Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 48

Không biết câu nói "Không tệ không tệ" của ông ta là chỉ ai, đây là lần đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy hiệu trưởng trường. Hiệu trưởng trước mắt, hoàn toàn khác với ông chủ nhiệm mập, ông ta rất trẻ, nhiều nhất là ba mươi tuổi. Tiếp đến là vẻ tuấn tú của ông ta, đứng giữa một đám đàn ông trung niên bụng phệ trở nên vô cùng nổi bật.

Lãnh Tâm Nhiên nhíu mắt lại theo bản năng. Trực giác nhạy bén nói cho cô biết, người đàn ông nhìn như vô hại trước mắt này, rất nguy hiểm.

Chuyện này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra mọi chuyện. Vậy vị hiệu trưởng này, đóng vai diễn gì trong vở kịch này? Lãnh Tâm Nhiên biết, hiệu trưởng này họ Nghiêm, là người do ban giám đốc phái tới, là bộ đội không quân, nhậm chức vẫn chưa tới một năm.

"Thầy Thái này, tôi thấy thầy vui mừng được rồi. Thầy có một học sinh tài giỏi như thế ra mặt vì thầy. Bây giờ, đứa nhỏ có dũng khí như vậy càng ngày càng ít."

Hiệu trưởng trẻ tuổi không để ý đến vẻ mặt biến hóa khó lường của mọi người, đi tới trước mặt thầy Thái, khích lệ vỗ vỗ bờ vai ông ấy.

Thầy Thái ngẩng đầu lên, trong mắt đẫm lệ, hiển nhiên là bị cảm động. Trên thực tế, bất kỳ giáo viên nào, gặp phải hoàn cảnh của ông cũng sẽ thấy cảm động. Dù sao, là giáo viên, mục tiêu quan trọng nhất chính là giáo dục học sinh. Có thể giáo dục được một học sinh nguyện ý ra mặt vì mình, bất kể người này có thành tựu thế nào, đối với giáo viên mà nói, đều là một vinh dự to lớn.

"Em tên là Lãnh Tâm Nhiên."

Nghiêm Triều nhíu mi nhìn cô gái gầy yếu trước mắt. Một cô gái nhỏ chưa trưởng thành, lại dám xông thẳng vào phòng làm việc của hiệu trưởng, thậm chí đánh chủ nhiệm trước mặt mọi người, là nhất thời xúc động hay vốn không thèm kiêng nể gì, ông rất tò mò.

"Đúng vậy, hiệu trưởng, em ấy là học sinh của tôi. Em ấy còn là một cô bé chưa hiểu chuyện............ "Lãnh Tâm Nhiên không trả lời, vẻ mặt vẫn lạnh như cũ. Thầy Thái sợ cô bị giận chó đánh mèo, vội vàng ra mặt nói chuyện giúp cô.

"Không hiểu chuyện sao? Không phải thế, tôi thấy là em ấy quá hiểu chuyện. Em nói đi, chuyện này em thấy nên làm thế nào bây giờ? Em nói bọn họ không có chứng cứ chứng minh thầy Thái có hành vi sàm sỡ, vậy em có chứng cứ chứng minh thầy ấy không làm những chuyện này không? Huống chi, bọn họ cùng nhau yêu cầu đuổi thầy Thái cũng không phải chỉ vì nguyên nhân này. Bọn họ nói, sự tồn tại của lớp F ảnh hưởng đến không khí học tập của cả trường, cho nên bọn họ nhất trí yêu câu hủy bỏ lớp F."

Tin tức này được Ngiêm Triều dùng giọng nói thờ ơ nói ra, lại khiến cho lớp F trở nên dậy sóng. Rất nhiều học sinh bên ngoài phòng làm việc bị dọa sợ đến nỗi thiếu chút nữa khóc nấc lên.

"Dĩ nhiên, còn có một ý kiến, chính là lên án thầy thái không có năng lực giảng dạy, yêu cầu đổi chủ nhiệm lớp F. Mà người này, là do bọn họ chọn."

Đôi mắt Nghiêm Triều quét về phía những người kia, hàm ý không cần nói cũng biết.

Bị ánh mắt của ông ta quét tới, khuôn mặt của mấy người kia không khỏi đỏ lên, chột dạ không dám mở to mắt.

Lãnh Tâm Nhiên chỉ hơi suy nghĩ một chút đã đoán ra được ý định của những người này. Xem ra, động tĩnh gần đây đã quá lớn. Chắc là hành động gần đậy của lớp F bọn họ khiến cho những người này có cảm giác bất an với "ông thầy" phế vật của lớp F. Đầu tiên là trước mặt mọi người đánh giáo viên lại được "vô tội thả ra", sau đó lại đại diện cho cả trường tham gia cuộc thi toán toàn quốc lần này, hơn nữa còn lại đại diện cho tất cả các môn. Không chỉ thế, gần đây lớp F còn rất chăm chỉ, khiến cho bọn họ càng thêm bất an. Bọn họ lo lắng, lo lắng lớp F luôn bị đẻ dưới đáy sẽ bộc phát, sẽ giẫm trên đầu bọn họ. Không biết nên nói bọn họ quá vô sỉ hay quá tự ti đây? Chỉ vì nguyên nhân này mà bày ra thủ đoạn bẩn thỉu đến thế.

