Lãnh Tâm Nhiên khẽ gật đầu: "Dựa theo tình hình hiện tại thì quả thật bang Thần Long nhỉnh hơn một bậc. Nhưng chuyện này cũng không có quan hệ gì tới các anh, nhiệm vụ hôm nay là cứu người. Tôi nhắc lại lần nữa, lần này có hai con tin, một nam một nữ. Nhiệm vụ của chúng ta là phải bình an cứu hai người đó ra. Để đạt được mục đích này, những lúc cần thiết có thể chọn lựa những thủ đoạn khác thường."

Mấy người nghe lệnh. Núi Vạn Long là một thắng cảnh của Yến Kinh, quả thật là một nơi đáng để thưởng thức. Chỉ với độ cao của ngọn núi kia thôi thì đã đủ mang đến cho người xem cảm giác hùng vĩ rồi, chưa kể đến phong cảnh cây cối quanh núi, đến khi thu sang, ráng hồng đầy trời, cảnh tượng hùng vĩ đó thật khiến người ta nao lòng.

“Ở đây?”

Núi Vạn Long trừ danh tiếng bên ngoài, còn là một nơi rất kỳ lạ, bởi vì nó nằm gần biển, cách bãi biển không tới một cây số. Thận chí, khi thời tiết quang đãng, gió thổi hiu hiu, bạn còn có thể ngửi được mùi tanh nhàn nhạt của biển trong không khí.

Bang Thần Long có một phân bộ nằm ở đây. Nếu không cần thiết thì hiện giờ Lãnh Tâm Nhiên không muốn xung đột với bang Thần Long.

“Chính là chỗ này!”

Trương Khải chỉ vào một tòa kiến trúc cách đó không xa, nhỏ giọng nói.

Lái xe dừng xe ở một nơi tương đối bí mật, sau đó mấy người chờ Lãnh Tâm Nhiên ra lệnh một tiếng rồi xuất phát.

Lúc Lăng Vũ tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn phòng xa lạ. Thiết kế trong phòng không tính là xa xỉ, nhưng cũng xem như sạch sẽ. Câu vừa định đứng lên để xem xét hoàn cảnh chung quanh thì phát hiện tay chân mình đều đã bị trói. Mà ở đối diện, một bóng dáng quen thuộc đang nằm hôn mê trên đất.

Lăng Vũ kinh ngạc. cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Cậu mặc kệ dây trói trên người, cố gắng nhích lại gần Lam Kỳ Nhi, sau đó cúi người xuống lấy cùi chỏ chọc chọc Lam Kỳ Nhi đang hôn mê.

Lam Kỳ Nhi đang ngủ mê man khẽ rên lên một tiếng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Lăng Vũ, nếu không phải cô phản ứng mau, suýt chút nữa đã la lên thành tiếng.

Nhìn Lăng Vũ bị băng dính màu đen dán chặt miệng, lại nhìn sang tay chân đang bị trói của cậu, Lam Kỳ Nhi giật mình mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện tình cảnh của mình cũng chả khá hơn chút nào.

So với sự khiếp sợ, luống cuống của Lam Kỳ Nhi, người có kinh nghiệm bị bắt cóc là Lăng Vũ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cậu nghiêng người về phía Lam Kỳ Nhi, lấy cùi chỏ chọc chọc đối phương, mắt lại nhìn về một hướng khác.

Lam Kỳ Nhi lập tức nhìn theo, phát hiện trên trần nhà có một cái camera, ống kính không ngừng chuyển động điều chỉnh góc quay, thu lại toàn cảnh căn phòng.

Lăng Vũ cũng đang muốn biết lần bắt cóc này là vì cái gì. Cậu vốn nghĩ là mình lại bị người nào đó theo dõi. Nhưng khi hồi tưởng lại những tình tiết xảy ra lúc bị bắt cóc, cậu nhớ lúc ấy chiếc xe kia vừa dừng lại đã trực tiếp bắt Lam Kỳ Nhi. Nếu không phải mình nhanh tay lẹ mắt tóm được cô ấy, chỉ sợ hiện giờ chỉ có một mình Kỳ Lam Nhi bị trói đến đây.

Phân tích mọi chuyện xong, Lăng Vũ đã đoán được đại khái tình huống lúc này.

Cậu vốn nhanh nhạy hơn người, hơn nữa sau khi mở công ty, tiếp xúc với nhiều chuyện nên suy nghĩ cũng ngày càng chu toàn. Sau khi kết nối tất cả mọi chuyện lại với nhau, Lăng Vũ đã đoán được, đối tượng bị bắt cóc lần này là Lam Kỳ Nhi, còn nguyên do bị bắt thì có lẽ là có liên quan đến chuyện của ba cô.

Nói thật thì Lăng Vũ cũng không lo lắng gì mấy, cậu biết, chỉ cần cậy xảy ra chuyện gì thì hệ thống định vị trong nhà sẽ được khởi động, cho dù có chôn cậu dưới tầng hầm mấy trăm mét thì cũng chỉ tốn công vô ích. Nhưng mà, ôm cây đợi thỏ cũng không phải tác phong của cậu, quan trọng nhất là, hiện giờ cậu không chỉ phải bảo vệ an toàn của bản thân mà còn phải bảo vệ Lam Kỳ Nhi bên cạnh.

