Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 67

Cả ngôi biệt thự lúc này đều bị nhấn chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ, những người có mặt tại phòng khách đều thấp thỏm lo lắng cho Vương Thanh. Duy chỉ Tư Hoàng là ngồi yên tại chỗ, những người khác thấy anh như vậy đều rất khinh thường anh, bởi vì anh chẳng có vẻ gì là lo lắng cả. Nhưng đâu ai biết được trong lòng anh đang lo lắng cho cô biết nhường nào. Bình thường cô luôn đưa anh đi theo nhưng hôm nay lại không khiến anh cứ luôn có cảm giác cô sắp có chuyện không may xảy ra. Sự phòng vệ của ngôi biệt thự lúc này được đặt lên mức độ rất cao, có lẽ là do người đứng đầu trong ngôi biệt thự này không có mặt. Mọi ngóc ngách trong nhà đều có người đi tuần. Đến một con muỗi cũng không lọt vào.

Bỗng trên đường xuất hiện 3 chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường rồi dừng lại trước cổng. Sau đó là một toán người xuất hiện từ trong xe, trên tay bọn chúng là những khẩu súng MP5K loại mới nhất. 2 người gác cổng thấy tình hình không ổn thì lập tức nhấn còi báo động. Tiếng còi lập tức vang lên tất cả mọi người nghe thấy tiếng báo động thì lập tức lấy súng từ bên hông ra, đứng tư thế sẵn sàng chiến đầu. Những người ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng báo động thì lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ riêng một mình Tư Hoàng lại không hiểu. Trong đầu họ chỉ duy có một suy nghĩ duy nhất: "Vương chủ đã nói đúng." Khi còi báo động vừa tắt thì ông Nhiên liền nói.

- Thật không ngờ tiểu thư đoán đúng, mục đích của bọn chúng là ngôi biệt thự này.

- Nhưng rốt cuộc bọn chúng muốn gì từ ngôi biệt thự này???_Từ Minh thắc mắc.

- Tôi không rõ. Tiểu thư cũng đã thử tìm kiếm qua nhưng không có điều gì lạ thường cả._Ông Nhiên ôn tồn nói.

- Có khi nào chúng muốn tài sản của Vương chủ không??? Ví dụ như muốn độc chiếm ngôi biệt thự này chẳng hạn???_Uông Mật Mật phòng đoán.

- Nếu như vậy thì tôi không nghĩ chúng cần làm lớn chuyện như thế đâu. Tôi nghĩ chúng không muốn nhà mà là muốn một cái gì đó mà ngôi nhà này có._Tiêu Như phán đoán.

Mọi người bàn tán rất nghiêm túc nhưng vẫn là Tư Hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Cái gì mà như Vương Thanh đoán rồi cái gì là mục tiêu. Anh không hiểu. Bàn tới bàn lui rốt cuộc anh không nhịn được mà hỏi.

- Rốt cuộc mọi người đang nói gì vậy??? Chuyện gì đang xảy ra???

- Phải rồi, anh là người duy nhất không biết chuyện. Có người nào đó đã nặc danh gọi Vương chủ ra ngoài nhưng Vương chủ lại nghi ngờ bọn chúng chỉ muốn dụ người ra để tấn công biệt thự.

Từ Minh bình thản giải thích, tuy rằng không biết người đàn ông tên Tư Hoàng này có lai lịch như thế nào nhưng anh lại luôn có cảm giác người này không hề có ác ý. Tư Hoàng nghe mà nhíu mày rồi dường như nhớ lại cái gì đó. Đúng rồi, những phong thư gửi đến gần đây Vương Thanh chỉ luôn xem một mình mà không hề cho anh biết. Suy nghĩ như thế xong anh liền hốt hoảng mà lên tiếng trách móc.

- Nếu vậy thì rất nguy hiểm. Sao mọi người không ngăn tiểu thư lại???

- Chúng tôi đã làm rồi nhưng Vương chủ đã quyết, chúng tôi có ngăn cũng chẳng được.

Nghe Từ Minh nói mà trong lòng Tư Hoàng càng lo lắng hơn. Đáng lẽ ra anh nên đuổi theo cô mơi đúng, nếu như có chuyện gì thì anh có thể bảo vệ cô, nhưng đằng này anh lại không làm vậy. Trong lúc mọi người ở phòng khách đang nói chuyện thì ở bên ngoài đã diễn ra một cuộc chiến khốc liệt. 2 bên đầu nổ súng không ngừng, nhưng có lẽ là do vũ khí bên Vương Thanh không tân tiến như bên đối thủ nên dần dần phạm vi chiếc đấu bị lui vào trong nhà.

