"A." Hạ Du Huyên hét lên một tiếng, trốn vào trong lòng Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn đương nhiên cực kỳ hưởng thụ sự chủ động của Hạ Du Huyên, thế nhưng điều này lại hù sợ đến bảo bối của anh.
Ánh mắt tà ác quay qua liếc nhìn Ngân Long: Dám hù dọa bảo bối nhà tôi sao!
Ngân Long á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể ngây ngây ngốc ngốc ngồi vẽ vòng vòng trên nền đất.
Đường Sâm cực kỳ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nheo nheo mắt tủm tỉm liếc nhìn Ngân Long.
"Chao ôi, Hàn à, sao anh lại không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy.
Không biết đối với phái nữ phải thật nhẹ nhàng hay sao?" Anh ta cho
rằng, sau khi Hạ Du Huyên ra đây, thủ đoạn của người đàn ông này phải
giảm nhẹ đi chút ít, ai ngờ lại vẫn không thay đổi như vậy.
"Nếu không cậu thử làm mẫu đi?" Lãnh Liệt Hàn âm trầm mở miệng.
"A. . .cái đó, hay là thôi bỏ đi, vừa tiết kiệm được thời gian của Lãnh
thiếu anh, lại tiết kiệm được thời gian tán gái của em." Đường Sâm nói
xong, liền đi đến một bên ghế tựa ngồi xuống.
"Thế nào, vẫn chưa chịu nói?" Lãnh Liệt Hàn nhíu mày.
Phác Cận Huệ cực kỳ sợ hãi, sợ đến nỗi người đàn ông này nói gì, cô ta đều không nghe rõ.
"Chậc. . . Thanh Long, kéo đầu lưỡi của cô ta ra." Lãnh Liệt Hàn nhàn
nhạt mở miệng, giống như đang nói đến chuyện không hề liên quan đến
mình.
"Vâng, đương gia." Thanh Long đáp lời.
Lãnh Liệt Hàn che lại hai bên tai của cô nhóc Hạ Du Huyên đang vùi sâu người trong ngực anh.
Thần sắc của Thanh Long vô cùng bình tĩnh, thoáng cái đã kéo đứt đầu lưỡi Phác Cận Huệ.
Điều này khiến cho cô ta ngất xỉu ngây lập tức, nhưng vẫn chưa chết.
Hạ Du Huyên muốn ngẩng đầu, thế nhưng Lãnh Liệt Hàn lại ôm chặt đầu cô "Bảo bối, ngoan, đừng ngẩng đầu."
"Hàn, em muốn xem." Hạ Du Huyên rầu rĩ lên tiếng.
"Bảo bối, em thật sự muốn xem sao?" Lãnh Liệt Hàn lo lắng hỏi. Anh không cho phép bảo bối của anh phải chịu bất cứ sự kinh hãi nào.
"Ừm." Hạ Du Huyên khẳng định gật đầu.
"Được." Lãnh Liệt Hàn buông Hạ Du Huyên ra.
Hạ Du Huyên quay đầu lại liền nhìn thấy trên mặt đất tràn ngập máu tươi.
Hai mắt trừng lớn nhìn Phác Cận Huệ giống như xác chết.
"Bảo bối, đừng nhìn nữa." Lãnh Liệt Hàn đau lòng nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên đứng dậy, cầm lấy khẩu súng nho nhỏ vẫn luôn được Lãnh Liệt Hàn mang theo bên người.
"Đây là súng giảm thanh, hình dáng nhỏ gọn, thế nhưng uy lực quả thực vô cùng kinh người." Lúc này Hạ Du Huyên lại thưởng thức súng.
Đường Sâm có chút kinh ngạc "Huyên Huyên, em hiểu biết về súng sao? Đây
chính là loại súng vừa mới được nhà họ Đường chúng tôi nghiên cứu chế
tạo ra, uy lực cực kỳ cường đại, hình dáng lại rất nhỏ gọn. Vừa mới sản
xuất được một khẩu đã bị cái tên yêu nghiệt Lãnh Liệt Hàn này cướp đi
mất rồi."
"Chỉ là cảm thấy hứng thú mà thôi." Hạ Du Huyên cười cười.
Đám đàn em chung quanh không nói gì nhìn bọn họ: Đại ca đại tỷ, bây giờ
đang là lúc xử lý phạm nhân nha, trường hợp nghiêm túc như vậy không cần phân tâm có được hay không. Đợi xử lý xong việc chính rồi tán gẫu cũng
vẫn chưa muộn mà.
"Bảo bối, qua đây." Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nói với Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên đi đến, cầm súng trên tay, nhắm ngay vào chính giữa đầu Phác Cận Huệ. Bây giờ, cái chết đối với Phác Cận Huệ mà nói, chính là một
thứ xa xỉ.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt lấy đôi tay nhỏ bé đang cầm khẩu súng. Tiếng súng vang lên trong nháy mắt.
'Phụt' một tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng.