Vậy mà, sự thật lại không như những gì người khác dự liệu.
Ít nhất, Lãnh Tâm Nhiên không bị xử phạt, lớp F cũng không vì vậy mà biến mất. Điều khác biệt duy nhất chính là, lúc này rất nhiều người khi nhắc đến lớp F liền biến sắc, đặc biệt là những kẻ lúc trước đã từng khi dễ Lãnh Tâm Nhiên, trong đầu vẫn luôn nhớ đến câu nói hôm đó của Lãnh Tâm Nhiên.;
Mấy giáo viên bị đánh kia, không ai nhận được hai ngàn tiền viện phí, sau này cũng không đến trường nữa.
Lời đồn Lãnh Tâm Nhiên đánh giáo viên trước mặt mọi người lan truyền rất nhanh trong trường học, dưới không khí phức tạp này, cuộc thi toán học nâng cao cấp trường cũng chính thức bắt đầu.
Lãnh Tâm Nhiên đăng kí thi tất cả các môn, trong khoảng thời gian này cô bận rất nhiều chuyện, vội vàng chuẩn bị với Thẩm Quân, cũng bận chuẩn bị cho cuộc thi toán, còn một chuyện khác trong kế hoạch cũng rất quan trọng. Đó chính là —— phụ đạo cho các bạn lớp F.
Nếu muốn thay đổi số phận của lớp này, vậy thì nhất định phải thay đổi hành động. Mặc dù cô có thể bảo vệ cho các học sinh lớp này không bị khi dễ, nhưng nếu muốn chân chính nhận được sự tôn trọng của người khác, nhất định phải dựa vào chính mình, nhất định phải có thực lực khiến cho mọi người tin phục. Là một học sinh, đặc biệt còn ở nơi dùng thành tích đánh giá hết thảy này, phương thức tốt nhất khiến cho người ta tin phục chính là —— thành tích!
Thời gian hai tháng, cô chuẩn bị dùng hai tháng này để thay để điểm số cũng như số mệnh của lớp này. Vì thế, cô để cho Triệu Nghị thông báo kế hoạch cụ thể, từ thứ hai tuần sau bắt đầu, nghiêm khắc thực hiện theo kế hoạch. Cô nhận lấy quyền thống trị lớp F từ tay Dung Thiếu Tuyệt, khiến cho cả lớp này phải thực hiện theo kế hoạch của mình.
Từ khi Lãnh Tâm Nhiên vì để hả giận cho lớp F mà đánh giáo viên thể dục, mọi người trong lớp đều xem cô là thần tượng vĩ đại nhất. Bọn họ gọi Dung Thiếu Tuyệt là vương, bây giờ, bọn họ đổi lại gọi Lãnh Tâm Nhiên là "nữ vương"! Sự xưng hô này, không chỉ đại biểu cho quyền lực cao nhất ở lớp F, cũng đại biểu cho tín nhiệm và sùng bái của nhửng bạn học này đối với cô!
"Nữ vương, sao cậu không hồi hộp?"
Nhìn trường thi lớn như vậy, Lâm Lâm hồi hộp đến nỗi chân cũng cứng ngắc.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm như cũ: "Có gì để hồi hộp? Bọn người Triệu Nghị đến chưa?"
Dưới sự an bài của Lãnh Tâm Nhiên, lần thi cấp trường này, lớp F có bốn người xuất chiến.
Một là Lãnh Tâm Nhiên tham gia tất cả các môn thi. Một là quân sư Triệu Nghị, cậu ta thi toán và vật lý, hai môn nay có liên quan mật thiết với máy tính, cậu ta rất am hiểu.Chỉ là bình thường muốn có kết quả giống các bạn học, mà theo như lời của cậu ta thì là "khiêm tốn", nên mỗi cuộc thi cậu ta đều che giấu thực lực chỉ lấy đủ điểm qua thôi. Một người khác chính là đại biểu môn ngữ văn của lớp F, là một nữ sinh hướng nội, Lãnh Tâm Nhiên đã xem qua bài viết của cậu ta, rất có hồn. Ở phần đọc hiểu, càng có sự nhạy bén hiểu được ý nghĩa chính của bài văn. Đáng tiếc là trừ môn văn ra, không có một môn nào tốt, hơn nữa tính cách còn hướng nội, bình thường vô cùng khiêm tốn, nếu như không phải vì cuộc thi lần này, Lãnh Tâm Nhiên đặc biệt mở ra một cuộc tuyển chọn trong lớp, đoán chừng có lẽ đã bỏ sót những người này. Người cuối cùng, chính là nam sinh ngồi bàn thứ hai khi Lãnh Tâm Nhiên mới tới lớp F, anh ta thích xem tiểu thuyểt nguyên văn. Bình thưởng cậu ta rất ít nói chuyện, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Anh văn của cậu ta còn tốt hơn Trung văn, nhưng mà, không may, anh ta lại sống ở Trung Quốc! Một nhân tài như vậy, rất hiển nhiên, phải thi Anh văn.
Bốn người này, đại diện cho hỵ vọng của lớp F, lâu lắm rồi, lớp F mới có người đăng ký tham gia cuộc thi toán này. Triệu Nghị còn nhớ, khi hắn đại diện hai người kia đi đăng ký, chủ nhiệm lớp vô cùng vui mừng nhấp nháy mắt. Người đã đảm nhiệm chức chủ nhiệm của bọn họ từ lớp mười này, cũng là giáo viên duy nhất trong trường không dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ. Đối với ông ấy, cậu rất tôn kính.