Cách cửa đột ngột mở ra khiến mọi người bất ngờ nhưng cũng may là tất cả đã ổn định tinh thần mà nhập cuộc. Từ Minh, Tiêu Như và chị em họ Uông đã nhanh chóng lấy lại tình thế, ngay cả ông Nhiên cũng tham chiến. Còn Tư Hoàng lại chạy về hướng vườn hoa khiến mọi người bất mãn nhưng không ai để ý rằng anh là đi bảo vệ nơi cô quý nhất. Số lượng quân địch khá đông nên phía Từ Minh không thể khống chế tình hình, bọn chúng chia làm 2 phe, một phe thì tản ra khắp toàn biệt thự để tìm kiếm, còn lại thì chiến đấu kéo dài thời gian. Tất cả đồ vật đều bị ném xuống đất, chúng nhanh chóng tìm thấy thư phòng và phòng ngủ của Vương Thanh mà tìm kiếm, chúng lục tìm từ mọi ngóc ngách chỉ để một đồ vật nào đó nhưng lại không hề thấy. Chúng bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm hơn nhưng vẫn là không tìm thấy gì. Nhưng có một nơi mà ở đó có một người đang bảo vệ ở đó khiến bọn chúng không thể bước vào. Nơi vườn hoa mà Tư Hoàng đang đứng trước cửa mà chiến đấu không cho bất cứ kẻ nào bước vào. Thật may là hành lang không quá lớn nếu không thì một mình anh thực sự không thể bảo vệ nổi.

Bọn chúng cứ lần lượt hết tên này đến tên khác bước lên đầu với anh nhưng chỉ một đòn thì anh đã hạ gục được chúng. Một hồi lâu sau, dường như bọn chúng nhận được lệnh thì chúng chạy đi rất nhanh qua cửa sổ, anh tuy rất mạnh nhưng chiến đấu lâu như vậy cũng khiến anh kiệt sức, chờ bọn chúng rút đi hết thì anh mới thả lỏng người mà ngồi sụp xuống thở phì phò. Đúng lúc này anh mới nhớ đến Vương Thanh. Không biết giờ này cô thế nào rồi, anh thực sự lo cho cô. Những người khác sau khi kẻ địch rời đi thì bắt đầu chạy về khu vườn. Mọi người đầu thấy anh đang ngồi đó, hơi thở nặng nề nên rất lo lắng mà hỏi han và đáp lại họ là câu trả lời "không sao". Anh tự mình đứng lên rồi theo chân những người kia mà ra phòng khách. Tình hình trong nhà thật hỗn độn, giống như vừa có cơn cuồng phong bay qua vậy, mọi thứ trong nhà đều ngổn ngang, lộn xộn nằm dưới đất, những đồ vật lớn hơn thì đổ nghiêng ngả, báo hại tất cả người làm phải dọn chiến trường.

Tư Hoàng bước vào phòng khách liền đến ghế sofa mà ngồi xuống mà ngửa đầu ra sau, trong lòng suy nghĩ đến Vương Thanh. Đang miên mang suy nghĩ thì..."rầm" cánh cửa lớn bị mở ra một cách mạnh bạo khiến những người khác giật mình tưởng kẻ địch tới mà đứng vào tư thế chuẩn bị nghênh chiến. Nhưng khi nhìn lại người mở cửa thì tất cả liền thở phào nhẹ nhõm. Đến khi nhìn lại thì họ lại hoảng hốt lần nữa.

- 2 cậu sao vậy, An Huy, An Hải??? Sao 2 người lại ra nông nỗi này??? Vương chủ đâu??? Người không sao chứ???

Từ Minh mở đầu khi thấy 2 anh em Hứa. Thấy họ khá nhếch nhác, người lại còn có vết xước như vừa mới đánh nhau. An Huy còn quàng tay An Hải qua vai mình mà đỡ cả người An Hải để không bị ngã, dìu An Hải đến ghế ngồi.

- Bọn tôi theo lời dặn của Vương chủ mà quan sát khu vực nhưng không ngờ lại bị bọn chúng tập kích. Vương chủ người đang bị chúng vây bắt tại đó. Bọn tôi thấy tình hình không ổn nên quay về để nhờ hỗ trợ.

