Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 35.2

Edit: babynhox

Thôn trưởng giận đến lỗ mũi cũng đang run rẩy: "Sao? Quy tắc của nhà nào cho đến lật tung Từ Đường người ta hả?"

"Nhà tôi đó!" Chúc Ương nói như chuyện đương nhiên: "Cha tôi nói, con gái của cha là tôi đây, không phải ai muốn cưới là có thể cưới."

"Muốn làm con rể nhà tôi thì điều đầu tiên chính là tôi đứng người đó phải quỳ."

"Vậy hiện tại tôi đứng, thì sẽ không có chuyện người đưa sính lễ ngồi trên cao kia, cha tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi tôi lớn như vậy, Bồ Tát quỳ một cái thì thế nào? nói vậy thì Bồ Tát có thể hiểu được."

nói xong mới nhấc chân đạp một cái vào đầu Bồ Tát, ngang ngược nghiền nát: "À, cũng là cha ta nói, trường hợp nghiêm túc không nên ép mặt cười khúc khích, nếu có vẻ mặt gì vượt quá thì tôi cũng phải giúp một chút, hai thứ không thể tồn tại cùng nhau."

Thôn trưởng cũng lười nghe cô đổi trắng thay đen, nét mặt nặng nề hét lớn một tiếng: "Bắt tất cả lại, những người khác trói lại ném tới cho quỷ nước ăn, còn người này đút thịt rồi trói lại trong Từ Đường đợi chuyện vui ngày mai."

Nhiều người dân chuẩn bị ra tay, Chúc Ương lại hoàn toàn thất vọng: "Hả? Thay vì ở chỗ này làm chuyện không vui với bọn tôi, còn không bằng các người trở về kiểm tra xem con trai trong nhà đã về nhà chưa."

"Vào lúc này trời cũng tối, trên đường về nhà con nít thường ham chơi về trễ cũng không sao, nhưng sao nửa ngày rồi cũng không trở lại, dù sao thì trong nhà cũng sẽ lo lắng đúng không?"

Vẻ mặt nhiều người liền thay đổi, nghe cô vừa nói như thế, lúc này mới phản ứng được, quả thật từ lúc mở tiệc đến bây giờ, bình thường vào khoảng thời gian này thì mấy đứa bé trong thôn thường có động tĩnh chơi đùa nghịch ngợm, hôm nay lại im ắng không nghe thấy tiếng của một đứa nào.

Bởi vì thần kinh căng thẳng chuyên tâm đối phó mấy người ngoài này, bọn họ lại không có chú ý tới cái này.

Lúc này thôn trưởng phản ứng kịp, vẻ mặt biến đổi: "Có hai người không có tới."

Chúc Ương vỗ tay phát ra tiếng: "Đúng là không phải người nào cũng có thể làm thôn trưởng, đúng là một đám heo, mà đã có thể làm đầu heo, cũng hơi có hai phần bản lãnh."

cô đẩy một đám người dân ngây ngốc ở đó ra: "Cút xa chút, khắp người đều là mùi chua cổ hủ lấp kín lỗ mũi của tôi, có để người ta đi hóng mát hay không hả?"

Lúc này người bị đẩy mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: "cô trả con trai nhà tôi đây."

Những người khác cũng phản ứng kịp: "Con trai nhà tôi có gặp chuyện gì không may, ta sẽ liều mạng với cô."

"Ba đứa con trai nhà tôi cùng tan giờ học ~~ "

Dĩ nhiên, rõ ràng đau lòng đều là đứa con trai.

Chúc Ương chậm rãi dạo bước nói : "Ồ! thì ra là tư thế vừa rồi của các người không phải là đang muốn liều mạng với tôi sao? Dọa cho tôi sợ quá nè, vậy cũng chỉ có thể xin lỗi nói tin tức xấu cho các người biết."

Tiếp đó, cười nhạo nói: "Ngoài ra, chỗ tốt của cái thôn này chính là mọi người đều học cùng một trường học, trở lại cũng là cùng một đường."

"Tôi chỉ cho người đem hai thùng đồ ăn vặt cản ở trên đường, đơn giản và dễ dàng hơn bắt chuột nhiều."

nói xong quay đầu lại, thấy người dân dùng ánh mắt giận mà không dám nói gì nhìn mình.