Làm nữ vương tân nhậm của lớp F, dĩ nhiên là Lãnh Tâm Nhiên dễ thấy nhất. Hơn nữa, đối với học sinh lớp F, ba người kia trực tiếp bị coi thường, bọn họ quan tâm, chính là thành tích của nữ vương. Bởi vì, bọn họ lột xác, cần một mở màn hoa hoa lệ hệ!
"Nữ vương, đến lúc rồi."
Nhìn thấy người đến trường thi cũng đông đủ, Lâm Lâm nhắc nhở người đang híp mắt ngủ bên cạnh.
Lãnh Tâm Nhiên mở mắt, cặp con ngươi nghiêm nghị, hoàn toàn không buồn ngủ, khiến cho người ta không thể nào tin được trong ngắn ngủi mấy phút vừa rồi, cô đúng là đã ngủ thiếp đi.
"Được rồi, cậu về lớp đi."
Bây giờ Lâm Lâm là cận vệ của cô, phụ trách vấn đề an toàn của cô trong lúc diễn ra cuộc thi.
Chuyện này, là Dung Thiếu Tuyệt nói, hơn nữa, nghe nói còn được quyết định thông qua buổi thảo luận của cả lớp.
Đối với quyết định này, Lãnh Tâm Nhiên có chút dở khóc dở cười. Cô không biết nên giải thích thể nào, cô chẳng qua chỉ là đi thi thôi, không phải đi đánh giặc, không cần thận trọng như vậy. Huống chi, cho dù thật sự xảy ra chuyện, cũng là cô bảo vệ Lâm Lâm người có thực lực yếu hơn mình, mà không phải là cậu ta bảo vệ mình. Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết kia, cô chỉ có thể nuốt xuống tất cả bất đắc dĩ, chập nhận người bảo vệ có tính trẻ con này.
Cô không phát hiện, Lãnh Tâm Nhiên vô tình trước kia, càng ngày càng có tình cảm. Ít nhất, nguyện ý vì người khác mà thỏa hiệp, vì người khác mà làm chuyện mình không muốn làm.
Theo hình dán trên bàn tìm được chỗ ngồi của mình, Lãnh Tâm Nhiên có chút ngoài ý muốn phát hiện, bên cạnh mình lại là người quen —— Bắc Âu Hàn?
Nam sinh khiến cho Lãnh Tâm Nhiên nhỏ ái mộ đến mức bỏ thuốc này, nói thật, Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ không thích. Cô ghét bất kỳ thứ hoàn mĩ nào, bao gồm con người, cho dù chẳng qua là ngụy trang hoàn mỹ, cô cũng không thể chập nhận.
Bắc Âu Hàn cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy nữ sinh thường xuất hiện trong đầu mình dạo gần đây có mặt ở nơi này. Hắn muốn tiến lên nói gì đó, nhưng lại nhớ tới người bên cạnh mình ghét cô, nghĩ đến giữa hai người cách nhau một dải ngân hà, cuối cùng vẫn bỏ qua ý nghĩ trong đầu, tiếp tục ngồi xuống chờ cuộc thi bắt đầu. Chẳng qua là, "người ở doanh Tào lòng ở Hán", người của hắn vẫn ngồi đó, nhưng ánh mắt, lại không thể khống chế nhìn về phía người kia.
Lãnh Tâm Nhiên dĩ nhiên cảm nhận ánh mắt nóng rực đó, nhưng lại xem như không thấy. Trong mắt cô, Bắc Âu Hàn là một kẻ không quan trọng, nếu đã không quan trọng, vậy thì không cần thiết phải để ý.
Bài thi được phát xuống rất nhanh, nhìn lướt qua bài thi một lần, sau đó cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Từng giây từng phút trôi qua, hiển nhiên đề thi lần này khó hơn các đề thi bình thường rất nhiêìu, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của người luôn đứng nhất toàn trường Bắc Âu Hàn cũng lộ ra vẻ ngưng trọng. Vậy mà, trong lúc mọi người đang hao tổn tinh thần vì đề thi có độ khó cực cao này, Lãnh Tâm Nhiên đã buông bút, xem lại bài thi một lần, sau đó đứng lên.
Bắc Âu Hàn củng chú ý đến động tác của cô, nhưng mà hắn cho là Lãnh Tâm Nhiên bỏ cuộc. Dĩ nhiên, trừ hắn ra, những người khác cũng cho là như thế.
"Có chuyện gì?"
Rất nhanh giám thị đã bước tới, vẻ mặt nghiêm túc.
"Em làm xong, muốn nộp bài."
Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, đưa bài thi cho giám thị đang lộ vẻ kinh ngạc, sau đó dưới ánh mắt soi mói của những người trong phòng thi, bình tĩnh bước ra.
Làm sao có thể?
Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Âu Hàn đầy vẻ kinh hãi và không dám tin, đề thi khó như vậy, sao có có thể làm xong nhanh như thế? Vậy mà giám thị kia lại đang xem bài thi với vẻ mặt không dám tin, hắn đã biết, tất cả chuyện này là thật.
Người kia, rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ, cho đến giờ, tẩt cả đều là ngụy trang của cô?