"Huấn luyện viên Dư, đây là Lãnh Tâm Nhiên của lớp chúng em, lúc trước bởi vì sức khỏe không tốt nên đã xin phép trường đi học muộn."
Sau khi mấy người đi đến sân thể dục, Lam Kỳ Nhi dẫn Lãnh Tâm Nhiên đi đến chỗ huấn luyện viên đang hóng gió dưới tàng cây để báo tin.
Huấn luyện viên họ Dư này khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, làn da ngăm đen, dáng người to lớn, vừa nhìn liền biết là đã từng đi lính hoặc đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Vẻ mặt của ông ta nghiêm nghị, nhưng lúc nhìn thấy Lam Kỳ Nhi lại lộ ra một nụ cười nhỏ: "Kỳ Nhi hả, em đã đến rồi."
Nụ cười của Lam Kỳ Nhi cứng lại, kiềm chế sự chán ghét để nói hết: "Huấn luyện viên, bạn này là Lãnh Tâm Nhiên."
Lãnh Tâm Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Huấn luyện viên."
Đối với quân nhân, cô luôn luôn có thiện cảm. Bất quá không biết là do cảm giác sai hay thế nào, đột nhiên cô cảm thấy sắc mặt của Lam Kỳ Nhi bên cạnh trở nên rất kỳ quái, đặc biệt là lúc cô ấy nói chuyện với huấn luyện viên. Có lẽ là ảo giác, lắc lắc đầu vứt bỏ chút phiền chán này đi, Lãnh Tâm Nhiên đứng bên cạnh chờ Lam Kỳ Nhi cùng mình rời khỏi.
Trên đường trở về, sắc mặt của Lam Kỳ Nhi trở nên rất khó coi. Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất tốt bụng, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng không hỏi gì cả, hai người cứ yên lặng như thế mà trở về chỗ.
Lam Kỳ Nhi vốn cho rằng ngày đầu tiên Lãnh Tâm Nhiên tham gia huấn luyện quân sự khẳng định sẽ không theo kịp, nhưng không lâu sau cô đã phát hiện ra là mình sai rồi. Cho dù huấn luyện viên dạy cái gì, động tác của cô ấy cũng rất chuẩn. Chỉ là, cô cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi không còn tâm tư để bận tâm những thứ này nữa.
Bởi vì cái ông huấn luyện viên chết tiệt kia lại bắt đầu tóm cô ra làm mẫu rồi.
Trước kia khi còn học cấp ba cũng có huấn luyện quân sự, lúc đó huấn luyện vi6en cũng có kêu một số người làm tốt lên làm mẫu. nhưng ông thầy này căn bản không phải như vậy, mỗi lần bị kêu ra ngoài, ông ta đều lấy cớ dạy bảo để động tay động chân.
Nhưng mà, những cái tay chân này, những sinh viên khác căn bản không chú ý tới. Hơn nữa, cô cũng xấu hổ không dám nói, thật sự không có dũng khí vạch trần lớp mặt nạ của tên ngụy quân tử này!
"Như vậy, tay để ở chỗ này. Chân giơ lên đặt ở đây: "
Thanh âm của huấn luyện viên trầm thấp, mang theo giọng khàn khàn hô khẩu lệnh.
Một lớp ba bốn chục người đều chăm chú nhìn, nhưng dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, muốn tập trung cao độ thật là một khảo nghiệm vô cùng cam go.
Lãnh Tâm Nhiên đứng trong hàng, những thứ này đối với cô mà nói chỉ là một bữa ăn sáng. Sơ Hạ đứng cạnh cô, nhìn về phía Lam Kỳ Nhi, hâm mộ nói: "Kỳ Nhi thật giỏi, mỗi lần đều được huấn luyện viên gọi ra ngoài làm mẫu, thật nở mày nở mặt, có thể hấp dẫn được sự chú ý của bao nhiêu là trai đẹp nha."
Nhưng thứ này cũng không phải thứ cô quan tâm, cho nên chỉ tùy ý nhìn lướt qua rồi lại hạ mắt xuống.
Sau hơn ba giờ giằng co với huấn luyện viên, đến hơn bốn giờ, rốt cuộc huấn luyện viên cũng kêu tạm ngừng.
Lúc Lam Kỳ Nhi trở lại hàng, rõ ràng là mặt trời đã khuất bóng, nhưng sắc mặt của cô ấy lại tái xanh, mang theo vẻ chán ghét không thể che giấu.
"Được rồi, tiếp theo, chúng ta chơi trò chơi đi."
Vị huấn luyện viên hơn hai mươi tuổi kia, lúc nhìn thấy một đám sinh viên năm nhất tràn trề sinh lực thì có cảm giác ghen tị, vẻ mặt nghiêm nghị không có nửa điểm biểu tình, giọng điệu rất lạnh, nói với những sinh viên vừa mới được giải lao.