Chúc Ương lại nói: "Xem một chút! Đây vốn là chuyên vui của tôi, sao lại làm cho căng thẳng như vậy chứ, các người đã muốn ném người của tôi cho quỷ nước ăn, vậy tôi cũng chỉ có thể làm bảo hiểm tốt hơn thôi."

Thôn trưởng nghe đến đó cũng biết nếu nước cờ hôm nay không thành, toàn bộ con nít trong thôn, đó đều là mạng sống của từng nhà.

Cháu của ông ta cũng ở đó, coi như ông ta chịu từ bỏ cháu trai, những người khác cũng không thể vừa buông bỏ con trai vừa liều mạng cứng rắn tiến lên.

Thôn trưởng nặng nề khạc ra một ngụm hơi thở nặng nề, thay đổi gương mặt nói : "Hiểu lầm hiểu lầm! Việc vui của Bồ Tát, sao chúng ta có thể phá hư quỷ tắc chứ? Nếu cô Chúc có đủ lòng thành, vậy ngày mai chúng ta liền cung kính chờ đợi, tối nay về ngủ sớm một chút, cũng đừng để ngày mai không có tinh thần."

Chúc Ương gật đầu một cái: "Thôn trưởng có thể hiểu chuyện vậy thì thật tốt quá, sau này cũng đừng động một chút là dọa người, bọn hôi mới đến không hiểu quy tắc, làm không tốt sẽ bị lúng túng đó."

Thôn trưởng cuống quýt đồng ý, lại hỏi: "Đứa bé kia —— "

"Ha hả! Gấp cái gì?" Chúc Ương cười: "Ngày mai có chuyện vui, đương nhiên mọi người trong thôn đều có phần hưởng, mấy đứa bé mười ngày nửa tháng mới trông được một bữa thịt, đương nhiên sẽ không để cho bọn trẻ bỏ qua."

"Yên tâm đi, trên bữa tiệc ngày mai thì mấy người có thể thấy được người."

nói xong liền dẫn người rời khỏi Từ Đường, có người muốn ngăn lại hỏi chuyện đứa bé, lại bị thôn trưởng quát lớn.

Mấy người phụ nữ này đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, dựa vào trận chiến vừa đến đầu đao đã thấy máu, sao có thể nói nhẹ nhàng mấy câu thì thả người?

một đám người đau cả đầu, vừa run sợ không hoàn thành chuyện Bồ Tát đã giao, vừa lo lắng con trai trong nhà có xảy ra chuyện gì hay không.

Lại sợ gây ra chuyện làm cho mấy đứa bé và không ít thanh niên khỏe mạnh toàn thôn đền mạng theo, chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm vào trên người Bồ Tát.

Chờ buổi tối Bồ Tát tới thu phục cô, thì tự nhiên mọi chuyện cũng được giải quyết dễ dàng.

Chúc Ương về đến nhà không bao lâu, liền nghe thấy tiếng gọi mấy đứa bé của mấy người phụ nữ trong thôn, từng tiếng từng tiếng giống như chim đỗ quyên khóc ra máu, nghe vừa buồn bã vừa thê lương.

Nhưng bọn họ lại là lòng dạ sắt đá không có chút cảm giác, phần nhớ thương cùng đau lòng đối với đứa con trai này, nếu có thể chia chút cho con gái trong nhà, hoặc là con gái nhà người ta, liền không đến nổi xảy ra nhiều chuyện bất hạn như vậy.

không bao lâu Tề Kỳ cùng Phương Chí Viễn trở về, nói với Chúc Ương: "đã giao người cho quỷ nước giấu kỹ rồi."

Khoan hãy nói, nếu không có quỷ nước quỷ cũng sẽ không giấu được nhiều đứa bé như vậy.

Tề Kỳ cười nhạo nói: "Lúc những người đó biết không thấy mạng sống nhà mình ở đâu thì có nét mặt gì?"

Phương Chí Viễn cũng nói: "Giấu những đứa bé này, coi như là ngăn cản được người dân, không có bọn họ giúp ác làm bậy, vậy Bồ Tát quỷ kia cũng không đến nổi có thể liên tiếp hại người."

Chúc Ương biết mặc dù cách này cũng giống người xấu, nhưng thắng ở thực dụng, có kết quả.

Nhưng mắt nhìn ngày mai sẽ là ngày tế sống, Bồ Tát này vẫn không thể nào khống chế Chúc Ương thành công, để tránh bên kia chó cùng rứt giậu, bây giờ cũng không thể khinh thường.