Tay chân cũng bị trói, Lăng Vũ và Lam Kỳ Nhi liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi đến thống nhất. Hai người nghiêng người quay mặt về phía ống kính, vẻ mặt hoảng sợ nhưng hai tay sau lưng lại đang giúp mau mở dây thừng.

Mười mấy phút sau, có người đẩy cửa bước vào, là mấy người đàn ông thân hình vạm vỡ. Họ không thèm nhìn đến Lăng Vũ đang cản phía trước, một người xách tay kéo Lam Kỳ Nhi ra ngoài.

Lăng Vũ lập tức cuống lên, nhìn Lam Kỳ Nhi, không ngừng lắc đầu như muốn nói gì đó. Ngược lại, lúc này Lam Kỳ Nhi lạu rất bình tĩnh, nhẹ lắc đầu với Lăng Vũ, cho cậu một ánh mắt yên tâm, rồi nghe lời để mặc đám người này dẫn cô đi.

L:ăng Vũ biết không thể chờ đợi thêm nữa, thừa dịp ống kính máy quay lia sang chỗ khác thì vội cởi dây thừng trên tay và chân ra, đứng lên kéo một chiếc giày ra khỏi chân, ném mạnh về phía camera. Trong khoảng khắc đó, ưu thế chơi bóng rổ của Lăng Vũ đã được phát huy.

Đến khi xác định được camera đã hỏng, Lăng Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu mang lại giày vào chân, sau đó đi vòng vòng chung quanh, tìm cơ hội chạy trốn. Cuối cùng, cậu chọn cửa sổ. Sau khi cẩn thận mở cửa sổ nhìn ngó hoàn cảnh xung quanh, cậu nhặt tất cả dây trói dưới đất lên bện lại thành một sợi dây dài. Cậu biết lúc này mình phải đánh nhanh thắng nhanh, cho nên không tới mấy phút, một sợi dây dài chắc chắn đã hoàn thành.

Cậu cột chặt một đầu sợi dây, sau đó dùng đầu còn lại quấn mấy vòng quanh tay rồi cẩn thận leo ra khỏi cửa sổ.

“Lam Văn Huân, tao cho mày một cơ hội nữa, những thứ đó ở đâu? Nếu mày không chịu nói, tao sẽ cho mày xem một thứ rất thú vị.”

Trong phòng, một người đàn ông đeo kính nói gì đó với màn hình máy tính.

Trên màn hình là cảnh một căn phòng âm u. Hướng về phía ống kính là một người đàn ông mặt mũi kiên nghị, chính là Lam Văn Huân, ba của Lam Kỳ Nhi. Chỉ là, Lam Văn Huân bị giam trong ngục lúc này lại xuất hiện trên màn ảnh, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Lam Văn Huân mặc dù có chút bất an, nhưng vẻ mặt vẫn hờ hững: “Tôi không biết anh đang nói gì, cũng không biết thứ anh nói là cái gì, tôi chỉ là một người làm ăn bình thường, trừ chuyện này, tôi không biết gì cả.”

Người đàn ông đeo kính nghe thế thì lập tức nắm lấy tờ báo trên bàn vo lại thành cục, hiển nhiên là bị chọc giận, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Tao nói rồi, tao sẽ cho mày xem một thứ rất thú vị. Còn quyết định của mày là gì, cứ chờ xem xong thứ đó rồi hãy nói.”

Nói xong, người đàn ông nhẹ vỗ tay, phát ra mấy tiếng “Bộp bộp.”

Chẳng mấy chốc, Lam Văn Huân đã thấy được một người không có khả năng xuất hiện ở đó. Chính sự xuất hiện của người này đã khiến lớp ngụy trang bình tĩnh trên mặt ông vỡ nát trong nháy mắt – “Kỳ Nhi? Sao con lại ở đây?”

Ông nhìn thấy Lam Kỳ Nhi sắc mặt nhợt nhạt bị hai người giữ chặt hai bên.

“Ba?” Lam Kỳ Nhi nghe được giọng nói cũng rất kinh ngạc, đến khi nhìn thấy được người trên màn ảnh thì hét to một tiếng.

Lam Văn Huân vừa định nói gì đó, lại nhìn thấy Lam Kỳ Nhi đã bị người dẫn đi, màn hình lại chuyển thành người đàn ông đeo kính: “Tao nghĩ mày cũng cảm thấy thứ này rất thú vị đúng không?”

Lam Văn Huân nghiến chặt răng, nhìn người đàn ông kia, tức giận hét lớn: “Lương Đồng, tên tiểu nhân mày, có chuyện gì thì cứ đến tìm tao, tìm một cô bé để gây chuyện thì xem là bản lãnh gì chứ?”

Lam Văn Huân mở miệng nói thẳng thân phận của người đàn ông đeo kính. Người đàn ông đang mặc cả với Lam Văn Huân chính là thư ký thị ủy của thành phố H – Lương Đồng?
Bình Luận (0)
Comment