Các nam sinh rên lên một trận, hiện giờ chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, ai muốn chơi trò chơi chứ, tuy vậy nhưng cũng không ai dám nói ra miệng, vị huấn luyện viên này của bọn họ, có tiếng là rất nghiêm khắc. Bình thường lúc huấn luyện thì vô cùng tàn nhẫn, hận không thể kéo những kẻ đang mệt đến choáng váng này dẫy để tiếp tục giẫm đạp. Hơn nữa bình thường yêu cầu rất nghiêm khắc, động tác chỉ hơi không chuẩn tí thôi thì sẽ bị trừng phạt. Vì thế, tuy huấn luyện quân sự chỉ mới bắt đầu được nửa tháng, nhưng đối với các sinh viên năm nhất mà nói giống như đã qua được vài tháng vậy.
"Mọi người xếp thành một vòng."
Huấn luyện viên cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được nắm trong tay toàn bộ thế này, không để ý đến thanh âm kêu oán của sinh viên, tự mình quyết định.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn không nói gì như cũ, cũng không có bất cứ ý kiến gì. Những huấn luyện này đối với cô mà nói là vô cùng thoải mái, tham gia đặc huấn trong bộ đội một tháng, đặc biệt là lúc sinh tồn trong khu rừng rậm kia, lại càng khiến cho thể năng của cô tăng rất cao. Hiện tại, đừng nói là người bình thường, ngay cả những quân nhân này cũng chưa chắc có thể đánh bại cô. Thân thể là bẩm sinh, nhưng có thể cải thiện được nhờ cố gắng, cô hiện giờ chính là như thế.
Lãnh Tâm Nhiên không quen những người trong lớp, người quen của cô, chỉ có ba người bạn cùng phòng kia thôi. Đông Phương Hiểu vẫn đeo kính gọng đen ở bên cạnh cô, Sơ Hạ cũng ở bên cạnh, cộng thêm Lam Kỳ Nhi, bốn người cùng ngồi xuống một chỗ.
Tuy miệng cằn nhằn không ngừng, nhưng kỳ thật trong lòng các nam sinh vẫn rất tò mò tới cùng là muốn chơi trò gì. Dù sau, vị huấn luyện viên trước mặt này, là quân nhân, trong lòng bọn họ, sinh hoạt của quân nhân vô cùng thần bí. Quân nhân, là nam tử hán chân chính.
Cũng bởi vì tâm lý này, cho nên bình thường tuy bị giày vò không ngừng, nhưng trong lòng các nam sinh vẫn cực kỳ sùng bái vị huấn luyện viên hơn mình sáu bảy tuổi này.
"Được rồi, bây giờ, tôi dạy mọi người đánh nhau. Đây là trò chơi mà bộ đội chúng tôi thường chơi. Hiện giờ, tôi đứng ở chỗ này, các bạn tùy tiện chọn một người, dùng các biện pháp tấn công tôi. Vài người cùng tấn công cũng được, nhưng một khi bị tôi đánh ngã liền tính là bị loại."
Huấn luyện viên đứng ở giữa vòng tròn tuyên bố luật chơi.
Các nam sinh hét lên vui sướng, thanh âm này hấp dẫn sự chú ý của những lớp chung quanh. Nhìn bọn họ đang ngồi thành vòng tròn nghỉ ngơi, đều thấy hâm mộ ghen tị không thôi.
Huấn luyện viên cởi bộ quân trang trên người ra, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ màu xanh lục, lộ ra hai cánh tay rắn chắc, tùy tiện giật giật là có thể nhìn thấy cơ bắp nổi lên. Áo ba lỗ rất mõng, làm dáng người của ông ta lộ ra rất rõ ràng, ngay cả mấy múi cơ trước bụng cơ hồ cũng có thể nhìn rõ.
Dáng người này của ông ta, khiến cho những nam sinh ở đây hâm mộ chảy nước miếng, còn nữ sinh thì đỏ mặt, tim đập không ngừng. Cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ của người chung quanh, huấn luyện viên cực kỳ đắc ý, vô tình cố ý nhìn về hướng Lam Kỳ Nhi.
"Được rồi, ai tới."
Cầm quần áo đặt ở một bên, huấn luyện viên làm mấy động tác khởi động xong liền nói với sinh viên.
Mấy nam sinh cười hì hì đứng lên: "Huấn luyện viên, chúng em cùng một phòng, cũng không thể không cùng tiến lên được. Chúng em biết thầy lợi hại, nếu đơn đả độc đấu khẳng định sẽ không chiếm được lợi thế, chỉ có thể lấy đông để giành thắng lợi thôi."
"Vậy cũng được sao, bọn họ cũng thật có ý tứ. Lấy nhiều địch ít, cho dù thắng cũng có ý nghĩ gì chứ?" Sơ Hạ bị dáng người của huấn luyện viên mê hoặc, nhìn thấy mấy nam sinh lớp mình đưa ra một đề nghị vô sỉ, lập tức nhỏ giọng oán hận vài câu. Lãnh Tâm Nhiên nghe thấy cũng không nói gì. Cô là người sinh hoạt trong quân đội nên rất hiểu quân nhân, quan điểm của cô cũng hoàn toàn trái ngược với cô nữ sinh Sơ Hạ này. Mấy nam sinh kia, tuy vóc dáng cũng cao nhưng muốn so với quân nhân chân chính, hoàn toàn là không có đường sống.