Bởi vì bọn người Chúc Ương ở bên kia chưa ăn no, Tề Kỳ cùng Phương Chí Viễn cũng không có ăn cơm tối, chị Vương liền nấu cho mỗi người bọn họ một tô mì.

Chị ta vốn đang lo lắng muốn chết, nhưng thấy bọn họ có bản lãnh lần này, đối phó người trong thôn cũng là múa bút thành văn, vào lúc này ngược lại cũng thả lỏng lòng chút.

Về phần những đứa bé trong thôn kia, bây giờ chị ta đối với người trong thôn, cho dù là người lớn hay là trẻ em, trong lòng đã không còn nhiều nhiệt tình nửa.

Tối nay hai đứa bé không có nháo muốn xem phim, tuy nói không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trời sinh đứa bé rất nhạy cảm với không khí, làm cho bọn nó hiểu chuyện trở về phòng sớm một chút.

Buổi tối ngày cuối cùng này, Chúc Ương vào mộng một lần nửa.

Vẫn là rừng trúc kia, lần này tới cũng không phải là Tú Tú, mà là người chơi nữ tóc vàng kia.

Tự cô ta nắm khăn voan, trên mặt tái nhợt hiện đầy hơi thở chết chóc, không khó nhìn ra khi còn sống là cô gái xinh xắn thời thượng.

cô ta đưa một cái tay ra, phía trên là một quả dâu tây đỏ tươi: "Bồ Tát kêu tôi làm thế nào cũng phải lừa cô ăn cái này."

"Lại là hạt châu trong mắt nó?" Chúc Ương nhếch mi.

Người chơi nữ tóc vàng cười cười cứng ngắc: "Đúng vậy, đến đến đi đi đều là mấy chiêu này, thật không biết sao lúc ấy tôi lại ngu xuẫn đên mức bị rơi vào bẫy như vậy."

Chúc Ương nói : "Có lẽ là cô không cố chấp về khuôn mặt."

cô gái tóc vàng nghẹn họng, lại thở dài nói: "Vốn là con cóc tinh kia phái người khác tới, tôi nói cho nó biết, tình huống giống tôi vẫn còn sống tốt chưa chết sao, tôi rất ghen tỵ, cho dù dùng cách gì tôi cũng sẽ lừa được cô ăn vật này. Cho nên nó mới đồng ý cho tôi tới."

"cô không giống như chúng tôi, cô thông minh có bản lãnh hơn nhiều, hiện tại con quỷ kia bị cô làm cho tổn thương càng thêm tổn thương, chỉ cần không khống chế được cô thì cô vẫn có cơ hội. Giết chết nó!"

Nghe lời nói dứt khoát quả quyết của cô gái tóc vàng này, có thể thấy đối phương đối với con quỷ đã khống chế linh hồn khiến cho cô bị nhốt trong cái thôn này không được siêu sinh rất oán hận.

Chúc Ương bỗng nói: "cô nhận lệnh thực hiện việc này, cứ như vậy trở về sẽ mất mạng sao?"

cô gái tóc vàng sửng sốt, kinh ngạc với nhạy bén của cô, ngay sau đó nghĩ lại cũng đúng, không thông minh như vậy thì sao có thể để cho con cóc tinh kia ăn thiệt thòi lớn như vậy.

cô ta thờ ơ nói : "Nếu thật sự có thể chọn, bản thân tôi hi vọng vừa bắt đầu liền giống như mấy người chơi khác, hồn bay phách tán."

Chúc Ương chậc chậc nói : "Có thể sống sao lại đi tìm chết? Thành quỷ chính là đổi cách sống thôi mà, huống chi có thêm con cóc ghẻ kia bồi tàng theo, cũng không ngại xuống giá."

Sau đó liền hỏi: "cô có thể vào mộng của tôi, cũng có thể vào mộng người khác chứ?"

cô gái tóc vàng gật đầu một cái, kinh ngạc nhìn cô.

Chúc Ương nhếch miệng cười một tiếng: "cô đem thứ đồ chơi này đút cho mẹ của thôn trưởng."

cô gái tóc vàng hít sâu một hơi, ngay sau đó lại bị ý nghĩ thất đức này làm cho mừng rỡ không tìm phương hướng, rất có loại cảm giác bừng tỉnh hiểu ra.

một giây trước còn cảm thấy cùng lắm thì trở về chính là chết, cô ta lại vui vẻ rẽ qua một hướng đi khác.