Thật ra thì, rất đơn giản, đây là lòng hâm mộ, ghen tỵ dẫn đến căm hận. Ở trường học này, trong lòng mọi người, mọi vinh dự đều không liên quan đến lớp F. Nhưng bây giờ khác rồi, lớp F lại có người tham gia cuộc thi toán cao cấp, hơn nữa còn là thông qua cuộc chọn lựa toàn trường. Bọn họ đều lo lắng lớp học này sẽ trở mình, sẽ tạo ra nhiều kỷ lục khiến cho bọn họ phải kinh sợ. Cho nên, trải qua cuộc thảo luận, bọn họ nhất trí bóp chết ý nghĩ này từ trong nôi.

Tỉnh lại từ trong suy tư, Lãnh Tâm Nhiên cũng không trả lời ngay vấn đề của hiệu trưởng, mà nhìn đến vẻ mặt ảm đạm của chủ nhiệm lớp bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Thầy Thái, thật xin lỗi, gây ra phiền phức cho thầy rồi. Nhưng xin hãy tin tưởng em, chuyện này, em sẽ giải quyết tốt."

"Thầy muốn có chứng cứ, được thôi, tôi sẽ cho. Nhưng mà, tôi cần thời gian, ba ngày sau tôi sẽ đưa ra chứng cứ thầy cần. Dĩ nhiên, nếu như tôi có chứng cứ chứng minh chuyện này là do có người cố ý gây xích mích, vậy, những người đó sẽ phải trả giá thật lớn cho hành động của mình. Ngoài ra, người ngoài không có tư cách phán xét thầy Thái có năng lực quản lý lớp F hay không, chúng tôi mới là học sinh của thầy, cho dù đánh giá, cũng nên do chúng tôi làm. Dĩ nhiên, tôi sẽ không nói suông, rất nhanh, các người sẽ biết, thầy Thái có bao nhiêu tư cách trở thành chủ nhiệm lớp, ông ấy sẽ sáng lập ra một kỷ lục mà cách người không thể nào phá vỡ. Cứ chờ đấy!"

Sắc mặt của những giáo viên xung quanh biến đổi vô cùng huyền ảo. Trong mắt bọn họ, những lời rõ ràng là lời khoác lác, lớp F, đồ bỏ đi, sao có thể tạo ra kỳ tích? Học sinh là thứ rác rưởi, chủ nhiệm cũng là thứ rác rưởi, lớp học rác rưởi như thế cũng dám kiêu ngạo, thật là không biết sống chết. Nhưng mà, nghe thanh âm lạnh như băng kia, trong lòng bọn họ lại đột nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng bất an.

So với đám người đang bất an lo lắng kia, hiệu trưởng lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông chỉ ung dung cười: "Có thật không? Vậy thì thật mong đợi. Được, nghe lời em, cho em ba ngày, mang chứng cứ đến cho tôi. Dĩ nhiên, nếu em thật có chứng cứ chứng minh thầy Thái vô tội, vậy, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em."

Ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên lóe lên. Câu "Tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em" giống như còn có thâm ý gì đó? Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tưởng chừng như vô hại của thầy hiệu trưởng, nhìn ánh mắt giảo hoạt và mong đợi của ông ta, nghi ngời bỗng nhiên xuất hiện trong lòng.

Hiệu trưởng này, thật kỳ quái! Rốt cuộc ông ta đang giở trò quỷ gì?

"Được rồi, đùa như thế đủ rồi. Nên làm gì thì làm cái đó đi. Giống như những gì tôi vừa nói, ba ngày sau, quay lại đi xem xét thầy Thái có tội hay không. Mặc dù tôi là hiệu trưởng, có tư cách đuổi giáo viên, nhưng mà, tôi là một người vô cùng công chính, cho nên, đem chứng cứ đến đây cho tôi. Dĩ nhiên, tôi đã thấy được nhân chứng, bây giờ còn cần vật chứng. Tất cả mọi người chuẩn bị cho thật tốt, ba ngày sau tôi sẽ cho các người một kết quả hài lòng."

Tùy ý ngồi trên ghế salon, hai tay mở ra, lười biếng mà cao quý. Nghiêm Triều thu hồi nụ cười vô hại trên mặt, nghiêm túc nói.

Vốn cho là một chuyện rất dễ giải quyết, giữa chừng lại xuất hiện chuyện này, các thầy giáo khác cũng lộ ra vẻ mặt giận dữ. Bọn họ không dám tỏ thái độ bất mãn với hiệu trưởng mới này, vậy nên, thầy Thái và Lãnh Tâm Nhiên trở thành mục tiêu để phát tiết. Đặc biệt, là chủ nhiệm đầu ngốc của lớp A từng kết thù với Lãnh Tâm Nhiên, còn nhổ mấy bãi nước miếng về phía Lãnh Tâm Nhiên: "Đồ rác rưởi!"

Thanh âm của ông ta mặc dù nhỏ, nhưng lại không thoát khỏi lỗ tai của Lãnh Tâm Nhiên. Nhìn chủ nhiệm đầu ngốc vô cùng bỉ ổi này, khuôn mặt của Lãnh Tâm Nhiên cười thật tươi, đã có người không biết sống chết, như vậy, cô cũng không cần phải khách khí nữa! Chỉ hy vọng đến lúc đó ông ta sẽ không hối hận!

Chủ nhiệm đầu ngốc không biết, chỉ một động tác phát tiết nho nhỏ của ông ta, lại đưa tới một cảnh ngộ vô cùng bi kịch.

Cái gọi là, người đang làm trời đang nhìn, làm việc sai trái, luôn phải trả giá!
Bình Luận (0)
Comment