Huấn luyện viên này, biết rõ sinh viên không bằng mình, lại chơi trò chơi này, có ý gì sâu xa sao? Bất quá, đối với các hoạt động thi đấu đầy nhiệt huyết này, cô vẫn cảm thấy rất hứng thú. Lập tức chuyên tâm theo dõi.
Ký túc xá của đại học Yến Kinh phân ra bốn người một phòng, cho nên ý của nam sinh đó là bốn người cùng lên. Bốn người, cao có thấp có, béo có gầy có, đứng thành một hàng, bên kia huấn luyện viên chỉ tùy ý đứng đó, xem khí thế thì đã thấy không giống nhau rồi.
Một nam sinh trong đám hô bắt đầu, bốn người liền từ bốn hướng khác nhau tấn công về phía huấn luyện viên. Khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là, động tác của mấy nam sinh này vô cùng buồn cười, trong đó cư nhiên có một người lao thẳng đến đùi huấn luyện viên, quỳ trên mặt đất ôm chặt đùi ông ta không buông. Cố định ông ta tại chỗ, tùy ý để ba người khác công kích.
"Thật sự là vô sỉ. Mất mặt!"
Sơ Hạ bụm mặt ra vẻ khinh thường.
Những người khác cũng ôm bụng cười lăn lộn, bị một màn trước mắt khiến cho cười đến ngã trái ngã phải.
Mấy nam sinh kia cũng biết động tác của mình rất bất nhã, ha ha cười ngây ngô, nhưng động tác không giảm, trong lòng đắc ý vì thắng lợi đã định. Huấn luyện viên bị cố định không thể di chuyển, mà ba người kia lại không chút khách khí dùng hết tất cả biện pháp để vặn ngã ông ta.
Bốn người đấu với một người, cho dù người kia có lợi hại, cũng vẫn sẽ thất bại. Đây là cách nghĩ của đa số mọi người, nhưng mà rất nhanh, nụ cười trên mặt bốn người đã biến mất.
Vị huấn luyện viên kia trực tiếp khom người kéo nam sinh đang quỳ trên mặt đất ôm đùi mịnh lên, sau đó nhẹ nhàng ném sang bên cạnh. Cậu nam sinh kia bị dọa đến u mê, cứ ngây ngốc để bị ném đi như thế. Mà ba nam sinh khác cũng bị dọa ngốc, đứng nhìn huấn luyện viên bắt đầu động tác khác. Ông ta trực tiếp nắm đầu một nam sinh, dùng lực đè đầu cậu ta vào giữa háng nam sinh kia. Động tác đó, vô cùng nhục nhã, khiến mặt hai nam sinh còn lại đỏ lên. Mà nam sinh bị đánh ngã kia, vẫn còn đang nằm trên mặt đất, hai đùi kẹp vào cổ cậu ta, mặt đang đối mặt với cậu ta, cảm giác giống như sắp tiểu vào mặt cậu ta vậy.
Sự tình phát triển vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, không ai nghĩ một huấn luyện viên lại trực tiếp ném sinh viên của mình qua một bên, lại còn làm ra hành động vũ nhục người khác như vậy. Mấy nam sinh vốn đang nói nói cười cười, lúc này mặt đã đỏ lên, bộ dạng nản lòng nhụt chí, giống như bị một đả kích lớn vậy.
Một nam sinh hai mươi tuổi, đúng là thời điểm trọng sĩ diện nhất. Bị nhục nhã trước mặt mọi người trong lớp như vậy, chui qua đũng quần nam sinh khác, còn có cảm giác như bị tiểu vào mặt, những thứ này khiến cho lòng tự trọng của bọn họ bị đả kích nghiêm trọng. Loại đả kích này, nếu không được tháo gỡ, sẽ trở thành bóng đen vĩnh viễn không thể phai mờ trong lòng họ.
Ngay khi vị huấn luyện viên kia đắc ý chuẩn bị khoe khoang sự cường đại của mình trước mặt cả lớp, một nữ sinh đeo kính đen diện mạo bình thường bước ra, đi thẳng đến chỗ nam sinh bị ném ngã xuống đất. Hành động của cô, chẳng khác nào ném bỏ mặt mũi của ông ta. Sắc mặt của huấn luyện viên liền trở nên khó coi: "Chẳng qua là bị ném một cái, không chết người được. Nam tử hán đại trượng phu, chút khổ ấy đã không chịu được, vậy còn sống trên cõi đời này làm gì nữa?"
Lời của ông ta, đã sỉ nhục người khác vô cùng nghiêm trọng rồi.
Những sinh viên vốn đang tươi cười nói chuyện, liền im lặng trong nháy mắt, không kêu một tiếng nam sinh nữ sinh bên kia cùng vẻ mặt nghiêm túc không hờn giận của huấn luyện viên.
Người bình thường luôn có vẻ hướng nội hiền lành như Đông Phương Hiểu giờ phút này lại vô cùng kiên quyết, mím môi đứng bên cạnh nam sinh, trong mắt hiện ra vẻ kiên quyết.
Sự kiên trì của cô, quả thực giống như ở trước mặt mọi người giáng một cái tát vào mặt huấn luyện viên. Lập tức huấn luyện viên Dư liền nổi giận, chỉ vào Đông Phương Hiểu và nam sinh kia nói: "Bạn học nữ này, tuy biết bạn cực kỳ thích bạn nam kia, nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện yêu đương, đừng có lợi dụng cơ hội tốt này để bảy tỏ?"