Tại sao lại không chứ? Vào lúc này pháp lực của cóc tinh bị suy yếu, không nhất định có thể biết cô ta đã ra tay.

Nếu bại lộ thì cô ta cũng chuẩn bị đón nhận dự tính xấu nhất, nếu không có bại lộ, vậy trận chiến ngày mai kia chỉ suy nghĩ một chút cũng thấy sung sướng.

cô gái tóc vàng rời khỏi giấc mộng Chúc Ương, cô liền tỉnh lại, nhưng lúc này mới nửa đêm, trong chốc lát cô lại chìm vào giấc ngủ, lần này cũng không có nằm mơ.

Ngày hôm sau mặt trời vừa lên Chúc Ương liền rời giường, đánh thức Chương Hân ở bên cạnh, không đợi cô ta rửa mặt thì sai cô ta ra ngoài làm một chuyện.

Chờ Chương Hân trở lại không bao lâu, trong thôn liền bắt đầu diễn tấu sáo và trống, đốt pháo, bầu không khí vui mừng.

Bọn người Chúc Ương không chút để ý ă xong bữa sáng, đuổi người phụ nữ muốn đến đây giúp rửa mặt mặc quần áo ra ngoài, kêu bọn họ buổi chiều tới đón người là được rồi.

Trước khi đuổi đi còn nói : "Đúng rồi, cầm quần áo cưới qua đây, không được mặc cái này tới."

Mấy người phụ nữ sửng sốt: "không phải đã đặc biệt làm cho cô rồi sao? Ngày hôm trước còn thấy cô mặc chạy đi khắp nơi mà?"

Chúc Ương nói : "Tôi nghĩ lại một chút, dáng vẻ Bồ Tát vẫn quá xấu, xấu xí không xứng cưới vợ xinh đẹp như vậy, mặc dù quần áo lam lũ cũng sẽ không làm trở ngại vẻ đẹp của tôi, nhưng cũng không thể quá đẹp, hay là lấy cái bộ trước đó đi."

Mấy người phụ nữ bị nghẹt thở không phải nhẹ, nhưng chỉ đành phải làm theo, ngộ nhỡ cô lấy cớ này đến lúc đó không chịu ra cửa, lại gây rối một trận nửa.

Hễ là có thể thỏa mãn, tạm thời thỏa mãn cô trước.

Chúc Ương cầm đồ cưới, trở lại phòng, liền nói với ba cô gái khác ——

"Này, tôi liền bắt đầu trang điểm mặc đồ cô dâu, đừng làm cho chú rễ cóc chờ sốt ruột chứ."

Ba cô gái cười hì hì một tiếng: "Chắc chắn, bảo đảm cô dâu tối nay sẽ làm cho tròng mắt nó lay động."

"À, hình như con ngươi của nó đều bị Chúc Ương móc ra rồi, cũng không có gì để rơi ra nửa."

nói xong mấy người liền cườ hì hì đi về phía người đang bị trói ở mép giường, rõ ràng chính là mẹ của thôn trưởng, cũng chính là bà cụ lúc ban đầu đã đem gà đưa cá.

Bà cụ này lớn tuổi ít thấy, mỗi ngày chỉ lau chùi, hoặc là cho gà ăn và nuôi vịt, hoặc là cúng tế Bồ Tát, hoặc là đi loạn trong thôn.

Mói sáng sớm Chúc Ương đã kêu Chương Hân đến cửa nhà trưởng thôn bắt người, dựa vào trời còn chưa sáng hẳn, đứa bé lại bị bọn họ trói lại không cần đi học, càng không có quá nhiều người đi qua.

Liền trực tiếp trói bà cụ này dẫn tới nơi này.

Tối hôm qua không biết cô gái tóc vàng có cho bà ta ăn vật đó hay không, nhưng cũng không sao.

Chúc Ương chỉ huy mấy cô gái thay đồ cô dâu cho bà cụ, lại trang điểm cho bà ta.

Đánh phấn trắng thật dày, nếp nhăn trên mặt vừa nhíu thì có phấn rơi xuống, vẽ lại lông mày to đen, đánh má hồng, miệng cũng thoa một lớp son hồng thật dày, phối với hàm răng vàng thối.