An Huy trả lời ngay khi Từ Minh kết thúc câu hỏi. Tư Hoàng vừa nghe thấy Vương Thanh gặp nguy liền không nói câu nào mà lao thẳng ra ngoài lái xe rời đi. Những người khác nghe xong thì liền phản ứng dữ dội mà hỏi tới tấp.

- Rốt cuộc chuyện này là sao??? Không phải 2 người sẽ hỗ trợ cho Vương chủ sao??? Tại sao lại ở ngoài._Tiêu Như hỏi.

- Bọn tôi cũng muốn lắm nhưng Vương chủ lệnh cho chúng tôi không được tham chiến, chỉ kêu chúng tôi ở ngoài quan sát. Bọn tôi cũng không dám làm trái lệnh đành phải nghe theo._An Huy phản bác lại lời của Tiêu Như.

- Vậy giờ người thế nào rồi???_Uông Tố Tố hỏi.

- Bọn tôi không biết nhưng tôi đoán cũng không khả quan cho lắm. Bởi vì bọn chúng lắp đặt bẫy khắp nơi. Giống như mọi thứ đã được tính toán từ trước._An Huy mập mờ đoán.

- Các người còn ở đó mà đoán mò hay sao??? Còn không mau đưa thuộc hạ đi hỗ trợ cho tiểu thư. Chẳng lẽ các người chờ tiểu thư có mệnh hệ gì mới đi sao??? Còn không đi nhanh???

Ông Nhiên khó chịu nói. Đám thanh niên này không biết suy nghĩ hay sao mà còn ở đây hỏi han. Thấy ông Nhiên giận dữ mọi người đều nhanh chóng đi ra ngoài, ngoại trừ 2 anh em song sinh. Họ nhanh chóng tập hợp thuộc hạ rồi lên đường đến nơi mà Vương Thanh đang ở đó.

Ở bên kia, Vương Thanh sau một hồi đấu với kẻ địch cô cũng ngồi xuống đất mà thở, xung quanh cô chỉ toàn là xác chết do cô giết. Cô cứ nghĩ rằng bọn chúng chỉ muốn giữ chân cô, không để cô quay về nên mới sai nhiều người như vậy, nhưng nhiều hơn so với con số cô dự tính, liệu có âm mưu nào trong chuyện này không. Đang miên man suy nghĩ thì bất chợt cô cảm nhận được sát khí từ phía sau, sau đó liền bật ra khỏi vị trí cô đang ngồi mà dịch chuyển sang chỗ khác, kịp thời tránh né. Xuất hiện trên mặt đất là một mũi tiêm. Cô ngửi mùi thuốc tỏa a từ mũi tiêm đó, không phải là thuốc mê, cũng không phải là xuân dược mà là xuân độc. Đây được coi là loại độc đáng khinh nhất, bởi vì người bị trúng loại độc này nếu trong vòng 24 giờ mà không quan hệ với người khác giới thì sẽ chảy máu ở vùng kín không ngừng mà chết. Rốt cuộc kẻ chủ mưu muốn gì đây??? Đây là câu hỏi lớn nhất trong đầu cô.

Nhưng chưa kịp để Vương Thanh đoán ra được điều gì thì những mũi tiêm lại tiếp tục phóng ra liên tục. Vương Thanh nhanh chóng lộn vòng tránh né, nhanh chóng đến một cái bàn tròn, đá cho cái bàn bị đổ xuống rồi lấy cái bàn làm tấm bia đỡ. Những mũi tiên ban đầu vẫn phóng ra nhưng một lúc sau đó thì không phóng ra nữa. Điều này khiến cô thấy lạ nhưng thắc mắc của cô nhanh chóng được giải đáp. Một người đàn ông đeo mặt nạ màu đen hình bọ cạp màu trắng bạc ở một bên mắt bước từ trên lầu bước xuống. Cái mặt nạ che đi nửa khuôn mặt của hắn nên cô không thể thấy được gương mặt thật của hắn.Cô chỉ có thể nhìn bên ngoài của hắn mà đoán. Hắn chắc khoảng hơn 50 tuổi, cao 1m85, thân hình cân đối săn chắc dù đã ở tuổi trung niên. Nhưng cô dám chắc một điều, chính là hắn, tên đàn ông biến thái muốn bắt cô về để cưới. Nắm tay cô siết chặt như kiềm chế sự giận dữ. Cuối cùng thì hắn cũng chịu xuất hiện rồi sao???

Đang suy nghĩ thì hắn đột nhiên lên tiếng.

- Chúng ta lại gặp nhau rồi Vương lão đại.
Bình Luận (0)
Comment