Lời của ông ta, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Đông Phương Hiểu nhanh chóng ửng hồng. Ánh mắt những người khác nhìn mình khiến cho cô đứng ngồi không yên. Cô biết huấn luyện viên này là cố ý, nhưng cô không thể đi.
"Cậu ấy bị thương."
Lúng túng một lúc lâu, rốt cuộc Đông Phương Hiểu cũng nổi lên dũng khí chỉ vào nam sinh bên cạnh nói.
Những lời này, khiến cho mọi người ở đây biến sắc. Lãnh Tâm Nhiên cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, mà vị huấn luyện viên kia, vốn là ngẩn người, sau đó mới như nghe được truyện cười đáp lại: "Cô cho rằng con người là thủy tinh sao? Lúc chúng tôi huấn luyện trong bộ đội chịu gian khổ gấp trăm lần còn chưa bị thương, chút chuyện nhỏ ấy sao có thể bị thương?"
Đông Phương Hiểu biết có giải thích nữa cũng không được, trực tiếp lấy vài thứ trong người ra, nói với nam sinh sắc mặt tái nhợt đang nằm bên cạnh: "Chân của cậu bị trật khớp, trên lưng cũng bị thương, mình giúp cậu châm cứu một chút. Đợt lát nữa kêu nam sinh khác cõng cậu đến phòng y tế."
Nam sinh kia ngây ngốc nhìn cô lấy mấy cây châm dài bảy tám cm từ trong bao ra, bộ dáng như chuẩn bị đâm vào người cậu, lập tức sợ tới mức rống to lên: "Cậu làm gì thế?"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn đến cây ngâm châm thật dài phát ra hàn quang trong tay cô, bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn cô giống như đang xem một người bị bệnh thần kinh vậy. Dù sao, trong xã hội hiện đại này, châm cứu gì gì đó, không phải lừa gạt thì chính là bị thần kinh, có rất ít người tin vào loại y thuật trung y truyền thống này.
Lãnh Tâm Nhiên cũng cả kinh đứng lên. Trong ba người bạn cùng phòng, cô thích nhất chính là Đông Phương Hiểu trầm mặc ít nói này. Cô cũng không thấy cô ấy bị bệnh thần kinh gì, giải thích duy nhất chính là nam sinh kia thật sự bị thương.
"Vị bạn học này, cô đừng có tùy tiện nói hưu nói vượn được không vậy? Cô cầm kim ở đây, đừng có trách tôi báo cáo cho trường biết cô cất giấu vũ khí trong người. Nhanh lên, lập tức rời khỏi chỗ này cho tôi. Còn nữa, đem cả cái bao đồ của cô đi luôn cho tôi."
Huấn luyện viên Dư đi qua, nghiêm túc nói với Đông Phương Hiểu.
Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi khẩn trương nắm chặt tay nhau, cho dù nói thế nào, các cô cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất, trước kia luôn là nữ sinh ngoan ngoãn, cho tới bây giờ vẫn không dám cãi lời giáo viên. Đối với các cô mà nói, loại uy hiếp này đã là vô cùng nghiêm trọng rồi.
Nội quy của trường đại học X rất nghiêm, nếu thật sự bị gắn cái danh này trên lưng, Đông Phương Hiểu thật sự là thảm rồi. Bị ghi lỗi là chuyện nhỏ, còn rất có khả năng bị đuổi học, dù sao, không có trường nào cho phép một người nguy hiểm tồn tại.
Chỉ có thể nói, các cô vẫn còn quá trẻ quá đơn thuần rồi. Huấn luyện viên chỉ mới nói thôi, các cô liền sợ đến mức tay chân run rẩy rồi.
Đông Phương Hiểu cũng không thèm quan tâm đến người này, cô chỉ nhìn nam sinh bên cạnh, trong đôi mắt mang theo vẻ trấn an nhàn nhạt: "Tôi thực sự biết châm cứu. Cánh tay của cậu bị trật khớp, đã bắt đầu tụ máu, cực kỳ nghiêm trọng. Không tin cậu có thể tự sờ mà xem, cánh tay của cậu đã bắt đầu sưng lên rồi kìa, lúc sờ sẽ gây đau, còn lưng của cậu, giờ đã bị bầm tím rồi."
Có lẽ giọng nói và vẻ mặt của cô quá chân thành, cho nên nam sinh này tuy không quá tin tưởng cách nói hoang đường này, nhưng vẫn vén áo phía sau lưng lên, nhìn vào mảng da màu đồng trên lưng, một mảnh bầm tím đặc biệt dễ thấy.
"Thật sao?"
Nam sinh thật sự bị dọa đến nhảy dựng lên, khẩn trương vén ống tay áo lên. Dựa theo lời của cô sờ cánh tay mình, quá nhiên phát hiện nó một vùng bị sưng phù lên, lúc chạm đến còn có cảm giác đau nhức.
"Này........Này........"
Cậu nam sinh bị chấn kinh rồi. Nhìn, nghe, hỏi, sờ là bốn bước cơ bản của trung y, nhưng cậu vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Chỉ nhìn mình vài lần, liền biết được chính xác bệnh trạng của mình, thực là "..."