Cả người còn đáng sợ hơn so với quỷ, bà cụ đặc biệt xơ xác, khiến cho cả người bà ta có loại hơi thở âm tà của người bồi táng.

Mấy nữ sinh sợ hết hồn: "Ai da má ơi! Thoáng nhìn qua bị dọa chết đó, còn dọa người hơn chị Xuân nửa."

Tề Kỳ gật đầu một cái: "So với bà ta thì cô gái tôi thấy ở lu gạo chẳng là cái gì?"

Sau đó nhốn nha nhốn nhào thay đồ cưới cho bà cụ, chắc chắn là thân hình của bà cụ không thể giống như mấy cô gái trẻ, cũng may người gầy, lúc còn trẻ cũng rất cao, hiện tại già rồi có chút khom còng, cũng không lùn hơn bao nhiêu so với Chúc Ương.

Dùng đồ cưới tương đối rộng rãi dài rộng, mấy cô gái vừa lật áo lót bên trong mặc thêm cho bà ta mấy lớp nửa, vừa kéo tay áo che kín tay.

Giày vò hơn nửa ngày, dù sao thì khi phủ khăn voan lên thì nhìn thoáng một cái là không nhìn ra sơ hở.

Đảo mắt đến buổi tối, người người trong thôn tới đón người.

Chúc Ương thay một bộ đồ cô dâu khác -- còn bộ đồ được đưa tới lúc đầu bị Chúc Ương ném, sau đó Chúc Ương kêu chị Vương giặt sạch sẻ, bây giờ được mặc trên người bà cụ này.

hiện tại Chúc Ương đang mặc chính là bộ đồ mới buổi sáng kia.

Mấy phụ nữ vừa mở cửa liền thấy Chúc Ương ngồi ở trên giường, đã mặc đồ cưới xong ngay ngắn, ngược lại không có ra vẻ.

đang muốn đi vào đón người, liền bị mấy cô gái đuổi ra ngoài --

"đi một chút đi! Ai cần mấy người chân tay vụng về tới đỡ chứ? Bọn tôi không biết tự đi sao? một đường đốt pháo, các người dẫn đường phía trước là được."

Mấy người phụ nữ không cam lòng, nhưng nhìn Chúc Ương đã phủ khăn voan, hai cô gái đi cùng cô tiến lên đỡ người từ trên giường lên, đi thẳng ra ngoài cửa.

Nhìn tận mắt cũng liền thả lỏng, ở bên cạnh lại có Tề Kỳ chanh chua đuổi đi, mấy người liền vừa bị đuổi vừa đi xuống lầu.

Mà lúc mấy người đi đến nhà chính, cô dâu phía sau bước qua cua quẹo chỗ cầu thang.

Cua quẹo có cái cửa nhỏ, bên trong dùng làm kho chứa lúa, lại đột nhiên mở ra, từ bên trong kéo ra một người mặc đồ cô dâu và phủ khăn voan giống y như Chúc Ương, Chúc Ương thì chui vào thuận tay đóng cửa.

Quá trình tráo đổi nảy không tới hai giây, chỉ bằng thời gian hai người phụ nữ quay đầu đang từng bước đi xuống, không chút phát hiện nào.

Trong miệng bà cụ bị nhét một đống bông vải sau đó dán băng keo lên, tiếng ô ô cũng không kêu được.

Hai người chơi nữ một trái một phải đỡ bà ta, dựa vào hơi sức của người chơi nữ có thể hơn mấy người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, áp chế một bà cụ gần đất xa trời rất đơn giản vững vàng.

Đám người thôn trưởng chờ bên Từ Đường, khắp nơi bố trí mấy chúc bàn tiệc, thấy đoàn người tới đây cũng thở phào nhẹ nhỏm.

đang muốn hỏi xem khi nào thì Chúc Ương thả mấy đứa bé trong thôn ra, liền thấy một đám trẻ con đang chạy tới từ hướng con sông.

Từng đứa lại như không có chuyện lớn gì, chỉ là bị quỷ nước dùng tóc quấn lại đưa vào giấu trong một hang động ở con sông một ngày một đêm, cả đám cũng đói bụng đến hoảng.

Được Phương Chí Viễn đi tới bờ sông kêu quỷ nước thả người bọn nó liền chạy tới đây, nhìn một bàn đầy thịt cá, tất cả mấy đứa bé đều hung hăng nuốt nước miếng.