"Giờ đã tin tôi rồi đúng không. Tôi thực sự biết châm cứu, châm cho cậu mấy mũi để giảm máu bầm. Vết thương trên chân cậu không nghiêm trọng lắm, không có gãy xương, cho nên không cần lo lắng, mình giúp cậu xử lý trước, đợi lát nữa kêu nam sinh khác đưa cậu đến phòng y tế sẽ thuận tiện hơn."
Trước mặt bệnh nhân, vẻ mặt của Đông Phương Hiểu đặc biệt kiên nhẫn, giọng nói cũng rất ôn nhu. Cô gái ngày thường có bộ dáng không mấy nổi bật giờ lại như được khoát thêm một lớp áo thần bí, khiến cho nam sinh vốn đang kêu thảm thiết bỗng nhiên đờ đẫn.
"Được."
Nhìn nữ sinh kia không thèm nghe lời khuyên của mình còn thật sự cầm châm đâm vào người nam sinh, huấn luyện viên Dư vô cùng phẫn nộ, ông ta cảm thấy nữ sinh này đang cố tình gây rối. Chỉ một động tác nhẹ như thế cũng bị thương sao? Đùa cái gì thế, con người yếu ớt như vậy sao?
Lấp tức, cũng không thèm quan tâm nữ sinh kia đang hết sức chuyên chú đâm kim vào người nam sinh, trực tiếp chuẩn bị kéo lấy tay cô: "Bạn học nữ này, mời cô......"
Lời của ông ta còn chưa nói xong, động tác toàn thân liền dừng lại.
Một cánh tay trắng mịn như ngọc không biết từ chỗ nào vươn ra, nhìn như vô lực nhưng lại bắt được cánh tay ông ta đang giơ trên không trung, đồng thời ngăn động tác và giọng nói của ông ta lại.
"Trời ạ, Tâm Nhiên?"
Sơ Hạ sắp điên rồi, khi nào thì Tâm Nhiên cũng lên náo loạn thế? Nhìn cô ấy không giống người thích gây chuyện nha! Một người náo loạn không tính, giờ ngay cả Tâm Nhiên cũng đi theo, rõ là......
Lam Kỳ Nhi cũng gấp đến độ không biết làm sao mới tốt. Từ ngày đầu tiên tham gia huấn luyện cô đã không thích huấn luyện viên này rồi, nhưng chuyện này lại không thể nói, chỉ có thể cố nén. Rất không dễ dàng mới qua được nửa tháng, giờ lại xảy ra xung đột này, thân là lớp trưởng, nghĩ đến sau này còn phải tiếp xúc với người này không biết bao nhiêu lần nữa, cô liền cảm thấy sợ hãi!
Mọi người của lớp quản trị công thương đều kinh ngạc khi nhìn thấy bóng dáng xa lạ kia. Dáng người nhỏ bé yếu ớt, ngũ quan xinh xắn, đôi môi đỏ hơi mím lại, nhìn thế nào cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc, sao cô lại có thể xuất hiện ở đó chứ?
Những người trong lớp bắt đầu bàn tán xôn xao, thảo luận thân phận của nữ sinh kia. Dù sao, bọn họ cũng đã ở chung với nhau nửa tháng, trên cơ bản cũng biết được hết những người trong lớp, nhưng mà nữ sinh trước mắt này, hoàn toàn xa lạ.
"Vị bạn học này......"
Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lợi kia, tiếng gầm của huấn luyện viên Dư liền nuốt xuống, một bên chuẩn bị rút tay ra, một bên thì định nói gì đó. Nhưng mà lời nói đến một nửa liền dừng lại, ông ta vậy mà không có cách nào rút tay ra khỏi một người tưởng chừng như nhu nhược yếu ớt này?
Suy đoán quá mức hoang đường này khiến cho sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi. Sao có thể? Chỉ là một nữ sinh mảnh mai thôi mà, sao lại có sức lực lớn đến thế?
Ông ta không biết, sau khi trải qua đặc huấn, trên tay Lãnh Tâm Nhiên có rất nhiều vết sẹo thô ráp, bản thân cô cũng không để ý đến việc này. Nhưng mà một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi nào đó không có cách nào ra vẻ có mắt không tròng được, lập tức liền bá đạo phát người tìm những dược phẩm bảo dưỡng đắt tiền cho cô dùng. Cho nên bây giờ, tay của cô được bảo dưỡng vô cùng trắng đẹp, căn bản không tìm thấy chút dấu vết nào của sẹo.
Tất cả mọi người đều chăm chú đánh giá nữ sinh xa lạ đột nhiên xuất hiện và huấn luyện viên. Trong mắt bọn họ, tuy vừa rồi lời vũ nhục và động tác của huấn luyện viên có chút quá phận, nhưng chỉ là một việc nhỏ, căn bản không cần thiết phải làm lớn lên. Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì, sự tình căn bản không giống như suy nghĩ của bọn họ.
Sự tình phát triển giống như phim truyền hình vậy, lúc trước thì xuất hiện một nữ sinh tự xưng là biết châm cứu cầm ngân châm chuẩn bị xuống tay, tiếp theo lại xuất hiện thêm một mỹ nữ ngăn cản huấn luyện viên tiến lên. Từ lúc nào thì nữ sinh trở nên mạnh mẽ như thế rồi? Cả đám nam sinh đều nghĩ thế.
"Cô ấy đang châm cứu, không thể quấy rầy." Lãnh Tâm Nhiên lạnh như băng nói.
Tay huấn luyện viên Dư còn đang bị Lãnh Tâm Nhiên nắm lấy, dùng sức cỡ nào cũng không lấy ra được. Khuôn mặt từ tối đen chuyển sang đỏ bừng, may mà người ngoài không nhìn ra bọn họ đang đọ sức, nếu không phỏng chừng mặt sẽ càng đỏ hơn.
"Quả nhiên là phụ nữ không thua đấng mày râu nha, thì ra bạn nữ này muốn thi đấu với tôi, chúng ta liền thứ một phen đi, bất quá tôi cũng sẽ không vì bạn là nữ sinh mà nương tay đâu..."
Dưới tình huống như vậy, huấn luyện viên kia đột nhiên lớn tiếng nói một câu khiến cho mọi người ở đây đều chấn động.
"Trời ơi!"
Tất cả mọi người động loạt hút vào một ngụm khí lạnh.
Vừa rồi bốn nam sinh kia bị chỉnh thê thảm như thế, hiện tại cư nhiên còn có người không biết sống chế muốn chơi trò này sao? Hơn nữa còn là một nữ sinh yểu điệu, sao có thể?
Sơ Hạ lập tức liền nhịn không được, tuy sợ huấn luyện viên ày nhưng vẫn dũng cảm đứng lên nói: "Huấn luyện viên, khẳng định là thầy lầm rồi. Tâm Nhiên sao có thể có ý đó? Có lẽ cô ấy chỉ muốn nói thầy đừng làm phiền Hiểu thôi?"
Mục tiêu chú ý của mọi người trong nháy mắt liền trở thành Sơ Hạ, Lam Kỳ Nhi chần chờ hồi lâu, cũng đứng lên theo, bày tỏ mình cũng đồng ý với ý kiến của Sơ Hạ.
Không nghĩ tới hai cô ấy lại đứng ra nói giúp cho mình, rõ ràng là mới quen không lâu, thậm chí có thể nói là bèo nước gặp nhau. Uy tín của huấn luyện viên này trong mắt các sinh viên cô đã được chứng kiến, trên cơ bản mọi người đều có tâm lý sợ hãi đối với ông ta, vậy mà trong tình huống này còn có người đứng ra nói đỡ giúp mình, loại tình nghĩa xa lạ này khiến cho cô không biết làm sao, nhưng trong lòng đã có một dòng nước ấm kỳ dị chảy qua?
Thần, đây là nguyên nhân anh muốn em ở chung với các cô ấy sao? Có lẽ đúng, cũng có lẽ không...
Trong con ngươi đen bóng hiện lên ý cười nhợt nhạt, nhìn hai cô gái rõ ràng sợ hãi nhưng lại đỏ mặt không chịu lùi bước kia, Lãnh Tâm Nhiên xoay người nhìn về phía huấn luyện viên vừa chơi xấu kia, nhàn nhạt nói: "Được."
Những lời này lọt vào trong lỗ tai mọi người, giống như một viên đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, khiến cho tất cả mọi người đều không dám tin trợn to hai mắt, dùng loại ánh mắt như gặp quỷ mà nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Huấn luyện viên kia vốn chỉ muốn Lãnh Tâm Nhiên chủ động bỏ tay ra sau đó xin lỗi mình. Không nghĩ tới cư nhiên cô lại đáp trả như vậy, lập tức liền phát hỏa: "Được, đợi lát nữa đừng có giống như người nào đó bị thương còn cần đến nữ sinh tới giúp!"
Cái loại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này khiến cho mặt nam sinh kia đỏ lên trong nháy mắt, nhưng khi nhìn đến ánh mắt chuyên chú của Đông Phương Hiểu liền bình tĩnh trở lại, xem như kẻ điếc cái gì cũng không nghe thấy. Mặt Lãnh Tâm Nhiên không chút thay đổi nhìn ông ta, không nói gì. Lúc nhìn đến ánh mắt lo lắng của Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi, mỉm cười: "Mình không sao. Các cậu chăm sóc cậu ấy đi, hiện tại đang trong thời điểm nguy cấp, cậu ấy không thể bị quấy rầy." Cô không hề hiểu biết về y thuật, nhưng không biết không có nghĩa là bài xích. Cô biết trung y Bác đại tinh thâm, hiện tại có rất nhiều lãnh đạo của các quốc gia đều có bác sĩ trung y riêng để dưỡng sinh, chăm sóc sức khỏe. Những người đó, đều thuộc những nhà trung y thế gia ẩn cư, y thuật của bọn họ rất giỏi, vượt xa những bác sĩ Tây y bây giờ. Thuật dưỡng sinh của bọn họ, là dưỡng sinh chân chính, không có hại đối với thân thể. Chân cứu gì gì đó, tuy nghe qua cực kỳ thần bí giống trong phim truyền hình, nhưng mà, là có thật. Hơn nữa, cô để ý thấy, lúc Đông Phương Hiểu lấy châm rất có tình cảm, lúc hạ châm thì nhanh, ổn định, chuẩn, không phải người bình thường nào cũng có thể đạt được.