Mấy người mất con trai vừa thấy con trai bình an trở lại, vội vàng tim đứa con trai như thịt đầu tim kia đau lòng kêu khóc.

Mấy đứa bé đói bụng vừa kêu vừa gào muốn ăn cơm, mấy người kia sao có thể chậm trễ tổ tông nhỏ trong nhà? Tình hình liền loạn thành một nùi.

Thôn trưởng bị thúc giục đến nhức đầu, chỉ đành phải vội vội vàng vàng bắt đầu tiến hành nghi thức lễ tế.

thật ra thì lễ tế sống này cũng không khác gì đón dâu lắm, nhảy qua chậu than, bái đường cùng Bồ Tát, sau khi kết thúc buổi lễ liền giữ cô dâu lại Từ Đường đợi Bồ Tát tới nhận vợ.

Bên ngoài tự đi ăn uống, chờ qua một đêm, Bồ Tát đón vợ mình đi, họ tới thu dọn thi thể đem chôn là được.

Loại chuyện làm cho người ta cười chê, nhưng đây cũng đã là chuyện quen thuộc suốt trăm nay trong thôn rồi.

Toàn bộ hành trình làm lễ đều là Chương Hân cùng Tề Kỳ đỡ cô dâu, dĩ nhiên như vậy thì cũng phù hợp quy củ, phần lớn con gái từ đầu chí cuối đều không vui.

Đương nhiên phải để mấy người phụ nữ trong thôn ấn xuống hành lễ, hành vi cưỡng ép thành kính này đã làm nhiều, tự nhiên cũng thành một vòng trong nghi lễ.

cô gái kia là người quái đản, không thích người nhà quê đụng mình, thật ra cũng không cái gì, dù sao cũng không ảnh hưởng lợi ích của Bồ Tát.

Chờ dập đầu xong, hoàn toàn kết thúc buổi lễ, người trong thôn mới thở phào nhẹ nhõm, theo như quy củ cột cô dâu vào Từ Đường, đề phòng đâm vào cột cửa khiến Bồ Tát không thích.

Sau đó người bên ngoài liền có thể bắt đầu vui vẻ hưởng thụ bữa tiệc.

Mấy người chơi cũng yên tâm thoải mái ngồi một bàn, còn dặn dò thôn trưởng nói: "Đưa một bàn thức ăn đi tới nhà chị Vương đi, chị của bọn tôi đồng ý lấy Bồ Tát, nhưng mà chị Vương lại nghĩ không thoáng, vào lúc này cũng không chịu tới dùng cơm, ở nhà giận dỗi."

"Nhưng ngày vui, lão đại nhất định là muốn để chị ấy dính chút niềm vui, đưa cho chị ấy một bàn đi."

Thôn trưởng biết đầu óc của người phụ nữ chị Vương này bị điên, năm đó con gái cô ta cũng như thế, lại không thèm nghĩ tới người được Bồ Tát nhìn trúng chính là có phúc.

Nhưng mấy người ngoài này nói như vậy, ông ta cũng không hẹp hòi mấy món ăn này, liền dặn mấy người phụ nữ trong thôn đưa qua.

Thực tế thì nơi nào là chị Vương muốn ăn? Bởi vì Chúc Ương có bà cụ làm thế thân, vào lúc này không có cách nào ra ngoài, lại không thể bỏ qua bữa tiệc tốt như thế này, đương nhiên đã dặn dò mấy người này nói thế rồi.

Chuyện đã xong, mấy người chơi cũng ngồi xuống hưởng thụ bữa tiệc nhà nông tươi đẹp.

một bữa tiệc ăn khoảng ba tiếng, đổi qua từng nhóm người, đốt đèn sáng như ban ngày.

Cả thôn trong không khí vui sướng, trong lòng mỗi người cũng thật sự coi đây là đang tổ chức tiệc vui.

Gần mười giờ, bữa tiệc mới tiêu giảm, đương nhiên không thể rửa chén chà nồi trước mặt Bồ Tát, cho nên mỗi nhà phân chia món ăn còn dư, thứ nên bỏ thì bỏ hết, lại quét sạch sân bãi, lúc này mới khóa cửa Từ Đường.

Chờ buổi tối Bồ Tát tự tới đón cô dâu.
Bình Luận (0)
Comment