Cả đầu Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi đều đầy nghi vấn, nhưng lại theo bản năng mà nghe lời Lãnh Tâm Nhiên. Đông Phương Hiểu vẫn hết sức chuyên chú, căn bản không biết những chuyện đang xảy ra quanh mình.
Lúc này, mấy lớp khác sau khi nghỉ ngơi thấy bên đây náo nhiệt cũng xông tới, ngay cả những huấn luyện viên cũng không nén nổi tò mò đi đến xem ở đây có cái gì náo nhiệt.
Bọn họ vốn cũng bị cây châm dài trên tay Đông Phương Hiểu dọa đến, sau đó nghe nói có nữ sinh muốn tỷ thí với huấn luyện vi6en thì càng nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên.
Bị nhiều người nhìn như thế, huấn luyện viên Dư cảm thấy mặt mũi đã thu về đủ, trong lòng đắc ý, nói với Lãnh Tâm Nhiên: "Bạn học này, nếu hiện tại em chịu xin lỗi tôi, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng hậu quả do nữ sinh kia gây ra, em phải chịu trách nhiệm toàn bộ."
Lời này của ông ta, tự cho là mình đại lương tha cho cô mộ tlần, nhưng những người khác nghe được liền cứng lưỡi. Cả chuyện này, rõ ràng không có chút quan hệ nào với Lãnh Tâm Nhiên, chuyện duy nhất cô làm là ngăn cản ông ta, cũng vì chuyện này mà bắt cô chịu tất cả trách nhiệm, không khỏi quá tự cho là đúng rồi? Còn dùng giọng điệu như bố thí để nói lời này nữa chứ!
Mấy huấn luyện viên khác, sau khi từ trong miệng mấy nam sinh năm nhất biết được chút chuyện, đều dùng loại ánh mắt không biết làm sao để nhìn huấn luyện viên Dư. Bọn họ đều là chiến hữu, bình thường cũng không quen nhìn những hành động của người này. Tự cho là đúng, hung hãn bá đạo còn chưa tính, vấn đề là hắn ta rất thích ỷ thế hiếp người, phiền một nỗi là hắn ta có người chống lưng, ai cũng phải chịu đựng hắn ta, ngay cả kế hoạch tham gia làm huấn luyện viên lần này, cũng là hắn chen lấn đá rớt một chiến hữu mới có được cơ hội.
Trong lòng tức giận nhưng lại không thể nói, đối với những quân nhân tính tình ngay thẳng mà nói, thật là quá bực tức rồi. Cho nên hiện tại, thấy có người tới khiêu khích hắn, tất cả mọi người đều dùng loại tâm tình xem náo nhiệt mà đứng bên cạnh, căn bản không ai nói giúp dùm vị huấn luyện viên này.
Trong ánh mắt lo lắng của những sinh viên, Lãnh Tâm Nhiên đứng giữa một đám người, khẽ nâng mắt, trong ánh mắt tối đen đầy vẻ khinh thường: "Ông lên trước!"
Lời nói hung hãn như vậy, tuyệt đối là khiêu khích!
Vị huấn luyện viên kia liền tức giận đến đỏ bừng cả mặt, mà những người khác lại thành không nói gì, không biết là nên lo lắng hay nên bất đắc dĩ với người nào đó không biết sống chết mới tốt.
"Xem ra không cho cô một bài học cô cũng không biết trời cao đất rộng là gì. Cô thật sự quá kiêu ngạo, đợi lát nữa đừng trách tôi xuống tay quá nặng!"
Huấn luyện viên Dư cười lạnh, vỗ vỗ bắp thịt trên người, sau đó dùng sức ném một quả đấm về phía Lãnh Tâm Nhiên.
Động tác như vậy, khiến cho miệng của những người ở đây đều há thành hình chữ O rồi. Người có mắt đều có thể thấy lực đạo này lớn đến mức nào, ai cũng không nghĩ tới cư nhiên ông ta vừa ra tay lại mạnh như vậy. Bất mãn đối với vị huấn luyện viên này cũng ngày càng lớn .
Tất cả mọi người đều đoán được thảm trạng của Lãnh Tâm Nhiên, những nữ sinh nhát gan không đành lòng nhìn cảnh tượng bi thảm kia liền trực tiếp che mắt lại.
Trong những người ở đây, người duy nhất có thể giữa được bình tĩnh chắc chỉ có Lãnh Tâm Nhiên rồi. Nhìn động tác của huấn luyện viên này, cảm giác được mưu đồ gian ác của ông ta, bất mãn của Lãnh Tâm Nhiên đối với ông ta cũng ngày càng lớn. Cô luôn tôn trọng quân nhân nhất, nhưng mà người trước mắt này, căn bản không xứng được xưng là quân nhân. Quân nhân là nam tử hán chân chính, tồn tại để bảo hộ đất nước, tuyệt đối không phải dùng để ỷ mạnh hiếp yếu. Người trước mắt này, cực kỳ hiển nhiên là một cực phẩm trong số đó.
Mặt không đối sắc nhìn quả đấm đầy sức mạnh từ từ đến gần, trong khi mọi người đang hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng có động tác, vươn tay, tùy tiện nắm lấy quả đấm đó, sau đó trong vẻ trợn mắt há mồm của tất cả mọi người, dễ dàng hướng quả đấm ấy sang một bên.
"Trời ạ!"
Nhìn thế này, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc đến sắp rơi xuống rồi.
Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Bọn họ biết được lực của huấn luyện viên này lớn đến mức nào, mà còn cực kỳ xác định quả đấm vừa rồi ông ta đã dùng hết sức lực toàn thân, sao cô ấy lại có thể dễ dàng đón được như thế chứ? Những người chấn kinh nhất ở đây chính là những quân nhân, bọn họ là chiến hữu của huấn luyện viên Dư. Bọn họ biết thực lực của hắn, hiểu rõ hắn ta không phải vì đối phương là nữ mà nương tay, sau khi nhìn thấy công kích của hắn bị nữ sinh mảnh mai này đỡ được, cảm giác giống như vừa ăn phải con ruồi, thật sự quá không dám tin rồi!
Công kích bị phá vỡ dễ như vậy, cảm giác được mặt mũi của mình đều bị mất hết. Mặt vị huấn luyện viên kia đỏ bừng lên, thật sự không thể để mất mặt như thế nữa, liền nâng chân đá vào người Lãnh Tâm Nhiên. Động tác như vậy, đã không đơn thuần là huấn luyện viên tỷ thí với sinh viên rồi. Nếu nói một quyền của của ông ta đánh trúng khiến cho người ta đau đớn, vậy một cước này tuyệt đối có thể trực tiếp đưa người ta vào bệnh viện.
Đã có huấn luyện viên nhịn không được muốn xông lên ngăn cản một cước này, dù sao những người này cũng không luyện võ, mà chỉ là sinh viên bình thường mà thôi. Bọn họ tới để làm huấn luyện viên, tới đển huấn luyện bọn họ, huấn luyện chứ không phải chà đạp, nếu xảy ra chuyện gì bọn họ tuyệt đối sẽ bị nghiêm trị!
Nhưng mà, một giây sau, tình huống ngoài dự kiến của mọi người lại xuất hiện!
Chú ý tới một cước kia, Lãnh Tâm Nhiên chẳng những không né tránh, ngược lại cũng giơ chân đá về hướng tấn công của đối phương. Hai chân chạm nhau, một cái thô một cái mảnh, một cái tràn đầy lực lượng một cái nhìn như nhu nhược yếu ớt, chạm nhau trong nháy mắt, kết quả lại khiến cho mọi người cả kinh đến nỗi cằm sắp rơi xuống rất.
Vị huấn luyện viên Dư vốn được xem là toàn thân cơ bắp còn là một quân nhân chuyên nghiệp kia cư nhiên lại phát ra một tiếng kêu rên đầy thống khổ, sau đó trong ánh mắt chăm chú của mọi người, bị cú đá của Lãnh Tâm Nhiên hướng thẳng vào người!
Nữ sinh này vậy mà thắng sao?
Kết quả này khiến cho tất cả mọi người sắp điên rồi.Nếu không phải bọn họ đang nằm mơ thì thế giới này thật sự điên rồi! Một quân nhân sau khi trải qua vô số huấn luyện gian khổ, lúc so đấu với một nữ sinh mảnh mai, cư nhiên lại thua sao? Này, sao có thể?
Đây chính là cuộc so tài sức mạnh nha! Hiện tại kết quả bày ra trước mắt sức mạnh của nữ sinh này lại lớn hơn cả huấn luyện viên, tin tức này thực sự khiến cho người ta chấn kinh mà! Lúc trước còn có thanh âm hút khí truyền đến, lần này tất cả mọi người bị kinh sợ, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng bình thường, , ngây ngốc nhìn một màng trước mắt.
Sau một quyền một cước do huấn luyện viên Dư chủ động công kích, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc không phòng thủ nữa mà bắt đầu công kích. Trong khi tất cả mọi người đang ngu ra như gà gỗ, cô tiến lên vài bước, bắt lấy tay của vị huấn luyện viên kia, sau đó lấy tốc độ cực nhanh ném cả người vị kia qua vai!
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, tuyệt đối không vượt quá năm phút, lại khiến cho những người đứng xem cảm thấy còn đặc sắc hơn cả một trận thi đấu nhiều hiệp.
Huấn luyện viên Dư cũng bị chuyển biến của chuyện này làm cho kinh sợ, nằm trên đất thật lâu cũng không có bất luận phản ứng gì. Mà những người xem náo nhiệt chung quanh, phản ứng giống hệt như biểu cảm của những bộ đội đặc chủng khi lần đầu tiên xem Lãnh Tâm Nhiên thi đấu với Chu Đào, đều dùng loại ánh mắt xem Tiểu Quái Vật nhìn nữ sinh ngũ quan tinh xảo nhìn như yếu ớt nhu nhược trước mắt!
Sơ Hạ và Lam Kỳ Nhi cũng ngây dại!